Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Vài ngày sau.
Tôi mặc chiếc áo đồng phục của trường và hoà vào dòng người được nhập học tại năm nay.
Còn về phần quân phục của Quân Đội Đế Quốc, thì bộ quân phục màu đen này thật sự không đem lại cảm giác thoải mái cho lắm. Thiết kế của phần trên được làm giống nhau ở cả nam lẫn nữ. Nhưng bên nam thì sẽ mặc quần và bên nữ thì mặc váy.
Màu sắc của huy hiệu trường được khắc trên ngực áo đồng phục có vẻ như là để phân biệt các khối, huy hiệu đồng sẽ là năm nhất, bạc là năm hai và vàng là năm ba.
Lễ nhập học được tổ chức tại khuôn viên trường và cũng là sân tập của Học Viện Quân Đội Midiana, hiệu trưởng của trường, Ludio đã có một lời chào và chỉ dẫn.
Vì không hứng thú nên tôi có hơi lơ đãng, nhưng tên của tôi bỗng nhiên bị gọi lên.
[Vậy thì, học sinh đại diện, Theodore. Xin hãy lên đây và nói đôi lời.]
[Hể?]
[Em không nghe rõ sao? Em đã đứng đầu trong cả 3 mục thi: kiếm thuật, võ thuật và ma thuật. Như là học sinh đại tiêu biểu, xin hãy lên đây phát biểu vài lời với toàn thể học sinh của Học Viện Quân Đội.]
Khi tôi đứng bên cạnh hiệu trưởng, anh ta đã cho tôi một vài lời giải thích mơ hồ. Tôi hiểu rồi. Vậy là tôi sẽ nói bất cứ thứ gì mà mình muốn nhỉ. Không có yêu cầu cụ thể gì hết. Vậy thì dễ rồi.
Ở đây có hơn 700 học sinh. Ở hàng đầu là các học sinh năm ba, theo sau đó là học sinh năm hai và cuối cùng là học sinh năm nhất. Tôi có thể thấy vài gương mặt quen thuộc đến từ kỳ thi đầu vào.
Một vài người ở hàng đầu đã bắt đầu xì xào với nhau.
[Tên đó mạnh ngang ngửa với Anh Hùng 500 năm trước sao? Chắc đùa rồi.]
[Chẳng phải đó chỉ là một thằng nhóc yếu đuối thôi sao? Và nó thậm chí còn chẳng phải là quý tộc nữa.]
[Một tên thường dân đẹp mã bẩn thỉu.]
Tôi bước lên bục và ngồi xuống. Khoanh chân lại và nhìn xuống toàn thể học sinh.
Hầu hết học sinh đều có vẻ như đang mang một ánh mắt khó tin.
Thế thì, chọc tụi nhóc này chút nhỉ. Không có nhiều cơ hội để giao tiếp với toàn bộ học sinh như thế này đâu.
[Eh~…dù hiệu trưởng đã nói rồi nhưng tên tôi là Theodore, người sẽ nhập học tại Học Viện Quân Đội trong năm nay. Rất hân hạnh được gặp.]
Không chỉ học sinh mà tới cả các giáo viên xung quanh cũng đã bắt đầu xôn xao. Có lẽ họ đang hỏi vì sao mà tên này lại lỗ mãng đến vậy. Chỉ có Ludio là người duy nhất đang cười một cách vui vẻ.
[Vì một lí do nào đó, mà tôi đã dành được thứ hạng cao nhất trong cả 3 phần thi là kiếm thuật, võ thuật và ma thuật, nhưng tôi nghe là kỷ lục này vẫn chưa từng bị phá vỡ trong suốt 500 năm nay.]
Tôi nhìn vào các học sinh ở hàng đầu tiên.
Nó không hề dễ chịu gì, có phải không? Tại sao những tiền bối đang khinh thường ta như các ngươi lại không thể làm được điều đó? Bởi vì các ngươi là lũ yếu đuối sao?
Những lời ẩn ý đó đã khiến cho vài người giận dữ.
[Thằng nhóc kia! Để ý cách cư xử của mày vào, mày chỉ là một đứa dân đen thôi…!]
[Một thằng nhóc mới vào mà lại dám nói vậy à!]
[Lỡ đâu năm nay chỉ toàn là mấy đám vặt vãnh thì sao!?]
Câu cuối thì khác đấy. Đám trẻ của năm nay là hoàn toàn khác biệt. Ít nhất thì đám nhóc đó cũng tốt hơn các người.
Tôi đáp lại chỉ bằng một ánh nhìn và nụ cười.
[D-dù có nhìn thế nào đi nữa thì nó cũng đang cố tình khiêu khích rồi!?]
[Trung Tướng!! Không phải anh nên ngăn thằng nhóc đó lại sao…!?]
[Thôi, chúng ta hãy cùng quan sát thêm chút nữa đi.]
Các giáo viên cũng đã bắt đầu bực tức. Ổn thôi. Vì tôi chỉ nói sự thật.
Tôi tự hỏi không biết là liệu tiếp tục khiêu khích thì có ổn không. Tôi chẳng thể nghĩ ra được cách nào hơn để nói chuyện với những kẻ không hơn gì những viên đá này cả.
Tôi đưa một chút ma lực chạy qua toàn bộ cơ thể và toả nó về phía mọi người xung quanh.
Ngay lúc ấy, toàn bộ đám học sinh khoá trên đang la hét bỗng gục xuống tại chỗ. Bọn chúng giờ đây trông rất ngớ ngẩn và nực cười, có tên ngã khuỵ xuống, có tên cắm thẳng mặt xuống đất, và có tên thì đã ngất.
Không chỉ có đám học sinh. Mà một vài giáo viên cũng đã nằm la liệt.
Thật thảm hại. Bọn chúng còn chẳng thể chịu đựng được 1 phần nhỏ sức mạnh của tôi.
Ludio là ngoại lệ, anh ta đang cười một cách vui vẻ như thể là chẳng có chuyện gì xảy ra, còn những giáo viên vẫn giữ được ý thức thì lại đang mang một vẻ mặt kinh hãi và đổ mồ hôi hột.
Tôi quay lại nhìn đám học sinh. Chỉ có đúng 5 người là còn đứng vững. Tất cả đều đứng ở hàng cuối.
Một chàng trai mang mái tóc đỏ, 2 cô gái thú nhân, một cô gái tộc Elves và một cậu trai đến từ Long tộc. Thật ngạc nhiên, những gương mặt quen thuộc đó lại là những người duy nhất chịu được sức mạnh của tôi.
Thật lòng mà nói, thì tôi thấy rất thất vọng. Tôi cứ nghĩ là sẽ có một vài đứa nhóc nào đó thú vị trong số những học sinh năm hai và năm ba, nhưng những đứa nhóc còn tỉnh táo thì lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi thở dài và nói.
[Nếu không thể chịu được ma thuật của tôi, thì các người sẽ không thể nào trở thành quân nhân, phải không? Các người quá yếu đuối.]
Chẳng còn ai chỉ trích nữa. Có vẻ như là chẳng còn ai có thời gian cho việc đó nữa.
[Nếu có gì muốn phàn nàn, thì hãy cứ đến và cố gắng đánh bại tôi vào bất cứ lúc nào. Không cần phải công bằng. Các người có thể làm bất cứ thứ gì mà mình thích, cho dù đó có là tấn công bất ngờ hay ám sát cũng đều được. Tôi hi vọng các người sẽ giải trí cho tôi một chút. Chỉ vậy thôi.]
Cuối cùng, với lời khiêu khích lớn nhất, tôi rời khỏi bục.
Hiệu trưởng chào đón tôi. Rồi tự cười với bản thân.
[Không, nó thật sự rất thú vị đấy. Ta chưa từng thấy ai mà lại dám làm chuyện này cả. Kể từ giờ trở đi, em có thể sẽ phải cẩn thận khi ra đường vào ban đêm đấy.]
[Sẽ rất chán nếu như không có mấy chuyện kích thích như thế.]
[Nó đã rất vui đấy. Mặc dù…ta thấy rất thú vị, nhưng mà có vẻ như những người khác thì không thấy thế. Có rất nhiều quý tộc mạnh mẽ trong số những học sinh khoá trên mà em vừa khiêu khích. Em sẽ không hối hận chứ?]
[Em có thể gạt đi mọi tia lửa hướng về mình mà.]
Tôi không quan tâm là bọn họ sẽ dùng trò tiểu xảo gì.
Thay vào đó, tôi nói ra hết mọi thứ mà tôi đang nghĩ trong đầu với hiệu trưởng.
[Hiệu Trưởng Ludio. Em có chuyện muốn nhờ-]
Sau lễ nhập học, tôi đã được chuyển tới một lớp học phù hợp với danh nghĩa là học sinh năm nhất.
Khi tôi hỏi về chương trình học bổng, thì có vẻ như là các học sinh đặc cách sẽ được miễn khoản phí thuê ký túc xá, được nhận một khoản tiền cố định trong thời gian theo học và họ cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn trong việc trở thành một chỉ huy quân đội sau khi tốt nghiệp. Nó không có nhiều điểm khác biệt so với những gì mà Rena đã nói trước đây.
Tôi không biết là liệu chuyện này có lãng phí thời gian hay không, nhưng tôi khá chắc rằng chúng là những tân binh đầy hứa hẹn. Nhưng khá tiếc là tất cả bọn chúng đã được xếp vào lớp khác mất rồi.
Tôi thật sự muốn được quan sát cách mà bọn chúng học tập từ khoảng cách gần.
Tôi không nghĩ là tôi sẽ bắt gặp tụi nhóc đó thường xuyên…
Mà, giờ phàn nàn thì cũng chả có ích gì.
Dù bằng cách nào đi nữa, thì tôi vẫn muốn được gặp tụi nhóc một lần nữa và tìm hiểm về suy nghĩ của bọn chúng.
Tôi muốn biết suy nghĩ thực sự của bọn chúng về tộc Quỷ.
Hận thù càng lớn thì càng tốt, nhưng câu trả lời của chúng liệu sẽ là gì?
Vậy nên, sau khi lắng nghe giáo viên chủ nghiệm của lớp tôi nói về kế hoạch tương lai, tôi đã tiến thẳng tới một nơi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------