Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi tôi tiến tới một lớp học đã tan, thì tôi liền thấy một vài người ở đó đang đợi mình. Đây là 5 người đã không gục ngã trước ma lực của tôi, cũng như là Hiệu Trưởng Ludio.
[Oh, là Theo kìa!]
[Có vẻ như là mọi người đều đã có mặt rồi nhỉ. Em xin lỗi vì đã yêu cầu một chuyện như thế này, thầy Hiệu Trưởng.]
[Không sao đâu. Việc những người tài năng tụ họp lại với nhau cũng là điều nên dĩ nhiên mà.]
Chuyện mà tôi đã nhờ Hiệu Trưởng Ludio lúc trước, đó là tập hợp những người không bị ảnh hưởng bởi ma lực của tôi khi đó tới đây. Tôi muốn được biết thêm về những đứa nhóc này, và trên tất cả, tôi cũng cần hỏi họ một chuyện quan trọng nữa, vậy nên tôi rất vui khi thấy mọi người đều ở đây.
Tôi đi xuống cuối lớp học và ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh, và coi đó là tín hiệu, Hiệu Trưởng Ludio bắt đầu nói với nhóm.
[Lý do chính khiến ta quyết định gọi các em tới đây đó là để cho chúng ta có thể tìm hiểu về nhau, như những gì mà ta đã nói với Theodore ban nãy, mặc dù ta rất muốn chỉ dạy từng người các em mọi lúc để cho các em có thể phát triển tốt hơn trong tương lai, nhưng tiếc là ta lại không thể làm vậy.]
[Xin lỗi, em không có hứng thú với chuyện đó lắm.]
Mặc dù Shaula nói với một giọng lạnh lùng trong khi nhìn vào móng tay, Hiệu Trưởng Ludio vẫn bỏ qua nó với một nụ cười.
[Chà, đừng nói vậy. Mọi người ở đây đều là những học sinh đặc cách mà. Nào, ta sẽ đưa cho các em thứ này.]
Từ túi ngực, Hiệu Trưởng Ludio đã lấy ra 6 tấm huy hiệu vàng. Hoa văn trên nó được chạm khắc một cách tinh xảo, ấy vậy mà nó lại lấp lánh ánh bạc, đến cả một tên nghiệp dư cũng có thể nhận ra là nó được làm từ một thứ kim loại quý hiếm.
[Đây là 『 Magin 』 . Nó chứa trong mình ma lực rất đặc biệt, và chỉ có những con người tài năng nhất mới có thể xử lí được nó. Ta đã thu lại nó từ những học sinh đã tốt nghiệp vài năm trước, nhưng như các em thấy đấy, nó vẫn tốt như mới. Thứ nguyên liệu này cũng cực kỳ đắt-”
Hiệu Trưởng Ludio tiếp tục giải thích trong khi đưa chiếc huy hiệu cho mọi người. Anh ta tiếp sau đó đã nói về những đặc quyền mà các học sinh đặc cách được nhận.
[Giờ thì ta đã nói xong. Vì đây là ngày đầu tiên nên tại sao chúng ta không bắt đầu từ việc chào hỏi nhau trước nhỉ? Vậy xin mời em tóc đỏ ở hàng ghế đầu tiên.]
[Vâng!]
Chàng trai tóc đỏ, tự tin đưa ra một lời chào như thể là một người lính đã qua huấn luyện, và rồi cậu ta quay lại nhìn những người khác đang ngồi ở phía sau.
[Tên của tôi là Keith Lermit. Tôi là con trai cả của gia tộc Lermit, những người đã được thừa hưởng sức mạnh của Ngọn Lửa Thiêng qua nhiều thế hệ. Thông qua kết quả của bài kiểm tra, tôi đã thành công được chấp thuận trở thành học sinh đặc cách. Với danh nghĩa là một người thành thạo cả 2 lĩnh vực là ma thuật và kiếm thuật, tôi tin là tôi sẽ có thể trở thành một đối thủ tuyệt vời để giúp cho mọi người tập luyện cùng. Xin hãy đối xử với tôi kể từ giờ.]
Sau khi tạo ra một màn chào hỏi hoành tráng nhất có thể, thì những người khác cũng đã đáp lại lời chào đó với một màn pháo tay. Kế đến, chính là cô gái Thú Nhân tộc Cáo với đôi tai vàng. Cô gái đó nghiêng người sang một bên trong khi vẫn ngồi yên tại chỗ.
[Xin chào, tôi tên là Roca Kolelight, và như các cậu thấy đấy, tôi là một Thú Nhân tộc Cáo. Tôi cũng đã được nhập học với tư cách là học sinh đặc cách, tôi rất là tự tin với sức mạnh thể chất của mình, mặc dù ma thuật thì không. Tôi rất sẵn sàng để tiếp đón bất cứ ai vào bất cứ lúc nào…kuwa—]
Sau khi chào nghiêm túc được một lát, thì Roca đã bắt đầu ngáp ngủ và vẫy đuôi với một vẻ thiếu nghiêm túc hơn rất nhiều. Tôi đoán là cô ấy mệt rồi.
Tiếp đến là cô gái màu trắng ngồi ở bên trái cạnh Roca. Tuy nhiên, cô gái đó lại chỉ nghịch chân tóc và nhìn vào hư không, trông có vẻ như là cô ấy chẳng chịu lắng nghe chút gì. Để phản hồi lại, thì với một nụ cười, Hiệu trưởng Ludio nói.
[Shaula Brunage, em hãy cố đưa ra một lời chào đi vì có thể là em sẽ còn phải gặp lại những người ở đây nhiều lần nữa đấy.]
[Em chỉ cần mỗi Roca thôi…và có lẽ là một cô gái đáng yêu nào đó nữa.]
Một con người rất thư thái nhỉ. Những người khác cũng có quan sát nhưng có vẻ như là chẳng có ai bắt bẻ gì cả. Hiệu Trưởng Ludio lắc đầu, và rồi chỉ định người tiếp theo. Một cô gái năng động đứng lên trong khi nói lớn.
[Vâng! Vâng! Tên tôi là Liz . Như mọi người thấy đó, tôi chính xác là một nàng elf xinh đẹp, vậy nên mọi người nhớ đối xử với tôi thật tốt đấy nhé! Vì đều là học sinh đặc cách nên chúng ta càng nên đối xử tốt với nhau hơn! Không có nhiều cơ hội để làm bạn với một cô gái elf tài năng và xinh đẹp như tôi đây đâu đó! Phải không?]
Cô ấy nhìn vào tôi và nháy mắt. Rồi, rồi, đáng yêu lắm.
Rồi sau đó Shaula mở miệng.
[Tôi hỏi một câu có được không?]
[Gì thế?]
[Cậu còn trinh chứ?]
Như thể là bầu không khí đã đóng băng vậy. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy bị hỏi một câu như vậy. Tuy nhiên, với tính thản nhiên tựa như một vị thần, Liz cười và đáp lại với một thái độ bỡn cợt.
[Hmm…cậu nghĩ sao? Tôi không nghĩ là đám con trai sẽ để một cô gái xinh đẹp như tôi yên đâu, phải chứ…?]
[Chà, nó cũng chả sao, tối nay tôi sẽ kiểm tra vậy. Nếu cậu còn trong trắng, thì tôi nhất định sẽ yêu thương cậu thật nhiề—]
Shaula bỗng nhiên bị ngắt lời với một chiếc đuôi đập vô đầu khiến cho cô ấy cắm thẳng mặt vào bức tường bên cạnh. Chiếc đuôi đó đương nhiên là của Roca, người đang ngồi cạnh cô ấy.
[Liz, cậu không cần nghiêm túc với lời của con nhỏ này đâu.]
[Quào…nhẫn tâm thật đấy…cậu ấy ổn chứ? Còn sống không thế?]
[Độ ngốc của cậu ta tỉ lệ thuận với độ cứng của đầu mà. Chỉ từng này thì cậu ta sẽ ổn thôi.]
[Ufufu…Tớ cảm thấy tình yêu của Roca…fufufufu]
Shaula, người mà vẫn đang dính chặt vào bức tường, đã bắt đầu khúc khích cười trong khi phụt cả máu. Cô ấy thật sự là một con người đáng thất vọng, mà thôi, miễn cô ấy im lặng là được. Hiệu Trưởng Ludio chỉ định người tiếp theo. Cậu ta trông như là đã kệ moẹ cuộc đời vậy.
Chàng trai Long Nhân ngồi ở hàng ghế cuối lớp, với đôi chân gác lên mặt bàn, cậu ta chỉ ngồi đó và chăm chú đọc một cuốn sách ma thuật.
[Lulian. Long Tộc. Hết.]
Màn giới thiệu đó chỉ ngắn tũn vậy thôi. Nó đã cho thấy kiểu tính cách của cậu ta. Bỗng nhiên, Keith, người đang ngồi ở hàng đầu tiên đứng lên.
[Này các cậu! Các cậu có đang nghiêm túc không vậy? Đây là nơi lớp học linh thiêng đấy! Các cậu không nghĩ là học sinh đặc cách nên nghiêm túc hơn một tí sao!?]
[Sao cũng được…]
[Tôi không có hứng…ý tôi là, rặt mỗi việc ở chung lớp với con trai thôi là đã đủ tệ rồi, huống chi là nói đến một tên như cậu. Cứ thử chạm vào Roca bằng bàn tay bẩn thỉu đó của cậu trong tầm mắt tôi xem. Tôi thách cậu đấy.]
Câu trả lời liên tiếp của Julian và Shaula chỉ càng khiến cho Keith thêm bực bội hơn.
[Tôi cũng không nghĩ là mình lại được trở thành học sinh đặc cách đâu…Tôi chỉ mới chuyển đến đây thôi. Mà, cũng không phải là tôi không thể thành bạn với cậu được. Cậu nên cảm thấy vinh dự đi.]
Roca chỉ đang là Roca, cô chỉ đang bộc lộ sự kiêu ngạo của mình.
[Thôi, hãy bình tĩnh lại chút nào. Như Ryuu—ý tôi là Ryuu-sensei đã nói đấy, chúng ta nên làm thân với nhau đi.]
Sau khi nghe Liz nói vậy, Keith gãi đầu và yên lặng ngồi xuống. Tôi cũng chả thấy được tí động lực nào đến từ những người khác.
[Vậy thì, người cuối cùng, em hãy giới thiệu bản thân đi.]
Khi vừa bị bất ngờ bởi cú bẻ lái đến từ Ludio, tôi liền đứng dậy. Vào lúc ấy, tất cả mọi học sinh trông có vẻ như là đang mặc kệ cuộc đời đã bất đầu hướng mắt về phía tôi.
[Umm…Tên tôi là Theodore. Tôi cũng rất muốn được thân thiết với mọi người nhiều nhất có thể. Rất vui được làm quen với mọi người.]
[Vâng! Vâng! Rất vui được gặp cậu!]
Liz vỗ tay và tán dương.
[Umu umu, tôi cũng rất muốn thân thiết với cậu nữa, rất vui được làm quen.]
[Theodore này, tôi không quan tâm là cậu muốn lúc nào. Hãy tái đấu với tôi đi. Lần này tôi sẽ không thua đâu.] (Keith)
[Hmm? Nếu chúng ta đang nói tới Theodore thì tôi cũng muốn một trận tái đấu nữa! Tôi sẽ đáp trả lại nỗi nhục nhã mà mình đã phải chịu!] (Roca)
Hai con người nhiệt huyết đó đã đặt hẹn một trận đấu với tôi, khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đưa cho họ một câu trả lời qua loa là “Chắc rồi, một lúc nào đó”
Shaula lè lưỡi với tôi và quay đi ngay khi ánh mắt của tôi vừa chạm vào cô ấy.
Julian cũng lườm tôi một cái, nhưng rồi cũng nhanh chóng quay lại với cuốn sách của mình.
Gạt điều đó qua một bên, thì Keith, Roca, Shaula, Liz và Julian thật sự rất xứng đáng với danh nghĩa là học sinh đặc cách. Tôi rất muốn thân thiết với đám nhóc này, vì bọn chúng có thể sẽ trở thành người đối đầu tôi trong một tương lai không xa mà.
[Giờ thì, vì màn chào hỏi đã kết thúc, nên liệu các em có còn câu hỏi nào nữa không?]
Tĩnh lặng. Có vẻ như không còn ai muốn nói thêm gì nữa, vậy thì tôi sẽ hỏi điều mà mình đã băn khoăn từ khi tới đây.
[Em có một câu hỏi. Khi em tốt nghiệp khỏi trường, thì em sẽ trở thành một quân nhân, nhưng nếu muốn trở thành Anh Hùng thì em sẽ cần phải làm gì tiếp theo sau đó?]
Ánh mắt của mọi người trong lớp lại hướng về tôi thêm lần nữa. Chà, chuyện này cũng nằm trong mong đợi của tôi, đây chính là điều mà mọi người ở đây đều thắc mắc mà.
[Ý em nói là Anh Hùng…]
[Ý em chính là thế đấy. Tại Đế Quốc, thầy sẽ có thể được trọng vọng như một cá nhân xuất sắc với danh nghĩa là Anh Hùng và khuất phục Quỷ Vương của đất nước lân cận là Vương Quốc Quỷ Tenebrae mà!]
Lại một lần nữa, chỉ có sự yên lặng.
Hmm? Tôi nói gì sai sao? Nhưng tôi thật sự rất tò mò về chuyện đó.
Nhanh lên và tới đây với ta đi Anh Hùng. Ta sẵn sàng để tiếp đón ngươi rồi. Một bữa tiệc chào mừng thì sao? Chúng ta có thể thưởng thức một yến tiệc trước khi chiến đấu mà.
Kể cả khi ngươi không có đủ tài năng thì ta cũng có thể tự thân biến ngươi trở thành Anh Hùng. Ý tôi là, tôi cũng có nửa phần hứng thú với chuyện đó mà.
[Một Anh Hùng…cậu nói chuyện từ bao năm rồi thế?]
Julian, người đầu tiên cất tiếng với một giọng điệu ảm đạm.
[Bao nhiêu năm là sao…]
[Đã được 500 năm kể từ khi Anh Hùng cuối cùng của Đế Quốc được cử đi rồi. Ý tôi là, chẳng phải truyền thuyết đã kể lại rằng là cô ta chưa bao giờ quay trở về sao?]
[Phải, có thể là cô ấy đã không trở về, nhưng mọi người cứ định để yên cho tên Quỷ Vương thế sao? Chẳng phải thế sẽ rất nguy hiểm sao? Mọi người ổn với chuyện đó à?]
Tôi nói vậy để kích động cậu ta thêm chút, nhưng phản ứng của cậu ta thì không như tôi mong đợi.
Roca là người tiếp theo tiếp lời.
[Quỷ, hửm. Tôi đúng là có biết về vương quốc nằm ở phía Tây Đế Quốc, nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như chúng ta mặc kệ nơi đó cả.]
[Thì đó, Quỷ Vương sao? Cái gì vậy chứ. Thật sự là trong đám Quỷ có một kẻ như thế sao? Ý tôi là chẳng phải 500 năm đã trôi qua rồi sao? Không phải là hắn đã chết queo từ đời nào rồi à?]
Shaula à, ta đang đứng trước mặt cô đấy. Ta chưa chết đâu. Mặc dù nó cũng khó chịu thật.
Sau đó tôi hướng đến Keith, người trông có vẻ là nghiêm túc nhất trong tất cả.
[Còn cậu thì sao Keith? Cậu không có khao khát khuất phục hắn sao?]
[Ồ, ừm…Đúng thật là Hoàng Thất và Vương Quốc Quỷ đã từng đấu đá với nhau, nhưng chuyện đó đã là từ 500 năm về trước rồi. Kể từ đó trở đi, thì chỉ còn lại vài cuộc giao tranh nhỏ lẻ ở vùng biên giới mà thôi, nhưng cũng chưa thật sự có cuộc chiến quy mô lớn nào, đúng không?]
[Đúng vậy.]
Huh. Đó là lí do vì sao mà mình lại chán đến vậy à.
[Trước tình hình đó thì việc khuyến khích một Anh Hùng đến thách thức Quỷ Tộc là điều vô nghĩa. Thêm nữa, những vấn đề ở các đất nước khác còn khiến tôi lo lắng hơn nhiều. Điều quan trọng hơn chuyện đó là Vương Quốc Rồng Zenan ở phía Bắc, những người mà đã từng đấu đá với chúng ta vài năm về trước, sẽ hành động như thế nào trong tương lai.]
Um…Quỷ Tộc không chỉ là mối đe doạ cho Nhân Tộc thôi đâu cậu biết chứ…
Tôi quay về phía Liz.
[Chà tôi đoán là tôi cũng đồng ý với Keith nhỉ? Nơi mà loài Elves sinh sống, Tsehute Aria, cũng chỉ mới thành lập liên minh với Đế Quốc trong vòng 100 năm trước thôi. Mặc dù từ trước đó 2 bên cũng đã có một mối quan hệ ngoại giao với nhau, thì cả hai cũng vẫn xảy ra rất nhiều cuộc xung đột, và còn có khá nhiều người dân của Đế Quốc vẫn đang mang tư tưởng phân biệt đối xử với tộc Elves nữa, dù cho chúng tôi thật sự có ý muốn hoà bình. Vậy nên tôi thật sự để tâm tới vấn đề đó hơn là tộc Quỷ.]
Cuối cùng tôi cũng quay về phía Ludio, người trả lời với một ánh mắt khó tả.
[Chà, điều cần biết thì mọi người cũng đã nói rồi.]
[Nhưng ý tôi là, chẳng phải các Anh Hùng đã được cử đi quá nhiều lần rồi sao? Mọi người không có ý muốn trả thù hay gì à?]
[Như tôi đã nói, thì lối suy nghĩ đó đã là lỗi thời rồi. Một Anh Hùng nào đó đã bị đánh bại từ 500 năm về trước thì có sao chứ? Ý tôi là, nếu như đó là một chuyện gì đó đại loại như gia đình cậu bị giết hại thì tôi có thể hiểu, nhưng mà…]
[K-không phải.]
Chẳng tốt chút nào. Tất cả đều đã không còn nói gì nữa.
Và rồi Roca đã tiến tới với đòn giáng cuối cùng.
[Nói trắng ra thì, Theo, cậu muốn đấu với Quỷ Vương sao?]
Không, tôi không muốn đánh bại tôi, mà tôi muốn cô là người tới để thách thức tôi cơ mà…
Julian khẽ cười.
[Hẳn rồi, chẳng phải ngoài Anh Hùng đến từ 500 năm trước ra thì cậu ta là người duy nhất đứng đầu trong cả 3 mục kiểm tra sao?]
[Thật sao? Tôi không hề biết là đã từng có một kỷ lục như thế đấy. Theo muốn trở thành một Anh Hùng sao? Nếu vậy, thì tôi sẽ ủng hộ cậu. Cậu rất mạnh. Nếu là cậu, tôi nghĩ cậu hoàn toàn có thể làm được đấy.]
Keith nói.
[Chắc chắn, dù cho cậu có được tôn lên làm Anh Hùng ngay bây giờ, thì cậu có lẽ sẽ phải chiến đấu với Vương Quốc Rồng Zenan thôi. Có một vài người, đã thật sự được tụng xưng là Anh Hùng với những thành tựu vĩ đại trong quá trình chiến đấu vì đất nước của mình, cũng đang ở đây.]
[….Tôi hiểu rồi…]
Tôi ngồi xuống, giống như một bông hoa đã héo úa và tàn lụi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian qua khá bận nên không động vào truyện được nên mong mấy bác thông cảm nhé :v
Chúc ngủ ngon.
Tôi không biết nữa, tôi không quan tâm lí do là gì. Tôi chỉ muốn Vịnh Xuân Quyền nhỏ này 1 phát thôi (°ㅂ°╬) Tiệc kỷ niệm nhân ngày đầu tiên được xuống suối vàng :v