Trans: Kdun
Bỏ dở làm tôi thấy khá khó chịu nên là…yeah.
Chúc mọi người ngày mới vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ta về đây…”
“L-Lucifer-sama, xin đừng vội.”
Kể cả khi đã vùi mặt mình vào bộ ngực của Rena, thì cơn tuyệt vọng chạy vòng tâm trí tôi vẫn không dừng lại.
“Lumiel đang đợi ta ở nhà…Ta nên mua cho em ấy vài món đồ lưu niệm…Ta mong rằng ít nhất thì em ấy sẽ vui, nhưng ta đã nghĩ qua cả đống ý tưởng rồi mà chẳng thấy cái nào thật sự tốt cả. Em nghĩ sao, Rena?”
“Lucifer-sama, lời nói của ngài đang trở nên mơ hồ quá rồi. Làm ơn đừng nản chí như vậy…”
Rena cố gắng làm tôi bình tĩnh lại, đầu tiên là qua việc xoa đầu tôi, rồi tiếp đến là gối đùi.
“…Có rất nhiều người mạnh mẽ và đầy hứa hẹn ở trong đất nước này…nhưng lại chẳng còn một ai nghĩ rằng tộc Quỷ là mối đe doạ nữa.”
“Chúng ta chưa từng gây ra cuộc chiến tranh lớn nào trong suốt 500 năm mà. Mặc dù nó chỉ như là một giọt nước chảy giữa lòng hồ vô tận trong cuộc sống vĩnh hằng của Lucifer-sama thôi, nhưng đối với loài người thì nó lại đủ lâu để cho họ có thể quên đi mối hiểm hoạ rồi.”
Rena tiếp tục cố gắng thuyết phục tôi.
“Trước đây em không hề tham gia vào vấn đề ngoại giao, vì em cảm thấy rằng như là lời nói của mình không có trọng lượng, nhưng tại sao Lucifer-sama lại để yên cho Đế Quốc trong một khoảng thời gian lâu như vậy chứ? Nếu như là một tồn tại như ngài, vị vua của em, thì chắc chắn là một đất nước như vậy sẽ phải nằm trong tầm tay của ngài rồi mới phải, vậy thì tại sao ngài lại không làm thế?”
“Ta đã cố gắng để phòng tránh các cuộc xung đột giữa các nước. Có rất nhiều người không ưa gì Quỷ Tộc của chúng ta, trong đó cũng bao gồm cả Vương Quốc Thánh ở phía Bắc. Vào lúc đó, nếu như chúng ta phá huỷ Đế Quốc, thì chắc chắn là chuyện đó sẽ kéo theo sự gia nhập của họ vào cuộc chiến.”
“Mặc dù em không có quyền để nói, nhưng mà em tin rằng với sức mạnh của Tenebrae, thì sẽ không có một kẻ thù nào mà chúng ta không thể đánh bại, dù cho các quốc gia khác có liên hợp đi chăng nữa.”
Tôi đã nghĩ về chuyện đó khá lâu rồi.
Điều mà Rena nói là chính xác. Kể cả là ở trong tộc Quỷ thì chủ đề này cũng được đem ra bàn luận rất thường xuyên. Đúng ra thì, nếu như bạn mở ra một cuộc thảo luận với tôi, xương sống của Tenebrae, và với những tồn tại được biết đến như các Ma Hoàng, thì phần lớn thời gian được đặt ra sẽ thường xoanh quanh những vấn đề này.
“Đây đã là một chủ đề gây tranh cãi ngay cả ở trong hoàng tộc. Em thật sự không nhất thiết phải muốn xâm lược bất cứ đâu hết. Tạm chưa nói đến Đế Quốc, mà biến tất cả các quốc gia trên thế giới thành kẻ thù chung. Vào tình cảnh như thế, thì không quan trọng là chúng ta có bao nhiêu sức mạnh đi nữa, ắt hẳn là vẫn sẽ phải có sự hi sinh.”
“Một nửa Đại Lục đã sẵn thuộc quyền sở hữu của chúng ta rồi. Em biết chuyện đất nước thuộc phía Tây Tenebrae vốn là một đất nước đã được thôn tính từ thời Lucifer tiền nhiệm đúng không?”
“Vâng, em biết thưa chủ nhân. Đó vốn đã là một câu chuyện được truyền lại từ 1500 năm trước rồi.”
“Đúng vậy. Mặc dù ta chưa từng gợi lên chủ đề này bởi vì không có một ai dám hỏi, nhưng đây chính là một cơ hội tốt để ta giải thích lí do vì sao mà ta lại hạ sát kẻ tiền nhiệm của mình.”
Khi mà tôi hồi tưởng lại về quãng thời gian đó, thì khung cảnh tàn bạo của máu và thịt, cùng ham muốn chiến tranh điên rồ của những con quỷ thời đó đã dội lại trong tâm trí tôi. Không quan trọng là mạnh hay yếu, mọi thứ đều bị chà đạp và cướp đoạt, và mọi mối đe doạ đều bị trừ khử theo cách tàn độc nhất mà không có ngoại lệ. Đã từng có lúc mà tôi sẽ không thể nào yên lòng nếu như không được nhìn thấy máu trong một ngày, và cũng đã từng có khoảng thời gian mà các quân đội thiện chiến bị xử tử chỉ bởi vì bọn họ đã hết giá trị sử dụng. Lucifer tiền nhiệm chính là minh chứng nổi bật nhất cho những điều đó.
“Việc cố gắng thâu tóm cả Đại Lục, chúng ta không hẳn là thiếu sức mạnh để làm chuyện đó. Nhưng đó lại chính xác là lí do khiến cho ta quyết định giết kẻ tiền nhiệm của mình.”
“Nhưng tại sao chứ? Chẳng phải sự phồn vinh của loài quỷ là một điều tốt sao?”
“Đó là mục đích ban đầu, thống trị toàn bộ Đại Lục, tuy nhiên điều đó rồi cũng sẽ dẫn đến sự khởi đầu cho hồi kết của toàn bộ tộc Quỷ.”
Có lẽ lời giải thích của tôi có hơi thiếu xót, như những gì mà tôi nhận được trên nét mặt bối rối của Rena.
“Kẻ mạnh sẽ chỉ bị nuốt chửng bởi chính bản thân. Bản năng thôi thúc bọn họ đi theo ham muốn huỷ hoại sẽ tiếp tục, và qua thời gian, tất cả những gì còn lại sẽ chỉ là một đội quân đã mất đi mục đích. Kể cả khi đã không còn có một thứ gì để cho bọn họ săn đuổi trên mặt đất nữa, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục mài giũa bộ móng vuốt, rồi hậu hoạ tất yếu xảy đến sẽ là lúc mà bọn họ bắt đầu nhắm vào những người anh em của mình.”
“…!”
“Kẻ tiền nhiệm của ta không thể hiểu được điều đó, vậy nên ta đã tự tay giết hắn và trở thành vua. Tất cả là để tộc Quỷ không đi vào con đường tự huỷ hoại bản thân.”
“Nếu như em không đồng tình với suy nghĩ đó và tiếp tục tàn sát…Thì em chắc chắn là Vương Quốc Quỷ Tenebrae ngày hôm nay sẽ không tồn tại.”
Ham muốn duy nhất của những con quỷ thời đại đó là sự huỷ diệt. Tất cả bọn họ đều thèm khát được nhìn thấy máu và thịt, lấp đầy thứ ham muốn được tàn sát mà họ không thể nào kìm nén được của bản thân, tất cả những gì họ có thể làm là giải toả thứ ham muốn đó lên những kẻ khác.
Những con quỷ thời đó không hề biết phân biệt phải trái đúng sai. Bọn họ chỉ có thể được miêu tả như là những con quỷ điên cuồng, thèm khát sự huỷ diệt vượt xa thường thức của loài quỷ.
“Sự thống trị sẽ chỉ đem đến tai hoạ. Em hiểu rồi.”
“Đúng vậy. Quỷ Tộc chúng ta đôi lúc không thể làm chủ được sức mạnh của bản thân. Lúc ấy cả 7 con quỷ trụ cột của Ma Hoàng đều bị mắc kẹt trong trạng thái đó…vậy nên cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Mặc dù ta đã từng chỉ là một con quỷ cấp thấp, nhưng ta vẫn mạnh mẽ hơn kẻ tiền nhiệm của mình rất nhiều.”
Tôi vẫn có thể nhớ rất rõ lúc mà mình dễ dàng hạ sát được những người anh em của mình.
Như một lẽ hiển nhiên, thì kẻ thù của tôi không chỉ có mỗi kẻ tiền nhiệm. Các Ma Hoàng, những con quỷ khác, tuỳ tùng của họ…đều bị tôi xé thành từng mảnh vụn, bị thiêu cháy thành tro và thảm sát. Ngay cả khi đã kìm nén thứ ham muốn đang chất đầy nơi tâm trí, thì vẫn có một số lượng khổng lồ những kẻ đã chết dưới tay của tôi.
Những kẻ sống sót duy nhất chỉ có là những Ma Hoàng, những kẻ không thể chết giống như đồng loại, hay tuỳ tùng của họ.
Dù cho đó là một chuyện mà tôi bắt buộc phải làm để duy trì sự tồn vong cho tộc Quỷ…
Đó là một quá khứ mà tôi chỉ cần nghĩ tới nó một chút thôi là bụng tôi đã trở nên rạo rực và đặt tôi vào tâm trạng tồi tệ.
“…Ta đã nghiêm túc hơi lâu rồi. Kể lại chuyện đó thật sự khiến ta rất mệt.”
“Thứ lỗi cho em thưa chủ nhân! Em đã đi quá giới hạn cho phép rồi.”
“Ta không phiền đâu. Tuy nhiên thì, hãy làm dịu ta lại. Yêu chiều ta nhiều hơn. Đặt tay lên đầu ta.”
“V-vâng thưa chủ nhân.”
Tôi nằm xuống giường với Rena, và như thể là tôi đang trao toàn bộ cơ thể lại cho cô ấy, tôi để cho cô ấy làm dịu mình.
…Tôi không còn có lí do để ở lại Đế Quốc nữa. Tôi nên làm gì…
Thôi, sao cũng được. Tôi sẽ để lại vấn đề đó cho tôi của ngày mai vậy. Tôi không còn muốn nghĩ về chuyện này thêm nữa.
Ngày hôm sau.
Tôi học một lớp ma thuật vào buổi sáng, nhưng tôi cũng chỉ đang chờ cho thời gian trôi qua bằng cách đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thôi. Giáo viên chỉ đang dạy về mấy thứ cơ bản của ma thuật. Đó là thứ mà đến cả một đứa nhóc loài người cũng có thể hiểu được, và vì thế nên nó không đáng để tôi chú ý tới.
Hoả Thuật là lửa, Thuỷ Thuật là nước, Lôi Thuật là sét, Thổ Thuật là đất và Phong Thuật là gió. Đến giờ thì nó vẫn chỉ là phần rất cơ bản của 5 nguyên tố ngũ hành thôi.
Rồi tiếp đến là các nguyên tố đặc biệt như là Thánh Thuật dành cho Ma Thuật Thánh và Hắc Thuật để thao túng bóng tối. Tất cả tạo ra tổng cộng 7 nhánh dựa trên ma thuật căn bản, tuy nhiên thì vẫn có ngoại lệ.
Cơ mà, biết về mấy thứ như vậy thì cũng không đáng để ba hoa. Ngay từ đầu, thì để vào được trường này ta cũng phải có ít nhất là kiến thức về ma thuật căn bản mà, tôi dám cá là những Thú Nhân không có chút mối tương quan nào với ma thuật kia cũng sẽ hiểu được mấy thứ này thôi.
“…dore! Theodore! Này, em có đang nghe không thế?!”
“Sao cơ?”
Một thầy giáo cao tuổi đã gọi tên tôi vì lí do gì đó.
“Ý em sao là sao!? Tôi đang hỏi là em rút ra được gì từ vòng tròn ma thuật này!”
Bằng cách nhìn lên bảng đen thì bạn có thể thấy rằng đó là một vòng tròn ma thuật nguyên tố Lôi hay Lôi Thuật. Một ma thuật được tạo ra để thao túng sấm sét.
Tuy nhiên, cách viết của những ký tự được khắc trên đó vốn là của Hoả Thuật cơ. Bởi vì lẽ đó, cho nên là vòng tròn ma thuật này sẽ không thể kích hoạt.
Vì thế nên, tôi khằng định.
“Chẳng phải người viết cái vòng phép đó bị ngốc sao?”
“Sao em…?!”
Ồ tôi hiểu rồi, vậy ra giáo viên đó là người đã vẽ nó à. Có vẻ như là suy nghĩ của tôi đã bị tuột ra khỏi miệng.
“Trong vòng tròn đó không có thuật thức nào hết.”
“Vậy sao…em có thể giải thích vì sao không?”
“Mặc dù nó được sử dụng nguyên tố Lôi, nhưng những ký tự được khắc trên đó vốn là của Hoả Thuật.”
“Fufufu…”
Giáo viên đó nở một nụ cười khiến tôi khó chịu.
Và đó hoàn toàn là nhắm vào tôi. Người đó cố tình đặt một câu hỏi đơn giản để làm tôi bẽ mặt.
Nếu như tôi trả lời theo bình thường, thì chắc chắn là ông ta sẽ vui vẻ mà tuyên bố là tôi đã sai và cho rằng tôi chỉ là một đứa học sinh bình thường.
“Cứ nghĩ em là học sinh đặc cách chứ, mà tôi đoán là tôi cũng chẳng trông đợi được gì từ một đứa nhóc.”
“Thầy đang muốn nói rằng đó là một ma thuật phức hợp đúng không?”
“Sao cơ!?”
Khi mà tôi vừa đứng lên và bước tới chỗ thầy giáo, thì cả lớp đã trở lên náo động.
“Vòng tròn ma thuật của thầy ở trạng thái hiện tại không hề lưu giữ thuật thức đúng. Kể cả khi có hô là “Hỡi ngọn lửa, hãy thiêu rụi mọi thứ xung quanh ngươi” thì nó cũng sẽ không có ý nghĩ gì bởi nó đang là vòng phép của Lôi Thuật. Tuy nhiên, nếu như ta thêm đoạn này vào đầu ký tự.”
Tôi viết thêm “Lộ diện bởi sấm sét” vào đầu câu được khắc trên vòng tròn ma thuật ở bảng đen.
Bằng cách viết “Hãy để cho ngọn lửa được lộ liện bởi sấm sét, thiêu rụi mọi thứ xung quanh ngươi”, thì Lôi Thuật sẽ được kích hoạt đầu tiên. Rồi sau đó, trong khi ma lực của Lôi Thuật đã bị chiếm hữu, thì Hoả Thuật mới được kích hoạt. Như những gì mà bạn có thể thấy ở trên ký tự, bạn sẽ có thể thiêu rụi mọi thứ ở xung quanh mình…nhưng bạn sẽ không thể nào tạo ra ngọn lửa mạnh hơn chỉ với một vòng tròn ma thuật cấp 2.
“Gunununu…!”
“Liệu em có thể thật sự vẽ vòng phép được chưa?”
Khi mà tôi vừa búng tay, thì vòng tròn ma thuật mà tôi vừa nói đến mới xuất hiện ở trước mắt họ, khiến cho họ giật mình.
“Cậu ta vừa không sử dụng câu chú à?!”
“M-một thuật thức ma thuật phức hợp mà lại được sử dụng dễ dàng đến vậy…”
Có vẻ như những người không quen với ma thuật là những người dễ dàng bất ngờ nhất.
“Ồ, đừng lo. Tôi sẽ không kích hoạt nó đâu. Như mọi người thấy đấy, thực tế thì việc vòng phép xuất hiện theo cách này đã cho thấy rằng là nó đã bị sai ngay từ đầu. Và bằng cách thêm hoặc viết lại các ký tự trên nó, thì kể cả khi nếu như nó có bị sai ngay từ đầu, mọi người vẫn sẽ có thể kích hoạt một ma thuật phức hợp có đặc tính của cả nguyên tố Lôi lẫn Hoả theo cách này.”
Một số người có vẻ như là đang thốt lên một cách bối rối.
Chà, nếu như không quen với ma thuật, thì ngay từ đầu bạn cũng có thể sẽ chẳng thể nào hiểu nổi một ma thuật phức hợp như vậy đâu.
Có lẽ nó sẽ thú vị đối với các học sinh đã chọn phần thi ma thuật tại kỳ thi đầu vào.
“Ma thuật phức hợp còn có thể được viết đè thêm nhiều lớp nữa. Không chỉ 2 hay 3, mà nó hoàn toàn có khả năng kích hoạt được toàn bộ Thất Đại Nguyên Tố bao gồm cả Thánh Thuật và Hắc Thuật.”
“Chuyện đó là không thể nào!”
Giáo viên này có vẻ như là đang muốn tranh luận với tôi.
“Ma thuật phức hợp luôn có giới hạn. Không quan trọng là em có rèn luyện đến cỡ nào, thì 3 lớp…kể cả khi em có cực kỳ tài năng đi chăng nữa, nó vẫn chỉ có thể bị giới hạn ở 4 lớp thôi! Nếu thêm nữa, thì khả năng tính toán của bộ não sẽ không thể nào theo kịp ma thuật!”
“Phải, có thể với thầy thì không…có thể nó sẽ không khả thi với các giáo viên, nhưng nó vẫn khả thi. Tuy nhiên, số lượng ma lực bị hấp thụ cũng sẽ là không thể bị đong đếm, bởi vì cấp độ ma thuật sẽ tăng lên theo từng lớp.”
“Điều tôi đang muốn nói rằng là không chỉ tôi, mà ngay từ đầu đã chẳng có ai trên thế giới này làm được cả!”
Huh. Có lẽ là nó đúng. Tôi thì làm được, nhưng theo những gì mà tôi biết, thì có vẻ như chẳng có ai thành thạo ma thuật được tới mức đó cả. Trong trường hợp của một ma thuật phức hợp giống như cái mà tôi vừa mới cho thấy, thì nó hoàn toàn có thể thực hiện được nếu như rèn luyện, nhưng vấn đề không chỉ có vậy.
Tôi ước gì Liz và Julian ở đây. Nếu là họ, thì rất có thể là họ sẽ rút ra được điều gì đó.
Ma thuật hoàn toàn là nằm ở vấn đề tài năng. Bất kể là bạn có hiểu biết đến cỡ nào đi chăng nữa, thì sau tất cả bạn vẫn sẽ chẳng thể làm được gì nếu như không có tài năng thiên bẩm của cơ thể.
Ngay cả khi có ma lực vượt trội, thì loài người vẫn luôn có giới hạn. Để ví dụ, thì kể cả khi họ có đạt yêu cầu về ma lực, cơ thể của họ cũng sẽ không thể nào sống sót được.
Theo cách đó, thì việc chỉ dạy sẽ là vô nghĩa bất kể bạn có chăm chỉ đến mức nào đi chăng nữa. Có lẽ người giáo viên này đã nói đúng chăng?
“Xin lỗi vì em đã đùa hơi quá chớn. Em về chỗ được chưa?”
“Nhanh lên và về lại chỗ ngồi của em đi...”
Tôi về lại chỗ ngồi và trở lại trạng thái thẫn thờ.
Chán thật đấy, tôi tự nhủ trong đầu.
----------------------------------------------------------------------------------------------------