Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau.
Các học sinh năm nhất chúng tôi cuối cùng cũng đã được phép đi tới Học Viện Học Giả.
Tất cả các học sinh năm nhất cùng giáo viên của trường quân đội đã có thể thăm quan trường của các tiền bối được đặt ở khu trung tâm của thành phố Mildiana.
Bởi vì Học Viện Quân Đội nằm tiếp giáp với quân trại, vì thế nên nó mới được đặt cách xa những nơi có đông dân cư qua lại để ngăn cho những người không liên quan tiến lại gần, chúng tôi đã phải mất kha khá thời gian để đi tới trung tâm thành phố.
Và sau một giờ, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến nơi. Đứng bên ngoài toà nhà, tôi phải xoay cổ qua lại thì mới có thể bao quát toàn bộ toà kiến trúc.
Toà nhà này chiếm hữu một vùng khu vực rộng lớn, nó sở hữu một bầu không khí hoàn toàn khác biệt và được trụ vững bởi vô số cột đá.
Sau khi được dẫn đi bởi các giáo viên và thật sự bước vào trong toà nhà, thì tôi mới có thể thấy được rất nhiều con người bình thường tại nơi đây. Theo như những gì mà tôi được nghe, thì một phần của trường sẽ được mở cửa để cho công chúng tới thăm quan vào ban ngày, điều đó chính là lí do giải thích dòng người tấp nập hiện đang ở trước mặt chúng tôi.
Bên trong đại sảnh có trưng bày rất nhiều món đồ, tất cả chúng đều được đặt trong một cái lồng riêng được bảo vệ bởi vô số các ma thuật phong ấn phức tạp.
Bởi vì chúng tôi được cho thời gian tự do thăm thú, vậy nên tôi đã tản bộ xung quanh để xem là liệu có thứ gì lọt vào tầm mắt của mình không.
Trong số những chiếc lồng có một cái chứa bên trong nó một mặt dây chuyền được thiết kế một cách vô cùng tinh xảo. Bên cạnh mặt dây chuyền đó còn có một bảng tên, trên đó có viết dòng chữ [Mặt Dây Chuyền Của Tử Tước]. Bên dưới cái tên còn có cả dòng miêu tả dành cho món đồ này.
“Nếu cậu quá chú tâm vào nó, thì cậu sẽ bị nguyền đấy.”
“Uwah!?”
Tôi bất ngờ bị xô từ phía sau, điều đó khiến cho tôi suýt chút nữa thì đập đầu vô cái lồng. Nhìn về phía sau, tôi mới thấy được một cô nàng elf với nụ cười tráo trở.
“Liz. Làm ơn đừng làm vậy nữa. Nó không tốt cho tim của tôi đâu.”
“Ồ thôi nào, lúc mà tôi đang thăm thú xung quanh thì tôi bỗng nhìn thấy Theo trông có vẻ như là đang hứng thú với mặt dây chuyền bị nguyền đó, tôi chỉ sợ là nó sẽ nguy hiểm thôi mà.”
“Bị nguyền? Nó trông như là một cái mặt dây chuyền bình thường thôi mà. Dù vậy thì nó trông đúng là rất sang trọng."
“Đúng rồi đấy. Nó từng là một mặt dây chuyền bị nguyền. Lời nguyền của nó mạnh tới mức mà có thể khiến cho từng người từng người một ngã xuống một cách bí ẩn, tuy nhiên thì đã có Thánh Thuật được dùng để phong ấn con quỷ bên trong nó rồi. Chủ nhân trước đây của mặt dây chuyền này từng là người của Học Viện Học Giả và sau khi đã đưa nó về trạng thái bình thường, thì nó đã được đặt ở đây như một vật trưng bày để cho mọi người thưởng thức.”
Một câu chuyện thú vị.
“Đây là lần đầu tiên Theo-kun đến thăm Học Viện Học Giả của Mildiana sao? Nếu vậy thì hai ta hãy làm một buổi hẹn hò đi! Để tôi dẫn cậu đi xem xung quanh.”
“Nếu được vậy thì tốt quá.”
“Đi thôi! Được rồi, hãy cũng đi xem qua vài món đồ nhé?”
Liz nắm chặt lấy cánh tay tôi và kéo tôi đi vòng quanh để xem rất nhiều món đồ trưng bày.
Sau khi bị kéo đi và xem qua một tràng những vật trưng bày, thì tôi đã được dẫn tới một nơi cách xa sảnh chính.
“Theo-kun khá giỏi ma thuật phải không?”
“Chà, so với một con người mà nói thì, chắc vậy.”
“Cậu hơi quá khiêm tốn rồi đó, cậu biết chứ? Người bình thường không ai có thể sử dụng nổi ma thuật cấp 10 đâu…hay cậu đang muốn nói rằng vì tôi chỉ có thể sử dụng được ma thuật cấp 7 nên tôi mới là con ngốc chứ gì…?”
“Không, không, không phải vậy đâu. Tôi thật sự tin Liz là một pháp sư vĩ đại mà, tạo ra được một rào chắn tuyệt đến vậy ngay tức khắc là rất đáng nể đó.”
Biểu cảm của Liz sau khi tôi nhắc tới việc đó không được rạng rỡ cho lắm.
“Nếu chỉ ở mức độ đó, thì bất kỳ một elf nào cũng làm được thôi, nhưng tôi đã phải mất rất nhiều thời gian mới làm được đấy…Tôi thật sự không tài năng đến thế đâu, cậu hiểu chứ?”
Không có tài năng ư? Tôi không nghĩ vậy.
Nếu thử so sánh với Julian, thì đó sẽ là một câu chuyện khác. Long Tộc sở hữu sức mạnh ma thuật nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác nếu như phải đem so với tộc elf.
Còn nếu so sánh cô ấy với một người như Hiệu Trưởng thì sẽ là rất hoang đường. Người đàn ông đó chính là chỉ huy quân đội của lãnh thổ phía Nam đấy, và anh ta cũng không hề trẻ trung như vẻ bề ngoài đâu.
“Tôi không nghĩ việc so sánh bản thân với người khác lúc nào cũng tốt đâu.”
“…Nhưng tôi thật sự cần phải cải thiện bản thân hơn nữa…”
“Liz này. Mặc dù cậu đúng là cần phải nỗ lực để học hỏi nhiều thứ, nhưng điều đó cũng cần phải có thời gian nữa. Cậu vẫn còn trẻ, vậy nên đừng có hạ thấp bản thân như vậy.”
“Fufu, cậu nói chuyện kỳ lạ thật đấy, Theo-kun. Cậu bắt chước câu nói của ông mình hay gì đúng không?”
Tôi thật sự nghe giống như đang dạy đời vậy sao? Có lẽ cách mà tôi diễn giải nghe có hơi già đời. Nhưng, gì thì gì, ý tôi muốn nói vẫn là như thế.
“Cậu có tài năng đấy. Cậu chính là tộc nhân elf duy nhất được trở thành học sinh đặc cách mà.”
“Chà, cậu nói đúng. Ý tôi là, người bình thường đáng lẽ ra phải vui mừng vì chuyện đó mới phải.”
“Đâu phải ai cũng được trở thành học sinh đặc cách đâu đúng không?”
“Mà, thường thì sẽ là như vậy…nhưng tôi không thật sự nằm trong tiêu chuẩn của các cậu đâu…”
“Liz?”
Liz bỗng dưng cúi xuống và lẩm bẩm tựa như thể là đang nói chuyện với chính mình, tuy nhiên ngay sau đó thì cô ấy lại lập tức nhìn lên và nở một nụ cười.
“Ah! Sao tôi lại suy sụp vậy chứ! Đáng lẽ ra buổi hẹn hò này phải vui mới đúng, nhưng có vẻ như là tôi đã phá hỏng bầu không khí mất rồi. Xin lỗi nhé. Chúng ta tiếp tục đi xem xung quanh thôi nhỉ?”
Cô ấy hồi phục nhanh thật đấy, tôi thầm nghĩ.
Liz nhanh chóng trở lại làm bản thân vui vẻ như thường lệ và tiếp tục kéo tay tôi đi trong khi nói.
“Nơi này là viện nghiên cứu. Nơi nghiên cứu nội dung của những cuốn ma thư cổ và các tập tài liệu được cho để có được sự thấu hiểu sâu hơn về ma thuật. Toà nhà đằng kia là nhà thực nghiệm. Sau khi đăng ký cấp quyền sử dụng, thì cậu sẽ có thể thử nghiệm ma thuật mà cậu đã tạo ra trong thời gian ở đây làm nghiên cứu.”
Khi đang bước đi trên hành lang, thì có một cánh cửa đã lọt vào tầm mắt của tôi
“Có vẻ như từ đây là (Không phận sự miễn vào) rồi.”
“Ở đây sao, huh. Chà, thường thì cậu sẽ không được vào đâu…nhưng mà…”
Liz lấy ra một chiếc chìa khoá từ trong ngực, và mở cánh cửa trước mặt với nó.
“Được rồi đó Theo-kun! Hãy cùng nhau khám phá thế giới huyền bí này nào!”
“Chờ chút đã. Trên cửa ghi là “Không phận sự miễn vào” cơ mà.”
“Đừng quá lo lắng về mấy thứ nhỏ nhặt trên đời! Tôi nói được là được mà!”
Thật là một cô nhóc ồn ào…
Sau khi bước vào căn phòng, tôi không thể ngăn được bản thân choàng ngớp bởi những thứ xung quanh.
Bên trong căn phòng chật chội này, là một viên pha lê với kích cỡ ngang một người trưởng thành. Ánh sáng lam bao quanh sợi dây xích trông có vẻ như là một ma thuật phong ấn cấp cao.
“Đây là viên pha lê chỉ được phép sử dụng khi xảy ra chiến tranh. Cậu có muốn biết nó làm được gì không?”
“…Một ma thuật phong ấn thật mạnh mẽ…Nó thậm chí có thể so sánh với cả ma thuật cấp 13…Nó chính là một trong những ma thuật cường đại nhất.”
“Cậu còn nhận ra được điều gì nữa không?”
“Tôi nghĩ ma thuật phong ấn chỉ có thể được duy trì thông qua “sợi xích” này. Tuy nhiên, vấn đề chính chính là viên pha lê này, nó chắc chắn là phải chứa một thứ gì đó rất kinh khủng thì mới bị đặt tại một nơi như thế này…một thứ gì đó vượt qua thường thức của ma thuật. Nó là gì…? Nó không phải là…một tinh linh tốt lành. Tuy nhiên nó còn quyền năng hơn cả thế. Uy áp của thứ ma lực này thậm chí còn có đủ khả năng để khiến cho bất kỳ ai phải đóng băng tại chỗ…”
Giờ thì nói mới thật sự thú vị rồi đây.
Tôi vô thức nhìn vào viên pha lê và bắt đầu đưa ra các giả thuyết về chuyện đang xảy ra.
Nếu được, thì tôi rất muốn chạm vào nó. Và không chỉ thế, nếu được cho phép, thì tôi còn muốn được phá huỷ nó để tìm ra bản chất của thứ này…
“Có vẻ như là Theo-kun là một người rất am hiểu nhỉ.”
Trước khi tôi nhận ra, thì Liz đã ngả người về phía cánh cửa.
“Tôi không nghĩ là tôi có gì đặc biệt đâu?”
“Này Theo-kun, liệu có khả năng nào cậu là người đến từ Vương Quốc Chiaro – Diluna không?”
“Vương quốc Đại Pháp Sư sao…? Như tôi đã nói rồi đấy, tôi là người đến từ Granden.”
“Cậu có biết không Theo-kun? Granden có rất nhiều nơi giáo dục về kiếm thuật, và để đổi lại thì việc giáo dục ma thuật đã có xu hướng bị trì hoàn nếu như đem so sánh với Mildiana.”
…Cô ấy đang cố nói gì đây?
“Nó thật lạ khi cậu là người đến từ một nơi như thế mà lại am hiểu nhiều điều về ma thuật tới vậy.”
“Chà, tôi vốn là kiểu dạng người tự học mà.”
“Okay, vậy tôi hỏi một câu nhé? Cậu có biết tên của vị chỉ huy thành công nhất đã từng chiến đấu bên cạnh Hiệu Trưởng Ludio trong trận chiến với Vương Quốc Rồng Zenan không? Gợi ý nhé, vị đó thậm chí còn được tôn lên làm anh hùng trong chính trận chiến đó luôn đấy.”
…Không ổn rồi…
Tôi không biết nhiều về lịch sử, đặc biệt là những sự kiện gần với hiện tại.
“Bởi vì Theo-kun là kiểu người nghiện chiến đấu, nên cậu cũng có vẻ như là sẽ thích các câu chuyện về anh hùng…Vậy thì, cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi chứ?”
“Ừ thì…”
“Tôi đùa thôi! Nó có hơi quá đáng quá không?”
“Huh?”
Khi đáp lại lời tôi, Liz tiếp tục cười khúc khích.
“Theo-kun đã không trả lời được—”
“Cậu đang cố làm cái gì!?”
“Cậu cần phải học thêm về lịch sử đó, Theo-kun! Mà, dù cho tôi có bảo đó là lịch sử, thì nó cũng chỉ mới xảy ra từ khoảng vài năm trước thôi nên là có hơi đáng xấu hổ khi mà cậu biết về nó đấy?”
“Tôi đoán đó là lỗi của tôi khi không biết về nó vậy.”
“Fufu! Thôi thì Theo-kun, chúng ta hãy cùng nhau học hỏi kể từ giờ nhé! Dù có là ma thuật hay lịch sử, có lẽ là tính cả hoạt động “thể chất” và sức khoẻ luôn cũng được đó-”
Khi tôi nhìn vào nụ cười của Liz, tôi không thể ngăn bản thân nghĩ rằng cô ấy trông như một con quỷ. Một phần là vì tôi đã nhận ra việc cô ấy thiếu trong sáng đến thế nào, có lẽ chuyện gần gũi với cô ấy sẽ có hơi nguy hiểm.
“Còn nữa, một sự thật thú vị về viên pha lê này, nó thật ra được làm bởi Hiệu Trưởng đấy.”
“Huh?”
Bởi vì câu nói bất ngờ đó, nên tôi đã vô thức thốt ra một giọng nói ngơ ngác.
“Theo luật lệ chung, thì việc sử dụng ma thuật [Vượt Trên Ma Thuật] là bị cấm tại Đế Quốc. Việc đó là do nếu như những thứ như thế này được thức tỉnh, thì hậu quả sẽ lad vô cùng thảm khốc. Luật đó cũng được áp dụng với Trung Tướng. Viên pha lê này được kết nối với Hiệu Trưởng thông qua một sợi dây liên kết ma lực, điều đó khiến cho nó chỉ được phép bộc lộ toàn bộ sức mạnh trong thời điểm xảy ra chiến tranh.”
“Huh. Vậy ra đó là cơ chế được đặt vào bên trong nó à.”
“Thì, chính bản thân anh ta vốn đã là một thứ vũ khí huỷ diệt biết đi rồi, nên con người thật của anh ta cũng có hơi kỳ quái. Đó chính là lí do vì sao mà nếu như không có sự cho phép của Hoàng Đế, thì phong ấn cũng sẽ không thật sự được giải phóng.”
Nguồn ma lực lạnh lẽo phát ra từ viên pha lê này có cảm giác như là sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Dù cho nó đã bị phong ấn, nhưng với cảm giác uy áp mà tôi đang cảm nhận thấy ngay lúc này, thì tôi thật sự rất muốn biết là nó sẽ mạnh mẽ đến mức nào nếu như tôi nghiền nát nó.
“Nhưng chẳng phải cậu nên lo lắng về nó sao? Một thứ vũ khí quan trọng như thế này mà lại được cất giữ ở trong một căn phòng dễ dàng bị đột nhập như vậy.”
“Không sao, ổn mà. Viên pha lê này sẽ không thể nào bị phá vỡ. Thêm nữa, nếu như cậu mà có hành động mang mục đích xấu, thì hệ thống sẽ ngay lập tức được kích hoạt và triển khai các biện pháp ma thuật phòng vệ lên người cậu.”
Vậy ra đó là lí do vì sao mà nó lại được đặt ở trong này sao. Chà, nếu thế thì nó đúng là không cần được giám sát thật.
“Thôi, đã đến lúc rồi. Chúng ta nên quay về thôi.”
Nói mới nhớ, tôi nghĩ là mình nên tận hưởng nốt ngày hôm nay thì hơn.
“Ồ, phải rồi. Tôi sẽ nói cho cậu biểt câu trả lời của câu hỏi mà tôi vừa đưa ra nhé. Câu trả lời chính xác là Đại Tướng Claude Duras. Ông ấy chính là Thánh Hiệp Sĩ mạnh nhất đến từ quê nhà Granden của Theo-kun đấy.”
Tôi ngừng di chuyển. Tất cả những gì tôi có thể làm vào lúc đó là nhìn thẳng vào cô ấy, và những gì tôi thấy chỉ là gương mặt của cô ấy cũng đang nhìn vào tôi với nụ cười thường trực trên gương mặt.
“Đi thôi. Về nhà cùng nhau đi, Theo-kun.”
Rồi một lần nữa, tay của tôi lại bị kéo đi ra khỏi căn phòng.
Thật tình…đứa trẻ này là ai vậy chứ…?
Dù là ai đi nữa, thì tôi cũng phải cần cảnh giác hơn trong tương lai. Khi tôi đang nghĩ ngợi về những điều như vậy, Liz bỗng nhiên dừng lại.
“Hãy nghe thật kỹ nhé.”
Theo những gì mà cô ấy vừa nói, tôi đã bắt đầu nghe thấy giọng nói của 2 người đàn ông có vẻ như là người của Học Viện Học Giả.
“Người mới vào lại là một elf nữa à?”
“Có vẻ như là vậy. Đám Elves đã bắt đầu tụ tập thành bầy rồi, năm ngoái hay năm nay vẫn vậy. Nếu cứ như thế, thì vị thế của tộc elf và tộc nhân chúng ta sẽ bị đảo lộn mất.”
“Ý tôi là, với vị trí của người đứng đầu trong quân đội đang nghiêng về phía Trung Tướng Lambert, thì chuyện đó có thể sẽ tới sớm hơn ta dự tính đấy.”
“Tôi thật sự không thể chịu nổi bọn chúng, cậu hiểu mà? Gương mặt của bọn chúng trông chả khác gì nhau, và chỉ bởi vì bọn chúng được ban phước hơn trong khoản ma thuật, mà lúc nào bọn chúng cũng ba hoa và coi thường chúng ta.”
“Thật lòng mà nói, đôi lúc tôi cảm thấy như là bọn chúng nên biến mất đi thì hơn. Cái hiệp ước chết tiệt.”
Sau khi bàn về một chủ đề khá khó chịu, thì bọn họ mới chịu rời đi.
“Là vậy đấy Theo-kun ạ. Đây chính là tình cảnh hiện tại của Mildiana.”
“Tôi bất ngờ đấy…Tộc Elves không được chào đón đến vậy sao?”
“Mặc dù bọn họ không để ý nhiều tới những đứa trẻ, thế nhưng vẫn có rất nhiều định kiến phân biệt chủng tộc hướng tới những cá nhân nỗ lực làm việc trong viện nghiên cứu và quân đội.”
“Vậy nhưng Hiệu Trưởng vẫn trở thành một chỉ huy quân đội.”
“Đó gần như hoàn toàn là quyết định của chính quyền. Việc mọi thứ trọng dụng thành tích cá nhân vẫn không hề thay đổi, thật lòng mà nói, thì có lẽ hiện giờ nó còn được trọng dụng hơn. Ở trong thành phố này, không có một ai mạnh hơn Hiệu Trưởng cả.”
Vậy đây là những thứ xảy ra đằng sau mặt trái trong mối quan hệ đồng mình giữa loài người và tộc Elves sao.
Bởi vì số lượng Elves ở trong thành phố này, tôi cứ nghĩ là bọn họ đang có một mối quan hệ rất tốt đẹp với nhau, tuy nhiên bức tranh tổng quát thì lại không đơn giản như vậy.
“Thì, tộc Elves đã nhận được rất nhiều hình thức đãi ngộ kể từ khi thành lập mối quan hệ đồng minh. Tôi tự hỏi đó có phải là một trong những lí do khiến cho mọi người phản đối mối quan hệ này không.”
Đồng minh và hoà bình giữa 2 chủng loài khác nhau. Mặc dù một mặt nó vẫn có thể đem đến kết quả tốt đẹp, thì nó cũng không thể đảm bảo được việc là tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy như vậy. Tôi đoán là chuyện này cũng không nằm ngoài quy luật đó.
Mối quan hệ đồng minh này được thiết lập từ 100 năm trước. Chỉ 100 năm. Đối với tộc Quỷ, thì quãng thời gian đó vốn cũng chỉ rất ngắn ngủi như thể mới vài tháng trôi qua thôi. Thêm nữa, các tộc nhân loài elf đã sống đủ lâu thì cũng sẽ nhận thức được mối quan hệ giữa họ với cựu đồng minh Đế Quốc.
Tuy nhiên, có thể nó sẽ mất rất nhiều thời gian để cho để cho những con người đã có định kiến phân biệt chủng tộc trong một khoảng thời gian quá dài và tộc elf bị phân biệt này có thể thấu hiểu lẫn nhau.
“Thôi thì, Theo-kun. Tôi đi nhé.”
“Được rồi, gặp sau.”
“Hãy suy nghĩ về nơi mà chúng ta nên hẹn hò vào lần tới nhé!”
Chà. Chuyện đó nghe mệt mỏi thật đấy. Khi ở cùng cô ấy, thì tôi có cảm giác như là mình đang bị hút cạn và đè ép bởi cái bầu không khí sôi nổi đó vậy.
…Tới mức này, thì có lẽ không đời nào mà cô ấy tiếp tục tin tôi là người đến từ vương quốc phía Nam nữa. Đổi lại, thì có lẽ cô ấy sẽ có một chút nghi ngờ về việc tôi đến từ vương quốc của kẻ thù. Mà, nếu chỉ đơn giản là do cô ấy bị thôi thúc bởi sự tò mò, thì để cô ấy biết được cũng chả có vấn đề gì. Nhưng chỉ khi cô ấy đơn giản là tò mò thôi.
Nếu cô ấy cản đường tôi…thì mọi chuyện sẽ khác. Tôi sẽ xoá sổ cô ấy, hoặc là ép cô ấy đi theo mình.
Khi nghĩ về những điều như vậy, tôi đã quay về Học Viện Học Giả.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Anh đứng nhìn bọn nó thôi bọn nó cũng ngỏm rồi còn chú thì chỉ làm cho bọn nó đứng yên đc thôi à? Gà (“)>