Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Một cô nàng elf đeo kính đang cúi đầu thật sâu với đôi mắt đẫm lệ.
Nghe có vẻ hoành tráng, nhưng căn phòng này đúng thật là khá rộng rãi. Tách biệt khỏi tấm thảm đỏ ở trên sàn cùng chiếc bàn văn phòng, ở nơi đây chỉ có duy nhất những kệ sách cùng một chiếc bàn và ghế sofa chuẩn bị cho khách.
Một giọng nói ồn ào vang ra khắp căn phòng.
[T-tôi thành thật xin lỗi!]
Cô nàng elf đó tiếp tục cúi đầu thật sâu với đôi mắt đẫm lệ, như thể là cô ấy đang sợ rằng là mình có thể bị chặt đầu nếu như lỡ nhìn vào đôi mắt của anh ta vậy.
Ludio Lambertm, một anh chàng bán elf chỉ ngồi ở phía đằng sau sau bàn và nhìn cô với một nụ cười.
[Thôi thì, làm ơn hãy xin lỗi cậu ấy nhé. Vậy rốt cuộc thì tại sao cô lại dựng lên một lời nói dối như thế vậy?]
Sau khi hoàn thành xong công việc ngày hôm nay, Ludio liền gọi cô elf lễ tân đã chịu trách nghiệm cho vụ việc lúc đó lên. Đây là bởi vì Theodore đã hiểu sai về cách để được trở thành học sinh đặc cách.
Cô ấy đã nói với cậu ta rằng là cậu sẽ không có đủ điều kiện để trở thành học sinh đặc cách nếu như không dẫn đầu trong mọi phần thi. Điều đó là hoàn toàn sai lầm.
Thông thường, thì hệ thống học sinh đặc cách sẽ chào mừng bất cứ ai thể hiện thành tích xuất sắc trong kỳ thi đầu vào. Bạn sẽ phải nằm trong top những người đứng đầu, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải dành được hạng nhất trong cả 3 mục.
Theo như hệ thống, thì những ứng viên đạt được kết quả xuất sắc hay có một thành tích đặc biệt nào đó trong kỳ thi sẽ được lựa chọn theo quyết định của giám sát viên, và sau đó nếu như chỉ huy quân đội cấp cao nhất của thành phố cũng thừa nhận bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ được chấp nhận trở thành học sinh đặc cách. Đây là truyền thống của học viện đã tồn tại từ trăm năm nay, và nó vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng khi anh ta đi xung quanh và tìm hỏi cô lễ tân đó, thì cô nàng elf này đã ngay lập tức run rẩy.
[A-ano…Bởi vì cậu ấy không hề có lá thư giới thiệu đến từ quý tộc hay chỉ huy quân đội, và cậu ấy thậm chí còn chẳng hiểu gì về hệ thống của Học Viện nữa, vậy nên tôi đã nghĩ rằng là cậu ta có gì đó đáng nghi…!]
[Vậy là cô đã cố gắng tống khứ cậu ta vì đưa ra những yêu cầu vô lí sao?]
[V-vâng. Hầu hết những người nói vậy đều là những kẻ gây rối. Vậy nên tôi đã nghĩ rằng là sẽ tốt hơn nếu như tôi đặt họ về đúng vị trí của mình…T-tôi thật sự xin lỗi vì đã để chuyện như vậy xảy ra!]
[Mà, cô cũng không hẳn là làm sai, và tôi cũng sẽ không trừng phạt cô. Tuy nhiên, đừng bao giờ để chuyện này tiếp diễn thêm lần nào nữa…Xin hãy nghỉ ngơi đi, Thiếu Uý Latice Meldia.]
[Tôi rất cảm kích lòng khoan dung của ngài!! Ugg, tôi sẽ phải làm gì nếu như bị ngài nói là tôi phải giải ngũ đây…!]
Cô ấy oà khóc, và mặc dù cô ấy trông như thế này thôi, thì cô ấy vẫn là người đã tốt nghiệp từ trường quân đội. Cô ấy là con gái của một quý tộc và chẳng hề gặp chút khó khăn nào khi nhập học tại trường, cô cũng chẳng hề gặp chút khó khăn nào khi tốt nghiệp và trở thành một thiếu uý quân đội ngay trong năm nay.
Mặc dù là thiếu uý, nhưng những công việc vân vân kiểu vậy vào ngày tuyển sinh vẫn là điều bắt buộc. Như cô ấy đã nói đấy, có rất nhiều thí sinh thô lỗ chỉ muốn tới đây để cợt nhả và gây rối, vậy nên việc một người có năng lực tương ứng được bố trí để đối phó với những trường hợp đó là điều cần thiết.
Nhân tiện, thì cô ấy cũng chỉ mới có 18 tuổi thôi. Việc thiếu hụt kinh nghiệm chính là điểm yếu của cô ấy. Nhưng những chuyện này cũng chỉ là điều bình thường đối với Ludio.
[Vậy thì, làm ơn hãy nhớ gửi lời xin lỗi tới cậu ấy nhé. Cô có thể quay lại được rồi.]
[Vâng! Cảm ơn ngài rất nhiều!!]
Cô ấy gập đầu một vài lần trước khi rời khỏi căn phòng. Một tiếng cười phát ra trong khi anh ta đang nhìn theo cô ấy.
[Thiếu Uý Lattice sao? Cô ấy đúng là đáng yêu và trong sáng mà ~. Mặc dù thái độ luôn nghiêm khắc như vậy, nhưng giờ cô ấy lại trông thật ngại ngùng làm sao…Hamu, giòn vỡi…cái bánh quy này ngon ghê.]
Đó là Liz, cô gái elf đó vô tư ngồi lên chiếc ghế sofa và cầm lên một chiếc bánh quy.
[Tôi hi vọng là chúng ta sẽ không phải làm thêm mấy công việc thừa thãi nữa.]
[Chà, anh không nghĩ rằng việc cô ấy đã nói dối và khiến cho Theodore nghiêm túc hạ bệ cả 3 mục thi là thành tựu rất lớn sao? Cô ấy nên được thăng chức mới phải.]
Liz, cô ấy giờ đang nói vậy trong khi thưởng thức cốc trà mà cô ấy vừa đổ ra, cô ấy có vẻ như là chả hề để tâm tới việc đây là văn phòng của một chỉ huy quân đội chút nào. Như thể là cô ấy đang ở nhà ấy.
[Theo như những gì được ghi lại thì chưa từng có ai đạt được thành tựu như vậy ngoại trừ 500 năm trước. Có một vài người cũng đã dẫn đầu trong cả 2 mục kiểm tra, nhưng mà…nhân tiện thì Lizame.]
[Đã bảo là đừng có gọi tôi như vậy. Tên tôi hiện tại là Liz đấy nhé - ]
[…Thứ lỗi. Vậy, cậu ta thế nào. Theodore ấy.]
[Ừm, cậu ta rất đẹp trai, trông cũng dễ thương và nghiêm túc nữa, dù thế nhưng gương mặt dịu dàng của cậu ta đúng là vẫn khó cưỡng mà!! Việc có một mái tóc xanh đẹp tuyệt trần như vậy là rất hiếm đấy, và tôi đã yêu cậu ta mất rồi, mặc dù cậu ta không phải là quý tộc nhưng mà những cử chỉ lịch thiệp đó đã làm tôi cứ nghĩ mãi – không biết tôi có nên mời cậu ta đi hẹn hò vào lần sau không ta ~]
Khi nghe Liz nói với tâm trạng phấn khởi đó, Ludio đã nhíu mày như thể là anh ta bị đau đầu.
[Tôi không hỏi về tuýp của cô. Do cô đã làm thân được với cậu ta, vậy thì nó thế nào?]
[Cậu ta không phải là người của Đế Quốc~]
Thay vì thưởng thức hương thơm của trà, cô ấy cứ vậy mà trút bỏ mọi thứ bên trong và nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
[Cô cũng nghĩ vậy sao.]
[Ừm, không quan trọng là họ có trông bình thường hay nghèo nàn ra sao, nếu họ đặc biệt, thì họ vẫn sẽ thu hút được sự chú ý đến từ một ai đó. Như Thiếu Uý Lattice đã nói đấy, khó mà nghĩ được rằng là cậu ta còn không hề hiểu rõ về quy định nhập học…Mà, mấy kiến thức như vậy rồi cũng sẽ được phổ cập thôi, nên nó cũng chả quan trọng mấy.]
Liz nói tiếp.
[Tôi còn tự hỏi không biết là liệu Theodorecos thật sự là con người không cơ.]
[Nó là một phép ẩn dụ sao? Hay là?]
[Tôi vẫn chưa vội đánh giá được đâu~? Vì tiêu chuẩn của Đế Quốc thấp quá mừ~]
[…Tôi không có『Đôi mắt』nhìn thấu được bản chất của vạn vật như cô. Xin hãy nói tiếp đi.]
[Theo-kun là con người, dù có nhìn thế nào đi nữa…nhưng tôi cứ cảm thấy rằng là cậu ta như được copy rồi in ra vậy. Như thể là có một ai đó đã nhét cả đống dữ liệu khiến cậu cho cậu ta trở thành “một thứ gì đó” giống như người bình thường chăng?]
Ludio gật đầu. Đó là bởi vì anh ta cũng cảm thấy tương tự.
Anh ta không hề biết được rằng là thứ ma thuật gì đang ẩn chứa ở bên trong cơ thể của chàng trai tên Theodore.
Sau cùng, thì như đã nói đấy, cậu ta trông y như là một chàng trai bình thường ở mọi góc độ. Chính vì thế cho nên nó mới bất thường. Không đời nào mà một chàng trai bình thường lại có thể đạt được những thành tựu như vậy.
[Nhưng vẫn có một chút sai lệch nào đó được che giấu và ẩn dưới đống dữ liệu con người đó của cậu ta.]
[Ý cô là sao?]
[Nếu anh là một con người, thì dữ liệu đó là tất cả những gì mà anh cần. Thứ được gọi là “phần đáy” sẽ là không thể có. Như cậu Julian đó chăng? Cậu ta hoàn toàn là một con rồng, nhưng tôi vẫn có thể thấy được dữ liệu cho thấy cậu ta là Long Nhân ẩn sau lớp vỏ con người đó. Sự thật luôn nằm ở phần đáy.]
[Vậy nên nếu như có một thứ gì đó được che giấu bên dưới chỗ dữ liệu con người đó, thì Theodore sẽ không phải là một con người.]
[Vậy đấy. Hiểu nhanh như vậy đỡ cho tôi nhiều lắm đó ~. Việc giải thích những thứ như vầy khó kinh khủng.]
Liz với tay ra lấy một chiếc bánh quy trong khi đang lẩm bẩm. Âm thanh nhai ngấu nghiến cả thứ đó đang vang vọng.
[Nhưng tôi cũng chỉ biết như vậy thôi. Thành thật mà nói, thì đây là lần đầu tiên tôi thấy một thứ như vậy, vậy nên rất có thể đó chỉ là một kết luận sai lầm. Thôi, cứ để ý tới nó một chút cũng được.]
[Tôi sẽ nhớ tới điều đó. Mặc dù thành tích tại học viện không tốt lắm, nhưng nếu nói về trực giác và đôi mắt, thì có rất ít người có thể đánh bại được cô.]
[Tôi khá chậm chạp mà. À phải rồi, anh cũng sẽ đưa cho tôi học bổng mà, phải không?]
[Việc dựng lên được một kết giới ngăn chặn đòn tấn công của Julian vào lúc đó đúng là rất tuyệt vời. Việc đó sẽ là không thể nếu như cô không có sức mạnh ma thuật đủ lớn. Tôi phải thừa nhận…rằng là nếu cô không làm vậy, thì tôi cũng đã làm rồi.]
[Lyu-kun đã quan sát bài kiểm tra hôm nay ngay từ đầu mà nhỉ. Anh không thể làm gì đó trước khi Julian thổi bay cả khu kiểm tra sao?]
[Tôi đã biết cậu nhóc đó là người của Long Tộc ngay từ đầu rồi, vậy nên tôi đã mong đợi nó một chút. Nó thậm chí còn vượt qua cả mong đợi của tôi nữa cơ. Màn thể hiện của cậu ta đúng là rất xuất sắc.]
Ludio nói như thể là một đứa trẻ hạnh phúc.
Liz cười với một tiếng thở dài, nói là anh ta vẫn chả thay đổi gì so với khi xưa.
Tối hôm qua anh ta đã bảo Liz làm mấy thứ giống như là điều tra về Theodore.
Cô được bảo là phải gặp cậu ấy bởi vì anh ta đang rất hứng thú với người đứng đầu trong cả phần thi kiếm thuật và võ thuật.
Vậy nên cô ấy đã không nghiêm túc mà tiếp nhận nhiệm vụ đó hôm nay và kết quả là đã thấy một thứ thật nực cười.
[Nói mới nhớ, chúng ta sẽ không thể thực hiện bài kiểm tra đầu vào nếu như không có cơ sở kiểm tra thích hợp nữa nhỉ? Anh định sẽ làm gì?]
[Ah. Trong tương lai gần, thì tôi sẽ tổ chức nó trong một sân trại quân đội khác.]
[Fu-un. Anh có định đi quan sát nó không?]
[Không, tôi không cần bởi vì sẽ rất khó để đánh giá năng lực của các thí sinh hôm nay.]
Nó hoàn toàn khác với biểu cảm vui vẻ vừa nãy của anh ta, như thể là những đứa trẻ đó chẳng hề quan trọng vậy. Nói đúng ra, thì anh ta chẳng hề có hứng thú.
Anh ta luôn như vậy. Chỉ mù quáng để ý tới những gì mà anh ta hứng thú, nhưng nếu chúng không thú vị, thì anh ta sẽ còn chả thèm để nó vào tâm trí.
Thiên tài thì luôn như vậy đấy, nhưng anh ta thì lại là trường hợp đặc biệt.
Liz không hề thích mặt đó của anh ta. Lý do duy nhất mà anh ta hứng thú với cô chỉ là vì [Đôi mắt] của cô, nhưng nếu cô không có nó thì thái độ của anh ta đối với cô cũng sẽ hoàn toàn khác.
[Giờ thì Liz, nhớ để mắt đến Theodore nhé. Tôi vẫn chưa thấy bất kỳ mối nguy nào đến từ cậu ta, nhưng để đề phòng- ]
[Rồi rồi.]
[Và còn một điều nữa. Tôi rất muốn cô ngừng gọi tôi bằng cái tên đó đấy.]
[Tại sao chứ? Lyu-kun là Lyu-kun mà. Tôi đã luôn gọi anh như vậy kể từ khi còn bé rồi.]
[Nó không còn giống như hồi còn ở Tsefte Aria nữa. Ngay từ đầu, thì cũng chả có ai biết rõ vị trí của tôi mà vẫn nói với tôi bằng điệu bộ đó giống như cô cả, vậy nên nếu cô cứ tiếp tục hành xử như vậy. Thì họ sẽ nghi ngờ thân thế của cô ngay lập tức.]
[Thật là – rắc rối vãi chưởng. Được rồi, được rồi. Thôi, liệu em có về nhà được chưa? Thưa Ludio-sensei.]
[Đương nhiên rồi.]
Liz tọng chỗ bánh quy còn lại vào trong miệng và dừng lại ở trước cửa.
[Oh, mà nhân tiện, số lượng các elf biến mất gần đây cũng rất đáng để tâm nhỉ?]
[…Tôi đã bảo cô là đừng có dính dáng tới chuyện đó mà phải không?]
[Quân đội đã không hề xử lí được chuyện đó, cho nên cũng không thể trách tôi được. Tất cả các elf đều đang rất sợ hãi. Các elf đều đang lo lắng về một thủ phạm đã tấn công họ bằng một số ma thuật đến từ quân đội, như thể là một ai đó có vị trí cao trong quân đội là thủ phạm vậy.]
[Chuyện này rất nguy hiểm. Đừng đào sâu thêm nữa. Phụ thuộc vào tình huống…Rất có thể mối quan hệ đồng minh giữa loài người và tộc elf được xây dựng trong suốt 100 năm nay sẽ sụp đổ.]
[Vậy thì chẳng phải tôi càng nên hợp tác với anh để điều tra nó sao?]
[Không cần thiết.]
Liz cau mày khi cô bị bảo vậy.
[Aah, rồi rồi, là – như vậy à. Vậy thì tôi mong anh sẽ giải quyết được vụ án này, thưa Trung Tướng Lambert-]
Ludio thở dài khi nhìn Liz rời khỏi căn phòng.
[Quân đội không đáng tin, à…Thật sự thì, đến cả mình, một chỉ huy cũng phải thừa nhận thôi.]
***
Nửa đêm. Thành phố Mildiana giờ đây im lặng một cách đáng sợ, như thể là sự nhộn nhịp vào ban ngày chỉ là ảo giác.
Vào giờ đó, Thiếu Uý Meldia đã bước ra khỏi quán bar bằng những bước đi run rẩy.
[Này Lattice, cô uống nhiều quá rồi đó.]
[Im đi-…Chết tiệt, tại sao tôi lại…tôi lại bị bẽ mặt bởi một đứa học sinh trơ tráo như thế chứ.]
[Theodore phải không nhỉ? Đến cả trong quân đội, thì họ cũng đang bàn tán về cậu ta. Sau tất cả, thì rất có thể cậu ta cũng mang trong mình một sức mạnh tương đương với vị Anh Hùng huyền thoại từ 500 năm trước mà nhỉ? Tôi đã nhìn thấy cậu nhóc đó rồi, cậu ta rất đáng yêu mà.]
[Tên nhóc bóng bẩy đó thì có gì hay chứ…Tôi muốn một ai đó cao ráo, đẹp trai, khiêm tốn và hoàn mỹ cơ!]
[À, rồi rồi. Hiểu hiểu.]
Sau khi rời khỏi văn phòng của Ludio, Lattice đã ngay lập tức chạy đến quán bar để nốc rượu.
Mặc dù từ đó tới giờ cô luôn rất nghiêm túc. Cũng như cái cách mà cô ấy kiên trì cho tới khi tốt nghiệp và trở thành thiếu uý vậy, thế nhưng mà cô đã bị Theodore cho một cú vả vào mặt.
Thay vì cho thấy một chút sự tôn trọng dành cho cô ấy, một quý tộc, mặc dù anh ta chỉ là thường dân, thì anh lại nhìn cô ấy như thể là một thứ sinh vật hạ cấp. Lattice nghĩ như vậy ở trong tim. Ba mẹ của cô ấy đều là tử tước, và bởi vì bản thân vốn đã được nhiều người biết đến, cho nên cô ấy mới được yêu quý bởi hầu hết mọi người.
Cô ấy hiếm khi nói chuyện với thường dân. Mặc dù cũng có một vài thường dân là bạn cùng lớp của cô, nhưng hầu hết thì vẫn là quý tộc. Và bởi vì quý tộc là đa số, cho nên những thường dân mới bị đào thải. Đó chính là môi trường mà cô ấy đã lớn lên.
Cô ấy biết là những thường dân vẫn luôn nói xấu sau lưng quý tộc. Cô ấy chỉ cười vì những người đó không hề biết được rằng là loài elf có đôi tai rất thính và bọn họ cứ nghĩ rằng là những tiếng thì thầm đó sẽ không bị nghe thấy, và ngay khi cô tới hỏi bọn họ xem là họ có dám phàn nàn trước mặt cô ấy không, thì bọn họ sẽ ngay lập tức co rúm lại và lẻn đi. Và cô ấy cứ vậy mà tốt nghiệp như thế đấy.
Cô ấy bị bẽ mặt vì đã được bổ nhiệm làm lễ tân cho kỳ thi đầu vào, cô ấy bị quở trách bởi Trung Tướng Ludio Lambert, người đối địch hoàn toàn với tôn nghiêm và lòng ghen tị của cô ấy. Thật đáng hổ thẹn. Chỉ nhớ lại nó thôi cũng khiến cho cô ấy tức sôi máu. Đó chính là lí do vì sao mà cô ấy tìm đến rượu.
[Miriam. Lần sau lại uống nhé.]
[Cô có thể nói vậy nếu như không say xỉn nữa. Tại sao lại có cửa hàng vẫn còn mở ở giờ này chứ? Nếu cô không phải là khách quen của quán bar, thì cô đã bị đá ra ngoài rồi. Tự biết kiểm soát bản thân đi chứ, tôi mệt lắm rồi đấy.]
[Chết tiệt…chết tiệt.]
Cô elf này tên là Miriam, người đang cho cô mượn bờ vai, cô ấy cũng là một thiếu uý. Cô ấy cũng đến từ một gia đình quý tộc và cả hai đã trở thành bạn kể từ khi còn ở trong học viện. Cả hai người họ thường đi chơi ở quán bar như thế này.
Miriam bỗng dừng lại. Còn Lattice, người vẫn đang cố gắng đứng vững, giờ đây đã ngã bởi vì Miriam, và rồi cố gắng đứng dậy. Cô ấy bằng cách nào đó đã cố định được bản thân và định quở trách người bạn thân của mình.
[Này, nguy hiểm lắm đó nhé~]
[…]
Miriam không nói gì.
Cô nhận ra có điều gì đó không đúng, cô nghĩ như vậy bằng cái đầu say xỉn của mình.
[Miriam? Này, sao…sao thế? Chuyện…]
Đường phố giờ đã đang rất tối, không còn chút ánh sáng nào ngoài ánh trăng, nhưng bên cạnh đó, thì cô cảm thấy như là ánh mắt đã bị che lấp vậy. Cô ấy thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ gương mặt của bạn mình nữa.
[…Sương mù? Sao mà…]
Thắc mắc được một hồi. Thì Miriam, người mà vừa mới chỉ đang đứng yên bất động, đã bắt đầu bước đi.
[Miriam? Này, cô đi đâu thế? Cô đang về sao?]
Bước chân của cô ấy không ổn định. Cách mà cô ấy bước đi làm gợi nhắc tới bản thân Lattice hồi nãy.
Lattice, người vừa hoàn toàn tỉnh rượu, đã nắm lấy vai đồng nghiệp của cô.
[Này, cô ổn chứ?]
[Giọt chảy vẫn chưa đủ.]
Miriam bắt đầu nói bằng một giọng mà cô ấy chưa bao giờ được nghe thấy trước đây.
Không giống như giọng nói bình thường, nó rất khó nghe như thể là một giọng nói hỗn tạp được pha trộn từ một người đàn ông và một người phụ nữ vậy.
[Thế này không được rồi. Ta sẽ không thể nào đối mặt với nữ thần kính yêu của mình.]
[Này, M-miriam? Cô đang nói gì thế? Cô say rồi à…? A-ahahaha, cô uống nhiều quá rồi đó.]
[Hồi kết của con quỷ đang gào thét trong màn đêm. Giọt nước mắt màu đỏ. Đôi cánh màu trắng dâng hiến cho tồn tại vĩ đại-]
Biểu cảm của cô ấy trống rỗng và rên rỉ một thứ gì đó mà cô chưa bao giờ nghe tới. Cô ấy chỉ nhìn về một nơi vô định trong khi lẩm bẩm những thứ như vậy.
Đây không thể nào là do say xỉn được, nhưng bởi vì kết quả trong công cuộc huấn luyện của quân đội, cho nên cô sẽ không bao giờ ngừng suy nghĩ.
[Miriam, xin lỗi. Nó sẽ hơi đau một chút đấy. Ráng chịu nhé.]
Cô đưa ma thuật vào tay và nắm lấy đầu của Miriam. Ngay khoảnh khắc ấy, một ánh sáng màu tím xuất hiện trên lòng tay của cô.
Nó là một ma thuật công kích đơn giản. Nếu chuyện này là do một loại ảo giác nhẹ hay tẩy não, thì nó sẽ có thể bị phá hủy bởi việc này.
Nhưng tay của Miriam ngay lập tức duỗi ra và huých mạnh vào ngực của Lattice. Cô ấy bị văng mạnh về phía sau và va vào bức tường của tòa nhà gần đó
[Guwa...!!]
Cơn đau thấu trời cùng với tình cảnh khó hiểu này đã ăn mòn tâm trí của Lattice...như thể đây là một cơn ác mộng vậy.
Sẽ tốt biết mấy nếu như chuyện này là do cô say xỉn.
[Đôi cánh trắng sẽ thanh lọc thế giới bẩn thỉu, tạo ra một nơi tốt đẹp hơn cho nữ thần hạ thế. Nhưng vẫn chưa đủ. Những giọt chảy vẫn chưa đủ.]
Miriam lầm bầm trong khi tiếp cận Lattice và nắm lấy đầu cùa cô ấy rồi nâng gương mặt đó lên.
[Ta cần thêm nhiều giọt nữa.]
[Hiu...]
Thiếu Úy Lattice đã bất tỉnh—
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Nghe nó cứ giống giống cô vợ cả kiểu gì ấy :v
Chúc mọi người ngủ ngon ^^