Sekai Saikou no Ansatsusha, Isekai Kizoku ni Tensei Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 102

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5319

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9140

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10035

Tập 03 - Chương 2: Sát thủ chấn chỉnh lại Đệ tử

Trans: Ngnballz

Edit: Bé Ana

===========

Tôi nghỉ một lúc để thả lỏng chân tay. Tôi đã ở trong phòng suốt từ bữa tối để chế tạo vài thứ tinh xảo nên đôi vai cũng trở nên cứng đờ rồi.

Hôm nay, sau khi xem Tarte tập bắn súng thì tôi quyết định sẽ điều chỉnh vài chi tiết. Hỏa lực và độ chính xác đã ổn rồi nhưng cách nạp đạn vẫn có thể cải tiến được.

Hai điểm bất lợi lớn của cơ chế chắn ma lực và kích cỡ của khẩu súng là giới hạn 6 viên đạn mỗi ổ và phải nạp từng viên nếu dùng hết. Cơ chế chắn ma lực dùng để ngăn ngừa rủi ro phát nổ có tác dụng phụ là làm giảm tốc độ nạp đạn và phải tốn công hơn một khẩu súng lục ổ quay thông thường.

Với khẩu súng như vậy thì việc nạp lại đạn trong thực chiến là không khả thi. Nhưng không may là nếu cố làm cho việc nạp đạn dễ hơn thì cơ chế chắn ma lực lại không ổn lắm.

“…Có lẽ mình nên tiếp cận vấn đề này theo hướng khác.”

Tôi đã cân nhắc ý tưởng thay toàn bộ ổ đạn. Kiểu cơ chế đó chỉ phổ biến với súng lục bán tự động, nhưng cũng không phải là bất khả thi với súng ổ quay.

“Chắc là sẽ dùng được.”

Với mẫu mới này thì vấn đề nạp đạn trong trận đấu sẽ khả thi hơn. Độ bền có vẻ cũng không có vấn đề gì, nhưng ổ đạn để thay sẽ khá cồng kềnh.

“Được rồi, tiếp theo là đến súng của Dia và mình.”

Mặc dù Dia và tôi đều có thể dùng [Xạ Kích] nhưng sử dụng một khẩu súng chuẩn bị từ trước sẽ nhanh hơn nhiều. Tung đòn công kích mà không cần niệm chú sẽ là một lợi thế khổng lồ.

Và với món vũ khí có kích cỡ bằng một khẩu súng lục thông thường thì cũng có thể dễ dàng mang theo.

Nhưng tôi phải giảm chút hỏa lực với súng của Dia vì nếu so với tôi và Tarte thì thể lực của em ấy không bằng kể cả khi đã dùng ma lực cường hóa.

Sau khi đã tính toán độ giật của khẩu súng, tôi phác ra một bản vẽ. Hỏa lực nhỏ hơn cũng có nghĩa vũ khí của Dia có thể gọn gàng hơn. Việc mang theo và bắn sẽ đều dễ dàng hơn cho em ấy.

Thời gian trôi vun vút trong lúc tôi ngồi hoàn thiện thiết kế.

“Xong rồi.”

Đêm đã muộn nên bây giờ tôi định sẽ đi nghỉ sau khi đã làm xong bản thiết kế. Phần chế tạo có thể để ngày mai cũng được. Tôi lăn ra giường, nhưng chỉ ngay lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì một tiếng gỡ cửa vang lên.

“Chủ nhân Lugh, anh có rảnh không ạ?”

Là Tarte. Em ấy muốn gì vào giờ muộn thế này nhỉ?

“Em vào đi.”

Tôi nhanh chóng dọn dẹp mấy dụng cụ nguy hiểm bừa bộn khắp phòng và mời em ấy vào.

“Em xin lỗi vì làm phiền anh lúc muộn thế này.”

Vì lý do nào đó, em ấy có vẻ lo lắng và giọng thì run run. Còn bộ đồ trên người em ấy suýt làm tôi phải kêu lên vì choáng váng.

“Tarte, em đang định làm cái gì mà phải ăn mặc như vậy?”

“U-um, anh biết rồi đấy…”

Tarte chỉ mặc độc một chiếc đầm ngủ màu trắng. Chiếc đầm ôm sát vào người em ấy, để lộ hai cánh tay và cẳng chân quyến rũ. Chiếc đầm hơi xuyên thấu, đủ để tôi thấy rằng bên trong không có nội y. Da em ấy hơi ửng hồng như thể vừa ngâm mình trong nước nóng xong. Hấp dẫn một cách thật khó tin.

Một mùi hương dễ chịu phảng phất trong phòng. Tôi nhận ra mùi nước hoa Natural You chính tay mình sáng tạo. Tôi tạo ra loại này để đáp ứng nhu cầu quyến rũ đàn ông của phụ nữ.

Sản phẩm đó chỉ được phân phối định kỳ cho các hội viên đăng ký. Thế cũng có nghĩa Mẹ tôi đứng sau chuyện này. Bà thường xuyên giao thiệp với Maha và đã bí mật đăng ký làm thành viên Natural You.

Tôi đã từng thấy chiếc đầm Tarte đang mặc rồi. Cách đây khá lâu Mẹ từng khoe nó ra trong lúc nói gì đó về việc quyến rũ cha và tặng tôi một đứa em gái. Có vẻ từ đó mẹ đã sửa lại chiếc đầm cho vừa với Tarte.

“Anh đã gần như đoán ra hết rồi nhưng vẫn hỏi lại. Mẹ đã tiêm nhiễm vào đầu em thứ gì vậy?”

“Um, em—em là trợ lý của anh, thưa chủ nhân và còn là một sát thủ nữa. Bà chủ nói rằng phụ nữ không khỏe như đàn ông nên là phải bù đắp bằng cách dùng cơ thể như vũ khí nên người đã bảo em đến gặp anh để luyện tập. Người còn nói rằng với tư cách là hầu gái riêng của anh, em cũng có trách nhiệm phải phục vụ anh nữa… Với tư cách sát thủ và cả hầu gái, em phải, ừm, làm với anh” Tarte ngượng chín cả mặt ấp úng nhắc lại những gì em ấy nghe được từ Mẹ tôi.

Có vẻ Mẹ đang cố giúp theo cách riêng của mình, nhưng đây là chuyện cuối cùng tôi muốn bà xen vào. Mà có lẽ bà chỉ làm thế để vì mong muốn ích kỷ của bản thân thôi, kiểu như muốn sớm được bế cháu nội chẳng hạn. Tarte không may bị cuốn vào âm mưu của Mẹ.

“Tarte.”

Tôi gọi tên em rồi bắt lấy tay và ném em ấy lên giưởng một cách thô bạo đè xuống và lấy thân mình đè lên trên.

“Eek, chủ nhân Lugh!” em ấy thét. Dù run rẩy nhưng đôi mắt em ấy vẫn có chút đắm đuối khi ngước lên nhìn tôi. Kể cả hơi thở của em ấy cũng thật ngọt ngào. Tôi cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn.

Ngắm nhìn em ấy trong khoảnh khắc này, tôi phải tuyệt vọng tìm cách kìm nén dục vọng. Tôi vẫn chưa nhìn nhận Tarte dưới quan hệ lãng mạn, nhưng chuyện này đã buộc tôi phải thừa nhận em ấy quyến rũ đến nhường nào.

Rõ ràng là tôi vẫn còn phải trưởng thành nhiều. Cơ thể tôi có thể đã bị lấp đầy bởi ham muốn, nhưng sự lơ đãng tức thời như vậy vẫn thật đáng mất mặt.

Ham muốn không phải là cảm xúc duy nhất của tôi. Tôi cũng có phần giận Tarte. Tôi phải chấn chỉnh em ấy thật nghiêm khắc mới được.

“Em không hiểu mình vừa nói gì đâu.”

Tarte xinh đẹp đến vô lý. Gợi cảm nữa. Ngay cả những quý tộc đã quen chìm đắm trong tửu sắc cũng phải thèm muốn. Nhiều ánh mắt từ đám con trai ở Học viện đã dán chặt vào em ấy. Vài thằng đần thậm chí còn cố tiếp cận tôi để hỏi mua Tarte.

“Ch-chủ nhân, anh làm em sợ đấy.”

Hành động bất thường của tôi bắt đầu làm Tarte hoảng. Tôi bóp mạnh ngực em ấy.

“Em đau đấy…”

Thật to và mềm và vẫn còn có thể phát triển thêm nữa.

“Nếu em đã nghiêm túc về việc này anh có thể dạy cho em cách dùng cơ thể như công cụ ám sát. Tuy nhiên, em sẽ phải ăn nằm với nhiều kẻ. Em hiểu thế nghĩa là gì chứ?”

Tarte im lặng. Mẹ tôi đã xúi em ấy làm chuyện này nên em ấy vẫn chưa nhận ra mình đang dấn thân vào việc gì. Em ấy mới chỉ nghĩ đến việc được ngủ với tôi mà không tính đến lúc em ấy đã huấn luyện xong và đảm nhận một công việc thật sự.

“Thử tưởng tượng đi?” Sử dụng sức quyến rũ của phụ nữ như vũ khí nghĩa em phải để cơ thể mình bị xâm phạm bởi những tên đàn ông mình chẳng ưa rồi tìm cách giết chúng đấy.”

Tôi đưa đầu gối vào giữa hai đùi em ấy, ngăn không cho em ấy khép chân lại. Rồi tôi bóp ngực em ấy còn mạnh hơn trước.

Mắt Tarte bắt đầu rơm rớm lệ, và em ấy co rúm lại mặc dù chỉ phải đối mặt với tôi.

“Em sợ lắm, đúng không? Ngay cả với người em biết mà em đã sợ như vậy rồi. Anh còn chưa làm gì, vậy mà em đã run cầm cập thế kia. Em nghĩ mình có thể ám sát được hả? Được rồi, vậy thì tập luyện thôi. Thử đi. Anh sẽ làm những chuyện kinh khủng với em. Cứ thử tìm cơ hội mà dí súng vào bụng anh.”

Tôi đã dặn Tarte luôn mang súng bên mình. Ngay lúc này em ấy cũng có một khẩu dắt bên người.

Kể cả đây có là thực địa thì việc em ấy mang súng thế này cũng không thành vấn đề. Bao súng trên đùi em ấy cũng không hẳn là to và thế giới này cũng không quen thuộc với súng lục. Mục tiêu sẽ nghĩ đó hẳn là một loại phụ kiện gì đó.

Tôi tìm cách lột bộ đầm khỏi người Tarte trong lúc nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt em ấy và rồi em ấy rút súng khỏi bao và ngắm vào bụng tôi. Nhưng em ấy quá chậm tôi bắt được tay em ấy rồi vặn lại.

“Thất bại rồi. Đây không phải thời điểm thích hợp để tấn công một gã đàn ông đâu. Nếu em có định ra tay, thì phải làm muộn hơn, lúc hắn ít cảnh giác hơn chứ. Hãy đợi đến khi hắn đắm chìm trong nhục dục với cơ thể em và không còn thấy được gì khác ấy.”

“E-em xin lỗi—”

Tôi buông Tarte ra và đứng dậy.

“Em vẫn chưa sẵn sàng cho việc quyến rũ đâu.”

Tôi lấy ít lá trà và cốc trong phòng, dùng phép để tạo nước nóng, rồi pha cho Tarte một chút trà giúp thư giãn và đưa cho em ấy. Em ấy từ từ uống hết, và dần lấy lại bình tĩnh.

“Em không nghĩ là nó sẽ đáng sợ đến vậy. Nhưng, ừm…”

“Em định nói đó chỉ là do em chưa kịp chuẩn bị sao? Thế sau khi chuẩn bị rồi em có định thử lại không?”

“Nếu là để giúp anh” Tarte quả quyết, đôi mắt đẫm lệ của em ấy nhìn thẳng vào tôi.

Sự cứng đầu của em ấy không phải do hình phạt của tôi quá dễ dãi. Cô bé này thật sự sẽ sẵn sàng làm mọi thứ chỉ vì tôi.

“Em bướng bỉnh ở những chỗ kỳ lạ nhất luôn đấy. Anh tin em mà, nhưng anh vẫn không cho phép chuyện đó đâu.” Tôi nói

“Vì em không phù hợp với nó ạ?”

“Không. Em xinh đẹp và có tính cách đáng yêu—phải là cực kỳ phù hợp với công việc kiểu đó là đằng khác. Tính nhút nhát của em cũng có thể phản tác dụng nhưng cũng có thể cải thiện bằng kinh nghiệm thôi.

Tarte là một người siêng năng. Nếu đã đặt ra một mục tiêu thì em ấy sẽ làm được.

“Vậy thì tại sao?” em ấy gặng hỏi

“Vì nghĩ đến việc em gần gũi với kẻ khác làm anh bực mình” Tôi thú nhận một cách chân thành. Tarte là trợ lý của tôi nhưng tôi cũng coi em ấy thành viên quan trọng trong gia đình.

“Ý anh là sao?”

“Đúng như anh nói thôi.”

“U-um, em hạnh phúc lắm. Thật hạnh phúc khi được anh trân trọng, chủ nhân ạ.”

“Vẫn luôn như thế mà. Anh xin lỗi vì đã chưa rõ ràng về chuyện đó.”

“Ý em không phải vậy đâu! Em biết anh trân trọng em rất, rất nhiều mà. Vậy nên em mới đem lòng yêu anh đó, chủ nhân của em.”

Đêm nay chúng tôi đều đã trải qua nhiều thứ, và cả hai đã thổ lỗ những điều thường ngày vẫn luôn giấu kín.

“Uống trà xong thì em hãy về phòng mình nghỉ đi. Xin lỗi vì đã làm em sợ như vậy.”

“Không sao đâu ạ. Em biết anh làm thế vì em mà. Em chẳng còn sợ chút nào nữa đâu.”

Tarte đang nhâm nhi tách trà một cách thanh thản. Tôi không cần gì phải băn khoăn nữa.

“Ừm, em sẽ không động đến việc quyến rũ để ám sát nữa… Nhưng mà anh biết đấy, chuyện phục vụ của em với tư cách hầu gái thì sao ạ?” Tarte nói và ngước nhìn tôi bằng đôi long lanh.

“Hãy để dành đến hôm khác đi. Anh không có hứng ngủ với một cô bé run rẩy và bật khóc chỉ vì bị một người đàn ông ném lên giường đâu.”

“Hừm, chủ nhân có lúc xấu tính quá đó.” Tarte phụng phịu.

Sau đó, em ấy ra khỏi phòng tôi với vẻ hạnh phúc nhưng cũng có phần nào thất vọng. Khi em ấy đã đi hẳn thì tôi hắt ra một tiếng thở dài.

“Vừa rồi nguy hiểm quá.”

Mọi thứ tôi làm với Tarte chỉ là diễn để là em ấy nhụt chí, nhưng kiềm chế cũng chẳng dễ dàng gì. Cứ thế vứt bỏ liêm sỉ rồi hành sự với em ấy luôn cũng hấp dẫn thật.

“…Mình phải bắt Mẹ trả giá vì dám xúi giục Tarte làm vậy.”

Thật không vui chút nào. Tôi thường bỏ qua mấy trò đùa của bà ấy, nhưng thế này là quá đà rồi. Mẹ cần phải bị phạt.