Trans: Ngnballz
Edit: Bé Ana
==========
Tôi nóng lòng muốn thử nghiệm sức mạnh mới nhận được từ Epona nên ngay lập tức xin mượn sân tập của lâu đài. Sau khi thực hiện một số bài tập, tôi có thể nhận thấy thể lực của mình đã vượt xa so với trước đây.
Tuy nhiên được cải thiện đáng kể nhất là lượng ma lực bộc phát của tôi. Tổng lượng ma lực tôi sở hữu gấp hơn một ngàn lần pháp sư thông thường, nhưng khả năng bộc phát chỉ gấp mười lần so với trung bình vẫn là một hạn chế. Dù vậy, giờ đây tôi đã có thể tăng lượng bộc phát gấp đôi so với hôm qua, giúp tôi có nhiều lựa chọn hơn đáng kể trong chiến đấu.
“Em không theo kịp anh nổi nữa, chủ nhân ơi…” Tarte nói, vừa thở dốc vừa ngồi rạp xuống sân.
Em ấy đã đóng vai bạn tập của tôi. Tôi đã đánh hết sức với em ấy trong khi cố ý không cường hóa cơ thể bằng ma lực. Trước đây, làm vậy là cầm chắc thất bại, nhưng giờ thì không còn nữa.
“Thật không thể tin nổi là anh đã mạnh đến mức này. Anh mong đến lúc dùng [Hiệp sĩ Trung thành] lên em lắm đấy, Tarte ạ.”
“Em cũng vậy ạ. Nghĩ đến việc thứ gì đó từ anh chảy vào em và gắn bó chúng ta lại mãi mãi làm em thấy hạnh phúc quá.”
Là mình tưởng tượng ra thôi, hay thật sự câu vừa rồi có hơi damdang vậy?
Mặc dù tôi muốn ngay lập tức dùng [Hiệp sĩ Trung thành] lên Tarte, tôi vẫn cần thử nghiệm thêm. Mục tiêu là kiểm soát được việc trao Kỹ năng ở một mức độ nào đó. Có một số lựa chọn cụ thể tôi muốn em ấy được nhận—bao gồm [Tăng trưởng Vô hạn] và [Hồi phục Cấp tốc]. Sự kết hợp đó thật sự là như gian lận vậy.
Trận chiến với Tướng Orc đã buộc tôi phải chấp nhận sự thật rằng Quỷ không phải là thứ có thể đấu lại với giới hạn năng lực của người phàm. Vì vậy tôi muốn cho Tarte có được khả năng giúp nới rộng giới hạn thông thường.
Kèm với hai Kỹ năng gốc của mình, tôi muốn cho Tarte cả [Trứng Vàng Cơ hội] nữa. Trước khi xác nhận được việc có thể kiểm soát [Hiệp sĩ Trung thành] hay không, tôi sẽ tạm hoạn việc sử dụng nó lên em ấy.
“Em thấy hơi áy náy vì đã chiếm mất một trong ba chỗ… nhưng em cũng muốn được anh lựa chọn nữa.” Tarte ngại ngùng thừa nhận
“Em chẳng có lý do gì để không muốn thế cả. Em là gia đình mà, Tarte, và còn là một trợ thủ quan trọng nữa.”
Lúc đầu, tôi chỉ thu nạp em ấy như nhặt về một thứ công cụ. Nhưng giờ đây tôi không còn coi em ấy như vậy nữa. Có lẽ thật trơ trẽn khi nói vậy sau khi đã thao túng cô bé lúc đó nhằm đảm bảo sự trung thành tuyệt đối, nhưng tôi tin mối liên kết giữa chúng tôi hiện giờ là chân thành.
“Cảm ơn anh! Anh là tất cả đối với em, thưa chủ nhân. Vậy lựa chọn của anh cho hai vị trí còn lại thì sao ạ?””
“Một chỗ sẽ là Dia.”
Là người yêu của nhau nên Dia và tôi sẽ gắn bó mãi mãi. Nếu như không tính đến điều đó thì em ấy cũng là pháp sư xuất sắc nhất mà tôi biết. Chẳng có lý do gì để không chọn em ấy cả.
“Và người cuối cùng?”
“Đến đây thì hơi khó đấy. Lựa chọn an toàn nhất có lẽ là Maha. Nhưng em ấy không cần chiến lực. Anh cũng có thể chọn Cha nếu cần hỏa lực gấp… Anh sẽ để dành vị trí cuối này đến khi thực sự cần thiết.”
Tôi chỉ có thể dùng [Hiệp sĩ Trung thành] đúng ba lần. Không việc gì phải quyết định tất cả đối tượng ngay bây giờ. Thực sự thì tôi thích có một vị trí trống hơn.
“Riêng em thấy thì Maha sẽ là một sự lựa chọn tốt đấy ạ. Cô ấy cũng yêu anh nhiều như em vậy.” Tarte nói
“Có vẻ cũng đáng cân nhắc đấy. Mà chúng ta nên về thôi. Sắp đến bữa tối rồi.”
“Tự nhiên em thấy lo lắng quá. Em sẽ cố hết sức để không làm xấu mặt anh, thưa chủ nhân.”
Khả năng của Tarte trong vai trò hầu gái rất xuất sắc nẹn chắc là em ấy sẽ ổn thôi
***
Người sắp xếp bữa tối không phải là hoàng gia mà là một gia đình quý tộc khác hiện cũng sống trong lâu đài. Tất cả các quý tộc đến thăm cung điện và gia đình họ đều tham dự và bất cứ ai trong số 50 vị khách đó cũng đều có thể xóa sổ Nhà Tuatha Dé chỉ bằng một cái phẩy tay.
Với tư cách nhân vật tâm điểm, mọi ánh mắt đều đổ dồn lại khi tôi bước vào. Rồi những ánh nhìn đó dời sang Mẹ, Tarte và Dia. Những người ở đều chẳng xa lạ gì với nhan sắc phụ nữ, nhưng kể cả vậy, thì bộ ba này vẫn nổi bật hẳn lên.
Điều đó vừa đáng tự hào mà cũng hơi khó chịu. Tarte thì hoàn toàn bị bối rối, trong khi Mẹ và Dia đã quá quen với sự chú ý thế này.
Trong những người có mặt, tôi nhận ra Naoise Gephis. Cậu ta là bạn học của tôi và là người thừa kế của một trong Tứ Đại Công tước ở Vương quốc Alvan. Khi tôi nhìn về phía đó, cậu ta nháy mắt đáp lại.
“Xin cảm ơn ngài vì đã có lời mời chúng tôi đến buổi dạ tiệc tối nay.” Cha tôi nói. Sau đó ông nghiêng mình kính cẩn và chúng tôi cũng làm theo.
Chúng tôi được lệnh ngồi xuống, và Tarte chiếm vị trí đứng ngay sau tôi. Xét về tước vị, lẽ ra chúng tôi phải ngồi ở cuối bàn. Tuy nhiên chúng tôi được mời vào ghế danh dự.”
“Nam tước Tuatha Dé, hãy thông cảm vì ta phải kéo anh ra khỏi việc chuẩn bị cho lễ vinh danh. Ta muốn có đôi lời với con trai của anh.” Công tước Gephis giải thích kèm nụ cười nhẹ dễ chịu.
Ông ta sở hữu thể hình trung bình với mái tóc hoa râm. Khuôn mặt góc cạnh của ông ta tạo một phong thái trí thức. Mặc dù y phục của ông ta đậm chất xa xỉ nhưng lại không tỏa ra chút cảm giác bề trên nào.
Chỉ liếc quanh cũng đủ thấy phần lớn quý tộc xuất hiện ở đây đều là người chính trực. Hẳn là vì Công tước Gephis là người chủ trì bữa tiệc đã lựa chọn họ.
Quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thật. Là do các quý tộc trọng danh dự tụ họp lại với nhau, hay bọn họ đều là các thuộc hạ Công tước Gephis tự tay thu phục nhỉ?”
Chúng tôi chẳng cần đợi lâu trước khi thức ăn được phục vụ.
“Mình hiểu rồi” Tôi lẩm bẩm
Có ba món khai vị được bày lên bàn tiệc: đầu tiên là loài hoa ăn được mang tên Sobier rắc hạt óc chó, thứ hai là món thịt Gà lôi Harta ăn kèm nước sốt quả mọng, và cuối cùng là gỏi Cá hồi Grasake, tất cả đều là sản vật đặc trưng của phương Bắc.
Món chính cũng là ẩm thực đặc trưng của vùng đó—thịt gấu hầm trong một loại miso kiểu địa phương. Bánh mỳ cũng được làm từ loại lúa mạch đen vốn sinh trưởng tốt hơn ở vùng lạnh. Mọi nguyên liệu đều đã đến từ Công lãnh Gephis thậm chí cả đầu bếp cũng vậy. Dù cho ở chốn hoàng cung này chỉ cần một yêu cầu đơn giản thôi thì thứ gì cũng có thể có.
Hành động này nhằm tuyên bố sự bất mãn với triều đình trung ương. Gephis và những người ủng hộ ông ta từ chối chấp nhận quyết định giữ Anh hùng lại đây.
“Cậu thích những món này chứ? Chúng có hợp khẩu vị cậu hơn ẩm thực ở Vương đô không?” Gephis hỏi tôi
“Thức ăn ngon lắm thưa ngài, nhưng những món của kinh thành cũng không tệ.”
Công tước đang muốn biết liệu tôi có về phe với phương Bắc, hay cụ thể hơn là Nhà Gephis. Tôi đáp lại với hàm ý rằng chưa thể chấp nhận lời đề nghị đó ngay lúc này.
Không khí trong phòng bắt đầu có chút căng thẳng rồi cha tôi lên tiếng.
“Chúng ta nên bỏ cách nói chuyện vòng vo kinh điển trong triều đình này đi thôi nhỉ. Không có kẻ nghe lén ở đây và tôi có thể đảm bảo không ai trong gia đình tôi sẽ để lộ cuộc nói chuyện này ra ngoài. Trừ khi có một kẻ hai mang trong số khách mời danh dự của ngài thì chúng ta sẽ an toàn thôi Công tước Gephis ạ.”
Một số người có vẻ như không hài lòng lắm với lời nói của cha tôi nên đứng bật dậy với vẻ phẫn nỗ.
“Không đời nào bọn ta lại đi phản bội Công tước được!”
“Ngươi đang thử thách vận may của mình đấy, Nam tước Tuatha Dé!”
Công tước Gephis quắc mắt lườm những quý tộc đang bất bình, khiến họ phải im lặng ngồi xuống. Ông ta có vẻ đã thu phục họ khá triệt để đây.
“Thứ lỗi cho các thuộc hạ của ta. Bọn họ thi thoảng hơi cả nghĩ quá.”
Việc dùng lời gián tiếp vừa rồi là để tránh việc tạo chứng cứ chống lại chúng tôi. Nếu Công tước Gephis trực tiếp đòi hỏi lòng trung thành của tôi thì có thể bị coi là mưu phản.
Nhưng việc đó cũng chẳng có nghĩa lý gì nếu cuộc trao đổi của chúng tôi không bị rò rỉ.
“Vậy ta sẽ hỏi trực tiếp. Bọn ta không hề đồng tình với quyết định của triều đình trung ương. Còn cậu, cậu có thực sự tiêu diệt được một con Quỷ không?” Công tước Gephis nhìn xoáy vào mắt tôi.
“Tôi vẫn chưa biết được. Tôi chỉ có thể giết được con lần trước, nhưng không thể giữ nó chết hẳn. Nó vẫn hồi sinh bất kể có ngã xuống bao nhiêu lần. Nếu Epona không ở đó tôi đã phải bỏ chạy rồi.”
“Ồ? Vậy cậu đã khẳng định mình có thể giết được nó, tuy không phải là triệt để. Ta thấy việc đó khó mà tin được đấy. Cậu đã thực hiện việc đó thế nào vậy?”
“Tôi có sở hữu một Kỹ năng Bậc S.”
“Và đi kèm với nó là loại sức mạnh gì vậy?”
“Xin lỗi, thưa ngài, nhưng tiết lộ nó chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng cả. Vậy nên tôi xin phép không trả lời câu hỏi đó.”
Chỉ có một trên một trăm triệu người sở hữu Kỹ năng Bậc S. Như vậy đủ biến kẻ đó thành một trong những con người mạnh nhất toàn thế giới.
“Ta hiểu. Tuy nhiên, kỹ năng đó có nghĩa lý gì không nếu cậu không thể kết liễu con quỷ?”
“Kể từ trận chiến đó, tôi đã sáng tạo ra một phương pháp để tận diệt một con Quỷ. Vấn đề duy nhất là tôi không có cách nào xác nhận là nó hữu dụng hay không. Tôi không thể đảm bảo là nó hiệu quả cho đến lần tiếp theo có Quỷ xuất hiện. Hiện giờ, tôi chỉ dám nói là mình có khả năng tiêu diệt được Quỷ thôi.”
Bây giờ mà che giấu thì cũng chẳng còn nghĩa lí gì nên tôi thành thật nói ra.
“Hiểu rồi…Nếu nó thành công, đó sẽ là một thành tựu vĩ đại đấy. Không kể Anh hùng thì cậu sẽ là người đầu tiên trong lịch sử kết liễu được một con Quỷ.”
Công tước Gephis thừa hiểu sức nặng của chuyện này. Ngoài tôi ra, những người khác cũng sẽ có thể giết được Quỷ nữa.
“Vậy nên tôi sẽ thích hơn nếu ngài không để tôi đột ngột qua đời vì trọng bệnh hay tai nạn rồi tìm cách yêu cầu triều đình gửi Anh hùng ra trận đấy. Thay vào đó, tôi mong ngài sẽ đánh cược vào thành công của tôi. Ngài cũng nên biết rằng tôi cũng không định chịu chết và sẽ kháng cự lại mọi âm mưu nhắm vào mạng mình bằng tất cả sức lực đấy. Tôi có một Kỹ năng Bậc S nên muốn xử lí được tôi cũng không dễ đâu.”
“Ha-ha-ha, có vẻ cậu nhìn thấu ta rồi nhỉ.”
Công tước định sẽ trừ khử tôi để buộc triều đình phải tự rút lại quyết định về Anh hùng. Đó là lý do có kẻ bám theo xe ngựa của chúng tôi trên đường đến Vương đô.
“Cậu là một chàng trai thú vị đấy. Nam tước Tuatha Dé, anh quả là được ban tặng một đứa con tuyệt vời đấy.”
“Vâng, thưa ngài, Lugh là niềm tự hào và hạnh phúc của tôi. Tuy nhiên thì đây hẳn vẫn chưa phải là kết thúc cuộc thảo luận này đâu nhỉ?”
“Đúng vậy. Sự việc lần này khiến chúng ta mất hết kiên nhẫn với triều đình trung ương rồi. Mặc dù Hoàng tộc vẫn có thiện chí, nhưng họ đều đã bị triều thần nắm gọn trong lòng bàn tay cả rồi.” Công tước Gephis tuyên bố.
Mặc dù lãnh địa của Gephis về phương Bắc và các vùng phương Nam quanh Tuatha Dé gồm những người tương đối đứng đắn, nhưng không có nghĩa là nhửng kẻ ở phía Tây và phía Đông cũng như vậy. Những nơi đó đầy rẫy bọn quý tộc thối nát, chính là những kẻ Công tước Gephis muốn nói tới khi nhắc đến tình hình của hoàng tộc.
“Lugh, nếu cậu thực sự có thể diệt được Quỷ, danh tiếng của cậu sẽ nhanh chóng gia tăng thôi. Đến mức cả phương Đông và phương Tây sẽ không thể phớt lờ được nữa. Với cậu và Anh hùng về phe này thì chúng ta có thể quét sạch ảnh hưởng của chúng. Cậu sẽ cho chúng ta mượn sức mạnh chứ? Bọn ta sẽ có phần thưởng tương xứng, đi kèm với sự ủng hộ toàn lực.”
Được một đại gia tộc chống lưng sẽ đem lại rất nhiều lợi thế cho công việc diệt quỷ. Sự bảo hộ của Nhà Gephis đi kèm lượng quyền lực tối đa tôi có thể giành được trong hoàn cảnh hiện tại. Nhưng nếu gia nhập với họ sẽ giới hạn quyền lựa chọn của tôi, thế nên tình huống đã trở nên khá nan giải.
“Ngài muốn tôi đứng về phe ngài, nhưng chính xác thì việc đó sẽ kéo theo những gì?” Tôi gặng hỏi, cố gắng câu thêm thời gian để suy nghĩ.
“Chúng ta sẽ kết tình hữu hảo giữa hai Nhà Gephis và Tuatha Dé bằng một cuộc hôn nhân. Không có mối liên kết nào bền vững hơn ruột thịt cả. Con trai ta, Naoise, sẽ kết hôn với cô em gái đáng yêu của cậu, Claudia” Công tước Gephis giải thích
“Tôi xin phép được từ chối lời đề nghị đó,” Tôi đáp lại ngay lập tức.
Tiền tài và quyền lực vô biên sẽ rớt thẳng vào Nhà Tuatha Dé nếu chúng tôi có được mối quan hệ với một gia tộc Công tước. Trái lại, nếu khước từ lời đề nghị này, chúng tôi sẽ mạo hiểm tạo thêm một kẻ thù hùng mạnh.
Dù thế thì chuyện này vẫn là không cần bàn cãi. Dia thuộc về tôi. Tôi đã quyết định sống cuộc đời này theo cách mình muốn. Nếu chuyện này đồng nghĩa với việc đánh mất cô gái tôi yêu, thì nó còn chẳng đáng tính là một lựa chọn.
“Cậu có thẩm quyền đưa ra câu trả lời đó không? Chẳng phải quyền quyết định là ở trưởng gia tộc sao?” Công tước Gephis vặn hỏi
“Không. Bởi thứ ngài cần không phải là sức mạnh của Nhà Tuatha Dé, mà là của một Anh hùng thứ hai. Tôi cho rằng Cha sẽ để việc quyết định cho tôi.” Tôi đáp
“Phải. Quyết định là ở con trai tôi.”
Công tước Gephis nhíu mày. Ông ta đã không lường trước được một sự từ chối. Từ góc nhìn thực dụng, tôi có mọi lý do để chấp thuận. Ông ta đã đỗi đãi chúng tôi với sự ân cần tuyệt đối, đến mức đề nghị đưa Naoise là con trai và người thừa kế của ông ta, đến với Dia thay vì quý tộc nào khác dưới trướng.
“…Ta hiểu rồi. Quả là đáng thất vọng thật, nhưng ta cũng kỳ vọng rất nhiều vào nhiệm vụ của cậu đấy. Hãy gặp lại sau khi cậu tiêu diệt được một con quỷ, có lẽ lúc đó ta có một lời đề nghị khác cho cậu.” Công tước cất tiếng sau một hồi yên lặng.
“Tôi mong chờ đến lúc đó đấy.”
“Được lắm, vậy phần chuyện khó khăn đã xong rồi. Mọi người nên thư giãn và thưởng thức bữa tiệc đi. Món tráng miệng từ bếp trưởng của chúng ta khá tinh tế đấy.”
“Rất cảm ơn ngài.”
Ông ta ngay lập tức từ bỏ việc để nghị. Ông ta đã tận mắt rằng không thể có cách nào lay chuyển được tôi.
Sau đó, tất cả mọi người chỉ còn việc thưởng thức bữa ăn. Dia có vẻ khá thích thú ẩm thực phương Bắc. Thấy vậy, tôi quyết định nghiên cứu tất cả các món ở đây để có thể nấu lại những món này cho em ấy trong tương lai, hoặc sáng tạo ra những món thậm chí còn ngon hơn nữa.
Mình yêu Dia. Không kẻ nào được phép cướp đi em ấy, và mình muốn là người làm cho Dia hạnh phúc.