Trans: Ngnballz
Edit: Bé Ana
==========
Tôi thật là có phúc khi có một gia đình tuyệt vời thế này.
Bữa tối thật thư thả. Mẹ không phải là đầu bếp sành sỏi gì nhưng đồ ăn bà nấu vẫn luôn hợp khẩu vị tôi. Có lẽ tôi thích vì đã được nuôi lớn bằng những thứ này, nhưng tình cảm của tôi dành cho bà khi ăn cũng góp phần không nhỏ.
Ngày hôm sau, tôi lên núi đi săn. Tôi đã quyết định hôm nay sẽ chiêu đãi cả nhà, dù cũng không nhất thiết là để cảm ơn cho bữa ăn hôm qua. Dia muốn được ăn món thỏ hầm kem nên tôi phải ra ngoài kiếm thêm nguyên liệu.
Tôi quay sang Tarte và hỏi: “Ma lực và thể lực của em vẫn theo được chứ?”
“Vâng, em vẫn ổn ạ!” em ấy đáp
Bãi săn của tôi nằm gần một lối mòn đâm sâu vào rừng và là địa bàn của nhiều loài dã thú hung tợn nên cũng khá nguy hiểm. Những nơi đã có người qua có thể dễ đi hơn nhưng ngay từ việc đi giữa nơi hoang dã như vậy cũng là thách thức sức bền của mỗi người rồi. Nếu không cẩn thận thì còn có thể bị trầy chân nữa cơ.
Tôi săn ở đây để khỏi lo xâm phạm đến những người dân thường. Nhiều người lấy việc bán thịt và da thú làm kế sinh nhai, nên tôi không muốn làm ảnh hưởng đến họ.
Ngoài ra còn có cả những lợi ích khác nữa. Ngay cả các thợ đánh bẫy chuyên nghiệp cũng không dám vào sâu đến đây, nên khu vực này có số lượng động vật dồi dào. Những mảnh rừng nguyên sinh thế này là một sân tập xuất sắc. Đi săn ở đây đã góp phần mài giũa kỹ năng của tôi.
“Em thấy dấu chân của thỏ Alvanian… Có vẻ là nó vẫn chưa đi được xa đâu, chủ nhân ạ” Tarte nhận xét.
Di chuyển qua rừng cây dày đặc thử thách sự lanh lẹ cùng sức bền của tôi và việc căng não cố không bỏ qua mọi dấu vết dù là nhỏ nhất của con mồi giúp luyện tập sự chú ý và sự tập trung của tôi. Cảm giác thật là hoài niệm.
Tarte đang theo sát phía sau tôi. Chỉ qua một dấu vết không thể nhỏ hơn mà em ấy đã ước lượng được vị trí của con mồi và bắt đầu truy đuổi.
Tôi đã giao cho em ấy hai nhiệm vụ trong buổi đi săn này để giúp em ấy khắc phục những điểm yếu còn tồn đọng.
Đầu tiên là phải sử dụng đôi mắt Tuatha Dé trong suốt thời gian trên núi. Đôi mắt ấy sẽ liên tục tiêu tốn ma lực.Nếu không có [Hồi phục Siêu tốc] thì chúng có thể nhanh chóng làm chủ nhân ngất xỉu. Vì vậy nên người dùng phải duy trì năng lượng phát ra ở mức thấp. Như vậy sẽ giúp cải thiện khả năng kiểm soát đôi mắt.
Nhiệm vụ còn lại là tập sử dụng một vụ khí mới tôi đã chuẩn bị riêng cho em ấy. Giáo là vũ khí ưa thích của Tarte trong chiến đấu. Đương nhiên là em ấy vẫn nên tiếp tục mài giũa và cải thiện thương thuật. Tuy nhiên, tôi đã cho em ấy một vũ khí mới, nhưng cũng là lối một lối tắt để tăng chiến lực. Dù cho nó nằm ngoài lối chiến đấu song phẳng của hiệp sĩ và võ sĩ thì tôi cũng chẳng bận tâm. Chúng tôi là sát thủ. Sức mạnh là thứ quan trọng duy nhất ở đây.
Tarte vụt chạy lên trước trong lúc niệm thần chú được Dia tạo ra theo yêu cầu. Đó là một ma pháp vừa vặn cho việc ám sát.
“[Phong Ảnh]!”
Tarte rất thành thạo sử dụng phép thuật dựng rào chắn gió giúp loại bỏ lực cản không khí và giảm thể lực tiêu hao, cho phép em ấy di chuyển ở tốc độ cao. Ma pháp mới em ấy đang dùng cũng dựa trên những đặc điểm đó. Không khí được triệu hồi quyện lại bao bọc lấy nàng thiếu nữ sát thủ, tăng sự nhanh nhẹn và giấu đi mùi hương cùng tiếng động của em ấy. Em ấy tiếp cận con thỏ mà chẳng bị phát hiện cứ như là một bóng ma thứ thiệt vậy.
Phải thừa nhận là phép này không xóa bỏ hoàn toàn được sự tồn tại của Tarte. Việc đó yêu cầu sự kiểm soát vô cùng tinh tế khiến cho thần chú phức tạp hơn. Tuy nhiên, những khuyết điểm đó có thể được bù đắp bằng kỹ năng của sát thủ nên chúng tôi cũng không lo lắm. Nhưng nói thì dĩ nhiên vẫn dễ hơn làm.
“Em ấy đang làm tốt đấy” Tôi nhận xét.
Thỏ Alvanian sở hữu thính giác và khứu giác cực kì nhạy bén. Nếu Tarte có thể tiếp cận mà không bị phát hiện thì tôi sẽ cho điểm đạt.
Tôi đang quan sát mọi thứ từ cách đó một đoạn. Tarte vén váy lên. Em ấy vẫn giữ cây giáo gập bên đùi trái nhưng giờ đây đã có thêm một khẩu súng lục được gắn bên đùi phải. Đó là vũ khí mới tôi đã tặng em ấy.
“Một phát [Xạ Kích] ngay cả Tarte cũng dùng được. Hi vọng là nó hiệu quả.” Tôi lẩm bẩm
Phép [Xạ Kích] mà tôi và Dia sử dụng có vài hạn chế đáng kể. Phép này cần một vụ nổ ma lực hệ Hỏa mà như thế thì chỉ có pháp sư hệ Hỏa mới làm được. Mặc dù ai cũng có thể dùng [Xạ Kích] nếu chất nổ là Ma thạch Fahr nhưng như thế thì lại yêu cầu một loại súng lớn hơn để chịu được xung lực.
Đó là lý do tôi tạo ra bột Fahr. Nếu thay đổi lượng bột thì tôi có thể giới hạn sức nổ và điều chỉnh theo ý muốn. Những viên đạn trong súng của Tarte được nhồi lượng bột tối đa mà sức bền của súng lục cho phép.
Tarte rút khẩu súng ra và lắp nòng súng rời vào. Súng lục nhỏ gọn nên dễ thao tác trong tầm cận chiến và gắn thêm nòng dài giúp tăng độ chính xác khi bắn xa.
Chỉ trong tích tắc, Tarte đổ Ma lực vào bột Fahr đến ngưỡng cực hạn. Một tiếng nổ vang lên và viên đạn rời nòng súng, xuyên thẳng qua đầu con thỏ Alvan.
Tarte đã bắn khẩu súng đó bằng một tay, để làm được vậy thì em ấy đã phải cường hóa cơ thể bằng ma lực. Những khẩu súng này có độ giật gấp đôi một khẩu Magnum. Thế là đủ để khiến những người đàn ông lực lưỡng nhất cũng phải chao đảo. Tôi đã thiết kế lượng hỏa lực kinh khủng như vậy bởi đây là vũ khí để giết pháp sư.
“Chủ nhân Lugh ơi, em làm được rồi! Em săn được thừa đủ rồi đó” Tarte vui vẻ nói
Đây thực ra đã là con thỏ thứ hai em ấy bắn được hôm nay. Con đầu tiên thì em ấy lại bắn vào giữa thân, làm hỏng mất phần thịt. Để không lặp lại chuyện đó thì phải tiếp cận gần nhất có thể và bắn một phát gọn gàng vào thẳng đầu.
Đó đều là những kỹ năng tôi muốn Tarte tích lũy và em ấy đã thành công.
“Giỏi lắm. Em đạt rồi. Em thấy sao khi bắn khẩu súng này?”
“Thích lắm ạ. Bắn liên tiếp được tận 6 viên thật tuyệt vời.”
Tarte gạt búa kim hỏa xuống, làm ổ đạn xoay và lên đạn cho phát tiếp theo.
Tôi đã cho em ấy một khẩu súng lục ổ xoay 6 viên. Nếu chỉ xét về tính năng thì một khẩu súng bán tự động sẽ tốt hơn. Nhưng cũng đi kèm với rủi ro khai hỏa bất ngờ mà tôi thấy không thể chấp nhận được. Một khẩu súng ổ xoay sẽ phù hợp hơn với cơ chế chặn ma lực chảy vào tất cả bộ phận ngoại trừ viên đạn đã lên nòng.
“Anh hiểu rồi. Nếu có vấn đề gì thì cứ nói với anh. Đó vẫn là một mẫu thử thôi nên vẫn cần cải tiến thêm đấy”
“Vâng ạ! Em sẽ báo cáo đầy đủ nếu có phát hiện mới. Dù là mẫu thử hay không thì một ma thuật mạnh mà không cần niệm chú vẫn rất tuyệt vời mà. Bất cứ pháp sư nào cũng có thể dùng được thứ này.”
Đúng như Tarte nói, tôi đã phát triển vũ khí này để ai cũng có thể sử dụng. Nếu có thể tìm được thuốc súng hiệu suất cao ở thế giới này thì sẽ không còn cần phải phụ thuộc vào đá Fahr nữa và tôi có thể sản xuất súng đạn mà ai cũng dùng được dù cho có phải là pháp sư hay không.
“Thời kỳ mà ta phải giao phó tất cả cho chỉ một Anh hùng sẽ đến lúc chấm dứt thôi. Khẩu súng này sẽ là bước đầu tiên hướng đến tương lai đó.” Tôi hờ hững nói thêm
Súng đạn đã đem đến sự suy tàn của các hiệp sĩ ở châu Âu Trung Cổ. Những chiến binh đó có được tước vị vì họ thao luyện từ nhỏ, rèn luyện kiếm thuật, và cai trị cũng như bảo vệ thần dân bằng sức mạnh vượt trội đó.
Nhưng mọi thứ đã đảo lộn sau khi súng ống được phát minh ra. Giờ đây, tất cả mọi người đều có thể dễ dàng lấy mạng nhau. Hàng năm trời luyện kiếm múa thương chẳng có ý nghĩa gì trước một viên viên chì. Chỉ cần vài ngày huấn luyện thì thường dân cũng có thể dễ dàng hạ được các chiến binh dày dặn kinh nghiệm. Một khi hiệp sĩ không còn cần thiết nữa và nông dân bắt đầu vùng lên thì địa vị của các hiệp sĩ không bao giờ còn được như trước nữa.
“Chủ nhân Lugh, anh đang định phân phối súng ra khắp thế giới để chấm dứt xã hội hiện nay sao? Tarte thắc mắc
“Không, hiện tại thì anh không có chuẩn bị gì cho một việc như thế đâu.”
Trong thế giới này—hay đúng hơn, trong đất nước này—giai cấp quý tộc chỉ đang suýt soát giữ được thái bình. Tôi không hề muốn làm bùng lên ngọn lửa chiến tranh.
“Cùng quay về thôi.”
“Vâng, thưa chủ nhân! Em mong chờ món hầm của anh lắm đấy. Ngay cả khi đã được anh dạy thì em vẫn chẳng thể nào làm giống của anh được. Em luôn có cảm giác món đó của mình bị thiếu chút gì đó.”
Tôi làm món hầm lần đầu từ khi còn khá nhỏ và nó đã trở thành đặc sản địa phương của lãnh địa Tuatha Dé. Món này được phục vụ trong các lữ quán và đã được những nhà lữ hành lan truyền đi khắp thế giới. Nhiều người thích thú đến mức họ lặn lội đến tận Tuatha Dé chỉ để thưởng thức món ăn tại quê hương của nó.
“Nhưng mà thật sự là anh không làm gì đặc biệt khi nấu món đó luôn đấy.”.
“Xin hãy cho em xem anh nấu đi. Như vậy, em mới có thể giải mã bí thuật của anh!” Tarte đang trở nên hào hứng. Em ấy thật sự thích nấu nướng hơn giết chóc mà.
Chúng tôi vừa tán gẫu vừa lột da con thỏ rồi cắt tiết nó và gói phần thịt lại bằng vỏ cây. Về đến nhà thì tôi đi thẳng vào bếp. Hôm nay Tarte đã rất cố gắng đi săn nên tôi chắc chắn sẽ để dành em ấy miếng thịt đùi
***
Chúng tôi thưởng thức thỏ hầm kem cùng với bánh mỳ tươi và một món tôi bất chợt phải làm cho bữa tối.
Tôi chuẩn bị nước hầm với xương thỏ, nấm khô hái trên núi, và sốt kem trắng Tôi cho thêm các loại rau củ theo mùa cùng thịt thỏ để làm món xúp.
“Món hầm bé Lugh của mẹ làm lúc nào cũng ngon tuyệt đó. Đúng là không có gì bằng món con trai nấu.”
“Mẹ à, con mới chỉ nghe ‘món mẹ nấu’ thôi, chứ ‘món con trai nấu’ thì chưa bao giờ luôn đấy.”
“Nhưng chỉ có cách đó để miêu tả hương vị thôi. Con thật sự biết thỏa mãn một người phụ nữ đấy Lugh ạ” Mẹ tôi nói một một hơi rồi thở dài mãn nguyện.
“Mẹ cẩn thận cách dùng từ đi ạ” Tôi nhắc nhở.
Bà đưa một thìa đầy món hầm lên miệng và mỉm cười đến tận mang tai.
“Awww, chí ít thì con cũng muốn hơn anh Lugh ở khoản nấu ăn cơ… Con đúng là một hầu gái thất bại mà.” Tarte cắn miếng thịt đùi với vẻ băn khoăn. Sự mềm mại cùng hương vị khiến nó là phần ngon nhất của con thỏ. Thưởng thức nó là đặc quyền của người đã săn con thỏ.
Trừ lúc ở Học viện ra, Tarte thường đứng sau tôi dưới vai trò hầu gái riêng trong các bữa ăn. Nhưng hôm nay, Mẹ tôi đã nghiêm khắc lệnh cho em ấy ngồi ăn cùng chúng tôi. Tôi cũng không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng hôm qua, Mẹ đã gọi Tarte đến để dặn dò khá lâu. Việc em ấy ăn cùng chúng tôi chắc phải có liên quan gì đó. Cha đang vắng nhà vì công chuyện liên quan đến lễ trao huân chương của tôi, tạo điều kiện cho mẹ bày ra mấy trò tinh quái này.
“Hoài niệm thật. Anh đã nấu thỏ hầm cho em hồi em vẫn còn là gia sư cho anh, anh còn nhớ chứ? Không thể tin nổi là chỉ mới có bằng đấy tuổi mà anh đã tạo ra một món ăn ngon như vậy đấy. Từ khi còn nhỏ thì anh đã luôn phi thường như thế rồi.”
“Chỉ là phát triển sớm thôi mà. Nhân tiện thì anh cũng làm luôn món gratin em muốn rồi đây.”
“Tuyệt! Món khoái khẩu của em.”
Thường thì tôi sẽ làm món gratin vào hôm sau với phần thức ăn thừa. Nhưng Dia đã thật sự rất muốn được ăn luôn hôm nay, nên tôi đành chiều vậy. Tất cả việc cần làm là phủ nước hầm kem, sốt cà chua, và phô mai lên rồi nướng trong lò—một món tương đối dễ làm.
“Cho thêm phô mai béo ngậy và sốt cà chua chua làm món hầm kem đã ngon còn ngon hơn nữa đấy.” Dia thốt lên trong lúc sung sướng thưởng thức món ăn yêu thích.
Tarte cũng đang tận hưởng bữa ăn, nên tôi chia cho em ấy cả một phần gratin nữa nữa. Rồi tôi cảm thấy ánh nhìn đầy trách móc từ Mẹ nên bà cũng có phần luôn.
Nhưng như thế thì tôi lại không có phần, mà tôi cũng chẳng để tâm lắm. Tôi thường làm gratin để đổi gió cho phần thức ăn thừa sau ngày nấu món hầm. Dù thế thì hương vị của hai món cũng gần na ná nhau. Cùng lúc ăn cả hai món như vậy là quá sức với tôi. Thật không tin nổi cái tốc độ thưởng thức mà các quý cô quý bà đây đang thể hiện.
“Ngon thật đó” mẹ tôi nói
“Để em lo phần dọn dẹp cho, thưa chủ nhân” Tarte đề xuất
“Em về phòng đây. Xong việc thì anh đến nhé, Lugh. Em đã phân tích xong ma pháp anh nhờ rồi đấy” Dia rủ.
Ba người họ tách nhau ra. Tôi quyết định về phòng riêng để làm thêm một chút việc. Mặc dù khá tò mò về chuyện Dia nhắc đến nhưng tôi vẫn muốn cải tiến khẩu súng nguyên mẫu của mình.
Tarte đã liên tục đánh mắt liếc trộm tôi. Đó là biểu hiện thường xảy ra mỗi khi em ấy định giấu tôi gì đó. Lần trước em ấy cũng có biểu hiện y như vậy hồi em ấy muốn tặng quà sinh nhật bất ngờ cho tôi.
Bây giờ tôi sẽ hài lòng mà giả vờ như không nhận ra gì hết. Cũng hơi lo về những thứ linh tinh mẹ có thể đã nhồi nhét vào đầu em ấy nhưng chắc Tarte sẽ không làm gì khiến tôi phải căng thẳng đâu.