Trans: Ngnballz
Edit: Bé Ana
============
Buổi sáng sau hôm “sự cố” với Tarte, tôi đến phòng của mẹ.
“Chà chà! Lần cuối con tự nguyện đến phòng mẹ là bao nhiêu năm trước rồi Lugh nhỉ?! Để mẹ chuẩn bị ít trà bánh nhé. Mẹ có một ít bánh để dành cho mấy dịp đặc biệt đấy.
Mẹ tôi hồ hởi trèo lên một cái ghế để với lấy hộp bánh giấu trên nóc tủ quần áo. Nhìn thiết kế của gói bánh là loại thường thấy ở Vương đô. Nhất định chỗ bánh kẹo này là quà lưu niệm của ai đó biếu mà mẹ đã để dành lại.
“Mẹ này, mẹ biết lý do con đến mà, phải không?”
“Hmm-hmm-hmm, dĩ nhiên rồi. Con đến để cảm ơn mẹ vì đã cho Tarte một cú hích chứ gì. Hai con có làm tới bến luôn hông đó?”
“Không. Con đã cho em ấy về phòng.”
“Gì chớ, con từ chối một cô bé dễ thương như vậy sao?! À, đó là vì con không biết cách phải không? Khỏi cần lo. Mẹ con sẽ dạy cho con.”
“Không cần đâu. Và mẹ biết là học việc đó từ cha mẹ sẽ gây chấn thương tâm lý nghiêm trọng chứ?”
Mà sao mẹ lại cho rằng tôi vẫn còn zin chứ? Tôi đã có kha khá kinh nghiệm trong thời gian sống ở Milteu dưới thân phận Illig Balor của Công ty Balor rồi. Nhưng với địa vị của Illig Balor thì tôi cũng không thể tùy tiện cặp bồ được và cũng có lỗi với Dia nữa nên tôi mới chỉ đi giải tỏa ở các nhà thổ thôi. Đó là còn chưa kể những lần ở tiền kiếp.
Lý do tôi giận dữ đến vậy là vì thời trẻ khi còn ở Trái Đất, tôi từng dùng cơ thể mình để dụ dỗ những kẻ có hứng thú kiểu đó. Nhiều người tôi quen biết cũng đã làm việc tương tự. Tôi thừa hiểu việc đó đau đớn và bi thảm đến mức nào.
“Nếu đó không phải là lý do, thì mẹ thật không hiểu nổi luôn đấy. Hai con đều thật lòng mến nhau, vậy mà con cứ từ chối việc gần gũi. Mẹ phát bực lên được ấy. Thế nên mẹ mới cho Tarte cú hích mà con bé cần thôi.”
“Mẹ nghĩ cái quái gì mà lại xui Tarte dùng kế hiến thân vậy? Còn khuya tôi mới để em ấy làm vậy. Hẳn mẹ phải biết việc một sát thủ dấn thân vào chuyện đó có ý nghĩa gì rồi chứ, hả Mẹ? Sao mẹ dám đẩy em ấy xuống con đường đó. Vụ này khiến con cáu rồi đấy.
Nếu là vì tôi thì Tarte chắc chắn sẽ làm. Bất kể bản thân có đau đớn thế nào thì em ấy cũng sẽ cắn răng chịu đựng. Vậy nên tôi mới lo sợ đến thế.
“Ôi trời, con làm mẹ sợ đấy Lugh. Mẹ không có ý gì đâu mà. Đấy chỉ là cái cớ mẹ bày ra cho con bé để quyến rũ con thôi mà.”
Tôi cũng nghĩ thật sự chỉ là vậy, nhưng mẹ tôi đã đánh giá thấp việc của Tarte sẵn sàng dấn thân thẳng vào mọi thứ mà không màng đến an nguy của bản thân em ấy.
“Lần sau mà mẹ dám làm chuyện như vậy nữa, thì con sẽ không tha đâu. Lúc đó thì tuyệt giao luôn.” Tôi cảnh cáo.
“Kh-không, con không được làm thế. Mẹ sẽ ăn năn hối lỗi mà, vây nên tha thứ cho mẹ đi. Nếu bị con ghét bỏ thì mẹ không sống nổi mất, Lugh ơi.”
Mẹ lại vừa bấu chặt lấy tôi vừa khóc. Mẹ lại hành xử quá đỗi trẻ con so với tuổi nữa rồi.
Đang nghĩ vậy thì tôi chợt nhận ra mình cũng có một thân hình mảnh khảnh và thường bị tưởng nhầm là một người nhỏ tuổi hơn. Việc này chắc vẫn sẽ ám ảnh tôi đến tận những năm đôi mươi mất. Tôi thấy lo lắng vì chuyện được khen là giống mẹ. Với con gái thì không sao chứ chẳng thằng nào muốn trông trẻ con mãi cả.
“Lần này con sẽ bỏ qua và cũng là lần cuối nhé. Con thừa biết Tarte và mọi người nghĩ thế nào về con chứ. Chuyện bọn con không cần mẹ phải xía vào đâu.”
Dia, Tarte và Maha đều là những đồng đội đáng trân trọng. Chúng tôi có cách làm của riêng mình và không hề mong sự can thiệp từ bên ngoài.
“Lugh à, riêng khoản đó thì con vẫn còn trẻ con quá đấy. Con phải biết rằng một cô gái không thể nào tự bộc lộ hết cảm xúc với người thương của mình chứ” mẹ tôi nói kèm một nụ cười tự mãn.
Mặc dù trong lòng khó chịu, tôi biết mình không thể phủ nhận chuyện đó.
“Tarte chắc sẽ hạnh phúc nếu lúc đó con động tay vào con bé đấy.”
“Mẹ vẫn chẳng hối hận gì cả phải không?”
“Rồi, mẹ có rồi mà!” mẹ vội vã trả lời và gượng gạo cúi đầu.
…Em ấy sẽ hạnh phúc cơ à? Nếu tôi đã nương theo mọi chuyện và ngủ với Tarte một cách dịu dàng thay vì dọa thì có lẽ em ấy sẽ hài lòng thật.
Dù vậy nhưng thế vẫn là sai trái. Mối quan hệ dựa trên những cái cớ như vậy sẽ không lành mạnh. Hơn nữa, nếu chúng tôi thực sự thành đôi, thì với trải ngiệm đầu tiên kiểu đó cũng sẽ có hại cho sau này.
“Con xin phép.”
“Ôi thôi nào, ăn chút bánh với mẹ đi mờ.”
“Con bận lắm. Một khi Cha đã về thì con khó mà tập trung vào việc riêng được.”
“Ông ấy sẽ về trong hai ngày nữa, nhỉ? Không biết lần này sẽ mang quà lưu niệm gì về cho chúng ta đây.”
“Giá mà con hào hứng được như mẹ. Giờ con đang bị biến thành bình phong để nâng cao tinh thần của cả nước này đấy. Thể nào chuyện này cũng kéo theo cả mớ rắc rối thôi.”
Cha đã đi dự một cuộc họp sơ bộ liên quan đến lễ vinh danh của tôi. Vì Vương đô cách đây khá xa, nên cuộc họp được tổ chức ở thành phố nằm trên mốc chính giữa chặng đường. Có hàng đống âm mưu chính trị đã và đang được tiến hành và ông được tiệu tập với tư cách Trưởng tộc Tuatha Dé. Thật lạ là tôi lại không được gọi. Dù sao tôi cũng mới là người được trao huân chương mà.
“Không cần phải lo đâu. Cian chắc chắn sẽ không để họ làm hại con đâu, mà nếu ông ấy nhận ra có nguy hiểm thì mẹ chắc ông ấy đã có sẵn kế hoạch tẩu thoát rồi” mẹ tôi nói
Đa phần sẽ chẳng ai ngờ được một quý tộc lại chuẩn bị tới cỡ đó nhưng đó mới đúng là cha tôi.
Gia tộc Tuatha Dé phục vụ Vương quốc Alvan, nhưng gia đình đối với cha tôi còn quan trọng hơn bất kì đất nước nào. Nếu bị bắt phải chọn một trong hai, ông sẽ chẳng bao giờ ngần ngại chọn lấy gia đình. Ngay cả khi không có địa vị quý tộc thì ông cũng đã có sức mạnh cần thiết để bảo vệ chúng tôi.
“À, còn một việc nữa. Lần sau con nhớ đưa Maha về đây nhé. Bọn mẹ đã trao đổi thư khá nhiều lần rồi và mẹ thấy qua từng chữ rằng con bé yêu con đến mức nào đấy. Mẹ muốn xem mặt con bé!”
“…Chào Mẹ.”
Đứng lại đây nói thêm cũng chả có ý nghĩa gì nữa cả. Tôi rời khỏi phòng mà chả còn hi vọng gì.
***
Bất ngờ thay, cha tôi lại về sớm hơn dự kiến một ngày. Ngay khi thấy tôi, cha liền dặn tôi đến gặp ông ở thư phòng sau một giờ nữa rồi vội về phòng nghỉ.
Nhìn qua thì trông cha vẫn như thường ngày, nhưng tôi có thể thấy ông đang nén đi sự mỏi mệt. Tôi nghĩ mình chưa từng thấy cha trông mệt mỏi đến vậy. Có vẻ cuộc họp đã trở nên khá căng thẳng.
Tôi lệnh cho Tarte đi pha một loại trà do chính tôi tạo ra. Gần đây Natural You đã thêm trà vào các mặt hàng. Đây này là một loại hiếm. Tôi muốn động viên cha, một chút thôi cũng được. Loại trà này làm giảm căng thẳng và tốt cho da nên cũng khá đắt hàng.
“Mình phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.”
Tôi đã bồn chồn không yên về vấn đề buổi lễ trao huân chương, nhưng tâm trạng của cha tôi đã xác nhận hẳn phải có chuyện nghiêm trọng.
***
“Con xin phép” Tôi nói trong lúc mở cửa thư phòng. Cha tôi đã thay quần áo, và may thay có vẻ sắc mặt ông đã khá hơn. Chắc ông đã chợp mắt được một chút.
“Con ngồi đi”
Tôi làm theo lời cha.
“Vào thẳng vấn đề chính thôi. Ta muốn nói chuyện với con về buổi lễ vinh danh sắp tới ở Vương đô. Ta nghĩ con cũng đã biết rồi, nhưng lý do ta rời lãnh địa là để dự một cuộc họp sơ bộ liên quan đến buổi lễ.” ông nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Đúng là điềm xấu.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” cha tôi hỏi.
“Là Tarte đây ạ. Con mang trà đến theo lệnh của Chủ nhân Lugh ạ.”
“Vào đi.”
Tarte cúi mình và rót hai tách trà. Giờ đây em ấy rót trà trông khá duyên dáng. Làm xong thì em ấy cúi chào lần nữa và rời khỏi phòng.
“Mùi thơm đấy. Ta cũng không biết về loại trà này” cha tôi nhận xét.
“Đây là trà từ một nước phương xa mà. Có tác dụng giúp thư giãn đấy ạ.” Tôi đáp
“…Là cha mà lại để lộ sự mệt mỏi ra trước mặt con trai thế này. Ngày con thay ta làm trưởng tộc quả là không còn xa nữa rồi. Trà này tốt đấy. Đúng thứ ta cần.”
Cha thưởng trà với một nụ cười nhẹ, nét mặt ông có vẻ đã thư giãn hơn một chút.
Loại trà này phát triển nhờ ma lực rỉ ra từ đất trồng nằm trên các long mạch, khiến cho việc nó tồn tại ở tiền kiếp của tôi là bất khả thi. Vì loại trà này khá hợp khẩu vị của mình nên tôi đã mua vài cánh đồng cùng các nông dân tá điền từ một địa chủ để củng cố nguồn cung riêng. Để đảm bảo tinh thần làm việc tốt nên tôi trả công cao hơn nhiều người chủ trước.
“Thư giãn xong rồi, ta quay lại việc chính thôi nào. Lễ trao huân chương ở Vương đô sẽ diễn ra gần như giống với những gì ta đã dự đoán nên về chuyện đó thì không thực sự có vấn đề gì. Nhưng con sẽ phải tham dự vào vài hoạt động khá phô trương đấy.”
“Con đã sẵn sàng cho việc đó rồi.”
Cha giải thích cho tôi các thông tin chi tiết và có vẻ cũng chẳng có gì bất thường. Tất cả vẫn nằm trong phạm vi tôi có thể cảm thấy thoải mái.
“Giờ mới là vấn đề thật sự đây… Cuộc tấn công lần này đã khiến giới lãnh đạo đất nước này lung lay rồi. Sự xuất hiện của chỉ một con quỷ đã suýt san bằng trường con rồi dù cho đó là nơi hội tụ nhiều pháp sư nhất Vương quốc. Tệ hơn là mọi thứ xảy ra ngay trên sân sau của Vương đô.
Học viện Hiệp sĩ Hoàng gia được dựng lên ngay trong vùng ngoại ô của Vương đô.
Kinh đô sở hữu vòng bảo hộ hai lớp—các cơ sở quân sự của chính nó và Học viện.
Nhiều thành trì đã gần như bị san bằng trong cuộc đột kích của con quỷ và Học viện cũng chỉ suýt soát tránh được việc thất thủ. Chuyện mà trụ cột của cả đất nước là kinh thành có thể bị phá hủy chỉ cách thực tế một sai lầm nữa.
“Nếu e sợ thì họ sẽ triển khai chiến thuật phòng thủ… Không, họ sẽ không làm vậy… Có phải họ định giữ Anh hùng lại Vương đô không?”
“Nhạy bén đấy. Lần tiếp theo có quỷ xuất hiện, Anh hùng sẽ không được đi quá xa khỏi kinh đô đâu. Những kẻ cai trị đất nước này sẽ sẵn sàng ngồi yên và bỏ mặc người dân. Lý lẽ là nếu họ thất thủ thì cả Vương quốc cũng sẽ đi theo. Thật sự thì đám quan chức trong triều chỉ muốn giữ lấy mạng chính mình thôi.”
Họ sẽ khóa kín Anh hùng trong Vương đô, mặc dù thiếu cô ấy thì chẳng thể tiêu diệt lũ quỷ. Việc này thực sự điên rồ.
“Vậy việc đó liên quan gì đến Nhà Tuatha Dé hay con không?” Tôi hỏi
“…Dĩ nhiên quý tộc từ các lãnh địa cách xa Vương đô phản đối kịch liệt kế hoạch này. Chẳng ai lại muốn bị bỏ mặc chờ chết cả. Đó là lúc tên con được nhắc tới. Chính quyền trung ương đã thuyết phục mọi người chấp nhận để Anh hùng ở lại kinh đô bằng cách hứa sẽ phái đến lực lượng đủ giết một con quỷ nếu chúng tiếp tục xuất hiện.
“Họ sẽ phái con đi? Sao triều đình lại cho rằng con đủ sức làm được việc như vậy chứ?”
Tôi đúng là đã tham gia trận đánh trước, nhưng trong phạm vị hiểu biết của người khác thì tất cả những gì tôi làm là theo dõi con quỷ đến lúc Anh hùng xuất hiện. Như vậy đâu có đủ để bất cứ ai dám tin rằng tôi có thể trực tiếp đối đầu một con quỷ chứ.
“Theo những gì ta hiểu thì có vẻ như Epona đã để lọt ra vài thứ. Con đã bất cẩn đấy Lugh” cha tôi khiển trách.
“…Chết thật. Con xin lỗi.”
Tôi đã dặn cô ấy phải kín miệng. Tôi thừa biết nếu sức mạnh của tôi bị lộ ra thì mọi việc sẽ phức tạp đến mức nào.
“Đừng trách Anh hùng. Qua những gì ta nghe ngóng được, có vẻ vài gã đã nói xấu con trong một bữa tiệc và cậu ta lên tiếng bảo vệ con… Chắc con có thể tưởng tượng ra diễn biến tiếp theo chứ?”
“Với tính cách của Epona thì, vâng. Con quá ngây thơ rồi.”
Chắc cô ấy đã nói hết mọi thứ tôi đã làm trong trận chiến đó rồi. Dù thế thì tôi cũng không trách Epona. Đó là lỗi của tôi vì đã không ràng buộc cô ấy bằng gì hơn một lời hứa miệng.
“Ta không chắc đây có phải là tin tốt với con không nhưng con sẽ được ban bổng lộc tương xứng với vai trò đó. Để cố bảo vệ con, ta đã đòi hỏi nhiều sự bồi thường vô lý để mong đám tay to mặt lớn rút lui, nhưng lũ ngu xuẩn đó cứ thế chấp nhận tất cả các yêu cầu của ta. Chưa hết đâu. Đã có quyết định sắc phong cho con một tước hiệu đặc biệt trong buổi lễ trao huân chương. Vị trí đó còn đi kèm nhiều bổng lộc nữa. Ta xin lỗi vì không thể bảo vệ được con. Gia tộc chúng ta lâu nay đã tránh việc thăng tiến lên quá bậc Nam tước vì sự tự do mà tước vị này có thể mang lại chúng ta, nhưng thất bại lần này quả là lời cảnh tỉnh về sự bất lực của một người thiếu địa vị khi so với những kẻ cấp trên.”
Những kẻ vận hành triều đình vẫn xảo quyệt như mọi khi.
Nếu so về mặt y thuật hay ám sát thì cha là người giỏi nhất. Nhưng trong chính trị thì địa vị của một người có ý nghĩa hơn kỹ năng. Thực ra những gì ông có thể làm được lần này đã rất là ấn tượng rồi.
“Xin cha đừng nói vậy. Lỗi ở sự ngây thơ của chính con thôi. Đây là cái giá con phải trả” Tôi nói
“Con cứ liên tục làm ta phải ngạc nhiên đấy, Lugh ạ. Nếu thấy cần thì con cứ việc biến mất khỏi đất nước này. Nếu đã đến nước phải đưa con trai ta vào chỗ chết, thì ta sẵn sàng từ bỏ cuộc sống của chúng ta ở đây. Ta đã thu xếp xong xuôi rồi.”
Cha tôi chắc chắn đang nói đến kế hoạch phòng khi Nhà Tuatha Dé bị hoàng tộc vứt bỏ. Trong mắt ông, tôi có thể thấy quyết tâm chống lại tổ quốc để cứu lấy tôi.
Cha tôi là người như vậy đấy. Riêng về kỹ thuật ám sát, tôi cũng chẳng sánh đươc với Cha. Cha thật đáng tin cậy nhưng đó cũng là lý do vì sao tôi không muốn bản thân trở nên quá dựa dẫm.
“Hiện giờ thì con nghĩ là không cần đâu. Con sẽ chứng minh mình cũng có thể giết được quỷ” Tôi tuyên bố
Nhìn qua thì đây là một cơ hội thăng tiến vượt bậc cho tôi. Nhưng thực tế là tôi đang bị ném vào một trận chiến với quỷ mà không có sự trợ giúp của Anh hùng. Tóm lại, đây là nhiệm vụ cảm tử.
Tôi chắc rằng chính triều đình cũng chẳng tin nổi việc tôi có thể giết quỷ. Việc kéo tôi vào chỉ là cái cớ để giữ Anh hùng lại Vương đô. Nếu tôi lăn ra chết, các quan lớn trong triều chỉ việc ép giới quý tộc lãnh chúa tuân theo thỏa thuận từ trước và tiếp tục giữ lấy Anh hùng cho riêng chúng thôi.
Dù sao thì tôi cũng đã đang tìm cách giết quỷ rồi. Diễn tiến mới này chỉ có nghĩa là tôi phải đẩy nhanh tiến độ lên thôi.
“Còn một việc nữa” cha tôi nói thêm. “Ta được Epona nhờ chuyển lời. Cậu ta nói muốn gặp con trước buổi lễ trao huy chương. Để tạ lỗi, Anh hùng muốn dùng kỹ năng [Hiệp sĩ Trung thành] để chia sẻ một phần sức mạnh của mình với con.”
Việc Epona cũng có mặt ở buổi họp là bất ngờ. Nhiều khả năng cô ấy ở đó là để làm chứng cho sức mạnh của tôi.
“Thế thì đỡ cho con quá. Nghĩ tới việc đối đầu với con quỷ với tình trạng hiện giờ khiến con cảm thấy mình khá bất lực. May mà có thể nhờ vào kỹ năng chia sẻ sức mạnh của Anh hùng.”
Thực ra tôi cũng đã biết về kĩ năng đó từ trước rồi. Đó là một trong những kỹ năng Bậc S tôi đã tìm hiểu trong phòng của nữ thần.
[Hiệp sĩ Trung thành] cho phép người sử dụng tăng sức mạnh cho 3 người khác và cho họ những kỹ năng được sao chép từ người dùng. Tuy nhiên, nếu mục tiêu chống lại Anh hùng hoặc chết đi thì nguồn sức mạnh đó sẽ biến mất.
Sức mạnh đó là thứ tôi có thể dùng để giết Anh hùng. Có kha khá lỗ hổng để lách khỏi điều kiện không được chống lại Epona.
“Con thực sự thấy ổn với chuyện này sao? Nếu con chạy trốn thì vẫn hoàn toàn chấp nhận được mà” Cha tôi nhắc lại
“Cha đừng lo. Con sẽ không đồng ý với những thứ mình không kham nổi đâu. Sát thủ không được sai lầm về bản thân. Cha đã nuôi dạy con như vậy mà. Con xin hứa sẽ bình an. Hơn nữa việc này cũng đâu khác mấy những gì chúng ta đã làm trước giờ đâu. Nhiệm vụ của Tuatha Dé vẫn là ám sát bất cứ kẻ nào gây nguy hại cho đất nước. Thứ thay đổi chỉ là mục tiêu thôi.”
Việc này đang dần trở thành một gánh nặng, tuy nhiên chuyện đã có thể tệ hơn. Cha đã giải thích về những đặc quyền tôi sẽ được hưởng và quả thực cũng rất hấp dẫn. Cuối cùng thì công việc thường ngày của tôi cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Là một Tuatha Dé, tôi sẽ làm mọi thứ cho Vương quốc. Kể cả việc diệt quỷ.
============
Ana: Dạo này học onl nhiều quá nên hơi phê.
Mọi người có muốn ủng hộ thì có thể donate qua momo ghim ngoài trang chủ nhé. Hoặc stk thì ới một tiếng tui thả cho nhé.