Góc dịch giả: Noririn đây, xin lỗi các bạn vì trễ như vậy mới đăng, mình thì cứ tưởng bác Sun với bác Sâu sẽ đăng ai ngờ 2 ông đó thăng hết rồi. Giờ thì mới các bạn đọc chương mới.
P/s: Cái ngoại chuyện chương trước nếu cỡ 2 hay 3 ngày nữa bác Sâu không đăng thì mình sẽ dịch và đăng lên sau.
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện. H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Sâu
Edit: Sâu
________________________________________________________________
Trở thành một Kẻ cám dỗ và lên cấp.
Những từ đó và ý nghĩa đằng sau chúng, Haru và tôi tự hỏi liệu Carol có đang cố quá không.
Người duy nhất không biết về nghề Kẻ cám dỗ, Marina, nghiêng đầu rồi hỏi.
Cô ấy chắc đang mang biểu cảm khó hiểu phía sau chiếc mặt nạ đó.
“Ichino. Yuuwakushi là gì vậy?”(Trans Eng: Yuuwakushi là cách phát âm của Kẻ cám dỗ)
“Hn? Ah, tôi sẽ nói cho cô biết sau.”
Kẻ cám dỗ đáng nhẽ không gì khác ngoài sự tổn thương với Carol.
Tuy nhiên, Carol lặng lẽ lắc đầu.
“Không… em cũng muốn Marina-san được biết. Nghề Kẻ cám dỗ là…”
Carol bắt đầu nói về nghề của mình.
Về nghề Kẻ cám dỗ.
Ưu và nhược điểm của nó.
Về việc em ấy đã bị người khác lợi dụng ra sao và về những ký ức đau buồn mà em đã trải qua.
Với Carol, nỗi dằn vặt lớn nhất là việc làm hại bất kỳ ai khác ngoài em ấy do năng lực của chính mình – ví dụ như cha mẹ em.
Thậm chí Marina – người thường hay ồn ào cũng lặng im lắng nghe câu truyện.
Cuối cùng, em nói bóng gió về lý do tại sao mình không còn là Kẻ cám dỗ nữa.
Chắc em ấy nhớ lại yêu cầu của tôi rằng sẽ tốt hơn nếu không đề cập đến vụ tôi chuyển nghề cho em.
“Nhưng, tại sao em lại muốn tăng cấp Kẻ cám dỗ?”
“Như Marina-san đã nói trước đó. Cô ấy không nhìn thấy tận cùng tiềm năng con đường mình đang đi. Carol cũng như vậy. Carol đã ngoảnh mắt khỏi những khả năng của một Kẻ cám dỗ và đã luôn luôn chạy trốn khỏi nó. Dù vậy, có lẽ… nếu Lv tăng lên, em sẽ có thể điều khiển được kỹ năng này.”
Carol tiếp tục nói.
“Hơn thế nữa, nếu Carol có gặp một đứa trẻ có cùng nghề Kẻ cám dỗ như cô ấy, Carol muốn để lại thứ gì đó vì lợi ích của đứa trẻ đó. Về khả năng của Kẻ cám dỗ…”
“Em có chắc không?”
“Vâng. May thay, đây lại là giữa vùng đồng cỏ rộng lớn. Em không nghĩ rằng sẽ có người vô tình bị cuốn vào kể cả khi lũ quái vật bu lại và việc mùi hương có thể chạm tới tận lũ sâu Tubifex dưới mặt đất.”
“… Haru, đây là sự ích kỉ của anh nhưng xin hãy đưa cho Marina một chiếc cung phép. Một khi Lv của Marina tăng lên, cô ấy sẽ ngay lập tức nhận được kỹ năng Trang bị Cung. Đồng thời, anh sẽ đổi lại nghề của Carol ngay khi anh cảm thấy tình hình trở nên nguy hiểm.”
“Em đã hiểu.”
Haru đưa cho Marina cây cung gió của em ấy và giải thích cách dùng.
Cô ấy có lẽ vẫn chưa dùng được nó bây giờ nhưng… một khi lv Thợ săn tăng lên và cô ấy đạt được kỹ năng đó, cô có thể dùng nó ngay lập tức.
“Rất tốt… vậy thì, anh sẽ đổi nghề thứ 2 của em. Anh sẽ giữ nguyên nghề đầu tiên của em là Người thu hoạch nhé?”
“Vâng”
“Được rồi, chúng ta bắt đầu nào!”
Tôi thầm chuyển nghề thứ 2 của Carol sang Kẻ cám dỗ.
…Với điều đó, nó đã được thiết lập.
Sự im lặng ngự trị trên đồng cỏ.
Tôi nhìn chăm chú theo hướng gió thổi.
“Chẳng có gì cả.”
Thật thất vọng. Có vẻ như cô ấy muốn nói vậy, Marina hạ thấp cây cung đang cầm xuống dù cho cô còn chả thể dùng được.
Tuy nhiên, Haru là người đầu tiên chú ý.
“Chủ nhân, chúng tới rồi!”
“… ! Anh cũng vừa cảm nhận được! Là lũ kiến…!”
Tôi cảm nhận chậm hơn vì bóng của cỏ và đây cũng là buổi tối.
Kiến đen… là lũ kiến khổng lồ với kích thước tương đương chó hoang đang tiếp cận chúng tôi với số lượng khủng khiếp.
“Tiểu Băng! Tiểu Thạch! Tiểu Dạ! Tiểu Phong! Tiểu Thủy! (Thạch, Dạ là đá, bóng tối)
Tôi sẽ gặp rắc rối nếu tung phép lửa hoặc sét do chúng sẽ gây hỏa hoạn tại vùng đồng cỏ thế này, nên tôi không thể dùng chúng. Ma thuật ánh sáng chỉ có tác dụng với Undead nên tôi cũng không thể dùng.
Những mảnh băng, sỏi đá, hạt bóng tối, lưỡi dao gió, và thủy cầu bay tới “chào hỏi” lũ kiến đang tiếp cận.
“Trảm!”
“Trảm!”
Từ hai tay cầm đoản kiếm của Haru và 2 đôi tay trần của tôi, tổng cộng 4 đợt kiếm khí được tung ra tấn công lũ kiến.
Nhưng, số lượng đàn kiến vẫn không hề giảm đi chút nào.
“Carol! Anh sẽ tạm thời đổi nghề thứ 2 của em sang nghề khác!”
“V…vâng”
Tôi đổi nghề của Carol sang Nông dân.
Nhưng cũng không vì thế mà lũ kiến biến mất.
Dù sao chúng cũng ở đây rồi.
Tôi nhảy vào giữa đàn kiến và trong khi đặt chân xuống,
“Trảm Xoáy”
Tôi tung skill.
Lấy tôi làm trung tâm, tất cả lũ kiến xung quanh đều bị xắt nhỏ.
“Trảm Xoáy!”
Haru cũng làm tương tự và cắt nhỏ lũ kiến.
“Trảm!”
Vì 10 giây đã trôi qua, tôi một lần nữa thịt 2 con kiến đằng xa.
Mọi thứ sẽ ổn nếu cứ như vậy.
Ngay khi tôi nghĩ thế.
Thứ gì đó được phun ra từ miệng một con kiến.
“Marina, nguy hiểm!”
Tôi chắn trước Marina – người đang đứng bên cạch Carol.
Một phần dung dịch đó bắn vào lưng tôi.
Mặc cho chiếc giáp nhẹ đang mang trên người, một cơn đau kinh khủng hơn tôi hinh dung chạy dọc người.
“Chủ nhân!”
Có vẻ Haru đã thông con kiến nhổ axit vào tôi. Sự hiện diện của nó đã biến mất.
“Ichino-sama!”
“Anh không sao. Tiểu Hồi!” (hồi tức hồi phục)
Tôi dùng Tiểu Hồi lên cái lưng.
Nó đã ngừng cơn đau nhưng cái áo giáp của tôi có sao không ta?
Đó là bộ giáp tôi nhận được từ Margaret-san nhưng có vẻ như nó bị tan chảy rồi.
“Trảm!”
Tôi dùng Trảm như mưa về phía kẻ địch.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục chiến đấu tới khi lũ kiến còn lại bỏ chạy.
(Katsu: từ h sẽ chuyển hết tên skill về tiếng Việt để tạo tính thống nhất)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại