Góc dịch giả: Yo, Katsuki đây!
Tôi đút nó vào trong lỗ. Nước dịch tràn ra, thấm ướt nó, bôi trơn nó. Tôi dễ dàng đút nó vào sâu bên trong. Chưa được, còn quá sớm! Vừa ngoáy loạn vừa đẩy sâu thêm nữa, cảm giác ngứa ngứa nhột nhột làm thứ gì đó đang trào dâng trong tôi. Nước dịch ngày càng tuôn trào, lỗ thịt ngày càng trơn tuột. Tôi cố gắng đẩy sâu thêm nữa, sắp được rồi, sắp chạm tới rồi. Thứ gì đó đang trào dâng mãnh liệt, như núi lửa, như sóng thần, như một cơn địa chấn tàn phá não bộ. Tới rồi, đến rồi, sắp ra rồi. Đây rồi, đây rồi, đây..... raaaa! Hắt xì!
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện
H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Dead Soul
Edit: Katsuki (phê vồn, mãi mới lôi được cục gỉ mũi ra)
______________________________________________________
Rõ ràng cậu ta là một người Nhật Bản.
Đây là người Nhật thứ 3 mà tôi biết.
“Tôi là Kusunoki Ichinosuke. Tên tôi được ghi là Ichinojo ở thế giới này.”
Cậu ta nói khá lịch sự nên tôi cũng trả lời theo kiểu tương tự.
“Ichino không phải họ của anh sao?”
Marina kêu lên đầy kinh ngạc. Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình với cô gái này. Carol gọi tôi là Ichino nên có lẽ cô ấy nhầm đó là họ tôi.
Tôi xem nghề của Suzuki.
【Thánh Chiến binh Lv39】
Wow, ngầu dữ.
Thánh Chiến binh huh.
Làm thế nào để đạt được nó vậy?
Tôi sẽ thử kiểm tra cậu ta một chút.
“Cậu nói mình là anh hùng nhưng có thật Anh hùng là nghề của cậu không?”
“Không. Chính xác thì, nó được gọi là Thánh Chiến binh. Tôi hiện đang Lv 39.”
“Ooh, Thánh Chiến binh… không lẽ là nhờ phước lành?”
“Không, Thánh Chiến binh là lớp nghề cao cấp nhất. Tôi không nhận được nghề từ phước lành.”
“Ooh, vậy cậu nhận được phước lành gì vậy?”
“Tôi sẽ để cho cậu tưởng tượng.”
Suzuki nở nụ cười P/S trắng sáng.
Vậy là cậu ta sẽ không cho tôi quá nhiều thông tin huh.
Phước lành được xem như mánh khóe hoặc lá bài tẩy vậy.
Tôi cũng sẽ không nói cho người mà mình còn chưa biết rõ là bạn hay thù này về phước lành của mình.
“… Thôi kệ đi. Vì cũng khá hiếm có cơ hội được gặp đồng hương, thế này thì sao? Cậu dùng bữa với chúng tôi chứ?”
Thực ra, kế hoạch của tôi là ăn xong trước khi mặt trời lặn nhưng vì cảm hứng sẵn có từ việc biểu diễn đường phố để tụ tập mọi người, rồi lại nghe về tin tức Carol thu thập được nên chúng tôi vẫn chưa ăn tối.
Tôi cũng thấy đói rồi.
“Xin lỗi, tôi đã lên kế hoạch tới thị trấn tiếp theo một khi xong việc.”
“Hmm… việc gì vậy?”
“À thì. Liệu cậu có thể trả tự do cho 3 nô lệ kia không?”
Hả?
Tên đần này, nói cái quần què gì thế.
“Cậu định làm gì? Cậu thuộc phong trào anti hệ thống nô lệ hay gì à? Tôi có thể hiểu cảm giác của cậu vì chúng ta cùng là người Nhật nhưng cậu cũng có 3 nô lệ đi cùng mình mà.”
“Đó là vì họ muốn vậy. Tôi sẽ trả tự do cho họ nếu họ muốn.”
Nói xong, Suzuki nhìn 3 người đứng sau.
Một người phụ nữ mặc đồ nữ tu. Một nữ kiếm sĩ. Và một cô bé đang ôm một con búp bê sang trọng.
Nghề của họ lần lượt là【Thầy thuốc Tập sự】,【Kiếm sĩ】và【Shaman】 . Một party khá cân bằng.
“Tôi là một Thầy thuốc Tập sự nhưng tôi đã được cứu khi bị bắt bởi một tên buôn nô lệ. Tôi muốn giữ thân phận nô lệ này cho tới khi hoàn trả ơn nghĩa.”
“Tôi tham gia Cuộc đấu Kiếm pháp với tư cách một đấu sĩ đại diện và thua dưới tay Suzuki. Tôi đã đòi hỏi cậu ta mua mình một cách vô lí. Tôi đã quyết rằng ngày tháo bỏ chiếc vòng cổ này chính là ngày mà tôi đánh bại Suzuki.”
“… Em quyết định đi theo Ko-oniichan sau khi anh ấy cứu làng của em.”
Gã này, cậu ta thật sự đã làm công việc như một anh hùng.
Gã nhân vật chính này từ đâu chui ra vậy trời?
“Nếu vậy thì trường hợp của tôi cũng tương tự thôi. Cả Haru và Carol, tôi sẽ tháo vòng cổ nô lệ nếu họ muốn vậy.”
Nghe tôi nói vậy, Haru và Carol đồng thời gật đầu khẳng định.
“Vậy còn cô gái pháp sư đằng kia thì sao? Sự thật là, tôi đã đi hỏi xung quanh vì nghe được rằng cậu bắt nạt cô ấy bằng cách tước đi một thứ vật phẩm quan trọng và bắt cô ấy làm những trò như biểu diễn đường phố để kiếm tiền.”
Tôi muốn đính chính lại. Không phải những trò như biểu diễn đường phố, nó chính xác là biểu diễn đường phố.
Mặc dù nếu nói thế thì cuộc nói chuyện sẽ trở nên khá phức tạp nên tôi không nói.
Trong lúc tôi đang nghĩ về việc im lặng và cứ nghe cậu ta nói, cô gái đó đứng dậy, như dự đoán.
“Dám gọi siêu cấp ma pháp của ta là biểu diễn đường phố sao? Cuộc tranh cãi này, ta sẽ cho ngươi biết tại sao nước biển lại m - ah, Ichino-san, mặt nạ… làm ơn trả mặt nạ cho mị.”
“Cô sẽ làm cuộc nói chuyện lộn xộn mất nên im lặng chút đi.”
Tôi lấy mặt nạ của cô ấy và cất nó vào trong túi vật phẩm.
Cô ấy vươn tay cố gắng lấy lại chiếc mặt nạ nhưng túi vật phẩm có giao ước khiến cho không ai ngoài chủ nhân có thể lấy đồ ra khỏi nó.
Cô không thể lấy nó ra dù có cố thế nào chăng nữa đâu.
“Vậy ra đây là bản chất thật sự của cậu. Tước đi đồ trang sức của một cô gái như thế. Thật khó để tha thứ với tư cách một người đàn ông. Có vẻ như thông tin là chính xác.”
“… Ah, chủ đề bắt đầu trở nên phức tạp rồi. Lúc này tôi chỉ có một câu thôi, tôi không có ý định đánh nhau với cậu.”
“Tôi cũng không muốn phải đánh, nhưng nếu cậu không đồng ý vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Nói vậy, Suzuki rút kiếm ra.
“Thôi được rồi. Nhưng, sẽ rất phiền phức cho các khách hàng khác nếu đánh ở đây. Ra ngoài giải quyết đi.”
“Quả vậy… được rồi. Hãy tiếp tục bên ngoài.”
Suzuki và 3 cô gái rời cửa tiệm.
Còn tôi--
“Cảm ơn vì đã chờ, 4 phần mỳ ống theo mùa của ngài đây.”
Tôi ăn đĩa mỳ ống đang chờ nãy giờ.
Tôi muốn thử nó và đã gọi nhưng thậm chí còn chẳng biết giờ là mùa nào. Khá dễ ăn, có lẽ là mùa xuân nhỉ?
Ở phía trên đĩa mì là một loại rau có vị tương tự rau chân vịt.
Tôi động viên 3 cô gái cùng ăn và 4 người chúng tôi bắt đầu dùng bữa.
“Ichino-sama, chúng ta không đi có sao không?”
“Có thực mới vực được đạo.”
“Em muốn thử chiến đấu với cô gái Kiếm sĩ.”
“Erm, Ichino-san, mặt nạ… ah, ngon quá.”
Trong lúc 4 người chúng tôi đang bình yên thưởng thức mì ống,
“Đồ khốn… cậu làm quái gì vậy hả!”
Suzuki quay lại guild với khuôn mặt đỏ bừng.
“Gì chứ? Tôi đang dùng bữa. Là vậy sao? Anh hùng là một nghề quấy phá người khác khi họ đang dở bữa ăn à?”
Nghe tôi nói vậy, Suzuki “mặt đỏ” thở dài, thả lỏng đôi vai.
“… Tôi sẽ chờ mấy người dùng xong bữa.”
“Hơn thế, mấy người cũng ăn đi. Chúng tôi gọi thêm 4 xuất rồi. Mì ống ở đây cực ngon đó biết không?”
“Không, thực ra tôi bị dị ứng lúa mì nên...”
“Dị ứng lúa mì khá rắc rối ở đây đó. Vì bánh mỳ có vẻ là thực phẩm chính.”
“Tôi có khoai tây trong túi vật phẩm nên có thể dùng chúng thay thế - khoan, chuyện đó méo quan trọng!”
“Thôi được rồi. Chỉ là một trận đấu thôi phải không? Vậy, cậu sẽ làm gì nếu tôi thua?”
“Ra lệnh cho các cô gái này. Bỏ qua tất cả những mệnh lệnh trước đó, thành thật nói xem các cô có muốn dừng việc làm nô lệ hay không. Nếu bất kì ai trong số họ không muốn làm nô lệ nữa thì tôi sẽ buộc cậu trả tự do cho họ.”
Hiểu rồi. Nếu vậy thì tôi cũng chả có vấn đề gì.
Tôi có cảm giác nếu mình đưa mệnh lệnh đó ngay bây giờ thì mọi thứ đều sẽ được giải quyết.
“Vậy, nếu tôi thắng thì sao?”
“Chỉ cần đồng đội cậu không can thiệp, cậu muốn yêu cầu gì tôi cũng được.”
“Chỉ một thôi à?”
“Bao nhiêu cũng được.”
Không đời nào tôi lại thua. Đó là sự tự tin tôi cảm nhận được từ Suzuki.
“Được rồi, tôi đồng ý. Chiến nào.”
Dùng xong món mì ống, tôi nói.
“Vậy thì, chúng ta sẽ dùng đấm, lá, kéo để giải quyết chứ?”
“Cậu nói cái quái gì vậy? Một trận đấu là …”
“Một thứ chỉ có thể giải quyết bằng bạo lực ư? Vậy ra các anh hùng là như thế.”
“… Được rồi.”
Có vẻ Suzuki cũng đồng ý dùng đấm, lá, kéo là phương thức quyết định trận đấu.
Nếu giải quyết bằng đấm, lá, kéo vậy thì cũng không cần chờ chúng tôi ăn xong nhưng hm, đây là sự trả đũa vì đã dám coi tôi như kẻ xấu.
“Nhưng, ăn 3 ván là thắng. Được chứ?”
Suzuki thêm vào một điều kiện.
Tôi trả lời “Thoải mái.”
“Tôi quên không nói nhưng Thánh Chiến binh là một nghề có chỉ số May mắn rất cao trong số những nghề mà Nữ thần-sama có thể ban cho. Đến mức có thể cạnh tranh được với Trai bao – nghề chỉ có mỗi chỉ số May mắn là điểm mạnh đấy. Cậu có thể có cơ hội thắng một ván nhưng với nhiều ván thì không đâu. Tức là cậu đã rơi vào cạm bẫy của một chiến thuật gia rồi đấy!”
- 10 giây sau….
“Thế méo nào! Sao tôi không thể thắng! Cậu đã làm cái quái quỷ gì!?”
“Tôi làm gì ư? Tôi chỉ là chơi đấm, lá, kéo thôi mà?”
Tuy nhiên, tôi đã thay đổi “nhẹ” nghề của mình. Thêm vào Trai bao và Thợ săn, chỉ số may mắn của tôi trở nên cao ngất ngưởng.
“Chết tiệt…”
Suzuki gục ngã trong tuyệt vọng.
Tôi đã đạt được mục đích của mình nên có lẽ đây là lúc giải quyết hiểu nhầm.
“Ah, Haru, Carol và Malina nữa. Đây là mệnh lệnh. Bỏ qua mọi mệnh lệnh trước đó, thành thật nói xem mọi người có muốn dừng việc làm nô lệ hay không.”
Tôi yêu cầu 3 người họ. Tôi đã cố gắng nói sát lời Suzuki nhất có thể.
“Như đã nói trước đây, em không có ý định thôi làm nô lệ của chủ nhân.”
“Carol cũng thế. Carol là nô lệ của Ichino-sama vì Carol muốn vậy.”
Haru và Carol tuyên bố.
“Tôi… tôi, điều đó…”
Tôi lấy chiêc mặt nạ ra khỏi túi vật phẩm và đưa nó cho Malina.
Malina mừng rỡ đeo mặt nạ lên,
“Đừng có hiểu nhầm, Ichino. Anh có thể là chủ nhân tạm thời nhưng chủ nhân duy nhất mà ta công nhận là đồng minh của ta, Kannon. Ngay từ đầu anh chưa bao giờ có quyền bắt ta phải đồng hành cùng rồi.”
và nói trong khi cười lớn.
“Đúng ý cậu rồi nhé.”
Tôi vui vẻ nói và mặt của Suzuki tái đi.
“Xi, xin lỗi. Tất cả là do tôi đã hiểu nhầm. Hãy tha thứ cho tôi.”
Cậu ta biểu diễn phong cách xin lỗi của người Nhật một cách lộng lẫy… nói cách khác là dogeza.
Tôi vỗ vai Suzuki và dịu dàng nói “Anh hùng không nên xin lỗi kiểu này.”
“Vậy, cậu nghe được từ ai? Kẻ nào đã dán nhãn tôi là kẻ xấu. Cậu phải biết chút ít chứ nhỉ?”
“… Tôi không thể nói được.”
“Cậu đã nói sẽ làm theo mọi thứ tôi bảo đúng không? Vậy cậu sẽ nói chứ?”
“… Được rồi. Nhưng làm ơn, đi theo tôi. Và làm ơn đừng nói rằng tôi chuẩn bị nói cho người khác.”
“Hiểu rồi. Tôi có thể đoán được phần nào. Vậy sau cùng là jackpot rồi.” (Như kiểu ù trong tá lả ý)
“Tôi nở nụ cười ác quỷ và rời Guild Mạo hiểm giả.
Ở đó, 3 người đồng hành với Suzuki đang đứng đợi.
Tôi cười nói “Hiểu lầm đã được giải quyết nên không cần quyết đấu nữa. Hơn nữa, tôi đã gọi đồ ăn, nếu ổn thì 3 người hãy vào ăn đi.”.
Tôi cũng thêm vào “Với tư cách là đồng hương, có vài thứ quan trọng cần nói nên chúng tôi sẽ ra ngoài một lúc, nhưng sẽ về sớm thôi.”.
“Vậy, Suzuki. Như tôi đoán, có phải gã đã tuồn lời đồn không tốt về tôi là kẻ sở hữu một D phải không?”
“D… Ra vậy, Kusunoki-kun. Cậu cũng biết về nó huh. Đúng vậy, hắn đang giữ một D.”
Ngay từ đầu, trong một thị trấn mà tôi mới tới lần đầu, chỉ có duy nhất 3 người có ác cảm với tôi.
Nói cách khác, 3 gã gây sự với chúng tôi ở Guild Mạo hiểm giả.
Tôi sẽ phải gặp chúng một lần nữa.
“Tôi phải đọc phần tiếp theo của D (doujinshi) đang bí mật đọc mới được.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Trans: Tưởng chú khai nốt -_- hỏi gì cũng trả lời Trans: chắc lại giống thằng cung hiệp sĩ trong bộ tate no yusha -_- Katsu: thằng này có loli, ae đâu xử nó class Pháp sư, hệ tâm linh Trans: Wtf thằng này là main của một bộ manga hài hước tình cảm à -_- Trans: really niga / Katsu: ờ cho hỏi não chú bỏ quên đâu rồi hả Trans: làm kèo solo daxua không =.= Katsu: rất tỉnh và đập chai Trans: Rip Suzuki, thủy thủ Papai is coming :v Trans: o.0 Trans: Con bạn hủ của mình tiêm nhiễm mình hơi nhìu, h đọc đoạn này cứ thấy sao sao -_- Trans: thằng này não mịn vãi =.= chắc cũng phải mịn như gương rồi Trans: S nhiều nghiện rồi :v Trans: Ta kích hoạt lá bài cạm bẫy …. / Katsu: thế thì cho chú biết, a là huynh đệ vs thằng Kazuma đấy Trans: Anh có phản đòn phép em ơi Trans: D????? One piece???? Trans: Dm tác giả, trả lại sự háo hức về D đi -_- / Katsu: lại troll rồi, cứ tưởng lại có gia tộc anti-thần ở đâu ra chứ