Góc dịch giả: Sâu đây, thật sự mà nói mình cũng không muốn đăng muộn thế này đâu nhưng hiện tại đây là tình trạng của mình TTvTT
Too many works, too little time và tình trạng thế này sẽ còn tiếp diễn hết tuần này, tuần sau... và tuần sau nữa ("giết tôi đi_tiếng thét trong tim" sắp được công chiếu với nhân vật chính: Sâu). Mong mọi người lượng thứ.
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện
H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Dead Soul
Edit: Katsuki
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng, chuyến mua sắm kết thúc với việc Haru mua chút thịt khô để ăn vặt (và hiện tại em ấy cũng đang nhai một miếng) cùng với potion cho những tình huống khẩn cấp như cạn MP nên chúng tôi quay lại Guild Mạo hiểm giả để tụ họp với Carol.
Đã đến lúc bao tử biểu tình nhưng tôi quyết định sẽ chờ tới khi Carol về trước khi gọi món nên đã gọi chút đồ uống trong lúc đợi.
Có nước chanh trong thực đơn đồ uống nên tôi chọn nó.
“Em muốn dùng gì Haru?”
“Em cũng muốn thứ tương tự.”
“Cô thì sao Malina? Cô cũng có thể gọi chút rượu đó.”
“… Tôi không giỏi uống rượu cho lắm …tôi cũng sẽ uống như anh … quan trọng hơn, mặt nạ của mị …làm ơn trả lại cho mị đi mà.”
Malina đã quá phụ thuộc vào chiếc mặt nạ.
Tuy nhiên, kể cả với chứng sợ hãi người lạ và rối loạn tiếp, nhân cách này vẫn có ý thức bình thường hơn.
Trừ khi muốn hỏi một số việc, tôi thích để cô ấy thế này hơn nên không trả lại chiếc mặt nạ.
“Hơn nữa, đôi mắt của Malina thật đẹp nên sẽ rất uổng phí nếu che đi bằng mặt nạ đấy.”
“… mặt nạ ơi.”
Cô ấy hoàn toàn không để ý đến lời người khác.
Sau một khoảng thời gian ngắn, trước khi đồ uống được mang ra, Carol trở về.
“Cảm ơn vì đã chờ, chủ nhân.”
“Mừng em trở về. Thế nào rồi?”
Biểu cảm của Carol không được tốt lắm. Có lẽ em ấy đã nhận được tin tức không tốt.
“Em có một tin tốt, một tin xấu và một lời đồn xung quanh thị trấn.”
Ba tin tức khác nhau chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vậy huh?
“… Vậy chúng ta sẽ bắt đầu với tin xấu trước đi.”
“Một vụ lở đất đã xảy ra trên con đường thung lũng bên cạnh thị trấn sát biên giới phía nam và có vẻ sẽ mất một khoảng thời gian để xử lý. Nếu muốn tới Port Kobe, em nghĩ sẽ nhanh hơn nếu quay lại Islandburg hoặc Korat.”
Quay lại Islandburg huh?
Nhìn Malina, cô ấy đang lắc đầu im lặng với đôi mắt ươn ướt.
Có vẻ tôi không thể quăng người này đi được rồi.
“Chúng ta sẽ không thể bán gia vị hay sắt được nên hiện giờ tốt nhất là hướng tới Ferruit.”
“Tin tốt là giá thu mua gia vị và sắt đều đã tăng nên chúng ta sẽ nhận được đủ lợi nhuận kể cả khi bán chúng ở đây.”
Vậy thì cũng không nhất thiết phải tới Ferruit.
Tôi một lần nữa nhìn Malina.
Cô ấy đã khóc rồi. Những giọt nước mắt lã chã rơi mỗi khi cô ấy lắc đầu.
“Um… dù giống như đang bắt nạt Malina, anh thật sự thấy tiếc cho cô ấy. Hãy tới Ferruit vậy. Một chuyến đi khứ hồi sẽ mất khoảng 4 ngày đúng chứ? Chúng ta cũng không cần vội lắm.”
“Uuu… c, cảm ơn anh… rất nhiều.”
Malina cám ơn tôi và uống cốc nước chanh vừa được mang ra trong khi vẫn sụt sịt.
“Vậy còn về lời đồn?”
“Hình như, anh hùng và nhóm của ngài ấy cũng đang ở trong thị trấn này.”
“…………….!?”
Đuôi Haru dựng lên với lời Carol.
Anh hùng huh.
Tôi được nghe kể rằng với Haru, anh hùng là kẻ thù, người đã đánh bại Quỷ Vương nhưng, anh hùng cũng chính là lý do tại sao cô ấy được gửi đi làm nô lệ tại một nơi với sự đối đãi tương đối tốt sau sự kiện đó.
Tuy nhiên, nếu anh hùng không tới, Quỷ Vương sẽ không bị chinh phục và cha cô ấy cũng không bị kết án tử hình.
Khá là phức tạp đấy.
“Haru, em muốn làm gì? Có muốn gặp anh hùng không?”
Nếu Haru không muốn thì hôm nay chúng tôi sẽ đi ngủ sớm và ngày mai sẽ rời thị trấn này.
Đó là điều tôi nghĩ.
“… em nghĩ là sẽ gặp ngài ấy.”
Haru nói như đã quyết định.
“Anh hiểu rồi. Carol, hiện giờ anh hùng đang ở đâu?”
“Xin lỗi, em không biết bất cứ thông tin gì về việc đó. Nhưng, anh hùng dường như đang thu thập thông tin gì đó nên chắc chúng ta tới nơi đông người là được.”
“Nơi đông người huh?”
Chúng tôi sẽ từ từ tìm kiếm họ? Hình như chỉ có 3 quán trọ trong thị trấn này nên đó cũng là cách để tìm, nhưng cũng có thể họ ở nhà người quen thay vì quán trọ.
“Erm, Ichino-san. Đã đến lúc để… mặt nạ của tôi…”
Malina vẫn đang nói về chiếc mặt nạ.
Con người này vẫn luôn như vậy… hmm?
“… Đúng rồi!”
Tôi đúng dậy và hét lên.
※※※
“Chiêm ngưỡng đi, siêu cấp ma pháp của ta! Và hãy vui sướng đi! Chỉ trong khoảnh khắc này, giữa dòng thời gian vô tận trôi vĩnh cửu, tại thời điểm này trong không gian rộng lớn nơi chúng ta đang sống.”
Marina “mặt nạ” thông báo trong khi lấy ra 1 chiếc cung, 7 tấm gỗ làm mục tiêu cùng với 7 mũi tên.
“Với siêu cấp ma pháp của ta, 7 mũi tên này sẽ trúng tất cả mục tiêu bằng phong ma pháp.”
“Hả? Không phải chỉ là Cung thuật thay vì Ma pháp thôi sao!”
Một người trong đám khán giả hét lên.
“Hmph, cứ nhìn đi nếu ngươi nghĩ đó chỉ là Cung thuật.”
Cô ấy nói và giương cung.
Hướng thẳng về phía mặt trời. Và đó là hướng đối diện với mục tiêu.
Cô bắn mũi tên đi.
Mũi tên bay về khoảng không vô định.
Tuy nhiên, chúng đột nhiên thay đổi quỹ đạo và cả 6 mũi tên xuyên qua 6 mục tiêu phía sau cô ấy.
Tiếng vỗ tay đầy xúc động của khán giả vang lên.
Quay về phía sau, 6 trên 7 mũi tên trúng mục tiêu.
Dù một cái bị trượt, kĩ thuật đó là quá đủ để gắn liền với chữ siêu cấp.
Đó là lý do cô ấy không sở hữu kỹ năng trang bị cung.
Siêu cấp ma pháp đó - hay đúng hơn mẹo biểu diễn đường phố thật ra cực kì đơn giản, và đó cũng là lý do nó khó đến vậy.
Tôi đã hỏi Malina làm thế nào để thực hiện khi cô ấy không đeo mặt nạ.
Đuôi của những mũi tên có sợi tơ gắn vào. Trong phạm vi có thể kéo lại được khi dùng sức.
Cô ấy kéo nó và thay đổi quỹ đạo của mũi tên.
Về lý thuyết là có thể nhưng vẫn cần kĩ thuật “siu nhân” để có thể trúng mục tiêu.
“Khỉ thật, 1 mũi tên bị trượt.”
Quay lại phía sau, Marina thất vọng nhìn vào kết quả.
“Dù một mũi tên bị trượt nhưng cũng rất tuyệt vời đấy! Thật sự là siêu cấp ma pháp!”
“Chị ngầu thật đó, Neechan!”
“Thật là đẹp”
Marina phớt lờ tất cả lời cổ vũ và bước về phía mũi tên bị trượt.
“Có một tồn tại với ý chí ác độc nên ta đã vô tình gửi mũi tên bay tới đây.”
Cô nhấc mũi tên lên và thứ treo trên mũi tên là một con ếch đã chết.
Thấy vậy, khán đài nổ tung vì những tiếng hò reo cổ vũ.
Một đống tiền đã làm đầy ắp chiếc mũ cô ấy lấy ra.
“Vậy thì, ta sẽ cho mọi người thấy siêu cấp ma pháp tiếp theo của ta.”
Cô kéo chiếc khăn đen của mình ra. Nó tiết lộ thân phận nô lệ của cô nhưng không khán giả nào chỉ ra điểu đó.
Rồi, cô bọc chiếc mũ với cái khăn và đột nhiên kéo nó ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả tiền trong chiếc mũ biến mất không dấu vết.
Màn biểu diễn mới chỉ bắt đầu.
※※※
“Một thành công lớn, Ichino.”
Marina nói không ngớt trong khi đếm tiền trên mặt bàn tại Guild Mạo hiểm giả.
Chủ yếu chỉ có xu đồng nhưng cũng có vài xu bạc lẫn trong đó.
“Ta đã tăng lên Lv30 và nhận được ma thuật mới.”
Rõ ràng, phương pháp để nhận kinh nghiệm từ nghề Biểu diễn Đường phố, ngoài biểu diễn ra, là nhận được tiền boa.
Tiếc thay, giới hạn tối đa của mỗi khách hàng có vẻ là 1 xu bạc.
Vậy là sẽ không nhận được kinh nghiệm bằng cách lặp lại việc diễn như một khách hàng và ném xu vàng như tiền boa.
Phương thức thuê người xem giả để họ ném xu bạc cũng có thể được nhưng thông chết lũ quái vật thường trong party còn hiệu quả hơn.
“Hãy mở tiệc thôi. Tên bồi bàn đằng kia, hãy lấy cho ta loại nước nho với màu đỏ như máu”
Có vẻ Marina cũng không thể uống rượu.
Gác việc đó sang một bên. Tôi đi vào chủ đề chính.
“Haru, anh hùng có ở đó không?”
“không, em không thấy bất kỳ ai trông giống ngài ấy... em cũng không phát hiện mùi của ngài.”
“Anh hiểu... anh đã tưởng là sẽ thành công.”
Vậy chúng tôi nên tự lết đi tìm kiếm huh?
Ngay lúc đó.
“Xin lỗi - tôi làm phiền một chút được không?”
Một người đàn ông xuất hiện.
Hắn ta đến để bám theo Marina à?
Nhìn sang trong lúc nghĩ vài thứ không hay, tôi thở một hơi dài.
Một gã Ikemen.
Một anh chàng với mái tóc ngắn màu đen, bộ giáp bằng bạc và một thanh kiếm treo bên eo.
Bên cạnh anh ta là 3 nô lệ xinh đẹp.
“Tôi là Suzuki Kota. Tôi là Anh hùng ở thế giới này.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Đập chai lai chó