Sau bữa tối là lúc đi tắm...
"A, đã quá đi."
Tôi không khỏi thốt lên một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Cảm giác khi bước ra khỏi phòng tắm thật khó tả.
Sự sảng khoái khi rửa sạch những bụi bẩn tích tụ cả ngày là một điều, nhưng việc được giải thoát khỏi nghĩa vụ tắm rửa, vốn khá phiền phức, cũng là một cảm giác tuyệt vời khác.
Dẫu vậy, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
(Hmm, cơ thể tôi hơi nóng, đầu óc có chút lâng lâng.)
Các triệu chứng có vẻ giống với cảm lạnh nhưng tôi không cảm thấy thế.
Sức khỏe của tôi ổn.
Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều gì đó như thế này nên tôi không biết nó có thể là gì.
"Kệ đi, mình đoán là không nên quá lo lắng về điều đó."
Lúc đó, cơ thể tôi mới chỉ có những thay đổi rất nhỏ và khi sấy tóc xong, tôi đã hoàn toàn quên mất nó.
Khác với mọi khi, tôi hoàn thành bài tập về nhà và nằm vật ra giường.
Hiện tại mới có mười giờ.
Vẫn còn hơi sớm để đi ngủ.
"Nii-san, Nii-san!"
Yukine, người đã nằm trên giường trước đó, hướng ánh mắt về phía tôi.
"Sao thế?"
"Nii-san, làm tình với em đi"
"Em biết là anh sẽ từ chối mà?!"
Tôi đã quá quen với việc nghe những lời như vậy từ nhỏ em gái đáng yêu của mình.
Yukine chu môi bất mãn.
"Aw, hôm nay lại không được sao, Nii-san?"
"Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu!"
Tôi trở người, quay lưng lại với Yukine.
Thế nhưng, em ấy lại áp mình vào lưng tôi, vòng tay ôm lấy tôi.
"Để em xem anh chịu đựng được bao lâu nhé, Nii-san?"
"Anh không đơn giản như em nghĩ đâu, hiểu chưa?"
"Hehe, để xem."
Yukine áp sát vào lưng tôi.
Tôi có thể cảm nhận được ngực của em ấy đang ép chặt vào mình.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh một cách bất thường.
"Anh đã quen với việc tiếp xúc với em rồi. Dù có là trai tân đi nữa, anh cũng chẳng thấy kích thích đâu nghe chưa?"
"Ồ, thật sao? Nhưng mà tim của Nii-san đang đập nhanh lắm nè?"
Ngón tay mềm mại của Yukine khẽ lướt trên ngực tôi.
"A-anh không bận tâm đâu? Anh đây một đời liêm khiết nhé!
"Thế ư? Vậy như này thì sao?"
Yukiine quấn đôi chân thon dài, mịn màng của em ấy quanh người tôi.
"Ugh!!!"
(Đôi chân của con bé gợi cảm quá!!)
"Nii-saan? Anh không cần ép mình chịu đựng nó đâu, hiểu chứ?
"Anh đây mà phải kìm nén ư? Đùa vui đấy nhưng một chút cũng không nhé!"
Yukiine tiếp tục áp sát vào tôi, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, cùng với lời thì thầm ngọt ngào.
"Nhưng mà, em có thể cảm nhận được cơ thể anh đang nóng lên từng giây từng phút đấy? Và hơi thở anh cũng nông hơn…Có chắc là anh không cảm thấy kích thích không thế?"
"Không không, anh đã nói không rồi mà! Một chút cũng không!"
"Ồ, thật sao? Nhưng em thì bắt đầu cảm thấy hưng phấn rồi đó……ehehehe♡”
Từng từ từng chữ Yukine nói ra mang theo hơi thở ấm nóng khiến tôi không khỏi rùng mình.
Cảm giác thật lạ. Đúng như những gì Yukine nói, cơ thể tôi thực sự thấy nóng.
Cảm giác lâng lâng khó tả, giống như lúc vừa tắm xong vậy và suy nghĩ của tôi cũng chậm lại.
Yukiine ôm chặt lấy tôi, bàn tay em ấy nhẹ nhàng chạm vào ngực tôi.
"Thư giãn đi, được chứ? Anh không cần phải kiềm chế đâu. Anh là con trai mà nên cảm thấy bị em hấp dẫn là lẽ thường đúng không?"
"A-anh, kể cả có là con trai đi nữa, anh vẫn là anh trai của em. Là một người anh, làm chuyện đó với em gái có hơi..."
"Ai nói rằng chúng ta không được vậy? Hai ta chỉ là anh em kế thôi mà? Luật pháp quy định rằng chúng ta có thể kết hôn nên chẳng phải làm tình hay những thứ tương tự cũng đâu có sai?"
"A-anh từ chối! Là một người anh, lập trường của anh là không….."
"Em quá mệt mỏi với cái lập trường của anh rồi. Chỉ đêm nay thôi, chúng ta hãy buông bỏ mọi sự kiềm chế, onii-shaan…."
"Anh đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sắp không thể chịu đựng được nữa, và lý do là..."
Những từ ngữ cứ lơ lửng trên đầu lưỡi, không thể thành lời.
Đó là một cảm giác kỳ lạ. Cứ như thể ý thức của tôi đang dần trôi đi, như thể tôi đang dần đánh mất bản thân, mặc dù tôi vẫn là tôi.
Yukine thở ra một hơi ấm áp, áp môi sát vào tai tôi.
"Nghe này, Nii-san."
Con bé khẽ cười rồi nói.
"fufu, em yêu anh, anh biết không?"
"Guh!!!"
Theo bản năng, tôi bật dậy và tránh xa Yukine.
Tôi cũng không biết tại sao. Chỉ đơn giản là phần con người trong tôi, luôn ý thức về việc trở thành một người anh trai đã phản ứng trong vô thức.
Tôi thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"A-anh không thể Yukine. Anh là anh trai của em! Chúng ta không thể đi quá giới hạn được."
"….boo~, Nii-san là đồ yếu đuối."
Yukine hờn dỗi.
"Anh xấu tính, anh thô lỗ, em muốn gọi sao thì gọi nhưng anh vẫn sẽ giữ vững lập trường của mình."
Khi tôi vừa dứt lời, Yukine đứng dậy đi ra khỏi giường.
"Hừ, em không quan tâm đến Nii-san nữa!"
Vừa dứt câu phàn nàn, Yukine đã đóng sầm cửa bỏ đi.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi ngã xuống giường, cảm thấy nhẹ nhõm như thể một gánh nặng vừa được trút khỏi vai.
(Chết thật…Tôi gần như đã đè Yukine ra...)
Bản năng của tôi đang gào thét, cảnh báo về mối đe dọa lớn nhất đối với sự trong trắng của bản thân.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phấn khích đến vậy khi ở cạnh Yukine…
"… Phù, mình cần phải có biện pháp cụ thể mới được."
Với quyết tâm đó, tôi thực hiện các biện pháp của mình.
_______________________
Một giờ sáng.
Mắt tôi mở to một cách bất thường và tôi không thể ngủ được.
Nguyên nhân có lẽ là do sự quyến rũ của Yukine trước đó.
(Tôi bị sao vậy trời. Mặc dù đã tự xử một lần, nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ. Thật kỳ lạ.)
Tôi không có nhiều ham muốn đến vậy. Tôi chỉ là một cậu học sinh cấp ba bình thường như bao người khác.
Ấy thế mà, tâm trí tôi vẫn quằn quại trong đau khổ còn phần thân dưới thì ngứa ran.
"Mình là anh trai của con bé, mình là anh trai của con bé, mình là anh trai của con bé, mình là anh trai của con bé, mình là anh trai của con bé, mình là anh trai của con bé, mình là anh trai của con bé, mình là anh trai của con bé."
Như một câu thần chú, tôi lặp đi lặp lại nó để nhắc nhở bản thân không bao giờ quên đi điều đó.
Bất chợt, cánh cửa phòng từ từ mở ra.
"Gì thế?! A-ai đó?!"
Giật mình bừng tỉnh, tôi chợt thấy khuôn mặt Yukine ló ra qua khe cửa mở.
"Em ở đó làm gì vậy, Yuki────"
Tôi trở nên câm nín khi Yukine xuất hiện trước mặt mình.
Mái tóc bạc óng ả buông xõa, ôm lấy khuôn mặt thanh tú và một thoáng nhìn thấy chiếc váy ngủ màu tím lấp ló trong đêm. Lớp vải mỏng để lộ làn da trắng ngần của con bé, phản chiếu ánh trăng, tạo nên một khung cảnh đầy mê hoặc.
Bờ môi căng mọng của Yukine khẽ rung lên.
"……….Nii-san"
Cặp má ửng hồng điểm xuyết đôi mắt sáng lấp lánh như viên ngọc.
──────Yukine quả thật vẫn đẹp hơn bất kỳ ai khác.