Tôi có chuyện cần thú nhận.
Tôi── Hoshikawa Haruka, đã nói dối.
Tôi không phải là người mù công nghệ.
Từ máy giặt sấy đời mới nhất, cho đến hệ thống bếp hiện đại mà dân nấu ăn chuyên nghiệp hay dùng, tôi đều có thể sử dụng thành thạo. Thao tác điện thoại, máy chơi game gia đình cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Đương nhiên rồi.
Bởi vì tôi cực kỳ thông minh mà (đắc ý).
Học hành chỉ cần xem qua là hiểu, các kỳ thi luôn đạt điểm tuyệt đối, thành tích tất cả các môn đều hoàn hảo.
Tôi không có việc gì là không làm được, cũng gần như chưa từng phải dựa dẫm vào ai.
Vì vậy vừa lên cao trung, tôi đã lập tức ra ở riêng, ba mẹ cũng đảm bảo rằng "Haruka chắc chắn không sao đâu", rồi mới yên tâm để tôi rời nhà.
Tôi đã sống một mình được gần một năm rồi.
Trên đời này, có lẽ thật sự có những người mù công nghệ.
Không biết dùng điện thoại, máy tính, chỉ cần chạm vào máy móc là hỏng, đối mặt với máy giặt sấy hay hệ thống bếp hiện đại cũng chỉ biết đứng ngây ra không biết phải làm sao── Ừm, xét về mặt lý thuyết, trên đời này có lẽ thật sự tồn tại người như thế.
Thế nhưng, tôi thì không phải.
... Ấy thế mà, Yoshino-kun lại nghĩ tôi là đứa mù công nghệ.
Là tôi cố tình để Yoshino-kun nghĩ như vậy.
Bởi vì làm vậy, tôi mới có thể dựa dẫm vào Yoshino-kun.
Như vậy anh ấy mới không xem tôi là một tài nữ ưu tú khó gần, mà xem tôi như một cô gái bình thường • Hoshikawa Haruka... Vì thế, tôi quyết định sẽ tiếp tục đóng vai một kẻ mù công nghệ.
Kể từ ngày hôm đó, đêm hôm đó.
Khi tôi nhìn thấy Yoshino-kun một mình nằm dài trên ghế công viên, tôi đã quyết định như vậy.