Sau Khi Bắt Đầu Học Online, Tôi Chuyển Đến Sống Chung Với Hoa Khôi Số Một Của Lớp!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

21 93

Chuyển sinh thành kẻ nẫng tay trên nữ chính trong game eroge, nhưng tôi tuyệt đối không làm vậy đâu!

(Hoàn thành)

Chuyển sinh thành kẻ nẫng tay trên nữ chính trong game eroge, nhưng tôi tuyệt đối không làm vậy đâu!

Myon

Khoan đã, lẽ nào hai người này... đã 'có gì đó' với nhau từ trước cả khi game bắt đầu rồi ư?Vậy đây là NTR? Hay BSS? Hay một câu chuyện tình yêu thuần khiết nồng cháy chẳng giống thể loại nào cả?Xin đ

41 45

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

29 177

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

61 298

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

35 572

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly: Khúc Encore

(Hoàn thành)

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly: Khúc Encore

Sugii Hikaru

Sự thật ẩn giấu trong một bản sonata piano đã gắn kết Nao và Mafuyu trong 'Sonate pour deux'. 'Nếu đôi cánh không có tên' vẽ nên những tương tác giữa thành viên hỗ trợ mới của Fetelicote và Chiaki.

6 36

Tập 01 - Chương 3 - Học Online và Bữa Trưa ROOM

Sau ngày thứ Sáu đầy biến động.

Trừ đi những xáo trộn trong nội tâm, tôi đã trải qua một cuối tuần yên ả, và rồi thứ Hai đã đến.

"Yoshino-kun, chào buổi sáng."

Sáng sớm, lúc tôi đi vệ sinh cá nhân, vừa đúng lúc chạm mặt Hoshikawa.

Tôi và cô ấy sống chung dưới một mái nhà.

Chuyện này xảy ra cũng không có gì lạ, dù sao đây cũng là buổi sáng thứ ba sau khi chúng tôi bắt đầu sống chung.

"Oa~~..."

Dáng vẻ ngáp ngủ của Hoshikawa cũng thật đáng yêu.

Tôi bất giác nhìn vào khóe miệng cô ấy, trông có vẻ rất ẩm ướt bóng loáng, khiến người ta cảm thấy mình đã nhìn thấy thứ không nên thấy, chắc không chỉ mình tôi có ý nghĩ lệch lạc này đâu nhỉ.

Ngoài ra, xin phép cho tôi tự bào chữa, nhìn từ trên xuống, thứ đó lọt vào tầm mắt là chuyện không thể tránh khỏi...

To thật.

Trong đầu tôi đơn thuần hiện lên câu nói đó.

Phía trước tầm mắt, nhìn thấy phần nhô lên trước ngực đẩy căng lớp vải mỏng của bộ đồ ngủ.

Hơn nữa cô ấy dường như còn chưa mặc áo lót.

Phần nhô lên đó khẽ rung động, lắc lư theo những cử động không ổn định của Hoshikawa vừa mới ngủ dậy. Không biết xếp hai cái bánh pudding siêu to khổng lồ cạnh nhau, có lắc lư như thế này không.

Dù cố gắng hết sức tránh nhìn vào chỗ đó, cũng thật khó mà loại bỏ nó ra khỏi tầm nhìn.

"...A, cậu định rửa mặt đúng không. Tớ rửa xong rồi, mời cậu── Á!"

Lúc Hoshikawa nhường chỗ cho tôi.

Cô ấy bất ngờ mất thăng bằng, còn tôi thì bất giác đưa tay ra đỡ.

Trong khoảnh khắc... cảm nhận được sự mềm mại.

Lòng bàn tay chạm phải thứ gì đó mềm ơi là mềm.

Còn mềm mại, non nớt hơn cả pudding.

"X-Xin lỗi!"

"Kh-Không sao! Cảm ơn cậu, tớ mới phải xin lỗi."

Hoshikawa cười ngượng ngùng nói, sau đó cô ấy nói một câu "Bên này, mời cậu" rồi bước ra khỏi phòng rửa mặt.

Nhìn cách cô ấy thản nhiên đáp lại, khiến tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

May quá... đổi lại là cô gái khác, có lẽ tôi sớm đã ăn một cái tát rồi. Mặc dù chỉ là tai nạn, nhưng lòng bàn tay tôi quả thực đã tận hưởng sự mềm mại của bộ ngực Hoshikawa.

Khoảnh khắc đó, ngón tay còn vô thức siết lại, chắc không bị Hoshikawa phát hiện đâu nhỉ.

Còn cả chuyện tôi có phản ứng nữa... hy vọng không bị cô ấy nhận ra.

Nhưng mà, đã không còn thời gian để phân tâm vì chuyện của Hoshikawa nữa rồi.

Bởi vì hôm nay, cuối cùng cũng bắt đầu học online.

Việc học online áp dụng lịch trình thời gian giống hệt như đi học bình thường.

Cũng phải mặc đồng phục để học.

Mặc dù mặc đồng phục ở nhà chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng trường chúng tôi lại cứ câu nệ vào những tiểu tiết kỳ quặc như vậy. Tóm lại nhà trường hy vọng lúc học online, phải duy trì hình thức giống hệt như đến trường học.

Chỉ có một điểm, là khác biệt lớn nhất so với lúc đi học.

Đó chính là nơi học sinh tham gia lớp học, không phải ở trường.

Giáo viên thì giảng dạy ở lớp học tại trường, còn học sinh thì dùng điện thoại, máy tính bảng hoặc máy tính kết nối mạng, tham gia lớp học đồng bộ bằng hình thức kết nối từ xa.

Thôi được rồi, tiết học online đầu tiên đáng kỷ niệm sắp bắt đầu.

Tôi một mình ngồi học ở phòng ăn nhà Hoshikawa.

Bàn ghế ở đây, vừa đúng thích hợp để dùng học bài.

Còn Hoshikawa, thì học ở phòng riêng của mình.

──「Hai chúng ta cùng học cũng không sao mà?」

Hoshikawa đã nói như vậy, nhưng tôi đã từ chối.

Phòng cô ấy có bàn học và ghế, không cần phải cố tình phối hợp với tôi, làm giảm cấp độ môi trường học tập của mình.

Hơn nữa... nếu chuyện tôi ở nhà Hoshikawa bị các bạn cùng lớp phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn. Nếu mọi người chỉ ghen tị với tôi, thì cũng chẳng sao, nhưng tôi sợ nhất là gây phiền phức cho Hoshikawa.

...Rõ ràng không có hảo cảm với mình, lại bị người ta đồn thổi những lời đồn đại kiểu đó, Hoshikawa chắc chắn cũng thấy ghét nhỉ.

Bởi vì hôm nay là lần đầu học online, nên chỉ học đến trưa.

Mặc dù thời gian rất ngắn, vẫn phải tập trung tinh thần mới được.

Đúng lúc tôi hạ quyết tâm như vậy.

『Bạn Hoshikawa? Bạn Hoshikawa──? ...Ôi chà, là bị ngắt kết nối sao?』

Sau vài phút bắt đầu lớp học, cô giáo nói với vẻ khó hiểu.

Màn hình máy tính của giáo viên, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh của các học sinh đang kết nối.

Nếu trong nhà có người không khỏe thì là chuyện khác, nhưng không ai cố tình đeo khẩu trang ở nhà cả, nên trên màn hình đều có thể thấy mặt các bạn cùng lớp.

Ý là, chỉ cần lơ là một chút là bị lộ tẩy ngay.

Phát một đoạn video tự quay có cử chỉ tự nhiên có lẽ có thể qua mắt được, nhưng chắc không ai vì muốn lười biếng mà làm đến mức đó đâu nhỉ. Ngay cả tôi cũng vì muốn thăm dò xem học online có thể lười biếng đến mức nào, nên đã quyết định tham gia lớp học bình thường.

Vậy mà, ngược lại người không thể nào lười biếng được là Hoshikawa, lại xảy ra vấn đề kết nối.

『Ừm── Bạn Hoshikawa vẫn chưa kết nối lại được nhỉ... Dù sao hôm nay cũng là buổi học online đầu tiên, xảy ra chút sự cố cũng là khó tránh khỏi, dù sao cũng là bạn Hoshikawa, chắc không sao đâu nhỉ!』

Cô giáo nói xong, liền tiếp tục giảng bài.

Chỉ nhìn phản ứng của cô giáo, là đủ biết Hoshikawa bình thường đã tích lũy được bao nhiêu thành tích rồi.

Đổi lại là tôi, có lẽ sẽ bị cô giáo mắng đừng có lười biếng. Nhưng tôi mờ nhạt như vậy, lười biếng có khi còn không bị cô giáo tóm được.

Mà Hoshikawa không sao chứ nhỉ.

Cô ấy đã nói mình mù công nghệ rồi, có lẽ máy tính thật sự có vấn đề...

『Vậy thì câu này── bạn Yoshino.』

"Ể... à, vâng."

Tôi thật sự hết hồn.

Thực ra lúc học ở trường, đến giờ tôi chưa từng bị gọi tên lần nào.

Có lẽ là do thế giới xảy ra biến động lớn, mới xảy ra kỳ tích này.

Thôi được, nếu trước đây chưa từng bị gọi, vậy tôi sẽ giải quyết vấn đề này một cách đẹp đẽ. Để xem nào, câu hỏi được gọi là──

"Yoshino-kun."

"Uể!?"

Đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm dưới chân, khiến tôi phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

Nhìn xuống dưới, phát hiện Hoshikawa đang ở đó.

Còn đang bò bằng đầu gối và tay trên sàn.

Cô ấy dường như là để tránh bị camera quay trúng, mới dùng tư thế này di chuyển từ phòng mình đến đây.

『Bạn Yoshino? Sao vậy?』

Cô giáo đang chờ câu trả lời hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Phát ra tiếng kêu lớn như vậy, thực sự không thể nào nói qua loa cho qua được.

Nhưng ít nhất chuyện Hoshikawa ở đây chưa bị lộ tẩy, nếu đã vậy──

"Ừm, nhà em có gián ạ."

"Ể!? Em không sao chứ?"

"Không ổn lắm ạ, nên em phải xử lý con gián trước. Xin lỗi cô, em xin phép rời đi một lát."

Mặc dù đây là cơ hội giải bài đáng kỷ niệm lần đầu tiên, nhưng hết cách rồi. Tôi nói xong, liền gập laptop lại như thể rời khỏi lớp học.

Nói như vậy, các bạn cùng lớp có thể sẽ nghĩ tôi sống trong một căn nhà bẩn thỉu, nhưng loài côn trùng gây hại đó ở đâu cũng có thể xuất hiện, dù là núi lửa dưới đáy biển hay hòn đảo vừa mới hình thành, đều có thể có gián chuyển đến ở bất cứ lúc nào, nên dùng làm cái cớ có thể nói là cực kỳ tự nhiên.

Thôi được rồi... nếu phía cô giáo đã lừa được rồi, tiếp theo là Hoshikawa.

"Hoshikawa, sao vậy?"

"A, a ư..."

"Hửm? Cậu không sao chứ?"

"G-Gián... ở đâu...?"

Hoshikawa run cầm cập.

Thêm vào đó cô ấy bây giờ đang bò trên sàn, trông giống như một chú chó nhỏ đang sợ hãi.

"Không có gián đâu."

"...Ể?"

"Xin lỗi, tớ nói dối để tạm thời rời đi thôi."

"Là── là nói dối à~! May quá..."

Hoshikawa lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn, như thể sợ đến mức không đứng dậy nổi.

Mà góc nhìn từ trên ghế xuống của tôi quả thực không tệ, thậm chí khiến tôi thoáng nảy sinh ý nghĩ lệch lạc, nhưng chuyện này có lẽ cả đời tôi cũng sẽ không nói với Hoshikawa.

"Mà bên cậu sao rồi? Cô giáo hình như nói máy tính của Hoshikawa cậu không kết nối được hay gì đó."

"Ừm, thực ra thì, máy tính có vẻ hơi lạ lạ..."

Nhìn kỹ lại, thì ra Hoshikawa đã ôm laptop qua đây.

"À── ra là vậy, để tớ xem──"

Tôi đưa tay về phía laptop, Hoshikawa lại né tránh.

Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, sau đó đi về phía phòng khách, đặt laptop lên bàn.

Rồi, ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính.

"...Ờ, Hoshikawa?"

Hoshikawa nhìn chằm chằm vào tôi, rồi lại liếc nhìn sang bên cạnh mình.

Còn liên tục lặp lại hành động trên.

Cô ấy muốn... gọi tôi qua đó?

Tôi vừa nghĩ thầm cô ấy rốt cuộc muốn làm gì, vừa đứng dậy khỏi ghế phòng ăn, đi về phía Hoshikawa.

Nhưng mà, Hoshikawa lại liên tục lắc đầu.

"Ể, ý gì vậy? Không đúng à?"

"Mư──"

Hoshikawa chu đôi môi như cánh hoa anh đào lên, như muốn nói điều gì đó.

Cô ấy không nói, là sợ micro thu tiếng sao? Tôi đã tắt máy tính rồi, cô ấy chắc không cần lo lắng chuyện đó mới phải.

Hoshikawa chỉ dùng cử chỉ tay chân để truyền đạt ý nghĩ, tuy có hơi phiền phức, nhưng trọng điểm là siêu đáng yêu, chỉ cần đáng yêu, làm gì cũng sẽ được tha thứ.

Nhưng mà, tôi thực sự không hiểu yêu cầu của cô ấy. Nên tôi quay về chỗ ngồi ban đầu trước.

"Ưm── ưm."

Cô ấy lắc đầu rồi, vậy là không được quay về chỗ ngồi ban đầu.

Ờ── chẳng lẽ là...

"Ừm ♡"

Tôi nhấc chiếc laptop đang đặt trên bàn ăn lên, Hoshikawa mới mỉm cười gật đầu.

...Hết cách rồi. Tôi đành phải cầm laptop đến bên cạnh Hoshikawa.

Hoshikawa vỗ vỗ lên tấm thảm lót sàn, dường như muốn tôi ngồi lên đó, thế là tôi ngồi xuống bên cạnh Hoshikawa, đặt laptop của hai đứa cạnh nhau trên bàn.

"Màn hình máy tính đột nhiên tối đen, bấm thế nào cũng không động đậy, có phải bị hỏng rồi không?"

Hoshikawa mở chiếc laptop trên bàn giải thích tình hình.

Màn hình quả thực tối đen.

Tôi lại gần máy tính kiểm tra tình trạng, ừm── tóm lại cứ sờ thử xem sao.

À... tình trạng này, chẳng lẽ là...

"...Hoshikawa, mở được rồi."

"A, thật nè."

"Có lẽ là vô tình tắt máy rồi."

"Hê, hê~ vậy à, ra là thế──"

Hoshikawa mắt chớp liên tục nói.

...Nhìn cô ấy luống cuống như vậy, tám phần là biết máy tính của mình bị tắt rồi.

Mà chuyện này đến cả tôi cũng có thể nhận ra ngay lập tức, cô ấy làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?

"...Vậy thì, tớ về được chưa?"

"Về học tiếp? Đương nhiên là được."

"À, không──"

Ý tôi là về bàn ăn để học.

Nhưng cô ấy đã bảo tôi mang máy tính qua đây rồi, tám phần là hy vọng tôi học ở đây.

Thế này thì hết cách rồi, tôi đành phải giúp Hoshikawa đăng nhập lại vào lớp học, sau đó ngồi bên cạnh đăng nhập lại.

Chẳng lẽ, đây mới là mục đích thật sự của Hoshikawa?

Cô ấy muốn ngồi cùng tôi học bài... không, sao có thể chứ.

『À à, bạn Hoshikawa── và cả bạn Yoshino đều quay lại rồi. Giải quyết ổn thỏa rồi chứ?』

"Coi như là vậy ạ, cảm ơn cô đã quan tâm..."

...Hoshikawa rốt cuộc định làm gì đây.

Cô ấy không ngại ngồi cạnh tôi học bài sao... tôi nghĩ vậy, và liếc nhìn sang bên cạnh.

Chạm mắt với Hoshikawa rồi.

Cô ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười.

Tôi cũng bất giác mỉm cười đáp lại, đáng yêu quá đi mất.

Xem ra Hoshikawa không ghét tôi, vậy chúng tôi cứ ngồi cùng nhau học bài như thế này chắc cũng được nhỉ. Dù sao không bị lộ là được rồi, chỉ cần không phát ra tiếng kêu kỳ lạ như lúc nãy, ngoan ngoãn học bài, thì sẽ không bị cô giáo để ý.

Tôi lạc quan nghĩ như vậy, nhưng chẳng bao lâu sau, tôi lập tức nếm trải hậu quả.

...Dự đoán của tôi về Hoshikawa, thực sự là quá ngây thơ.

Tổng cộng đã hơn ba mươi lần rồi.

Bạn hỏi đây là con số gì ư?

Là số lần tôi phát ra tiếng kêu kỳ lạ trong giờ học hôm nay, vô cùng cảm ơn.

Còn về thủ phạm, đương nhiên là Hoshikawa.

Cô ấy đụng tí là nói máy tính không ổn, tôi vừa lại gần màn hình là cô ấy thổi hơi vào tai tôi, vừa cầm chuột của cô ấy là cô ấy dùng ngón tay lướt qua mu bàn tay tôi, hoặc nói cục tẩy không tồn tại bị rơi, rồi sờ đùi tôi.

Nói cách khác, tôi bị Hoshikawa trêu chọc hơn ba mươi lần.

Tôi nói thật nhé. Tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Rõ ràng là bị trêu chọc, mà còn suýt nữa muốn cảm ơn cô ấy... không đúng, tôi vừa mới nói trong lòng rồi.

Tôi có lẽ trong đầu cũng hơi rối loạn rồi cũng nên. Không phải có lẽ, mà là thật sự rối loạn. Phải nói là bị làm như vậy mà còn giữ được bình tĩnh mới là lạ.

Hoshikawa thổi hơi vào tai tôi đó.

Còn dùng ngón tay trắng nõn thon dài của cô ấy lướt qua mu bàn tay tôi, vuốt ve đùi tôi nữa chứ... lại còn là mặt trong đùi.

Tiện thể nói luôn, tôi nghi ngờ ngón tay Hoshikawa có gắn hệ thống tự động truy vết, dù tay tôi đặt trên bàn hay dưới bàn, cô ấy đều có thể nhắm chuẩn xác, rồi vuốt ve nhẹ nhàng như đang nựng thú cưng.

...Tôi thật sự muốn hỏi, cô ấy rốt cuộc muốn làm gì?

Mặc dù làm vậy khiến tôi vừa thấy lạnh sống lưng vừa thấy vui vẻ, nhưng tôi thật lòng không hiểu.

56f69bf6-0942-431e-b470-3ff20c5998ef.jpg

Tại sao Hoshikawa lại làm những chuyện khiến tôi vui vẻ này? Cô ấy rốt cuộc có mục đích gì? Nếu là muốn tiền, toàn bộ gia tài của tôi chỉ có hai vạn yên, nghĩ thế nào Hoshikawa cũng tuyệt đối giàu hơn tôi mới phải... hơn nữa bây giờ còn đang trong giờ học nữa chứ...

"Yoshino-kun, học vất vả rồi ♡"

Hoshikawa gập laptop lại cười nói.

Nói chính xác thì, đó phải gọi là cười tươi như hoa mới đúng. Phản ứng của tôi thật sự thú vị đến thế sao...?

"Ừm... Yoshino-kun, có phải cậu giận rồi không?"

Có lẽ là vì tôi cứ im lặng nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Khuôn mặt Hoshikawa trong nháy mắt thu lại nụ cười như hoa tàn, lộ ra vẻ mặt đầy áy náy.

"Xin lỗi, cậu không thích như vậy đúng không?"

"À, không... tớ chỉ bị giật mình thôi, không hề thấy ghét."

"...Thật không?"

Hoshikawa mặt đỏ bừng lên, trong mắt còn rưng rưng lệ.

Tôi "Ực" một tiếng hoảng hốt, bộ dạng này của cô ấy thật sự không tốt cho tim mạch.

Hoa khôi số một của lớp lộ ra biểu cảm quyến rũ như vậy... lại còn có thể ngắm nhìn ở khoảng cách gần thế này, muốn không tim đập loạn xạ cũng không được. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lời này tôi không thể nói ra được, cô ấy nghe xong tám phần chỉ thấy ghê tởm.

...Nhưng mà Hoshikawa, thật sự đáng yêu quá đi.

Toàn thân cô ấy có sắc tố nhạt, tôi thậm chí còn nghiêm túc nghi ngờ, không biết cô ấy có phải là thiên thần hay nữ thần gì đó không nữa.

Hơn nữa nghĩ đến sự tương phản với dáng vẻ học sinh gương mẫu ở lớp... quá gian xảo rồi.

Trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu người, có thể nhìn thấy Hoshikawa lộ ra vẻ mặt như chú cún con bị bỏ rơi?

Ước chừng chỉ có mình tôi nhỉ? Phải nói là, chỉ có mình tôi là đủ rồi. Mặc dù tôi biết nghĩ như vậy quả thực là không biết tự lượng sức mình.

"Ừa, là thật. Tớ không hề thấy phản đối, hoàn toàn không."

"Vậy thì, từ mai cũng có thể học như hôm nay được không?"

"Như hôm nay... ý cậu là cùng nhau học?"

"Ừm, ở phòng khách đặt máy tính cùng nhau học, nếu có vấn đề gì xảy ra, có thể nhờ Yoshino-kun giúp đỡ ngay lập tức, chắc là tiện hơn đúng không."

"Ra là vậy, như thế đúng là..."

Tôi nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Hoshikawa.

Chỉ cần không quay trúng máy tính của cả hai chắc là không sao đâu nhỉ.

"...Hoshikawa, cậu sẽ không giở trò nữa chứ?"

"Ể? Giở trò?"

"Ờ, chính là..."

Hoshikawa cả người ngây ra, khiến tôi còn tưởng là mình có vấn đề gì.

Chẳng lẽ tổng cộng hơn ba mươi lần hành vi các loại đó, đều chỉ là những tương tác bình thường, ngược lại người nảy sinh ý nghĩ đen tối là tôi mới không đúng...?

"Tớ biết rồi. Ừm, tớ sẽ không giở trò."

Hoshikawa nói với ánh mắt lấp lánh.

Biểu cảm này và sự ngập ngừng vừa rồi thật sự đáng để ý... nhưng tôi phải nhấn mạnh lại lần nữa, trong căn nhà này, Hoshikawa là quân chủ tuyệt đối.

Còn tôi ở nhà cô ấy ăn nhờ ở đậu, chỉ cần cô ấy, chủ nhân của căn nhà này, hy vọng tôi làm vậy, thì tôi nên làm theo răm rắp.

"Vậy được rồi. Chúng ta cùng học."

"Tuyệt vời!"

"Vậy thì ngày mai cũng làm theo cách này nhé."

"Ừm... Fufu, mong chờ quá đi♪"

Hoshikawa cười đáp, nhìn cô ấy tôi cũng bất giác mỉm cười theo.

Xung quanh Hoshikawa có vài người bạn gần như là tay chân, trong đó còn có những kẻ cực đoan tôn thờ cô ấy như thánh nữ.

Nói thật tôi cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.

Từ xa ngắm nhìn Hoshikawa quả thực thấy cô ấy rất đáng yêu, rõ ràng học cùng lớp với cô ấy, lại cảm thấy cô ấy là người sống ở một thế giới xa xôi, không có cảm giác chân thực lắm.

Nhưng tôi bây giờ, hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của những kẻ cực đoan đó.

Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy trong lớp học, tôi cũng có thể sẽ trở thành một thành viên trong số đó.

Ngày hôm sau lên lớp, tôi làm theo đề nghị của Hoshikawa hôm qua, ngay từ đầu đã cùng cô ấy tham gia học online ở phòng khách.

Đề nghị này quá tuyệt vời... hôm qua tôi quả thực đã nghĩ như vậy.

Trên thực tế, dù máy tính Hoshikawa có bị lỗi, tôi cũng có thể ứng phó ngay lập tức.

Bởi vì máy tính của Hoshikawa ở ngay trong tầm tay với.

Khác với việc ngồi đối diện, ngồi cạnh có thể nhìn thấy màn hình của cô ấy, chỉ cần không bị camera quay trúng, xảy ra chuyện gì cũng có thể thao tác ngay lập tức, xử lý trước khi thảm kịch xảy ra.

"Vậy thì, câu này... Hoshikawa, em trả lời đi."

"Vâng ạ. Nói chung, cấu trúc vỏ bọc của virus là lớp kép lipid, điều này ảnh hưởng lớn đến khả năng kháng thuốc của chất khử trùng──"

Bây giờ đang là tiết Sinh học, và Hoshikawa được gọi tên vẫn giữ phong thái học sinh ưu tú.

Đây mới là bình thường── hình ảnh của Hoshikawa trong lớp học.

Cô ấy trả lời vanh vách như cháo chảy, đưa ra đáp án chuẩn xác, ngay cả tôi, người chẳng mấy hứng thú với việc học, cũng bất giác nghe đến nhập tâm.

Hơn nữa bây giờ tôi lại đang ở ngay bên cạnh nghe cô ấy nói, tai cảm thấy vô cùng dễ chịu...

"Oa~~..."

『Hửm? Vừa rồi sao lại có tiếng ngáp──』

Cô giáo đặt câu hỏi, còn tôi thì vội vàng ngậm miệng lại.

Nguy hiểm thật...

Tôi hoàn toàn quên mất bây giờ tôi còn ngồi gần Hoshikawa hơn cả lúc học hôm qua. Bình thường ở lớp, tiếng ngáp như vậy nhỏ đến mức không bị nghe thấy, bây giờ lại bị micro của Hoshikawa thu tiếng mất rồi.

Chúng tôi đang giấu mọi người ngồi cạnh nhau học bài... Tôi đối mặt với tình huống hiện tại dường như vui quá hóa rồ, hoàn toàn không cảnh giác với nguy cơ bị lộ tẩy.

Heh... Tiếng cười khẽ đến mức micro cũng không thu được của Hoshikawa truyền đến tai tôi.

Đây chính là khoảng cách giữa tôi và Hoshikawa hiện tại.

Nói cụ thể, chính là khoảng cách vai suýt chạm vào nhau.

Còn về lý do tại sao lại gần như vậy, là vì bàn phòng khách quá nhỏ.

Chúng tôi đặt điện thoại và laptop cạnh nhau trên chiếc bàn nhỏ xíu này, rồi hai đứa chen chúc trên cùng một chiếc sofa mềm mại.

Trong giờ học, còn phải duy trì khoảng cách gần như vậy.

Tóm lại, bây giờ tiết học cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc.

...Nói thật, đúng là hơi đau đầu.

Như thế này nội dung bài học không thể nào nhét vào đầu được.

Thứ thay thế vào đó, chỉ có thông tin về Hoshikawa.

Thứ lọt vào mắt, là khuôn mặt xinh đẹp nhìn nghiêng của Hoshikawa.

Trong lớp, ngay cả bạn cùng bàn, cũng chưa từng được nhìn gần như thế này đâu nhỉ... phải nói là, dù nhìn chằm chằm vào màn hình học bài cũng có thể thấy mặt cô ấy.

Tiếng thở, mọi cử động của cô ấy, đều lọt vào tai.

Ngay cả tiếng sột soạt của đồng phục khi khẽ cử động, cũng khiến tôi ngồi cạnh Hoshikawa phải phân tâm.

Thứ hít vào mũi, là hương thơm trên người Hoshikawa.

Cái này phải nói sao đây, tóm lại, khiến người ta thần hồn điên đảo.

Tôi thực sự khó mà hiểu được, làm sao có thể tỏa ra mùi hương thơm như vậy.

Chúng tôi lẽ ra cùng là con người, hơn nữa tôi và cô ấy lẽ ra dùng cùng một loại sữa tắm mới phải... tại sao trên người Hoshikawa lại tỏa ra mùi hương thơm như vậy. Hay là, cô ấy thực ra có dùng nước hoa hay gì đó, cũng có thể là trên người cô ấy tỏa ra mùi nước hoa──

"──kun............ Yoshino-kun!"

"Vâng! Ch-Chết rồi!"

Tôi lỡ miệng đáp to, thế là vội vàng gập laptop lại.

Hoshikawa nhìn thấy thì ngây người ra.

"A, không cần lo lắng về tiếng động đâu. Lớp học kết thúc rồi."

"May... quá... hết cả hồn..."

"Hình như tớ làm cậu giật mình, xin lỗi nhé."

"Kh-Không sao, tớ mới phải xin lỗi... Mà, có chuyện gì vậy?"

"Bữa trưa, phải làm sao đây?"

"À..."

Ý của Hoshikawa trong câu nói này, không phải là muốn tìm tôi thảo luận thực đơn.

Mà là nhắm vào chuyện các bạn cùng lớp đang thảo luận trong group LINE của lớp giấu giáo viên trong giờ học.

Gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều tham gia group LINE này.

Nhưng mà, không phải tất cả thành viên đều tham gia tán gẫu.

Trước khi trả lời Hoshikawa, tôi lại cầm điện thoại lên xác nhận nội dung chat.

【Hay là mọi người cùng mở ROOM gọi video ăn cơm đi?】

【Hay đó!】

【Tán thành.】

【Tớ vào rồi nè.】

【Đợi chút, tớ vào ngay.】

Cái gọi là "ROOM", là một loại ứng dụng họp trực tuyến.

Hơi giống như gọi video nhóm nhiều người.

Dùng điện thoại và máy tính đều sẽ quay được mặt người tham gia, có thể mọi người cùng nhau nói chuyện.

Nghe nói người lớn sẽ dùng ứng dụng này để tổ chức tiệc rượu online.

Tôi thì không rõ làm vậy có gì vui, dù sao cũng chưa từng dùng bao giờ.

Cá nhân tôi thấy muốn nói chuyện thì mở voice chat trong game online là đủ rồi. Nói cho cùng, bạn bè của tôi căn bản không đủ nhiều để mở cuộc gọi video nhóm.

Nhưng mà, người muốn làm như vậy dường như không ít.

Xét theo lịch sử chat trên LINE, đối tượng mà cái "mọi người" này chỉ đến thực sự hơi mơ hồ.

Hơn nữa điều này cũng giống như nội dung đối thoại, không phải nhắm vào tất cả mọi người trong lớp.

Tham gia vào đoạn đối thoại này khoảng chừng năm người, tất cả đều là thành phần gọi là hội năng động.

Nói cách khác, câu nói này chắc hẳn không tính những người không năng động vào, mà tôi, người chắc chắn không phải, khả năng không được tính vào là cực kỳ cao. Dù đám người đó có điểm danh tên các bạn cùng lớp trong đầu, tám phần cũng sẽ không điểm đến tên tôi. Tôi dám lấy toàn bộ bữa cơm hôm nay... món ăn tự làm của Hoshikawa mà tôi ngày ngày mong đợi ra cược.

Nhưng Hoshikawa thì khác. Cô ấy trái ngược với tôi, tuyệt đối sẽ được tính vào.

Nếu hỏi tại sao, là vì người đề xuất 【Mọi người cùng ăn cơm nào~】 này.

Chính là người có thể xem là thành viên cực đoan trong hội hâm mộ Hoshikawa, bạn của Hoshikawa • Hisaka Natsuki.

Mà tôi lại không giỏi đối phó với Hisaka này nhất.

Trong lớp học hơn ba mươi người này, dù tính cả nam lẫn nữ, tôi chính là ngán cô ta nhất.

"Hoshikawa cứ mở video ăn cơm đi, không cần để ý tớ đâu."

"Nhưng mà, Natsuki nói là 'mọi người' mà?"

Hoshikawa nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Thực ra những chuyện cô ấy không hiểu cũng nhiều một cách bất ngờ, cô ấy chắc chắn không thể hiểu được, cái "mọi người" mà Hisaka nói này không hề tính tôi vào.

"Tớ biết rồi!"

Hoshikawa vỗ tay nói.

Xem ra cô ấy dường như nghĩ ra ý gì đó.

"...Hoshikawa, cậu nói biết rồi là sao?"

"Yoshino-kun, có phải rất ít khi chơi chung với Natsuki bọn họ không?"

"Nói là rất ít thì không đúng, phải nói là hoàn toàn không có."

"Vậy à... quả nhiên..."

Ồ, xem ra Hoshikawa hiểu tình hình rồi.

...Tôi nghĩ như vậy quả thực là sai lầm lớn.

"Hay là thế này, tớ giới thiệu cậu cho mọi người làm quen!"

"Ể?"

"Rồi chúng ta mọi người cùng nhau ăn cơm! Như vậy chắc chắn sẽ vui hơn."

Không, tôi nghĩ tám phần là tôi không vui nổi đâu...

Trước khi tôi kịp nói với cô ấy điều đó, Hoshikawa đã đứng dậy đi lấy bữa trưa.

Cô ấy cầm hai phần bentō quay lại, đưa một hộp cho tôi, rồi ngồi xuống chỗ của mình với nụ cười tủm tỉm.

Mà hộp bentō này, đương nhiên cũng là do Hoshikawa tự tay làm.

Tuy tôi rất mong đợi món ăn bên trong, nhưng không cần xác nhận cũng biết chắc chắn ngon, dù sao cũng là món Hoshikawa làm mà.

Hơn nữa cô ấy lại còn vì tôi, làm hộp bentō ngon như vậy.

Nếu từ chối lòng tốt của cô ấy, chính là không biết điều.

...Vẫn là đừng làm cô ấy mất hứng thì hơn.

Tôi thầm nghĩ, cuối cùng quyết định giao phó mọi chuyện cho Hoshikawa sắp đặt.

Mặc dù tôi tham gia chắc chắn sẽ khiến đám người hâm mộ Hoshikawa── đặc biệt là Hisaka kia khó chịu ra mặt.

『Ể... tại sao lại là Yoshino...?』

Thấy chưa.

Mặt Hisaka biến sắc thấy rõ.

Mà ROOM là có thể nhìn thấy mặt tất cả người tham gia mà, dù có ghét đến mấy cũng nên diễn một chút chứ nhỉ? Cũng quá trẻ con rồi.

Mà giờ tôi mới nghĩ ra, tại sao con nhỏ này lại ghét tôi đến thế nhỉ...?

"Tớ muốn rủ Yoshino-kun cùng ăn cơm."

Nụ cười của Hoshikawa thật rạng rỡ biết bao, quả thực là thiên thần.

Ngược lại Hisaka, trông như thể sắp lao tới cắn xé tôi bất cứ lúc nào.

Nếu không phải cô ta nhìn thấy tôi là mặt mày khó chịu, thì trông cũng khá đáng yêu... trớ trêu thay bây giờ mặt cô ta siêu khó chịu, tôi thực sự khó mà đưa ra đánh giá tích cực được. Lại chẳng phải Cerberus, đáng sợ quá đi.

『Cùng ăn cơm... Haruka với Yoshino thân nhau thế sao?』

"Bọn tớ mới thân nhau gần đây thôi."

Đúng đúng, gần đây. Chắc là chuyện của ba ngày trước.

Hisaka lộ vẻ mặt ngạc nhiên... tám phần là đang nghi ngờ lời nói của Hoshikawa. Nhưng nghi ngờ cũng là đúng, không hổ là Cerberus, khứu giác nhạy bén thật.

...Tôi rút lui được chưa vậy?

『Nói là thân nhau, hai người là quan hệ gì thế?』

"Tớ với Hoshikawa chỉ là bạn bè bình thường thôi."

『Tôi không hỏi Yoshino.』

Là lỗi của tôi, nên làm ơn đừng có trợn mắt nữa được không? Đáng sợ lắm đấy.

Mà tôi còn không biết, thì ra mình đến cả quyền phát biểu cũng không có à.

『Thôi kệ... nếu Haruka đã nói vậy. Yoshino có tham gia cũng chẳng sao.』

"Haha, vậy thì cảm ơn nhiều nhé..."

Cậu không cần cố tình nhấn mạnh "dù cho" với "cũng chẳng sao" đâu nhỉ. Tôi với cái người này là sống ở hai nền văn hóa khác nhau à? Chắc không phải đâu.

...Hoshikawa, tại sao lại thân với Hisaka đến thế nhỉ?

Nhưng tôi sẽ không hỏi ở đây.

Tôi không muốn bị cô ta lườm nữa, huống chi bị nhận ra tôi đang ở nhà Hoshikawa thì toi đời.

Nên khoảng thời gian ăn trưa này vẫn nên ngoan ngoãn ngậm miệng thì hơn.

Trên thực tế, dù tôi có ở đó hay không, mọi người vẫn tán gẫu như thường.

Còn tôi thì không phân biệt được ai đang nói chuyện với ai.

『A~~ muốn gặp mọi người quá đi~~!』

『Đúng đó~~ cô đơn quá. Muốn chơi~ muốn ra ngoài~』

『Không phải nghe nói virus đang đại dịch sao?』

『Tớ nghe nói trẻ con không dễ bị... cho chúng ta đến trường cũng chẳng sao đâu nhỉ?』

『Nghe nói chỉ là không có triệu chứng thôi, nhưng vẫn sẽ lây cho người nhà đúng không? Tớ không muốn lây cho bà nội đâu──』

『Như vậy đúng là tệ thật, cảm giác sẽ bị họ hàng mắng cho té tát.』

『Đúng đó~~ nhưng tớ thấy có thể trốn học thực ra cũng không tệ đâu nhỉ?』

『Cậu có trốn học đâu, chẳng phải vẫn ngoan ngoãn tham gia học online đấy sao.』

『Uha, ờ thì.』

...Sao tôi cứ có cảm giác như đang ngồi ăn một mình ở góc lớp, cái cảm giác chân thực này thật đáng ghét.

Nếu đã muốn mở video ăn cơm, tôi cũng muốn ăn cùng bạn bè thân thiết chứ... nhưng lúc ký túc xá bị phong tỏa tôi đã bị họ bỏ rơi, nói thật bây giờ có hơi khó xử. Nói cho cùng, ăn cơm một mình cũng chẳng sao cả.

Rõ ràng là cách một cái màn hình, mà sao khó chịu thế nhỉ...

Nhưng bentō Hoshikawa tự làm thì lại cực kỳ tuyệt vời.

Không chỉ đẹp mắt mà còn ngon nữa, tuy tôi không rõ lắm, nhưng thịt và rau phối hợp rất cân đối, cái gọi là dinh dưỡng phong phú tám phần là chỉ chuyện này.

Món nào cũng ngon... đặc biệt là món trứng cuộn này quả thực hoàn hảo.

Lúc ăn sáng tôi đã thấy rồi, món trứng cuộn này, hoàn hảo đến mức không giống như một người đã một thời gian dài không dùng đến các dụng cụ nấu nướng có chức năng làm nóng.

Tám phần là lúc ở nhà bố mẹ đẻ, cách làm đã ăn sâu vào máu rồi── đùa thôi. Hoshikawa chẳng qua chỉ giả vờ làm kẻ mù công nghệ, tôi sớm đã biết rồi, cô ấy chắc chắn là bình thường hay nấu nướng trong bếp nhà mình nên mới quen tay.

Tôi lặng lẽ thưởng thức đồ ăn.

Chỉ có làm vậy, trái tim tôi mới có thể thoát khỏi hiện thực như ngồi trên đống lửa này.

『Haruka, cậu nói trước đây cậu sống một mình mà? Bây giờ cũng vậy à?』

Hisaka đột nhiên thốt ra một câu như vậy giữa cuộc nói chuyện vô bổ.

Khiến tôi chỉ có thể cố gắng hết sức nín lại để không bị sặc── xin lỗi, không nhịn được rồi.

"Khụ khụ!"

"Này, Yoshino, cậu ồn quá đấy."

"...Khụ... xin lỗi."

Con nhỏ này hoàn toàn không biết ý tứ là gì sao?

Đâu như Hoshikawa, còn bất chấp nguy cơ bị camera quay trúng, định đến vỗ lưng tôi. Mặc dù tôi đã dùng hết sức ngăn cô ấy làm vậy dưới gầm bàn.

"──Mà lúc nãy đang nói đến Haruka."

"Ể? À, ừm. Ừa, tớ sống một mình."

『Một mình trong tình huống này, không thấy cô đơn sao?』

"Không đâu, tớ không thấy cô đơn!"

Tôi lén liếc nhìn Hoshikawa, mắt cô ấy chớp lia lịa.

...Khoan đã, phản ứng này không ổn lắm nhỉ?

『Haruka... cậu đang nói dối đúng không.』

Một giây đã bị lộ tẩy.

Cái này không liên quan đến khứu giác của Hisaka, mà là phản ứng của Hoshikawa quá dễ đoán rồi. Cũng quá dao động rồi, tôi thấy cô ấy căn bản không có ý định che giấu thì phải.

"N-Nói dối? Tớ sống một mình──"

"Không── đúng, cậu nói dối! Haruka......... thực ra cậu rất cô đơn đúng không?"

Hoshikawa nghe lời Hisaka nói, mắt chớp còn nhanh hơn.

...May mà cô ta hiểu sai phần quan trọng nhất.

Tốt quá rồi, thế này thì tôi không cần bị cô ta cắn chết──

『Hay tớ qua chỗ cậu chơi nhé?』

Đừng có tới đây đồ ngốc!

...Nguy hiểm nguy hiểm.

Tôi suýt nữa tự tìm đường chết nhảy vào cuộc đối thoại.

Không gian này thực sự quá nguy hiểm.

Tôi lén tắt tiếng micro.

Đương nhiên là, không bị ai phát hiện, Hisaka bọn họ mặc kệ tôi, tiếp tục vui vẻ đối thoại.

Cứ tưởng bữa trưa sẽ kéo dài vô tận, thực tế chưa đến một tiếng đã kết thúc.

Do hôm nay buổi chiều còn có lớp học, kết quả là bữa trưa ROOM đã giải tán trước khi lớp học bắt đầu.

Trong thời gian nghỉ trưa, tôi cứ tắt tiếng micro nghe mọi người nói chuyện.

Vậy mà trong khoảng thời gian này, tôi lại chìm đắm trong cảm giác ưu việt.

Mọi người không ngừng kêu ca cô đơn muốn gặp mặt các loại, nhưng tôi lại chẳng hề cô đơn chút nào.

Mà lý do chính là, Hoshikawa đang ở bên cạnh tôi.

Nếu Cerberus Hisaka mà biết được, chắc chắn sẽ hận không thể ngoạm đứt cả đầu tôi mất.

Nhưng mà, chỉ cần cô ta không biết thì không sao cả... đúng lúc tôi đang nghĩ vậy.

"Này, Yoshino-kun. Về chuyện Natsuki á."

Chuyện xảy ra vào lúc buổi học chiều kết thúc.

Hisaka dường như đã gửi tin nhắn riêng cho Hoshikawa.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại nói ra cái tên đó, còn tôi thì nảy sinh dự cảm không lành đáp lời.

"S-Sao vậy...?"

"Cậu ấy qua nhà chơi được không?"

"Không được."

Tôi phản xạ từ chối.

Nhưng mà, tôi vừa nói xong liền bình tĩnh lại.

"...Xin lỗi, tớ không có tư cách nói những lời như vậy. Hisaka muốn đến thì cậu cứ nói một tiếng, khoảng thời gian đó tớ ra ngoài là được."

"Nh-Như vậy sao được. Xin lỗi nhé, tớ từ chối cậu ấy nhé."

"Không cần đâu, thật đó, tớ không sao cả. Cậu muốn gặp bạn bè thì tớ ở lại chỉ làm vướng chân các cậu thôi."

"Sao lại thế được, Yoshino-kun hoàn toàn không làm vướng chân bọn tớ mà!"

"Nhưng Hisaka mà đến, chắc chắn sẽ thấy tớ chướng mắt. Huống chi lại không thể nói chúng ta đang sống chung."

"Không thể nói sao...?"

"Ể... đương nhiên là không được rồi. Các bạn cùng lớp biết chắc chắn sẽ chết khiếp, đến lúc đó có khi cả giáo viên cũng đến tra hỏi."

"Ừm. Ừ thì, cũng đúng. Quả thực có lý..."

Hoshikawa gật đầu nói. Xem ra cô ấy chấp nhận lời giải thích của tôi.

Phải nói là, tại sao cô ấy lại có vẻ hơi tiếc nuối?

Dáng vẻ đó thực sự khiến tôi cảm thấy khó hiểu, sau đó Hoshikawa liếc nhìn tôi nói.

"...Quan hệ của chúng ta, là bí mật nhỉ?"

Hoshikawa ngước mắt lên thì thầm, khiến tôi bất giác tim đập loạn nhịp.

Mặc dù cô ấy nói không sai, nhưng cách nói này thực sự khiến tôi nghĩ lệch lạc.

"Đúng vậy, chuyện tớ ở đây phải nhờ cậu giữ bí mật."

"Ừm, tớ biết rồi."

Hoshikawa ngoan ngoãn đồng ý, tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu nói đúng, tớ vẫn là không nên nói cho Natsuki thì hơn."

"Nhất định phải làm vậy, tuyệt đối đừng nói cho cậu ấy biết."

"Nhưng mà, có lẽ tớ vẫn hơi muốn nói."

"Ể... T-Tại sao?"

"Chắc là, muốn ám chỉ cho cậu ấy biết!"

Hoshikawa nói xong, liền "Heh" một tiếng cười khúc khích.

"Ám chỉ? Ý gì vậy...?"

"Cậu nghĩ sao?"

"...Ám chỉ cho cậu ấy biết có một kẻ chướng mắt đang ở nhờ nhà cậu khiến cậu rất phiền phức?"

"Không hề phiền phức! Thiệt tình, Yoshino-kun bi quan quá rồi đó."

"Nói thì nói vậy, nhưng tớ nghĩ không bi quan cũng khó nhỉ... Tớ nói này Hoshikawa, cậu thật sự không thấy phiền phức──"

"Hoàn toàn không, cậu yên tâm đi!"

Không ngờ cô ấy lại phủ nhận một cách mạnh mẽ như vậy.

Tuy có hơi giật mình, nhưng dù đây là lời nói khách sáo, tôi cũng khá vui.

"Cảm... ơn..."

"Ể, tại sao lại cảm ơn tớ?"

"Ừm... vì đủ thứ chuyện? Chủ yếu là cảm ơn cậu đã đối xử tốt với tớ như vậy."

"Tớ thấy mình đâu có làm gì cần được cảm ơn đâu nhỉ... Không có gì?"

Hoshikawa cười nói.

Nhưng đối với tôi mà nói, chỉ một lời cảm ơn, căn bản không đủ để đáp lại sự khoan dung của Hoshikawa.

Rốt cuộc có cách nào để báo đáp ân tình của cô ấy đây?

Về điểm này, đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra.

Cerberus (Kerberos): Trong thần thoại Hy Lạp, là con chó ba đầu canh giữ cổng địa ngục Hades. Ở đây dùng để ví với sự hung dữ, đáng sợ của Hisaka Natsuki.