Aaa.... Yoshino-kun thật là siêu cấp đáng iuuuu.
Sau khi về phòng, tôi một mình nhảy múa tưng bừng trên giường.Anh ấy nói "cảm ơn" đó!Thật là một chàng trai thẳng thắn! Thật ngoan ngoãn biết bao!Chỉ riêng việc anh ấy đẹp trai lại còn chịu để tôi dựa dẫm đã đủ xuất sắc rồi, bây giờ lại còn khiến tôi ngày càng thích anh ấy hơn... thật là ưu tú. Thích. Thích anh ấy nhất.
Mặc dù Yoshino-kun không muốn lắm, nhưng tôi thật sự hy vọng bạn bè nhận ra mối quan hệ giữa chúng tôi.Nếu chuyện sống chung với Yoshino-kun bị mọi người biết......Chỉ cần nói chúng tôi đang hẹn hò là được rồi đúng không?
Trong một khoảnh khắc tôi đã nảy ra suy nghĩ đó, nhưng không thể làm vậy được.Nhìn dáng vẻ của Yoshino-kun, chắc chắn anh ấy sẽ nói "Như vậy sẽ gây phiền phức cho Hoshikawa", rồi rời khỏi đây. So với việc dùng cách này ép buộc anh ấy hẹn hò, thì thà chiếm lấy trái tim Yoshino-kun trước còn hơn. Nếu bị Yoshino-kun ghét, vậy thì công cốc hết.
Nhưng mà... thật muốn nói quá đi.Muốn nói với mọi người, Yoshino-kun đang sống chung với tôi.Muốn nói với mọi người, Yoshino-kun lúc nào cũng ở cùng tôi.Thật muốn ám chỉ cho mọi người biết như vậy.
Nhưng chỉ làm thế này, tôi chắc chắn sẽ không thỏa mãn.Tôi phải giữ chừng mực, phải nhẫn nại mới được... Tôi tuyệt đối không muốn bị người mình thích ghét bỏ.
"...Bởi vì, tôi hy vọng anh ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi."
Sau khi nhảy múa xong, tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà lẩm bẩm.Cuộc sống chung chỉ vừa mới bắt đầu, tôi đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng... Cho nên, tôi hy vọng có thể khiến Yoshino-kun cũng nảy sinh suy nghĩ tương tự.Tôi phải từ từ, từng chút một... rút ngắn khoảng cách giữa hai người.Đừng vội, từng bước một... lý tưởng nhất là để Yoshino-kun chủ động lại gần, còn tôi thì không thể quá tích cực...
...Tôi thật sự có thể làm được không... thực sự không có chút tự tin nào cả.