Sau Khi Bắt Đầu Học Online, Tôi Chuyển Đến Sống Chung Với Hoa Khôi Số Một Của Lớp!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

26 172

Chiến tuyến sự tượng đường chân trời Aditya

(Đang ra)

Chiến tuyến sự tượng đường chân trời Aditya

Masada Takashi

Đó là một thời đại mà “Thần toạ” còn chưa ra đời.Nhân loại nhờ khoa học kỹ thuật phát triển đến cực hạn mà văn minh tiến bộ vượt bậc, có thể đem bản đồ mở rộng đến toàn bộ vũ trụ.

26 173

Chrome Shelled Regios

(Đang ra)

Chrome Shelled Regios

Shūsuke Amagi

Một lần nữa, Layfon bị buộc phải quay trở lại thế giới Quái vật bẩn thỉu và bảo vệ thành phố nơi anh sống. Nhưng những bí mật của thế giới này vẫn chưa được hé lộ.

126 3377

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

62 513

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

37 687

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

33 226

Tập 01 - Chương 6 - Khoảng Cách Giữa Hai Người và Tình Trạng Khẩn Cấp

Đầu tháng Năm.

Kể từ sau chuyện trong phòng tắm, giữa tôi và Hoshikawa trở nên có chút ngượng ngùng.

Điều này có lẽ là do quá để ý đến đối phương, ít nhất bản thân tôi là vậy.

Tôi đang sống chung dưới một mái nhà với một cô gái. Hơn nữa đối phương lại là hoa khôi dễ thương số một toàn trường... Tôi bất giác xem xét lại sự thật này.

Hoshikawa tuy vẫn tiếp tục ngụy trang thành kẻ mù công nghệ, nhưng không còn diễn lố như trước nữa.

Đối với các loại máy móc cần thiết cho ăn, mặc, ở, đi lại── ví dụ như bếp nấu hay máy giặt các loại, cô ấy cũng bắt đầu có thể sử dụng bình thường. Tuy nhiên, trong giờ học──

"Yoshino-kun, cái đó... ờ..."

"Hửm?"

"............ Xin lỗi, không có gì."

Số lần cô ấy chủ động bắt chuyện với tôi, rồi lại nói được nửa chừng thì dừng lại đã tăng lên.

Cũng hoàn toàn không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào.

Làm như vậy mới đúng.

Nếu bây giờ cô ấy làm vậy với tôi, e rằng tôi không thể tiếp tục giữ được bình tĩnh.

Tôi có nên hỏi cô ấy rốt cuộc tại sao lại làm vậy không? Nhưng tôi cứ có cảm giác, một khi hỏi câu hỏi này, chúng tôi sẽ không thể tiếp tục ở cùng nhau được nữa.

Việc cân đo khoảng cách giữa hai người, cứ thế trở nên mơ hồ không rõ ràng, lại qua thêm mấy ngày nữa.

Tháng Tư kết thúc, Tuần Lễ Vàng cũng qua được một tuần... sau khi Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp được ban hành khoảng một tháng, vào một buổi tối nọ.

"──Tuyên bố dỡ bỏ Tình trạng Khẩn cấp."

Tôi và Hoshikawa sau khi chơi game xong đang xem màn hình TV.

Thủ tướng Chính phủ đã tuyên bố như vậy trên màn hình.

Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp đã được dỡ bỏ.

Nói thì nói vậy, trong số 47 tỉnh thành phố, chỉ có 39 tỉnh được dỡ bỏ.

Bao gồm cả Tokyo nơi chúng tôi đang ở, có tám tỉnh thành phố vẫn tiếp tục cách ly, và dự định sẽ dỡ bỏ vào cuối tháng. Ý là còn khoảng nửa tháng nữa, nhưng tùy thuộc vào tình hình lây nhiễm, có lẽ sẽ được dỡ bỏ sớm hơn cũng nên.

Và nhà trường thì đã gửi thông báo qua LINE... nói rằng ký túc xá trường cao trung nơi tôi ở, cũng dự định sẽ mở cửa trở lại cùng với việc dỡ bỏ tuyên bố.

Cuối cùng cũng có thể quay lại cuộc sống ban đầu rồi.

"...Ý là, học sinh nội trú từ tuần sau có thể quay về ký túc xá."

Đây là chuyện sớm đã biết.

Cuộc sống bất thường ngày ngày lo sợ loại virus mắt thường không nhìn thấy sắp kết thúc, có thể quay lại cuộc sống thường nhật rồi.

Cả thế giới đều mong đợi như vậy, và tôi cũng hy vọng thế. Tôi hy vọng được đến trường cao trung đi học, ra ngoài vui chơi... quay lại cuộc sống bình thường như vậy.

Tôi biết rất rõ, cuộc sống chung kỳ diệu với Hoshikawa, không thể nào kéo dài mãi mãi.

Sống cùng Hoshikawa, tôi đã biết được đủ mọi dáng vẻ của cô ấy.

Tôi cũng muốn được nhìn thấy nhiều hơn nữa những mặt khác của cô ấy.

Nhưng mà, tất cả những điều này sẽ phải chấm dứt.

Khoảng thời gian ở cùng Hoshikawa tại nơi gần nhất thế giới này sắp kết thúc...

"...Yoshino-kun, cậu định về ký túc xá à?"

Hoshikawa nói bằng giọng điệu ủ rũ.

...Cô ấy hy vọng tôi ở lại sao?

Kỳ vọng đó thoáng lóe lên trong đầu, rồi lập tức bị xua đi.

"Ừa, tớ không thể nào ở đây mãi được."

"Vậy à..."

Hoshikawa nghe xong câu trả lời của tôi, liền im lặng không nói gì.

Hai người rơi vào im lặng.

...Phải nói là rơi vào một khoảng lặng kéo dài.

"Ừm, Hoshikawa──"

Phải nói gì đó... tôi nhìn Hoshikawa nghĩ thầm, nhưng cô ấy lại cứ ngây người ra không nói tiếng nào.

Cứ cảm thấy, có gì đó kỳ kỳ.

"...Hoshikawa? Cậu sao vậy? Cậu... trông có vẻ không khỏe lắm?"

"Hửm? Ừm, ờ... ừm. Người, hơi uể oải..."

"Ể. Xin lỗi, tớ hoàn toàn không nhận ra... bây giờ không phải lúc nói chuyện này."

"Không sao, không sao, chuyện này cũng rất quan trọng."

"Ừm... đợi chút. Cậu không phải là bị sốt rồi chứ?"

"Tớ không biết."

Cô ấy dường như vẫn chưa đo nhiệt độ.

Tôi giúp Hoshikawa đo nhiệt độ, kết quả là 37 độ C.

"Hoshikawa, nhiệt độ bình thường của cậu khoảng bao nhiêu?"

"Khoảng 36 độ gì đó."

"Vậy không phải là sốt rồi sao."

"A haha, thật nè... nhưng chỉ là sốt nhẹ thôi, tớ không sao đâu."

Sốt nhẹ không có nghĩa là không sao đâu nhỉ.

Huống chi bây giờ dịch bệnh vẫn chưa ổn định trở lại.

"Hoshikawa, cậu ngủ trước đi."

"Nhưng bữa tối..."

"Hoshikawa có muốn ăn không?"

"Có một chút."

"Vậy để tớ làm."

"Ể? Nhưng Yoshino-kun không phải không biết nấu cơm sao?"

"Tớ đúng lúc đang muốn học làm món gì đó ngoài mì gói."

"...Vậy à. Thế thì, tớ đi ngủ trước vậy."

Hoshikawa tạm biệt tôi, rồi quay về phòng ngủ của mình.

Ước chừng là bị cảm rồi.

Có lẽ là do chuyện ở phòng tắm mấy hôm trước gây ra, lẽ ra tôi nên kiên quyết để cô ấy tắm trước.

Nhưng mà, tôi lại không làm được. Tôi đã không chiến thắng được dục vọng của mình... cho nên mới khiến Hoshikawa bị ốm.

Không ai biết nguyên nhân chính xác.

Có thể là do chuyện ở phòng tắm gây ra, cũng có thể không phải.

...Bây giờ, có thứ gì đó không nhìn thấy được đang lan tràn.

Khoảng thời gian ở cùng nhau quá vui vẻ, khiến tôi hoàn toàn quên mất phải cẩn thận.

"Hoshikawa, cậu ổn không?"

"Ừm..." Tôi bước vào phòng, Hoshikawa nằm trên giường cựa quậy đáp lời.

Có lẽ là vì bị sốt.

Mặt cô ấy ửng hồng, ánh mắt trở nên mơ màng.

"A, Yoshino-kun, đợi chút... tớ đeo khẩu trang trước..."

"Không cần đâu. Chúng ta luôn ở cùng một không gian, có lây thì đã lây rồi."

Tôi ngăn Hoshikawa ngồi dậy, đi đến bên gối của cô ấy.

Xét trên một ý nghĩa nào đó, một căn phòng trong tòa chung cư này, cũng có thể xem là một không gian kín.

Dù hai người ngủ phòng khác nhau, nhưng mỗi ngày đều gặp mặt mấy lần, thời gian ở gần nhau cũng rất lâu. Những lúc đó chúng tôi đều không đeo khẩu trang rồi, bây giờ mới đeo chắc cũng vô dụng.

"Yoshino-kun, không sao chứ? Người, có thấy khó chịu không...?"

"Tớ hoàn toàn không sao. So với người khác, cậu vẫn nên lo cho mình nhiều hơn đi. Không sao chứ?"

"Ừm... hơi uể oải... với lại, hơi khó chịu."

"Ể, là muốn nôn à?"

"Không phải thế... đồ ngủ, bị mồ hôi làm cho nhớp nháp..."

Tóc mái của Hoshikawa bết vào trán.

Điều này có nghĩa là cô ấy đã đổ mồ hôi.

Dù đang nằm trong chăn, cứ thế này e là cô ấy sẽ bị lạnh.

"Hoshikawa, hay là cậu thay quần áo trước đi? Rồi tắm qua loa rửa sạch mồ hôi── nhưng lúc đang sốt làm vậy sợ là nguy hiểm."

"Yoshino-kun vào tắm cùng tớ thì sẽ không sao đâu."

"Xin lỗi, cái này tớ thực sự không làm được."

Hoshikawa đưa ra một đề nghị khá là chí mạng, cô ấy không phải là sốt đến hồ đồ rồi chứ.

Nhưng nếu nhắm mắt lại thì... Khoan đã, làm vậy e là đủ mọi ý nghĩa đều sẽ xảy ra sự cố. Quá nguy hiểm.

"Vậy tớ đi tắm một mình... hức..."

"Này, cậu đừng cố quá. Ngoan ngoãn nằm yên đi."

Hoshikawa định ngồi dậy, lại ngã vật xuống chăn.

Sau đó phát ra tiếng thở hổn hển có chút khó nhọc.

"Cậu như thế này chắc không tắm được đâu."

"Nhưng mà, cả người nhớp nháp khó chịu quá... Hắt xì."

"À── ừm, tớ biết rồi. Tớ đi lấy khăn ướt. Dù không tắm được, ít nhất lau sạch mồ hôi sẽ dễ chịu hơn. Hôm nay cứ như vậy trước đi."

"Ừm... cũng đúng. Lau mồ hôi... ừm..."

Hoshikawa tỏ ý đồng ý, thế là tôi tạm thời rời khỏi bên cạnh cô ấy.

Cũng không biết cô ấy không chấp nhận được hay là đang e ngại điều gì, tóm lại trạng thái đó của cô ấy thực sự không thể nào tắm rửa được.

Tôi làm ướt mấy chiếc khăn mặt, dùng lò vi sóng hâm nóng lên, lại chuẩn bị khăn khô để lau người, sau đó lại quay về phòng Hoshikawa.

"Hoshikawa, tớ mang khăn đến rồi... Hoshikawa?"

Không có tiếng trả lời.

Chẳng lẽ là ngất đi rồi?

Trong một thoáng tôi đã nảy ra nghi ngờ đó, xem ra chỉ là lo lắng thừa.

"Khò... khò..."

"Gì chứ, chỉ là ngủ thiếp đi thôi à..."

Tôi lại gần bên gối, Hoshikawa không đắp chăn, nhắm mắt lại phát ra tiếng thở đều đều.

Bộ đồ ngủ để thay đặt bên cạnh gối cô ấy. Đây dường như là trước khi tôi quay lại, cô ấy đã đi lấy từ tủ quần áo ra.

Nhưng chỉ mới cử động một chút, cô ấy đến cả chăn cũng chưa kịp đắp đã ngủ thiếp đi... điều này có nghĩa là cơn cảm quả thực đã lấy đi không ít thể lực của cô ấy.

Tôi vừa lo lắng, vừa suy nghĩ nên xử lý thế nào.

Tôi đã chuẩn bị khăn ướt, nhưng cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi, căn bản không thể nào lau người được.

"...Lát nữa chuẩn bị lại lần nữa vậy."

"Ừm... nhớp nháp... lau giúp tớ..."

Cứ cảm thấy câu nói mê này nội dung đặc biệt rõ ràng nhỉ.

"Tự ý lau người cho người đang ngủ, thực sự có hơi phản kháng."

"Huhu... sẽ bị cảm..."

"............Hoshikawa, cậu tỉnh rồi à?"

"Khò..."

Ra là vậy, cô ấy ngủ rồi... mới là lạ đó.

Đây tám phần là màn "ngụy trang" như thường lệ.

Ngay cả lúc cơ thể không khỏe, cũng vẫn thản nhiên muốn xem phản ứng của tôi cho vui... tôi vốn nghĩ vậy, nhưng chắc là ngược lại.

Chính vì đang sốt, nên mới hoàn toàn không biết gì.

Ước chừng là đầu óc cô ấy bị sốt làm cho hồ đồ, mới nói ra những lời táo bạo như vậy. Đổi lại là Hoshikawa bình thường, chắc sẽ không làm đến mức này.

Huống chi, sau khi trải qua chuyện ở phòng tắm, đây là lần đầu tiên Hoshikawa làm ra chuyện như vậy.

"...Đúng là hết cách."

Thấy cô ấy có vẻ lạnh, thế là tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô ấy.

Nhưng Hoshikawa lại hất chăn ra.

Không không không, đây là sao...?

"Ưm ưm... nóng quá... lạnh quá..."

"Rốt cuộc là nóng hay lạnh hả."

"Nhớp nháp... Hắt xì."

"À── thiệt tình........................ Hết cách với cậu rồi."

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định giúp Hoshikawa lau mồ hôi.

Tôi nhìn vào cơ thể Hoshikawa.

Mặc dù tôi định cố gắng hết sức không nhìn, nhưng không nhìn thì không biết nên lau chỗ nào.

Đồ ngủ thấm đẫm mồ hôi, dính sát vào làn da Hoshikawa.

Khiến đường cong cơ thể vốn đã lồi lõm, lại càng thêm rõ nét.

Bộ ngực đầy đặn đến mức như vũ khí thị giác kia, dù chịu ảnh hưởng của trọng lực trái đất, vẫn khắc họa rõ ràng đường cong tuyệt đẹp. Tôi cứ tưởng con gái lúc ngủ sẽ mặc áo lót, nhưng trông cô ấy dường như chỉ mặc độc một bộ đồ ngủ này.

Nếu hỏi tôi làm sao biết được, là vì cúc áo ngủ của cô ấy không hề cài.

Phải nói là, những chiếc cúc vốn cài tốt, vậy mà lại chẳng cài chiếc nào.

Không đúng nha, đợi đã? Tại sao?

"Ực..."

Trong lúc ôm giữ nghi vấn, tôi bất giác nuốt nước bọt.

Từ xương quai xanh đến khe ngực của Hoshikawa, kéo dài đến vùng bụng dưới dưới rốn.

Đường nét cơ thể vẽ ra một đường cong thoai thoải, và làn da mịn màng của cô ấy cũng lồ lộ không sót thứ gì. Chỉ cần cô ấy hơi trở mình, phần cơ thể bị bộ đồ ngủ mở rộng che khuất, cũng sẽ dễ dàng bị người khác nhìn thấy.

Mỗi khi Hoshikawa hít thở, cặp đồi trắng nõn đầy đặn kia dường như sẽ lộ ra khỏi lớp vải.

...Thế này thì phạm quy quá rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng thế này, quả thực sắp thiêu đốt sợi dây lý trí của tôi rồi.

Nói thì nói vậy, nếu cứ để mặc kệ, e rằng bệnh tình của Hoshikawa sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Tôi đành hạ quyết tâm, cầm chiếc khăn ướt đã hâm nóng lên, xác nhận nhiệt độ không quá nóng.

"Hoshikawa, tớ lau người đây, muốn từ chối thì chỉ có bây giờ thôi đó."

"Ư............ ưm ư..."

Không có tiếng trả lời, khăn vừa chạm vào da Hoshikawa, cô ấy liền phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Âm thanh được đôi môi kia thốt ra, quả thực khiến tai tôi tê dại.

Tôi cố gắng tập trung tinh thần, tránh để tâm trí mất kiểm soát, đầu tiên cẩn thận lau mặt cô ấy, sau đó dọc theo cổ, khe ngực, lau đến phần cơ thể ẩn dưới bộ đồ ngủ.

Vai, cánh tay, nách, rồi...

"............Hừ, a..."

Dù cách một lớp khăn, tay vẫn cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của cơ thể cô ấy.

Nếu trực tiếp chạm vào thì... trong đầu bất giác lóe lên ảo tưởng đó. Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, thà đi đếm số nguyên tố còn hơn. Tôi vừa giết chết ảo tưởng trong đầu vừa tự răn mình như vậy.

Chuyện sau đó, nói thật tôi không nhớ rõ lắm.

Khi tôi hoàn hồn, tôi đã giúp Hoshikawa lau khô người, hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng giúp cô ấy cởi bỏ bộ đồ ngủ thấm đẫm mồ hôi.

Lúc đó mắt tôi chắc chắn là nhắm lại. Lúc giúp cô ấy thay đồ ngủ, vẫn là dùng hết sức nhắm chặt mắt... bây giờ mí mắt bị mỏi chắc chắn là vì điểm này.

"Được rồi, xong rồi..."

Cảm giác thành tựu và yên tâm khi hoàn thành nhiệm vụ một cách lịch thiệp, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khi tôi ngẩng đầu lên.

Thấy Hoshikawa mắt híp lại thành một đường nhìn về phía tôi, hai ánh mắt vừa đúng lúc chạm nhau.

"A, Hoshikawa──"

"Khò... khò... khò..."

Khi tôi định bắt chuyện, Hoshikawa lập tức nhắm mắt lại.

Còn phát ra tiếng thở cực kỳ cố ý, cố gắng lừa cho qua.

Còn về việc mặt cô ấy đỏ bừng, chắc là do bị sốt.

Tóm lại... tôi cũng thực sự không tiện truy hỏi "Cậu giả vờ ngủ đúng không?". Nếu cô ấy thật sự ngủ rồi, vậy thì đã giúp tôi một việc lớn.

"...Hoshikawa, tớ về trước đây. Ngủ ngon."

Tôi thu dọn khăn đã dùng xong, đắp chăn cẩn thận cho Hoshikawa, rồi rời khỏi phòng cô ấy như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau đó đương nhiên là lao vào phòng tắm dùng nước lạnh xối mạnh lên đầu mình, để bản thân bình tĩnh lại.

Cơn cảm của Hoshikawa không trở nên tệ hơn.

Nhưng mà, cũng không khá hơn.

Cũng không biết nguyên nhân có phải là loại virus đang thịnh hành hiện nay không.

Dù sao cũng không xét nghiệm, thực sự không phân biệt được.

Tôi nghĩ đi khám bác sĩ chắc là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng dùng mạng tra thử, mới biết các bệnh viện gần đây đều không khám cảm cúm, sốt.

Sau đó lại tìm kiếm trên mạng xã hội, xem trang web của bộ để xác nhận.

Trên đó ghi khi nghi ngờ bị sốt, xin hãy liên lạc với trạm y tế công cộng, thế là tôi gọi đến đường dây tư vấn của trạm y tế.

Nhân viên hỏi tôi nhiệt độ của Hoshikawa, gần đây có ra nước ngoài không, có tiếp xúc với bệnh nhân đã xác nhận dương tính không, sau đó chỉ lạnh lùng nói một câu "Xin hãy ở nhà tự cách ly".

Tôi vốn tưởng gọi đến đó có thể giới thiệu bệnh viện cho tôi, kết quả anh ta nói bây giờ các bệnh viện đều không tiếp nhận bệnh nhân.

...Kỳ lạ quá rồi.

Có người không khỏe hoặc sốt thì nên giúp khám bệnh, đây chẳng lẽ không phải là việc bệnh viện nên làm sao?

Lúc này tôi mới nhớ ra, thế giới hiện tại đã xảy ra tình huống bất thường đến mức nào.

Không lâu trước đây, có thể đương nhiên được chăm sóc y tế, là vì thế giới vẫn đang vận hành bình thường.

Nhưng mà, không phải nói bây giờ dịch bệnh đã ổn định lại rồi sao?

Không phải nói Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp sắp được dỡ bỏ rồi sao──

──*Bốp*, tôi dùng hai tay vỗ vào má mình.

"...Tỉnh táo lại đi tôi ơi."

Ai đúng ai sai gì đó... suy nghĩ chuyện này cũng chẳng giúp ích gì.

Bây giờ quan trọng nhất là suy nghĩ cách cải thiện tình hình của Hoshikawa, ngoài ra những nghi vấn, bất an hay bất mãn khác đều để sau hẵng nói.

"Hoshikawa, cậu khỏe không?"

Tôi đi xem tình hình Hoshikawa, cô ấy vẫn yếu ớt nằm trên giường.

Mặt cô ấy đỏ bừng, mắt cũng ngấn lệ. Dù không cần hỏi cũng biết, cơ thể cô ấy vẫn không khỏe.

"Ừm... hơi uể oải, lại còn rất buồn ngủ."

"Tôi nói này Hoshikawa, cậu vẫn là nên liên lạc với người nhà thì hơn."

"Không muốn."

"Không muốn... tại sao?"

"...Tớ không muốn làm người nhà lo lắng."

"Lúc này không liên lạc, người nhà ngược lại sẽ cảm thấy buồn đó?"

"Chuyện... nhưng mà, tớ vẫn không muốn làm vậy."

Không muốn, phải không?

Nhưng người nhà Hoshikawa... đúng rồi, nếu là người nhà Hoshikawa...

"...Tôi nói này Hoshikawa, tớ nghe Hisaka nói rồi, cậu ấy nói nhà cậu mở bệnh viện. Bố cậu còn là một bác sĩ."

"............Ừm, đúng vậy."

"Không thể nhờ ông ấy sao?"

"Tớ không muốn làm phiền ông ấy... Tớ biết bố công việc rất bận."

So với công việc, con gái chắc chắn quan trọng hơn chứ... lời này tôi thực sự không nói ra được.

Bởi vì nói như vậy, chẳng khác nào phủ nhận nỗi cô đơn mà Hoshikawa ôm ấp từ thuở nhỏ.

Thêm vào đó chính tôi cũng có người thân từ chối cho con trai về nhà, lời này nói ra cũng chỉ giống như ngụy biện.

"Xin lỗi, Hoshikawa. Lẽ ra tớ không nên nhiều chuyện."

"Không sao... tớ mới phải xin lỗi."

Mặc dù chuyện này vô cùng khẩn cấp, tôi cũng không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho cô ấy đang không khỏe.

Đúng lúc tôi nghĩ vậy, định rời đi.

"Yoshino-kun, thực ra... tớ rất sợ, nếu như bố không chọn tớ, tớ có thể sẽ vì thế mà ghét ông ấy."

Hoshikawa lẩm bẩm nói.

Hoshikawa từng nói mình "rất kính trọng bố mẹ".

...Nhưng mà, lại không muốn dựa dẫm vào họ.

Điều đó có lẽ là vì hồi nhỏ cô ấy đóng vai một cô con gái tốt biết thông cảm cho sự vất vả của bố mẹ, không thỏa sức dựa dẫm vào họ, cũng có thể là lý do khác. Tôi không phải Hoshikawa, không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy.

Mối quan hệ cha mẹ con cái giữa họ, chắc chắn đang duy trì ở một trạng thái cân bằng mong manh.

Mối quan hệ như vậy, không nên để người ngoài như tôi phá vỡ.

"Tớ biết rồi... cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Nói xong, tôi liền rời khỏi phòng cô ấy.

Vẫn nên liên lạc với gia đình cô ấy... ít nhất tôi nghĩ như vậy.

Mặc dù gia đình tôi từ chối tôi về, nhưng nếu tôi có chuyện gì không may, tôi cũng sẽ cảm thấy liên lạc một tiếng thì tốt hơn. Tạm thời không nói đến tình cảm kém hay những lý do bất khả kháng khác, nếu chỉ là không muốn đối phương lo lắng, thì càng nên liên lạc một tiếng.

Nhưng mà, Hoshikawa lại không muốn liên lạc với gia đình.

Tôi cũng không muốn phớt lờ ý muốn của chính cô ấy, làm vậy đã vượt quá phạm vi nhiều chuyện rồi.

Nhưng mà, nếu muốn giúp Hoshikawa lau người, vẫn là nên tìm người khác thì tốt hơn.

Tìm một đối tượng cô ấy quen thuộc, Hoshikawa sẽ không cần phải quá câu nệ đối phương.

Người tôi có thể nhờ vả có cô chủ nhiệm── cô ấy tuy là phụ nữ, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ liên lạc với gia đình Hoshikawa trước. Nếu đã vậy, chỉ còn lại...

"...Chỉ còn lại cô ấy thôi."

Tôi cầm điện thoại lên, đi về phía phòng thay đồ, chứ không phải phòng ngủ của mình.

Nói chuyện ở đây, chắc sẽ không lọt vào tai Hoshikawa.

Tôi mở LINE, tìm kiếm avatar của Hisaka Natsuki.

Hisaka là người Hoshikawa cho phép đến nhà chơi. Làm vậy có lẽ sẽ khiến đối phương lo lắng, nhưng mối quan hệ giữa Hoshikawa và Hisaka, không phức tạp như giữa cô ấy và bố mẹ.

Huống chi Hisaka lúc nào cũng lo lắng cho Hoshikawa. Dù Hoshikawa có dương tính, thái độ của Hisaka đối với cô ấy chắc chắn cũng sẽ không thay đổi.

Vạn nhất, làm vậy không phải là điều Hoshikawa mong muốn... đến lúc đó chỉ có thể cố gắng bù đắp cho cô ấy, dù rằng cô ấy có thể sẽ không tha thứ cho tôi.

A... chết tiệt. Căng thẳng đến đau cả dạ dày.

Tôi liên tục hít sâu cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng hạ quyết tâm... bấm nút gọi.

...Tôi cũng không muốn làm vậy đâu.

Cuộc sống chung với Hoshikawa, khoảng thời gian ở cùng nhau.

Một khi tôi cầu cứu Hisaka, chắc chắn sẽ vì thế mà tan vỡ.

Có thể sống cuộc sống thoải mái như vậy, đương nhiên không hy vọng cứ thế từ bỏ, tôi hy vọng có thể kéo dài mãi mãi, tốt nhất là dịch bệnh cũng duy trì hiện trạng... Trên thực tế, trong đầu tôi quả thực có lóe lên suy nghĩ thiếu cân nhắc như vậy.

Cho nên, tôi mới gặp quả báo.

...Nhưng mà, Hoshikawa hoàn toàn không sai, để cô ấy bị bệnh căn bản là nhầm đối tượng rồi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ như vậy, điện thoại đã kết nối.

『...Gì thế?』

Hisaka nói bằng giọng điệu có chút ngạc nhiên và khó chịu.

Mặc dù bây giờ tôi chỉ muốn cúp máy, nhưng vẫn quyết định nói hết mọi chuyện cho cô ấy biết, bao gồm cả chuyện tôi và Hoshikawa sống chung, và chuyện Hoshikawa không khỏe──

『Chết đi.』

Sau khi tôi giải thích tình hình, câu đầu tiên của Hisaka là thế này.

Người bạn thân nhất, vậy mà lại sống chung với kẻ đáng ghét nhất, muốn nói những lời như vậy cũng là chuyện thường tình, tôi cứ thành thật chấp nhận vậy.

『Tôi qua đó ngay đây.』

Đây là câu thứ hai của Hisaka.

"Được không?"

『Hả? Cái gì được hay không?』

"Không phải... cậu không sợ à?"

『Vậy còn cậu?』

"Ể?"

『Sợ không?』

"Nói sợ hay không, đương nhiên là sợ rồi... tôi đã là người tiếp xúc gần với Hoshikawa rồi."

『Cách nói của cậu ghê quá.』

"Ghê cái gì mà ghê."

『Tôi không yên tâm giao Haruka cho cậu chăm sóc, tôi ngược lại sợ cô ấy có chuyện gì không may.』

Mặc dù có rất nhiều lời muốn phàn nàn với cô ta, nhưng tôi vẫn nên im lặng thì tốt hơn.

Dù sao thì, là tôi chủ động liên lạc với Hisaka tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tôi hiện tại chỉ mới thông báo tình trạng sức khỏe của Hoshikawa, nhưng nếu đã hy vọng cô ấy giúp đỡ, cô ấy chịu lập tức đến ngay đương nhiên là tốt nhất rồi.

『Tôi lo lắng cho Haruka hơn... dù sao dù có bị cô ấy lây cũng không sao cả.』

"Cũng có thể là tôi gián tiếp lây cho cậu đó."

『Lúc tôi vào phòng, cậu có thể đừng thở được không?』

"Bớt vô lý đi được không? Trong phòng này sớm đã tràn ngập không khí tôi thở ra rồi."

『Làm ơn nói chuyện đừng có kinh tởm như vậy được không? Buồn nôn.』

Cô ta thẳng thắn mắng mỏ, khiến tôi bất giác cạn lời.

Lúc này Hisaka bổ sung một câu "nhưng mà là đùa thôi", xem ra cô ta cũng cảm thấy mình nói hơi quá.

Dù là nói đùa cũng quá tổn thương rồi nhỉ, nhưng so với chuyện nhỏ này, vẫn là chuyện của Hoshikawa quan trọng hơn. Chuyện nội tâm tôi bị tổn thương để sau hẵng nói.

『Tôi không muốn đánh thức Haruka, cậu ra mở cửa cho tôi.』

"Biết rồi."

Nói xong Hisaka liền cúp máy.

Chẳng bao lâu sau, Hisaka đã chạy đến căn hộ.

"Haruka đâu?"

"Đang ngủ."

Tôi và Hisaka đang đeo khẩu trang, bước vào phòng Hoshikawa.

Trong một khoảnh khắc, Hisaka kinh ngạc đến ngây người.

Hoshikawa lại mặc đồ ngủ lôi thôi xộc xệch rồi.

...Chết rồi. Sớm biết thế đã vào phòng kiểm tra tình trạng của Hoshikawa trước, mặc dù đến nước này cũng hối hận không kịp rồi.

"Cậu... Haruka mặc thành bộ dạng này, mà cậu còn dám sống sót à!?"

"Cậu đây không phải là vòng vo bảo tôi đi chết sao..."

"Chết đi."

"Ừm, nói thẳng ra luôn rồi."

"Thật không thể tin nổi. Cậu chắc chắn đã dùng hết vận may cả đời ở đây rồi, sau này có mua vé số các loại cũng tuyệt đối không thể nào trúng."

"Tôi cũng nghĩ vậy, có lẽ đến cả chơi gacha game mobile cũng không trúng."

"A── thiệt tình đủ rồi... cậu chính là cái điểm này, thực sự khiến người ta bực bội..."

Sự bực bội của Hisaka thực sự là quá rõ ràng.

Tuy không rõ lý do, nhưng thái độ của tôi dường như sẽ kích thích đến người này. Hy vọng không gây ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe của Hoshikawa...

May mắn thay, Hoshikawa đang ngủ say.

Hoshikawa từng nói tôi là người đầu tiên vào phòng cô ấy, vậy thì Hisaka tự nhiên là lần đầu tiên vào căn phòng này. Tôi đối mặt với Hisaka đang bực bội, giải thích tình trạng của Hoshikawa, và thứ gì đặt ở đâu trong nhà. Tránh để cô ấy chăm sóc Hoshikawa có gì bất tiện.

"Tôi sẽ tạm thời ở lại đây."

Sau khi tôi giải thích xong, Hisaka nói như vậy.

Tôi biết ngay cô ấy sẽ nói thế mà.

"Tôi sẽ phụ trách chăm sóc Haruka."

"Cảm ơn, nhờ cậu cả."

"...Nhờ? Vậy còn cậu?"

"Tôi có chỗ nào giúp được không?"

"Đừng thở."

"Tôi cũng nghĩ vậy. Vậy thì──"

"...Cái gì gọi là tôi cũng nghĩ vậy... cậu việc gì phải coi là thật chứ."

"Ể?"

"Không có gì. Vậy thì sao?"

"À à... tôi đi tìm xem có bệnh viện nào chịu khám không."

"Tìm... tìm thế nào?"

"Dùng chân tìm chứ sao."

Tôi đã dùng mạng tìm kiếm một lượt rồi.

Nhưng các bệnh viện và phòng khám gần đó, gần như đều không cập nhật thông tin.

Đúng vậy, thông tin trên mạng, không phải lúc nào cũng phản ánh kịp thời. Nếu đã vậy──

"Nghĩ kỹ lại, điểm này quả thực là người trong cuộc thì tối... Hoshikawa không muốn nhờ nhà bố mẹ đẻ, vậy thì trên tiền đề không gây phiền phức cho Hoshikawa, việc tôi có thể làm cũng chỉ có cái này thôi."

"Nói nghe nhẹ nhàng thế... cậu, không thấy sợ à? Phải ra ngoài đó."

"Hisaka cậu còn dám nói tôi à."

"...Đừng có nói người ta như thể thiếu thường thức được không?"

"Không, ý tớ không phải thế... Hisaka cậu chẳng phải trực tiếp xông đến đây sao?"

"Đó là vì............ dù sao cũng là vì Haruka mà."

"Việc Hisaka làm được, sao tôi lại không thể làm được."

"Cậu muốn kiếm chuyện à?"

"Không hề."

Nói như vậy có lẽ thật sự có ý chọc tức cô ta một chút.

Cũng có thể là để khoe khoang, tôi quan tâm Hoshikawa hơn cậu.

"Nhưng mà, Haruka cũng có thể không hề dương tính đúng không? Nếu vậy, cậu chạy đôn chạy đáo khắp nơi có thể sẽ mang virus về lây cho cô ấy đó."

"Về điểm này cậu không cần phải lo."

"Tại sao?"

"À à... bởi vì──"

Nói đến đây, trong đầu tôi lóe lên suy nghĩ này.

Tôi thật sự định từ bỏ cuộc sống chung với Hoshikawa sao?

Cùng Hisaka chăm sóc Hoshikawa là được rồi mà.

──Câm miệng.

Làm vậy thì tốt chỗ nào.

Chỉ cần có tôi ở đây, sẽ cản trở Hisaka chăm sóc Hoshikawa. Thêm vào đó hai chúng tôi cả ngày cãi nhau không ngừng, cũng sẽ ảnh hưởng đến Hoshikawa đang không khỏe, dù sao người ta đều nói áp lực là nguồn gốc của vạn bệnh.

Quan trọng nhất là... có tôi ở đây, Hoshikawa sẽ để ý đến tôi.

Cô ấy sẽ cố gắng hết sức tỏ ra tinh thần phấn chấn.

Dù đang sốt, cũng sẽ vô thức quyến rũ tôi.

Như vậy Hoshikawa làm sao có thể khá hơn được, cô ấy bây giờ là cần phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới đúng...

...Đến nước này rồi, tôi còn do dự cái gì.

Tôi rốt cuộc còn muốn dựa dẫm vào Hoshikawa đến bao giờ.

Dù chỉ một chút, cũng nên trả hết ơn tình của cô ấy đối với tôi.

"...Tôi, sẽ rời khỏi đây."

Tôi hoàn toàn xua đi cái tôi lưu luyến không rời.

Chỉ việc đắn đo đã đủ mất mặt rồi, bây giờ nói ra muốn hối hận cũng quá muộn, vẫn là ngoan ngoãn từ bỏ đi.

Hisaka nghe thấy câu nói này của tôi, cả người ngây ra.

Cô ta chớp mắt mấy lần, sau đó nhíu chặt mày, hai tay khoanh trước ngực nghiêng đầu hỏi.

"Ờ... rời khỏi, đây? Cậu?"

"Ừa. À, tôi đương nhiên sẽ đeo khẩu trang. Dù có bị Hoshikawa lây, tôi cũng không muốn ra ngoài lây cho người khác."

"Không phải, cậu nên lo bị người khác lây chứ── không phải vấn đề này."

"Vậy thì là vấn đề gì?"

"Cậu định ở đâu? Cậu nói trước đây ở ký túc xá trường, bây giờ vẫn chưa mở cửa đúng không?"

"À à, cái này thì... ắt sẽ có cách thôi. Dù sao tuần sau sẽ mở cửa rồi. Ngủ ngoài đường mấy ngày cũng chẳng sao cả."

"Ngủ ngoài đường, cậu nghiêm túc đấy à..."

Hisaka trợn mắt há mồm.

Dù sao bảo cô ta ngủ ngoài đường chắc là không làm được. Cô ta chỉ cần không nói chuyện thì là một cô gái dễ thương, ngủ ngoài đường có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Ký túc xá chắc sẽ không muốn tiếp nhận người ngủ ngoài đường mấy ngày đâu nhỉ?"

"Chỉ cần nộp được giấy chứng nhận âm tính chắc là không sao."

"Cậu định học thế nào?"

"Trước khi về ký túc xá thì nghỉ học hết đi, tôi sẽ nói trước với cô chủ nhiệm một tiếng."

"Thế à..."

"Hơn nữa sau này nếu cần gọi người nhà Hoshikawa đến, có tôi ở đây có thể sẽ gây phiền phức cho cô ấy. Với lại Hisaka cũng cần chỗ ngủ đúng không?"

"Cũng đúng..."

"Chăn mền tôi đã phơi trước rồi."

"C-Cảm ơn."

"Nếu tìm được bệnh viện chịu khám, tôi sẽ liên lạc với cậu ngay. Còn nữa, có gì tôi giúp được, cậu cứ liên lạc với tôi. Cần gì tôi sẽ đi mua... tôi cái gì cũng chịu làm."

"Cái gì cũng chịu làm?"

"Ơn của Hoshikawa đối với tôi, chính là lớn đến mức đó."

Lẽ ra tôi từ ngày hôm đó, đã có thể phải sống qua ngày ở công viên rồi.

Vậy mà, Hoshikawa lại giúp đỡ tôi.

Vào cái đêm như thể cả thế giới chỉ còn lại mình tôi đó.

Lúc nội tâm thực sự sợ hãi vô cùng.

Cô ấy đưa tôi về căn nhà hoành tráng của mình, cho tôi chiếc giường ấm áp, đồ ăn ngon... để tôi ở bên cạnh cô ấy suốt một tháng rưỡi này.

"Cho nên Hisaka, chuyện của Hoshikawa, nhờ cậu cả."

Nói xong tôi liền bước ra khỏi nhà.

Không có gì to tát cả, cũng giống như lúc đến tòa chung cư này thôi. Ít nhất bây giờ không mặc đồng phục, ra ngoài hành động tiện lợi hơn.

Chỉ có điều, tâm trạng lại tràn đầy lưu luyến.

Là vì không gian ở riêng với Hoshikawa đó, thực sự quá đỗi thoải mái?

Hay là lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Hoshikawa?

...Tôi nghĩ, chắc là cả hai.

Tôi bước ra khỏi căn hộ Hoshikawa ở, chạy đôn chạy đáo trên đường phố, tìm kiếm bệnh viện chịu khám bệnh.

Tôi không phải đi lang thang vô mục đích.

Mà là đã tìm kiếm sơ bộ vị trí các bệnh viện gần đó mới rời khỏi căn hộ. Tuy nhiên──

"Thật không đấy, tất cả đều không khám à..."

Tôi bất giác đứng bên đường ngước nhìn bầu trời hoàng hôn.

Không một bệnh viện nào chịu khám bệnh nhân sốt, tất cả đều chỉ dán một tờ thông báo ở cổng ghi "Bệnh nhân sốt xin hãy liên lạc trạm y tế gần nhất".

...Đây chắc chỉ là tình trạng xảy ra trên con phố này thôi nhỉ?

Gần đây bệnh nhân đông đến mức nguồn lực y tế căng thẳng, chuyện này tôi đã biết qua tin tức rồi.

Cho nên bệnh viện làm vậy cũng là hết cách. Nhưng mà, chính vì sốt mới chạy đến bệnh viện chứ, nghĩ đến cảnh bệnh nhân khó khăn lắm mới chạy đến bệnh viện lại nhìn thấy tờ thông báo đó, bất giác khiến người ta cảm thấy xót xa.

Tóm lại, dù tôi có đi thế nào, cũng không thu được bất kỳ kết quả nào có thể giúp đỡ Hoshikawa.

Nhưng mà, vào tối hôm đó.

『Haruka đã vào viện nhà bố mẹ đẻ rồi. Yên tâm đi.』

Hisaka gửi LINE thông báo cho tôi tin tốt này.

Tôi không rõ tại sao lại xảy ra chuyện này.

Nhưng mà, tôi quyết định tin vào câu "Yên tâm đi" mà Hisaka nói. Mặc dù muốn liên lạc với Hoshikawa, nhưng cô ấy đã nhập viện rồi... vậy thì thôi vậy.

Ba ngày tiếp theo, tôi đều ngủ ngoài đường ở công viên đó.

Vốn tưởng ở đây ba ngày chắc sẽ bị cảnh sát giáo dục... lại bất ngờ không xảy ra chuyện đó.

Bây giờ mọi người sợ bị virus lây nhiễm, khiến số người ra ngoài giảm mạnh, nên mới không có ai liên lạc cảnh sát để giáo dục tôi nhỉ.

Nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng thấy có người đến đi dạo hoặc chạy bộ.

Nhưng băng ghế tôi ngồi nằm ngoài lộ trình chạy bộ, ước chừng họ đều không nhìn thấy tôi.

Bây giờ là giữa tháng Năm, so với cái đêm gặp Hoshikawa, mùa hè đã hơi nhích tới một chút.

Khí hậu trở nên ban ngày hơi nóng, ban đêm thì dễ chịu hơn tháng trước. May mắn thay, mấy ngày nay đều không mưa.

Nhờ mấy điểm này, tôi đã thành công chống chọi qua ba ngày ba đêm ngủ ngoài đường.

Con người bất ngờ lại có thể sống sót khá là kiên cường.

Chỉ có điều, khoảng thời gian này sống thật là mệt mỏi...

Đêm đầu tiên, tôi chỉ có thể nằm trên chiếc giường nhỏ mang tên băng ghế này, đến cả trở mình cũng không làm được, còn nằm đến đau cả lưng.

Thế là đêm thứ hai... tôi quyết định ngủ trong bụi cỏ cạnh băng ghế, ai ngờ mặt đất còn cứng hơn tưởng tượng, ngủ càng đau hơn.

Đêm thứ ba, tôi lại ngủ về băng ghế.

Và bây giờ, tôi lại đón chào một buổi sáng mới.

Ánh bình minh chiếu vào đôi mắt đang nhắm chặt.

Tôi đến cả việc mở mắt cũng thấy lười. Đây tám phần không phải vì cảm cúm, mà là do ngủ ngoài đường làm thể lực kiệt quệ gây ra. Cố gắng lên nào tôi ơi. Còn ba ngày nữa là có thể về ký túc xá rồi...

...Ừm. Hôm nay cũng cứ nằm đây cả ngày vậy.

Nếu có thể bị cảnh sát hay ai đó phát hiện rồi bắt đi. Vậy thì còn gì may mắn bằng──

"──Tìm thấy cậu rồi."

Bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc, tôi mở đôi mi nặng trĩu ra.

Trước mắt là một bầu trời đầy sao.

Không đúng nha, bây giờ không phải là buổi sáng sao? Tôi vốn nghĩ vậy, nhưng hiểu lầm cũng là đương nhiên.

Bởi vì khuôn mặt Hoshikawa, gần đến mức suýt chạm vào mũi tôi. Thứ tôi tưởng là bầu trời sao, chính là đôi mắt như muốn hút người ta vào trong của cô ấy.

Mặc dù cô ấy đeo khẩu trang, nhưng tôi không thể nào nhận nhầm hoa khôi này được.

"Ho... Hoshikawa... tại sao? Không phải cậu đã vào bệnh viện nhà bố mẹ đẻ rồi sao...?"

"Là nhập viện kiểm tra thôi."

Tôi nhớ lại tin nhắn LINE Hisaka gửi.

Cô ta dường như chỉ ghi là nhập viện... nhưng mong đợi Hisaka đó viết nội dung chi tiết, cũng quả thực quá khắt khe rồi. Sớm biết thế đã hỏi cho rõ ràng.

"Kết quả cơ thể có vấn đề gì không?"

"Không có. Rõ ràng không cần thiết, trong bệnh viện cũng không có giường bệnh dư thừa, lại còn cố tình bắt tớ làm kiểm tra sức khỏe toàn diện nữa chứ."

"Cho nên mới thành ra nhập viện kiểm tra à."

"Đúng vậy, bố cũng quá bảo bọc rồi."

Hoshikawa nhún vai, ra chiều đúng là hết nói nổi, nhưng trông lại có vẻ hơi vui.

Điều này có lẽ là vì mối quan hệ mong manh giữa cô ấy và bố, ít nhiều đã có chuyển biến tốt đẹp.

"À! Kết quả là tớ không dương tính. Là âm tính... mặc dù đúng là có nhiễm khuẩn."

"Nhiễm khuẩn?"

"Ừa, chính là cái gọi là nhiễm trùng cơ hội. Chỉ việc mầm bệnh ký sinh trong cơ thể người, do thể lực hoặc sức đề kháng giảm sút mới phát bệnh, dù sao gần đây đều không ra ngoài... à, nghe nói dù sống cùng không gian, nếu không phát bệnh, thì dường như không cần để ý đâu."

"Ý là, cậu đã khỏi rồi?"

"Ừm, nghe nói nếu kéo dài thêm chút nữa có thể sẽ thành bệnh nặng, may nhờ có Natsuki và Yoshino-kun giúp đỡ, chỉ cần uống thuốc kháng sinh là không sao rồi."

"Vậy, à... tốt quá rồi..."

Đổi lại là tôi bình thường, chắc chắn sẽ giật mình nhảy dựng lên.

Nhưng mà, hôm nay thực sự không làm được.

Cơ thể hoàn toàn thua trước trọng lực. Thêm vào đó bây giờ cả người thả lỏng mà không dùng được sức, khiến lưng dính chặt vào băng ghế.

Cho nên tôi chỉ có thể duy trì tư thế này, đối mặt với Hoshikawa ở khoảng cách gần.

"Ừm... Hoshikawa, cậu lại gần quá rồi đó."

"Ừm, rất gần nhỉ."

"Có phải là, gần quá mức rồi không."

"Tớ thấy vẫn còn hơi xa đó."

"Như vậy mà gọi là xa thì, phải thế nào mới tính là gần."

"Chắc là thế này."

Hoshikawa ôm chầm lấy tôi.

Ấm quá, nhiệt độ cơ thể người, thông qua quần áo truyền đến người.

"Tốt quá rồi... tớ còn lo Yoshino-kun có phải ngất trên băng ghế không."

"Tư thế của tớ chắc cũng giống như lúc cậu gặp tớ ở đây lần trước thôi nhỉ."

"Nhưng lúc đó Yoshino-kun mới vừa nằm xuống không bao lâu đúng không?"

"...Tại sao cậu lại biết?"

"Tớ không biết."

Hoshikawa ôm chặt tôi hơn.

Có lẽ là vì cuối cùng cũng trút được tảng đá lớn trong lòng, khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy sâu trong khóe mắt dâng lên một luồng hơi nóng.

Tôi vốn tưởng ngủ ngoài đường cũng chẳng sao cả, nhưng thực ra vẫn khá là mệt mỏi. Nước mắt ầng ậng trong khóe mắt, mà tôi cố nén không khóc. Tôi không muốn để Hoshikawa nhìn thấy bộ dạng khó coi này, khiến cô ấy lo lắng.

"Thực ra như thế này đối với tớ, vẫn còn hơi xa đó..."

Hoshikawa thì thầm bên tai.

Ôm còn chê xa, cảm nhận khoảng cách của cô ấy rốt cuộc có vấn đề gì vậy... đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, Hoshikawa cuối cùng cũng đứng dậy. Nếu không phải tôi hiểu lầm, thì biểu cảm của cô ấy trông có vẻ hơi lưu luyến không rời.

"Được rồi, chúng ta về thôi! Tớ đến đón Yoshino-kun này!"

Hoshikawa đứng dậy, nắm lấy tay tôi, tôi cũng đứng dậy khỏi băng ghế.

"Ể, về... nhưng Hisaka──"

"Natsuki về rồi."

"Cũng quá nhanh rồi...?"

"Ừa."

Hoshikawa nói với nụ cười đầy ẩn ý.

Tôi cứ cảm thấy, dường như có thể hiểu được tại sao Hisaka lại về nhanh gọn như vậy rồi... dù sao cô ta đối với Hoshikawa chính là răm rắp nghe theo.

"Sau khi về, là có thể lại gần hơn nữa rồi nhỉ."

"Ể?"

"Tớ đùa thôi."

Cô ấy quả nhiên là muốn xem phản ứng bị trêu chọc của tôi cho vui.

Nhưng mà, như vậy, nghi vấn trong lòng tôi lại càng sâu sắc hơn.

Hoshikawa lẽ nào lại thích tôi?

Cô ấy có phải không phải đang trêu chọc tôi, mà là dựa trên tình cảm yêu đương mới làm vậy...

Vừa về đến căn hộ, tôi liền lập tức đi tắm.

Muốn quay lại không gian sống của Hoshikawa, nhất định phải rửa sạch hết bụi bẩn ba ngày nay mới được.

Tắm xong, tôi mới nhận ra mình bị dính bẩn bởi bã nhờn và bụi bặm công viên đến mức nào. Cả người khoan khoái dễ chịu.

Nhưng mà, đó chung quy chỉ là rửa sạch bên ngoài cơ thể.

"Yoshino-kun, tại sao cậu vẫn cứ đeo khẩu trang vậy?"

Hoshikawa nhìn tôi vừa tắm xong, ngạc nhiên chớp mắt hỏi.

Chính Hoshikawa cậu còn đang đeo khẩu trang mà.

"Ba ngày nay tớ đều ở bên ngoài, có khả năng mang virus về..."

"Cậu không cần phải để ý thế đâu."

Mặc dù Hoshikawa nói vậy, nhưng đây liên quan đến niềm tin của tôi.

Tôi sẽ lại ở nhờ căn hộ của Hoshikawa, cho đến khi ký túc xá mở cửa trở lại. Chính vì cảm kích cô ấy, mới không muốn gây thêm phiền phức cho cô ấy. Nếu Hoshikawa không dương tính, thì tôi càng nên cẩn thận. Lỡ như vô tình mang virus từ bên ngoài vào, vậy thì thật sự công cốc hết.

"Hoshikawa mới là, không bỏ khẩu trang ra à?"

"Tớ bỏ ra được sao...?"

"Kết quả kiểm tra của Hoshikawa không phải là âm tính sao?"

"Nhưng mà, tớ sợ Yoshino-kun sẽ ghét bỏ."

"Sao tớ có thể ghét bỏ được."

"Nhưng mà, Yoshino-kun cũng đâu có bỏ khẩu trang ra."

"Là tớ không muốn lây cho Hoshikawa, nhưng tớ bị lây không sao cả."

"Yoshino-kun thật là cứng nhắc quá đi."

Nói xong, Hoshikawa liền đi về phía tôi.

Tôi bất giác lùi về sau.

"Ừm, Hoshikawa... tớ thấy vẫn là, đừng lại gần tớ quá thì hơn..."

"Tại sao?"

"Khẩu trang đúng là có tác dụng phòng ngừa, nhưng hình như không hoàn hảo. Hoshikawa cậu bệnh mới vừa khỏi, lỡ bị tớ lây thì tệ lắm."

"Đâu phải nhất định là Yoshino-kun lây cho tớ. Biết đâu trên đường tớ từ bệnh viện về, đã mang virus về nhà rồi thì sao?"

"Chuyện..."

"Cho nên Yoshino-kun không cần để ý, bởi vì tớ không để ý."

"Nói thì nói vậy."

Hoshikawa từng bước tiến lại gần, còn tôi cũng từng bước lùi lại.

Cho đến khi lưng chạm phải thứ gì đó, là tường, hết đường lui rồi.

"Ừm── thật phiền phức... Tớ vốn hy vọng lần đầu tiên là do Yoshino-kun chủ động."

Hoshikawa thì thầm, sau đó lập tức rút ngắn khoảng cách với tôi.

Tôi bất giác co rúm người lại, lại bị bức tường sau lưng chặn lại.

Ngón tay thon dài của Hoshikawa đặt lên vai tôi, và dồn trọng lượng cơ thể nhón chân lên, để khuôn mặt xinh đẹp đó lại gần tôi──

Cô ấy hôn tôi qua lớp khẩu trang.

Tôi phản xạ nín thở, não bộ trống rỗng.

Tôi ít nhiều có dự cảm như vậy, lại ngây người ra không thể cử động. Đây là lần đầu tiên... tôi cảm nhận Hoshikawa ở khoảng cách gần hơn cả một cái ôm.

"............Như thế này, biết đâu đã lây cho nhau rồi đó?"

Hoshikawa kéo khẩu trang xuống nghiêng đầu nói, còn đôi má cô ấy thì hơi ửng hồng.

f7a9082f-9775-44cf-9723-db4d6534ca6d.jpg

Tim đập liên hồi, thậm chí khiến tôi quên cả thở, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ thở ra một hơi, và suy nghĩ ý nghĩa câu nói của Hoshikawa. Quả thực như cô ấy nói, làm như vậy vừa rồi có lẽ đã có khả năng lây nhiễm. Mà chính tôi cũng từng nói, hiệu quả phòng ngừa của khẩu trang không phải là hoàn hảo...

"...Nhưng mà, vẫn có khả năng lây cho cậu, cho nên tớ vẫn chưa thể bỏ ra được."

"Yoshino-kun bướng bỉnh quá đi──"

Hoshikawa trợn mắt há mồm cười khổ nói.

Tôi cũng cảm thấy mình rất bướng bỉnh, thậm chí có thể nói là cố chấp.

Điều này không phải dựa trên lý trí, cũng không có logic nào cả.

Nhưng mà, tôi hy vọng Hoshikawa có thể khỏe mạnh.

Ít nhất, tôi không hy vọng cô ấy vì ở cùng tôi, kết quả lại làm cơ thể xảy ra chuyện. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu như vậy của cô ấy nữa.

"...Nhưng mà, tớ không ghét điểm đó của Yoshino-kun đâu."

Hoshikawa nhún vai, thở dài nói.

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, nở nụ cười dịu dàng.

"Xin lỗi."

"Sau này nhất định phải bỏ ra đó."

"Có lẽ trước đó tớ đã về ký túc xá rồi."

Đợi Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp kết thúc, trường học và ký túc xá sẽ lại mở cửa như trước đây.

Đến lúc đó, Hoshikawa sẽ không cần phải cho tôi ở nhờ đây nữa.

"Còn chưa biết sẽ thế nào đâu nhỉ?"

Hoshikawa chu môi nói, dáng vẻ đó trông như đang hờn dỗi.

Nói thì nói vậy, đợi ba ngày nữa Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp sẽ được dỡ bỏ. Ít nhất các quan chức chính phủ cấp cao đều đã công bố như vậy, bất kỳ ai cũng không thể làm gì khác được.

"Yoshino-kun? Nhà tớ ở rất thoải mái đúng không? Có phải tốt hơn ký túc xá không?"

"Đương nhiên tốt hơn."

"Nhà tớ, sau khi Yoshino-kun về ký túc xá, sẽ trống một phòng đó."

Hoshikawa ngước mắt lên khẽ nói.

Đôi mắt cô ấy long lanh lấp lánh, như thể đang chờ đợi tôi cắn câu.

Đây quả thực là một sự cám dỗ khó lòng cưỡng lại. Nhưng mà──

"...Đợi ký túc xá mở cửa, tớ sẽ về."

Tôi trả lời.

Nếu chấp nhận đề nghị của Hoshikawa tiếp tục ở lại đây, lúc nào cũng ở cùng cô ấy, tôi chỉ sợ mình sẽ không thể giữ được bình tĩnh. Đến lúc đó, tôi có thể sẽ thuận theo dục vọng, ra tay với Hoshikawa đang trêu chọc mình.

Lỡ như còn bị Hoshikawa từ chối... tôi đoán, cả hai có thể sẽ mang theo vết thương lòng cả đời không thể xóa nhòa.

Tôi nói gì cũng phải tránh chuyện này xảy ra.

Bởi vì nụ hôn vừa rồi, đã khiến tôi hiểu rõ một chuyện.

...Tôi đã, thích Hoshikawa mất rồi.

Vào ngày quay về căn hộ, tôi liền gửi tin nhắn LINE cho Hisaka.

「『Vô cùng cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhiều như vậy』... ể, úi da!?」

Ngay sau khi gửi tin nhắn đi, điện thoại liền vang lên tiếng chuông cuộc gọi đến.

Là Hisaka gọi.

Bình thường tôi đều sẽ phản xạ lờ đi, nhưng bây giờ tôi ngược lại muốn nói chuyện với cô ấy một chút.

『A, cậu còn sống à.』

Đây là câu đầu tiên của Hisaka.

"Đừng nói như thể tôi không đáng sống được không?"

『Tôi có nói thế đâu được không.』

"Thế à... vậy thì sao, cậu gọi đến làm gì?"

『Gõ chữ phiền phức, nói chuyện nhanh hơn.』

"Ra là vậy............ Tóm lại, cảm ơn cậu, Hisaka."

『Haizz. Không có gì.』

Hisaka nói bằng giọng điệu khó chịu. Sau đó──

『...Tôi thực sự không muốn nói chuyện này cho cậu biết.』

Hisaka ngập ngừng một lát, nói một cách nặng nề.

Nếu trả lời linh tinh, e là cô ta lại tuôn cho tôi một tràng mắng mỏ liên hoàn, thế là tôi quyết định ngậm miệng ngoan ngoãn lắng nghe.

『Haruka... cô ấy hy vọng được ở cùng cậu, nên mới không muốn liên lạc với gia đình.』

"...Gì cơ?"

『Cậu không có chỗ ở đúng không? Nếu bị gia đình cô ấy biết, chắc chắn sẽ không cho hai người ở cùng nhau.』

"Cái đó thì cũng đúng... nhưng tớ có thể về ký túc xá rồi. Với lại Hoshikawa không cần phải lo lắng cho tớ nhiều như vậy──"

『Phiền chết đi được!』

"Ể, đáng sợ quá..."

『Hả? Cậu nói ai đáng sợ?』

"Không, tớ không nói gì cả."

Nói cậu đó Hisaka, chính cậu rất đáng sợ.

Nhưng cô ta sát khí đằng đằng, khiến tôi chẳng dám nói lời nào.

"Mà cậu có bực bội đến thế không? Chẳng lẽ cậu cũng không khỏe trong người à?"

『Không phải thế được không đồ ngốc.』

"Đừng có đụng tí là mắng tôi đồ ngốc chứ. Không cần cậu nói, tôi cũng biết mình ngốc đến mức nào."

『Chính vì cậu không hiểu tôi mới nói chứ... thực sự khiến tôi thấy thương hại.』

"Ờ, ờ... xin lỗi..."

『Tôi không phải thương hại cậu, mà là thương hại Haruka! Haizz... loại đàn ông này rốt cuộc có điểm gì tốt chứ. Tôi thật sự không hiểu nổi.』

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

『Tự nghĩ đi đồ ngốc.』

Lại bị mắng ngốc rồi.

Nhưng mà, bây giờ tôi hiểu lý do cô ta nói như vậy.

Đó chắc chắn là vì, tôi đã nhận ra hảo cảm của mình đối với Hoshikawa, lại còn giả vờ hoàn toàn không biết. Tốt quá rồi, xem ra Hisaka dường như không nhận ra.

"À, nói mới nhớ. Hoshikawa nhập viện, là vì Hisaka liên lạc với nhà cô ấy à?"

『Là Haruka tự gọi điện về, sau khi cậu rời đi.』

"Sau khi tôi rời đi...?"

『Cô ấy nói muốn mau chóng chữa khỏi bệnh, để có thể cho Yoshino-kun quay về.』

"Hoshikawa không phải nói không muốn liên lạc với nhà bố mẹ đẻ sao... vậy à. Cuối cùng, vẫn là làm Hoshikawa phải bận tâm rồi, kết quả tôi vẫn chẳng giúp được gì cả."

『Tôi thấy cậu coi như làm cũng không tệ rồi.』

Đột nhiên được khen.

Tôi sợ đến mức không nói nên lời, cũng không biết có phải Hisaka nhận ra điểm này không, cô ta tiếp tục nói.

『Là vì cậu có hành động, Haruka mới chủ động gọi cho gia đình, như vậy không phải rất tốt sao?』

"Haizz... được Hisaka khen như vậy, cứ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu à."

『Cậu thật sự rất ghê tởm đó...』

"Tôi thật mong cậu khen xong tôi thì cúp máy luôn."

『Mơ đi.』

*Phẹt*── xem ra Hisaka ở đầu dây bên kia dường như lè lưỡi ra, còn cố tình phát ra tiếng.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra bộ dạng cô ta làm vậy.

"...Mà này, cô Hisaka."

『Việc gì phải kính cẩn thế? Như vậy ngược lại càng ghê hơn được không?』

"Ừm... làm ơn đừng nói chuyện tôi với Hoshikawa sống chung ra ngoài..."

『Sao tôi lại có thể nói chứ.』

"Cô đúng là người hiểu chuyện."

『Tôi là vì danh dự của Haruka mới không nói được không?』

"À... thế à..."

『Cậu cứ cố gắng hết sức đừng để chuyện này bị lộ tẩy đi.』

"...Cậu cho phép chúng tôi sống chung?"

『Người cho phép là Haruka chứ không phải tôi. Sao tôi lại cho phép được chứ?』

"Tôi cũng nghĩ vậy."

『Tôi ngược lại là vì cậu mới bị Haruka đuổi đi.』

"À── haha............ xin lỗi."

Tôi nhớ lại nụ cười đầy ẩn ý của Hoshikawa ở công viên.

Vậy quả nhiên là cô ấy yêu cầu Hisaka về sớm đúng không.

Hy vọng tình bạn giữa họ sẽ không vì tôi mà rạn nứt... đúng lúc tôi đang nghĩ vậy──

『...Tôi dù có muốn sống chung với Haruka cũng không sao cả.』

Xem ra là tôi lo lắng thừa.

Hisaka sẽ không vì chút chuyện này mà dao động, cô ta quá thích Hoshikawa rồi.

『Mặc dù bực mình, nhưng tôi cũng biết chuyện này không thể tránh khỏi. Bởi vì Haruka hy vọng được sống chung với cậu.』

"...Xin lỗi."

『Cứ vậy đi. À, nếu dám động vào Haruka tôi nhất định xử lý cậu.』

"Đã nói cậu như vậy rất đáng sợ── vậy mà cúp máy luôn..."

Tôi nhìn điện thoại, hiển thị cuộc gọi kết thúc.

Tôi vốn lo lắng Hisaka muốn tìm tôi nói chuyện gì, chỉ riêng việc cô ta không mắng chửi tôi một trận, đã khiến tôi thở phào nhẹ nhõm rồi. Đây thậm chí có thể xem là cuộc đối thoại bình thường nhất giữa tôi và cô ta từ trước đến nay.

Khoảng cách giữa tôi và Hisaka biết đâu đã rút ngắn lại một chút.

...Thôi kệ, quan hệ giữa tôi và cô ta vốn dĩ đã tệ đến cực điểm, hơi rút ngắn lại cũng chẳng có tác dụng gì.