Sau Khi Bắt Đầu Học Online, Tôi Chuyển Đến Sống Chung Với Hoa Khôi Số Một Của Lớp!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

21 93

Chuyển sinh thành kẻ nẫng tay trên nữ chính trong game eroge, nhưng tôi tuyệt đối không làm vậy đâu!

(Hoàn thành)

Chuyển sinh thành kẻ nẫng tay trên nữ chính trong game eroge, nhưng tôi tuyệt đối không làm vậy đâu!

Myon

Khoan đã, lẽ nào hai người này... đã 'có gì đó' với nhau từ trước cả khi game bắt đầu rồi ư?Vậy đây là NTR? Hay BSS? Hay một câu chuyện tình yêu thuần khiết nồng cháy chẳng giống thể loại nào cả?Xin đ

41 45

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

29 177

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

61 298

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

35 572

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly: Khúc Encore

(Hoàn thành)

Bản Sô-nát Dương Cầm Biệt Ly: Khúc Encore

Sugii Hikaru

Sự thật ẩn giấu trong một bản sonata piano đã gắn kết Nao và Mafuyu trong 'Sonate pour deux'. 'Nếu đôi cánh không có tên' vẽ nên những tương tác giữa thành viên hỗ trợ mới của Fetelicote và Chiaki.

6 36

Tập 01 - Chương 1 - Hoa Khôi và Wi-Fi

Để nói về lý do tại sao tôi lại đang sống ở nhà Hoshikawa, thì phải quay ngược thời gian về ba ngày trước.

Tháng Tư.

Sau khi Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp được ban hành, tôi đón chào buổi chiều tối thứ Sáu đầu tiên của năm hai cao trung.

Hôm nay tôi vẫn đi học như thường lệ, trong giờ học, cả giáo viên và học sinh đều đeo khẩu trang.

Bắt đầu từ tuần sau, để phù hợp với tình hình khẩn cấp, trường quyết định toàn bộ sẽ chuyển sang học online.

Và tôi, thì đang sống ở ký túc xá (KTX) của trường cao trung... cho đến tận ngày hôm đó.

"Đây là cái gì...?"

Vừa tan học, khi tôi quay về KTX.

Tôi chết lặng đứng trước cổng vào đã bị giăng dải băng cảnh báo màu vàng.

Trên băng còn ghi dòng chữ đen "Cấm vào".

Tôi thấy ông bác quản lý KTX đang đứng bên ngoài, liền kéo ông lại hỏi xem có chuyện gì.

Hình như là có người trong KTX bị chẩn đoán dương tính.

Thế là KTX phải được khử trùng toàn bộ, mới thành ra thế này.

"Thật không vậy, gay go rồi đây... Mà khi nào mới được về KTX ạ?"

"Xin lỗi cháu nhé, trong thời gian ngắn sắp tới là không vào được đâu──"

"Thời gian ngắn...?"

"Bắt đầu từ hôm nay sẽ phong tỏa KTX──"

Bác quản lý nói bằng giọng chậm rãi, thiếu hẳn cảm giác cấp bách: "Phiền phức thật đấy──".

Không, đợi đã...

Phong tỏa? Trong thời gian ngắn không vào được?

"Không không không! Đồ đạc của cháu đều ở trong đó cả, cháu không còn chỗ nào khác để ở mà không cho vào là sao──"

"Đồ đạc của mọi người đều giữ nguyên hiện trạng, ai nấy về quê hết rồi──"

"Ể... những người khác về hết rồi ạ?"

"Ừm. KTX phải khử trùng không vào được, lỡ xảy ra lây nhiễm tập thể thì tệ lắm, nên quyết định phong tỏa tạm thời── Bác đã giải thích với các học sinh nội trú rồi, trước khi mở cửa lại thì cứ về nhà mình trước... À à, đúng rồi, còn chưa nói với cháu──"

"Bác không phải là quên cháu rồi đấy chứ?"

"Xin lỗi cháu nhé, bác hoàn toàn quên mất rồi──"

Bác quản lý nói với vẻ hơi áy náy.

Hôm nay chỉ học buổi sáng, sau đó tôi ở lại dọn dẹp phòng sinh hoạt câu lạc bộ, nghịch máy tính... kết quả là đến chiều tối mới về KTX.

Không ngờ sự việc lại thành ra thế này, mà bác quản lý còn quên mất tôi nữa chứ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, những người khác chuồn nhanh thật đấy?

...Thôi kệ, dù sao bây giờ có đứng đây lằng nhằng mãi cũng không vào được.

Hết cách, trước mắt cứ gọi điện cho mẹ, nói là phải về nhà thôi.

Tôi siết chặt chiếc điện thoại vừa bị cúp máy, bất giác ngước nhìn trời.

"Không ngờ lại bị từ chối..."

Mẹ bảo tôi đừng về nhà.

Hết cách, đành thử hỏi mấy đứa bạn chỉ đếm trên đầu ngón tay xem sao.

『Xin lỗi nha, không được rồi.』

『Người nhà tao bảo không được...』

『Chúc mày may mắn!』

Ba cuộc gọi liên tiếp đều bị từ chối.

Hoàng hôn nhuộm đỏ tầm mắt, tiếng quạ kêu văng vẳng bên tai, còn tôi thì không nhà để về.

"...Hết cách rồi, đến quán net thôi."

Tôi lẩm bẩm một mình rồi cất bước.

Hướng về phía quán net mở ở trước nhà ga.

Chẳng phải người ta hay nói sao? Khi gặp tình huống khẩn cấp như không nhà để về hoặc không muốn về nhà, cứ đến quán net giá rẻ mà ở là xong.

Hơn nữa quán net còn có phòng riêng.

Chỉ cần không gây ồn ào, thứ Hai vẫn có thể học online ở đây.

...Tóm lại cứ tìm chỗ ở cho đêm nay đã rồi tính tiếp xem phải làm sao.

May mắn là trên tay đang có sẵn chiếc laptop nhà trường cho học sinh mượn, chỉ cần tìm được cứ điểm, đảm bảo có chỗ sạc pin, những chuyện khác ắt sẽ có cách giải quyết.

Đúng vậy, ắt sẽ có cách, đừng hoảng, không có gì phải lo lắng cả...

"Thật sự xin lỗi, học sinh cao trung sau mười giờ tối không được vào ạ..."

Đúng lúc tôi đang hừng hực khí thế bước vào quán net, thì bị câu nói này dội cho một gáo nước lạnh, đành ủ rũ rời đi.

Buổi tối là thời gian của người lớn, con người đạo đức tốt đẹp như tôi hoàn toàn quên mất quy tắc này rồi.

Không chỉ quán net hay cafe truyện tranh.

Các nhà hàng gia đình mở 24/24, các quán karaoke mở đến sáng── không một cửa hàng nào cho phép trẻ em dưới tuổi học sinh cao trung vào quán vào khung giờ đêm khuya.

Trớ trêu thay, tôi hiện đang mặc đồng phục.

Ai bảo tôi đến cả hành lý cũng chưa kịp lấy đã bị đuổi ra khỏi KTX chứ...

"Khách sạn... đắt quá."

Tôi dùng điện thoại tra giá khách sạn gần đó, xét về mặt tài chính thì thực sự không thể chọn được.

Giờ đây không thể trông mong vào sự trợ giúp của gia đình, thậm chí có thể diễn biến thành cuộc chiến dài kỳ, nghĩ đến đây, tôi thực sự không muốn tiêu xài phung phí số tiền ít ỏi đến đáng thương trên tay.

Hiện tại trong tay tôi, chỉ còn đúng hai vạn yên.

Đây là tiền cứu mạng ông nội cho tôi lúc về quê ăn Tết, phải dùng thật tiết kiệm.

Nói thì nói vậy, nhưng tiền đồ thực sự mờ mịt, tôi muốn không hoang mang cũng khó.

Nói đúng hơn, bây giờ trước mắt tôi thực sự một màu tối đen.

Đúng lúc tôi đang ngơ ngác ngồi ăn hamburger ở McDonald's, trời đã tối hẳn.

Thế này thì tôi chỉ còn cách chọn phương án cuối cùng.

"...Ngủ ngoài đường vậy."

Tôi bước ra khỏi quán McDonald's vẫn còn vài học sinh khác đang ngồi, đi về phía công viên cây cối xanh tươi cách nhà ga khoảng năm phút đi bộ.

May mắn thay, bây giờ đang là mùa xuân.

Hoa anh đào gần như đã rụng hết, lại sắp vào hè, khí hậu ôn hòa không cảm thấy lạnh lẽo.

"Thôi kệ, ngủ ngoài đường cũng không chết được."

Tôi lẩm bẩm tự nhủ.

Mặc dù có bị nhiễm virus hay không thì khó nói.

Tôi chọn một chiếc ghế dài thường có người qua lại và ngồi xuống.

Ngủ ở nơi vắng người sợ là sẽ nguy hiểm... hơn nữa nếu bị cảnh sát bắt đi giáo dục, biết đâu lại có chỗ ngủ tử tế.

Trong lòng ôm ấp hy vọng không mấy trong sáng đó, tôi chuẩn bị trải qua đêm ngủ ngoài đường đầu tiên trong đời──

"──Hửm?"

Đúng lúc tôi định đi ngủ sớm, nằm dài trên ghế.

Tôi giữ nguyên tư thế nằm, tập trung tinh thần vào mắt.

Có người đang đi tới.

Nhìn vóc dáng, dường như là một phụ nữ.

Người này có mái tóc dài xõa sau lưng, thân hình lại mảnh mai như người mẫu.

Cô ấy thỉnh thoảng dừng bước, chiếc váy dài màu hoa anh đào dài đến mắt cá chân khẽ lay động, chậm rãi tiến về phía này.

Tuy cũng đeo khẩu trang giống tôi, nhưng rõ ràng có thể nhận ra là một mỹ nữ, dáng đứng thẳng tắp đó, phối hợp với ánh đèn đường chiếu rọi trong đêm, khiến người ta bất giác nhìn đến ngây người.

Mà khoan, người này chẳng phải là...

"...Hoshikawa Haruka?"

Nhìn thấy dung mạo xinh đẹp quen thuộc đó, tôi bất giác thốt lên.

Cô ấy là bạn cùng lớp cùng trường, hoa khôi tài sắc đứng đầu khối.

Tại sao ở khoảng cách xa thế này mà tôi vẫn nhận ra được... đó là bởi vì lúc ở trong lớp, tôi luôn dõi theo cô ấy từ xa.

Trên đời này không có mấy người sở hữu vóc dáng đẹp như cô ấy, nên tôi tự nhiên nhớ được hình dáng của cô ấy.

...Ừm, nói thế này nghe như biến thái nhỉ.

Thêm vào đó, dáng đứng của Hoshikawa rất thanh lịch, không có nhiều người nhìn từ xa mà có thể khiến người khác nảy sinh suy nghĩ đó.

Nên dù ở trong lớp, cô ấy cũng nổi bật khác thường, đây tuyệt đối không phải là lời bao biện cho việc tôi cứ hay nhìn cô ấy đâu.

............Nói thế này quả nhiên rất giống biến thái mà.

Mà thôi, cũng có thể là người khác có khí chất tương tự.

Tôi nằm yên trên ghế, nín thở, quan sát cô ấy.

Cảm thấy bản thân mình cứ như kẻ khả nghi.

Đột nhiên, tôi và người phụ nữ trông giống Hoshikawa chạm mắt nhau.

...Ít nhất tôi cảm thấy vậy, nhưng cô ấy lập tức nhìn đi chỗ khác.

Xem ra cô ấy không phải đi về phía tôi.

Mà là đang nhìn đông ngó tây tìm kiếm thứ gì đó.

Cô ấy chậm rãi đi rồi dừng lại, và mỗi lần dừng, tay lại vẫy vẫy trên không, cứ lặp đi lặp lại hành động kỳ lạ đó.

Đó là... điện thoại?

Cô ấy định chụp hoa anh đào── không, không phải.

...Người này tại sao lại cầm điện thoại vẫy lia lịa thế nhỉ?

Vẻ mặt cô ấy trông khá tập trung.

Cô ấy dần đi lại gần, có lẽ không nhận ra có người đang nằm trên ghế, nên mới làm ra hành động kỳ quặc như vẫy điện thoại như gậy cổ vũ.

abf98858-5226-46a8-95f2-395c8bbbc153.jpg

Sao tôi cứ cảm thấy vừa rồi chúng tôi đã chạm mắt nhỉ, thật sự không để ý sao...

"L-Làm sao đây── phiền phức quá đi── không bắt được oai-oai──"

...Tại sao câu này nói nghe cứng nhắc thế?

Hơn nữa, cô ấy hình như cứ liếc về phía này... Ể, chạm mắt rồi? A, lại nhìn đi chỗ khác. Cô ấy tuyệt đối là giả vờ không thấy.

Cô ấy làm vậy... rốt cuộc là muốn gì đây...?

Trong lúc tôi đang quan sát hành vi kỳ lạ của cô ấy, cô ấy ngày càng tiến lại gần.

Cuối cùng thậm chí đi đến ngay trước chiếc ghế tôi đang nằm.

Chúng tôi gần đến mức có thể nhìn thấy mặt nhau── ở khoảng cách gần thế này, cuối cùng tôi cũng chắc chắn.

Cô ấy quả nhiên là Hoshikawa Haruka cùng lớp với tôi.

Và cô ấy dường như không nhận ra tôi ở đây.

...Không thể nào, gần thế này cơ mà.

Nhưng mà sự tồn tại của tôi trong lớp siêu mờ nhạt, kỷ lục bị gọi tên trong giờ học thậm chí còn thấp nhất lớp, không bị Hoshikawa phát hiện ra dường như cũng là chuyện thường tình.

Chiếc váy cứ lơ lửng trước mắt tôi.

Cô ấy cứ đi đi lại lại... rốt cuộc là sao, tại sao lại cứ lưỡng lự trước mặt tôi.

"──Ừm."

"Vâng!?"

Tôi nhìn một lúc rồi lên tiếng bắt chuyện, Hoshikawa giật mình nảy bắn lên.

Tôi cũng hoảng hốt ngồi bật dậy khỏi ghế.

"Xin lỗi, đột nhiên lên tiếng chắc làm cậu giật mình nhỉ."

"Không ạ! Không hề đột ngột chút nào── À không! Em giật mình ạ! Đúng vậy, giật bắn cả mình!"

"Ờ, ờ..."

Hai người rơi vào im lặng.

Đúng vậy, quả thực là không đột ngột chút nào...

"...Ể ể──? Chẳng lẽ, cậu là Yoshino-kun? Cậu đeo khẩu trang, trời lại tối thế này, tớ hoàn toàn không để ý, cậu là Yoshino Kanata cùng lớp với tớ đúng không?"

Nghe lời Hoshikawa nói, dường như cô ấy vừa mới nhận ra tôi ở đây.

...Kỳ lạ, sao nghe giả trân thế nhỉ?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cũng có thể là do cô ấy bị giật mình, nên hành động mới kỳ quặc như thế.

"Ừ, chính là Yoshino đó."

"Vậy à── là Yoshino-kun à... Fufu, vậy à──"

Cô ấy cười nói, rồi lại im lặng.

Tâm trạng và lời nói của Hoshikawa có vẻ không khớp nhau lắm. Hơn nữa trông còn có vẻ hơi vui, rốt cuộc là tại sao chứ.

Mà khoan, Hoshikawa bình thường có tăng động thế này không nhỉ?

Tôi và Hoshikawa không thân đến mức nói chuyện phiếm... nhưng mà, cảm giác này cứ thấy sai sai.

"Hít── thở..."

Đúng lúc tôi đang cảm thấy ngạc nhiên, Hoshikawa lại tự dưng bắt đầu hít sâu.

Rồi cô ấy gật đầu "…Ừm!", ra chiều đã hạ quyết tâm.

"Yoshino-kun, sao cậu lại ở chỗ này, trời tối thế này rồi mà."

Cô ấy nói bằng giọng điệu trầm ổn.

Trông giống hệt Hoshikawa thường thấy trong lớp.

Tôi vốn còn tưởng là người khác trông giống, giờ thì cuối cùng cũng có thể xác định là chính chủ rồi. Sở dĩ trông có vẻ sai sai, có lẽ là do bị giật mình nên hơi loạn.

"Tớ đang định ngủ ngoài đường."

"Ngủ ngoài đường? Tại sao lại làm chuyện đó?"

"À── thực ra tớ vốn ở KTX của trường."

"Tớ biết."

"Ể?"

"À, ừm... Tớ từng thấy Yoshino-kun đi ra từ KTX."

Không ngờ tôi lại được Hoshikawa để mắt tới.

Tôi cứ tưởng cô ấy hoàn toàn không biết tôi là ai.

"Cậu biết à, vậy thì tớ đỡ phải giải thích, thực ra là trong KTX có người dương tính, nên bị phong tỏa hoàn toàn, bây giờ đến quán net cũng không ở được, đành phải ngủ ngoài đường ở đây thôi."

"Ngủ ngoài đường... Yoshino-kun không định về nhà à?"

"Bây giờ dịch bệnh nghiêm trọng thế này, người nhà bảo tớ không được về... Thôi bỏ qua chuyện của tớ đi. Hoshikawa đang làm gì ở đây vậy? Cậu lắc điện thoại mạnh thế kia, chắc không phải định chụp ảnh đâu nhỉ."

"Tớ đang bắt oai-oai."

...Hửm?

Tôi nghe nhầm sao?

Bây giờ mọi người đều đeo khẩu trang không nhìn thấy khẩu hình, giọng nói nghe cũng rè rè, có lẽ là nghe nhầm rồi.

"Ờ... cậu nói là Wi-Fi à?"

"Ừm, oai-oai."

"Bắt là sao?"

"Tớ nghe nói là phải dùng điện thoại bắt."

...Tôi không hề nghe nhầm.

Điện thoại quả thực có thể "bắt" được Wi-Fi.

Đó là chỉ ý "thu tín hiệu sóng", bình thường tôi cũng hay nói vậy.

Nhưng đó không phải là chỉ việc bắt như bắt côn trùng, không cần phải cầm điện thoại vẫy lia lịa.

"Ý cậu là muốn dùng Wi-Fi của điện thoại?"

"Không phải, tớ muốn dùng cho máy tính."

"Máy tính... cậu nói máy tính ở nhà cậu?"

"Ừ, máy tính ở nhà."

Tôi nhìn Hoshikawa, trên người cô ấy chỉ có chiếc điện thoại đang cầm và chiếc túi đeo chéo nhỏ trên vai.

Nhìn kích cỡ chiếc túi, nhiều nhất chỉ đựng được ví tiền các thứ, thực sự không nhìn ra cô ấy có mang theo máy tính hay gì đó.

"Tớ nghe nói không có oai-oai thì thứ Hai không học được... nên mới ra ngoài bắt oai-oai, định mang về nhà dùng."

"Ra ngoài bắt Wi-Fi, mang về?"

"Ừm, bắt được mang về."

"Mang về nhà?"

"Ừ, mang về nhà."

"Khoan đã, Wi-Fi không mang về nhà được đâu."

Dù đeo khẩu trang, vẫn có thể phán đoán biểu cảm ở một mức độ nào đó.

Hoshikawa đơ cả người ra, như thể đang muốn nói: "Ể, vậy sao?"

"Wi-Fi là một loại tín hiệu sóng, Wi-Fi công cộng ở công viên chỉ dùng được ở gần công viên này thôi. Nếu nhà cậu đủ gần thì đúng là có thể dùng ké... Tớ nghĩ không cần dùng Wi-Fi đâu, cậu dùng mạng nhà mình là học online được rồi, nhà Hoshikawa không kéo mạng à?"

"Tớ không biết."

"Thế Wi-Fi thì sao?"

"Tớ không biết."

Hoshikawa hơi nghiêng đầu, còn tôi thì cảm thấy bối rối.

Nhắc đến Hoshikawa Haruka, người ta sẽ nghĩ đến hoa khôi số một của trường, kiêm tài nữ đứng đầu khối, gọi tắt là hoa khôi tài sắc, tóm lại tuyệt đối không phải kiểu con gái ngốc nghếch thế này.

Ấy thế mà Hoshikawa đó, dường như hoàn toàn không hiểu lời tôi nói, mắt còn chớp liên tục.

Điều này ngược lại khiến tôi nghi ngờ có phải tiếng Nhật của mình có vấn đề gì không, mới khiến cô ấy nghe không hiểu.

"...Hoshikawa, cậu biết mạng internet nghĩa là gì không?"

"Biết."

"Học online?"

"Đương nhiên biết."

"Vậy Wi-Fi thì sao?"

"Oai-oai?"

"Tại sao chỉ có cái này là không biết...?"

"Ừm── không biết nữa?"

Cô ấy dùng ngón tay chọt má, điệu bộ "Ừm──" phiền não trông vô cùng đáng yêu.

Nhưng trái ngược với lời nói và hành động, thực sự không nhìn ra cô ấy đang cảm thấy phiền não.

"...Hoshikawa cậu rất thông minh, đừng nói là cả khối, tớ thậm chí dám chắc, cậu là người thông minh nhất toàn trường."

"Ể? Ehehe, cảm ơn...?"

"Vì vậy tớ tin, cậu nhất định có thể tự mình hiểu được Wi-Fi là gì──"

"Tớ không làm được!!"

Lời còn chưa nói hết, cô ấy đã phủ nhận.

Hoshikawa mắt rưng rưng, phần má lộ ra khỏi khẩu trang hơi ửng đỏ.

"C-Cái đó đó. Ừm... Tớ nhớ, Yoshino-kun, là thành viên Câu lạc bộ Tin học đúng không?"

"Ể? Vậy mà cậu cũng biết, hay phải nói là cậu còn nhớ à?"

"Ừm, ừm, tớ khá tự tin vào trí nhớ của mình... R-Rồi thì! Cái đó! Có thể nhờ cậu giúp tớ được không..."

Hoshikawa ngượng ngùng nói bằng giọng nhỏ dần.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoshikawa tỏ ra e dè như vậy.

"Hy vọng Yoshino-kun rành về máy tính có thể chỉ cho tớ... Nếu cậu không thấy phiền... thì nhất định nhờ cậu."

Đây là lần đầu tiên tôi được Hoshikawa nhờ vả, đây không phải là mơ chứ?

...Hôm nay thật sự liên tục xảy ra những chuyện lần đầu gặp phải.

Nào là bị đuổi khỏi KTX, nào là bị người thân bạn bè bỏ rơi, suýt nữa thành kẻ lang thang... thành thật mà nói, đầu óc đã quay cuồng hết cả lên rồi...

"...Được thôi, nếu tớ có thể giúp được gì."

Dù sao thì, hôm nay cũng phải đơn độc ngủ ngoài đường.

Dù mối quan hệ với đối phương không thể gọi là thân thiết, nhưng nói chuyện với người quen luôn có thể giúp phân tâm, bây giờ có suy nghĩ về những bất an trong tương lai cũng vô ích, nếu đã vậy, thì thà đi giúp Hoshikawa còn có ý nghĩa hơn.

"Chỉ cần giải thích cho cậu Wi-Fi là gì thôi đúng không? Vậy tớ bắt đầu từ mạng internet nhé?"

"Tớ hy vọng cậu có thể làm cho máy tính ở nhà tớ dùng được oai-oai."

Hết cả hồn.

Vậy mà lại bỏ qua phần giải thích để đưa ra yêu cầu siêu trực tiếp.

"À... Hoshikawa không định nghe tớ giải thích à?"

"V-Vì... tớ nghe chắc cũng không hiểu đâu..."

Cô ấy ậm ờ viện cớ cho qua.

Phản ứng này cũng không giống cô ấy lắm.

"Mà hình như lần trước tớ nói chuyện với Hoshikawa, có phải cũng nhắc đến Wi-Fi hay gì đó không nhỉ?"

Đó là lần duy nhất tôi nói chuyện với Hoshikawa, nên nhớ rất rõ.

Đó là vào cùng thời điểm năm ngoái... không, hình như là trước lễ khai giảng.

Lúc đó Hoshikawa đứng trước cổng trường cao trung, đang loay hoay vì điện thoại không gọi được cũng không kết nối mạng được.

Thực ra cũng không có gì to tát, cô ấy chỉ kết nối nhầm vào Wi-Fi không có quyền sử dụng, chỉnh lại một chút cài đặt điện thoại là giải quyết được vấn đề rồi.

"Ừm── không biết, tớ quên rồi."

"Không phải cậu rất tự tin vào trí nhớ sao..."

"C-Chuyện này là chuyện khác mà! Ai cũng có thứ không giỏi chứ..."

Hoshikawa nói như một đứa trẻ đang hờn dỗi, quay mặt đi chỗ khác.

Việc cô ấy quên mất cuộc trò chuyện duy nhất của chúng tôi quả thực khiến tôi bị sốc, nhưng tạm gác chuyện đó qua một bên.

Nếu cô ấy đã tỏ ý từ chối hiểu, vậy thì giải thích tám phần cũng vô ích, xem ra cứ đồng ý yêu cầu của cô ấy còn nhanh hơn.

Tuy nhiên, bây giờ xuất hiện một vấn đề.

"Muốn cài đặt máy tính nhà cậu, nghĩa là tớ phải đến nhà Hoshikawa đúng không."

"Nhà tớ cách đây chưa đến năm phút đi bộ đâu."

"À, tớ không có ý đó..."

...Tôi là muốn hỏi người nhà có cho phép không.

Bây giờ đã qua chín giờ tối.

Ý tôi là, muộn thế này rồi, dẫn bạn học nam về nhà có ổn không?

Dù ở bên ngoài, tức là dưới sự giám sát của xã hội, tôi là một quý ông. Nhưng được một cô gái dễ thương như Hoshikawa, nói thật là có chút── không, là siêu hợp gu tôi, gọi đến phòng, tôi thực sự không thể đảm bảo mình có thể giữ được bình tĩnh.

Vừa nãy còn hy vọng bị cảnh sát bắt đi giáo dục, giờ đây tôi lại thật sự bắt đầu lo lắng mình bị cảnh sát bắt đi thật.

À à... dù sao chắc người nhà Hoshikawa cũng ở đó, chắc không cần quá lo lắng. Nhưng chuyện mạng mẽo, Hoshikawa chỉ cần nhờ người nhà xử lý là được mà──

"Đi thôi. Nhà tớ ở bên này."

"Ể, à... Ừ, đi thôi."

Dưới ánh đèn đường trong đêm, tôi sánh bước cùng Hoshikawa.

Cảm giác cứ như đang hẹn hò vậy. Mặc dù từ lúc sinh ra đến giờ tôi chưa từng hẹn hò với con gái.

Nhưng mà, phải nói sao đây, tôi bắt đầu thấy hơi mông lung rồi.

Tình hình thế giới này, và tình hình của tôi... tôi vừa nghĩ, vừa liếc nhìn sang bên cạnh.

Nhìn từ bên cạnh cũng có thể thấy, đôi mắt to long lanh và hàng mi dài của cô ấy.

Sống mũi cao thẳng đẩy khẩu trang lên cao.

Mái tóc dài màu nhạt bị gió đêm thổi bay, tựa như những sợi tơ ánh sáng đang phiêu đãng trong gió.

...Đây là cảm giác gì vậy.

Là do vấn đề khoảng cách? Hay là do tôi đang đi về phía nhà Hoshikawa?

Bây giờ tôi thực sự khó mà giữ được bình tĩnh, như thể có thể hét toáng lên, bỏ chạy ngay tại chỗ bất cứ lúc nào.

Hoshikawa dẫn tôi đến một khu chung cư cao cấp gần công viên.

Tòa nhà như lâu đài mười mấy tầng sừng sững trước mắt, bên ngoài chung cư là khu vườn cây cối xanh tươi, khiến tôi cứ ngỡ mình vẫn chưa ra khỏi công viên.

Tòa chung cư này chắc còn hoành tráng hơn cả khu nhà học của trường cao trung chúng tôi, và rõ ràng là cao cấp hơn KTX nhiều.

"Ừm... đây, là nhà Hoshikawa?"

"Ừa. À, sảnh chính ở đằng kia."

Cậu nói đằng kia, nhưng tôi chỉ thấy cổng vòm màu xanh lá.

Cuối cùng Hoshikawa dẫn tôi vào sảnh chính lộng lẫy huy hoàng như khách sạn hạng nhất.

Rồi cô ấy đi qua cánh cửa lớn có khóa tự động một cách hiển nhiên, bước vào thang máy lắp gương chống tội phạm, lên tầng năm.

Cảm giác như mình vừa vào một nơi hoàn toàn không thuộc về mình...

Trong lúc tôi đang suy tư như vậy, đã đến nhà Hoshikawa rồi.

"Mời vào."

"Xin... xin phép."

Hoshikawa mở lời, tôi mới từ từ bước vào huyền quan.

Lần cuối cùng vào nhà con gái, chắc là hồi tiểu học rồi── nói cách khác, đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu có hứng thú với người khác giới, tôi bước chân vào nhà một cô gái. Thêm vào đó, tôi đã ở KTX toàn mùi con trai hôi hám cả một năm, bây giờ căng thẳng muốn chết.

Nhưng cơn tim đập thình thịch này, có thật là vì bước vào nhà con gái không...?

Sở dĩ không phân biệt được, là vì nơi Hoshikawa gọi là "nhà" này thực sự quá hoành tráng.

Nhìn khắp nơi, mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy chấn động.

Căn phòng cực kỳ rộng rãi, trần nhà cao, đồ nội thất, đồ trang trí, tranh vẽ trông có vẻ đắt tiền, và đủ thứ khác nữa.

Từ sảnh chính đến lúc đi trên đường tôi đã cố gắng tưởng tượng rồi, nhưng thực tế lại vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Không chỉ bề ngoài sang trọng, mà ngay cả trang thiết bị dường như cũng là loại mới nhất.

Lúc nãy vào huyền quan, Hoshikawa không chạm vào thứ gì, trong nhà đã tự động sáng đèn, đây chắc là cái gọi là đèn cảm ứng nhỉ.

"Đây thật sự là... quá kinh ngạc."

Đi qua phòng khách, tôi lẩm bẩm nói ra cảm nghĩ trong lòng.

Hoshikawa nghe thấy câu cảm thán này của tôi, liền đặt túi xuống, quay đầu lại nhìn "Ừm?".

Tôi nhìn vào mặt cô ấy, cả người cứng đờ tại chỗ.

Hoshikawa, đã bỏ khẩu trang ra.

Có lẽ bởi vì phần bị che khuất đó, ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy được.

Giờ đây được phô bày ra, mới khiến tôi không nhịn được nhìn đến mê mẩn.

Chỉ nhìn mắt thôi, đã biết cô ấy là một hoa khôi 100 điểm... giờ đây cô ấy bỏ khẩu trang, lộ ra dung mạo thật sự. Ừm, đẹp quá mức rồi. Ba triệu điểm.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi không nhớ lần cuối nhìn gần mặt cô ấy như thế này là khi nào nữa.

"Kinh ngạc? Ừm, ý cậu là...?"

Tôi bất giác nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mấp máy của Hoshikawa.

Đôi môi màu anh đào, và thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chiếc lưỡi đỏ mọng ẩn hiện bên trong, níu chặt lấy ánh mắt tôi.

...Cứ thế này thì không ổn.

Tim đập liên hồi, biết đâu tôi đã mở khóa được một loại sở thích hoàn toàn mới nào đó cũng nên.

Để tránh Hoshikawa nghi ngờ, tôi chỉ có thể cố gắng dời mắt khỏi miệng cô ấy.

"Ừm... ý tớ là nhà cậu. Không chỉ trang trí đẹp, mà thiết bị cũng rất tiện lợi đúng không?"

"Đúng vậy, rất tiện── À không! Không hề, tớ thấy siêu bất tiện!"

Hoshikawa vội vàng phủ nhận.

Cô ấy bình thường luôn nghiêm túc, trên mặt gần như không biểu lộ cảm xúc vui buồn giận hờn... ngay cả trong lớp cũng vậy, nhưng bây giờ chỉ vì không đeo khẩu trang, đã có thể thấy rõ sự thay đổi biểu cảm của cô ấy.

Tạm bỏ qua chuyện này... sống trong căn phòng tiện lợi thế này, mà lại thấy bất tiện?

Cũng đúng thôi, chức năng nhiều quá mức, muốn nhớ hết đúng là có chút đau đầu.

"Mà này Hoshikawa. Về chuyện Wi-Fi, cho tớ xem máy tính của cậu được không?"

"A, được! Đợi tớ chút!"

Nói xong, Hoshikawa liền chạy vào phòng mình.

Chắc là cô ấy định bê máy tính ra.

Trong lúc chờ đợi, tôi lấy điện thoại của mình ra, kiểm tra xem căn hộ này có Wi-Fi riêng không.

Tòa nhà này thiết bị đầy đủ thế này, chắc chỉ cần có router là dùng được mạng thôi... À, tìm thấy rồi. Chính là cái này. Tên Wi-Fi là tên tòa nhà, chỉ cần biết mật khẩu, cài đặt một chút là xong.

...Đúng lúc tôi vừa xác nhận xong mạng, Hoshikawa ló đầu ra từ phòng.

Hửm? Máy tính đâu?

"...Ừm, Yoshino-kun. Máy tính ở bên trong, cậu vào xem giúp tớ được không?"

"Ể, thì không sao đâu nhưng... tớ vào phòng cậu được à?"

Nhà là không gian chung của gia đình, nhưng phòng ngủ rốt cuộc là không gian riêng tư.

Vào phòng con gái thực sự có chút...

"Yoshino-kun, cậu vào phòng tớ rồi còn gì."

"Chỗ này nói là phòng thì cũng đúng, nhưng đúng hơn là nhà chứ nhỉ. Chỗ này người nhà khác cũng dùng, phải nói là không giống lắm──"

"Chỉ có mình tớ thôi."

"Hửm?"

"Tớ sống một mình."

"...Cái gì?"

*Rầm.*

Chiếc túi đang ôm trên tay vô tình rơi xuống.

Hoshikawa luống cuống nhặt chiếc túi rơi trên sàn lên, đặt nó lên ghế sofa, cạnh chiếc túi của mình.

"À à, cảm ơn cậu── Không phải thế, ừm, Hoshikawa sống một mình?"

"Ừm, tớ ở riêng với gia đình."

"V...Vậy à... thế à..."

Xem ra không cần phải để ý rồi, tôi đã sớm bước chân vào phòng của một cô gái.

...Tôi bất giác toàn thân rã rời.

Đồng thời tim lại đập thình thịch không ngừng.

Cơ thể tôi cũng bận rộn quá nhỉ... không, bước vào nhà của một cô gái sống một mình, dao động đến mức này cũng là bình thường. Huống chi, cô gái đó lại là Hoshikawa... là hoa khôi tài sắc số một của trường...

"Ừm, sao cậu lại ôm ngực thế, không sao chứ... Cậu không muốn vào trong à?"

"Không không không── không phải thế, hoàn toàn không phải vậy, tớ không hề phản đối chút nào."

"May quá! Vậy mời vào, bên trong là phòng ngủ, bị người khác nhìn thấy cũng hơi ngại một chút."

Cô ấy ném ra một câu nói gây sốc cực lớn trước, rồi đi vào bên trong── phòng ngủ.

Trái tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu đập loạn xạ.

Cô ấy nói chỉ hơi ngại, nhưng phòng ngủ... không gian riêng tư như vậy đâu thể so sánh với huyền quan, phòng khách được.

...Làm sao đây.

Không vào thì chẳng khác nào tự nhận mình đang quá để ý, như vậy cũng rất khó xử.

"Vậy thì............ xin phép."

Tôi đành nhắm mắt làm liều, đi theo sau Hoshikawa.

Đi qua cánh cửa đang mở, bước vào phòng.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình đã bước vào một không gian hoàn toàn khác biệt so với vừa rồi.

Bên trong đặt một chiếc giường và bàn học bằng gỗ cùng tông màu trắng với tường, điểm xuyết thêm là rèm cửa và gối ôm màu hồng phấn thanh lịch. Bên trong còn có vô số đồ trang trí nhỏ đầy màu sắc, nhưng tôi căng thẳng đến mức đầu óc không hoạt động nổi, nói thật là không có tâm trí đâu mà để ý những thứ đó.

Một mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ xộc vào mũi, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng.

À à, nơi này tràn ngập hơi thở cuộc sống của Hoshikawa── của một cô gái.

Hoàn toàn khác biệt về bản chất so với phòng của tôi.

Sở dĩ cảm thấy không khí đặc biệt trong lành, ước chừng là vì bên trong có đặt máy lọc không khí hiệu suất cao. Đương nhiên cũng có thể là chỉ có không gian phòng này bị bóp méo... không, có lẽ thật sự là vậy, nếu không hạng người như tôi, sao có thể bước chân vào phòng của Hoshikawa.

"Yoshino-kun, ở bên này."

Giọng nói của Hoshikawa khiến tôi đang đứng ngây ra phải hoàn hồn.

Hoshikawa đang đợi tôi ở trước bàn học trong phòng, và trên bàn, đặt chiếc laptop giống hệt của tôi, cũng là mượn từ trường.

Tôi gạt bỏ tạp niệm, vội vàng đi đến bên cạnh cô ấy. Vẫn nên nhanh chóng xong việc rồi rời khỏi đây thôi.

"Vậy thì Hoshikawa, cho tớ sờ một chút nhé."

"Ể? Ph-Phải sờ à...?"

Giọng Hoshikawa tự dưng cao vút lên.

Mặt còn hơi ửng đỏ.

"Có vấn đề gì à?"

"Ph-Phải nói là có vấn đề không nhỉ? Đột ngột quá, tớ chưa chuẩn bị tâm lý..."

"Chuẩn bị tâm lý?... À, vậy à, xin lỗi."

"Kh-Không sao, không sao. Tớ cũng... ừm... phải nói là không phải không có ý định này sao..."

"Hửm? Không phải cậu gọi tớ đến đây là để làm việc này sao?"

"Ch-Chuyện này thì..."

Hoshikawa miệng cứ mấp máy, mặt còn đỏ bừng lên.

Nhìn phản ứng này, chẳng lẽ là...

...Cô ấy vừa mới nhớ ra, trên màn hình có thứ không muốn bị người khác nhìn thấy đúng không.

"Xin lỗi, là tớ không đủ tinh ý. Nếu không muốn bị nhìn thấy, vậy trước khi tớ sờ thì cậu tự sờ trước đi."

"Ể, tớ sờ!?"

"Ừa, cậu trước đi."

"Ể, ể ể... Ng-Ngại quá... cái này phải sờ thế nào đây..."

"Hửm? Chẳng lẽ cậu chưa từng sờ à? Vậy tớ tự sờ nhé?"

"Ể!............ Ừm."

Hoshikawa hơi do dự một chút, rồi mới khẽ gật đầu đồng ý.

Còn không biết tại sao lại căng thẳng đến mức nhắm chặt mắt lại.

"Vậy thì... xin thất lễ."

Tôi lách qua người cô ấy, sờ vào chiếc laptop sau lưng cô ấy để bật máy.

Mặc dù ở trong phòng Hoshikawa rất dễ phân tâm, nhưng vẫn nên xử lý cài đặt Wi-Fi trước đã.

Xem ra máy tính đúng là chưa kết nối Wi-Fi.

Tôi mở màn hình cài đặt, chọn Wi-Fi của tòa nhà này.

"Tốt rồi, chính là cái này... Hoshikawa, cậu biết mật khẩu Wi-Fi của tòa nhà này không?"

"...Ể?"

"Hửm? Sao vậy? Hoshikawa cậu không biết à?"

"Không phải, là không biết, nhưng ý tớ không phải thế........................ Mất mặt quá."

"Chỉ là không biết cài Wi-Fi thôi, không cần thấy mất mặt đâu."

"Không phải thế mà..."

"?"

Hoshikawa không biết tại sao lại quay mặt đi hờn dỗi, bộ dạng cô ấy chu môi cũng rất đáng yêu.

Nhưng mà, tôi thật sự không hiểu lắm. Chuyện này có gì đáng mất mặt chứ... Dù cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nên nhanh chóng làm xong việc thôi.

Tôi nhớ phòng khách có thứ trông giống router, mặt sau chắc có ghi mật khẩu.

Hoshikawa mù công nghệ không thể nào tự lắp router được, chắc chắn là có người khác chuẩn bị giúp rồi.

Tôi đi ra phòng khách, tìm thấy mật khẩu ở mặt sau router rồi quay vào phòng nhập, sau đó mở trình duyệt web kiểm tra kết nối mạng── Xong rồi.

Công việc hoàn thành một cách dễ dàng.

"Hự... nhanh quá..."

Hoshikawa nói với vẻ không cam tâm.

Nói như vậy, có lẽ là vì chuyện mình không làm được lại bị tôi dễ dàng hoàn thành. Hoshikawa thành tích tốt như vậy, biết đâu tính cách khá hiếu thắng.

Thôi được rồi, việc xong rồi, tôi cũng nên đi thôi.

"May mà chuyện không phức tạp lắm. Sau này khởi động máy tính sẽ tự động kết nối Wi-Fi... Vậy tớ về trước đây."

"Đ-Đợi đã!"

Đúng lúc tôi định bước ra khỏi phòng Hoshikawa, tay lại bị cô ấy nắm lấy.

Mịn quá, ấm quá── không phải, bây giờ là tình huống gì đây?

"Ờ... Hoshikawa?"

"C-Cái đó... ờ, cảm ơn cậu, thật sự đã giúp tớ rất nhiều!"

"À, ừm, không có gì............ Hoshikawa, tớ về đây."

"...Về đâu?"

"Ể? Đương nhiên là... công viên chứ nhỉ?"

Bây giờ không nhà để về, chắc chỉ có thể quay lại công viên lúc nãy thôi, chứ tôi cũng không biết đi đâu được.

Hoshikawa buông tay ra, rồi lại nắm lấy cánh tay tôi.

"Ể? Hoshikawa?"

"Không được ngủ ngoài đường đâu, lỡ ốm thì tệ lắm."

"Nói thì nói vậy, nhưng tớ không có chỗ ở mà."

Hoshikawa đột nhiên dùng sức ôm lấy tay tôi.

991ab238-9b40-4681-ba15-858e7feabc76.jpg

Trong khoảnh khắc, tôi cảm nhận được một cảm giác vừa to vừa mềm mại đang ép lên cánh tay mình.

"Ừm, tớ sống một mình mà."

Hoshikawa ngước mắt lên nói.

Cảm giác tiếp xúc và lời nói của cô ấy khiến đầu óc tôi hỗn loạn, phát ra tiếng kêu kỳ lạ "Ể?".

"À, ừ nhỉ, cậu vừa nói mà?"

"Rồi thì, nhà này, là 2LDK." (*2 phòng ngủ, 1 phòng khách, phòng ăn và bếp*)

"Hình như là vậy nhỉ."

"Nói cách khác, phòng bên cạnh tớ, đang trống."

"Ừ nhỉ."

"Cho nên, ờ, cái đó... cậu xem... muộn thế này rồi..."

Hoshikawa thỉnh thoảng liếc nhìn mắt tôi. Biểu cảm đó như đang muốn nói "Không cần tớ nói cậu cũng hiểu ý chứ".

Con gái sống một mình, phòng trống, muộn thế này rồi──

"──Xin lỗi, tớ ở lại lâu quá rồi."

"Khoan đã!!"

Ngay khoảnh khắc tôi định rời đi, Hoshikawa dùng sức kéo tay tôi lại.

Rồi cô ấy mắt rưng rưng ngước nhìn tôi.

"Này, Yoshino-kun. Tại sao cậu nghe xong đoạn vừa rồi, mà vẫn muốn rời khỏi đây? Như vậy lạ lắm đúng không? Tớ thấy làm vậy không đúng lắm đâu."

"Không phải, tớ chỉ thấy muộn thế này rồi, mà cứ ở lì trong phòng của một cô gái sống một mình thì không hay lắm."

"Cậu bỏ lỡ phần quan trọng nhất rồi."

"Phần quan trọng............ ý cậu là phòng bên cạnh trống?"

Hoshikawa ngượng ngùng gật đầu.

"Tớ cứ tưởng Hoshikawa định nói là có bạn đến ở."

"Làm gì có... tại sao lại hiểu thành như vậy chứ..."

"Hửm? Vậy là có người khác đến ở à?"

"Không hề! Không có ai đến cả! Vậy ý là sao? Nghĩ xem nào?"

Cô ấy thúc giục tôi nói ra đáp án.

...Chẳng lẽ cô ấy đồng ý cho tôi ở nhờ?

Theo cuộc đối thoại vừa rồi, kết luận này chắc là hợp lý nhất.

Nhưng mà, thuần túy xét theo mối quan hệ giữa tôi và Hoshikawa từ trước đến nay, đây chắc là đáp án vô duyên nhất.

Hơn nữa, điều tôi để tâm nhất là, tại sao Hoshikawa không chủ động nói ra?

Tôi cứ có cảm giác nếu chủ động nói "Cậu đồng ý cho tớ ở nhờ à?", dường như sẽ có chút vấn đề.

Hoshikawa không chỉ cực kỳ nổi tiếng trong lớp, thậm chí còn bị một bộ phận xem là sự tồn tại thiêng liêng không thể xâm phạm.

Nếu tôi đưa ra đáp án sai── tức là bị Hoshikawa cho là "ghê tởm", và chuyện này lỡ như bị đám người trong lớp biết được.

Dù trường có mở cửa học lại, tôi cũng sẽ không thể vào lớp, chịu cảnh trục xuất vĩnh viễn.

"À... cậu xem, tớ là đứa mù công nghệ mà."

Hoshikawa đột nhiên nói.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi đang không biết trả lời thế nào và trưng cầu sự đồng ý.

"Vậy à?"

"Tớ chính là đứa mù công nghệ! Ngay cả máy móc ngoài oai-oai ra cũng hoàn toàn không biết dùng!"

"Ờ, ờ. Vậy à, tớ hoàn toàn không biết đấy."

Nếu đã không biết kết nối Wi-Fi, thì không biết dùng các loại máy móc khác dường như cũng không có gì lạ.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói Hoshikawa là người mù công nghệ, có lẽ là trước đây cô ấy vẫn luôn che giấu chuyện này cũng nên, dù sao cô ấy cũng là người, có một, hai thứ không giỏi hay bí mật cũng là chuyện hợp lý.

"...Rồi thì, Yoshino-kun rất rành máy móc đúng không?"

"Rành hay không thì tớ không rõ lắm."

"Không phải cậu tham gia Câu lạc bộ Tin học sao?"

"Đúng là vậy, nhưng về máy móc cũng không thể nói là đặc biệt rành──"

"Chắc chắn rành hơn tớ, tuyệt đối, một trăm phần trăm không sai."

Lời còn chưa nói hết đã bị cô ấy đảm bảo chắc nịch.

Cô ấy đã nói đến mức này rồi mà còn phủ nhận cũng kỳ, tóm lại cứ nghe cô ấy nói đã.

"R-Rồi thì, sắp tới phải bắt đầu học online, mà tớ lại chẳng biết gì về máy tính, rất lo lắng không biết có thể học bình thường được không... Hy vọng Yoshino-kun chỉ tớ cách dùng, nếu có thể dẫn dắt từng bước thì càng tốt."

"Tớ chắc không có nhiều thứ về máy tính và máy móc để chỉ cho cậu đâu."

"Vậy thì chỉ tớ những chuyện khác!"

"Nói thì nói vậy chứ, tớ có gì để chỉ cho Hoshikawa đâu."

"Th-Thì, đủ thứ chuyện đó............ như là chuyện này, hay chuyện kia... chẳng hạn."

Hoshikawa lí nhí nói.

Nội dung tôi nghe không rõ lắm, mà mặt cô ấy lại đỏ lên rồi kìa.

Nhờ người khác chỉ bảo thật sự ngại đến thế sao?

Có lẽ trở thành học sinh xuất sắc cỡ như Hoshikawa, sẽ cảm thấy xấu hổ về những điều mình không biết rõ. Xét trên phương diện này, thì so với việc tìm bạn học thân thiết, thà nhờ người gần như không có giao tình như tôi còn tốt hơn.

"Cho nên... ừm... chính là..."

"Cho nên, ý cậu là tớ có thể ở lại đây?"

Tôi vừa nói ra câu hỏi lúc nãy còn né tránh, Hoshikawa liền "Ừm, ừm" liên tục gật đầu đồng ý.

Sau đó, Hoshikawa dừng lại.

"...Nếu Yoshino-kun, muốn ở lại đây."

"Tuy rất ngại, nhưng nếu có thể ở lại thì thật sự giúp tớ rất nhiều."

Trong khoảnh khắc, Hoshikawa đang cau mày liền nở nụ cười rạng rỡ.

"Ừm! Không vấn đề gì, cứ ở lại đi!"

"Như vậy không phiền cậu chứ?"

"Sao lại phiền chứ! Tớ vui lắm!"

"Vui...?"

"À... v-vì, có thể nhờ cậu chỉ tớ về chuyện máy móc mà!"

"Cũng đúng, có gì tớ giúp được, cứ nói cho tớ biết."

"Tốt quá rồi."

Hoshikawa chuyển buồn thành vui, và cứ ôm lấy tay tôi không buông.

...Cái sinh vật đáng yêu này rốt cuộc là sao vậy?

Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ, hoa khôi tài sắc tỉ mỉ, nghiêm túc mà trước đây tôi chỉ có thể ngắm nhìn từ góc lớp, và người trước mắt đây, có thật sự là cùng một người không?

Chính vì vậy.

Lúc đó tôi, đã không nhận ra lời nói dối của cô ấy.

Mặc dù cảm thấy có chút đáng ngờ, nhưng cuối cùng tôi đã bỏ qua những nghi vấn đó.

"Vậy thì, Yoshino-kun. Sau này, mong cậu chiếu cố nhiều hơn."

Hoshikawa nói với nụ cười rạng rỡ.

Thế nhưng ánh mắt cô ấy lại lóe lên tia sáng của mãnh thú nhắm vào con mồi... mà tôi nhận ra điều này, đã là chuyện của một thời gian sau đó.