Sau Khi Bắt Đầu Học Online, Tôi Chuyển Đến Sống Chung Với Hoa Khôi Số Một Của Lớp!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến tuyến sự tượng đường chân trời Aditya

(Đang ra)

Chiến tuyến sự tượng đường chân trời Aditya

Masada Takashi

Đó là một thời đại mà “Thần toạ” còn chưa ra đời.Nhân loại nhờ khoa học kỹ thuật phát triển đến cực hạn mà văn minh tiến bộ vượt bậc, có thể đem bản đồ mở rộng đến toàn bộ vũ trụ.

22 135

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

23 77

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

33 224

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

54 491

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

63 456

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

159 1904

Tập 01 - Chương mở đầu

Đã bốn tháng kể từ khi loại virus bí ẩn bắt đầu đại dịch, thời gian thấm thoắt đã sang xuân.

Chính phủ ban hành Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp.

Các công ty, trường học, đều bắt đầu khuyến khích "làm việc/học tập từ xa".

Thế giới đã trở nên khó lòng gặp mặt người khác một cách dễ dàng.

Hôm nay, đám bạn cùng lớp vẫn đang than thở trên màn hình điện thoại.

"Không được ra ngoài chơi chán quá", "Không được gặp bạn bè buồn ghê", "Cô đơn quá", "Ai đó chơi với tôi đi".

...Nhưng xin lỗi nhé, tôi thì khác.

Tôi không thấy buồn hay cô đơn gì cả.

Nói ra có lẽ không hay lắm, nhưng đối với cá nhân tôi, tình hình hiện tại có thể xem là đáng mừng.

Nếu hỏi tại sao thì──

*Chọt.*

"Ực!?"

Tôi vội nuốt ngược lại tiếng kêu kỳ lạ suýt bật ra.

Đột nhiên cảm thấy đùi mình bị chạm vào.

Chiếc laptop đặt trước mặt, ở đầu bên kia màn hình, cô giáo lộ vẻ nghi hoặc "ửm?", dường như đã nghe thấy tiếng của tôi.

Hiện tại đang là giờ học online.

Cô giáo dạy ở lớp học tại trường, còn học sinh thì ở nhà mình, dùng điện thoại hoặc máy tính kết nối mạng để tham gia buổi học.

Ngoại trừ việc mọi người ở những địa điểm khác nhau, còn lại thì giống hệt như ở lớp học bình thường.

Thậm chí còn có quy định kỳ quặc là phải mặc đồng phục.

Rõ ràng không đến trường mà vẫn phải tuân thủ quy tắc lạ lùng này, tiếc là chuyện này do nhà trường quyết định, học sinh không có quyền phản đối.

Quyền bật tắt micro trong giờ học do giáo viên điều khiển.

Hiện tại vừa đúng lúc học sinh phụ trách giải bài tập, nên micro đang ở trạng thái bật.

Tiện thể nói luôn, micro đang bật không phải là của máy tính tôi dùng để học.

Bởi vì học sinh bị gọi tên không phải là tôi.

Vậy thì, tại sao tiếng tôi phát ra lại bị cô giáo nghe thấy...

『Giọng nói vừa rồi là...?』

"Xin lỗi cô, là em trai em ạ."

Cô giáo tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại, cô bạn đang giải bài tập lại trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh.

『Ồ, bạn Hoshikawa có em trai à──』

"Vâng ạ, em ấy đến lấy quyển sách tham khảo em đang dùng. Thật sự xin lỗi cô."

Cô giáo dường như bị lời giải thích của cô ấy thuyết phục, tiếp tục đọc nội dung sách giáo khoa.

À à, may quá... Tóm lại không bị phát hiện là được rồi.

Mà, người phát ra tiếng kêu là tôi đây không phải em trai cô ấy.

Chúng tôi chẳng những không có quan hệ huyết thống, mà ở lớp học còn gần như là người dưng chẳng mấy khi nói chuyện.

Có lẽ chính vì vậy.

Nên sẽ chẳng có ai ngờ được rằng ngay lúc này đây, hai chúng tôi lại đang ở chung dưới một mái nhà.

Mặc dù giáo viên hay ai đó có thể sẽ phát hiện ra camera của chúng tôi quay vào cùng một bức tường... nhưng mà, sự tương tác của hai đứa ở trường ít đến nỗi sẽ chẳng ai nhận ra điều đó. Thậm chí chính bản thân tôi, đến giờ vẫn khó tin chuyện này lại xảy ra.

"Xin lỗi nhé, Yoshino-kun."

Người bên cạnh như thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng xin lỗi tôi.

Cô ấy chính là thủ phạm chọt vào đùi khiến tôi phát ra tiếng kêu kỳ lạ── và cũng là cô gái vừa nói dối.

Lý do cô ấy nói chuyện với âm lượng gần như thì thầm, có lẽ là lo lắng dù giáo viên đã tắt micro thì vẫn có thể thu được tiếng.

Chắc chắn... tám phần là như vậy rồi.

Không, nếu không phải vậy thì không hợp lý chút nào.

Bởi vì, cô ấy mù tịt về máy móc.

Để tránh giáo viên nhận ra điều bất thường, tôi giả vờ nhìn sang bên cạnh như không có chuyện gì.

Cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cùng trường, đang ngước nhìn tôi với vẻ hơi áy náy.

Người này đẹp đến mức lời bình luận như vậy của tôi cũng thành ra thừa thãi.

Cô ấy có mái tóc dài óng ả tựa tơ, màu tóc hơi nhạt.

Làn da trắng nõn, mịn màng và mềm mại.

Trong ngũ quan thanh tú, ấn tượng nhất chính là đôi mắt to tròn, chỉ cần nhìn thẳng vào là như bị hút vào trong, thậm chí có thể cảm nhận được sức hút mãnh liệt. Dù tôi cũng chẳng chủ động nhìn thẳng vào cô ấy làm gì.

Và... đôi môi nhỏ xinh như cánh hoa anh đào, thứ mà khi ra ngoài sẽ bị khẩu trang che khuất.

Cô ấy không chỉ xinh đẹp.

Ngay cả khi mặc đồng phục, vẫn có thể nhìn ra thân hình mảnh mai như người mẫu của cô ấy.

Cùng với đó là đôi gò bồng đảo căng tròn chẳng hề ăn nhập gì với thân hình mảnh mai ấy── thậm chí có thể gọi là vũ khí thị giác.

Rốt cuộc là ăn gì mà có thể phát triển đến thế, lại còn có thể tập trung dinh dưỡng vào đúng chỗ như vậy... Thôi, tốt nhất đừng đào sâu làm gì, cứ coi như đó là một trong những bí ẩn của vũ trụ đi.

Tên cô ấy là Hoshikawa Haruka.

Có lời đồn rằng cô ấy là tiểu thư nhà danh giá, còn là học sinh xuất sắc đứng đầu khối.

Và, là hoa khôi số một của lớp.

Tôi gần như không quen biết nữ sinh nào ngoài lớp mình nên thực sự không thể so sánh, nhưng tôi cho rằng cô ấy không chỉ là số một của lớp, mà nói là số một toàn trường... không, nói là hoa khôi số một trong cả Tokyo này cũng không quá lời.

Bởi vì những giai thoại về sự nổi tiếng của cô ấy nhiều không kể xiết.

Từng có một thời gian, một ngày cô ấy được tỏ tình mười lần, một tháng từ chối hơn ba trăm người (tính theo mười lần một ngày), trong bảng xếp hạng "Nữ sinh muốn hẹn hò nhất toàn trường" do những người có tâm bầu chọn, cô ấy liên tục ba kỳ giành vị trí số một... Nhân tiện, kể từ khi Hoshikawa nhập học, cái tên ở vị trí số một chưa từng thay đổi.

Tóm lại, cô ấy là một nhân vật nổi tiếng ở trường cao trung của chúng tôi. Bất kể nam nữ hay khối lớp, mọi người đều dõi theo cô ấy từ xa với ánh mắt ngưỡng mộ.

Và tôi • Yoshino Kanata cũng là một trong số đó.

Đương nhiên, tôi chưa bao giờ được nhìn kỹ cô ấy ở khoảng cách gần như thế này.

Mặc dù tôi và cô ấy năm nhất cũng học cùng lớp, nhưng chúng tôi chỉ nói chuyện đúng một lần, sau đó dù chính phủ và thống đốc chưa khuyến cáo, tôi cũng tự nhiên giữ khoảng cách xã hội với cô ấy.

Vậy mà bây giờ, khoảng cách giữa tôi và cô ấy lại gần đến mức chỉ cần không để ý là vai sẽ chạm vào nhau.

Hoshikawa Haruka đó, đang ở ngay bên cạnh tôi, nhìn tôi, nói chuyện với tôi... thành thật mà nói, đến giờ tôi vẫn khó lòng tin nổi.

Quay lại chủ đề.

Micro mà cô giáo vừa bật là của máy tính cô ấy, còn tiếng kêu thảm thiết bị thu được là do tôi phát ra.

Việc Hoshikawa chọt vào đùi tôi, tám phần là có chuyện gì đó muốn hỏi.

Tuy cô ấy là tài nữ đứng đầu khối, nhưng lại là một người siêu cấp mù công nghệ.

Mặc dù tôi cho rằng với trí thông minh của cô ấy, chuyện này không thể xảy ra được, nhưng hễ là máy móc, dù là điện thoại hay máy tính, cô ấy đều hoàn toàn không biết dùng.

Sự thật này cả lớp không ai biết, ngay cả tôi ban đầu cũng không biết.

Tóm lại... chính vì tôi đã biết điều đó, nên bây giờ mới ở đây── tức là nhà của Hoshikawa.

"...Có chuyện gì sao?"

Tôi che miệng hỏi Hoshikawa lý do cô ấy làm vậy.

Là máy tính có vấn đề gì à?

Để tránh giáo viên phát hiện tôi đang nói chuyện riêng trong giờ, tôi giả vờ như đang xem vở ghi, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy.

Còn Hoshikawa... cô ấy lại nhếch mép, nở một nụ cười nhẹ.

Dù cô ấy muốn che giấu ý cười, nhưng vẫn bất giác để lộ ra.

Đôi mắt to tròn được hàng mi dài tô điểm, long lanh như mắt mèo đang tinh nghịch.

Nhìn thấy biểu cảm này, tôi hoàn toàn hiểu ra.

── Hoshikawa rõ ràng đang thích thú khi thấy phản ứng hoảng hốt của tôi lúc bị chạm vào bất ngờ.

"Ừm... máy tính có vẻ hơi lạ lạ."

"Lạ như thế nào?"

"Ừm── hình như điều khiển không được mượt lắm... Giờ có vẻ ổn rồi?"

"Vậy à, thế thì tốt."

Nói xong, tôi quay mặt về phía màn hình máy tính của mình.

...Thiệt tình, Hoshikawa đúng là khiến người ta đau đầu mà.

Nếu tôi là một tên con trai đang tuổi dậy thì đầy phiền não, thì bây giờ không thể nào tỏ ra bình tĩnh thế này được, mong là cô ấy đừng có dễ dàng chạm vào cơ thể người khác giới như vậy.

Cô ấy nên cảm ơn vì tôi là một quý ông. Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy thì...

"Ực!?"

Tôi lại phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

Lần này là bị chọt vào hông sườn.

Tuy không bị micro thu tiếng, nhưng tôi giật mình ngửa cả người ra sau, vô tình đụng vào bàn, khiến chiếc máy tính trên bàn hơi lệch đi.

Lần này lại sao nữa đây?

Tôi đưa mắt nhìn cô ấy── rồi cả người sững sờ.

Hoshikawa đang để lộ phần đùi trắng nõn của mình.

Cô ấy dường như không phát hiện ra, mắt nhìn đi chỗ khác.

...Không đúng, cô ấy không thể nào không phát hiện ra, đây chắc chắn là cố ý.

Bởi vì, tai cô ấy đỏ bừng lên.

À, cô ấy còn cố ý "hắng giọng" một tiếng.

Hoshikawa tám phần là cố tình để lộ đùi, lấy đó làm trò tiêu khiển khi xem phản ứng bối rối của tôi.

...Tuy nhiên, đây cũng có thể là tôi hiểu lầm.

Hoshikawa có thể thực sự không nhận ra mình đang ở trong tư thế khó coi như vậy.

Nếu thế, cứ để cô ấy duy trì bộ dạng đáng xấu hổ này dường như cũng có vấn đề.

Giống như khi thấy váy của một cô gái bị tốc lên, không thể nào làm ngơ được.

Giả sử cô ấy không cẩn thận để lộ nội y, lại còn vô tình lọt vào màn hình của cô giáo, thì tôi chắc chắn sẽ áy náy đến mức tối ngủ không yên. Mặc dù cô giáo cũng là nữ, nhưng chuyện này không liên quan đến giới tính, chắc chắn ai cũng không muốn những thứ như vậy bị người khác nhìn thấy.

Hơn nữa, con gái hình như cần đặc biệt chú ý giữ ấm, không nên để bị lạnh.

Thế là tôi cẩn thận để không bị Hoshikawa phát hiện, nhón lấy mép váy của cô ấy, lặng lẽ kéo về vị trí ban đầu.

"...Ư."

Hoshikawa khẽ run lên.

A, chết rồi... bị cô ấy phát hiện rồi sao?

Tôi nghĩ vậy, và xác nhận biểu cảm của cô ấy.

Tự ý chạm vào váy cô ấy quả thực có chút áy náy, tôi vốn định lát nữa sẽ xin lỗi.

Nhưng Hoshikawa vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, mặt hướng về phía khác.

"Sao... sao vậy? Yoshino-kun?"

Hoshikawa dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, liền nhìn sang.

Không chỉ tai cô ấy đỏ bừng, mà mặt cũng đỏ lên, hơn nữa cảm giác như cơ mặt đang co giật.

Mặc dù người nên co giật mặt mày, lẽ ra phải là tôi, kẻ đã tự ý chạm vào váy người ta mới đúng.

"À... ừm, váy cậu bị tốc lên."

"Ể, vậy à... Xin lỗi nhé, cảm ơn cậu."

"Mặt cậu đỏ quá, không khỏe ở đâu à?"

"Kh-không, tớ không sao."

"Vậy à, thế thì tốt."

Vừa rồi cô ấy có vẻ run lên... cứ coi như là do váy tốc lên nên bị lạnh đi, dù sao chính chủ đã nói không sao, người ngoài có lo lắng cũng vô ích.

Tuy nhiên, lát nữa vẫn nên pha cho cô ấy một tách trà nóng.

Tôi nhớ trong bếp hình như có hộp trà đen, trong tủ lạnh còn sữa, hay là làm Trà sữa Hoàng gia đi. Hoshikawa mù công nghệ chắc chắn không biết làm món này.

...Nói đi cũng phải nói lại, đáng lẽ đây phải là nhà của Hoshikawa mới đúng chứ nhỉ.

Thôi được rồi.

Như tôi đã nói lúc nãy, thế giới hiện đang trong tình trạng khẩn cấp.

Bây giờ các buổi học ở trường đều chuyển sang hình thức học online như thế này.

Không thể đến trường, không thể dễ dàng gặp gỡ bạn bè, thậm chí không thể ra ngoài chơi, so với trước đây, thế giới có thêm quá nhiều quy tắc đến mức khiến người ta hơi ngột ngạt.

Không chỉ liên lạc từ nhà trường, mà ngay cả bạn bè cũng chỉ có thể giao lưu qua mạng.

Nếu có ai đó lén lút gặp mặt bị phát hiện, sẽ bị xử phạt nghiêm khắc... Bầu không khí trong xã hội đang là như vậy.

Vậy mà, trong Tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp này, tôi lại chẳng hề thấy khó chịu hay cô đơn.

Đó là bởi vì tôi đang sống cùng căn hộ với hoa khôi được cả trường ngưỡng mộ • Hoshikawa.

Chúng tôi ở cùng một không gian, thậm chí có thể nói là ngồi cạnh nhau học bài, chuyện này đừng nói là bạn cùng lớp, ngay cả các giáo viên cũng không hề hay biết.

Trong khi thế giới bắt buộc phải học tập, làm việc từ xa, giữ khoảng cách xã hội, thì khoảng cách giữa tôi và Hoshikawa lại gần trong gang tấc.

Chỉ có điều.

Cô ấy có một vấn đề hơi lớn.

Chính là việc cô ấy cực kỳ mù công nghệ...

...Và.

Việc đó chỉ là diễn kịch, và cô ấy cứ ngỡ mình chẳng hề bị lộ tẩy chút nào.