Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 49

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 139

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Light Novel Vol 3 - Chương 08: Ăn trưa

Enjoy!

----------------------

Chương 8: Ăn trưa

“Dù gì cũng là dịp hiếm có, ăn trưa cùng nhau đi mà! Nhé? Vậy thì mình cứ đi thẳng lên tầng bốn – chỗ có nhiều quán ăn luôn đi!”

Yuri chẳng thèm nghe ý kiến của tôi, như thể sợ tôi chạy trốn, cô nàng nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo tôi đi về phía thang cuốn.

Từ chọn đồ bơi giờ lại tới ăn trưa sao!? Mà cô ấy còn không thèm hỏi ý kiến tôi nữa, đã quyết định rồi! Tôi đành bước nhanh để theo kịp bước chân đang hối hả của Yuri, đồng thời lên tiếng hỏi:

“Yuri này, cậu thực sự muốn đi sao!?”

“Chắc chắn rồi! Nghĩ lại thì, hình như tớ chưa từng đi ăn riêng với Ryou bao giờ, đúng không?”

“Ờ, nếu cậu nói vậy thì… đúng là chưa thật.”

“Đấy! Vậy thì giờ cả hai đứa đều đói rồi, cứ thế đi thôi!”

“Ờ, nhưng mà…”

Nếu cứ để bị cuốn theo nhịp của Yuri thế này, tôi sẽ bị trễ giờ hội tụ lại mất. Tôi vẫn đang lo Hinami và mọi người giờ ra sao, và trong lúc này tên stalker kia cũng có thể đang hành động… Nghĩ vậy thì tôi chẳng còn tâm trí đâu mà đi ăn trưa nữa!

Tôi cố gắng lấy can đảm để từ chối lời mời của Yuri, nhưng…

“Hay là… Ryou không muốn ăn cùng tớ à?”

Yuri, người vừa rồi còn rất hào hứng, giờ đột nhiên mang nét mặt đầy lo lắng và nhìn tôi chằm chằm.

Từ vui vẻ chuyển sang thế này thì… tớ cảm thấy như mình là kẻ xấu vậy. Không, có khi đúng là tôi đang làm điều xấu thật…

Nhưng với lời nói đó, tôi phải trả lời sao đây?

Tôi không ghét Yuri. Ngược lại, ở bên cậu ấy rất vui.

Nhưng không phải bây giờ! Giống như lúc nãy, thời điểm này thực sự tệ quá!

Tôi… không nghĩ ra được gì cả! Thôi xong rồi!

“…K-Không phải vậy đâu!”

“Thật không? Vậy cậu sẽ đi ăn cùng tớ chứ? Tớ muốn ăn trưa cùng với Ryou…”

Yuri nhìn thẳng vào mắt tôi với đôi mắt long lanh, rồi siết nhẹ tay tôi thêm một chút.

Aaaaaaaaa! Sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó chứ!? Tim mình…! Làm sao mà từ chối nổi với ánh mắt ấy cơ chứ!

Trước dáng vẻ đó của Yuri, tôi đành nói:

“V-Vậy… mình đi thôi…”

Tôi không thể từ chối được. Thật sự quá yếu đuối, nhưng tôi không thể.

Yuri chắc chắn chỉ muốn tôi vui nên mới mời như vậy. Nghĩ tới điều đó, tim tôi lại… lại càng nhói hơn…

“Thật không? Không làm phiền cậu chứ?”

“Ờ… ừ…”

Khi tôi đáp vậy, ánh mắt long lanh ấy lập tức bừng sáng.

“Yay~! Vậy thì cùng đi ăn hai người nhé! Chỉ hai người thôi đấy!”

Yuri nói rồi nháy mắt với tôi một cách cực kỳ dễ thương, như thể nhấn mạnh hai chữ “hai người”.

Cuối cùng, tôi đã không kịp hội tụ lại với nhóm Hinami, và tiếp tục đi với Yuri.

—------------------

“Xin lỗi đã để quý khách chờ! Đây là món cơm trứng phô mai của quý khách!”

“Wow! Nhìn đi, Ryou! Trông ngon lắm đúng không!”

Khi món cơm trứng phô mai được đem ra, mắt Yuri lập tức sáng rực lên.

“Trông hấp dẫn thật đấy. Kiểu này chắc chụp ảnh đăng mạng xã hội thì tuyệt luôn.”

“Chuẩn luôn! Tớ phải chụp vài tấm mới được!”

Yuri rút điện thoại ra và bắt đầu chụp lia lịa món cơm trứng phô mai.

Tôi cùng Yuri ăn trưa tại một quán chuyên về món cơm trứng. Nghe nói đây là quán quen của Yuri, và cô ấy muốn giới thiệu cho tôi nên mới chọn chỗ này.

Tôi gọi món cơm trứng thường, còn Yuri thì gọi cơm trứng phô mai. Sau khi hai món được đem lên, chúng tôi bắt đầu ăn cùng nhau.

“Từ khi nghỉ hè đến giờ chưa đến đây được lần nào nên tớ háo hức lắm!”

“Ngon lắm hả?”

“Ừ! Nhìn nè! Đây là đánh giá trên mạng đó, 5 sao luôn! Quá đỉnh đúng không!? Trọn vẹn 5 sao đấy!”

“Thật à? Nghe vậy thì hay đấy. Tớ chưa thấy quán nào được điểm tuyệt đối thế này đâu.”

“Đúng không đúng không! Thật sự rất ngon đó, nên mong đợi đi nhé!”

“Ừ.”

Đĩa cơm trứng trước mặt tôi có phần trứng mềm mịn, hương thơm ngọt ngào từ cơm bay vào mũi khiến tôi phải nuốt nước bọt. Nhìn thì đẹp, mùi thì tuyệt — không thể nào không ngon được.

“Vậy cùng ăn thôi nhé.”

“Ừm! À, khoan… đợi chút đã!”

Ngay khi tôi vừa định cầm thìa lên, Yuri bỗng đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ơm, nhân dịp này, tụi mình… chụp hình được không?”

“Hả? Hồi nãy cậu chụp cơm trứng rồi mà?”

“Không phải cái đó…”

Sau vài giây im lặng, Yuri lên tiếng:

“Chụp hình đôi… không được à?”

“Ể?”

Nghe từ “hình đôi”, đầu óc tôi bỗng trống rỗng. Hình đôi… tức là chỉ có hai đứa mình trong ảnh, đúng không?

… Gì cơ? Mà là với tôi á!?

“C-cậu đang nói nghiêm túc đấy à, Yuri-san?”

“C-có chứ… Tại vì tụi mình đã đi chung như vậy rồi, tớ muốn có một kỷ niệm.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói hơi to của Yuri, tôi hiểu ngay đây không phải chuyện đùa.

“Cậu không muốn à, Ryou?”

“À… tớ thì không sao. Vậy chụp thôi.”

“Ừm! N-Nào Ryou, lại gần tớ hơn nữa đi!”

Yuri mở camera trước trên điện thoại, rồi áp sát người về phía tôi. Tôi hơi bất ngờ trước khoảng cách gần đến vậy, nhưng nếu tỏ ra ngại ngùng rồi né ra thì sẽ không lọt vào khung hình. Dù xấu hổ, tôi vẫn cố đến gần đến mức vai chạm vai, rồi tạo dáng giơ tay hình chữ V.

Không biết khuôn mặt tôi lúc này có cười đẹp không nhỉ… Tôi lo lắng nhìn vào ống kính.

Rồi—

“Rồi nhé. Một, hai, chii~z!”

Tiếng “tách!” nhỏ vang lên từ điện thoại của Yuri. Sau khi chụp xong, hai đứa quay lại vị trí cũ, Yuri liền kiểm tra ảnh vừa chụp.

“Ôi ôi— đẹp quá chừng luôn! Nhìn nè Ryou!”

“Th-thật đấy… nhìn còn khá ổn so với mấy tấm bình thường của tớ…”

“Đúng không đúng không! Tớ chụp ảnh thường xuyên nên tay nghề cũng khá đấy chứ~”

Tôi vốn dĩ chụp ảnh rất dở, ánh mắt của tôi hay trông dữ dằn nên ảnh lúc nào cũng u ám

Không đến mức xấu kinh khủng, nhưng ảnh tôi chụp thường không dám cho ai xem.

Thế mà trong tấm ảnh Yuri chụp, tôi đang cười – dù có hơi gượng – nhưng trông tươi sáng hơn hẳn. Không ngờ lại có một mặt như vậy của mình. Kỹ năng của Yuri thật đáng nể.

“Để lát tớ gửi qua LINE cho cậu nhé!”

“Cảm ơn nha, Yuri.”

“Ehehe~ Vậy là tớ đã có được một tấm ảnh đôi với Ryou rồi nhé~”

Yuri cười rạng rỡ, cầm thìa lên, rồi xúc một miếng cơm trứng phô mai cho vào miệng.

“Trời ơi~ Lâu lắm rồi mới được ăn lại, mà vẫn ngon tuyệt vời luôn! Ryou cũng mau ăn đi, kẻo nguội mất đó!”

“Ừ, đúng nhỉ.”

Tôi xúc một thìa cơm trứng với phần trứng mềm mịn, cho vào miệng. Vị ngon đúng như mong đợi. Trứng mềm ngọt, cơm thì đậm vị chua nhẹ từ ketchup. Trứng và cơm hòa quyện tuyệt vời, ăn một miếng là không thể dừng lại được.

Tôi ăn thêm miếng nữa, rồi lại thêm miếng nữa…

Vừa ăn, tôi vừa nghĩ về kế hoạch tiếp theo. Tôi đoán, với tâm trạng hứng khởi của Yuri như hiện giờ, sau khi rời khỏi quán thể nào cô ấy cũng sẽ nói “Ryo~ mình đi game center nhé!” rồi tôi lại bị cuốn theo mất.

Tầng trên cùng của trung tâm mua sắm này có khu trò chơi, chắc chắn sẽ bị kéo đến đó.

Tức là… nếu cứ như thế này, tôi lại không thể gặp lại nhóm Hinami.

Không còn cách nào khác… Từ chối Yuri thì tim tôi thấy khó chịu, nhưng ở lại thì xa Hinami cũng chẳng phải điều tốt.

Giờ tôi không ở đó, chẳng biết Koi-san có hành động đúng như kế hoạch hay không. Tôi lặng lẽ đặt thìa xuống đĩa, rồi đứng dậy khỏi ghế.

“Ơ, sao vậy đó Ryou?”

Yuri đang nhai nhồm nhoàm nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

“À, xin lỗi. Tớ muốn đi vệ sinh một chút. Tớ sẽ quay lại ngay.”

“Okay~!”

Yuri nói thế rồi tiếp tục ăn ngon lành món cơm trứng phô mai.

Tôi giả vờ đi vệ sinh, lặng lẽ rời khỏi quán mà không để Yuri phát hiện. Sau khi đi đến chỗ khá xa, tôi rút điện thoại ra và gọi cho Koi-san.

Chưa đến ba hồi chuông thì cô ấy đã bắt máy.

"A lô?"

"Ah! Là tôi đây, Koi-san"

"Tôi biết rồi. Nhìn vào màn hình thông báo là biết ngay"

Qua điện thoại, tôi có thể cảm nhận được chút giận dỗi trong giọng nói của Koi-san. Nghe lạnh hơn mọi khi.

Cũng phải thôi. Kế hoạch đã bị phá hỏng mà.

"Giờ cậu đang ở đâu vậy? Bọn tôi đang ăn trưa ở khu ẩm thực"

"Bọn tôi cũng đang ăn. Ở quán quen của Yuri"

"Hừm, ra vậy. Thế ăn xong có thể gặp nhau không?"

"Thành thật mà nói thì hơi khó. Hiện tại Yuri đang khá phấn khích. Tôi đoán là sau khi rời quán cũng sẽ bị cô ấy lôi đi tiếp"

"Hiểu rồi. Mà đúng là Yuri kiểu người lôi kéo người khác mà. Khó từ chối cũng dễ hiểu"

"Cảm ơn cậu đã thông cảm, Koi-san"

"Nhưng nếu cứ thế này thì cậu sẽ bị cuốn theo cậu ấy mất đấy. Cậu định làm gì tiếp?"

Tôi đã đoán được câu hỏi này sẽ đến. Không phải tôi gọi choKoi-san mà không có kế hoạch gì. Tôi cũng có ý tưởng riêng.

"Tôi có một đề xuất này… Hay là đi xem phim? Ở tầng sáu trung tâm thương mại này vừa mở rạp phim mới mà, phải không?"

"Phim...? Tự nhiên nói vậy là sao?"

Tôi bình tĩnh trả lời nghi vấn của Koi-san.

"Nếu bọn mình giả vờ tình cờ gặp nhau ở rạp phim, thì sau đó cũng có thể hành động cùng nhau. Mà trong rạp thì số người vào bị giới hạn, nếu có ai khả nghi thì sẽ dễ nhận ra. Thế nào...?"

Mùa hè thường có nhiều phim dành cho lứa tuổi học sinh. Trong số đó có một bộ phim tình cảm dành cho học sinh cấp ba mà tôi nghĩ Yuri sẽ thích.

Tôi đã kiểm tra lịch chiếu, phim sẽ bắt đầu khoảng một tiếng nữa.

Ở rạp phim thì việc gặp nhau tình cờ sẽ dễ bề thực hiện, lại còn dễ phát hiện người lạ.

"Ra vậy. Quả thật là ý hay đấy. Nếu cứ chia rẽ thế này thì cũng chẳng giải quyết được gì. Được rồi, gặp nhau ở rạp phim nhé"

"Ừm. Tầm một tiếng nữa là có suất chiếu bộ phim tình cảm đó. Tôi có thể lấy cớ đó để rủ Yuri đi"

"Ừm, hợp với học sinh nữ cấp ba đó"

"Chứ sao? Tôi vừa kiểm tra thì vẫn còn chỗ để đặt vé. Chắc chắn bọn mình sẽ vào được cùng giờ"

"Hiểu rồi"

"Nhờ cậu nhé. À mà này"

"Sao?"

"Có ai khả nghi quanh đó không? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

"Tạm thời thì không. Hinami cũng ổn. Cổ đang ăn ngon lành tô mì soba cỡ đại kia kìa"

"Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn cậu. Hẹn gặp sau"

"Ừ nhé"

Kết thúc cuộc gọi, tôi cất điện thoại. Vậy là đã quyết định xong — tụ họp ở rạp phim.

—-------------------------

"Ể? Phim tình cảm sao? Bây giờ đi xem á?"

"Ừ. Tình cờ thấy, thấy hay hay nên tớ nghĩ là đi xem luôn. Tiện mà"

Sau khi gọi điện xong, tôi trở lại quán và lập tức nói với Yuri.

Ngay khi nghe thấy từ “phim tình cảm” từ miệng tôi, tay đang cầm muỗng của cô ấy chững lại, mắt mở to vì ngạc nhiên.

Chà, ai mà không ngạc nhiên khi từ tôi – người chẳng mấy khi xem mấy phim đó – lại thốt ra từ "phim tình cảm" cơ chứ.

"Đ–đ–đ–đợi đã! Cái gì cơ, Ryou!? Cậu thường xem mấy phim tình cảm à!?"

Sau vài giây đứng hình, Yuri đập mạnh tay xuống bàn và ghé sát mặt vào tôi.

"Tớ không thường xem, nhưng coi quảng cáo thấy hay. Nghe nhận xét cũng tốt nữa"

"Đúng là trong giới học sinh cao trung phim đó được khen nhiều, nhưng tớ không ngờ cậu lại để ý đến nó đấy……"

Bộ phim chúng tôi định xem có tên là Love Summer – chỉ nghe tên thôi đã biết là phim tình cảm chính hiệu rồi.

Cốt truyện đơn giản: Một cô gái chuyển đến trường mới, và rồi lại được anh chàng đẹp trai nổi tiếng để ý. Tuy motip điển hình, nhưng được khen ở phần diễn biến bất ngờ và có chiều sâu. Nhiều người còn đi xem lại.

"Thế nào? Đi nhé?"

"Tất nhiên rồi! Phải đi chứ! Trời ơi, được đi xem phim với Ryou, đúng là may mắn quá đi! Vui không chịu được luôn á!"

Yuri cười tươi rói, trông có vẻ rất phấn khích.

"Tốt. Vậy lát nữa mình đến rạp nhé. Tớ sẽ đặt vé qua mạng luôn"

"Cảm ơn cậu nhiều lắm~! Tớ mong chờ quá trời luôn á~"

Cho đến khi rời quán, Yuri vẫn cứ mỉm cười tít mắt trong lúc ăn phần cơm trứng phô mai còn lại.