Sau chia tay, bạn gái hoàn hảo của tôi lộ bộ mặt hung dữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

151 3889

Nourin

(Đang ra)

Nourin

Shiirow Shiratori

Vào một ngày đẹp trời, vị thần tượng đó bỗng chuyển về trường của cậu. Và thế là hành trình đu idol đúng cách của cậu bắt đầu từ đây.

4 3

Căn hộ 1DK trên cát

(Đang ra)

Căn hộ 1DK trên cát

Kareno Akira

Một cô gái vô tội không may vướng phải một vụ phá hoại tại viện nghiên cứu. Đứng trước bờ vực thập tử nhất sinh, một thực thể vô danh được nghiên cứu tại đó bỗng chiếm đoạt và chữa lành toàn bộ thương

2 155

WN - Chương 9: Buổi trưa

“Ơ kìa, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi mà sao chưa thấy ai mang cơm cho cậu thế? Bình thường giờ này chẳng phải bạn gái cậu đã cho người giao cả bữa đại tiệc đến tận tay rồi à?”

Trang Tiểu Hạ vươn vai lười nhác trên chiếc ghế xoay, liếc nhìn đồng hồ, rồi lại quay sang nhìn bàn làm việc của Hạ Ngọc Thu—sạch trơn như chưa từng có bữa trưa nào được chờ đón. Cậu đá nhẹ một cú vào chân bàn, lướt ghế sang, một tay khoác hờ vai Hạ Ngọc Thu, giọng cười cười nửa đùa nửa thật:

“Bị thất sủng rồi à?”

Hạ Ngọc Thu khẽ gạt tay cậu ta ra, ngả người vào ghế, nhíu mày mệt mỏi, dùng tay nắm thành nắm đấm xoa xoa hai bên hốc mắt:

“Không biết nữa... Sáng nay Cố Nhã cũng chẳng nhắc gì. Mọi khi đều báo trước, chắc nay cô ấy quên rồi.”

Nghe vậy, Trang Tiểu Hạ bỗng sáng mắt, vỗ vai bạn rôm rả:

“Vậy càng hay! Trưa nay đi ăn cùng tôi đi. Xuống dưới công ty, băng qua đường, có quán mới bán mì chân giò ngon lắm! Hôm qua tôi với Tiểu Trương đi ăn rồi, vừa miệng lắm. Mà bà chủ quán thì hehe... à thôi, nói nhiều không hay, cậu ăn rồi tự biết. Đi, tôi bao!”

Hạ Ngọc Thu liếc sang, mắt nheo nheo đầy nghi ngờ:

“Lại mời? Không giống cậu lắm đấy. Mùi âm mưu bay tới tận đây rồi.”

Bị nhìn chằm chằm, Trang Tiểu Hạ hơi chột dạ, gãi đầu cười xòa:

“Thì... hôm qua không nhờ cậu thì tôi lấy đâu ra số cô em kia? Mời bữa cơm coi như cảm ơn mà.”

Hạ Ngọc Thu uể oải vươn vai, ngáp dài một cái, mắt lại dán vào màn hình laptop với bản kế hoạch sản phẩm còn đang dang dở:

“Hôm qua bị cậu lừa đi bar xong về te tua, giờ cho tôi bát mì là xong chuyện hả?”

“Thì... tôi cho thêm hai miếng đậu và cái đùi vịt nữa, chịu chưa?”

Hạ Ngọc Thu chẳng thèm đáp, chỉ liếc cậu ta một cái sắc lẻm. Trang Tiểu Hạ hiểu ý, bồi tiếp:

“Phần kế hoạch còn lại tôi làm giúp cậu buổi chiều, được chưa? À... với cả số cô em hôm qua, tôi chia cho cậu luôn, cổ còn mấy người bạn thân nữa đó nha~”

“Bản kế hoạch thì được, số con gái thì khỏi.”

“OK! Vậy trưa đi luôn nhé?”

Hạ Ngọc Thu nhìn đồng hồ treo tường:

“Vẫn còn chút mới đến giờ nghỉ mà?”

“Thì đi trước chút cho đỡ đông!”

“Cậu muốn đi thì đi. Ra sớm bị bắt thì tôi không gánh hộ đâu.”

“Yên tâm... ủa chết, tổ trưởng đang đi tới!”

Chưa kịp vung tay thề thốt, Trang Tiểu Hạ đã thấy bóng tổ trưởng lù lù bước đến, mặt nghiêm như bắt gian. Cậu ta lập tức nuốt lời hứa còn dang dở, lặng lẽ trượt về chỗ, giả vờ gõ bàn phím như chăm chỉ từ sáng sớm.

Hạ Ngọc Thu thì bất an. Anh ta nhìn tổ trưởng tiến đến, lòng thấp thỏm. Lẽ nào mình quên giao tài liệu? Hay quên nhắn gì quan trọng?

Càng nghĩ càng không ra, chỉ biết ngồi yên chờ số phận đến gần.

Tổ trưởng – một người đàn ông trung niên, thân hình béo phì, tóc thưa như mưa bụi mùa đông, nổi tiếng trong công ty với thú vui sai vặt vô thưởng vô phạt và biệt tài bắt bẻ đúng chỗ đau.

“Ngọc Thu này.”

Giọng ông ta vang lên, ngọt như đường nhưng khiến người nghe chỉ muốn... chạy xa. Hạ Ngọc Thu nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Dạ, tổ trưởng gọi em?”

“Ừ, có việc quan trọng lắm! Lát nữa cậu sẽ tiếp một vị khách hàng đặc biệt—rất đặc biệt, có thể quyết định sống còn của công ty chúng ta đó!”

“Em á? Việc quan trọng vậy sao lại là em?”

“Người ta đích thân chỉ đích danh cậu đấy! Ngọc thu à, cơ hội này mà nắm được thì sự nghiệp lên như diều gặp gió. Thăng chức tăng lương, không chừng sắp tới chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ vừa sức!”

Những lời đường mật như rót mật vào tai, nhưng Hạ Ngọc Thu chỉ cười nhạt. Từ khi vào công ty, cậu nghe loại bánh vẽ này không biết bao nhiêu lần, thế mà vị trí vẫn lẹt đẹt, việc thì cực thân, lương thì chỉ vừa đủ... sống qua ngày.

“Vâng, em hiểu rồi. Vậy... khách mấy giờ tới ạ? Sau giờ nghỉ trưa đúng không? Em sẽ chuẩn bị trước.”

Hạ Ngọc Thu nuốt ấm ức vào lòng, vẫn cố tỏ ra lịch sự.

“Không, không kịp đâu. Khách sắp đến rồi. Cậu phải ra trước tòa nhà ngay bây giờ để đón họ.”

“Bây giờ? Nhưng tổ trưởng... Em còn chưa nghỉ trưa, cơm cũng chưa ăn…”

“Thế mới là thời cơ thử lửa! Hy sinh chút thời gian cá nhân thì đã sao? Người trẻ mà, biết phân nặng nhẹ mới trưởng thành được.”

Tổ trưởng vỗ vai cậu, cười nham nhở như thể mình vừa ban ơn lớn, rồi quay lưng, lắc lư cái thân hình ục ịch vào phòng – nơi hộp cơm nóng hổi đang chờ sẵn.

Trang Tiểu Hạ thấy ông ta đi khuất liền lò dò quay lại, mắt đầy thương cảm

“Khổ thân ông bạn. Có cần tôi mua cơm hộ không?”

Hạ Ngọc Thu thở dài quen thuộc, cố cười thanh lịch

“Có. Cái quán chú vừa nói đó. Một tô mì chân giò, nhỏ thôi, đừng bỏ cay.”

Nắng trưa gay gắt như lửa đổ từ trời. Xa xa, không khí cũng chao đảo, vặn vẹo vì nóng. Dưới những bồn hoa công cộng, vài cánh hoa dại héo rũ vì nắng gắt.

Hạ Ngọc Thu đứng nơi vỉa hè trước cao ốc, đúng vị trí tổ trưởng giao, chờ đợi người được gọi là “khách hàng quan trọng nhất định ảnh hưởng đến sự sống còn của công ty”.

Mười phút… rồi hai mươi phút… Không một bóng người.

Trong đầu cậu bắt đầu dấy lên một linh cảm chẳng lành. Có phải... mình vừa bị lừa?

Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi đen trượt tới, dừng lại chính xác trước mặt cậu. Cửa kính phía sau từ từ hạ xuống, hé lộ một đôi mắt xinh đẹp mà cậu chẳng thể nào quên.

“Xin lỗi nha, anh yêu à. Em đến trễ một chút.”