Hạ Ngọc Thu ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khách.
Mấy chục phút trước, Cố Nhã đã ra ngoài, nói là có chuyện muốn bàn nên bảo anh ở lại đây đợi.
Nhưng Hạ Ngọc Thu bắt đầu sốt ruột gần như không thể ngồi yên được nữa. Anh chắp tay lại, chán nản xoa xoa ngón tay, đờ đẫn và bồn chồn, cảm thấy bất an.
Một lúc sau, bỗng nhiên cửa phòng chờ trước mặt Hạ Ngọc Thu mở ra.
"Em xin lỗi, anh yêu. Không ngờ lại mất nhiều thời gian thế này chắc hẳn anh đang rất buồn chán nhỉ."
Cố Nhã đẩy cửa bước vào, vừa nói vừa đi đến tủ đựng đồ gần đó, lấy ra hai chiếc ly thủy tinh, sau đó, trên môi nở nụ cười mơ hồ, ngồi xuống bên cạnh anh.
"À, không sao đâu. Thực ra anh không cảm thấy nó dài đến thế. Nhưng nói là nhàm chán thì đúng là hơi nhàm chán."
Hạ Ngọc Thu thoát khỏi những cơn suy nghĩ rối rắm như tơ vò và quay đầu sang nhìn Cố Nhã đang ngồi bên cạnh trả lời một cách hời hợt.
"Ừm hửm, vậy sao? Vậy thì chúng ta về thẳng nhà luôn đi. Dù sao thì em cũng đã hoàn thành công việc rồi."
Vừa nói, Cố Nhã vừa chậm rãi rót rượu vang đỏ sẫm ngọt ngào đậm đà vào hai chiếc ly vừa mới mang ra. Cô cầm một chiếc ly lên, nhẹ nhàng lắc, chất lỏng màu đỏ rượu vang bên trong sóng sáng lập tức bắt đầu xoay tròn. Cô nhấp một ngụm rồi đưa cốc cho Hạ Ngọc Thu, cố ý hướng về mặt ly có dấu môi về phía anh.
"Nè, anh có muốn uống với em một ly không? Hôm nay em đặc biệt có thể cho phép anh uống rượu ở bên ngoài đấy."
Hạ Ngọc Thu nhìn ly rượu Cố Nhã đưa tới ngẩn người một lúc, sau đó không chút do dự xua tay từ chối.
"Thôi, quên đi. Em biết là anh không giỏi uống rượu mà."
"Anh không muốn uống một ly sao?"
"Ừ, anh không muốn uống rượu đâu."
"Ha ha, được rồi, nếu em không muốn thì thôi. Thật lòng thì em đã mong chờ được thất gương mặt đỏ ửng mơ màng của anh sau 1 ly rượu... tiếc ghê chưa."
Thấy Hạ Ngọc Thu kiên quyết không uống, Cố Nhã cũng không ép nữa, cô thu tay về, rồi ngửa đầu uống nốt nửa ly còn lại.
Sau đó, cô ấy đột nhiên đứng dậy và vươn vai một cách duyên dáng.
Thế rồi không báo trước Cố Nhã ngồi phắt lên người Hạ Ngọc Thu, dùng thân thể nhẹ nhàng của mình, cánh tay mảnh khảnh mềm mại quấn quanh cổ Hạ Ngọc Thu, nơi còn lưu những dấu hôn nồng nàn của cô.
Hạ Ngọc Thu chưa kịp hiểu cô đột nhiên muốn làm gì, lúc này, khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau một nắm tay, anh thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở đều đặn của Cố Nhã, vài sợi tóc đen mềm mại mượt như tơ rơi xuống vai anh.
Nhịp tim của anh bất giác tăng nhanh. Mặc dù đã ở bên nhau rất lâu, nhưng Hạ Ngọc Thu vẫn khó có thể chống lại sự trêu chọc của Cố Nhã, giống như cô nắm rõ hết mọi điểm yếu của anh.
"Nhắc mới nhớ, anh yêu, em có chuyện muốn bàn với anh bây giờ, anh thấy sao nào?"
Cố Nhã nhìn anh trìu mến một lúc rồi nói bằng giọng đầy dịu ngọt yêu thương.
"Ồ, có chuyện gì vậy? Cố Nhã, trực tiếp nói cho anh biết đi. Tuy rằng anh chưa biết chuyện đó là gì, nhưng anh nghĩ có lẽ anh không có ý kiến gì. Mà cho dù có ý kiến thì cũng chẳng thay đổi được gì."
Sau khi nghe Cố Nhã nói, Hạ Ngọc Thu thở dài trong lòng, sau đó thản nhiên trả lời.
Bởi vì anh hiểu rằng, tuy Cố Nhã nói muốn thương lượng với anh, nhưng thực ra cô đã quyết định từ lâu rồi, cho dù anh có từ chối hay không cũng vô ích, bởi vì cô chỉ muốn nói cho anh biết.
"Haha, cưng à, sao anh có thể nghĩ như vậy? Em luôn tôn trọng ý kiến của anh, như khi chúng ta chọn ăn gì vào bữa trưa hay xem phim gì cùng nhau, đúng không?"
Cố Nhã vòng tay ôm chặt lấy cổ Hạ Ngọc Thu và mỉm cười nói.
Hạ Ngọc Thu chỉ im lặng nghe Cố Nhã nói, cười không phản bác, Đúng là mấy chuyện lặt vặt thì em ấy sẽ nhường thật, Nhưng khi nói đến chuyện lớn… em ấy sẽ lại là chính mình: thái độ cứng rắn vô lí thậm chí là… cố chấp.
"Được rồi, vậy thì em nói cho anh biết đi rốt cuộc là chuyện gì." Thấy Cố Nhã vẫn còn thần thần bí bí hồi lâu mà vẫn chưa nói là chuyện gì, Hạ Ngọc Thu hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
"Chúng ta kết hôn nhé."