Sau chia tay, bạn gái hoàn hảo của tôi lộ bộ mặt hung dữ

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

151 3889

Nourin

(Đang ra)

Nourin

Shiirow Shiratori

Vào một ngày đẹp trời, vị thần tượng đó bỗng chuyển về trường của cậu. Và thế là hành trình đu idol đúng cách của cậu bắt đầu từ đây.

4 3

Căn hộ 1DK trên cát

(Đang ra)

Căn hộ 1DK trên cát

Kareno Akira

Một cô gái vô tội không may vướng phải một vụ phá hoại tại viện nghiên cứu. Đứng trước bờ vực thập tử nhất sinh, một thực thể vô danh được nghiên cứu tại đó bỗng chiếm đoạt và chữa lành toàn bộ thương

2 155

WN - Chương 16: Lá thư chia ly

Trước khi kịp nhận ra thì trời đã tối muộn, và ánh trăng mờ ảo, sáng bạc chiếu vào phòng ngủ của ngôi nhà qua khe hở giữa tấm kính của cửa sổ từ sàn đến trần nhà và rèm cửa.

Hạ Ngọc Thu nằm trên giường mềm mại, cả đêm không ngủ được, cũng không thể chìm vào giấc mộng.

Cổ Nhã mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu hoa oải hương, nằm nghiêng như đang ôm một chiếc gối hình người, hai tay ôm chặt lấy cổ Hạ Ngọc Thu, trên cổ phủ đầy dấu hôn mới, đôi chân thon dài mịn màng cũng kẹp chặt quanh eo anh.

Đêm nào cũng thế.

Làn da của họ áp chặt vào nhau, thậm chí Cố Nhã còn muốn cọ xát anh hoàn toàn vào cơ thể mình, để họ có thể ở bên nhau mãi mãi chẳng rời nửa bước.

Đầu của Hạ Ngọc Thu được giữ trong tay Cố Nhã, chôn sâu vào khe ngực cô, nên mũi anh luôn tràn ngập mùi hương hoa quế và sữa thoang thoảng từ cơ thể cô tỏa ra.

Hạ Ngọc Thu vùng vẫy cựa quậy hơi thở nóng hổi đều đều của Cổ Nhã liên tục phả vào da anh, khiến anh cảm thấy kích thích và ngứa ngáy.

Sau khi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt đẹp trước mặt, khuôn mặt khiến bất kỳ ai cũng phải rung động, Hạ Ngọc Thu lúc này chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng, bởi vì anh dường như dần dần cảm thấy rằng bên dưới khuôn mặt tuyệt đẹp này là một con quái vật quyết tâm nuốt chửng anh hoàn toàn.

Sau đó, anh trằn trọc rất lâu nhưng vẫn không thể ngủ được. Anh cảm thấy vô cùng chán nản nên quyết định ra ngoài đi dạo trong sân, nghĩ rằng điều này có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn.

Hạ Ngọc Thu nhẹ nhàng mở rộng vòng tay, rất cẩn thận, sợ vô tình đánh thức cô...

Cuối cùng, anh phải mất rất nhiều công sức và thời gian mới có thể thoát khỏi xiềng xích của Cố Nhã.

Nhưng mà, vừa mới bò đến mép giường ngồi dậy, liền nghe thấy sau lưng có tiếng rên rỉ dâm đãng, giật mình lạnh sống lưng, lập tức trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cho rằng mình vô ý động đậy quá nhiều, đánh thức Cố Nhã.

Nhưng khi Hạ Ngọc Thu quay đầu lại nhìn, phát hiện Cố Nhã vẫn chưa tỉnh, vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Hạ Ngọc Thu cuối cùng cũng an tâm thở nhẹ.

Anh đứng dậy, đi tới cửa, thay giày, sau đó đẩy cửa và bước ra ngoài.

"Phù--"

Hạ Ngọc Thu thở dài một hơi, một mình đi trên con đường đá hẹp trên bãi cỏ rộng, trong lòng chưa bao giờ thoải mái như vậy, giống như tảng đá đè nặng trên ngực tạm thời được gỡ bỏ.

Anh thong thả đi dạo dưới ánh trăng, làn gió mát buổi tối thổi qua mang theo hương cỏ.

Đêm thật yên bình và thư giãn, chỉ có tiếng côn trùng ríu rít và tiếng cành cây, bụi cây xào xạc đung đưa trong gió.

Cuối sân có một chiếc ghế xích đu làm bằng gỗ.

Mọi lần đều nhìn thấy nó mỗi khi ra ngoài bằng xe của Cố Nhã, nhưng Hạ Ngọc chưa bao giờ ngồi chiếc xích đu này.

Nhưng bây giờ Hạ Ngọc Thu lần đầu tiên ngồi lên chiếc xích đu này.

Anh giống như một quả bóng xì hơi, ngồi sụp xuống ghế, nhìn ngôi biệt thự xa hoa và tráng lệ trước mặt bằng đôi mắt mờ đục.

Lúc này, mặc cảm đen tối và tự ti trong lòng anh vô thức lại dâng trào, anh không khỏi vô thức so sánh mình với Cố Nhã thêm lần nữa.

Cô ấy, chính là Cố Nhã, là một doanh nhân thành đạt nổi tiếng. Cô ấy vừa có năng lực vừa có ngoại hình, tính tình hào phóng, tao nhã, đoan trang. Cô ấy có vô số tài sản và của cải, danh tiếng vang dội. Bất kể nhìn từ góc độ nào, cũng khó có thể tìm ra một khuyết điểm nhỏ nhất. Cô ấy quyến rũ và sáng chói.

Nhưng hãy nhìn lại bản thân mình. Tôi Hạ Ngọc Thu đây chẳng đạt được gì và làm việc trong một công ty nhỏ đang trên bờ vực phá sản. Tôi nhận mức lương thấp nhất nhưng lại làm nhiều việc nhất. Thỉnh thoảng, tôi bị sếp nhắm đến một cách khó hiểu, bị mắng mỏ và chỉ trích. Ngay cả số tiền tôi tiết kiệm được sau một năm làm việc chăm chỉ cũng không đủ để mua quà có giá trị ngang chiếc đồng hồ mà Cố Nhã tặng vào ngày lễ tình nhân.

Hạ Ngọc Thu đột nhiên thở dài đau khổ, cảm thấy vô cùng ủy khuất, tảng đá đè trên ngực dường như càng thêm nặng nề.

Chênh lệch quá lớn giữa người với người khiến Hạ Ngọc thu có chút tự ti, gần như nín thở, hơn nữa, khi Hạ Ngọc Thu nghĩ đến việc ngày mai Cố Nhã sẽ kéo anh đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, anh ta càng cảm thấy không thoải mái và sợ hãi.

Anh ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bập bênh, nhìn lên bầu trời đen kịt, với vầng trăng sáng và vài vì sao thưa thớt.

Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, trôi đi.

Trong lòng Hạ Ngọc Thu có nhiều suy nghĩ đan xem chồng chất nặng nề, nhưng cuối cùng anh vẫn âm thầm đưa ra một quyết định táo bạo.

Thực chất mà bói, với Hạ Ngọc Thu, đó chỉ là việc tiếp tục trốn thoát, được rồi cuối cùng anh cubhx phải quyết định và tìm ra giải pháp thích hợp nhất và đúng đắn nhất vào lúc này chuyện này anh đã nghĩ đến từ rất lâu rồi.

Hạ Ngọc Thu đứng dậy khỏi chiếc xích đi, rồi quay lại con đường cũ, đi dọc theo con đường lát đá cuội hẹp trở về nhà. Tuy nhiên, tâm trạng của anh rất khác so với lúc anh ra ngoài đi dạo.

Hạ Ngọc Thu đẩy cửa đi vào đại sảnh, thay dép đi trong nhà để trábg làm bẩn sàn nhà.

Anh bước đến bàn trà trong phòng khách và lấy ra một tờ giấy A4 thừng dùng trong máy in và một cây bút từ ngăn kéo.

Sau đó anh vô thức nuốt nước bọt, bàn tay cầm bút run rẩy vì lo lắng khi anh chậm rãi viết ba chữ "thư chia tay" lên tờ giấy.

Hạ Ngọc Thu quá tập trung vào việc viết đến nỗi không để ý đến một đôi đồng tử sâu thẳm đang lặng lẽ nhìn anh trong bóng tối.

Và chính xác thì, ngay lúc Hạ Ngọc Thu có ý định thoát thoát khỏi vòng tay Cố Nhã thì cô đã tỉnh lại, nhưng Cố Nhã không động đậy mà vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, mục đích của cô đương nhiên là muốn xem nửa đêm Hạ Ngọc Thu muốn làm gì.

Nếu Hạ Ngọc Thu muốn làm chuyện gì đó tệ hại à không tuyệt vời với cô, chẳng hạn như đụng chạm tiếp xúc có thể của cô hoặc cưỡng hiếp cô, thì Cố Nhã sẽ rất vui vẻ và thậm chí còn thưởng cho Hạ Ngọc Thu thêm rất nhiều khoái cảm.

Nhưng Cố Nhã cũng biết rằng mọi chuyện chắc chắn sẽ không phát triển như cô mong đợi.

Cho nên cô đi theo và theo dõi anh suốt chặng đường mà không bị Hạ Ngọc Thu phát hiện. Cố Nhã nhìn anh thong thả đi dạo trong sân dưới ánh trăng, nhìn anh ngắm sao trên chiếc xích đu trước cổng, cho đến bây giờ anh quay về nhà viết thư chia tay cho cô. Cô thực sự đã nhìn thấy tất cả những điều này, hoặc toàn bộ cuộc sống của anh và cả suy nghĩ của anh Cố Nhã đều hiểu rõ không sai sót.

Không lâu sau, Hạ Ngọc Thu đã viết xong bức thư chia tay với sự lo lắng có thể thay đổi vận mệnh của mình.

Hạ Ngọc Thu đặt bút trong tay xuống, sau đó tìm một tách trà và ấn lá thư vào một góc bàn trà. Nó rất dễ thấy và hầu như bất kỳ ai đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy.

"Few--"

Hạ Ngọc Thu lại hít một hơi thật sâu, dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, sau đó không mang theo bất cứ thứ gì mà chạy ra khỏi tòa biệt thự đã đè nén anh suốt bấy lâu nay.

Sau khi thấy Hạ Ngọc Thu chạy đi, Cố Nhã nhíu mày, đi đến bên bức thư anh viết, cô chỉ liếc nhìn hai chữ "chia tay" ở đầu ánh mặt trở nên lạnh lẽo đáng sợ có phần dữ tợn, sau đó không chần chừ thậm chí không thèm đọc xé nát tờ giấy ném vào thùng rác bên cạnh...