Gần nửa tháng đã trôi qua kể từ đêm Hạ Ngọc Thu quyết định chia tay với Cố Nhã và bỏ trốn khỏi biệt thự.
Giờ đây hiện tại, anh thuê một căn hộ nhỏ một căn phòng đơn sơ ở một góc khuất của thành phố rộng lớn và thịnh vượng này, đó là một khu ổ chuột trong thành phố.
Vào thời điểm này, khi mặt trời lặn dần và khuất hẳn dưới đường chân trời, đánh dấu sự chuyển giao giữa ngày và đêm,dần chìm xuống biển cam thành xanh thẳm.
Hạ Ngọc Thu vẫn đi bộ về nhà như thường lệ, trên tay cầm một bao rau giảm giá vừa mua từ siêu thị gần nhà.
Con đường đi về nhà của Hạ Ngọc Thu quanh quẩn giữa những tòa nhà thấp và cũ kỹ trong đô thị, xe đạp hoặc xe điện và xe ba gác đỗ bừa bãi bên lề đường đã ép chặt con đường vốn đã hẹp thành một con đường chỉ còn đủ để hai hoặc ba người mới có thể lách qua . Nhiều dây điện từ tầng trên chằng chịt như mạng nhện kéo xuống để sạc xe nhìn rất hỗn độn. Ngay cả lớp vỏ bảo vệ cách điện của một số dây cũng bị nứt toác ra, và các ổ cắm điện và cáp sạc cũng bị lồi ra nhìn mà cũng thận rợn người.
Khi Hạ Ngọc Thu từ từ bước về cửa nhà, trời đã gần tối, những ngọn đèn đường mờ nhạt bên lề đường tự động bật sáng lên từng cái một.
Hạ Ngọc Thu ngẩng đầu nhìn đèn đường trước căn hộ của anh đang thuee, nhấp nháy chập chờn, vẫn như cũ, anh nhớ rõ nửa tháng trước khi anh chuyển đến đây, đèn vốn đã hỏng hóc từ trước, mãi đến bây giờ vẫn chưa có ai đến sửa.
Hạ Ngọc Thu không biết đèn đường đã hỏng bao lâu trước khi anh đến đây, cũng không biết phải báo cáo ở đâu hay ngôi nhà này chỗ quản lí chịu trách nhiệm ở bộ phận nào. Nhưng dù sao thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến anh. Ngược lại, nó giúp anh dễ dàng tìm thấy căn hộ của mình khi anh mới đến lúc không quen thuộc với nơi này và dễ dành nhận biết hơn mỗi tối khi anh về muộn.
Căn hộ cũ kỹ này không có thang máy nên Hạ Ngọc Thu chỉ có thể leo lên tầng năm trong khi mang theo túi rau nặng. (*trans: túi rau nặng??*)
Lòng bàn tay Hạ Ngọc Thu đau nhức vì bị hằn đỏ khi đang xách bao, nhưng may mắn thay cuối cùng cũng về đến nhà.
"Ấy em trai nhỏ, sao hôm nay lại mang nhiều rau củ trong từng những túi lớn túi nhỏ thế? Hôm nay là ngày gì đặc biệt của em trai nhỏ nhỉ?"
Người chào Hạ Ngọc Thu là chủ căn hộ, một người phụ nữ quyến rũ đang ngồi nơi bồn rửa công cộng với một chậu nước, đang những giặt bộ đồ lót đủ kiểu thể loại của mình. (*trans: yes it's that milf*)
Hạ Ngọc Thu đứng khựng lại trước cửa , một tay cầm túi, một tay tìm chìa khóa trong túi, nghe thấy chủ thuê chào hỏi, anh liền lễ phép đáp lại.
"Không có ạ, hôm nay không phải ngày đặc biệt, chỉ là siêu thị đang có đợt giảm giá đặc biệt thôi, rau rẻ nên em vô tình mua thêm một ít."
"Hừm ra là vậy. Chị cũng đã đoán thế."
Bà chủ nhà mỉm cười, vẩy tay cho ráo nước rồi lau bằng chiếc khăn treo bên cạnh, đứng dậy đi về phía Hạ Ngọc Thu.
Khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ nhàng và quyến rũ. Cô trông cũng không hẳn là xinh lắm, nhưng chắc chắn là rất quyến rũ và dễ thương.
Lần trước Hạ Ngọc Thu rửa mặt ở bồn rửa công cộng, có nghe thấy mấy người hàng xóm bên bàn tán sau lưng về bà chủ nhà. Nghe nói năm nay cô mới ngoài ba mươi, nhưng chồng cô đã mất năm sáu năm rồi. Tuy nhiên, cô có tiêu chuẩn rất cao. Những người được săn đón nhiều trên thị trường mai mối mặt mày sáng sủa và có ngoại hình đẹp thì trong mắt bà chủ đều là xấu xí. Cho nên, mặc dù cô có điều kiện tốt như vậy, một mình ôm mấy tòa nhà và căn hộ đang chờ thu lượng lợn tiền thuê, nhưng cô vẫn là góa phụ trong nhiều năm.
"Em trai nhỏ~, em có muốn ở đây miễn phí cả đời không? Chị thậm chí có thể cho em ở một căn phòng tốt hơn, em không thấy khó chịu khi phải sống trong căn phòng nhỏ thô sơ này mỗi ngày sao?"
Khi bà chủ đang nói, liền muốn khoác lấy tay Hạ Ngọc Thu, nhưng anh đã kịp né tránh đi.
"Chậc, nhìn xem nè, em trai nhỏ còn ngại ngùng với chị sao? Chị biết những người trẻ tuổi như em trai nhỏ, một mình đến thành phố lớn này, nhất định muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp lớn, nhưng đời mà không dễ dàng như vậy đâu nè. Nhưng chỉ cần em trai nhỏ nguyện ý, những tòa nhà mang tên chị đây sau này sẽ là của em á. Hơn nữa chị nghe đồn rằng nơi này của chúng ta trong vài năm tới sẽ bị đưa vào diện cần bồi thường tổn thất và nhận được rất là nhiều tiền lắm luôn ý, em trai nhỏ nè sợ rằng không thể hưởng thụ hạnh phúc khi theo chị đây sao? Đây không phải cũng là một loại thành công sao rất lớn hay sao nè?"
Thấy Hạ Ngọc Thu vẫn còn ngập ngừng, bà chủ tiếp tục nói thêm với vẻ tươi cười.
Hạ Ngọc Thu nhất thời không biết trả lời thế nào, đành gãi đầu cười ngượng ngùng, sau đó cúi xuống nhặt đống rau vừa mua đang đặt dưới đất đi vào trong nhà, lễ phép kéo léo từ chối.
"Thật sao? Tuyệt quá, nhưng em phải về nhà nấu cơm rồi ạ. Chúng ta nói chuyện sau nhé."
Nói xong, Hạ Ngọc Thu lập tức đóng sầm cửa lại, không chút do dự chặn đứng ánh mắt câu dẫn bà chủ ở bên ngoài nhà.
Nhìn thấy cảnh này, bà chủ thậm chí vẫn còn văng vẳng lên bên ngoài với vẻ rảnh mãnh đói khát vì đã cô đơn quá lâu.
"Em trai nhỏ à! Nếu bỗng một ngày em muốn ngừng làm việc chăm chỉ, hãy nhớ đến tìm chị. Chị luôn chờ ngày em tỉnh ngộ."
Hạ Ngọc Thu khóa cửa lại, thở dài một hơi, đặt túi rau và chùm chìa khóa trong tay lên bàn, sau đó đi đến giường, nằm vật ra giường.
Một lát sau, Hạ Ngọc Thu ngồi dậy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn quanh căn phòng tồi tàn chưa hoàn thiện, rất nhỏ vách tường còn chưa sơn, sàn chưa lát gạch thậm chí còn không bằng phòng tắm lúc anh sống cùng Cố Nhã. (*trans: thảm hại...*)
Mặc dù Hạ Ngọc Thu vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm đáng kể trong thẻ và hiện đang được nghỉ phép có hưởng lương với mức lương cố định được gửi vào thẻ hàng tháng, anh vẫn tuân thủ nguyên tắc tiết kiệm càng nhiều càng tốt và thuê căn phòng nhỏ này chỉ với 500 nhân dân tệ một tháng.
Hạ Ngọc Thu nghĩ vì đang sống một mình nên việc sống ở đâu cũng không quan trọng.
Mà thì cũng vì Hạ Ngọc Thu chưa bao giờ cảm thấy hối hận trong suốt những ngày qua.
Tuy Hạ Ngọc Thu không còn căn biệt thự xa hoa đến mức có thể khiến anh lâu lâu lạc lối khi đi trong nhà, hay chiếc xe hơi sang trọng khiến người qua đường phải ngoái nhìn anh với ánh mắt ghen tị và anh cũng đã mất đi một người bạn gái vô cùng tài giỏi, xinh đẹp và yêu anh hết mực.
Nhưng anh đã có được thứ mà Hạ Ngọc Thu chưa từng có trước đây - bản thân mình.
Bây giờ, dù có lãng phí cả ngày, cũng sẽ không cảm thấy lo lắng hay bối rối, vì cuối cùng anh đã không còn là món đồ chơi thuộc sở hữu của ai khác.
Hạ Ngọc Thu nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy, ngáp một cái rồi ngồi xuống trước bàn máy tính, định chơi game giết thời gian một lát rồi đi ngủ như thường lệ.
Vẫn tuân thủ nguyên tắc tiết kiệm bất cứ khi nào có thể, bàn máy tính và ghế của anh được nhặt từ những người hàng xóm đã vứt bỏ chúng khi họ chuyển đi, và anh tự lắp ráp dàn phụ kiện máy tính các bộ phận được thu mua từ thị trường đồ cũ. Hạ Ngọc Thu thậm chí còn không có CPU máy tính phù hợp, mà chỉ sử dụng hộp đựng giày để bỏ những linh kiện như CPU, vì vậy anh vẫn sử dụng một chiếc tua vít rỉ sét để đoản mạch và bật máy tính.
Anh bật màn hình 60Hz thấp cũ kỹ chậm chạp, sử dụng bàn phím, chuột và các thiết bị ngoại vi khác mà anh mua với giá 5 nhân dân tệ từ một quán net sắp phá sản và mở một trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất trực tuyến thê đồng đội trên máy tính vừa tải hôm qua để chơi.
“Chậc….”
Hạ Ngọc Thu nhìn bộ card đồ họa 3.0 mới toanh không hiểu sao lại xuất hiện trên tài khoản trò chơi của mình, nhíu mày, tặc lưỡi, không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định là do Cố Nhã mua cho mình.
Nhưng điều đáng nói khiến Hạ Ngọc Thu rùng mình hơn chính là tại sao cô lại biết được ID tài khoản trò chơi và mật khẩu mà anh vừa mới tạo ngày hôm qua.
Kỹ thuật nối đoản mạch chập nút này của main được học từ vậy lý năm lớp 9 Card đồ hoạ (Graphics card) hoặc card màn hình là một thiết bị chuyên dụng để xử lý thông tin hình ảnh trong máy tính, bao gồm màu sắc, độ phân giải và độ tương phản. *TRANS: ANH EM NÓI ĐÚNG THẰNG NÀY YẾU VL!*