Ngón tay ngọc ngà của Cố Nhã lướt nhẹ, bấu lấy vạt áo của Hạ Ngọc Thu. Trong chớp mắt, lớp vải được kéo lên, trượt khỏi thân thể anh nhanh như cách người ta bóc vỏ xúc xích — gọn gàng, dứt khoát. Một vùng da thịt trắng ngần, mịn màng hiện ra dưới ánh đèn dịu nhẹ.
“Khoan đã… Cố Nhã, em định làm gì thế?”
Hạ Ngọc Thu vừa hé miệng đã thấy cổ tay mình bị khoá lại bởi cặp còng sáng bóng như thép lạnh — từ lúc nào, anh không hay biết. Chỉ biết rằng, tay anh giờ chẳng còn cựa quậy được nữa.
“Ưhm… thế này thì anh sẽ ngoan hơn rồi, phải không?”
Cố Nhã ngồi lên người anh, bàn tay dịu dàng lướt dọc từng đường nét: từ khóe môi, chiếc cằm góc cạnh, cổ họng gợn sóng, xương quai xanh, rồi trượt xuống ngực, bụng… Và cuối cùng, dừng lại ở nơi khơi nguồn cảm xúc mạnh mẽ nhất của một người đàn ông.
“Cố Nhã… đợi chút, chuyện này...”
Lời còn chưa kịp thốt hết, môi anh đã bị cô dùng đầu ngón tay bịt lại. Đôi mắt Cố Nhã cong lên như vầng trăng đầu thu, khẽ nghiêng đầu nói khẽ:
“Suỵt. Anh quên rồi sao? Đây… cũng là một phần trong công việc tiếp khách của anh đấy. À mà thôi, nói thẳng ra cho dễ hiểu nhé — bây giờ, anh không còn là người yêu của em nữa đâu. Anh chỉ là một cậu nhân viên thấp cổ bé họng, vô tình bị khách hàng ‘áp đặt luật ngầm’ mà thôi. Có muốn vùng vẫy, cũng chẳng ai cứu vớt. Vậy nên, điều anh cần làm bây giờ — là dâng hiến thân thể ngoan ngoãn của mình, phục vụ cho một khách hàng rất quan trọng như em. Trừ khi anh muốn khóc lóc cầu xin như một kẻ thật sự bị cưỡng đoạt, biết đâu em lại động lòng… tha cho một lần, nhỉ?”
Giọng nói ấy, ngọt như mật ong chảy qua đầu lưỡi, nhưng mang theo gai nhọn của sự áp chế đầy quyến rũ. Cô cúi xuống, môi khẽ mân mê vành tai anh, trong khi thân thể đang giam giữ anh không ngừng nghỉ — vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt như một vũ điệu quyền lực không ai dừng được.
“Vậy là đủ rồi… Cảm ơn nhé anh yêu à. Hôm nay vất vả cho anh rồi.”
Cố Nhã áp mặt vào cổ Hạ Ngọc Thu, khẽ thở ra tiếng thỏa mãn, vừa cười vừa hít sâu hương thơm còn sót lại trên da thịt anh.
“Trước khi nói lời cảm ơn, em có thể… rời xuống được không?”
Hạ Ngọc Thu nói như rên rỉ. Ánh mắt anh mơ màng, pha chút oán trách. Cả buổi chiều bị quấy rầy không nghỉ ngơi, đến một giây thở cũng không được yên.
“Vội gì chứ? Khoảnh khắc âu yếm sau cuộc yêu mới là phần đáng giá nhất, đúng không?”
Cô vừa nói vừa ra khỏi người anh trong tiếc nuối, bàn chân trần nhẹ nhàng đáp xuống nền gạch mát lạnh. Nhặt lại từng món quần áo mình vừa tàn nhẫn lột bỏ khỏi cơ thể anh, cô tiện tay ném lại cho Hạ Ngọc Thu:
“Thôi nào, đừng trừng mắt nhìn em như kiểu ‘tiểu thê tử bị bắt nạt’ nữa. Nè, mặc đồ vào đi. Hay là… để em mặc cho anh nhé?”
“Không cần đâu, để anh tự làm.”
Anh gần như lập tức mặc lại quần áo, vì cảm giác bị ánh mắt cô bao trùm như lột trần lần nữa khiến anh ngượng đến mức không chịu nổi.
“Vậy… giờ chúng ta quay lại công ty được chưa?”
Hạ Ngọc Thu vừa đứng dậy vừa liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. Đã khá muộn rồi. Anh chỉ mong sớm được trở về nhà, ngủ một giấc thật sâu, thoát khỏi chuỗi ngày trở thành công cụ để “khách hàng” sử dụng.
“Nào… vẫn chưa được đâu.”
“Hả? Lại sao nữa?”
Cố Nhã khẽ mỉm cười, như đã tính trước tất cả:
“Vì công việc của anh… vẫn chưa kết thúc.”
Cố Nhã vừa nói vừa vuốt nhẹ một lọn tóc rối ra sau tai — điệu bộ yêu kiều và quyến rũ như một nữ vương nắm hết ván cờ trong lòng bàn tay.
“Nhưng... sắp hết giờ làm rồi. Hết giờ là anh không còn nghĩa vụ công việc nữa.”
Hạ Ngọc Thu chỉ muốn buông xuôi mọi thứ, về nhà chui vào chiếc giường quen thuộc, gác lại tất cả. Nhưng…
“Nhưng em đâu chỉ là ‘khách hàng quan trọng’, em còn là bạn gái của anh mà. Sau giờ làm, bạn trai đi cùng bạn gái, chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
Cố Nhã ngồi phịch xuống ghế sofa, vắt chân, đầu chống tay, đôi mắt long lanh ánh lên niềm thích thú lẫn chiếm hữu.
Trước lời lẽ ấy, Hạ Ngọc Thu chẳng thể phản bác, chỉ đành thở dài giơ tay đầu hàng:
“Thôi được rồi… Vậy em muốn anh làm gì nữa đây?”
Cô cười khúc khích, nhẹ như gió thoảng:
“Cũng không có gì to tát đâu… Chỉ là muốn anh đi cùng em dự một buổi tiệc tối hơi nhàm chán một chút… được chứ?”