POV: Oda Akira
Sau khi thoát khỏi nanh vuốt của Gram và đám tay sai, chúng tôi tụ tập lại ở khách sạn.
Crow và Lia đã kịp nhìn thấy chúng tôi bay ngang trời nên tức tốc quay về xem chuyện gì xảy ra.
Tôi hơi áy náy vì phá ngang buổi “riêng tư” của họ, Lia cũng làu bàu đôi câu, nhưng khi nghe tôi kể về vụ đụng độ với Gram, cô liền bỏ qua.
Latticenail thì đã biến mất tự lúc nào.
Tin tốt duy nhất là Kerria, dù bị thương nặng, vẫn có cơ hội hồi phục hoàn toàn.
Bác sĩ bảo nếu chúng tôi không đưa cô đến kịp lúc thì có lẽ đã quá muộn.
Kerria và Raúl nói có lẽ họ sẽ rời Hội Mạo Hiểm và chuyển sang một thành phố khác sống, điều này cũng dễ hiểu sau những gì vừa xảy ra với gã hội trưởng.
Và thế là tôi thức trắng giữa đêm, khi cả phòng đang say ngủ.
Chắc phải tầm 2, 3 giờ sáng, giờ chết chóc của màn đêm.
Tôi nhẹ nhàng trườn ra khỏi giường, tránh đánh thức Amelia và Night đang nằm bên cạnh.
Tôi khoác chiếc áo choàng đen dày, vốn ít khi mặc vì vướng víu, quấn thêm khăn đen quanh cổ.
Trang phục thường ngày đã đen tuyền, giờ trông tôi như hòa làm một với bóng tối, có thể lẩn đi không tiếng động.
May mắn thay, đêm nay là đêm không trăng.
Nhờ kỹ năng “Ám Sát”, mắt tôi quen hẳn với bóng đêm, dễ dàng tránh mọi ánh nhìn.
“Ngươi định đi à?”
Crow đứng tựa cửa, vừa thức dậy.
“Ừ,” tôi đáp, không bất ngờ vì nghĩ ông ta sẽ tiễn mình.
“Ta biết nghe từ miệng ta thì hơi lố, vì chính ta kéo ngươi vào chuyện này, nhưng đừng có liều quá. Con quỷ đó bảo mấy tên lính phê thuốc kia mạnh ngang một con quỷ trung bình đấy.”
Không biết ông ta nghe Latticenail nói chuyện lúc nào, nhưng lời cảnh báo ấy chỉ khiến tôi bật cười.
Tôi đâu phải dạng sẽ chùn chân trước đám quái trung bình, Crow cũng phải biết chứ.
Có lẽ ông chỉ đang lo lắng, thấy có lỗi vì đẩy tôi đến bước này.
“Không giống ông chút nào, Crow. Yên tâm đi, dù ông không nhờ thì tôi cũng sẽ tự làm thôi. Ngay từ khi rời lâu đài, tôi đã thề phải trả thù cho Chỉ Huy Saran, dù có phải hy sinh tất cả. Giờ cơ hội đã đến. Nhưng ông cứ cầu may cho tôi cũng được.”
Tôi cài hai thanh dao găm bên hông, lướt qua Crow và ra khỏi phòng.
Ông ta theo sau.
“Ta biết ngay từ lần đầu gặp ở quán trọ bên Ur, ngươi mang trong mình ngọn lửa báo thù. Thấy rõ trong mắt ngươi.”
“Tôi tin. Nhưng nói thật, sống chỉ để báo thù mệt lắm. Tôi lo rằng việc mình báo thù cho em gái ông chưa chắc khiến ông thanh thản, hay cảm thấy công lý đã được thực thi.”
Vừa kiểm tra từng con dao phi giấu trong người, tôi nghe Crow khịt mũi khinh khích.
Ông biết rõ cảm giác mệt mỏi vì cơn giận kéo dài năm này qua năm khác.
“Ừ, có thể thế. Nhưng ít nhất ngươi cũng xóa sổ được khối ung nhọt đã bào mòn xã hội thú nhân và cả thế giới này quá lâu rồi. Hắn luôn giật dây, vơ lợi, coi thuộc hạ như quân cờ.”
Tôi từng thắc mắc vì sao một kẻ không tin ai như Gram vẫn chưa bị ám sát.
Giờ tôi hiểu:
Nhờ đám lính phê thuốc kia.
Chúng chỉ là xác sống biết chiến đấu và nghe lệnh.
Không cần lòng tin, cũng chẳng sợ phản bội.
Sau trận lúc chiều, tôi tự tin có thể lẻn qua chúng, giết Gram ngay dưới mũi chúng.
Với kỹ năng “Ẩn Thân” cấp tối đa, tôi có thể lướt vào như bóng ma, thậm chí không hiện trên camera an ninh.
Dù có máy dò nhiệt cũng vô dụng, kỹ năng này như bóp méo cả định luật vật lý, khiến tôi gần như vô hình.
Người duy nhất từng phát hiện ra tôi chỉ có Chỉ Huy Saran với “Ma Nhãn” của ông ấy.
Thuở nhỏ tôi ghét cay đắng việc bị người khác lãng quên.
Nhất là khi chơi ở sân trường mà bị bỏ rơi, nỗi cô đơn đó đè nặng lên tim.
Về sau thì cũng có lúc hữu ích, như trốn học hay ngủ gật mà không bị bắt, nhưng tôi chưa từng thích năng lực ấy, dù ở thế giới này nó đã thành kỹ năng thực thụ.
Nhưng hôm nay thì khác.
Lần đầu tiên, tôi thật sự biết ơn vì có sức mạnh này.
Gram đã gây đau khổ cho quá nhiều người:
Bạn bè, thầy của tôi, Chỉ Huy Saran.
Em gái của Crow.
Và cả Amelia.
Hắn suýt giết Kerria hôm nay chỉ vì thích.
Nếu hắn còn sống, sẽ chỉ có thêm nạn nhân.
“Tôi không định giết đám lính phê thuốc của hắn, nói trước cho rõ. Nhưng nếu gặp thích khách khác cùng mục tiêu, tôi buộc phải loại trừ họ. Dù thế nào tôi cũng không để ai cướp mồi của mình. Tôi sẽ chỉ giết Gram, và bất cứ thích khách nào cản đường. Được không, khách hàng cao quý?”
Tôi hỏi giọng châm chọc.
“Được thôi… thích khách đáng tin cậy của ta.”
Crow nói, ánh mắt thoáng hối hận.
Tôi khẽ cười nửa miệng, rồi phóng ra cửa sổ.
“Khoan, Akira! Đừng làm vậy!”
Một cô công chúa xinh đẹp gọi tên tôi, nhưng tôi giả vờ không nghe thấy.
Tôi quỳ trên mái ngói nghiêng của tòa nhà Gram gọi là nhà, bóng tôi hòa vào màn đêm đen đặc phía sau.
Tôi nấp ở đó rất lâu, nhìn, chờ, bất động hoàn toàn, chỉ có áo choàng và chiếc khăn quàng đen dài khẽ phấp phới theo gió nửa đêm.
Tôi phải tránh đối đầu với đám lính đánh thuê của hắn.
Không chuẩn bị trước, tôi chẳng biết bọn gác đi tuần theo lịch nào.
Dù kỹ năng Ẩn Thân giúp tôi dễ dàng lẻn vào giết Gram, nhưng mọi chuyện có thể thành thảm họa nếu chúng phát hiện hắn đã chết trước khi tôi kịp thoát.
Đáng lẽ tôi nên lên kế hoạch kỹ hơn, nhưng vì sợ đổi ý hoặc sợ Gram lần ra chỗ chúng tôi đang ở, tôi không thể chờ thêm.
Đó là lý do tôi phải quan sát, nắm bắt thời cơ.
Tôi kiên nhẫn theo dõi từng chuyển động trong và quanh tòa nhà.
Sau một hồi, tôi đứng dậy, thở ra, rút cặp dao găm Yato-no-Kami và sẵn sàng chiến đấu.
Bất chợt, một gã đàn ông xuất hiện ngay trước mặt tôi như thể bước ra từ hư không.
Giống hệt tôi, hắn mặc toàn đồ đen, giáp nhẹ.
Một thích khách khác, đúng như tôi lo ngại.
Không ngạc nhiên, Gram có vô số kẻ thù muốn hắn chết, nhưng tôi vẫn hy vọng tối nay sẽ không đụng mặt bất kỳ thích khách nào khác.
Điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và hắn:
Tôi dùng dao găm, còn hắn dùng kiếm.
Tôi có áo choàng và khăn quàng, thứ vốn chỉ khiến công việc thích khách thêm vướng víu, tôi mang chúng từ lâu chỉ vì nghĩ trông ngầu, chứ chẳng mấy hữu dụng ngoài việc ngụy trang.
Chúng tôi nhìn chằm chằm nhau một hồi, cuối cùng hắn chột dạ và quay đi.
“Ồ, xem ai đây. Đến bảo vệ ông chủ hả, hay muốn tự tay cắt cổ ông ta?”
Hắn nói.
Hóa ra tôi đã nổi tiếng trong giới thích khách, nghe cũng buồn cười, vì tôi chưa từng giết ai trước đó.
“Cả cổ mày nữa, nếu mày cản đường,” Tôi đáp thẳng, lạnh lùng.
Tôi đã nói rõ ý định trả thù, và tôi thấy hắn run rẩy.
Một tên lính mới, tôi đã nghĩ bất cứ ai dám liều mạng đến ám sát một kẻ được bảo vệ bởi đám lính tăng lực ít ra cũng phải có kỹ năng.
“Tuyệt thật. Không ngờ được đấu tay đôi với Thích Khách Câm Lặng. Đúng là may mắn,” hắn thở dài, miễn cưỡng thủ thế.
Tôi nhìn ra được tâm trí hắn đang lưỡng lự giữa đánh hay chạy.
Trong trạng thái đó, ngay cả khi hắn vung kiếm cũng chẳng mạnh hơn tờ giấy ướt.
Ác khí tôi tỏa ra khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.
Tôi nhìn hắn như thú săn nhìn con mồi.
Đợi đến lúc hắn vừa định thở ra, tôi lao tới, dao găm xé toạc màn đêm lạnh buốt.
Trước khi hắn kịp phản ứng, hắn đã ngã xuống, mắt trợn trừng, hai tay ôm cổ cố ngăn dòng máu phun như suối.
Chỉ một lúc sau, hắn tắt thở, nằm bất động trên mái lạnh.
Tôi đứng thẳng, lau máu khỏi dao.
Đó là lần đầu tiên tôi giết một con người.
Vậy mà tôi không thấy gì ghê gớm.
Tôi không biết đó là nhờ kỹ năng Ám Sát giảm chấn tâm lý hay bản thân tôi đã quá lạnh lùng.
Nhưng tôi vẫn thở phào, tôi từng lo sợ việc ra tay thật sự sẽ làm mình nao núng.
Trong khi đó, bên trong, đội canh gác đã thưa hẳn.
Rất may chúng không phát hiện trận đấu vừa rồi.
Có lẽ bọn lính đánh thuê dạng “xác sống” này vừa đần vừa kém quan sát.
Kích hoạt Ẩn Thân, tôi dùng kỹ năng Ám Sát mở khóa cửa sổ gần đó và lẻn vào phòng ngủ của mục tiêu chính đêm nay.
Tôi nhìn xuống Gram đang nằm ngủ, ngáy vang.
Bàn tay tôi run nhẹ dù vừa mới giết người.
Tôi đưa tay còn lại lên giữ chắc lưỡi dao, rón rén bước đến, áp dao vào cổ hắn.
Nghĩ đến việc chỉ cần một nhát này thôi, tôi sẽ vĩnh viễn từ bỏ cơ hội trở lại cuộc sống bình yên ngày xưa.
“Xin lỗi mọi người… nhưng tôi phải làm. Đây là cách duy nhất để chấm dứt mọi chuyện. Cái chết của hắn sẽ là công lý cho biết bao người… và cho một người đặc biệt…”
Tôi thì thầm nhắn gửi đến mẹ và Yui, những bóng hình quá khứ, trước khi dồn hết sức cho một nhát chém dứt khoát.
Chỉ vài cơn co giật ngắn ngủi, Gram trút hơi thở cuối cùng.
Thật đáng tiếc hắn không đau đớn lâu hơn, so với những năm tháng Crow và bao người khác phải chịu.
Cả đời hắn gieo đau khổ cho vô số người, vậy mà cuối cùng chỉ chịu đựng 1 giây.
Tôi không hối hận vì đã giết hắn, cũng không thấy hả hê vì đã trả được thù.
Thứ duy nhất tôi cảm nhận là một khoảng trống sâu hun hút trong lòng, một lỗ hổng lạnh lẽo đang ngoạm lấy trái tim mình.