Sát Thủ Vượt Trội Hơn Anh Hùng (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

5 95

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

143 1447

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

1 5

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Vol 4 - Chương 1: Dư Âm Báo Thù

POV : Amelia Rosequartz

Akira trở về khách sạn khi ánh mặt trời vừa nhô lên sau đường chân trời.

Tôi ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách, lặng nhìn bầu trời từ đen sang xanh thẫm, rồi dần loang khắp những sắc xanh tươi sáng.

Tôi ngồi đó, đón từng tia nắng sớm đang len lên má mình, thì bất chợt giật thót khi thấy một bóng đen nhảy vào qua cửa sổ mở.

Cả đêm tôi chẳng chợp mắt nổi, nhưng khi cơn nhẹ nhõm tràn tới vì biết cậu đã bình an trở về, mí mắt tôi tự dưng thấy nặng trĩu.

Crow đã về phòng nghỉ từ lâu, nhưng một ông già như ông ấy chắc cũng sắp thức dậy thôi.

“Akira…!!!”

Tôi chạy vội về phía cậu nhưng khựng lại khi ngửi thấy mùi máu nồng nặc.

Tôi nhăn mặt.

Trên chiếc áo choàng đen thẫm kia ẩn một vệt đỏ sậm, tôi biết ngay đó không phải máu của Akira, và chắc chắn không chỉ đến từ một nạn nhân.

“Xin lỗi.”

Đó là câu đầu tiên cậu nói với tôi.

Nhưng… tôi cũng chẳng rõ cậu đang xin lỗi vì điều gì.

Vì đã giả vờ không nghe lời tôi khẩn cầu cậu đừng đi?

Hay chỉ đơn giản xin lỗi vì lại nhuốm tay vào máu người?

Cảm xúc trong tôi hỗn loạn, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

“Tại sao…? Sao cậu có thể…?”

Tôi nức nở, chưa kịp nói hết thì Akira xoa đầu tôi, hơi mạnh tay hơn mọi khi, rồi bắt đầu kể lại bằng giọng hững hờ.

Cậu nói cậu đã buộc phải giết một thích khách khác, kẻ cũng được thuê ám sát Gram ngay trước khi kịp tiếp cận mục tiêu.

Cậu không cảm thấy gì hết, không hứng khởi, không day dứt, không hối hận.

Akira đứng quay lưng về phía cửa sổ tràn ánh nắng, nên mặt cậu bị bóng che khuất, nhưng tôi vẫn tưởng tượng được gương mặt đau đớn ấy.

“Dù sao,” Akira nói tiếp, “đã đến lúc tôi thôi đóng vai thích khách hạng xoàng mà sống đúng với danh hiệu của mình. Có lẽ nếu tôi làm vậy ngay từ đầu thì Chỉ huy Saran đã không phải chết thảm như thế.”

Cậu đang nhắc tới lần phát hiện âm mưu của quốc vương Retice ngay sau khi bị triệu hồi đến thế giới này, nhưng khi đó không đủ gan ra tay.

Ở thế giới này, dù mang danh thích khách không có nghĩa buộc phải giết người, thực ra số ấy không nhiều.

Nghề nghiệp được định sẵn từ khi sinh ra, nhưng không phải là định mệnh tuyệt đối.

Như hội trưởng Ur, Lingga, dù là thích khách nhưng lại theo một con đường hoàn toàn khác.

Phần lớn thì trở thành mạo hiểm giả.

Nhưng Akira thì dường như đã quyết định phải trở thành “thích khách thật sự”.

“Không, Akira! Chuyện của Chỉ huy không phải lỗi của cậu…”

“Có thể không, nhưng khi đó tôi đã có cơ hội giết quốc vương, chỉ vì sợ hãi mà không dám làm. Chính sự hèn nhát của tôi đã giết chết Saran.”

Tôi run lên.

Tôi đã hy vọng việc báo thù cho Saran Mithray sẽ giúp Akira khép lại quá khứ, nhưng nét mặt cậu lúc này còn tiều tụy, khổ sở hơn cả khi tôi buộc cậu vào giấc ngủ.

Và lần này, tôi biết chẳng có giấc ngủ nào có thể chữa lành.

Tôi muốn giữ cho tay Akira mãi sạch sẽ, nhưng tôi cũng hiểu đó chỉ là mong muốn ích kỷ của riêng mình.

Sự thật là Akira đang chịu đau đớn khôn cùng, và tôi phải tìm cách nào đó để kéo cậu ra khỏi hố sâu ấy.

Lau vội nước mắt bằng tay áo, tôi ngẩng đầu nhìn cậu, Akira vẫn đứng đó, phía sau lưng là ánh sáng bình minh.

“…Có thể, nhưng nếu không nhờ chuyện đó thì tôi với cậu đã chẳng bao giờ gặp nhau,” tôi nói.

“Tôi có thể vẫn đang bị kẹt trong con slime ấy, để nó hút cạn ma lực đến chết. Tôi cũng chẳng bao giờ có cơ hội làm hòa với Kilika hay trải qua những chuyện sau này. Tôi biết dễ lắm để đắm mình trong câu hỏi ‘giá như’, nhưng cuối cùng… tất cả những gì chúng ta có thể làm là sống cho hiện tại thôi.”

Sống cho hiện tại.

Tôi cũng ngạc nhiên với chính lời mình.

Người từng ra sức xóa bỏ quá khứ như tôi mà giờ lại đang cố giúp người khác đừng phạm sai lầm tương tự, thật lạ lùng.

“Tôi sẽ không bảo cậu đừng hối hận hay đừng nghĩ về nó nữa,” tôi tiếp tục, “nhưng xin cậu đừng để nó nuốt trọn con người mình. Quan trọng nhất là phải nhìn về phía trước. Cậu cũng thấy vậy mà, phải không?”

Trong ánh sáng lờ mờ của bình minh, Akira khẽ đưa tay lau những giọt nước mắt còn ướt trên má tôi.

Bàn tay cậu lạnh buốt như thể vừa rửa sạch trước khi trở về.

“…Tôi chẳng có một phần trải nghiệm đời sống nào như cô, Amelia, cũng sẽ chẳng bao giờ có. Đời người ngắn ngủi lắm. Nên thay đổi bản thân không phải chuyện một sớm một chiều… Nhưng tôi nói thật với cô: tôi sợ phần con người trong tôi có thể giết người mà không cảm thấy gì. Tôi cũng sợ phần trong tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu tôi giết cả hoàng tộc khi còn cơ hội.”

Tôi biết Akira đang thành thật.

Cậu vừa hối tiếc vì đã không giết quốc vương Retice, vừa hoảng sợ vì chính mình đã từng muốn thế.

Cậu vẫn chỉ là một cậu trai tuổi thiếu niên, tâm hồn chưa ổn định.

Nhìn cậu cố gắng trút hết lòng mình cho tôi nghe mà tôi đau nhói.

Akira là đứa trẻ lớn lên trong thế giới hòa bình.

Còn tôi là người đã sống lâu hơn cậu có thể tưởng tượng, từng chứng kiến vô vàn bi kịch.

Giữa chúng tôi có những khoảng cách không thể lấp đầy, nhưng tôi vẫn chỉ muốn một điều:

Được ở bên cậu.

Tôi bước tới, đưa tay ra.

“Xin lỗi, Akira. Tôi không biết chính xác điều cậu đang sợ, nhưng tôi chắc chắn một điều, cậu không cần phải sợ nữa. Ít nhất khi tôi và Night vẫn ở đây,” tôi nói, kéo đầu cậu tựa vào ngực mình khi ngồi xuống ghế.

Tôi vuốt ve mái tóc đen như quạ của cậu.

Cậu để mặc tôi.

Tôi khẽ thì thầm bên tai cậu, cố gắng truyền sự dịu dàng như của một người mẹ:

“Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ ngừng muốn ở bên cậu, Akira. Tôi biết Night cũng nghĩ vậy. Phải không?”

“…Tôi cũng muốn ở bên mọi người. Dù sau này có ra sao, tôi muốn cô biết một điều: điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”

Cậu đáp khẽ, giọng khàn đặc, đôi vai run nhẹ dưới tấm áo choàng loang máu.

Rồi cậu ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy tôi.

“Cảm ơn, Amelia. Tôi vẫn cần chút thời gian để gượng dậy sau chuyện này… nhưng ít nhất cô cũng đã giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút.”

“Tôi chỉ cần giúp được cậu thôi là vui rồi. Giờ thì sao cậu không đi tắm một cái cho tỉnh táo?”

Tôi vừa vỗ lưng vừa đẩy nhẹ cậu về phía phòng tắm.

Cậu quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng, rồi khẽ gật đầu.

Và dù biết cậu sẽ chẳng thích bị nghĩ như thế, tôi vẫn không thể không thấy cậu trông đáng yêu đến lạ mỗi khi nghe lời tôi.

POV: Lia Lagoon

Nếu có ai hỏi tôi liệt kê những việc “khó xảy ra nhất trên đời”, chắc chắn việc chú Gram bị ám sát sẽ đứng đầu danh sách.

Chú tôi là kẻ ác, không thể chối cãi.

Ông lợi dụng địa vị trong hoàng thất để gây ra hàng loạt tội ác tày trời, và dạo gần đây, dường như sự tàn ác ấy đã vượt khỏi biên giới quốc gia, lan sang cả các chủng tộc khác.

Tôi nói “dường như” vì chưa bao giờ nhận được thông tin trực tiếp, chú tôi rất giỏi che giấu dấu vết, và cha nuôi tôi thì có vẻ cũng dính líu.

Tôi cảm thấy mình như bị nhốt trong một mê cung không lối ra.

Chỉ cần nhà vua còn dung túng, tội ác của chú sẽ chẳng bao giờ chấm dứt.

Tôi đoán đó cũng là lý do Hoàng thượng giải tán Ủy ban Trật tự Công cộng, vốn lập ra để ngăn chặn tham nhũng.

Ngài vui vẻ để kẻ khác chịu thay tội cho chú tôi, còn bản thân thì ung dung bỏ túi lợi lộc.

Còn tôi, một đứa con nuôi hèn mọn thì nào có quyền chất vấn?

Tôi cũng không nghĩ còn ai đủ sức ngăn cản được những âm mưu này.

Cha nuôi tôi, với cương vị quốc vương, luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, còn chú thì càng khó tiếp cận hơn nữa.

Ý nghĩ có ai đó đột nhập được qua từng ấy tầng phòng thủ để giết họ… đúng là chuyện cổ tích.

“…Xin lỗi, ngươi vừa nói lại cho ta nghe được không?”

“V-vâng, thưa tiểu thư. Hình như vương tử, chú của người đã bị sát hại bởi một kẻ chưa rõ tung tích.”

Sáng nay, khi nhận thấy lâu đài xôn xao, tôi sai nữ quan thân tín nhất đi dò la.

Kết quả:

Chú tôi đã chết.

Điều mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra… đã thành sự thật.

“…Ai có thể làm chuyện này chứ?”

Lý do duy nhất khiến tôi được nhận nuôi vào hoàng thất chính là chức nghiệp hiếm có của mình:

Hộ Vệ.

Trong khi các loại kết giới thông thường chỉ cố định ở một điểm, Hộ Vệ có thể dựng kết giới bao quanh một cá nhân và di chuyển theo họ.

Tôi còn có thể duy trì chúng gần như vô thời hạn, trừ trường hợp bất khả kháng.

Hoàng gia muốn lợi dụng sức mạnh đó, nên chú tôi lúc nào cũng được bảo vệ bởi kết giới của tôi.

Muốn giết ông ấy, kẻ đó phải phá được lớp kết giới ấy, điều mà tôi thường có thể cảm nhận ngay lập tức.

Nhưng tôi không hề cảm nhận được gì, và khi tập trung kiểm tra, tôi phát hiện Kết Giới Linh Thể tôi đặt lên chú vẫn nguyên vẹn.

“Còn thuộc hạ của ông ấy thì sao?”

Tôi hỏi tiếp.

“Tin tôi nhận được nói rằng tất cả đều chết với những vết đâm chí mạng. Người ta nghi kẻ giết họ không phải là hung thủ giết vương tử, nhưng chắc chắn là một thích khách lành nghề.”

Không lạ, tôi nghĩ thầm.

Thuộc hạ của chú tôi tuy câm lặng nhưng cực kỳ mạnh mẽ.

Đâm chết họ chỉ bằng một nhát dao đòi hỏi kỹ năng kinh khủng.

Nhưng điều khiến tôi bối rối hơn cả là kết giới vẫn còn nguyên.

Hung thủ của chú đã vượt qua được lớp bảo hộ ấy mà giết ông, số người có thể làm thế ít đến mức đếm trên đầu ngón tay.

“…Không thể nào!”

“Tiểu thư Lia?!”

Một kỹ thuật ám sát có thể xuyên thủng cả kết giới mạnh nhất…

Tôi chỉ biết đúng một người có khả năng siêu phàm như vậy.

Một người mà chính cha nuôi tôi từng nhờ ám sát chú.

Một chàng trai đến từ thế giới khác, trạc tuổi tôi.

Tôi đã tận mắt thấy cậu ta quét sạch hàng đàn quái vật trong tận cùng mê cung, thích khách mạnh nhất thế giới, với thể lực ngang ngửa cả ma tộc.

Và người đó… đang ở bên Ngài Crow…

Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, tôi lao ra chạy.

Nữ quan gọi với theo nhưng tôi không để tâm, cứ thế chạy dọc hành lang.

Tôi không rõ thứ gì đang khiến mình vừa lo vừa nóng ruột, nhưng tôi biết mình phải gặp Ngài Crow ngay lập tức.

Tim tôi mách bảo:

Đã có điều gì đó thay đổi vĩnh viễn trong đêm qua và điều đó khiến tôi sợ hãi.

POV: Oda Akira

Khi mở mắt ra, mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu.

Uruk, Thành phố Nước cho đến giờ quả thật xứng danh là một trong những nơi đẹp nhất, thanh bình nhất mà tôi từng đặt chân đến.

Nhưng tiếng gào thét giận dữ đánh thức tôi sáng nay thì tuyệt nhiên không hề đẹp hay thanh bình chút nào.

Từ sau thời gian một mình dưới Đại Mê Cung Kantinen, tôi đã rèn được thói quen ngủ cực kỳ cảnh giác, gần như không thể bị đánh úp.

Ấy vậy mà vài lời dịu dàng Amelia thì thầm vào tai tôi lúc bình minh lại khiến tôi yên lòng đến mức ngủ say như chết sau khi tắm.

Lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ sâu đến vậy, phải chăng còn sâu hơn cả lần ngất vì cạn ma lực, hay lần Amelia dùng phép ru ngủ tôi.

Thật khó tin chỉ vài câu nói thôi mà lại có tác dụng như ma pháp của cô ấy.

Tôi vừa vươn vai vừa ngáp dài khi chậm rãi ngồi dậy.

Thân thể nhẹ nhõm đến bất ngờ.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, rõ ràng tôi đã ngủ gần tới trưa.

Trong khi đó, tiếng tranh cãi ngoài phòng khách vẫn chưa dứt.

Phòng khách sạn này cách âm khá tốt nên tôi không nghe rõ từng chữ, chỉ đoán được Lia đến tìm ai đó, còn Amelia thì hiếm hoi nổi giận phản đối.

Tôi nghe cả giọng của Crow, nên chắc Lia không tìm ông ta, nhiều khả năng cô ấy đến để gặp tôi.

Nghĩ đến thú nhân mà tôi giết đêm qua vốn là thành viên hoàng thất, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi:

Lia chắc chắn biết tin này sớm hơn người khác.

“Tình hình gì ngoài đó thế?”

Tôi vừa hỏi vừa mở cửa phòng.

Cuộc tranh cãi im bặt, Amelia lập tức chạy tới.

“Akira, cậu chắc không cần nghỉ thêm à?”

“Tôi ổn. Thật sự chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như lúc này.”

Nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt Amelia, tôi cũng áy náy vì đã khiến cô lo lắng.

Nhưng chưa kịp nói gì, Lia đã tiến thẳng đến, ánh mắt căng thẳng hiếm thấy.

“Ngài Akira, xin thứ lỗi vì đột ngột xông vào. Nhưng tôi có chuyện cần xác nhận với ngài,” cô mở lời.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là chuyện về Gram.

“Có phải ngài chính là người ám sát chú tôi , Hội trưởng Gram?”

Qua cách cô hỏi, tôi nhận ra ngay:

Lia không hề nghĩ đến khả năng đó là ai khác.

Cô hỏi để xác nhận, chứ không phải dò xét.

Thế nên tôi gật đầu không giấu giếm:

“Đúng. Tôi là người đã giết ông ta… nhưng đừng hiểu lầm. Tôi không làm vì cha cô sai bảo. Cô cứ nói lại với ông ấy, tôi không cần thưởng.”

Tôi giết Gram vì Crow, chỉ vì Crow mà thôi.

Trong đầu tôi không hề mảy may do dự.

Nhưng lời thú nhận này lại khiến Lia nghiêng đầu bối rối.

Có lẽ Crow chưa kể hết với cô.

Tôi liếc sang Crow, hỏi bằng ánh mắt xem có nên nói rõ không.

Có lẽ ông lo cho Lia nên mới giấu.

Bất ngờ thay, Crow gật đầu, ra hiệu cho phép.

Tôi hít sâu, chuẩn bị nói hết sự thật.

“Crow đã nhờ tôi giết Gram từ lâu, trước cả khi cha cô ra lệnh. Với tôi, yêu cầu của ông ấy ưu tiên hơn. Dù vậy, bản thân tôi cũng có lý do riêng để muốn Gram chết.”

Lia càng thêm hoang mang.

Cô từ từ quay sang Crow, như chờ lời giải thích.

May thay, Crow lên tiếng:

“Kẻ ‘đồng hương’ đã giết em ta… chính là Gram,” Crow nói bằng giọng bình thản đến lạ.

Chỉ vậy thôi cũng đủ để Lia ráp nối các mảnh ghép.

Mặt cô trầm hẳn xuống:

“Vậy… cái ‘đứa trẻ vô tội’ mà ngài nhắc hôm qua… chính là Ngài Akira? Và cái ‘việc dơ bẩn’ ngài bắt ngài ấy làm… là giết chú tôi?!”

Từ đầu đến giờ Lia vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng giờ thì như đang dồn Crow vào góc.

Crow thì không tỏ vẻ gì khó chịu, nhưng tôi biết tình huống này không phải điều ông mong muốn.

“…Được thôi, giờ ngài đã trả được thù, dù phải nhờ người khác làm hộ. Thế giờ ngài định sống tiếp kiểu gì, hả kẻ khôn ngoan?”

Lia gặng hỏi, giọng lẫn nỗi đau rõ rệt.

Tôi liếc thấy Amelia nhíu mày.

Lia vốn thân thiết với cô như chị em, nên không lạ gì khi Amelia xót xa cho Lia.

“…Giờ ta phải hoàn thành giao kèo với Akira đã. Còn sau đó… thật lòng ta không biết mình sẽ làm gì nữa,” Crow đáp.

Động lực sống của ông từ trước đến nay là báo thù cho em, giết Gram.

Giờ xong rồi, ông còn gì để hướng tới?

Tôi có vài dự cảm… nhưng chẳng cái nào dễ chịu.

“Ngài đã biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này phải không, Ngài Akira?”

Lia cúi đầu hỏi khẽ.

Tôi lắc đầu.

Tôi vẫn còn món nợ máu với Gram vì vụ ám sát Chỉ huy Saran.

Bình thường tôi không coi mình là kẻ vừa làm quan toà, vừa làm bồi thẩm, vừa làm đao phủ.

Nhưng lần này, tôi đã tự ra phán quyết:

Gram là loại ác nhân không đáng để tồn tại.

Tôi không hề tự cho mình quyền định đoạt sống chết của người khác, nhưng tôi hiểu rằng những người thân của nạn nhân sẽ không thể yên lòng cho tới khi hắn chết và bị chôn xuống đất.

Thế nên, dù lòng vẫn còn lấn cấn, tôi đã đưa ra quyết định khó khăn:

Thực hiện yêu cầu của Crow không phải vì nghĩa vụ, mà vì chính phán đoán của mình.

Lia cúi đầu nhìn xuống đất một lúc lâu rồi ngẩng phắt lên, như thể đã quyết định xong điều gì đó.

“Ngài Akira… không, Ngài Crow, tôi quyết định sẽ đi cùng mọi người!”

Cô dõng dạc nói.

“Khoan, khoan! Cô có biết mình đang lao vào cái gì không?!”

Crow phản ứng dữ dội một cách bất thường.

Tôi chưa từng thấy ông ta bực bội đến thế.

Thậm chí tôi còn chưa từng nghe ông ta lớn tiếng.

“Đương nhiên là tôi biết! Mọi người chuẩn bị tới lục địa của quỷ đúng không?”

Lia hỏi, quay sang nhìn tôi như tìm sự xác nhận.

Tôi gật đầu, và Crow liếc tôi cái nhìn khó chịu mà tôi cố lờ đi.

Chắc ông ta chỉ không muốn để “cô bé” của mình gặp nguy hiểm.

“Vậy thì chắn chắn sẽ có lúc những bức tường phòng hộ của tôi phát huy tác dụng, đúng không?! Phải cho tôi theo cùng!”

Tôi đoán Lia đang lấy lý do “tường phòng hộ” để bám theo.

Nhưng nhìn vào ánh mắt quyết liệt của cô, cuối cùng Crow cũng phải gật đầu miễn cưỡng.

Amelia cười toe toét, còn tôi thì tự hỏi cô đang nghĩ gì.

“Được rồi, xuất phát thôi!”

Sau khi Crow giải thích với Lia rằng bọn tôi không còn việc gì ở Uruk nữa vì Gram đã chết, cô chạy vội về cung điện thu dọn đồ đạc rồi ra điểm hẹn ở rìa thành phố.

Khi đến nơi, chúng tôi thấy cô đang chờ sẵn, với nhiều hành lý đến mức một người không thể nào vác nổi.

Có lẽ cô đoán Crow sẽ tìm cách bỏ đi trước nên đã tới sớm chặn đường.

“Đừng tưởng chỉ mình ngài biết rõ thành phố này nhé, Ngài Crow! Toii sống ở đây đủ lâu để thuộc lòng mấy lối tắt…”

“Vì sao cô lại ở đây?”

Crow lạnh lùng cắt ngang lời khoe khoang dễ thương của Lia, giọng ông ta trầm đến mức khó nghe.

Bầu không khí đặc quánh, có thể “cắt” bằng dao.

Sự lạnh lẽo không hề mang ác ý nhưng lại đáng sợ gấp bội.

“Khi tôi nói sẽ đi cùng, ngài đã đồng ý. Chỉ là ngài không nói chính xác điểm hẹn, nên tôi phải đoán mò rồi tới trước. Nhưng cũng không sao. Giờ tôi chẳng còn nhà để về nữa.”

Cô nói với vẻ tự hào, nhưng nếu giỏi đoán ý Crow như vậy, sao lại không nhận ra ông ta đang giận dữ?

Hay là cô biết và cố tình chọc tức?

Tôi cũng tự hỏi cô nói “không còn nhà để về” là sao.

Tôi khó mà tin được lão vua tham lam kia lại dễ dàng thả một người có năng lực như cô ra đi.

“Tôi không biết cô nghĩ lục địa quỷ thế nào, nhưng chắc chắn nó nguy hiểm gấp cả trăm lần cái chuyến du lịch cô đang tưởng tượng,” Crow gằn giọng.

“Đấy không phải nơi cho một công chúa quen được nuông chiều đâu!”

“Đừng lo cho tôi! Tôi ổn mà!”

Lia hăng hái đáp.

“Tôi không yếu như ngài nghĩ! Với lại tôi đã cắt hết quan hệ với hoàng thất rồi. Tôi không còn là Lia Lagoon nữa, chỉ là Lia thôi.”

“…Ra vậy.”

Tôi tự hỏi làm thế nào cô có thể cắt đứt quan hệ với hoàng thất nhanh đến vậy.

Amelia nói ngay câu tôi đang nghĩ:

“Khó tin thật. Hoàng thất chịu buông tay đứa con gái nuôi quý giá thế sao? Cô làm cách nào vậy?”

“Đơn giản thôi. Họ chỉ quan tâm đến bức tường phòng hộ của tôi, chứ không quan tâm đến bản thân tôi. Tôi chỉ cần hứa sẽ tiếp tục bảo vệ hoàng cung và nhà vua bằng phép đó sau khi rời hoàng tộc. Nhưng lời hứa này chỉ với nhà vua hiện tại, còn nếu ông ta phải thoái vị vì lý do nào đó thì mọi thỏa thuận sẽ vô hiệu.”

Lia nhếch môi cười như đứa trẻ vừa chơi khăm thành công.

Tôi hơi sững lại.

Cô trông sinh động hơn hẳn so với lúc còn là công chúa.

Có lẽ đây mới là con người thật của cô.

“Khôn đấy. Giờ Gram đã chết, chắc chắn nhiều chuyện bê bối sẽ bị phanh phui, làm hoàng thất mất mặt. Gram từng giúp họ che giấu đủ thứ bẩn thỉu để đổi lấy việc nhắm mắt làm ngơ trước tội ác của hắn.”

Đúng như tôi nghĩ.

Tôi chưa từng có trải nghiệm tốt đẹp nào với hoàng thất ở thế giới này, trừ khi tính cả hoàng tộc Elf.

Nhưng Victor và đám cận vệ lâu đài vẫn là người tốt, dù hơi nóng nảy.

Crow quay người bước đi, quay lưng về phía Lia.

“Quan trọng nhất,” Crow nói, “dân chúng sớm muộn cũng biết nhà vua dính líu tới việc buôn người và nô lệ của Gram, mà ai cũng biết thú nhân ghét hai thứ đó như thế nào. Ta chính là người đã rò rỉ thông tin ấy. Chắc chẳng bao lâu nữa dân sẽ kéo tới phá lâu đài thôi.”

…Khoan đã.

Kế hoạch của ông là để Lia ở lại chịu trận à?

Lia có vẻ cũng hiểu ra, vai cô khẽ run khi cúi đầu.

Nhưng tôi tin Crow đã có sắp xếp để cô an toàn.

Ông thích tỏ ra lạnh lùng, nhưng với cô thì ông luôn mềm lòng.

“…Đi thôi,” Crow nói.

“Khoan đã!”

Lia gắt lên, môi bĩu ra.

“Ngài không thể ném ra một quả bom tin tức như thế rồi bỏ đi được! Quay lại đây, Ngài Crow!”

POV : Satou Tsukasa

Mọi chuyện bắt đầu cách đây vài ngày.

Sau khi rời thành Uruk trước những người còn lại, chúng tôi, tôi, Gilles cùng nhóm anh hùng tiến về điểm hẹn ở rìa lãnh địa Thú Nhân, sát với lục địa quỷ.

Nhưng chưa đi được bao xa thì chúng tôi đã lâm vào rắc rối lớn.

“…Ugh, đói… đói chết mất thôi…”

“Im nào, Ueno! Than thở chỉ làm tụi này đói thêm thôi!”

Đúng vậy, bọn tôi hết sạch đồ ăn.

Trước giờ chúng tôi di chuyển từ thị trấn này sang thị trấn khác, miễn là có tiền thì không lo chuyện bỏ đói.

Kể cả khi không có, hầu hết các chi nhánh Hội mạo hiểm đều có sẵn nhiệm vụ săn quái kiếm tiền.

Nhưng giờ, chúng tôi đang băng qua một cánh rừng dày đặc, không có bóng dáng thị trấn phía trước, còn quái vật thì ngày một mạnh hơn.

Mất quá nhiều sức để luồn lách giữa địa hình rễ cây, nên chỉ trong chớp mắt, kho dự trữ lương thực đã cạn sạch.

Chúng tôi cần giải quyết cơn khủng hoảng đói bụng này ngay lập tức.

“Không ngờ chỗ này ít động vật đến vậy,” tôi thở dài nhìn quanh.

Theo lời Gilles, dân làng gần đây gọi nơi này là “Khu Rừng Tử Vong”, nổi tiếng đáng sợ vì ai lỡ đặt chân vào đều bị quái thú tấn công và chẳng ai trở về.

Công bằng mà nói, mấy con quái chúng tôi gặp cũng đủ để chứng minh lời đồn đó.

Người bình thường tốt nhất nên tránh xa khu rừng này hơn là thử vận may.

Nhờ những ngày dài cày cuốc, chỉ số thể chất của tôi đã tăng vượt bậc, giác quan cũng nhạy hơn trước.

Tôi có thể phân biệt động vật và quái vật chỉ bằng mùi.

Nhưng ngay lúc này, trong bán kính 20m quanh chỗ chúng tôi, không có động vật cũng chẳng có quái vật.

Thậm chí không có cả chim trên trời.

Rõ ràng đám quái phục kích phía trước phải cực kỳ khủng khiếp.

Và nhiệm vụ của chúng tôi là dọn sạch chúng trước khi Akira và nhóm kia tới…

Dù tôi khá chắc Akira với Amelia có thể nhắm mắt cũng xử đẹp bọn này.

Nghĩ tới cảnh đó, tôi bật cười khúc khích.

Thật khó tin cách nhìn của tôi về Akira đã thay đổi 180 độ kể từ ngày bị triệu hồi tới Morrigan.

Chắc cũng nhờ những gì xảy ra trong lần đầu xuống mê cung và vụ cậu ta buộc phải bỏ trốn khỏi lâu đài.

Sau từng ấy chuyện, làm sao tôi không nể phục được cơ chứ?

“Này, Tsukasa! Cười gì đấy? Đây không phải lúc đùa đâu! Coi chừng chết đói bây giờ!”

Tôi vội xin lỗi Ueno đang lườm mình sòng sọc, rồi bắt đầu vắt óc tìm cách giải quyết.

Chúng tôi biết gần đây có một con sông nước trong có thể uống được.

Giờ chỉ cần tìm ra nguồn thức ăn, tốt nhất là loại có thể bảo quản hoặc không dễ hỏng khi mang theo.

“Được rồi, chia nhau ra tìm thứ gì ăn được rồi quay lại điểm này. Đừng đi một mình, phải đi theo nhóm hai hoặc ba người. Nhớ đánh dấu lên cây để khỏi lạc, và tuyệt đối không được tách đoàn.”

Cuối cùng, nhóm tôi gồm tôi, Ueno và Tsuda.

Nhóm thứ hai Asahina, Waki và Hosoyama.

Nhóm thứ ba Gilles và Nanase.

Mỗi nhóm tản ra từ khoảng trống chúng tôi chọn làm căn cứ.

Miễn giữ dấu vết rõ ràng, chúng tôi sẽ tìm được đường về.

Tôi nhìn sang Gilles, ông ta có vẻ hơi lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Được, khi mặt trời lên tới đỉnh, tất cả phải quay lại đây. Nào, đi thôi!”

Thú thực, tôi cũng không nghĩ việc tách nhóm ở khu nguy hiểm là hay, dù có đi hai hay ba người.

Nhưng ít ra chúng tôi không định đi quá xa.

Và với tôi, Asahina và Gilles chia đều ba nhóm, ít nhất cũng có người đủ sức xử lý quái vật nếu gặp phải.

Mọi chuyện hẳn sẽ ổn thôi.

Nhìn lại, tôi thấy chắc hôm đó đầu óc mình có vấn đề thật.

Chứ không thì sao lại nghĩ chia nhau ra và chui vào vùng đất hoàn toàn chưa biết là ý hay được chứ?

POV: Asahina Kyousuke

Được Satou phân công vào nhóm cùng Waki và Hosoyama, tôi lập tức quan sát xung quanh để tìm thức ăn.

Những thân cây ở đây cao đến mức không thấy nổi đỉnh, gốc lại to khổng lồ, ba người chúng tôi dang tay cũng không ôm xuể một cây nhỏ nhất.

Tôi tự hỏi những cây này đã bao nhiêu tuổi và từng chứng kiến bao nhiêu cuộc chiến, bao nhiêu triều đại thăng trầm.

Tôi vừa nghĩ vừa lặng lẽ tiến qua rừng, lấy dao khắc dấu lên từng thân cây để đánh dấu đường quay lại.

Waki thì thả những con thú đã thuần hóa đi lùng thực phẩm, còn Hosoyama cặm cụi lục lọi đám cỏ dưới đất để tìm thứ ăn được.

Tôi đoán nhiệm vụ của mình là bảo vệ họ, luôn cảnh giác đề phòng bất kỳ thứ gì có thể phục kích.

Dù vậy, tôi không khỏi tự hỏi Satou có dụng ý gì khi sắp xếp đội hình thế này.

Waki và Hosoyama vốn chẳng thân thiện gì cho cam, đến cả câu chào hỏi tử tế cũng chưa từng trao đổi.

Tôi chỉ có thể nghĩ Satou cố tình ghép những người khó hòa hợp lại với nhau vì lý do nào đó.

“Ê, nhóc, mày kiếm được gì trên đó à?”

Waki hỏi con thú đang leo xuống, miệng ngậm mấy quả gì đó.

Cậu ta vừa gãi gãi cho nó vừa ôm vào lòng, rõ là con thú này giờ đã thích cậu ta lắm, khác hẳn lúc mới gặp còn gầm gừ.

Chắc dạo này Waki cày kỹ năng thuần thú chăm chỉ lắm nên mới khiến tụi nó nhanh chóng thân thiết như vậy.

“Này, Hosoyama! Lại coi nè. Cậu nghĩ đây là anh đào không?”

Waki gọi, chìa ra mấy quả do thú mang về.

Nhìn giống anh đào thật nhưng mỗi quả to gần bằng trái đào.

Hosoyama đảm nhận vai trò trị thương cực nhạy trong việc phát hiện chất độc.

Nếu cô ấy bảo ăn được thì khả năng cao là an toàn.

“Anh đào à? Để tôi thử coi.”

“N-này!”

Chưa kịp để Waki cản, cô đã bỏ ngay một quả vào miệng như không có gì, mặc kệ vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt hai chúng tôi.

Tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không gục xuống chết ngay lập tức.

“Cậu nghĩ gì thế hả?! Lỡ có độc thì sao!”

Waki hét lên, khàn cả giọng.

Tôi cũng thấy hành động đó hơi liều lĩnh, nhưng Hosoyama chỉ cười tươi.

“Không sao đâu. Healer như tôi có kỹ năng tự vô hiệu chất độc trong người mà, ngốc. Mới biết gần đây thôi đấy.”

Nói cách khác, chất độc hoàn toàn vô hại với cô ấy.

Nhờ thông tin đó, tôi cảm thấy hy vọng sống sót của cả nhóm cao hơn hẳn.

Khi về hợp quân, cô ấy có thể làm người thử độc cho các nhóm khác.

“Xin lỗi hai người nhé. Tôi chưa kịp báo vì cũng chưa thử bao giờ,” cô tiếp tục cười.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Con gái này gan thật sự!

“Dù sao tôi cũng sẵn sàng làm người thử đồ ăn cho cả nhóm. À mà ‘anh đào’ này ăn thì vị giống đào hơn, siêu ngon luôn! Da hơi đắng chút, nên gọt ra trước khi ăn nha.”

“Hiểu rồi. Cảm ơn nha, Hosoyama!”

Nhờ kỹ năng “thử độc” của Hosoyama, chúng tôi gom được khá nhiều trái cây khác nhau.

Với chừng này, cả nhóm chắc chắn ăn uống thoải mái.

“Trông như mặt trời sắp đứng bóng rồi. Về thôi!”

Chúng tôi đi thẳng một đường nên chỉ cần quay đầu là xong.

Vừa hài lòng vừa háo hức, cả nhóm lần theo dấu khắc trên cây trở lại điểm hẹn.

“Khoan… cái gì đây?”

Waki đi trước khựng lại.

Khi chúng tôi đến dấu khắc cuối cùng, chỗ trống mà trước đó chọn làm điểm tập kết… biến mất.

POV: Nanase Rintarou

Người đầu tiên cảm thấy có gì đó bất ổn không phải Gilles, cũng không phải Tsukasa hay Kyousuke.

Là tôi.

Sau này tôi mới biết, pháp sư gió đến một giai đoạn nhất định sẽ tự nhiên sở hữu khả năng “đọc gió”, kiểu như linh cảm hay dự cảm trước nguy hiểm.

Nhờ vậy mà ta có thể nhận ra khi nào mình sắp đặt chân vào một nơi đầy hiểm họa.

“Gilles. Ngài không thấy khu rừng này kỳ lạ à?”

Tôi hỏi khẽ.

Từ lúc bước vào, tôi đã có cảm giác khó chịu mà không ai trong nhóm tỏ ra nghi ngờ.

Cảm giác đó quá rõ rệt để bỏ qua, nên tôi mới hỏi ý kiến Gilles.

May là lần này tôi chỉ được ghép nhóm với ngài ấy, nhưng dường như tôi đã lên tiếng hơi muộn.

“Nanase, cẩn thận. Ta cảm nhận có kẻ địch. Chúng còn ở khá xa nhưng đang vây quanh chúng ta.”

Gilles cảnh báo bằng giọng trầm, mắt quét khắp nơi tìm thức ăn nhưng tay vẫn đặt sẵn lên chuôi kiếm.

Nghe đến “bị bao vây”, toàn thân tôi căng cứng.

Tôi vốn là pháp sư gió, luôn đứng hỗ trợ từ tuyến sau.

Tôi chưa từng đối đầu trực diện với kẻ địch như Tsukasa hay Kyousuke vẫn làm.

Từ trước đến giờ chưa con quái nào vượt qua nổi một anh hùng và một kiếm sĩ samurai, nên tôi chưa từng thật sự ở trong tình thế hiểm nghèo.

Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì khi kẻ thù lao thẳng tới.

“Á—!”

Một bàn tay đặt lên vai khiến tôi nhảy dựng, tưởng mình đã bị tập kích.

Nhưng đó chỉ là Gilles, dù gương mặt ngài nghiêm nghị hơn tôi từng thấy.

Ngài bóp nhẹ vai tôi, giọng gắt:

“Bình tĩnh. Nếu không muốn chết ở đây, ngươi phải tập trung vào việc sống sót. Chuẩn bị làm mọi thứ cần thiết để bảo toàn mạng sống.”

Nói xong, Gilles bước lên trước, rút kiếm ra, tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

Từ góc nhìn đó, vai lưng ngài rộng lớn hơn mọi khi, như một bức tường chắn giữa tôi và hiểm nguy.

“Nghe ta nói đây! Ta sẽ đưa cả hai ta sống sót ra ngoài!”

Lời ngài như một cú đánh thẳng vào tim khiến tôi tỉnh táo trở lại.

Tôi siết chặt nắm tay.

Đây không phải chất giọng lạnh nhạt, kiểu cách mà tôi quen nghe ở Gilles.

Đây là tiếng nói của một người đang khẩn trương, thật lòng muốn bảo vệ.

Tôi không mạnh mẽ như Akira, cũng không có khí chất thủ lĩnh của Tsukasa để tập hợp mọi người.

Tôi chẳng có tài năng đặc biệt như Kyousuke, chẳng biết nấu ăn, cũng không phải kiểu người “trung tâm bữa tiệc”.

Ngay cả an ủi người khác tôi cũng kém.

Nhưng tôi vẫn muốn sống.

Tôi chưa muốn chết…

Tôi muốn về nhà như mọi người khác.

Tôi muốn được cha mẹ mắng vì ngủ nướng, muốn lao tới trường, đùa giỡn với bạn bè, học hành, ăn trưa, sống cuộc sống bình thường chán ngắt như trước.

Muốn vậy, tôi phải chiến đấu.

Có lẽ chính cảm giác bị đe dọa này đã khiến tay tôi ấm lên, không còn tê cứng nữa.

Tôi cuối cùng đã tìm thấy ý chí chiến đấu và sống sót, điều mà có lẽ Akira đã có ngay từ ngày đầu đặt chân tới thế giới này.

Tôi sẽ không còn sống theo quyết định của người khác nữa.

Tôi sẽ sống theo ý chí của mình.

“Vâng!”

Tôi hét lên.

“Tôi sẽ làm mọi thứ để không chết! Xin hãy cho tôi biết cần phải làm gì để sống sót!”

Tôi ngẩng đầu, siết chặt cây trượng, nhìn thẳng vào mắt Gilles.

Mắt ngài mở to trước sự thay đổi đột ngột của tôi, rồi ngài nở nụ cười rộng.

“Tốt lắm. Vậy thì nghe đây…”

Gilles ghé tai tôi thì thầm chỉ dẫn.

Tôi gật đầu.

Dù chưa từng thử cách này, tôi biết pháp sư gió có một nguyên tắc:

Cảm xúc mãnh liệt có thể chuyển hóa thành sức mạnh.

Giờ tôi đã có quyết tâm, chắc chắn tôi sẽ làm được.

“Sẵn sàng chưa?”

“Ừ, tôi ổn rồi!”

Tôi siết chặt trượng, chuẩn bị đón địch.

Thời gian như kéo dài vô tận, nhưng vẫn chưa thấy bóng chúng.

Tôi bắt đầu tự hỏi không biết giác quan của Gilles có nhạy quá không.

Nhưng với một người từng là phó chỉ huy kỵ sĩ quốc gia, khả năng đó là cần thiết.

Theo ước tính của tôi, tầm cảm nhận của ngài ấy gấp đôi Tsukasa và gấp năm lần Kyousuke.

Có lẽ đó là đặc trưng riêng của nghề kỵ sĩ.

Nghĩ đến đây, tôi chợt cười nhẹ.

Khi đã có quyết tâm, tôi mới nhận ra mình biết quá ít về thế giới này, có bao điều chưa từng thắc mắc.

Khoảng một phút sau, dù tôi cảm thấy như cả tiếng đồng hồ, kẻ địch mới hiện rõ trong tầm mắt.

Màu nâu và xanh rừng của chúng phủ kín tầm nhìn tôi, vòng vây siết chặt từng bước.

“Đó… là cây?!”

Tôi thốt lên.

“Đúng hơn là quái cây, treant. Thường thì chúng khá hiền, ngụy trang thành cây bình thường… trừ khi bị đe dọa hoặc tới mùa giao phối,” Gilles giải thích.

Hóa ra chúng tôi đã lạc vào đúng mùa giao phối của chúng.

Tôi hơi sững người khi biết quái vật cũng có mùa sinh sản như động vật thường.

Lúc đó tôi mới tự hỏi ranh giới giữa “quái” và “thú” liệu có thật sự rõ ràng như mình từng nghĩ hay không.

“Bẫy” mà bọn tôi dựng ra thật ra chẳng hơn mấy hố bẫy bình thường.

Tôi dùng ma pháp gió đào một loạt hố xung quanh mình và Gilles, mỗi cái sâu chừng chiều cao một người lớn.

Không kịp phủ lá hay thả rắn gì cả, nên nói đúng hơn là mấy cái “hố” trơ trọi hơn là “hố bẫy”.

Nếu là sinh vật có trí khôn ngang con người, chúng sẽ nhìn ra ngay rồi né hoặc nhảy qua, nhưng đám Treant thì cứ thế mà lao vào.

Rõ ràng chúng không phải loài quái thông minh cho lắm.

Đúng là “biết thì mạnh”, và lúc đó tôi bắt đầu hối hận vì chưa từng đặt chân vào thư viện lâu đài Retice.

“Treant không phải loài ngu ngốc, nhưng cũng chẳng khôn lanh đâu,” Gilles cảnh báo.

“Đừng lơ là. Ta sẽ để mắt sau lưng cho ngươi, nhưng ngươi cũng phải cảnh giác. Nhớ mấy pháp thuật hỗ trợ ta dạy không?”

Tôi gật đầu.

“Tốt. Giờ là lúc kiểm tra đấy. Đi chung với nhóm một thời gian, ta thấy ngươi quan sát tốt hơn mấy người khác. Ta trông cậy vào ngươi đấy.”

Tôi đáp lại ánh mắt động viên của Gilles, rồi giơ gậy phép lên:

“Ta ban cho ngươi sức mạnh giết rồng, đủ sức đánh gục cả những kẻ mạnh nhất! Khi ma lực ta cạn, sức mạnh ấy sẽ trở về… Phong Thuật Gia Cường: Tốc Hành!”

Một luồng sáng xanh bao lấy.

Tôi hít sâu, gom thêm ma lực để niệm tiếp:

“Ta ban cho ngươi sức chịu đựng vượt qua mọi đòn công kích. Khi ma lực ta cạn, sức mạnh ấy sẽ trở về… Phong Thuật Gia Cường: Phòng Hộ!”

Hai phép hỗ trợ cùng lúc được thi triển, tôi cảm thấy sức lực bị rút dần.

Gilles, sau khi nhận hiệu ứng từ cả hai phép, quay lại xoa nhẹ đầu tôi:

“Tốt lắm. Giờ cứ thả lỏng, phần còn lại để ta lo.”

Giọng nói bình tĩnh, chắc nịch của ngài giúp tôi yên lòng, dù đám quái đang áp sát.

Nhưng việc duy trì cùng lúc nhiều phép khiến cơ thể tôi mệt lả.

Giọng Gilles xa dần, xa dần… cho đến khi tôi hoàn toàn ngất đi.

POV: Tsuda Tomoya

Tôi vốn là kẻ yếu đuối, mà yếu ở đây không chỉ là thể chất, mà còn cả tinh thần.

Nói đúng ra thì tôi là kiểu “thần kinh lúc nào cũng như dây đàn”.

Không có gì khiến tôi sợ hơn việc phải tiếp xúc với con người khác, và cũng chẳng có gì tôi ghét hơn chính bản thân mình.

Ngày nào tôi cũng cố gồng lên cho ra dáng nam tính, nhưng đã quá quen với chuyện ai gặp lần đầu cũng tưởng tôi là con gái.

Tôi không vui chút nào, nhưng cũng đành chịu vậy thôi.

Thế nhưng lại có một người mà tôi ngưỡng mộ tới mức gần như ám ảnh (mà nghe cũng kỳ, vì chúng tôi đều là con trai).

Đó là bạn cùng lớp và cũng là ngôi sao của đội kendo:

Asahina Kyousuke.

Lần đầu tôi nhìn thấy cậu ấy là hồi trung học cơ sở, lúc các câu lạc bộ đang tìm thành viên mới.

Tôi vốn khó nói “không” với người khác, nên dù chưa hề biết gì về kendo, tôi vẫn lạc vào đội.

Khi đó tôi đã chán cái tính nhút nhát của mình lắm rồi, và muốn tìm cách sửa đổi.

Tôi nghĩ nếu ép bản thân chơi thể thao hay võ thuật, biết đâu tôi sẽ tìm được chút tự tin để “thoát khỏi” con người cũ.

Nhưng chắc cũng đoán được kết quả thế nào rồi đấy.

May mắn là đội kendo trường tôi khi đó cũng chẳng ghê gớm gì.

Người có kinh nghiệm duy nhất là một cô bạn từng tập kendo ở tiểu học, thế nên một đứa ốm yếu như tôi vẫn theo kịp bài tập.

Vì số thành viên ít, ngay học kỳ đầu tiên tôi đã phải ra sân ở giải đấu chính thức.

Là phó đội trưởng, trận đầu tiên của tôi là đấu với một cậu năm nhất, người vừa buổi sáng đã “dọn dẹp” hết cả các anh năm ba trong phần đấu đơn.

Đây là trận đấu thực sự đầu tiên của tôi, tiếng reo hò trong nhà thi đấu làm tôi run lẩy bẩy.

Gần như cả trận tôi nhắm mắt mà đánh.

Sau này nhờ một anh lớp trên an ủi, tôi mới biết đối thủ mình là Asahina.

Cũng chẳng có gì bất ngờ khi một cậu bé dày dạn giải đấu lại hạ gục một lính mới như tôi, nhưng việc cậu ấy ra đòn hai cú chuẩn xác và kết thúc trận trong chưa tới 10 giây khiến tôi choáng váng.

Mọi thứ trôi qua chớp mắt.

Khi nhận ra, tôi đã cúi chào rồi lùi khỏi sàn, đứng bên cạnh đồng đội (cũng vừa thua nhanh không kém).

Không ghi nổi điểm nào, trường tôi chịu thất bại thảm hại và bị loại ngay vòng đầu.

Chúng tôi còn chưa kịp buồn thì trận tiếp theo đã chuẩn bị diễn ra.

Vội thu dọn đồ, vừa định rời đi thì một cậu dự bị bên đội Asahina tiến tới, buông lời khinh miệt:

“Trận gì như trò đùa thế? Hay là mấy người đăng ký thi đấu cấp tiểu học đi cho rồi!”

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi tức đến mức “nổi đóa” thật sự.

Ngay cả anh lớp trên bên cạnh cũng xấu hổ.

Nhưng tôi vẫn không nói nổi một lời.

Cái tính nhút nhát bóp nghẹt hết mọi phản ứng, và cuối cùng tôi cúi gằm mặt, câm lặng trong nhục nhã.

Rồi bất ngờ có tiếng đáp trả từ một người không ai ngờ tới:

“Hay là cậu nên xuống thi với bọn tiểu học đi, hợp với độ chín chắn của cậu đấy. Ở gần đây có võ đường trẻ em, tôi rất sẵn lòng giúp cậu làm đơn xin nghỉ khỏi CLB.”

Tôi chết lặng, anh lớp trên chết lặng, cậu dự bị kia cũng chết lặng.

Người vừa nói nhìn thẳng vào tên dự bị kia, mặt tỉnh bơ, như thể câu nói đó đương nhiên phải được nói ra.

Với tôi, để nói được một câu như thế cần rất nhiều dũng khí, nhất là khi nó có thể khiến người ta nổi giận.

Không biết với người khác thì sao, nhưng Asahina chắc chẳng để tâm gì tới vụ này.

Tuy nhiên với tôi, hành động đó đủ khiến cậu ấy trở thành “ngầu” tuyệt đối.

Từ hôm đó, Asahina trở thành thần tượng của tôi.

Dù học khác trường, tôi vẫn dõi theo cậu ấy ở các giải đấu.

Người ta hay bảo khi nhìn thấy người khác có thứ mình không có, sẽ có hai phản ứng:

Ghen tị hoặc ngưỡng mộ.

Tôi thì hoàn toàn ở vế sau.

Tôi khao khát có thể nói ra điều mình nghĩ như Asahina, muốn trở thành một người đàn ông thực thụ như cậu ấy.

Tôi biết nghĩ vậy có phần hoang tưởng, nhưng vẫn không ngăn được bản thân mong muốn trở nên giống Asahina.

Dĩ nhiên, chỉ ngưỡng mộ thôi thì chẳng giúp tôi thay đổi gì cả.

Lúc nhận ra thì chúng tôi đã học chung trường cấp ba và cùng đội kendo.

Tôi từng nghĩ cậu ấy sẽ được tuyển vào trường có đội kendo danh giá hơn, nên việc phát hiện ra Asahina lại học cùng trường khiến tôi bất ngờ.

Nghe đồn cậu ấy từ chối hết mọi lời mời vì chúng ở quá xa nhà.

Tôi mang ơn thầy chủ nhiệm hồi cấp hai đã khuyên tôi chọn ngôi trường này.

Dù tôi chẳng hiểu nổi bài giảng toán nào của thầy, nhưng trong khoản chọn trường thì thầy đúng là số một!

Tôi vẫn tiếp tục ngưỡng mộ Asahina.

À, trừ cái khoản cậu ấy “đi thẳng vào chỗ đau” khi nói chuyện với người khác.

Dù vậy, tôi vẫn ghen tị với cách cậu ấy dễ dàng giao tiếp.

Thế nhưng, kể từ lúc chúng tôi đến Morrigan, tôi cảm nhận khoảng cách giữa mình và cậu ấy càng lúc càng xa.

Cái cách tôi run sợ mỗi khi có trận chiến khiến tôi cứ phải lùi về đội hậu phương, dù tôi vốn là hiệp sĩ.

Tệ hơn, tôi chưa từng dám đối mặt trực tiếp với quái vật từ lần đầu xuống Đại Mê Cung Kantinen tới giờ.

Tôi cũng chẳng nỗ lực góp sức bao nhiêu.

Nói mãi về chuyện muốn sửa điểm yếu, nhưng từ cấp hai đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ.

Thậm chí từ khi sang thế giới này, tôi càng lười, để mặc Satou và Asahina gánh hết mọi việc nặng.

Vì vậy, tình cảnh hiện tại đúng là một bài toán khó cho tôi.

“Không, Satou! Đứng im đi, trời ạ! Cậu mà cố vùng dậy là toác hết vết thương đó!”

Tôi là người duy nhất trong nhóm còn đứng được.

Satou đã ngất nhưng vẫn cố gượng dậy bảo vệ chúng tôi, dù thương tích đầy mình.

Ueno thì cố hết sức đè cậu ấy xuống, cô ấy cũng bị thương nặng ở chân, nên chúng tôi không thể bỏ chạy.

Chiếc khiên tôi cầm cũng vừa vỡ tan chỉ vài phút trước.

Đám quái đang áp sát, chúng tôi như cá nằm trên thớt.

Nghĩ lại, Satou hôm nay hành động có gì đó khác lạ…

Lý do Satou bảo bọn tôi tách nhóm thì nghe cũng hợp lý thật, nhưng nghĩ tới tính cẩn thận thái quá của cậu, kiểu người bắt cả nhóm nhìn trái nhìn phải mấy chục lần trước khi băng qua đường thì quyết định đó lại thấy lạ.

Có lẽ nó bắt nguồn từ lần xuống mê cung đầu tiên đầy thảm họa.

Từ đó trở đi cậu chỉ đánh khi chắc kèo, và đặc biệt dè chừng mấy hiệu ứng xấu kiểu lời nguyền.

Ở trường, Satou luôn có vẻ khó gần.

Nhưng ở đây, cậu lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước, làm mọi cách để bảo vệ tổ đội.

Dù tôi ít khi nói chuyện với cậu, tôi vẫn nhận ra điều đó, nên thật khó tin cậu lại bảo chúng tôi chia ra trong khu vực nguy hiểm thế này.

Tôi chợt nhớ tới lời nguyền từng giáng xuống cậu trong mê cung.

Ueno bảo đã giải xong rồi, nhưng với cấp độ còn thấp khi ấy, có thể cô ấy chưa gỡ sạch hoàn toàn nên mới không nhận ra.

Hoặc Satou đã dính một lời nguyền mới, nhưng mấy hôm nay chúng tôi chẳng gặp ai đáng ngờ cả, nên khả năng đầu tiên nghe có lý hơn.

Dù sao thì chúng tôi cũng đang kẹt giữa “núi và vách đá”.

Đám quái cây kia tôi không có cửa giết được, chiếc khiên đã vỡ nát, còn thanh kiếm trong tay run lên bần bật.

Sau lưng lại là hai đồng đội bị thương, tôi không thể lùi.

Điều cuối cùng tôi muốn trên đời là chết trong hình hài một thằng hèn vẫn còn tự ghét chính mình.

Tôi phải nghĩ cách lật kèo, dù lợi thế rõ ràng đang nghiêng hẳn về phía kẻ địch.

“Nghĩ đi Tomoya, nghĩ đi. Asahina sẽ làm gì trong tình huống này?”

Cậu ấy luôn như nhân vật chính trong truyện phiêu lưu, nên chắc chắn sẽ bình tĩnh và làm điều cần làm.

Nghĩ vậy, tôi hít sâu, cố gồng mình lên.

“U… Ueno!!!”

Tôi gào lên, giọng run run vì sợ.

“Gì thế?!”

Cô đáp lại, rõ ràng hoảng hốt.

Tôi không trách cô, vì tôi hiếm khi chủ động gọi thẳng tên cô như vậy.

Nhưng cô cũng không cần nghe như thể tôi là đồ bỏ đi chứ…

Dù sao việc còn đủ bình tĩnh để nghĩ mấy chuyện linh tinh cũng giúp tôi bình tâm hơn chút.

“Xin lỗi… nhưng tôi không thể tự mình xoay sở nổi bọn này đâu,” tôi nói.

“Cứ thế này ba đứa mình chết chắc.”

Tôi nghe cả hai cùng nuốt nước bọt.

Họ cũng biết chúng tôi không thể chạy, nên điều tốt nhất tôi có thể làm là câu giờ.

“May mà bọn chúng tưởng tụi mình dễ xơi nên đang thong thả. Tức là chúng ta vẫn còn chút thời gian.”

“May kiểu gì chứ?! Khoan… cậu định bỏ Tsukasa lại rồi chạy à?”

Tôi bật cười trước ý nghĩ đó.

Bỏ Satou lại có khi còn ngu hơn chết.

Nếu cậu chết, chúng tôi tiêu hết.

“Đương nhiên là không! Nhưng tôi không đủ sức hạ chúng. Nếu có ai làm được thì chỉ có Satou thôi.”

Cậu ấy đã từng gắng gượng bảo vệ chúng tôi trong mê cung rất lâu dù bị thương nặng.

Và giờ, dù bất tỉnh, cậu vẫn cố gượng dậy.

Tôi thấy áy náy khi phải trông cậy vào cậu trong tình trạng này, nhưng vẫn lôi từ túi ra một bình thủy tinh ném cho Ueno.

“Cái này… chẳng lẽ là?!”

Cô nuốt khan, nâng chiếc lọ bằng hai tay.

Chắc chắn Ueno nhận ra đây là thuốc hồi phục mà chúng tôi được phát trước khi xuống mê cung.

Hầu hết bạn cùng lớp đã dùng hết suất năm lọ của mình, vì lúc đó không ai biết nó đắt tới mức ngoài tầm với của dân phiêu lưu bình thường.

Tôi đoán đây là lọ cuối cùng còn sót lại.

Thuốc này cực hiệu quả, tôi tin nó sẽ chữa được thương tích của Satou.

“Dùng Disenchant cho cậu ấy luôn, cho chắc nhé. Cậu cũng thấy hôm nay Satou có gì đó lạ lạ phải không?”

Tôi hỏi.

Nghĩ kỹ, việc cậu ấy quyết định chia nhóm kiểu này đúng là sai lầm mà Satou bình thường không bao giờ mắc.

“Đ… được,” cô đáp, chắc là cũng gật đầu dù tôi không nhìn thấy.

“Hỡi lời nguyền xấu xa, trả về nơi ngươi sinh ra! Disenchant!”

Thời gian niệm phép ngắn ngủi của Ueno khiến tôi chợt nhận ra cô đã tiến bộ thế nào.

Khi tăng cấp, pháp sư sẽ niệm phép ngày càng ngắn, tới mức có thể tung chiêu không cần đọc gì nữa.

Và dù các pháp sư kiểu Nanase hay Hosoyama có phép đa dụng, thì ma pháp giải nguyền khó luyện hơn nhiều.

“Xong rồi Tsuda! Tôi đã giải nguyền cho cậu ấy!”

“Tốt lắm. Tôi sẽ câu giờ cho tới khi cậu ấy hồi phục hoàn toàn. Nhờ cô trông chừng Satou hộ nhé!”

Tôi nói, rồi lao lên với kiếm trong tay.

Dù có nền tảng kendo, kỹ năng Kiếm Thuật của tôi vẫn chẳng đáng kể.

Thậm chí kendo còn để lại mấy thói quen xấu, không hợp khi dùng kiếm thật, và tôi đã mất cả đống thời gian tập lại theo kiểu được dạy ở lâu đài.

Mỗi ngày tôi vẫn tập vung kiếm để khắc sâu kỹ thuật đó, nhưng chẳng biết có khá lên được không.

Một con quái cây quất nhánh như roi về phía tôi.

Tôi né sang bên, vung kiếm chém trả.

Đòn đánh trúng nhưng chỉ để lại vết xước trên lớp vỏ, không chặt đứt được.

Từ trước đến giờ tôi vốn đã thôi hy vọng đòn của mình có tác dụng, nhưng lúc này, tôi cảm nhận một “tôi” khác đang dần trỗi dậy.

“Cố lên Tsuda! Tsukasa sắp hồi phục rồi!”

“Rõ!”

Tôi né trái né phải trước mưa cành roi.

Phản xạ của tôi không đủ để né hết, nên mấy nhát vẫn quất trúng người.

“Khặc!!!”

Tôi gầm lên khi bị hất văng như con côn trùng.

Cơn đau nhói xuyên lưng làm mắt tôi mờ dần.

“Xong rồi Tsuda! Cậu ấy khỏi hẳn rồi!”

Tiếng Ueno như tiếp thêm sức lực cho tôi gượng đứng dậy.

Tôi ngoái lại, và bên cạnh cô là Satou, người chỉ mới vài phút trước còn chẳng đứng nổi.

“Ueno, Tsuda… xin lỗi vì nãy giờ tôi gục mất. Từ đây trở đi cứ để tôi lo,” Satou nói, gương mặt lộ rõ vẻ áy náy nhưng tay đã nắm chặt chuôi kiếm.

Tôi bật cười nhẹ.

“Đừng bận tâm! Ngược lại tôi mới thấy có lỗi vì bắt cậu ra tay ngay sau khi vừa hồi phục. Nhưng mà… ừ, giờ giao lại cho cậu đấy.”

Tôi nói, rồi lê cái thân đau nhức trở về phía Ueno.

Đi ngang qua Satou, tôi bắt gặp ánh mắt kiên định của cậu ta.

Cái gật đầu đầy tự tin ấy khiến tim tôi nhẹ hẳn, đến mức tôi buông lơi mọi cảnh giác và để bóng tối kéo mình chìm xuống.