POV: Oda Akira
“Rồi, tiếp theo trong danh sách là gì đây?”
Vì không thể đánh nhau ra hồn khi phải lỉnh kỉnh vác theo hai cái ngà khổng lồ, bọn tôi quyết định quay lại căn cứ tạm nghỉ rồi mới xuất phát tiếp.
Trên đường về vẫn gặp vài con quái, nhưng giữa khu rừng này thì tránh sao được.
Xét cho cùng, chính bọn tôi mới là kẻ xâm phạm lãnh địa, nên tôi cũng chẳng thể trách chúng.
Gilles trải tấm bản đồ lớn ra bàn ăn, tấm bản đồ mà trước đây bọn tôi từng được chỉ cho, trong khi Kyousuke đọc tiếp danh mục Noa đưa.
“Có vẻ món tiếp theo là… ‘Nội tạng Orghen’? Nhưng mà… là nội tạng nào mới được? Hay cứ moi bừa ra là được nhỉ?”
Tôi quay sang nhìn Noa, cô đang đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay, tỏ vẻ chẳng muốn dính dáng gì.
Cô khẽ lắc đầu.
“Không phải vậy đâu. Không biết ở thế giới của các cậu ‘nội tạng’ nghĩa là gì, chứ ở đây, ‘nội tạng quái vật’ chính là ma thạch của nó. Hầu hết bọn chúng sẽ chết ngay sau khi bị lấy mất viên đá đó,” cô nói, giọng nửa cười nửa giễu.
Nghe đến đó, tôi chợt nhớ lại vài lần trong mê cung, khi mình rút ma thạch khỏi mấy con quái còn đang giãy chết và rồi chúng gục luôn.
Tôi từng nghĩ chỉ là trùng hợp, ai ngờ đúng là có liên hệ thật.
“Vậy là chỉ cần tìm được con Orghen nào đó, chúng ta sẽ có đủ nguyên liệu để qua lục địa của bọn quỷ sao?”
Kyousuke hỏi, giọng vẫn ngờ ngợ.
Nhưng đúng là trong danh sách chỉ ghi một món này, chắc thế là đủ.
Đúng lúc đó, Amaryllis và Amelia bước vào từ cửa bên kia, vừa nói chuyện vừa cười rôm rả.
Có vẻ hai người hợp nhau thật.
Tôi cũng đoán được phần nào, Amaryllis từng giúp chữa bệnh cho đám tù binh tộc Elf, mà Amelia vốn cảm kích chuyện đó lắm.
Tôi chỉ không ngờ họ lại nhanh chóng trở thành bạn thân như thế.
“Nghe nói ma thạch của Orghen là lớn nhất thế giới,” Noa tiếp lời, giọng như đang giảng bài.
“Nếu dùng làm lõi năng lượng cho thiết bị ma pháp, nó có thể sinh ra lượng ma lực khổng lồ không tưởng. Chỉ có một vấn đề nhỏ…”
Cô cố ngắt nhịp để tạo kịch tính.
“Orghen trong khu rừng này không bao giờ chịu ở yên một chỗ. Việc đoán được nó đi đâu tiếp theo gần như là bất khả thi. Chính tôi đây cũng mới chỉ gặp nó đúng một lần trong đời.”
Nói xong, Noa quay vào căn phòng bên cạnh, hình như là kho chứa rồi kéo ra một vật khổng lồ.
“Đó là… ma thạch sao?”
Anh hùng ngạc nhiên hỏi.
Tôi cũng trố mắt nhìn.
Noa nhẹ nhàng đặt khối ma thạch khổng lồ cao gần bằng tôi xuống sàn.
“Đây là nội tạng Orghen duy nhất tôi có. Nhưng nó cũ rồi, nên lượng ma lực còn lại rất yếu. Không đủ để vượt đại dương đâu,” cô giải thích.
“Với lại, nó cũng hơi nhỏ nữa.”
Tôi gật đầu.
Ra là cần lượng ma lực cỡ này mới qua được biển à…
“Vậy tức là vấn đề chính nằm ở chỗ con Orghen di chuyển liên tục,” tôi nói.
Việc nó không chịu cố định ở đâu khiến việc tìm ra còn khó hơn cả giết nó.
Nhưng bọn tôi cũng không thể chia nhau ra lùng khắp rừng được vì ngoài Orghen, còn vô số quái vật khác rình sẵn.
Mà mò mẫm trong rừng không kế hoạch cũng khác gì tự sát.
Tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ, thì chợt cảm nhận có người tiến lại gần.
Ngẩng lên, thấy Amaryllis đang nhìn chằm chằm vào tay tôi.
“Ơ… có chuyện gì sao?”
Tôi hỏi, hơi lúng túng.
Dù từng thấy cô nói chuyện với Lia và Amelia nhiều, nhưng tôi với cô chưa có cơ hội trao đổi mấy kể từ khi đến đây.
Không biết cô định hỏi gì.
“À, xin lỗi nhé. Tôi chỉ tò mò không biết chiếc nhẫn đó của anh lấy từ đâu,” cô nói, chỉ tay vào ngón trỏ của tôi.
Cô không nói tới vòng khắc phép mà Amelia từng khắc lên tay tôi, mà là cái nhẫn thật sự trên ngón trỏ phải, món Crow tặng trong nhiệm vụ giải cứu Amelia.
Vì trong nhà nên tôi bỏ găng tay, khiến cả ba dấu ấn của Amelia, của Night và chiếc nhẫn đều lộ ra rõ ràng.
Dấu ấn của hai người kia thì dù muốn cũng không gỡ được, còn cái nhẫn thì… tôi chợt nhận ra từ lúc nhận nó đến giờ vẫn chưa tháo ra lần nào.
“Cái này hả? Crow cho tôi đó. Sao vậy?”
Tôi hỏi.
Amaryllis nhìn chiếc nhẫn thêm lần nữa, lần này, ánh mắt cô phát sáng, chứa đầy ma lực.
“Thú vị thật. Đây là một pháp cụ hiếm thấy đấy. Nếu tôi đoán không nhầm… anh có thể dùng nó để giải quyết vấn đề của chúng ta, đúng chứ?”
Tôi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn, và nhớ lại lời Crow nói khi trao nó cho tôi.
“Khoan… khoan đã! Cái đó chẳng lẽ là Nhẫn Dò Tìm sao?!”
Noa kêu lên, nhào tới xem xét cùng Amaryllis.
Cả hai dí sát mặt vào tay tôi, đến mức tôi thấy hơi ngộp.
“Lùi ra một chút đi chứ,” Amelia lên tiếng, giọng cáu kỉnh đúng y như những gì tôi đang nghĩ.
Hai cô gái nhỏ miễn cưỡng đứng lùi lại, nhưng mắt vẫn dán chặt vào chiếc nhẫn.
Thật sự hơi rợn người.
“Phải, Crow bảo nó có thể dẫn tôi đến bất kỳ thứ gì tôi muốn tìm,” tôi nói, rồi thử nhắm mắt, tập trung hình dung viên ma thạch khổng lồ mà Noa vừa cho xem.
Tôi muốn có nó.
Không, tôi cần nó.
“Oooh! Tuyệt thật! Đúng như lời đồn!”
Noa reo lên phấn khích.
Tôi mở mắt.
Một luồng sáng đỏ bắn ra từ chiếc nhẫn, rọi thẳng lên bức tường trong phòng.
Nó không chỉ vào viên ma thạch dưới đất, mà hướng về nơi sâu trong rừng, nơi có lẽ viên ma thạch thật vẫn còn nằm trong cơ thể Orghen.
Và đúng như Noa nói, luồng sáng đó không đứng yên, mà rung nhẹ từng nhịp như thể đang phản chiếu chuyển động không ngừng của con thú khổng lồ ấy.
Có vẻ như mọi rắc rối của bọn tôi cuối cùng cũng được giải quyết và tất cả là nhờ Crow.
Tôi lập tức ra lệnh cho đội chiến đấu chuẩn bị xuất phát, nhưng ngay lúc đó, Night và Tsuda hớt hải chạy vào phòng.
Hai người họ vốn ở chung nhóm với Crow và Lia.
Mà khoan đã… để hai đứa đó lại một mình như vậy, liệu có ổn không đây?
“Ồ, tốt quá! Mọi người vẫn ở đây! May mà đến kịp lúc!”
“Thấy chưa, tôi nói rồi mà! Cậu thử chịu nghe tôi một lần xem sao!”
“Hừ, vậy thì cậu học cách nói cho chắc chắn hơn đi!!!”
Tôi phải thừa nhận, không ngờ Night lại hòa nhập nhanh đến thế với nhóm của anh hùng.
Nhưng nếu cậu ta chịu thôi cái thói hay rít lên kia thì sẽ dễ chịu hơn nhiều.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi.
Có vẻ như họ đang đi tìm ai đó, chắc là theo lệnh của Crow.
Hai người họ thở hổn hển, liếc nhau rồi Night bắt đầu giải thích:
“Này, anh hùng. Đúng, cậu đấy, cái người đang há hốc mồm kia. Đi theo bọn tôi.”
Anh hùng lập tức khép miệng lại, ngượng ngùng.
“…Cả cô Noa nữa,” Tsuda nói thêm, giọng hơi ngập ngừng.
“Bọn tôi được nhờ đến đón cả hai người.”
Tôi nghiêng đầu, khó hiểu.
Cách họ nói khiến tôi cảm giác không phải Crow là người nhờ.
“Bởi ai? Thằng con vô dụng của ta à?”
Noa nhướn mày.
“À… không. Là con gái bà mới đúng,” Tsuda đáp.
Night có vẻ định giấu chuyện đó, nhưng Tsuda lại buột miệng nói ra như chẳng có gì to tát.
Khoan đã… con gái của Crow chẳng phải đã chết rồi sao?
Khi cả bọn còn đang ngơ ngác, Night bèn giải thích thêm:
“…Bọn tôi vừa tìm thấy một thiết bị ma thuật do vị anh hùng đời trước tạo ra. Nhờ nó, cả ông ta lẫn con gái của bà Noa có thể tạm thời hiện thân trong thế giới này nhưng chỉ trong vòng một ngày.”
Cậu ta nói ngắn gọn hết mức có thể.
Tôi tưởng việc gọi người chết trở lại là điều không thể ở thế giới này, vậy mà anh hùng đời trước lại làm được.
Hẳn ông ta tài năng thật, cũng phải thôi, vì nếu không xuất sắc đến mức đó, chắc khó mà sánh ngang những anh hùng được triệu hồi từ thế giới khác.
Noa nghe vậy thì chỉ khẽ gật đầu, vẻ chấp nhận điều đó như chuyện hiển nhiên, nhưng không tỏ ra vui mừng chút nào.
Tôi chưa quen cô ta đủ lâu để đọc được cảm xúc chỉ qua biểu cảm, nhưng rõ ràng cô ta không hề phấn khích khi có cơ hội gặp lại con gái mình.
Tôi tự hỏi… vì sao?
“Ra vậy… Thế thì đi thôi. Hai người dẫn đường đi,” Noa nói dứt khoát.
“Ờ, nếu họ gọi tôi nữa thì chắc cũng có lý do gì đó quan trọng,” anh hùng gãi đầu.
“Có khi anh hùng đời trước muốn nói điều gì đặc biệt với tôi.”
Noa rời khỏi phòng để chuẩn bị, chắc là thay sang đồ đi đường.
Anh hùng thì vốn đã mặc sẵn trang phục chiến đấu, nên cậu ta cùng Tsuda đi trước.
Khi cánh cửa vừa khép lại, chúng tôi ngồi xuống bàn trở lại.
“Giờ Satou không còn trong đội, chắc chúng ta phải tính lại chiến lược thôi,” Gilles nói.
Kyousuke và tôi cùng gật đầu.
“Chuẩn. Giữ nguyên kế hoạch cũ thì Kyousuke sẽ phải gánh quá nặng mất.”
Trong nhóm chiến đấu, anh hùng là người có chỉ số cao nhất chỉ sau tôi, công mạnh, thủ ổn, lại có mắt quan sát tốt.
Nếu tôi là kiểu đơn độc, xông pha phá vỡ đội hình địch để kết thúc trận nhanh, thì anh hùng là kiểu đồng đội, luôn dẫn dắt cả nhóm phối hợp cùng nhau.
Kyousuke và Gilles vốn đã quen chiến đấu ăn ý với cậu ta suốt chặng đường dài, nên thay đổi đội hình bây giờ chẳng khác nào xáo trộn hoàn toàn.
Cũng như trong lớp học, không thể cứ bắt người hướng nội ghép nhóm với người hướng ngoại rồi mong họ hợp nhau được.
Thực ra, tôi cũng chưa có dịp xem các anh hùng khác chiến đấu cùng nhau nhiều, nhưng chắc họ cũng khá cừ mới có thể sống sót băng qua khu rừng này.
Theo lời Kyousuke kể, chuyến đi chẳng hề dễ dàng chút nào.
Điều khiến tôi ấn tượng nhất là trong giai đoạn cuối, khi Kyousuke và anh hùng đều kiệt sức, những người không chuyên chiến đấu trong nhóm lại đứng lên hỗ trợ, gánh vác phần còn lại.
Hai người đó có tật cố làm quá sức, Gilles cũng xác nhận như vậy.
Công bằng mà nói, trước giờ họ chỉ quen làm các nhiệm vụ vặt vãnh cho hội mạo hiểm giả, chẳng có mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nên cũng không biết cách tiết chế sức lực khi chiến đấu.
Tôi cũng từng như thế, nên hiểu rõ cảm giác ấy.
“Tính về mặt tổng thể, tôi nghĩ nên để mình làm trung tâm của chiến thuật lần này. Có ai phản đối không?”
Cả Gilles lẫn Kyousuke đều lắc đầu.
Dựa theo những gì ít ỏi mà Noa kể lại về loài Orghen, tôi đoán rằng nếu không có anh hùng đi cùng, việc hạ nó sẽ khó khăn gấp bội.
May thay, chúng tôi có chiếc nhẫn dẫn đường, nó sẽ chỉ hướng đến nơi con quái ẩn náu.
Vấn đề là, trên đường tới đó chắc chắn sẽ gặp thêm hàng tá quái vật khác, mà những trận đánh dọc đường ấy sẽ bào mòn thể lực bọn tôi không ít.
“Dù sao đi nữa,” tôi nói tiếp, “tôi muốn thử tận dụng khả năng phối hợp của hai người cho thật hiệu quả. Có ý kiến gì không, Gilles?”
“…Hừm, có thể đấy. Để xem ta nghĩ ra được gì nào.”
Sau khi bàn bạc chiến lược và kiểm tra lại trang bị, chúng tôi gom theo vài thứ cần thiết cùng ít lương khô rồi xuất phát.
“Tôi cần nội tạng Orghen… tôi nhất định phải có nó,” tôi lẩm bẩm như niệm chú, đồng thời kích hoạt chiếc nhẫn.
Một luồng sáng đỏ bắn ra, dẫn lối như mũi tên chỉ đường.
Tôi đi đầu, dẫn theo hai người còn lại men theo hướng ánh sáng chỉ về.
“Khoan… nó đang dẫn chúng ta đi sâu hơn vào vùng lãnh thổ của ma tộc à?”
Tôi nhíu mày.
Nghĩa là quái vật ở khu vực này chắc chắn mạnh hơn hẳn.
Nếu một con Orghen có thể tự do di chuyển trong khu rừng này, hẳn nó phải là bá chủ nơi đây.
Có lẽ sức mạnh của nó tương đương với Chúa tể Rừng mà nhóm anh hùng từng vô tình đánh thức.
Ít nhất, nó cũng phải ở cấp độ tương tự con trùm cuối của một mê cung như Night vậy.
Tôi đã lên kha khá cấp kể từ trận chiến với Night, nhưng chắc vẫn khó mà thoát khỏi một trận tay đôi như thế mà không thương tích gì.
Có lẽ đúng là sai lầm khi không mang theo Lia và Tsuda.
“À mà, Noa định cho chúng ta bay kiểu gì nhỉ? Tôi không nghĩ có phép thuật nào có thể nâng hết đám người đông như thế lên trời được đâu,” Kyousuke hỏi.
Nếu tính cả tôi, 7 anh hùng còn lại, cộng thêm Amelia và Night, tổng cộng là 10 người.
Thêm Noa, Crow và vài người khác nữa, con số đã lên đến 15.
Nhờ anh hùng, Noa có lẽ đã hiểu được nguyên lý bay lượn của máy bay ở thế giới cũ và có thể dùng ma thuật để bù đắp phần còn thiếu, nhưng Kyousuke vẫn chưa hiểu tại sao tôi và Amelia lại tự tin đến thế.
Khi chúng tôi tiến về hướng ánh sáng, tôi bắt đầu giải thích về Thần Nhãn mà cả tôi và Amelia đều sở hữu.
“Một kỹ năng có thể xem được chỉ số của người khác à?… Thú vị thật đấy!” Kyousuke trầm trồ.
“Khoan, cái gì cơ?! Chuyện đó làm được thật sao?!”
Gilles sững sờ.
Có vẻ như chỉ huy Saran chưa từng nói cho cậu ta biết về chỉ số của tôi.
À đúng rồi.
Tôi cũng đâu có nói cho Saran về Thần Nhãn đâu nhỉ vì lúc đó tôi còn chẳng hiểu nó là gì.
“Ừ, đó là kỹ năng đặc biệt của tôi. Tôi vẫn chưa hiểu hết giới hạn của nó, nhưng ít nhất, tôi có thể xem được chỉ số của người hoặc vật khác. Từ trước đến giờ, chưa từng có kẻ địch nào khiến tôi không thể dùng kỹ năng này cả.”
Dĩ nhiên, cũng có lúc tôi quên kiểm tra, hoặc hết ma lực giữa chừng, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp bị chặn hoàn toàn.
Gilles gật đầu, như thể cuối cùng đã chấp nhận điều đó.
“Ra vậy… Nếu là Kỹ năng Đặc biệt thì cũng không lạ. Sức mạnh của chúng khác hẳn kỹ năng thường mà.”
Đúng thế. E
Kỹ năng Đặc biệt mạnh gấp hàng chục lần kỹ năng thông thường.
Có lẽ ngoài kia cũng có những kỹ năng đặc biệt có thể che giấu chỉ số trước Thần Nhãn, nhưng vì loại đó hiếm ngay cả trong hàng ngũ ma tộc, nên tôi cũng chẳng mấy lo.
“Thần Nhãn , hử…? Tôi tự hỏi liệu kỹ năng đó có thể thấy được nhiều hơn chỉ là chỉ số không,” Kyousuke trầm ngâm, tay gãi cằm.
Tôi hơi khựng lại.
Ký ức rợn người bỗng tràn về, lần đầu tôi dùng Thần Nhãn trong Đại Mê Cung Kantinen.
Tôi đã thấy một viễn cảnh kinh hoàng:
Toàn bộ các anh hùng khác nằm chết dưới chân tôi, còn tôi thì đứng đó, cô độc, giữa biển máu.
Cảnh tượng ấy ám ảnh đến mức tôi thề sẽ không bao giờ dùng Thần Nhãn cho bất kỳ mục đích nào khác ngoài việc xem chỉ số của kẻ địch.
Kỹ năng của tôi vì thế chẳng tăng cấp mấy, trong khi Amelia, người dùng nó thường xuyên chắc giờ đã đạt đến trình độ mà tôi không thể tưởng tượng nổi cô ấy đang nhìn thấy những gì.
“…Ai mà biết được. Thành thật mà nói, tôi cũng không chắc mình có muốn thấy thêm điều gì nữa không.”
Tôi đáp gọn, giọng trầm hẳn xuống.
Tôi chẳng hiểu vì sao lại bị cho xem cảnh đó, hay liệu nó có phải một tương lai không thể tránh, nhưng linh cảm mách tôi rằng có những thứ biết càng ít càng tốt.
“Tôi đồng ý,” Kyousuke nói.
“Không rõ vì sao, nhưng tôi có cảm giác đó là quyền năng mà con người không nên nắm giữ.”
Chắc đó là trực giác của kỹ năng Trực giác mà cậu ấy có từ khi được triệu hồi đến thế giới này.
Cảm giác của tôi nhờ kỹ năng Cảm nhận Nguy hiểm cũng y hệt.
“Tốt. Ít nhất chúng ta còn đồng quan điểm. Giờ đi tiếp thôi, chắc cũng gần đến rồi.”
Luồng sáng đỏ vẫn hướng về cùng một phương, nhưng giờ nó rung lắc dữ dội hơn.
Khi tôi chỉ ra điều đó, cả hai người kia lập tức cảnh giác hẳn lên.
Tôi chợt nhận ra rằng, dù bị ném vào thế giới đầy hiểm nguy này, cả Kyousuke và tôi đều đã thích nghi đáng kinh ngạc.
“Im lặng lạ quá… Không gặp lấy một con quái nào. Không ổn đâu. Giữ cảnh giác.”
Gilles nói, tay đặt sẵn lên chuôi kiếm.
Chúng tôi sẵn sàng rút vũ khí bất cứ lúc nào, nhưng suốt quãng đường chẳng có gì xảy ra.
So với số lần bị phục kích khi trở về căn cứ, việc đi sâu hơn vào lãnh thổ ma tộc mà vẫn yên ắng thế này chỉ khiến tôi càng bất an hơn.
Hai kỹ năng Cảm nhận Hiện diện và Cảm nhận Nguy hiểm của tôi vẫn im lìm mà đó mới là điều đáng sợ nhất.
“Kìa! Nó ở đằng kia!”
Tôi chưa kịp định thần thì con quái đã hiện ra ngay trước mặt.
Tôi tự tin vào khả năng cảm nhận của mình nhưng không đến mức tự mãn.
Thế mà lần này, tôi hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của nó cho đến khi nó nhào ra tấn công.
“Akira!!”
Kyousuke hét lên cảnh báo.
Tôi phản xạ kịp thời, kẹp hai con dao găm giữa móng vuốt nó, chặn đòn chí tử trong gang tấc.
Nhưng cú va chạm mạnh đến mức hất tôi văng ra xa.
Lâu lắm rồi tôi mới lại cảm thấy khó nhọc đến thế khi đỡ một đòn, có lẽ từ thời tôi còn là tên thích khách cấp thấp trong Đại Mê Cung Kantinen.
Tôi bị hất văng đi như một viên đạn, bay xuyên qua không khí suốt một quãng tưởng như vô tận trước khi đâm sầm vào một thân cây to, cách khá xa chỗ Kyousuke và Gilles đang đứng.
“Akira!”
Tiếng Gilles vang vọng từ đằng xa.
“Tôi ổn! Đừng lo cho tôi!”
Tôi hét đáp lại, lồm cồm đứng dậy.
Lần đầu tiên trong đời, tôi mới cảm thấy biết ơn đến thế vì cái thân thể không còn hoàn toàn là con người của mình.
Dù va vào cây với vận tốc khủng khiếp, tôi chỉ bị trầy xước nhẹ và vẫn có thể bật dậy như không có chuyện gì.
Nghe giọng Gilles xa đến vậy, tôi hiểu rằng trong trận chiến này, cả ba gần như sẽ phải tự lo cho mình, không thể hỗ trợ nhau.
Qua những tán cây, tôi chỉ thấy thấp thoáng hai con quái vật khổng lồ đang đối đầu với Gilles và Kyousuke.
Nhưng trước khi kịp chạy đến giúp họ, một bóng đen khổng lồ khác đã chắn ngay trước mặt tôi.
Và điều khiến tôi rùng mình là cả Cảm nhận Hiện diện lẫn Cảm nhận Nguy hiểm đều không hề phản ứng.
Bọn tôi đã rơi vào ổ phục kích.
Lũ này hoàn toàn khác những quái vật thú hình từng gặp.
Trông chúng giống những sinh vật bước ra từ tranh minh họa fantasy hơn là sinh vật thật:
Đôi cánh dơi đen sì, tay chân dài ngoằng khẳng khiu, và ít nhất 10 con mắt đỏ rực như mắt nhện đang chằm chằm nhìn xuống tôi.
Từ miệng chúng buông ra vô số xúc tu mềm, ngọ nguậy như thể có linh hồn riêng.
Toàn thân đen kịt, tỏa ra thứ cảm giác ghê tởm đến tận xương tủy.
Nếu những con quái khác còn mang nét “dị mà dễ thương”, thì lũ này… thật sự là ác mộng.
Khi tôi đứng thủ thế quan sát, ánh sáng đỏ phát ra từ chiếc nhẫn lại hướng thẳng về con ngay trước mặt.
“Ra là mày à… Orghen.”
Không khó hiểu vì sao một con như thế này lại sở hữu được Ma Thạch cao bằng người tôi.
Đa số quái vật tôi từng lấy Ma Thạch đều có hình dạng người, nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tôi đã biết thứ này thông minh hơn hẳn.
Có thể không tinh ranh như Night, nhưng chắc chắn vượt xa mọi sinh vật chúng tôi từng chạm trán.
Càng tiến gần vùng đất của ma tộc, quái vật càng trở nên khủng khiếp, tôi chỉ mong rằng lũ Orghen là trường hợp cá biệt, chứ không phải “chuẩn chung”.
“Whoa—!”
Đang quan sát, tôi suýt không kịp phản ứng khi con quái vung móng vuốt khổng lồ bổ xuống.
Lần trước tôi bị đánh lén, nhưng lần này tôi đã sẵn sàng.
Dù cánh tay nó mảnh như của người, một cú quét thôi đã đủ nhổ bật cả mấy gốc cây quanh đó.
Tôi không dám đỡ trực diện, thay vào đó chọn cách hất lệch hướng công kích.
Nếu người khác mà trúng đòn này, chắc nội tạng đã nát bấy rồi.
Tôi thoáng thắc mắc:
Sao nó lại nhắm vào tôi?
Cả nhóm đều không phát hiện được chúng, nên đáng ra ai cũng có thể là mục tiêu.
Thông thường, quái vật rừng sẽ theo bản năng mà tấn công kẻ yếu nhất trước, ví dụ như lúc trước, Amaryllis luôn bị chọn làm “mồi ngon” đầu tiên.
Nhưng lần này, chúng lại chọn tôi, kẻ có chỉ số cao nhất nhóm.
Tôi vừa đỡ vừa lùi, tạo khoảng cách rồi kích hoạt Thần Nhãn để xem thông tin.
—-
ORGHEN KING
Chủng tộc: Quái vật
HP: 32000 / 32000
MP: 50000 / 50000
Công: 600000
Thủ: 45000
Kỹ năng:
Điều khiển (Lv.7)
Phong trảm (Lv.5)
Ma pháp trị liệu (Lv.6)
Trí Tuệ (Lv.3)
Kỹ năng đặc biệt:
Tàng Hình
Thấu thị
—-
AKIRA ODA
Chủng tộc: Con người
Chức nghiệp: Thích khách (Lv.88)
HP: 33650 / 34600
MP: 11700 / 119000
Công: 25400
Thủ: 13600
Kỹ năng:
Toán học (Lv.5)
Đàm phán (Lv.5)
Dụng cụ ám sát (Lv.8)
Ám sát (Lv.9)
Kiếm cong (Lv.9)
Đoản kiếm (Lv.9)
Ẩn thân (Lv.MAX)
Cảm nhận hiện diện (Lv.9)
Cảm nhận nguy hiểm (Lv.9)
Hăm doạ (Lv.8)
Gầm rống (Lv.4)
Song kiếm (Lv.6)
Điều khiển ma lực (Lv.8)
Mê hoặc (Lv.5)
Cường hoá (Lv.2)
Kỹ năng đặc biệt:
Thấu hiểu ngôn ngữ
Thần nhãn (Lv.2)
Hắc ma pháp (Lv.8)
—-
Nhìn hai bảng chỉ số cạnh nhau, tôi chỉ biết há hốc miệng.
Không phải chỉ vì thủ của nó cao khủng khiếp mà là công lên đến 600.000?!
Nếu đúng như tên gọi, nó chính là vua của toàn bộ chủng Orghen.
Nhưng kể cả thế, chỉ số này vẫn vượt xa cả con gái của Ma Vương.
Quái vật vốn không có cấp bậc nghề nghiệp nên khó so sánh trực tiếp, nhưng nếu có, con này chắc chắn vượt tôi cả chục cấp.
Nói ngắn gọn:
Đối thủ trước mắt cực kỳ nguy hiểm đến mức ngay cả đòn chí mạng mạnh nhất của tôi cũng chưa chắc khiến nó hề hấn.
Cảm giác cảnh giác dâng trào, tôi siết chặt chuôi song đoản kiếm.
Lâu rồi tôi mới cảm nhận lại được áp lực tử vong rõ rệt như thế này, lần cuối là trong trận tử chiến với ma tộc, trước đó là ở đại mê cung Kantinen.
Thế nhưng, giữa nỗi sợ, khóe môi tôi lại nhếch lên, một nụ cười ngông cuồng đầy máu lửa.
Tim tôi đập dồn dập, adrenaline sục sôi trong huyết quản.
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào con quái vật khổng lồ, đồng tử giãn rộng ra.
Đúng rồi.
Đây mới là thứ mình mong đợi.
Cuối cùng, cũng gặp được đối thủ xứng tầm.
“Ha… ha ha ha… HA HA HAAA!!!”
Tiếng cười của tôi vang vọng điên cuồng giữa khu rừng.
Tôi lao tới, vung hai lưỡi Yato-no-Kami như một con thú mất trí.
POV : AsẤhina Kyousuke
Sau khi Akira bị hất văng đi rồi lại đứng dậy đối đầu với con quái vật, Gilles và tôi liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút bất an khi nghe tiếng cười khẽ, đầy điên dại, vọng lại từ người đồng đội đang lạc ra xa.
Ngay cả con quái vật cũng thoáng khựng lại, có vẻ như ngạc nhiên trước phản ứng kỳ quái đó.
Quái vật này… có những nét rất giống con người.
“Cậu ta bị sao vậy?”
Gilles hỏi, giọng thấp hẳn đi.
Tôi chỉ khẽ lắc đầu.
Trong lòng tôi lại có cảm giác khác, không phải lo lắng, mà là linh tính rằng Akira đang thích thú.
Vì lý do gì thì tôi chẳng biết, nhưng tôi nói ý nghĩ đó ra, và Gilles nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Quả thật, không dễ để lý giải tại sao Akira lại bật cười trong tình huống như thế. Nhưng tôi biết một điều:
Trên chiến trường, Akira là một con quái vật thật sự và với cậu ta, việc được chạm trán một đối thủ mạnh có lẽ chính là niềm vui lớn nhất.
“Có linh cảm là bọn mình không thể đấu tay đôi với chúng đâu.”
Gilles nói, giọng bình tĩnh đến lạ.
Tôi gật đầu, rời mắt khỏi Akira (người có lẽ chẳng cần ai cứu) và quay sang hai con quái đang tiến lại phía chúng tôi.
Cả hai nhỏ hơn con đang đối đầu Akira, nhưng vẫn cao lớn hơn hẳn chúng tôi.
Giả sử Akira đủ sức hạ con to nhất, thì nhiệm vụ của chúng tôi là hạ gục hai con còn lại.
Về mặt sinh tồn, tốt nhất nên câu giờ cho đến khi Akira quay lại giúp, nhưng cảm giác mách bảo rằng lũ quái này sẽ không kiên nhẫn chờ đợi.
“Ta tấn công trước, con bên trái. Ngươi yểm trợ nhé.”
Gilles nói, mắt vẫn dán chặt vào hai con quái.
Tôi rút Thanh gươm Bạch Long (Hakuryuu) mang theo từ trong lâu đài, lưỡi kiếm trắng sáng lấp lánh trong ánh rừng.
Thông thường tôi không dùng thanh này, nhưng hôm nay lại có cảm giác thôi thúc muốn rút nó ra.
Có lẽ là nhờ kỹ năng Trực giác, cũng chính kỹ năng ấy đã giúp tôi phát hiện lũ quái khi cả Cảm nhận hiện diện và Cảm nhận nguy hiểm của Akira đều thất bại.
Tuy nó không chỉ rõ vị trí địch, nhưng ít nhất cũng giúp tôi cảm nhận được điều mà người khác không thể.
“Yaaaaaah!”
Gilles lao tới, tránh né những cú vung vuốt sấm sét của con quái, áp sát và chém đứt đám xúc tu lủng lẳng quanh miệng nó.
Tôi lập tức tiến lên, dùng kiếm chặn đòn phản công, phá gãy những chiếc vuốt dài để bảo vệ ông ta.
Gilles lợi dụng khoảng trống, bật mạnh khỏi mặt đất, tung người lên cao với ý định chém phăng đầu con quái trước khi nó kịp phản ứng.
“Khoan đã, Gilles!”
Topi hét lên khi linh cảm thấy điều gì đó bất ổn.
Nhưng Gilles, mải kiếm cơ hội chiến thắng nhanh, không nghe thấy.
Choang!
Tiếng kim loại vỡ chói tai vang lên.
Thanh kiếm của Gilles gãy đôi ngay giữa lưỡi.
Đó là một thanh kiếm cực kỳ bền, do chính Crow rèn, và luôn được bảo dưỡng cẩn thận.
Trước khi rời căn cứ, ông ta còn nhờ Crow kiểm tra lại, nên không thể là lỗi của kiếm.
Nghĩa là… cổ con quái quá cứng, đến mức thép rèn bằng ma hỏa cũng không xuyên qua được.
Giờ thì đã hiểu vì sao bọn này có thể sống tung hoành trong vùng rừng nguy hiểm đến thế.
Tôi lập tức lao đến, đỡ lấy Gilles giờ đã hoàn toàn trơ trọi rồi kéo ông ta lùi lại khỏi tầm với của hai con quái.
Ông ấy im lặng hồi lâu, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn sau khi chứng kiến vũ khí thân thuộc bị bẻ gãy dễ dàng như thế.
Gilles chỉ siết chặt phần chuôi kiếm gãy trong tay, để mặc tôi kéo đi.
Tôi không biết phải an ủi thế nào. Không rõ thanh kiếm đó gắn bó với ông bao lâu, nhưng chắc chắn nó không chỉ là một món vũ khí.
Tôi chỉ sợ rằng, nếu không cẩn thận, Gilles sẽ nổ tung cảm xúc và liều chết lao lên với thanh kiếm gãy.
Tôi vốn vụng về trong những tình huống thế này.
Có lẽ vì tôi ít nói, hay vì không giỏi diễn đạt cảm xúc, hoặc chỉ đơn giản là vì khuôn mặt tôi lúc nào cũng quá lạnh lùng.
Dù nguyên nhân là gì, thì mỗi khi tôi cố gắng nói chuyện, mọi người thường chỉ càng bực bội hơn.
Trước đây, tôi không hiểu vì sao mà chỉ biết rằng tốt hơn hết là tránh giao tiếp với người khác.
Cho đến khi tôi gặp Akira.
Nếu không nhờ Akira đủ thân với tôi để thẳng thắn chỉ ra những điều đó, chắc tôi vẫn là gã chẳng biết cách nói chuyện với ai.
Và chắc chắn tôi đã không đủ can đảm để rời lâu đài cùng Tsukasa và những người khác.
Tôi luôn muốn đáp lại ơn của Akira, muốn trở thành người có thể giúp cậu ấy thật sự.
Nhưng Akira quá mạnh.
Bên cạnh cậu ấy còn có Amelia và Night, nên sự giúp đỡ của tôi dường như chẳng có ý nghĩa gì.
Ít nhất, tôi có thể làm điều đó với Gilles đã liều mình giúp chúng tôi thoát khỏi lâu đài.
Tôi tháo thanh kiếm dự phòng đang đeo bên hông, cả bao lẫn lưỡi, và ấn nó vào tay Gilles.
Tôi lựa lời cẩn trọng, cố nói sao cho không khiến ông tổn thương.
“Dùng cái này đi. Tôi biết ngài không có kỹ năng Kiếm cong, nên có thể hơi khó cầm, nhưng vẫn tốt hơn là tay không.”
Tôi không thể để Gilles chết ở đây.
Và tôi cũng không thể chết được.
Bất kể thế nào, tôi phải cứu người đàn ông này.
Đưa kiếm cho ông ấy đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể sử dụng Song kiếm thuật, nhưng không sao.
Tôi sẽ ứng biến.
Đặt Gilles tựa vào gốc cây, tôi bước ra trước, giơ gươm Bạch Long thủ thế.
Miễn là tôi chỉ tung những nhát chém nông, lưỡi kiếm sẽ không bị gãy như của Gilles.
Và hơn hết, katana vốn dĩ sinh ra để rạch chứ không phải chặt, điều này từng cứu chúng tôi khi đối đầu với con quái rùa có lớp vỏ cứng như thép trong khu rừng này.
Dù là sinh vật gì, da dày đến đâu, cũng luôn có điểm yếu.
Hai con quái trước mặt dường như không ngờ tôi sẽ quay lại.
Chúng lập tức lao đến, xúc tu và móng vuốt quét ngang không khí.
Có vẻ chúng đã di chuyển khỏi vị trí cũ, định đến hỗ trợ con to đang chiến với Akira.
Khi nhận ra chỉ còn mình tôi, chúng dừng lại, quan sát cẩn trọng, có lẽ nghĩ rằng tôi chỉ là mồi nhử.
Chúng thông minh hơn hầu hết quái vật khác, nhưng vẫn chưa đạt đến tầm của con người… hay của Night.
Nếu là tôi trong tình huống đó, sau khi nhận ra kẻ thứ ba biến mất không rõ tung tích, tôi chắc chắn sẽ lập tức hội quân quanh con quái lớn để hợp lực tiêu diệt mối đe dọa lớn nhất, Akira.
Việc chúng không làm vậy chỉ có thể có ba khả năng.
Một là chúng cho rằng hai con còn lại cũng đủ sức xử lý tôi.
Hai là chúng tin chắc Gilles đã mất khả năng chiến đấu.
Hoặc tệ hơn, khả năng mà tôi không muốn nghĩ tới là chúng sở hữu kỹ năng tương tự Akira, cho phép xem được chỉ số của đối phương, và sau khi đánh giá tôi, chúng kết luận có thể thắng dễ dàng.
Nếu thật sự như thế thì rắc rối to rồi.
Bị đối thủ “đọc bài” trước khi ra đòn là điều tệ hại nhất trong mọi trận đấu.
“…Được rồi, bắt đầu thôi.”
Tôi hít sâu, tự lẩm bẩm.
Đó là thói quen tôi vẫn làm trước mỗi trận đấu kiếm đạo khi còn ở thế giới cũ.
Trong thi đấu đồng đội, tôi thường được đồng đội cổ vũ.
Còn ở đấu đơn, chỉ có cách tự lên dây cót tinh thần thế này.
Lạ thật, từ khi tới thế giới này, ngày nào cũng phải đánh nhau, vậy mà tôi lại chưa từng làm điều ấy lần nào.
Dù chỉ là một hành động đơn giản, nhưng nó khiến tâm trí tôi trở nên tĩnh lặng đến lạ.
Dĩ nhiên, đấu kiếm trong trường học và chiến đấu sinh tử là hai chuyện hoàn toàn khác.
Nhưng với tôi, cảm giác lại gần như giống hệt nhau.
“Hup!”
Tôi lao tới, nhắm vào chân của con orghen.
Ngay lập tức, tôi nhận ra xương ống và đầu gối của nó cứng đến mức lưỡi kiếm gần như bật ngược lại.
Tuy nhiên, phía sau đầu gối thì khác, lưỡi kiếm cắt ngọt một đường, và con quái rú lên đau đớn, ngã quỵ xuống.
Cơ bắp ở đó bị chém đứt hoàn toàn, khiến nó không thể chống đỡ nổi thân hình khổng lồ của mình.
Giờ thì phần đầu của nó nằm trong tầm với.
Tôi lia lưỡi kiếm quanh mặt, dò tìm chỗ yếu.
“Aha… ra là đây.”
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong một tích tắc.
Con quái còn lại dường như không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết trố mắt nhìn đồng loại gục xuống.
Tôi quan sát vết chém vừa rồi và xác nhận phán đoán của mình:
Đu các bộ phận trọng yếu được bảo vệ cực kỳ chắc, nhưng khớp nối và mắt lại mềm và dễ bị tổn thương hơn hẳn.
Nếu chẳng may thanh kiếm của tôi bị gãy, tôi vẫn có thể đổi sang song đoản đao như Akira.
Cảm giác phấn khích dâng trào.
Tôi siết chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay.
Lần này, nhát chém sẽ thật sự xuyên thấu.
“Có vẻ như… mình hoàn toàn có thể hạ cả hai con này một mình rồi đấy.”
POV: Oda Akira
Sau một tràng cười sảng khoái, tôi liếm môi.
Dù rất muốn bung hết sức mạnh của Hắc Ma Pháp, tôi vẫn phải thừa nhận có khả năng mình sẽ mất kiểm soát và nếu điều đó xảy ra, biết đâu chúng tôi lại tái hiện thảm họa “nửa lục địa Ma tộc bị xóa sổ” như vị anh hùng năm xưa.
Thế nên tôi phải giữ bình tĩnh, đặc biệt là khi Gilles và Kyousuke đang ở đây cùng tôi.
“Hắc Ma Pháp , khởi động.”
Tôi chỉ mong họ hiểu cho nếu tôi lỡ… hơi quá tay một chút.
Bóng tối quanh tôi bắt đầu uốn éo, vặn vẹo dữ dội theo nhịp hồi hộp trong lòng.
Nuốt chửng một con quái khổng lồ như thế này bằng những chiếc bóng nhỏ bé chẳng khác gì tự tra tấn, lượng ma lực tiêu hao sẽ khủng khiếp.
Mà con quái này thì không hề có ý định chịu chết yên lặng.
Tôi siết chặt hai con dao găm rồi lao vào nó.
Tôi biết rất khó kéo một con quái còn sống xuống vực bóng, nên tôi cần nghĩ ra cách khác.
Thực ra, thứ tôi cần chỉ là viên Ma thạch trong người nó thôi.
Phần xác còn lại, cứ để bóng nuốt hết cũng được.
Tôi chém ngang cổ nó, nhưng ngay lập tức bị chặn lại bởi những móng vuốt khổng lồ.
Tuy nhiên ngay sau đó, con quái bỗng khựng lại.
Cái bóng sau lưng nó biến mất, bị Hắc Ma Pháp của tôi hấp thụ và đâm xuyên từ phía sau.
Những chiếc gai bóng xuyên thủng ngực con quái, suýt sượt qua má tôi khi bật ra trước mặt.
“Thôi nào… Đừng chọc lét nữa.”
Tôi nói khi cảm nhận những sợi bóng ve vẩy quanh má.
Đây là tình huống sống còn, mà cái kiểu nghịch ngợm này khiến tôi mất tập trung hẳn.
Bóng lập tức cụp xuống như bị mắng, rồi trườn ra khỏi bụng con orghen.
Nó bắt đầu ho sặc sụa, ói ra máu đỏ sẫm đến mức khiến tôi bất giác nghĩ đến máu người.
Ngay sau đó, vết thương khổng lồ trên bụng nó nhúc nhích, rồi… khép lại.
“À phải rồi… quên béng mất là mày biết dùng ma pháp trị liệu.”
Tôi khẽ lẩm bẩm, tự mắng mình vì sơ suất.
Dù gọi là trị liệu, nhưng cách nó tái tạo phần thân bị mất kia rõ ràng gần với tái sinh hơn là hồi phục đơn thuần.
Nhưng cũng đúng thôi, đối với một sinh vật mang danh “Vương”, chừng đó là đương nhiên.
Vì không thể hủy diệt toàn thân nó mà không làm vỡ Ma thạch bên trong, tôi chỉ còn cách duy nhất:
Chặt đầu nó một lần dứt khoát.
Dù vậy, khả năng cao nó vẫn có thể mọc lại tay chân, nên tôi cần một kế hoạch hoàn hảo.
Trong lúc đó, tôi vừa đỡ móng vuốt, vừa cắt từng xúc tu quấn quanh người mình.
Cái giá phải trả khi Yato-no-Kami bị gãy đôi chính là tầm đánh của tôi ngắn đi rất nhiều.
Tôi buộc phải áp sát, nếu không thì chẳng thể chạm được vào đối phương.
May mà tôi còn Hắc Ma Pháp làm hậu thuẫn trong những tình huống như thế này.
Thật ra, chẳng có loại ma pháp nào tiện dụng bằng Hắc Ma Pháp, miễn là có đủ ma lực.
Phần lớn quái vật đều dễ dàng bị nó nuốt chửng, và sau đó chúng lại bị chuyển hóa ngược thành ma lực, giúp tôi bù lại phần hao tổn.
Bóng có thể cắt, xiên, nuốt, thậm chí che chắn, chúng trung thành tuyệt đối, nhưng đôi khi lại hơi… nghịch ngợm.
Vấn đề duy nhất là lượng ma lực tiêu hao, điều mà đa số người dùng đều chịu không nổi.
Nhưng tôi vẫn thường tự hỏi, nếu người sở hữu nguồn ma lực gần như vô hạn như Amelia mà học được ma pháp này… thì sẽ ra sao nhỉ?
Có khi cả thế giới này sẽ bị bóng nuốt trọn mất (dù tôi biết cô ấy sẽ không để chuyện đó xảy ra).
Tôi né một đợt xúc tu, chờ thời cơ phản công.
Lẽ ra chỉ cần chém bay chúng và lao lên cắt cổ là xong, nhưng tôi lại có cảm giác… bất an.
Không rõ tại sao, nhưng khi cơ hội đến, tôi lại nén tay, bật ngược ra xa.
“…Ra là thế. Mày đang dụ tao phá vũ khí của mình, đúng không?”
Tôi khẽ nói, đáp xuống một cành cây cao.
Con orghen trợn to hàng chục con mắt, như thể hiểu rõ từng lời tôi nói.
Tôi chợt nhớ lại, tất cả những con quái có danh hiệu “Vương” trong Đại Mê Cung Kantinen mà tôi từng gặp đều là đối thủ đáng gờm.
Do sở hữu trí tuệ vượt trội, chúng biết điều binh khiển tướng, giăng bẫy và thậm chí phục kích cả lúc ta nghỉ ngơi.
Gặp bọn đó, không bao giờ được lơ là.
Nhưng con Orghen King này vượt xa mọi thứ trước đây tôi từng thấy.
Chỉ số và kỹ năng của nó đều ở đẳng cấp cao hơn hẳn.
Nghĩ lại thì, cái đống xúc tu mềm oặt quanh cổ nó nhìn có vẻ dễ cắt, nhưng quá “thuận mắt”, đến mức… đáng ngờ.
Rõ ràng đây là bẫy.
Một mồi nhử để dụ kẻ địch chém vào cổ, khiến vũ khí bị bẻ gãy.
Chiến binh dùng tay không thì không dám chạm vào bộ móng vuốt kia, còn những người dùng kiếm thì chỉ còn nước lao vào bẫy.
Mất vũ khí giữa trận, đa số đều hoảng loạn, và đó là khi con quái phản công, kết liễu con mồi.
Ngay cả tôi cũng từng ảo tưởng rằng mình có thể hạ nó dễ dàng cho đến khi nhận ra sự thật.
Thì ra đó chính là lý do nó được gọi là “Vương”.
Không biết nó học cách đọc thói quen của con người kiểu gì, nhưng chiến thuật đó chắc chắn hiệu quả với cả quái vật khác nữa.
“Xin lỗi nhé, đại ca. Nhưng có vẻ mày đánh giá thấp tao rồi. Bóng Phủ!”
Tôi đã giữ bóng tích tụ trong bóng tự nhiên của mình suốt từ nãy để tiết kiệm ma lực, giờ thì cho chúng quấn quanh hai con dao găm.
Đây là chiêu tôi chưa dùng lại kể từ trận đấu với Kilika, nhưng lúc này nó là phương án khả thi nhất.
Dù sao thì, tôi biết rõ cổ của nó cứng như thép, nếu chỉ chém bình thường, dao tôi sẽ gãy trước khi đầu nó lìa khỏi cổ.
Khi bao phủ lưỡi dao bằng hắc ma pháp, sức công phá của chúng tăng vọt lên hàng chục lần, chắc chắn đủ để chém bay cổ của Orghen King.
Tôi lấy đà từ cành cây mình đang đứng, lao thẳng xuống.
Con quái vật nhận ra ý đồ của tôi, lập tức phóng ra hàng loạt xúc tu và móng vuốt, nhưng tất cả đều bị bóng tối nuốt chửng ngay khi chạm vào, tan biến không dấu vết.
Con đường dẫn đến cổ nó giờ đã thông thoáng.
Tôi dồn toàn lực, đâm hai lưỡi dao xuống.
Một âm thanh rắc vang lên đầy thỏa mãn, giây sau, đầu của Orghen King lìa khỏi cổ.
Tôi tiếp đất phía sau con thú, giải trừ hắc ma pháp và ngoái lại, nghe tiếng gầm cuối cùng của nó tan vào không trung.
Khi chắc chắn nó đã hoàn toàn bất động, tôi thở phào một hơi dài, nặng nề.
Trận chiến này ngốn nhiều ma lực hơn tôi tính trước.
Nếu nó còn kháng cự thêm chút nữa, có khi mọi chuyện đã trở nên nguy hiểm thật sự.
Cả người tôi rã rời, vừa kiệt sức, vừa cạn ma lực nhưng vẫn phải moi viên ma thạch ra khỏi xác nó và mang về căn cứ.
Nói mới nhớ, không biết Kyousuke và Gilles sao rồi?
Hai con Orghen nhỏ không hề tới trợ giúp “vua” của chúng, có lẽ họ đã xử lý xong, nhưng tôi vẫn nên đi kiểm tra cho chắc.
Tôi nhanh chóng tách viên ma thạch ra khỏi cơ thể Orghen King, thứ còn to hơn cả người tôi rồi tiến về hướng hai người kia.
Khi đến nơi, họ vừa kết thúc trận chiến. Kyousuke toàn thân đẫm máu đến mức tôi phải tự hỏi cậu ta làm thế nào hạ được quái vật, còn Gilles thì trông có vẻ chán nản, nhưng cả hai đều bình an, vậy là đủ mừng rồi.
Do không ai trong họ có kỹ năng như Thần Nhãn, nên không thể xác định bọn quái đó thật sự là Orghen.
Họ chỉ đơn giản tiêu diệt chúng, kèm luôn cả ma thạch bên trong.
Tôi nghe kể lại rằng Kyousuke đã tìm ra điểm yếu trên người quái, rồi cắm thanh kiếm xuyên thẳng qua, hèn gì máu me tung tóe khắp người như vậy.
Còn Gilles thì không may hơn:
Thanh kiếm của ông gãy nát khi chém vào cổ chúng.
Kyousuke đành đưa cho ông một thanh khác, rồi tự mình kết liễu cả hai con quái mà chẳng cần dùng đến kỹ năng Song Kiếm.
Gilles vẫn còn thất thần, chắc chưa tiêu hóa nổi việc “người bạn đồng hành” lâu năm của mình, thanh kiếm ấy đã gãy.
Tôi hiểu cảm giác đó rõ lắm.
Hồi thấy Yato-no-Kami tách đôi để tạo thành cặp dao của mình, tôi cũng đã ngẩn người như vậy.
Kyousuke gom hết những mảnh vỡ của ma thạch (mà kích thước của chúng vẫn lớn hơn bất kỳ viên nào trong mê cung) bỏ vào túi.
Khi chúng tôi chuẩn bị quay về, tôi thấy mặt cậu ta khẽ co giật khi nhìn thấy viên ma thạch khổng lồ mà tôi đang tính vác.
Phải nói, chỉ riêng việc mang nó đến chỗ hai người họ đã là cực hình.
Tôi buộc tạm chiếc khăn đen quanh viên đá, làm thành cái địu tạm thời.
May mà tôi luôn mang theo nó.
“Thứ đó… to thật đấy.”
“Tôi biết mà…”
Tôi đáp, thở ra một hơi.
Chỉ nghĩ đến việc phải khiêng nó suốt quãng đường về căn cứ thôi cũng thấy nhức lưng rồi.
Dù có hai người phụ giúp, tôi vẫn thấy lo.
Gilles có vẻ lưỡng lự khi tôi nhờ giúp, và nếu chỉ mình tôi với Kyousuke mang, sẽ rất nguy hiểm nếu bị quái phục kích giữa đường, chưa kể viên ma thạch có thể bị vỡ.
Khi hai đứa đang vắt óc tìm cách, bụi cây gần đó bất ngờ lay động.
Tôi lập tức nghĩ đến khả năng có quái vật nào đó ngửi thấy mùi máu trên người Kyousuke.
Cả hai nhanh chóng vào thế chiến đấu nhưng rồi cùng hạ kiếm khi thấy “kẻ địch” thật sự.
“À… chỉ là một con Rabbot thôi à.”
Rabbot là dàn robot canh gác mà Noa chế tạo để bảo vệ căn cứ.
Với khả năng chiến đấu cả tầm xa lẫn tầm gần, tự phục hồi, và đặc biệt là tẩm độc trong từng đòn tấn công, chúng quả là những sinh vật quái chiêu y như chủ nhân của chúng vậy.
Tôi chỉ thấy tiếc là Noa không nghĩ ra nổi cái tên nào bớt ngớ ngẩn hơn.
Nhưng phải công nhận, bọn này làm việc cực tốt.
Từ ngày có chúng, quanh căn cứ không hề xuất hiện quái vật nào, giúp mọi người yên tâm nghỉ ngơi.
Các anh hùng khác cũng biết ơn điều đó lắm.
Tôi nhìn con Rabbot kỹ hơn, chợt thấy có gì đó lạ.
Cấu trúc của nó khác với mẫu Mk-11 mà chúng tôi gặp lần đầu lúc gặp Noa.
Mk-11 có thân hình gọn gàng, khớp nối được bọc kỹ và hệ thống tái tạo giúp nó gần như không thể bị trầy xước.
Còn con này… thân vỏ xước xát tùm lum, và đặc biệt là hai cánh tay được gia cố chắc nịch, to gấp rưỡi mẫu cũ.
Con Rabbot đó trông như đã được chăm sóc khá kỹ, dù trên thân vẫn còn vết trầy đã được xử lý rõ ràng.
“Ở đây ghi là ‘Rabbot Mk 3’ này,”Kyousuke nói, khi vòng ra phía sau kiểm tra.
Tôi đi theo cậu ta, nhìn kỹ, đúng thật, dòng chữ “Rabbot Mk 3” được viết nguệch ngoạc bằng tay, to tướng và xấu đến mức như nét chữ của một đứa trẻ.
Tôi bắt đầu nghi ngờ việc mình từng nghĩ con robot này được “bảo dưỡng tốt”.
“Tôi nghĩ đây là con đã đưa bọn mình về căn cứ hôm đó, khi cả nhóm kiệt sức rồi ngất xỉu,” Kyousuke nói tiếp.
Nếu đúng vậy, thì đây hẳn là một mẫu chuyên dụng Noa chế tạo riêng để vận chuyển vật nặng.
Và như để chứng minh điều đó, con Rabbot lững thững bước tới, nhẹ nhàng nhấc viên ma thạch khổng lồ mà bọn tôi vừa khổ sở khiêng suốt nãy giờ lên khỏi mặt đất.
Từ lưng nó còn vươn ra thêm một cặp tay cơ giới khác, gọn gàng gom luôn cả túi đựng mảnh vỡ ma thạch.
Nhờ nó, quãng đường trở về căn cứ chắc chắn sẽ bớt gian nan hơn nhiều.
Tôi đi đầu, Kyousuke chốt hậu, còn giữa là Rabbot và Gilles vẫn đang uể oải, chẳng buồn nói câu nào, chỉ lặng lẽ ôm thanh kiếm gãy trước ngực.
Khi về đến nơi, mọi người đã có mặt đầy đủ.
“Ồ, tốt quá, các cậu về rồi… ơ, Gilles à?”
Một anh hùng khác cất tiếng.
“Ngài ấy gãy kiếm rồi. Dẫn qua chỗ Crow giúp tôi. À, cuộc gặp với anh hùng đời trước sao rồi?”
Tôi hỏi.
“Sau đi! Giờ lo cho Gilles trước đã.”
Tôi không biết thanh kiếm đó quan trọng với Gilles đến mức nào, nhưng chuyện này thì chỉ thợ rèn mới giúp được ông ta thôi.
Vừa bước vào trong, Amelia đang nấu bữa tối cùng nhóm con gái vội chạy tới, khuôn mặt rạng rỡ khi thấy tôi bình an.
Night nhảy phốc lên vai, dụi đầu vào cổ tôi, miệng khẽ kêu gừ gừ như mèo nhà.
Tôi mỉm cười vuốt cằm nó, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
Sau những ngày lang thang cô độc rời khỏi Retice, được gặp hai người bạn đồng hành tuyệt vời như vậy quả thật là may mắn.
Noa bảo muốn hoàn tất một số việc trước bữa tối, nên cả nhóm (trừ Gilles và Crow) lại theo cô ra ngoài.
Trên tay cô là một tờ bản vẽ chi chít ký hiệu, vừa đi vừa dẫn bọn tôi tới khu đất trống mà lần trước cô từng dùng để “huấn luyện” các anh hùng khác.
Ở đó, nguyên vật liệu đã được chất thành đống.
Khi nhìn thấy viên ma thạch khổng lồ, ai nấy đều há hốc mồm.
Nó còn to hơn mẫu mà Noa từng cho xem gấp rưỡi.
Ngay khi nhận ra mình sắp được dùng viên đá ấy, có lẽ là viên lớn nhất thế giới, ánh mắt Noa lập tức sáng rực lên, khuôn mặt trông chẳng khác nào một đứa trẻ được quà.
Tôi hỏi về viên ma thạch cô đang có, và cô tỉnh bơ đáp rằng đã “đấm tay không” hạ một con orghen thường để lấy.
Tôi không biết nên khâm phục sự tự tin hay lo sợ độ điên của cô nữa.
Dù sao, chuyện đó cũng giải thích vì sao cô không hề cảnh báo bọn tôi về kiểu tấn công phá vũ khí đặc trưng của chúng bởi cô đã đánh con orghen ấy mà không dùng vũ khí nào cả.
Khi tôi nói vậy, Noa chỉ gật gù nhớ lại độ dày cổ con quái, rồi cúi xuống kiểm tra lại đống nguyên liệu.
Khi tới mục cuối cùng trong danh sách, “Nội tạng Orghen”, cô gật đầu xác nhận.
“Vậy là đủ rồi. Với đống này, chúng ta có thể tạo ra phương tiện vượt lục địa. Giờ bắt đầu thôi.”
Cả nhóm nín thở.
Có vẻ chúng tôi sắp được chứng kiến Kỹ năng Đặc Biệt của cô.
Noa yêu cầu mọi người lùi lại vài bước, nhưng các anh hùng vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nên tôi đành kéo họ ra xa.
Khi chắc chắn mọi người đã an toàn, Noa giơ hai tay về phía đống vật liệu, giọng rõ ràng và mạnh mẽ:
“Kích hoạt Kỹ năng Đặc Biệt, Sáng Tạo! Khởi động quá trình thi công!”
Tức thì, toàn bộ nguyên liệu phát sáng, bay lên không trung rồi kết hợp lại, ánh sáng mỗi lúc một rực hơn, chói đến mức tôi phải nheo mắt quay đi, sợ mù luôn tại chỗ.
“…Hoàn thành rồi,” Noa khẽ nói, thở phào nhẹ nhõm.
Tôi mở mắt ra, không biết đã trôi qua bao lâu.
Ngay giữa bãi đất trống, nơi đống nguyên liệu từng nằm giờ sừng sững một chiếc tàu khổng lồ.
Nhưng không phải tàu bình thường, nó có đôi cánh.
Dù không to bằng con Searunner từng đưa chúng tôi từ lãnh địa Elf tới đất Brute, nhưng cũng dư sức chở toàn bộ nhóm.
Tôi chết lặng, chẳng nói nên lời.
Nhìn kỹ, lớp vỏ ngoài được ghép từ vỏ của loài rùa ma thủ mà cô từng sai tôi đi săn cả tá.
“…Không thể tin nổi.”
Tôi buột miệng.
Không đời nào tôi tưởng tượng được Noa lại tạo ra thứ đồ sộ đến thế.
Cô mỉm cười tự mãn trước phản ứng của tôi.
“Đây là lần đầu tôi chế tạo vật thể lớn như vậy đấy,” cô nói, kể rằng đã thử nghiệm hàng chục lần dựa trên bản mô tả của anh hùng tiền nhiệm về nguyên lý bay, rồi mới hoàn thiện bản thiết kế cuối cùng.
Chẳng trách cô lại giam mình trong phòng suốt thời gian chúng tôi đi săn nguyên liệu.
“Kế hoạch ban đầu là làm phương tiện đưa các cậu tới rìa lục địa Núi Lửa thôi,” cô nói tiếp, “nhưng nhờ viên ma thạch khổng lồ mà các cậu mang về, nhiên liệu giờ đủ để bay thẳng đến tận trung tâm lục địa rồi. Dù vậy… tôi biết không chuyến đi nào lại trọn vẹn như lý thuyết đâu.”
Câu nói cuối cùng của cô nghe hơi điềm gở, nhưng tôi hiểu ngay lý do vì sao con tàu lại mang hình dáng như tàu biển:
Nếu chẳng may rơi xuống đại dương, nó có thể nổi và chuyển sang chế độ di chuyển dưới nước.
Dù vậy, tôi vẫn cầu cho kịch bản đó đừng bao giờ xảy ra.
“Tôi thật không ngờ cô lại có đủ ma lực để tạo ra thứ to như thế này,” tôi nói, đứng cạnh cô, ngắm con tàu vừa hoàn thành.
Tôi từng nghĩ mọi Kỹ năng Đặc Biệt đều tiêu hao lượng ma lực khổng lồ.
“Cậu đùa à? Tất nhiên là tôi không đủ ma lực rồi,” cô nhún vai, như thể tôi vừa hỏi điều ngốc nghếch nhất thế giới.
…Khoan đã.
Nếu không đủ ma lực thì cô đã làm thế nào?
Tôi hỏi vậy, và cô chỉ về phía Rabbot Mk, con robot đang đứng cách đó không xa, ôm một khối vật thể khổng lồ trong tay.
“Ma lực còn lại từ nội tạng Orghen mà tôi giữ sẵn đấy. Hơi sát nút, nhưng cũng vừa đủ để hoàn tất công việc này.”
Vừa lúc những anh hùng khác bước vào con tàu để xem nội thất bên trong, tôi nhận ra Noa đang lảo đảo, đứng không vững.
Tôi lập tức đưa tay đỡ lấy cô.
Rõ ràng là cô ấy đang chịu cạn kiệt ma lực nghiêm trọng, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ để đám anh hùng không nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.
“Xin lỗi nhé,” cô nói khẽ.
“Không sao,” tôi đáp.
“Nhưng… nếu ma lực không đủ thì cô định làm gì? Chết à?”
Tôi từng trải qua cảm giác cạn kiệt ma lực, nên hiểu rõ nó đáng sợ thế nào.
Dù cô cố ra vẻ ổn, nhưng tôi biết khi đó cô thật sự đang liều mạng.
“Không đâu. Tôi chưa định chết cho đến khi tận mắt nhìn thấy giây phút cuối cùng của con trai mình. Mà này, tôi cũng phải cảm ơn cậu vì đã giúp báo thù cho con gái tôi,” cô nói, giọng khản đặc nhưng vẫn cố gắng cười.
Amelia và Night định nói gì đó, nhưng tôi ra hiệu im lặng.
Cô ấy đã gắng gượng đến thế này rồi, ít nhất hãy để cô nói nốt.
“Lẽ ra người giết kẻ khốn nạn đó phải là tôi,” Noa tiếp tục.
“Thay vì để con trai tôi lãng phí bao năm tháng quý giá còn lại của nó. Tôi toàn phạm sai lầm… lúc nào cũng vậy.”
Giọng cô nhỏ dần, đầu gục xuống, và tôi thở dài.
Một gia đình thật phức tạp.
“Nghe nói Crow bảo cô uống thuốc trường sinh là do nhầm lẫn… nhưng thật ra cô cố tình đúng không?”
Tôi không rõ lý do đằng sau, có lẽ vì cô không chịu nổi ý nghĩ mình sẽ chết trước khi được thấy đứa con lai người thú chào đời, hoặc vì việc sinh nở giữa hai chủng tộc quá nguy hiểm.
Y học ở thời cô cũng chưa phát triển như bây giờ.
“Cậu nói đúng. Tôi đã uống nó một cách có chủ ý… Dù biết rõ có thể cả hai mẹ con đều chết. Tới giờ nghĩ lại vẫn thấy day dứt. Nhưng chỉ cần được nhìn thấy con trai mình sống khỏe mạnh, thế là tôi hạnh phúc rồi.”
Cô khẽ mỉm cười, rồi hoàn toàn ngất đi.
Tôi chỉ kịp đỡ một bên vai cô, nhưng ngay lúc đó, một đôi tay khác đã nhẹ nhàng đón lấy toàn thân cô.
“… Sao cô không thử nói những lời đó thẳng vào mặt tôi một lần đi, bà già?”
Crow bế mẹ trong tay, giọng nghẹn lại.
Mái tóc che kín nửa khuôn mặt khiến tôi không rõ biểu cảm, nhưng chắc chắn những lời Noa nói đã chạm sâu vào ông ta.
Thật ra, tôi chỉ định gợi chuyện để moi thêm thông tin trước khi Crow xuất hiện, ai ngờ lại vô tình giúp hai mẹ con họ gỡ được khúc mắc.
Nếu vậy thì cũng đáng.
“Wow, Akira. Tôi không ngờ cậu lại là kiểu người thích gây chuyện đấy,” Amelia nói, nửa trêu nửa trách.
Tôi giả vờ không hiểu cô đang nói gì, rồi đi theo Crow khi ông bế Noa về phía con tàu.
“Cái gì, ngươi chưa biết à? Chủ nhân ta vốn là người như thế từ đầu rồi mà.”
“Ta biết chứ. Ta còn quen cậu ta trước cả ngươi đấy, Night.”
Hai người họ bắt đầu cãi vã xem ai hiểu tôi hơn, trong khi tôi chỉ im lặng bước vào con tàu bay mà Noa vừa tạo ra.
Thật lòng, tôi chỉ mong họ đừng phá vỡ khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này giữa mẹ và con trai.
“Thứ khiến ta sợ hơn tất cả mọi thứ trên đời…”
Lời Crow hôm đó bất chợt vang lên trong đầu tôi, “là khi ta cố vươn tay ra nắm lấy một thứ gì đó… mà cuối cùng lại chạm vào khoảng không”
Tôi nhớ lại đêm trăng hôm ấy, khi Crow nói câu đó với gương mặt đầy cô độc.
“… Ít nhất lần này, có vẻ ông ấy đã nắm được thứ gì đó để giữ rồi.”
Vài giờ sau, ánh trăng tròn soi sáng cả vùng đất.
Con tàu cất cánh, mang theo chúng tôi bước vào chặng cuối của hành trình.
Đích đến, vùng đất của Ma Tộc.