Sát Thủ Vượt Trội Hơn Anh Hùng (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

5 95

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

143 1447

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

1 5

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Vol 4 - Chương 4: Không Chuẩn Bị

POV: Maria Rose Retice

Tôi không nhớ rõ từ khi nào bầu không khí trong lâu đài lại trở nên ngột ngạt đến thế.

“Thưa tiểu thư Maria, bữa sáng đã được dọn ạ.”

Tôi gật đầu, đi theo cô hầu gái về phía phòng ăn. 

Trên đường, tôi lướt qua nhiều người sống và làm việc trong lâu đài. 

Một cô gái trẻ trạc tuổi tôi được triệu hồi từ thế giới khác thông qua nghi thức gọi anh hùng khẽ cúi đầu chào. 

Tôi chỉ liếc qua rồi bước tiếp.

Phụ vương tôi, nhà vua đã thành công trong việc trục xuất tên anh hùng rắc rối cùng cậu thích khách kia khỏi lâu đài như dự tính. 

Giờ đây, ông chẳng còn hứng thú với những anh hùng khác bị triệu hồi nữa. 

Trong mắt ông, chỉ có hai mối đe dọa thật sự: 

Saran Mithray, vị anh hùng, và tên thích khách đã lẩn tránh sự truy bắt của chúng tôi suốt gần 1 tháng.

Ban đầu, chúng tôi hy vọng có thể tẩy não anh hùng, biến hắn thành con rối để lợi dụng và thậm chí khiến hắn giết chết Saran Mithray. 

Nhưng khi hắn phá được lời nguyền, chúng tôi buộc phải đuổi hắn đi. 

Để đảm bảo hắn không dám quay lại, chúng tôi còn đổ tội giết người cho hắn rằng hắn là kẻ đã sát hại Saran Mithray.

Việc hắn trốn thoát cùng 6 đồng đội có lẽ là một sơ suất, nhưng hắn lại mang theo người duy nhất trong nhóm có năng lực giải chú và đó là lợi thế lớn của chúng tôi. 

Khi biết được nghề của cô ta, chúng tôi cố tình không đào tạo, chỉ giữ lại bên cạnh để ngăn cô ta học được phép phá nguyền. 

Ấy vậy mà bằng cách nào đó, cô ta vẫn tạm thời giải được lời nguyền của anh hùng.

Có lẽ con người từ thế giới kia quả thật khác biệt với chúng tôi, về bản chất. 

Dù sao thì giờ cô ta cũng đã biến mất, và không còn ai có thể phá lời nguyền trong lâu đài này nữa. 

Tôi từng lo ngại khi thấy Saran Mithray đặc biệt chú ý đến cô ta, nhưng chắc giờ cô ta chẳng còn nhớ được gì, cả những gì ông ta dạy, lẫn tội lỗi chính mình gây ra.

Những anh hùng còn lại tôi đã tẩy não, khiến họ tin rằng mình sinh ra và lớn lên ở đây, chỉ là dân thường làm việc trong lâu đài. 

Đám hầu gái của tôi dĩ nhiên biết sự thật, nhưng chẳng ai dám nói ra, không ai muốn nếm thử cơn thịnh nộ của tôi. 

Dù vậy, tôi biết rõ rằng tình trạng này không thể kéo dài mãi. 

Họ không thể thật lòng tin rằng mọi việc đều ổn. 

Chúng tôi cũng chẳng còn lực lượng bảo vệ nào đủ mạnh như trước.

Sau khi giải tán đoàn kỵ sĩ, phó chỉ huy Gilles Asti cùng toàn bộ những người còn đủ năng lực (hay chí ít là còn chút can đảm) đều rời lâu đài. 

Gần đây, chúng tôi còn nhận được tin rằng một phần giới quý tộc đang âm thầm liên kết để hành động. 

Tôi bắt đầu tự hỏi mình có thể che giấu mọi chuyện này thêm bao lâu nữa.

“Có chuyện gì sao, Sofia? Con không thích món này à?”

“...Không ạ. Rất ngon, như mọi khi.”

Tôi cố nuốt xuống thứ thức ăn nhạt nhẽo trên bàn, gượng cười đáp lại. 

Cha tôi, nhà vua cũng cười hiền, bằng một thứ tình cảm mà ông chưa bao giờ dành cho tôi thật sự. 

Tôi chỉ thấy thương hại ông. 

Người đàn ông tội nghiệp ấy đang tuyệt vọng bấu víu vào chút hình bóng của mẹ còn sót lại trên khuôn mặt tôi.

Cha tôi... thật đáng thương.

Mà tôi cũng vậy.

Sau khi mất mẹ, ông dần đánh mất sự gắn kết với hiện thực. 

Khi tôi lớn lên, càng ngày càng giống bà, ông bắt đầu gọi tôi bằng tên mẹ và đối xử như thể tôi chính là bà. 

Trước công chúng, ông vẫn làm tròn vai một vị vua, vẫn công nhận tôi là con gái, là quân cờ chính trị nhưng mỗi khi chỉ có hai cha con bên bàn ăn, tôi lại thấy mình dần vỡ vụn.

Ban đầu, tôi còn cố sửa lại mỗi khi ông gọi nhầm tên, nhưng rồi tôi nhận ra: 

Việc ông tin rằng tôi là mẹ giúp tinh thần ông ổn định hơn nhiều. 

Thế là tôi thôi. 

Cuối cùng, tôi hiểu rằng người phụ nữ duy nhất ông từng thật lòng yêu là bà, còn tôi, đứa con gái duy nhất của ông chỉ được giữ lại vì gương mặt giống mẹ mà thôi.

Ngay cả trước khi mất mẹ, tinh thần ông đã chẳng vững vàng. 

Dịch bệnh đã cướp đi cha và các anh trai ông, những người đáng ra sẽ kế vị ngai vàng. 

Ông buộc phải từ bỏ ước mơ làm họa sĩ để gánh vác quốc gia này. 

Chính mẹ tôi là người đã cứu rỗi linh hồn ông khi ấy. 

Nhưng khi bà ra đi, ông cũng chẳng còn lý do gì để yêu thương thế giới này nữa... và rồi, ông bắt đầu sa vào ma đạo.

“Thôi, ta nên quay lại làm việc.” 

Cha tôi khẽ nói, đôi mắt lóe lên tia cuồng loạn. 

“Đừng lo, tình yêu của ta. Ta sẽ mang nàng trở lại. Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau một lần nữa.”

“Vâng... Thưa phụ vương.” 

Tôi tránh nhìn thẳng vào ánh mắt nhuốm đầy ám ảnh ấy. 

“Con tin người.”

Tôi thấy thương ông.

Và thương cả chính mình.

Hồi sinh người chết, đi ngược lại quy tắc sinh tử do Eiter, Đấng Sáng Tạo, ban ra, là điều cấm kỵ tối thượng. 

Nếu thật lòng mong điều tốt cho cha, có lẽ tôi đã nên giết ông ngay khi ông ký khế ước với ma tộc. 

Nhưng... tôi biết người cha tôi yêu thương vẫn còn ở đâu đó sâu trong tâm trí ấy, và nghĩa vụ của tôi với tư cách là con gái là giúp ông tìm lại sự bình yên, dù có phải trả giá thế nào.

“Con nguyện đi theo người, dù phải xuống tận địa ngục.”

Một tình yêu méo mó, một gia đình vỡ vụn nhưng đó là cách duy nhất tôi biết để giữ cho chúng tôi vẫn còn được gọi là người một nhà.

POV: ???

Tôi khẽ nhếch môi, một nụ cười độc địa lan ra khi lắng nghe cuộc trò chuyện bên kia cánh cửa. 

Quả thật, chẳng có gì giống một buổi tâm sự cha con bình thường cả. 

Ấy vậy mà cô công chúa ấy lại tin chắc rằng thứ “gia đình” méo mó kia là hoàn toàn ổn định như thể cô ta đã bị tẩy não bởi một giáo phái vậy. 

Chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi rùng mình, và tôi quay gót, vừa xoa tay như thể đang lạnh.

Từ sau nghi thức triệu hồi Anh Hùng, bầu không khí vui vẻ trong lâu đài dường như đã bị rút cạn. 

Thay vào đó là sự tĩnh lặng đáng sợ len lỏi khắp các hành lang. 

Nhiều người từng sinh sống nơi đây, kể cả các kỵ sĩ, đã lặng lẽ rời đi, chẳng để lại lời nào, thậm chí không nói với cả gia đình họ. 

Thật kinh khủng. 

Ấy vậy mà nhà vua cùng công chúa dường như chẳng mảy may nhận ra, hay có lẽ họ chỉ đơn giản là bất lực trước cảnh lâu đài dần hóa thành một thị trấn ma. 

Và tất nhiên, khi nơi này không còn vận hành bình thường, dân chúng bên ngoài cũng bắt đầu xao động. 

Có lẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi vương quốc này sụp đổ hoàn toàn.

“Nhưng ta đoán đó chính là lý do ta được cử đến đây, phải không nào?”

Nhiệm vụ của tôi là bảo đảm đất nước này còn đứng vững cho đến khi thời khắc thích hợp. 

Dù có bao nhiêu kẻ bỏ đi, thì cả một quốc gia vẫn là phần thưởng quá hậu hĩnh cho những gì chúng ta đã đầu tư. 

Và trách nhiệm của tôi là khiến nó trở nên hữu dụng nhất có thể để phục vụ mục đích của Bệ Hạ.

“Ờm… xin lỗi…?”

Đang mải suy tính, tôi giật mình khi nghe tiếng gọi sau lưng. 

Quay phắt lại, tôi bắt gặp ánh mắt sợ hãi của một cô gái, có lẽ là một trong những hầu gái của công chúa.

“Tôi có thể giúp gì cho cô không?” 

Tôi hỏi, giọng bình thản.

Nhân viên trong lâu đài đều đã được thông báo rằng tôi là khách quý được đích thân nhà vua mời đến, nên hầu hết đều cư xử đúng mực, chẳng ai dám nghi ngờ. 

Nhưng cô gái này thì khác. 

Ánh mắt cô ta đầy cảnh giác và sợ hãi. 

Tôi có thể nghĩ ra cả tá lý do cho điều đó. 

Đúng là phiền phức, lũ con người này cứ như côn trùng bò lổm ngổm khắp nơi. 

Dù không biết chính xác cô ta đã nhìn thấy gì, nhưng rõ ràng cô ta đã chứng kiến điều gì đó. 

Tôi tặc lưỡi, bực bội vì sự bất cẩn của mình.

“Ngươi… đã làm gì với cô ấy… Ange đâu rồi?! Hôm qua ta thấy ngươi đi cùng cô ấy! Nhưng vừa chạm vào cô ấy, cô ấy biến mất! Ta đã lục tung cả lâu đài mà không thấy. Ngươi giấu cô ấy ở đâu?! Ở đâu…?!”

Cô ta hỏi, giọng run rẩy lúc đầu, rồi càng lúc càng chắc chắn.

Tôi chớp mắt mấy lần, rồi… phá lên cười.

“Pfft… khà ha ha ha ha ha!”

Cô hầu gái co rúm người lại khi tôi cười sặc sụa, rồi lùi một bước. 

Tôi bước tới, nhanh như cắt, đặt tay lên vai cô ta. 

Cô gái chẳng có chút kỹ năng chiến đấu nào, chỉ biết run rẩy khi bị tôi nắm chặt.

“Ha… con người thật đáng yêu. Ngu ngốc, đơn giản, và đáng thương đến mức không thể cứu nổi,” tôi nói, giọng vang dội trong hành lang trống rỗng. 

Nếu là vài ngày trước, nơi này hẳn đã có người chạy tới xem chuyện gì, nhưng giờ thì chẳng còn ai cả. 

Tất cả bọn họ đều đã ‘biến mất’.

“Nhưng mà,” tôi tiếp lời, “ngươi nói là đã thấy ta hôm qua sao? Ừm, đúng là sơ suất của ta rồi. Thế này nhé, xem như phần thưởng cho sự ‘tinh mắt’ đó, ta sẽ để ngươi gặp lại bạn mình. Cô ta tên gì nhỉ? À phải, Ange.”

Tôi rút ra từ túi áo một viên đá nhỏ.

“Đợi… ngươi biết cô ấy ở đâu thật sao?! Vậy nói đi! Ange ở đâu?!”

Cô gái hét lên, vùng vẫy tuyệt vọng để thoát khỏi tay tôi. 

Nhưng tôi siết chặt hơn, rồi giơ viên đá lên ngang tầm mắt cô.

“Nhìn kỹ đi. Đây chính là người bạn mà ngươi tìm bấy lâu nay,” tôi nói khẽ. 

Cô gái lập tức chết lặng, đôi môi run lên không thành tiếng.

“Con người các ngươi thật tầm thường. Cả cuộc đời chỉ đáng giá bằng một hòn sỏi ven đường. Nhưng cũng chẳng trách được vì ma lực trong các ngươi ít ỏi đến thảm hại.”

“Ngươi… ngươi là… ác ma?! Làm sao một ác ma lại lọt được vào lâu đài! Ai đó, giúp—!!”

Cô ta cuối cùng cũng nhận ra tôi là gì và cố hét lên cầu cứu nhưng âm thanh bị cắt ngang trong nháy mắt. 

Khi tôi mở bàn tay ra, thứ còn lại chỉ là một viên đá nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, thứ chưa hề có ở đó trước đó.

“Thì ra… cả cuộc đời ngươi cũng chỉ đáng giá chừng này thôi à. Thật chán ngắt.”

Tôi nắm hai viên đá trong một tay rồi ném chúng đi, để chúng lăn lóc giữa hành lang lạnh lẽo. 

Giữ lại mấy thứ vô dụng đó chẳng có nghĩa lý gì. 

Chủng loài con người… đúng là thảm hại hơn tôi từng tưởng tượng.

Kỹ năng “Cân Bằng Trao Đổi” của tôi cho phép biến một vật thành thứ khác có giá trị tương đương, giá trị ấy đã được định sẵn, không do tôi quyết định. 

Tôi biết rõ điều đó, vì từng có lần tôi thử biến một người mà tôi vô cùng quý trọng, và thứ tôi nhận lại chỉ là một viên ngọc nhỏ. 

Nhưng khi biến một kẻ mà tôi chẳng hề bận tâm, thứ hiện ra lại là một vương miện lộng lẫy đính đầy bảo thạch khổng lồ. 

Hóa ra, cảm xúc cá nhân của tôi chẳng hề ảnh hưởng đến phép cân bằng đó chút nào.

Theo lời Bệ Hạ, kẻ định ra giá trị ấy chính là vị thần của thế giới này, Eiter. 

Tôi chẳng tin vào thần thánh, nhưng phải thừa nhận rằng kẻ đứng sau những quy luật này không thể là phàm nhân. 

Không ai trong số loài người có thể tự quyết rằng mạng sống của đồng loại mình chỉ đáng giá bằng vài viên đá quý tầm thường như vậy.

Một phần trong tôi chợt thấy thương hại bọn họ. 

Tôi tự hỏi: 

Cảm giác thế nào khi cả cuộc đời mình chỉ quy đổi ra được một viên sỏi vô tri? 

Ấy vậy mà họ vẫn sống, sống mãnh liệt, say mê, tận hưởng từng khoảnh khắc nhỏ nhoi của tồn tại. 

Đáng thương… mà cũng đáng yêu. 

Thật thú vị khi thấy họ gắng gượng trong một ván cờ mà kết cục vốn đã định.

“Chán ngấy mấy viên đá vặt này rồi. Biết đâu quanh đây ta lại tìm được thứ gì đó thú vị hơn để trao đổi nhỉ? Một bông hoa chẳng hạn.”

Tiếng bước chân tôi vang vọng trong hành lang trống rỗng, âm thanh duy nhất còn lại sau khi sự sống đã bị rút cạn khỏi nơi này. 

Tôi khẽ cười, nghĩ ngợi: 

Không biết cả vương quốc này, nếu đem quy đổi, thì sẽ đáng giá bao nhiêu nhỉ?

“Phải rồi…” 

Tôi lẩm bẩm, nhếch mép. 

“Trong khi chờ Bệ Hạ ra lệnh, chắc ta nên đi kiểm tra xem lũ anh hùng được triệu hồi kia có ‘giá trị’ cỡ nào. Biết đâu trò tiêu khiển đó lại khiến thời gian trôi nhanh hơn một chút.”

POV: Satou Tsukasa

“Có chuyện này… tôi muốn nói với cậu.”

Sự xuất hiện của Akira đánh dấu cái kết cho chuỗi ngày Noa biến bọn tôi thành bao cát. 

Tôi không biết là vì lời phản đối của cậu ta đã khiến cô ấy động lòng, hay đơn giản là Noa chỉ đang chán chơi đùa với bọn tôi thôi. 

Tôi vốn chẳng giỏi đoán tâm lý người khác, ước gì thế giới này đơn giản như trong đầu tôi, ai nghĩ gì cũng hiện rõ ra thì dễ sống biết mấy.

Ngày hôm sau trời ấm áp và đầy nắng. 

Tôi đang cố chống lại cơn buồn ngủ khi lau cửa sổ thì Noa xuất hiện, mặt không cảm xúc như thường lệ. 

Sau khi chắc chắn không có ai quanh đó, cô nói thẳng: 

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Sau vụ hôm qua, tôi lập tức cảnh giác. 

Nhưng rồi nhớ ra cô chưa từng tấn công ai trong lúc họ mất cảnh giác, có lẽ đó là cách cô “thể hiện sự quan tâm” khi luyện bọn tôi đến bầm dập.

“…Chuyện gì vậy?” 

Tôi hỏi, vắt miếng giẻ rồi ném vào xô nước. 

Tôi đứng dậy, nhìn xuống cô nàng “máy nghiền cỡ nhỏ” đang trừng mắt vào thanh kiếm của tôi, rồi đẩy tôi vào góc khuất tối nơi không ai nhìn thấy. 

“Cô định nói gì về thanh kiếm của tôi à?”

Đó là thanh gươm tôi nhận được trong lâu đài được gọi là thánh kiếm. 

Nó đã cứu mạng tôi không biết bao lần, và tôi đã quen với cảm giác cầm nó đến mức coi như một phần cơ thể. 

Nhưng gần đây, tôi bắt đầu nghi ngờ “sức mạnh thánh” của nó. 

Dù luyện tập thế nào, tôi vẫn không thể chủ động thi triển được kỹ năng thánh kiếm. 

Nghĩ đến cảnh nếu có thể dùng được nó mọi lúc, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn biết bao, chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến tôi thao thức suốt đêm.

“Xem ra lưỡi kiếm của cậu vẫn chưa trở thành thánh kiếm, nhỉ?” 

Cô nói.

Chữ “chưa” khiến tôi cảnh giác, tay lập tức đặt lên chuôi gươm. 

Nhưng Noa chỉ đưa tay khẽ lướt môi mình, chẳng hề tỏ ra e dè trước tư thế sẵn sàng của tôi.

“Thánh kiếm không phải là vật được truyền từ đời anh hùng này sang đời anh hùng khác, như thế thì đơn giản quá rồi. Có người nghĩ thánh kiếm chỉ là một thanh gươm duy nhất được ban cho anh hùng, nhưng đó là hiểu lầm phổ biến. Thật ra, chẳng có thanh kiếm nào sẵn là ‘thánh’. Khi một người mang chức nghiệp Anh hùng cầm lấy vũ khí, bất cứ vũ khí nào và gắn bó đủ sâu sắc với nó, chỉ khi ấy vũ khí đó mới trở thành thánh kiếm. May thay, không phải lúc nào nó cũng là kiếm. Nếu ai đó to lớn hay nhỏ thó mà bị ép cầm một thanh kiếm nặng trịch thì đúng là thảm họa, phải không?”

Tôi mở to mắt nghe cô nói. 

Hóa ra bấy lâu nay tôi đã rơi vào cái bẫy của suy nghĩ “thánh kiếm là Excalibur của thế giới này”, chỉ có người được chọn mới dùng được. 

Giờ nghĩ lại, từ khi thanh gươm đầu tiên của tôi gãy trong mê cung và tôi nhận lấy thanh này, tôi chưa từng thấy nó “lạ tay” cho đến khi bắt đầu nghi ngờ sức mạnh của nó. 

Tôi khẽ vuốt dọc theo chuôi gươm quen thuộc, nhìn Noa hỏi:

“…Cô chắc là chuyện đúng như vậy chứ?”

Dù nghe có lý, nhưng tôi vẫn khó tin nổi, nhất là khi lời đó đến từ một người luôn có thái độ đối đầu như cô. 

Cô trông có vẻ chân thành, nhưng ai mà biết được ẩn ý thật sự là gì. 

Tôi vẫn còn nhớ rõ lần chúng tôi bị lừa bởi những kẻ giả vờ yếu đuối ở Mali.

“…Tất nhiên tôi không thể khẳng định trăm phần trăm. Cả đời hầu hết mọi người còn chẳng gặp được một anh hùng nào. Bản thân tôi, dù sống lâu như thế này, cũng mới chỉ gặp hai người thôi.” 

Cô mỉm cười, thong thả lùi lại phía tòa nhà. 

“Để lại cho cậu một lời nhắn từ người tiền nhiệm nhé: ‘Khả năng đánh thức thánh kiếm của anh hùng phụ thuộc hoàn toàn vào trải nghiệm và sức mạnh trong tim của chính anh ta.’ Tin hay không tùy cậu, nhưng hãy nhớ lấy.”

Nói rồi, Noa biến mất vào bóng râm của tòa nhà.

Tôi đã cố tìm cách thi triển kỹ năng thánh kiếm trong những ngày qua, nhưng luôn thất bại, nghĩ rằng mình cầm sai kiếm chứ không phải sai tâm thế. 

Thanh kiếm này chẳng hề tồi.

Nó đã cùng tôi vượt qua biết bao gian khổ mà không sứt mẻ chút nào.

“…Có lẽ ngươi đã công nhận ta là chủ rồi, phải không… bạn già?”

Tôi khẽ rút kiếm ra khỏi vỏ. 

Ánh nắng chiếu xuống lưỡi thép, phản chiếu lấp lánh rực rỡ. 

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy lưỡi kiếm khẽ lóe sáng như thể đang đáp lại câu hỏi của tôi vậy.

POV: ODA AKIRA

Sau khi cuối cùng cũng đến được nơi, tôi mất trọn ba ngày để chữa lành thương tích và hồi phục hoàn toàn thể lực. 

Khu rừng chúng tôi vừa băng qua nguy hiểm chẳng kém gì tầng sâu nhất của một mê cung, và lũ quái vật càng mạnh hơn khi chúng tôi càng tiến gần về phía lãnh thổ Ma tộc.

Hiện tại, cả 6 người bọn tôi đang ngồi trong căn nhà từng là nơi ở của Crow và đồng đội cũ của ông. 

Noa, người tôi đoán là chủ căn nhà này đứng ngay sau lưng Crow. 

Còn Amaryllis và Lia, hai người chưa từng gặp các anh hùng khác, vừa tự giới thiệu xong rồi đứng sau lưng chúng tôi (dù Amaryllis cứ nửa trốn nửa ló sau lưng Lia). 

Tôi để ý thấy Noa, dù hay miệng mỉa “đứa con vô dụng” của mình, nhưng ánh mắt bà nhìn Crow lại đầy vẻ lo lắng, ân cần như một người mẹ thực thụ. 

Một người phụ nữ thật khó đoán.

“Vậy… có cách nào dễ dàng để vào lãnh thổ Ma tộc không?” 

Tôi hỏi, tay chống khuỷu lên bàn. 

Ở đây từng là căn cứ tiền tuyến của thế hệ anh hùng trước, nên chắc hẳn phải có tuyến đường nào đó đi thẳng sang bên kia. 

Nhưng đã qua hàng chục năm, mọi thứ có thể đã thay đổi. 

Crow và Noa đã đi trinh sát suốt hai ngày qua, và nhìn vẻ mặt của họ, có vẻ chẳng có tin tốt lành gì.

“Từ những gì chúng ta thấy được,” Crow nói, “các đường hầm bí mật dưới biển mà chúng ta từng dùng hồi đó đều bị sập hoặc ngập nước, giờ không thể đi qua được nữa.”

Nỗi thất vọng lan khắp gương mặt cả nhóm. 

Nhưng đó vẫn chưa phải là phần tệ nhất trong báo cáo của Crow.

“Cũng không thể đi đường biển được,” ông tiếp tục, “vì quái vật sống ở vùng biển đó giờ quá hung hiểm. Và chúng ta cũng phát hiện ra rằng đường hầm bí mật kia không sập do tự nhiên. Có dấu vết ma lực còn sót lại quanh khu vực, mờ nhạt, nhưng rõ ràng từng có ai đó dùng phép.”

“…Ý ông là gì?” 

Waki hỏi, vừa chịu đựng con mèo và con khỉ đang nghịch tóc mình.

“Ý ta là Ma tộc đã cố tình phá hủy nó,” Crow đáp, giọng trầm xuống. 

“Và kẻ được cử đi làm việc đó hẳn là một trong những tên mạnh nhất của chúng đủ sức tạo ra một vụ sập hang giả dạng như tai họa tự nhiên.”

Vậy là Ma tộc đã sẵn sàng đón chúng tôi. 

Crow trải bản đồ ra, chỉ cho cả nhóm thấy những lối vào đã bị phá hủy. 

Khi ông nói, tâm trí tôi dần trôi đi nơi khác, hình ảnh của Mahiro và Aurum, hai con quỷ mà chúng tôi từng chạm trán trong Đại Mê Cung Brute, hiện lên trong đầu. 

Không nghi ngờ gì, chỉ cần một trong hai cũng đủ tạo ra thảm họa quy mô như thế.

“Các tuyến từ đây đến vùng của Tộc Elf hay lục địa loài người vẫn còn thông,” Crow nói thêm. 

“Chỉ có đường trực tiếp vào lãnh thổ Ma tộc là ‘tình cờ’ bị sập mà thôi?”

Thật ngạc nhiên khi biết thế hệ anh hùng trước không chỉ đào hầm sang Ma tộc mà còn đến cả các châu lục khác. 

Làm một đường bí mật sang đất địch thì tôi hiểu, nhưng đào cả mạng lưới hầm xuyên lục địa thì đúng là thừa cẩn trọng và cực nhọc. 

Có lẽ lúc đó Crow đi cùng họ nên rõ lý do hơn nhưng trông ông cũng chẳng chắc lắm.

“Vậy… có thể dọn dẹp đường hầm để đi lại được không?” 

Một anh hùng khác hỏi, giơ tay lên.

Crow và Noa đồng loạt lắc đầu. 

“Không thể,” Noa nói thẳng. 

“Tình trạng tệ đến mức chỉ cần động vào một tảng đá thôi cũng có thể khiến mọi thứ sập thêm nữa.” 

Ý tưởng ấy bị dập tắt ngay tại chỗ. 

Cả căn phòng chìm vào im lặng nặng nề.

“Vậy là… không thể đi biển, cũng chẳng thể đi dưới đất,” vị anh hùng thở dài, trông tuyệt vọng hệt như tôi đang cảm thấy. 

Tôi im lặng, chỉ chăm chú nhìn Noa. 

Ở phía đối diện, tôi thấy Amelia cũng đang nhìn bà ta với cùng ánh mắt ấy.

“…Nếu các người có cách hay hơn thì nói đi,” Noa buông tiếng thở dài, có vẻ chịu thua trước hai ánh nhìn ép buộc.

Amelia và tôi liếc nhìn nhau. 

Tôi chậm rãi lên tiếng:

“…S-sao không thử đi bằng đường không?”

“Đúng rồi!” 

Vị anh hùng reo lên, vỗ tay đánh bốp. 

“Nếu không thể đi bộ, thì bay thôi!”

Ngay lập tức, đám anh hùng được triệu hồi từ Trái Đất vốn đã quen với khái niệm máy bay sáng rực cả mặt. 

Trong khi đó, mấy người bản địa thì nhìn nhau ngơ ngác. 

Vị anh hùng kia bắt đầu giải thích về máy bay, về nguyên lý hoạt động của nó, bằng những từ ngữ đơn giản nhất có thể. 

Nhưng thành thật mà nói, tôi chẳng hiểu gì ráo. 

Những thứ như “vận tốc không khí”, “lực nâng khí động học”, “độ dài đường băng” hay “vận tốc cất cánh” nghe như tiếng thần chú với tôi vậy. 

Có lẽ tôi sinh ra đã là dân khối xã hội rồi.

Crow trông cũng chẳng khá hơn, mặt đờ ra khi cố theo dõi. 

Còn Noa thì ngược lại, mắt sáng như đèn, hỏi liên tục hết câu này đến câu khác. 

Mẹ con nhà này đúng là đối lập hoàn toàn.

“Ra vậy…” 

Noa gật đầu kết luận sau một hồi hỏi han. 

“Về lý thuyết, việc bay trên không quả là khả thi.”

Phần còn lại của chúng tôi, những người chẳng hiểu nửa lời, chỉ biết nhìn lung tung khắp nơi cho đỡ ngượng. 

Kyousuke thì đứng đó, mắt nhắm nghiền, trông như linh hồn đang du hành sang cõi khác.

“Chỉ để làm rõ nhé,” vị anh hùng nói thêm, “tôi không phải chuyên gia! Tôi chẳng biết tí toán học nào phía sau đâu đấy!” 

Vừa nói vừa vung tay như muốn rũ bỏ trách nhiệm nếu mọi người chết giữa trời.

“Tôi đoán lý do khiến các người nhắc đến chuyện bay… là vì tôi, đúng không, Amelia Rosequartz, Akira Oda?”

Câu nói ấy khiến tôi và Amelia đồng loạt giật mình ngồi thẳng dậy. 

Cả hai cùng gật đầu, vì quả thật ý tưởng ấy xuất phát từ việc đọc bảng chỉ số của Noa. 

Nếu có thể mượn được năng lực của bà ta, tôi tin việc bay qua Ma tộc không phải là bất khả thi.

Khi đã nhất trí, chúng tôi lập tức bắt tay vào bàn kế hoạch, bắt đầu bằng việc xác định những gì cần chuẩn bị.

“Được rồi,” Noa nói. 

“Trước tiên, chúng ta chia nhóm ra.”

Theo lời bà, để thực hiện kế hoạch này, chúng tôi sẽ cần thu thập một lượng lớn nguyên liệu thô. 

Và đó sẽ là nhiệm vụ đầu tiên.

Chúng tôi phải quay lại khu rừng để lấy vật liệu, nhưng đi cả nhóm thì quá bất tiện, nên tôi đề nghị chia ra cho dễ hành động hơn, và mọi người đều đồng ý.

Tính cả tôi thì tổng cộng là 13 người, 14 nếu tính cả Night, dù nó hiện không có mặt thế nên chia thành ba đội cũng khá hợp lý.

“Trước hết, tôi nghĩ Amelia, Amaryllis và những người không chiến đấu nên ở lại đây trông chừng căn cứ. Cả cô nữa,” tôi nói với Noa.

Cô nàng chỉ hừ một tiếng, kiểu như “khỏi cần cậu nhắc.”

“Khoan, cậu muốn tôi ở lại à?” 

Amelia hỏi, giọng thất vọng rõ rệt.

Cô hiểu ngay rằng tôi đang cố gắng để cô tránh xa nguy hiểm, nhưng tôi đã đoán trước phản ứng này nên đáp lại bằng lời đã chuẩn bị sẵn:

“Tôi cần cô và Noa ở lại để bảo vệ mọi người và ngôi nhà này. Nếu mất căn cứ thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to.”

Tôi đặt tay lên đầu cô, vỗ nhẹ như trấn an.

Amelia cười ngượng, rồi khẽ gật đầu.

Thật ra tôi biết Noa một mình cũng đủ sức thủ nhà.

“Còn tôi và những người khác sẽ đi thu thập những tài nguyên mà Noa đã liệt kê, hoặc ít nhất là tìm thứ tương đương gần nhất,” tôi nói tiếp.

“Một đội sẽ đảm nhận việc chiến đấu, ra ngoài diệt quái để lấy nguyên liệu. Đội còn lại sẽ đi thám hiểm đường hầm mà nhóm anh hùng đời trước từng dùng, xem có thể thu hồi gì từ đó không.”

Ít nhất thì tôi biết chắc đội chiến đấu phải có anh hùng Kyousuke, Gilles và tôi.

Tsuda và Lia với khiên và rào chắn của họ nên đi cùng Crow và những người còn lại để bảo vệ nhóm thu thập, đồng thời đem theo Night, phòng khi cần rút nhanh.

Đội chiến đấu sẽ ít người hơn, nhưng vì chưa từng phối hợp cùng nhau nên như vậy an toàn hơn.

Tệ lắm thì tôi vẫn tự lo được, còn ba người kia vốn đã có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rồi.

“Được rồi. Đội chiến đấu, ta sẽ khởi hành ngay khi hoàn tất việc bảo dưỡng trang bị. Những người còn lại, chờ ở đây cho đến khi Night quay về,” tôi dặn.

“Con lông xù đó đâu rồi? Từ lúc vào rừng tới giờ chưa thấy bóng dáng nó lần nào,” Crow lầm bầm.

Mọi người đều gật gù đồng tình, chỉ có Amaryllis là trông chẳng nhận ra chuyện gì.

Cô đúng kiểu “con gái bình thường”, giỏi y dược, nhưng trong chuyện phiêu lưu thì hoàn toàn tay mơ.

“À, Night đang đi đường khác. Nó đang làm một việc mà Amaryllis nhờ,” tôi đáp.

Mọi ánh nhìn liền đổ dồn về phía cô.

Amaryllis hoảng hốt nép hẳn sau lưng Lia để tránh những ánh mắt tò mò.

Không còn cách nào khác, tôi đành kể lại câu chuyện:

Rằng ngày xưa cô từng đoạt giải nhất trong một cuộc thi sắc đẹp, sau đó bị bắt cóc và buộc phải điều chế thuốc cho một gã thú nhân tên Gram.

Gram cho quân lính của hắn uống thứ thuốc đó, rồi xuất khẩu ra ngoài.

Một số thậm chí đã lọt sang lục địa loài người, chính là loại thuốc mà bọn thích khách từng dùng để giết Chỉ huy Saran.

Khi tôi nói đến đó, mặt Ueno tái hẳn đi.

Tôi nhận ra phản ứng đó nhưng tạm thời không hỏi gì thêm.

“Tôi đưa Amaryllis đi cùng để cô ấy bào chế thuốc giải cho loại độc dược kia, vốn vẫn đang bị lan truyền khá rộng. Muốn làm được thì cần một loại thảo dược chỉ mọc ở phía tây, nên tôi bảo Night đi hái. Có lẽ sẽ hơi lâu đấy, nên trong lúc chờ, mong Hosoyama và mấy người dạy thêm cho cô ấy vài điều.”

Tôi liếc sang Amaryllis, cô vẫn còn run rẩy sau lưng Lia rồi nhìn về nhóm mình, những người đang bận kiểm tra trang bị.

“Các cậu chuẩn bị xong chưa?” 

Tôi hỏi.

“Rồi. Còn cậu thì sao?” 

Anh hùng đáp, giọng pha chút thách thức.

Tôi bật cười khẽ, rồi rút đôi dao ngắn, hai nửa của lưỡi kiếm từng là Yato-no-Kami.

“Tôi chẳng cần ‘chuẩn bị’. Tôi luôn sẵn sàng.”

Vì tôi đã sớm học được một điều trong mê cung:

Quái vật chẳng bao giờ chờ cho ngươi sẵn sàng mới tấn công đâu.

POV: Tsuda Tomoya

“Trời đất… cái chỗ này tan nát thật rồi…” 

Crow lẩm bẩm khi nhìn đường hầm sụp đổ, thứ từng nối liền đại lục Thú Nhân với đại lục Ma Tộc.

Tôi không dám tưởng tượng họ đã phải mất bao nhiêu giờ khổ cực để đào nên nó, và giờ chứng kiến công sức ấy hóa thành tro bụi hẳn là đau lòng lắm.

Trong không khí vẫn còn vương mùi ma lực nồng nặc, ngay cả một kẻ nghiệp dư như tôi cũng nhận ra nơi đây từng có ma tộc hoạt động.

“Không còn thời gian để buồn đâu. Ở đây có thứ gì còn dùng được không?” 

Night hỏi, vừa đảo mắt nhìn những khối ma thạch phát sáng dọc đường hầm cùng các quặng đá lạ màu bám trên vách.

Night xuất hiện ngay sau khi đội chiến đấu rời đi, trong hình dạng một con mèo đen cỡ mèo nhà.

Khi Amaryllis thấy mớ thảo dược hắn mang về, cô nàng làm một biểu cảm mà tôi thề là không muốn nhớ lại, thật khó tin một người đẹp như thế có thể suýt chảy nước dãi vì đống cỏ cây đó.

Ngay cả Night cũng có vẻ giật mình, và thú thật là tôi cũng chẳng biết nên nhìn chỗ khác hay cười khổ.

“… Có vẻ ma thạch và quặng này vẫn còn chút ma lực. Dùng được. Còn mấy thứ bên kia thì hỏng cả rồi…” 

Crow nói, giọng nặng trĩu, như thể trái tim ông ta cũng sụp đổ theo đống đá vụn kia.

Tôi đoán ông ta hẳn kính trọng nhóm anh hùng đời trước lắm, có lẽ còn cảm thấy gắn bó với họ hơn là với chúng tôi, dù chính ông cũng là anh hùng.

“Aoi… Luke… Ritter…”

Crow lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại vài cái tên, ban đầu tôi tưởng là chú ngữ gì đó, nhưng rồi nhận ra, đó là tên người.

“Rồi, lấy mấy thứ này là được ha? Tốt, vậy mau ra khỏi đây đi, trước khi cả cái hầm này sập nốt. Nào, Crow, qua khu tiếp theo thôi,” Night nói.

Tôi nghe thấy trong đầu mình có tiếng “tách” kiểu như một sợi dây thần kinh vừa đứt phựt.

Làm sao mà một con mèo lại có thể vô duyên đến mức đó được chứ?!

Rõ ràng là nó bị lây cái tính thờ ơ của Oda rồi mà theo hướng cực kỳ tệ.

Tôi bước tới sau lưng con mèo đen, tóm gáy nó nhấc lên ngang mặt mình.

Dù là quái vật, bản chất vẫn là mèo nên chỉ cần làm thế, nó lập tức cứng đờ không nhúc nhích được.

“Này! Cậu làm cái quái gì vậy?! Buông tôi ra!”

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Lia, rồi bỏ mặc cô trấn giữ bên dưới, một mình xách Night lên mặt đất. 

Với hàng rào bảo hộ của Lia, cô ấy thừa sức bảo vệ nhóm còn lại.

“Này! Tôi bảo buông ra!!”

Night phồng người lên một thoáng để thoát khỏi tay tôi, rồi lại thu nhỏ về kích cỡ ban đầu, đáp xuống đất và ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi trông chẳng khác gì con mèo nhà ngoại tôi mỗi lần bị mắng.

“Cậu định làm cái trò gì thế?!” 

Nó gằn giọng.

Tôi đứng thẳng người, bóng phủ kín cả nó.

“Cậu không có chút cảm xúc nào à?! Không thấy Crow đau lòng thế nào sao? Cậu thật sự chẳng thấy gì à?!”

“Tôi có đồng cảm chứ. Nhưng nếu chúng ta cứ đứng đó ủ rũ mãi thì sẽ mất cả ngày mà vẫn chưa xong việc! Cậu biết là tôi nói đúng, đúng không?”

Hắn nói có lý, nếu Crow cứ sụp đổ tinh thần ở từng nơi như vậy, thì đúng là chúng tôi chẳng về nổi trước khi trời tối.

Những đường hầm này vừa nhiều vừa nguy hiểm, kéo dài thời gian chỉ khiến thêm nhiều lối sập xuống.

Nhưng tôi không muốn thừa nhận điều đó, nên cứ như một đứa con nít, tôi lắc đầu quầy quậy.

“Không, cậu chẳng hiểu gì cả! Cậu không hiểu nổi đâu! Có thể với một con quái vật như cậu, mất đi bạn bè hay người thân chẳng là gì cả, nhưng với con người thì không như vậy! Không ai có thể ‘làm ngơ’ trước việc mất một người quan trọng được! Crow đã mất nhiều người thân hơn bất kỳ ai ở đây rồi! Chỉ cần mất một người thôi, nhiều người trong bọn tôi đã đủ gục ngã rồi đấy!”

Tôi biết mình chẳng có tư cách để nói thay cho Crow, tôi thậm chí chưa từng thật sự mất ai cả nhưng nhìn thấy cảnh đó, tôi không thể im lặng được.

Thế là tôi hét vào mặt Night, bằng tất cả cảm xúc thật lòng nhất trong đời.

“… Tôi không có tư cách để tỏ ra cảm thông với ông ta,” Night nói, giọng trầm hẳn xuống.

Tôi thở dốc, nhìn hắn chằm chằm, còn hắn thì ngẩng đầu lên, ánh mắt vàng kim không hề né tránh.

“Cậu có biết ai là người đã thổi linh hồn vào tôi không? Là Ma Vương đấy. Trong nhiều năm, tôi là thuộc hạ trung thành nhất của ngài ấy.”

Tôi đã nghe qua chuyện này, trong những buổi thảo luận giữa Night, Crow và Amelia khi chúng tôi chờ Oda hồi tỉnh ở nhà Crow tại Ur.

Khi đó tôi chỉ thấy buồn cười vì hóa ra thế giới này có cả mèo biết nói, nên gần như chẳng mấy để tâm.

“Khi Crow và vị anh hùng đời trước tiến vào lâu đài của Ma Vương, sẵn sàng hy sinh tính mạng, tôi đứng cạnh ngài ấy, vừa để bảo vệ, vừa để hộ tống chạy trốn nếu tình thế xấu đi. Kết cục là họ bị phó tướng của ngài ấy đánh bại ngay trước cửa phòng ngai vàng, rồi phải tháo chạy trong tiếng cười nhạo của chúng tôi.”

Tôi nín thở khi nghe hắn kể.

Thật khó tin con mèo nhỏ lúc nào cũng ngồi trên vai Oda kia từng là một kẻ như thế.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa lúc hắn gặp Oda và giờ phút này, nhưng tôi từng nghĩ hắn chỉ là tay sai vặt, chứ chẳng phải cánh tay phải của Ma Vương.

“Sau đó là sự kiện ‘Ác mộng Adorea’. Khi đó, Gram đã đẩy em gái Crow xuống khỏi tàu cứu hộ, khiến cô ấy bị một tòa nhà sập đè chết. Còn ‘ác mộng’ ấy đã hủy diệt cả thành phố chính là tôi. Tôi làm vậy theo lệnh của Ma Vương, và lúc đó, tôi làm điều đó với niềm hân hoan, chỉ mong được ngài ấy khen ngợi.”

Tôi chưa từng thấy Night chiến đấu, nhưng nhớ Amelia từng kể rằng hắn từng hóa thành một con rồng khổng lồ khi bọn họ đối đầu lần đầu tiên.

Tôi không có mặt khi đó, nên chỉ có thể tưởng tượng thôi.

Night vẫn tiếp tục nói, liệt kê hàng loạt tội lỗi kinh hoàng của mình mà chẳng để ý đến vẻ mặt tôi.

“Tôi chỉ bắt đầu hối hận sau khi nhìn thấy bia tưởng niệm của các nạn nhân. Trước đó, tôi thật lòng tin rằng mình chẳng làm gì sai cả. Tôi không quan tâm mình đã gây bao nhiêu thiệt hại, hay đã giết bao nhiêu người.”

Rồi đôi mắt vàng kim ấy nhìn thẳng vào tôi.

Tôi cảm thấy cơ thể cứng đờ, không phải vì sợ, mà như thể linh hồn mình bị đóng băng.

Không có sát khí, không có ma thuật, nhưng tôi vẫn không thể cử động nổi.

“Giờ thì cậu hiểu chưa? Chính tôi, cả trực tiếp lẫn gián tiếp là kẻ gây ra cái chết của hầu hết những người từng quan trọng với ông ta. Vậy cậu nghĩ Crow sẽ vui lắm chắc nếu kẻ giết họ lại đến tỏ lòng cảm thông?”

Night khẽ cụp đuôi, giọng nhỏ dần.

“Chuyện đó… để chủ nhân và tiểu thư Lia làm là đủ rồi.”

Nói xong, hắn quay người bước xuống lòng đất, bóng dáng lẫn vào bóng tối.

Tôi đứng chết lặng thật lâu sau đó.

Lần đầu tiên trong đời, tôi dốc hết can đảm để nói ra những gì mình nghĩ… vậy mà cuối cùng, chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào.

“…Khỉ thật, sao mấy thứ này lại khó thế không biết?”

Ở thế giới cũ, tôi chưa bao giờ phải vật lộn để tìm từ như vậy cả. 

Bầu trời xanh trên đầu trong trẻo và ấm áp, hoàn toàn trái ngược với cảm giác nặng trĩu trong lòng tôi lúc này.

Bọn tôi đã kiểm tra thêm năm đường hầm sụp nữa, một trong số đó bị chặn kín hoàn toàn nên Night phải thu nhỏ người lại để chui vào xem. 

Nhưng thứ duy nhất nó mang ra được chỉ là một cuốn sổ cũ nát, giấy vàng ố và giòn như sắp vụn ra. 

Bìa sổ có lẽ từng là màu đỏ, nhưng giờ chẳng còn phân biệt nổi. 

Crow nghiêng đầu nhìn nó, tỏ vẻ không nhớ nổi cuốn sổ này là gì. 

Chúng tôi không có thời gian để ngồi lật đọc nên tôi chỉ nhét nó vào túi cùng mấy viên ma thạch đang mang theo.

“Còn bao nhiêu chỗ nữa phải kiểm tra?”

Night ngước lên nhìn Crow đang đi phía trước, ra hiệu để ông ta trả lời. 

Crow liếc xuống, đôi mắt hõm sâu và mệt mỏi.

“Giờ chỉ còn lại trại căn cứ bọn ta dựng lên khi làm đường hầm thôi. Ở đó bọn ta chế tạo mấy thiết bị dùng ma thạch gắn trong hầm. Chắc chắn vẫn còn thứ gì đó có thể dùng được.”

Crow bước nhanh ra ngoài, và bọn tôi vội vàng theo sau. 

Nhìn những đường hầm và công trình mà thế hệ anh hùng trước để lại, ai cũng phải thừa nhận họ thật phi thường. 

Tôi không thể tưởng tượng nổi bao nhiêu năm tháng đã đổ vào việc đào bới này, nhất là khi họ còn có gia đình, có nơi để về. 

Còn chúng tôi thì sao, chỉ biết dồn tất cả vào việc tiêu diệt Ma Vương.

Tôi chợt tự hỏi, nếu ở hoàn cảnh của họ, liệu bọn tôi có làm được như thế không. 

Họ không có Noa, cũng chẳng có tiền bối nào dẫn đường. 

Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi bật cười nhạt: 

“Chắc chắn là không đời nào.”

Chẳng bao lâu sau, bọn tôi đã đến được khu căn cứ mà Crow nói, cũng dễ hiểu thôi, vì nó nằm ngay nơi bắt đầu đường hầm đầu tiên.

“Đến rồi đấy,” ông nói.

Đó là một căn nhà nhỏ, bị che khuất sau vài tán cây, trông cũ kỹ như phế tích. 

Giống hệt kiểu nơi bọn trẻ con sẽ phát hiện ra và hò reo biến thành “căn cứ bí mật”.

“Ồ, ngạc nhiên thật đấy. Ta không ngờ ngươi vẫn nhớ chỗ này,” Night khịt mũi khi vừa nhìn thấy.

Crow khẽ thở dài. 

“Ừ… ở đây có nhiều kỷ niệm lắm.”

Tôi cảm nhận rõ nơi này đang khơi dậy trong ông lão nhiều cảm xúc cũ kỹ, mà cũng chẳng biết mình có nên xen vào hay không.

“Uầy!”

Lia bật kêu khi chúng tôi bước qua cánh cửa ẩn. 

Bên trong sáng rực rỡ với đủ màu sắc, gọn gàng và sạch sẽ hơn hẳn vẻ đổ nát bên ngoài.

“Ồ, nhìn xem… cái thứ kia là gì thế?” 

Night trầm trồ, tiến lại gần một thiết bị lạ phủ đầy bụi, được ánh sáng rọi qua khẽ chiếu lên.

“Nếu là ngươi, ta sẽ không động vào đâu. Có khi mất luôn một chi đấy,” Crow gằn giọng cảnh báo. 

Night lập tức rụt chân lại.

Tôi không biết thứ máy móc đầy bụi ấy là gì, càng không biết nó dùng để làm gì, chỉ cảm thấy tò mò hơn.

“Bọn ta không để lại nhiều thứ nguy hiểm đâu, nhưng mấy món cũ này giờ có thể trở nên bất ổn hơn. Cẩn thận vào,” Crow nói, ánh mắt chùng xuống, xen lẫn chút hoài niệm.

Đội của anh hùng đời trước từng có bốn người, mỗi người đến từ một châu lục khác nhau (trừ Volcano). 

Cuối cùng chỉ còn anh hùng và Crow sống sót, mà giờ anh hùng cũng đã qua đời, chỉ còn lại mình Crow.

Ông đã sống lâu hơn tất cả, chứng kiến từng người bạn của mình ra đi. 

Tôi không thể tưởng tượng nổi cảm giác đó nặng nề đến mức nào.

Mải suy nghĩ, tôi không nhận ra Crow đã bước đến sát mình. 

Giật mình, tôi lùi lại, chân vướng phải vật gì đó và ngã chúi xuống. 

Tôi đưa tay chụp lấy cái gần nhất để giữ thăng bằng và nắm trúng một vật phủ đầy bụi.

“Chết tiệt…”

Đó chính là món đồ mà Crow vừa dặn không được chạm vào. 

Tôi vốn định chờ cơ hội để quan sát kỹ hơn, ai ngờ lại chạm vào thật. 

Cảm giác tệ dâng lên trong bụng. 

Crow lập tức quay sang, ánh mắt lóe sáng khi thấy thiết bị bắt đầu rung lên, tỏa ra luồng ma lực.

“Này! Buông ra, thằng ngốc!” 

Ông quát, giật tay tôi ra. 

Ngay khoảnh khắc ấy, thiết bị phát sáng chói lòa, lấp đầy cả căn phòng. 

Tôi và Crow đứng gần nhất nên phải lấy tay che mắt.

“…Cái gì thế?” 

Crow thì thầm khi ánh sáng dần tan. 

Có vẻ ngay cả ông ta cũng không biết chính xác thứ đó là gì.

“Ai đấy?!” 

Night gầm lên, căng mắt nhìn qua làn khói bụi mịt mù.

“Cái… gì thế này…”

Ngay giữa phòng, xuất hiện một người đàn ông và một người phụ nữ mà trước đó không hề có. 

Nhưng nói “xuất hiện” cũng không hoàn toàn đúng vì cơ thể họ trong suốt, mờ ảo. 

Chỉ cần nhìn thôi, ai cũng nghĩ ngay đến từ “hồn ma”.

Crow vẫn giữ lấy tay tôi, và tôi cảm nhận được bàn tay ông run lên.

“Lâu rồi không gặp, Crow.”

“Đã lâu không gặp, anh hai!”

POV: Crow 

Âm thanh bật ra khỏi môi tôi, khẽ run như một hơi thở ngắt quãng.

“Gì thế, ông bạn? Chưa từng thấy tôi làm mặt kiểu này à?”

Hắn mỉm cười.

Nụ cười ấy tôi nhớ như in, nụ cười đáng lẽ đã biến mất khỏi thế gian này từ lâu. 

Nhân thú báo đen ấy… từng được ca tụng là Anh Hùng, và là bạn thân nhất của tôi từ thuở nhỏ, người duy nhất trên đời này tôi coi trọng chỉ sau em gái mình.

“Ritter…? Là cậu thật sao?” 

Tôi khẽ thốt lên, mắt mở to không tin nổi. Nhưng ngay sau đó, tôi lắc đầu, tự phủ nhận chính mình. 

“Không thể nào… Cậu chết lâu rồi. Tôi… tôi còn chẳng kịp đến bên giường cậu phút cuối. Phải chi tôi được ở đó…”

Tôi vẫn nhớ rõ ngày ấy. 

Công việc dồn dập, đơn đặt hàng tới tấp, và tôi, kẻ chỉ biết đến bản thân đã để thời gian trôi qua mà không hề hay tin bạn thân nhất đời mình đã mất. 

Hai tuần sau, khi mọi thứ đã quá muộn, tôi mới biết.

Thật đáng khinh. 

Tôi luôn đến trễ trong những khoảnh khắc quan trọng nhất. 

Khi em gái mất, tôi cũng chẳng kịp về. 

Khi bạn thân qua đời, tôi cũng chẳng ở bên cạnh. 

Lúc nào cũng có “một lý do nào đó” cản tôi lại để rồi mãi đứng yên tại chỗ.

“Trời đất ơi, anh hai! Nghe anh nói kìa, mềm yếu thấy rõ luôn!” 

Giọng cô gái cười khúc khích, bàn tay khẽ che miệng. 

Cách cười đoan trang, nhẹ nhàng y như mẹ tôi từng dạy em ấy.

“…Alia.”

Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy giống hệt em gái trong ký ức của tôi. 

Ngực tôi siết lại khi nhìn thấy gương mặt mà tôi đã đánh mất từ rất, rất lâu rồi.

Sau khi Alia mất không lâu, tôi từng lang thang vô định, cho đến khi tình cờ đi ngang qua một ngôi làng nhỏ. 

Ở đó, một đứa bé gái vừa chào đời, còn mẹ nó, một người phụ nữ tên Lilia thì thiệt mạng trong một cuộc tấn công của quái vật. 

Tôi đến nơi quá muộn, lúc ấy chỉ còn lại đứa trẻ nằm trong vòng tay lạnh ngắt của mẹ.

Tôi đặt tên cho con bé là Lia, ghép từ tên những người phụ nữ mà tôi tôn kính nhất, Alia, Lilia, Amelia.

Thật ra, trong sâu thẳm, tôi đã hy vọng con bé có thể lấp được khoảng trống mà em gái tôi để lại. 

Nhưng rõ ràng là không thể, cô nhóc ngang bướng ấy chưa bao giờ là “bản thay thế” của ai cả.

“Tôi… tôi… không xứng được gặp lại hai người đâu…” 

Giọng tôi run lên. 

Tôi không hiểu bằng cách nào họ có thể xuất hiện ở đây, nhưng tôi biết, không thể nào nhầm được. 

Đó thật sự là Alia. 

Em tôi thật sự đang ở trước mắt tôi.

Alia khẽ cười, tiếng cười trong vắt như thuở nào.

“Thôi nào! Anh ấy vốn đã là người dễ mềm lòng từ trước rồi mà,” Ritter đùa, đặt bàn tay trong suốt của mình lên vai Alia.

Đằng sau, tôi nghe thấy Tsuda sặc lên: 

“Họ… họ là ma à?!” 

Nghe cũng có lý, dù chẳng ai dám khẳng định chắc điều gì lúc này.

“Tôi hiểu rồi…” 

Tôi nói, liếc về phía thiết bị phát sáng. 

“Chắc thứ này vận hành bằng kiểu ma pháp triệu hồn nào đó cho phép gọi lại linh hồn của những người thân yêu đã mất, miễn là ai đó nạp ma lực vào nó.”

Một cơ chế tinh vi đến mức ngay cả tôi hiện giờ cũng chẳng thể tái tạo hay sửa được. 

Tôi phủi lớp bụi bám trên vỏ kim loại và thở dài. 

Dù đã chết, khả năng sáng chế của Ritter vẫn vượt xa tôi. 

Có lẽ cũng vì thế mà cậu ta được chọn làm Anh Hùng.

“Chuẩn rồi,” Ritter mỉm cười, như thể vừa nghe lời khen. 

“Tôi đoán cậu nhóc vừa chạm vào nó chưa từng mất ai quan trọng, nên thiết bị dùng cậu ta làm kênh dẫn và kích hoạt bằng ma lực của người gần đó nhất… Kết quả là hai bọn tôi xuất hiện đây.”

Tôi nhìn Ritter, khóe môi nhếch lên. 

Chỉ cần nhìn thấy nụ cười hiền hòa, quen thuộc ấy thôi, cổ họng tôi đã nghẹn lại.

“Ờ phải. Nhưng đừng giả vờ như cậu không cố tình làm cái thứ này nhắm vào tôi nhé,” tôi nói. 

Đã lâu lắm rồi tôi mới quay lại căn phòng này, nhưng tôi chắc chắn khi tôi rời đi, nơi đây chưa hề có thiết bị đó. 

“Cậu biết tôi sẽ quay lại, nên mới để thứ này ở đây, đúng không? Muốn trêu tôi chứ gì. Chắc cậu đặt nó sau khi bọn mình trở về từ lâu đài Ma Vương, phải không?”

Cậu ta lúc nào cũng cẩn thận, láu cá như thế.

Ritter bật cười khẽ, rồi ánh mắt cậu lướt qua từng người trong đội, dừng lại ở một cái bóng đen thấp đang đứng gần cửa.

“Nhân tiện…” 

Cậu nói, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

“Cái con mèo đen đó chẳng phải là Mèo Đen khét tiếng sao?”

Tôi quay lại nhìn Night, rồi gật đầu. 

“Đúng vậy. Nhưng giờ nó là đồng minh của thế hệ anh hùng hiện tại.”

Ritter phá lên cười sảng khoái, tiếng cười dội khắp căn phòng. 

Tôi suýt quên mất là cậu ta dễ cười đến mức nào.

“Không thể tin nổi! Tay cận thần trung thành nhất của Ma Vương mà giờ lại phản bội ư?!” 

Cậu ta cười đến nỗi ôm bụng, còn Alia cũng bật cười theo.

Tôi chỉ biết thở dài, lắc đầu. 

Cậu ta vẫn vậy, lúc nào cũng lấn át người khác, điều khiển cuộc trò chuyện theo ý mình.

“Đủ rồi, Ritter,” tôi nói khẽ. 

“Nói tôi nghe đi, tại sao cậu lại để lại ma cụ này ở đây? Cậu có chuyện gì muốn gửi lại cho tôi, đúng không?”

POV: Lia Lagoon

Crow hỏi, và ngay cả tôi cũng cảm nhận được không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Sự căng thẳng ấy khiến tôi phản xạ nâng gậy phép lên, chuẩn bị dựng kết giới. 

Tsuda thì lặng lẽ nhấc khiên lên từ sau lưng ngài Crow. 

Còn Night tuy trông có vẻ bình thản, nhưng nhìn tư thế của cậu ấy, rõ ràng vẫn đang cảnh giác, dù là vô thức.

“Thôi nào, ít nhất để tôi tận hưởng chút niềm vui hội ngộ đã chứ?” 

Cựu Anh Hùng nở nụ cười rạng rỡ, chẳng hề bận tâm đến bầu không khí nặng nề đang bao trùm.

Tôi thật sự không biết nên đánh giá ông ta là người không biết đọc tình huống, hay đó là kiểu liều lĩnh vốn có của một anh hùng thực thụ.

Ít nhất thì tiểu thư Alia, người dường như hiểu được sự gượng gạo của chúng tôi khẽ thở dài.

“Trời ạ, Ritter… ngay cả khi chết rồi anh vẫn chẳng thay đổi gì cả. Thật sự phải học cách đọc bầu không khí đi chứ…”

Cô nói, liếc nhìn Ritter, rồi lần lượt nhìn sang tôi, Night, và Tsuda.

“Xin lỗi mọi người nhé. Nhưng có thể để anh trai tôi nói chuyện riêng với Ritter một lát được không? Còn tôi… cũng có chuyện khác muốn hỏi mấy người. Mong là các bạn chịu lắng nghe.”

Cả nhóm nhìn nhau, rồi gật đầu. 

Thú thật, tôi cũng chẳng muốn ở lại giữa bầu không khí ngột ngạt này thêm giây nào. 

Tiểu thư Alia mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy chúng tôi đồng ý. 

Nụ cười ấm áp ấy, kỳ lạ thay, khiến tôi nhớ đến dáng vẻ yên bình của ngài Crow mỗi khi ngài ngủ say.

“Cảm ơn nhé. Thật ra chúng tôi đã quan sát các bạn suốt một thời gian rồi, chủ yếu là anh trai tôi. Cũng có thể nói là nắm sơ qua tình hình hiện tại. À, Night, nếu được thì hãy gọi Anh Hùng hiện giờ đến đây. Tsuda, nhờ cậu mời mẹ tôi, bà Noa đến nữa. Chúng tôi chỉ có thể duy trì hình dạng này trong thế giới người sống khoảng 1 ngày thôi, không chắc kéo dài hơn được. Vậy nên làm ơn, nhanh nhất có thể nhé.”

Vừa nghe xong lời dặn, Night và Tsuda lập tức gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Tiểu thư Alia quay sang tôi, nở nụ cười tinh nghịch.

“Trong lúc chờ họ quay lại, Lia, sao chúng ta không trò chuyện một chút nhỉ? Chị chưa từng có em gái, nhưng lúc nào cũng mong có một người như thế.”

Giọng nói của cô trong trẻo như pha lê, còn nụ cười thì sáng bừng cả căn phòng. 

Tôi chẳng thể nào từ chối được. 

Nếu cô thật sự đã dõi theo chúng tôi suốt thời gian qua, chắc hẳn cô biết rõ tình cảm tôi dành cho ngài Crow. 

Tôi khẽ gật đầu, đành thuận theo số phận. 

Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ.

Trong khi tia lửa căng thẳng giữa Anh Hùng tiền nhiệm và ngài Crow vẫn đang lấp ló trong không khí, tôi cùng Alia nhanh chóng rời sang phòng bên để tránh bầu không khí khó xử.

Căn phòng phủ đầy bụi, nhưng ghế ngồi vẫn còn tạm dùng được, tuy không sạch sẽ, nhưng đủ để trò chuyện. 

Có lẽ đây là nơi thích hợp nhất để nói chuyện với… người đã khuất.

“Fufu… đừng căng thẳng thế. Dù chị có muốn làm hại em đi nữa, thì tụi chị cũng chẳng thể can thiệp vào thế giới người sống đâu. Thôi nào, nói chuyện phiếm cho vui đến khi mẹ chị tới nhé?”

Cách cô đưa tay che miệng khi cười toát lên vẻ thanh lịch, còn hơn cả đám quý tộc trong hoàng cung. 

Tôi không nghĩ ngài Crow lại dạy cô điều đó, chắc hẳn là ảnh hưởng từ phu nhân Noa.

Khuôn mặt cô đúng là phiên bản nữ của Crow, hoàn hảo đến mức khiến tôi phải tự hỏi liệu cô có mang dòng máu hoàng tộc không nữa.

“…Vậy, chị muốn nói chuyện gì với em?” 

Tôi hỏi.

Không có trà hay bánh ngọt gì cả, chỉ có lớp bụi dày trên bàn trà giữa hai người. 

Dù sao thì đây cũng chẳng phải là buổi trà chiều gì cho cam.

“Thôi nào, đừng cảnh giác thế. Chị chỉ muốn nói chuyện thôi mà… nói chuyện với chị dâu tương lai ấy.”

Tôi sững người. 

Tim đập loạn mấy nhịp, rồi miệng há hốc như thể quên mất cách đóng lại.

“E-em… em dâu…?” 

Tôi lắp bắp.

“Thì em định cưới anh trai chị còn gì?”

“Ể—ỂỂỂỂỂ”

POV: Oda Akira

“Ê, Anh Hùng! Nó lao về phía cậu đấy! Tỉnh táo lên!!!”

Tôi hét lớn về phía tên anh hùng đang thở hổn hển, khuỵu gối xuống đất.

“Đừng… có ra lệnh cho tôi!” 

Hắn cằn nhằn, cố đứng dậy, mặt đỏ bừng vì tức.

Tôi khẽ lắc đầu. 

Không nhớ hắn từng thảm đến mức này. 

Đây là lần đầu chúng tôi chiến đấu chung một phe. 

Ở tầng sâu của Đại Mê Cung Kantinen, hắn từng xông pha tuyến đầu còn tôi ở phía sau yểm trợ cho đến khi con minotaur đó xuất hiện và tiện thể bẻ gãy cả hai cánh tay hắn, khiến vị trí bọn tôi phải đổi ngược.

“Kyousuke! Cẩn thận, đừng làm gãy ngà nó! Chúng ta cần mấy cái đó để chế vật liệu đấy!”

“Biết rồi, tôi… tôi biết mà!!!”

Hiện giờ, tôi, anh hùng, Kyousuke, và Gilles đang đi thu thập nguyên liệu theo yêu cầu của Noa, thứ cần thiết để vượt sang lục địa bên kia.

Những gì quanh khu nhà an toàn và không liên quan đến quái vật thì Amaryllis và Amelia sẽ lo, còn đội chiến đấu như bọn tôi thì chuyên săn nguyên liệu từ quái. 

Nhưng nói thật, chuyện này chẳng dễ tí nào.

Cánh rừng này nằm sát lãnh thổ ma tộc, nên lũ quái ở đây mạnh hơn cả những con ở tầng thấp của mê cung. 

Và giờ, cả bầy quái đầu lợn đang tràn ra tấn công bọn tôi. 

Đúng kiểu bản năng loài heo rừng: 

Thấy kẻ xâm phạm là lao thẳng tới, không cần suy nghĩ. 

Nếu bị mấy cái ngà đó xuyên trúng, chắc khỏi phải nhặt xác.

Tôi né một con, để nó húc thẳng vào thân cây khổng lồ sau lưng mình. 

Cú va mạnh đến mức nhổ bật cả rễ cây lên, nhưng thân cây vẫn mắc kẹt trên cặp ngà. 

Con thú gào lên, giật đầu liên tục để gỡ ra, rồi lại quay ngoắt sang nhìn tôi, mắt đỏ rực.

Phải công nhận, cổ nó khỏe thật, đủ sức húc nát cả một tảng đá. 

Tôi thì né được, nhưng vẫn lo cho mấy người còn lại.

“Akira! Ta và anh hùng sẽ thu hút nó! Ngươi lo kết liễu đi!” 

Gilles hét lên.

Với kinh nghiệm của một cựu phó chỉ huy hiệp sĩ đoàn, gã ra lệnh gọn gàng và chuẩn hơn hẳn tôi. 

Từ khi rời lâu đài, tôi đã quen với việc Night hay Amelia chỉ cần liếc là hiểu ý, nên cũng chẳng mấy khi phải phối hợp nhóm thật sự. 

Có lẽ vì thế mà Gilles giao cho tôi đòn kết liễu, ông ta biết tôi hợp làm sói đơn độc hơn.

“Rõ rồi!” 

Tôi đáp, rồi kích hoạt Ẩn Thân. 

Giờ không cần phối hợp, tôi càng dễ hành động.

Anh hùng và Gilles dụ con quái vào vùng rừng rậm, nơi cây cối chen chúc khiến đường chạy của nó bị hạn chế. 

Đó là thời cơ của tôi.

“Hắc Ma Pháp, Kết Giới Bóng Tối!”

Bóng của tôi, của bọn họ, và cả những cái bóng của rừng cây quanh đó đồng loạt đan xen, tạo thành một mạng lưới đen kịt dưới chân con quái.

Với kích cỡ như thế, bình thường nó đủ thịt cho cả đội ăn cả tuần. 

Nhưng giờ chúng tôi đâu cần đồ ăn, căn cứ đã có sẵn nguồn cung. 

Vậy nên tôi chẳng ngại biến nó thành từng mảnh vụn.

Khi lưới bóng co lại, chỉ còn lại một khối thịt méo mó nằm im lìm trên mặt đất.

4c7a3a8a-f975-4449-961d-7ca1116c6b4c.jpg

“Ê! Còn cái ngà… cái ngà đâu rồi hả?!” 

Anh hùng hoảng hốt kêu lên.

Nhưng vừa thấy tôi bước ra, hai chiếc ngà sáng bóng trên tay, hắn lập tức im re.

Tất nhiên là tôi không quên mục tiêu chính của cả nhóm. 

Tôi đã gỡ ngà ra trước cả khi dùng đến Hắc Ma Pháp.

Khi chắc chắn không còn quái vật nào lẩn quẩn quanh đó, bọn tôi mới ngồi xuống nghỉ.

Mùi máu tanh nồng nặc quyện với không khí ẩm mốc, càng nặng hơn bởi chính việc tôi đã xắt con quái ra từng mảnh. 

Chỗ này không nên nấn ná lâu.

Tôi bẻ vỏ cây gần đó, dùng mặt trong thô ráp để cạo máu dính trên lưỡi dao.

Lẽ ra tôi muốn dùng khăn mềm lau cho sạch, nhưng bọn tôi không mang theo mấy món “xa xỉ” kiểu đó.

Với lại, ai lại muốn mang theo một miếng vải đẫm máu trong túi chứ.

Thế nên chỉ còn hai lựa chọn: 

Dùng vỏ cây, hoặc đợi khi gặp kẻ địch hình người rồi lau nhờ lên quần áo chúng.

“Akira, chắc ngươi cũng tự hiểu rồi, nhưng nói thật đấy, ngươi cực kỳ, cực kỳ không hợp làm việc nhóm đâu.”

Gilles nói, vừa thở ra vừa mỉm cười mệt mỏi.

Tôi gật đầu, lôi ra một viên ma thạch khá to từ đống thịt vụn.

Cho dù tôi là người có cấp độ cao nhất trong nhóm, thì kinh nghiệm chiến đấu theo đội gần như bằng không.

“Với bọn quỷ, kiểu phối hợp nửa vời thế này chắc chắn không đủ đâu,” Kyousuke xen vào, giọng trầm hẳn.

Cậu ta nói đúng.

Tôi không thể hạ Mahiro một mình, và có khi cả Aurum cũng thế.

Nếu cố gắng đánh theo kiểu “ứng biến cho có” với mấy kẻ mạnh hơn mình, thì chỉ tổ tự giết nhau.

Tôi phải luôn nhớ: 

Chúng tôi đang ở ngay sát lãnh địa của quỷ.

Chỉ cần một con có phép bay là đủ lao tới bất cứ lúc nào.

Latticenail từng làm được điều đó, dù nhờ thiết bị bay ma pháp hỗ trợ.

Tôi cũng chẳng ngại giảm bớt số lượng của chúng chút nào, miễn là chúng không kéo cả bầy sang đây.

Tôi suy nghĩ một lúc.

Gilles có lẽ tưởng tôi đang bị nói trúng tim đen, nên vội lên tiếng xoa dịu.

“Ta chỉ nói vậy thôi, vì nghe những gì ngươi kể về mấy trận chiến trước, ta biết hợp tác chắc là chuyện khó với ngươi. Nhưng nói thật, teamwork cũng không phải lúc nào là có lợi đâu. Nhiều người cùng làm thì tiện thật, nhưng chỉ cần một người chệch nhịp thôi là cả đội sụp đổ. Nếu có ít nhất một người có thể sống sót khi tách khỏi đội… thì ít ra, không phải mọi người đều bỏ mạng, đúng không?”

Gilles mỉm cười.

Nhưng sống lưng tôi lạnh toát.

Rõ ràng, giữa người sinh ra ở thế giới này và người từ thế giới tôi đến, có một sự khác biệt rất căn bản.

Đừng hiểu lầm, tôi không muốn chết, nhưng cái kiểu suy nghĩ “chỉ cần ta sống sót, những người khác có thể hy sinh” khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

“Tốt nhất là ai cũng sống sót cả, đúng chứ?” 

Anh hùng nói chen vào, giọng vẫn ngứa tai như mọi khi.

“Không thể để cậu cứ mãi hành động tách biệt thế được đâu.”

Tôi cau mày.

Phải, tôi biết mình cần học cách phối hợp tốt hơn.

Nhưng thật sự, tôi khó mà đoán được Kyousuke nghĩ gì khi chọn vị trí chiến đấu đó, hay vì sao Gilles tung chiêu vào đúng khoảnh khắc ấy mà không phải lúc khác.

“Thôi, tạm thời cứ làm như trước đã,” tôi đáp, cố phớt lờ hắn.

“Tôi vẫn cần thời gian để làm quen cách các cậu phối hợp. Có vậy thì mới tiến bộ được.”

Tôi quay lưng lại với ba người họ.

Chợt nghĩ, nếu ngày đó tôi ở lại lâu đài, cố chứng minh mình vô tội… liệu giờ tôi có thể chiến đấu ăn ý như họ không?

Không phải tôi hối hận về lựa chọn của mình mà chỉ là, nhìn họ phối hợp trơn tru như thế, tôi thấy trong lòng có chút ghen tỵ xen lẫn cay đắng.