Sát Thủ Vượt Trội Hơn Anh Hùng (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

5 95

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

143 1447

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

1 5

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Vol 4 - Chương 3: Căn Cứ Chính

POV: Oda Akira

Tôi nhận ra Crow đang có vẻ mặt u ám, nên mới lên tiếng gọi ông ta, từ lúc vào rừng đến giờ đây là lần đầu tôi chủ động nói chuyện. 

Crow dừng lại ngay lập tức, cành khô gãy răng rắc dưới chân. 

Nhìn vị trí của mặt trời, có vẻ hôm nay chúng tôi đang đi khá nhanh. 

Nếu giữ tốc độ này, chắc chỉ mất một chút nữa là có thể tới điểm hẹn, không lâu sau khi nhóm Anh Hùng tới nơi.

Theo số liệu tôi có được về các loại quái trong khu rừng, nhóm Anh Hùng chắc vẫn xoay sở được (nhất là khi trong đội có Gilles), nhưng việc họ mất một, hai thành viên cũng chẳng lạ. 

Không phải tôi coi thường năng lực của họ, mà vì khu rừng này thật sự quá chết chóc. 

Không thấy lấy một dấu vết người hay thú nào, tôi bắt đầu tự hỏi để họ đi một mình liệu có phải quyết định khôn ngoan không.

“Và chuyện đó thì liên quan gì tới ngươi?” 

Crow lên tiếng, đôi mắt như xoáy thẳng vào tôi.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực, phản xạ bình thường sẽ khiến Crow cười khẩy hay buông lời châm chọc, nhưng lần này ông ta chẳng nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào khu rừng. 

Rõ ràng tâm trí Crow còn vướng bận điều gì u ám hơn tôi tưởng.

“Akira? Crow bị sao thế?” 

Amelia bước đến bên cạnh hỏi, thấy tôi như bị đông cứng bởi thứ khí thế nặng nề phát ra từ Crow.

Tôi đưa tay khẽ vuốt má cô để trấn an. 

“Ừ, có lẽ vậy. Nhưng tôi nghĩ lần này xen vào chẳng hay đâu. Ý cô thế nào?”

Amelia suy nghĩ một thoáng rồi bất chợt đập nắm tay vào lòng bàn tay, như thể đã hạ quyết tâm. 

Con người cô vốn thế, không bao giờ chần chừ quá lâu về bất cứ việc gì. 

Chỉ khi chọn món ăn thì có hơi do dự, nhưng cũng không mất nhiều thời gian. 

Đúng là kỹ năng ra quyết định nhanh nhẹn, không lạ khi cô là công chúa.

“Ừ, tạm thời cứ để ý đến ông ta thôi. Nhưng tốt nhất nên nhắc Lia và Amaryllis tránh xa Crow lúc này. Ông ta như một quả bom nổ chậm.”

Tôi bật cười. 

Miêu tả đó quá chính xác, có lẽ là cách gói gọn nhất để hình dung Crow.

“Ê, hai người kia! Mau theo kịp đi chứ?!” 

Amaryllis la lớn từ giữa rừng cây.

Mới vài phút trước cô còn thở hổn hển nghỉ ngơi, vậy mà giờ đã lại hăng hái. 

Cái giọng đặc trưng của cô khiến tôi nhớ đến cô gái nói giọng Kansai trong nhóm Anh Hùng. 

Ngày mới được cứu, Amaryllis vẫn dùng kiểu nói chuyện trang trọng, lịch sự đến mức buồn cười: 

“Thưa Ngài Anh Hùng Được Triệu Hồi”, “Điện hạ Công chúa Tộc Tinh linh”, “Điện hạ Thái tử Thú Nhân đã thoái vị”… đủ kiểu xưng hô hoa mỹ. 

Nhưng sau khi quen dần, cô đã trở lại giọng điệu tự nhiên, thoải mái hơn.

Thật ra nghĩ lại thì cách cô dè dặt ban đầu giống mèo hơn chó, lúc mới gặp thì xù lông phòng thủ, đến khi quen thì lại quấn quýt.

“Ừ, bọn tôi đến liền! Mà thôi, tạm thời cứ để Lia và Crow không gian riêng. Đừng chen vào chuyện họ, được không?” 

Amelia quay sang hỏi, và tôi gật đầu. 

Ngay cả tôi cũng chẳng muốn nói thêm gì với Crow lúc này. 

Amaryllis thì quen với tính khí cau có của ông ta, nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là cả nhóm nên tránh đụng chạm.

Tôi biết Lia có phần nhẹ nhõm sau khi tâm sự cùng tôi, nhưng việc cô không nói chuyện trực tiếp với Crow cho thấy cô đang chờ cơ hội thích hợp. 

Cái không khí đùa giỡn thường ngày giữa hai người biến mất hẳn. 

Lúc rời Uruk, Lia dường như đã có quyết tâm mới, nhưng giờ thì trông cô lạc lõng, đúng hơn là tâm trạng tồi tệ của Crow đã khiến cô chùn bước. 

Từ lúc vào rừng, cả hai đều trở nên bất ổn về mặt cảm xúc, thành ra Amelia và tôi cứ phải lo cho họ suốt.

“Ừ, nghe hợp lý đấy.” 

Cuối cùng tôi trả lời.

Ít nhất thì chúng tôi cũng cần biết nguyên nhân thật sự khiến Crow bực bội thế này trước khi làm gì thêm. 

Mà nghĩ lại, bộ dạng cáu bẳn của ông ta lúc này khiến tôi liên tưởng đến cô em gái tôi mỗi lần bị gọi dậy, gắt gỏng, khó chịu, cái gì cũng thấy chướng mắt.

Sau đó cả nhóm im lặng tiếp tục tiến bước. 

Quái vật ở đây đều ngang ngửa với bọn trong tầng sâu nhất của mê cung, nên tôi càng lúc càng thấy lo nhóm Anh Hùng sẽ không đợi được chúng tôi ở điểm hẹn. 

Tôi chỉ hy vọng họ vẫn còn sống, nhưng thế giới này đâu phải lúc nào cũng dễ dàng, tôi đã học được bài học đó từ cái chết của Chỉ huy Saran. 

Có khi sự chủ quan của tôi lần này sẽ khiến thêm nhiều người bỏ mạng.

“Quái vật phía trước!” 

Amaryllis cảnh báo, kỹ năng cảm nhận kẻ thù của cô vượt xa cả tôi.

Amelia và tôi cùng giơ tay ra hiệu đáp lại. 

Với sức mạnh của chúng tôi Trọng lực Ma pháp của Amelia, Hắc Ma Pháp của tôi, thêm một cựu thành viên nhóm anh hùng và một công chúa thú nhân thì mấy con quái này chẳng khác nào muỗi. 

Nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi được phép lơ là.

“Cái quái gì thế? Một con… robot sao?”

Tôi nheo mắt quan sát khi con quái xuất hiện. 

Đôi mắt nó phát sáng, toàn thân bọc trong lớp giáp kim loại xám xịt, hoàn toàn chẳng giống sinh vật nào của khu rừng. 

Và rồi nó bắt đầu nhắm vũ khí về phía chúng tôi.

Phải rồi… đúng là một con robot.

Chuyển động của nó mượt mà và tự nhiên đến lạ, nhưng tôi nhận ra ngay, bên trong nó hoàn toàn không có người điều khiển.

Các khớp thì được bọc giáp dày cộm, nhưng phần thân lại lỏng lẻo hơn hẳn, rõ ràng nó ưu tiên bảo vệ khả năng di chuyển hơn là phòng ngự toàn diện. 

Hiển nhiên đây là một cỗ máy tự động nhưng ai đã tạo ra nó, và nhằm mục đích gì thì tôi không sao đoán nổi.

Kích hoạt Thần Nhãn, tôi thấy nó có chỉ số hẳn hoi. 

Điều đó chứng tỏ người chế tạo phải cực kỳ tài giỏi, không thể chỉ đơn giản đặt tên cho một vật vô tri rồi mong nó có chỉ số được. 

Con robot này có thể chuyển đổi linh hoạt giữa cận chiến và viễn chiến, lại còn kèm hiệu ứng tê liệt trong mọi đòn đánh. 

Tệ hơn nữa, nó có khả năng khống chế tinh thần ở mức hạn chế và tự tái tạo cơ thể. 

Dù vậy, nếu cứ đánh gục nó hết lần này đến lần khác thì hẳn nó sẽ cạn kiệt năng lượng tái tạo. 

Hoặc Amelia hoàn toàn có thể ghim nó xuống bằng Trọng lực Ma pháp. 

Nhưng nếu những anh hùng khác mà đụng phải thứ này, chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh khốn đốn. 

Tổng thể mà nói, đây là một thiết kế khá đáng gờm, chỉ trừ cái tên nghe quá trẻ con. 

Nó thừa sức một mình đối phó với hầu hết quái vật trong vùng.

Khi cả bọn chúng tôi còn đang há hốc mồm nhìn nó, Crow thản nhiên tiến thẳng lại gần, mặt không hề biến sắc.

“Ngài Crow?!” 

Lia hốt hoảng kêu lên.

Đó là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên ông ta kể từ khi bước vào khu rừng này. 

Nhưng Crow chẳng mảy may để tâm. 

Ông đơn giản đưa tay nắm lấy đầu con robot, và trước khi nó kịp phản ứng, đã bóp nát thành sắt vụn. 

Lia còn chưa kịp dựng xong kết giới bảo vệ, đã hoàn toàn chết sững trước cơn cuồng nộ ấy.

“Con mụ già khốn kiếp kia, ta biết ngươi đang lẩn trốn! Mau ra mặt ngay!” 

Crow gầm lên, giọng nghẹn căm hận.

Cỗ máy đang cố tái tạo, nhưng Crow lập tức vẽ một ký hiệu ma văn trên không trung, dán thẳng vào nó, khiến nó lịm hẳn. 

Động tác nhanh đến mức khó tin. 

Amelia thấy vậy còn ngã quỵ vì choáng. 

Ngay cả tôi, người từng thấy Crow dạy cô ta dùng phép Đảo ngược, cũng biết rõ đây không phải loại ma văn có thể dễ dàng tung ra, nhất là trong tâm trạng kích động như thế.

“Ồ, chẳng phải thằng con vô tích sự của ta sao. Nhắc ta nhớ xem, đã bao nhiêu thập kỷ rồi kể từ lần cuối cùng ngươi chịu ghé thăm bà mẹ già tội nghiệp này vậy?”

Một giọng nói kiêu căng nhưng lại ngân nga đầy bỡn cợt vọng ra từ rừng cây. 

Giọng nghe non nớt đến lạ, thậm chí còn trẻ hơn tôi, gần như trẻ con. 

Không khó để đoán đó chính là mẹ Crow. 

Có lẽ nguyên nhân khiến ông ta khó ở từ nãy đến giờ chính là vì đã sớm cảm nhận thấy sự hiện diện của bà ta. 

Hèn gì ông ta còn thay đổi điểm hẹn, hòng né mặt người này. 

Thế mà tôi lại chẳng nghĩ ra.

“Ngươi không phải mẹ ta!” 

Crow gầm gừ, nghiến răng. 

“Mau hóa giải ma thuật mà ngươi đã giáng lên Lia!”

“Hả…?” 

Lia thốt lên, ngơ ngác, hẳn cô hoàn toàn không hay biết gì.

Chúng tôi đồng loạt nhìn nhau, cố đoán Crow đang ám chỉ điều gì. 

Lia bị thôi miên ư? 

Nhưng từ nãy đến giờ, cô ấy vẫn cư xử chẳng khác gì bình thường.

“Ồ, ngươi nhận ra rồi à? Đúng vậy, ma thuật ta đặt lên con bé này có hơi khác so với lũ khác.”

Một cô bé nhỏ nhắn bước ra từ sau gốc cây, đôi mắt chiếu thẳng vào Crow. 

Tóc và mắt của cô ta cùng màu với Crow, nhưng ngoài ra, chẳng có nét gì giống nhau. 

Đặc biệt, cô ta hoàn toàn không mang bất kỳ đặc điểm thú nhân nào, điều mà bất kỳ ai có dòng máu bán thú đều phải sở hữu.

“Là… con người?” 

Amelia lẩm bẩm, vừa kiểm tra trạng thái của cô bé bằng Thần Nhãn.

Cô bé khẽ hất mái tóc buộc hai bên, vẻ mặt thích thú.

“Chuẩn rồi, công chúa tộc Elf ạ. Nhưng ta khuyên ngươi nên biết lễ phép hơn một chút. Không phải ai cũng thoải mái khi bị soi mói như vậy đâu,” cô bé nói, giọng trách móc nghe thì nhẹ nhưng ngấm ngầm châm biếm, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài non trẻ.

cdc4f31c-884e-426b-8685-0250f1cc9190.jpg

Amelia còn chưa kịp mở lời xin lỗi thì Crow đã mất kiên nhẫn. 

Ông ném thẳng cục sắt vụn trong tay về phía cô ta.

“Mau phá giải lời nguyền rồi cút đi, đồ mụ phù thủy thối tha!”

Khối kim loại suýt nữa đập thẳng vào mặt cô bé, nhưng một con robot khác lao ra từ phía sau, kịp chụp lấy. 

Nó trông gần như y hệt con đầu tiên, hiển nhiên cũng do cô bé tạo ra.

“Hừm. Được thôi. Xem như phần thưởng cho kẻ đã đánh bại kiệt tác Rabbot Mk 11 của ta.”

Cô búng tay một cái, và ngay tức khắc Lia ngã gục như một con búp bê bị cắt dây.

“Lia?!” 

Amelia hốt hoảng lao đến, bế lấy cô.

“Yên tâm, cô ấy chỉ ngủ thôi.” 

Amaryllis vội xác định.

Tôi thở phào, quay lại nhìn về phía cô bé… nhưng cô ta đã biến mất, y như lời Crow quát nạt. 

Một linh cảm mách bảo tôi đây chắc chắn chưa phải lần chạm trán cuối cùng. 

Nhìn cái cau mày ghê gớm trên mặt Crow, rõ ràng ông ta cũng nghĩ vậy.

Tán cây rung rinh trong gió, khu rừng như trở lại tĩnh lặng. 

Không một bóng quái vật ngáng đường. 

Nhưng nếu cảnh vật xung quanh đã yên ắng, thì không khí trong nhóm chúng tôi lại hoàn toàn ngược lại.

“Crow, nếu cứ giữ cái thái độ hằm hằm thế này, thế nào rồi cũng có kẻ bị vạ lây. Làm ơn dừng lại đi.” 

Cuối cùng tôi cũng phải lên tiếng. 

Tôi không thể để Crow trút bực dọc vào cả nhóm chỉ vì ông ta vừa đụng mặt mẹ mình.

Cái nhìn như dao găm ông phóng tới khiến tôi chợt hiểu: 

Tôi vừa tự đẩy mình vào miệng cọp. 

Ban đầu tôi định nhẫn nhịn cho đến lúc thích hợp mới can thiệp, thế mà cuối cùng vẫn lỡ lời. 

Giờ thì không còn đường lui. 

Tôi hít sâu, chuẩn bị ăn thua đủ. 

Ba cô gái đang bận dựng trại cũng lập tức bỏ dở việc, quay lại theo dõi. 

Tôi ra hiệu cho họ đừng xen vào, nhưng trong lòng tôi cũng biết, cảnh này chẳng khác gì kẻ dám tự tìm cái chết.

“Và còn chưa nói đến trận chiến lúc nãy nữa,” tôi tiếp tục, giọng gay gắt. 

“Rốt cuộc ông bị cái quái gì vậy hả?”

Tôi biết rõ nguyên nhân khiến Crow bực dọc, nhưng không thể giả vờ không hỏi. 

Một kẻ như Crow mà lại để lũ quái vật thường chặn sau lưng, ép Amelia phải lao vào cứu rồi còn bị cô ấy mắng một trận, chuyện đó vốn chưa từng có. 

Giờ thì ông ta còn đang loay hoay nhóm một đống lửa trại đơn giản cũng không xong, quanh mình là mớ ma thạch đã biến thành đá cục, số mạng quái vật đã hy sinh để tạo ra chúng coi như uổng phí. 

Dùng ngần ấy tài nguyên chỉ để nhóm lửa quả là phí phạm đến mức khó tin. 

Thành thật mà nói, lúc này Crow chẳng khác nào gánh nặng cho cả nhóm. 

Nhưng một phần nào đó, tôi lại thấy nhẹ nhõm khi chứng kiến được mặt yếu đuối của ông.

Tôi biết rõ mình đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa, nhưng có lẽ vì tuổi tác, Crow không gào lên nữa. 

Ông ta chỉ để cơn giận dần hạ xuống, trên mặt hiện lên vẻ bối rối khó chịu. 

Nhìn Crow nhăn nhó nửa tức tối nửa ngượng ngùng, tôi bất giác thấy thấp thoáng bóng dáng chính mình hồi tiểu học. 

Càng buồn cười hơn là cái đuôi của ông lúc trước còn giật giật như con thú sắp vồ mồi giờ lại rũ xuống, y hệt con chó bị chủ mắng.

“Ông mong mẹ mình sẽ nói gì chứ? Trong thâm tâm, có phải ông muốn bà ấy nổi giận, mắng chửi ông vì đã để mặc bà chết ngay trước mắt không?” 

Tôi cảm giác như mình đang dạy dỗ một đứa trẻ.

Crow lắc đầu, rồi chợt sững lại, như vừa lóe lên điều gì. 

“Không, không phải vậy. Chỉ là…” 

Ông bắt đầu nói, nhưng rồi im bặt.

Tôi thở dài, thò tay vào túi trong lấy ra một viên ma thạch nhỏ. 

“Thôi, tùy ông. Nhưng nhớ giữ đúng lời hứa trước khi làm chuyện dại dột gì, nghe chưa?”

Tôi châm lửa từ ma thạch, ném vào đống củi khô trước mặt Crow. 

Chỉ vài giây sau, lửa bùng lên. 

Có vẻ sau khi tôi trút bực, Crow cũng dần lấy lại bộ dạng ngạo mạn thường ngày. 

Amelia lập tức reo lên rằng cô thích Crow kiểu này hơn nhiều, khiến tôi bật cười, còn Lia cũng gật gù đồng tình. 

Hóa ra đây là lần đầu tiên cô thấy Crow mất kiểm soát như vậy, nên chẳng trách cô ngỡ ngàng.

Trong khi đó, Amaryllis, người hiểu Crow ít nhất chỉ nghiêng đầu khó hiểu, chẳng buồn xen vào rồi tiếp tục mày mò chế thuốc. 

Cô ta lần nào dừng chân cũng lôi ra làm dược liệu, nhưng mục đích thì tôi vẫn chưa rõ.

Không lâu sau, cả nhóm lại tiếp tục hành trình, Crow lẳng lặng dẫn đầu. 

Chúng tôi nhanh chóng bắt gặp một khu trại vừa mới bị bỏ lại, chắc chắn là của nhóm anh hùng.

“Liệu họ còn sống không…?” 

Amelia hỏi, mắt nhìn đống tro tàn còn âm ỉ, rõ ràng lo lắng cho những người bạn đồng lớp mà cô từng thân thiết.

Tôi quan sát quanh rồi gật đầu: 

“Tất nhiên tôi cũng chỉ đoán thôi, nhưng nhìn kìa, có thức ăn vương vãi khắp mặt đất, chỗ kia chắc là chỗ ngủ. Tôi nghĩ lúc đang ăn thì bị quái tấn công. Dựa vào lượng thức ăn rơi vãi và số chỗ ngủ, chắc chắn là tất cả còn nguyên lúc đó. Họ bỏ lại đồ đạc, dấu vết cũng chẳng thèm che giấu, nên nếu muốn, chúng ta có thể lần theo.”

Chưa rõ họ chống đỡ thế nào trước lũ quái, nhưng có vẻ ngoài vũ khí ra thì họ bỏ lại hầu hết. 

Chúng tôi quyết định nhặt lại bất cứ thứ gì có thể dùng được. 

Tên tuổi các thành viên hiện ra trong đầu: 

Anh hùng, Kyousuke, Gilles, Hosoyama, Ueno, Waki, Tsuda, Nanase… 

Tất cả đều có mặt.

“…Họ kiếm được nhiều đồ ăn thật,” tôi lẩm bẩm, nhìn chỗ thức ăn rơi vãi. 

Thịt chắc là từ quái dọc đường, nhưng ai đó trong nhóm hẳn có khả năng phân biệt trái cây, thảo mộc độc với an toàn, Gilles thì chắc chắn không biết mấy trò sinh tồn này.

“Chỗ này không hề lẫn trái độc hay thảo mộc nguy hiểm. Hẳn là có kẻ sở hữu kỹ năng Giám định hay Thử độc gì đó. Nhìn kìa, mấy loại độc đều bị xếp riêng gọn gàng bên kia.” 

Amaryllis cúi xuống kiểm tra, chỉ cho chúng tôi thấy cả một đống cỏ dại bị nhổ vứt sang một bên. 

Tôi nhớ lại thì hình như không ai trong lớp có kỹ năng đó trước kia, có lẽ mới học được gần đây.

“Mong là chúng ta sớm đuổi kịp họ…” 

Lia khẽ thì thầm, ánh mắt dõi xuống mảnh đất loang lổ vết giao tranh.

Nghe thế, tôi mới nhận ra mình cũng có cùng tâm trạng. 

Ngực nghẹn lại khi chợt thấy bản thân lo lắng cho nhóm anh hùng nhiều hơn tưởng tượng. 

Tôi thậm chí còn bắt đầu nhớ lại tên từng người sau bao năm chẳng thèm quan tâm.

“Càng tiến gần lãnh địa ma tộc, quái vật càng hung dữ,” Crow lạnh lùng cất lời. 

“Cứ hy vọng đi, nhưng chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều tệ nhất.”

Giọng ông ta vang lên lạnh lẽo, ám ảnh tôi rất lâu sau đó.

“Kia rồi. Ngay đằng kia.” 

Crow bỗng dừng lại, chỉ về một hướng phía trước.

Xa xa trong rừng hiện ra một tòa nhà ba tầng khang trang, có lẽ chỉ vài chục năm tuổi. 

Bức tường ngoài sơn xanh hòa với màu rừng, xen chút trắng khiến nó toát lên vẻ sang trọng. 

Nếu Crow không chỉ, chắc tôi chẳng phát hiện ra. 

Tôi vốn tưởng “nhà an toàn” sẽ là căn nhà cũ nát, nên cảnh tượng này thực sự ngoài mong đợi.

“…Ngài Crow, có chuyện gì sao?” 

Lia lo lắng hỏi khi thấy Crow đứng bất động, vẫn chĩa tay vào tòa nhà quá lâu.

Nhìn kỹ, tôi phát hiện ánh mắt cau có của Crow không phải nhắm vào căn nhà, mà là khu vực xung quanh. 

Sắc mặt hắn càng lúc càng u ám khi lướt qua những gốc cây, mảnh đất gần đó. 

Tôi thử cảm nhận nhưng chẳng thấy quái vật nào rình rập gần đây. 

Vậy thì điều khiến ông cảnh giác là gì? 

Chẳng lẽ lại là mẹ ông? 

Nhưng bà ta đâu sống ở đây. 

Dù thế, dự cảm chẳng lành cứ cuộn chặt trong ngực tôi.

“Này, Crow?” 

Tôi giơ tay vẫy trước mặt ông. 

Ông lập tức chụp lấy cổ tay tôi, bóp mạnh rồi hất ra.

Ít ra cũng còn minh mẫn. 

Ở trong khu rừng đầy quái chết người thế này, mơ mơ màng màng thì đúng là tự sát.

"...Không có gì cả. Đi thôi."

Nghe giọng điệu đó thì ai cũng biết là có chuyện, chỉ là ông ta không chịu nói ra thôi. 

Nếu muốn người khác tin thật, Crow cần phải tập giấu cảm xúc cho khá hơn. 

Vốn dĩ ông ta là kiểu người ít nói, và giờ lại quay về cái thói quen cũ ấy, thật sự khiến người ta phát bực.

"Làm sao bây giờ, Akira?" 

Amelia khẽ hỏi, cũng để ý thấy Crow khác lạ.

"Cũng chẳng làm được gì nhiều." 

Tôi nhún vai. 

"Có hỏi thì cũng chẳng moi được câu trả lời đâu, đúng không?"

Tôi lặng lẽ đi theo Crow, người đang tiến thẳng về phía tòa nhà an toàn với bước chân dứt khoát, không hề có chút cảnh giác nào. 

Nếu ông ta là kiểu người chịu mở lòng khi người khác tìm cách nói chuyện, có lẽ giờ đã chẳng rơi vào tình cảnh gượng gạo với mẹ mình hay với Lia. 

Tính cách ấy chỉ làm ông ta tự trói buộc bản thân, ngăn ông ta sống một cuộc đời thoải mái hơn.

"...Xem ra là tới nơi rồi ha?" 

Amaryllis cất giọng đều đều.

Chúng tôi đã tiến lại đủ gần để nhìn rõ cả tòa nhà. 

Lớp tường bên ngoài phủ đầy dây leo, vết tích thời gian hằn rõ, khiến nó trông chẳng khác gì một ngôi nhà ma ám.

"Akira?! Mọi người đến nơi rồi à?!"

Nghe thấy tên mình, tôi ngẩng đầu thì thấy anh hùng đang ló ra từ cửa sổ tầng hai. 

Một luồng nhẹ nhõm thật sự tràn qua tôi, khiến tôi vô thức giơ tay chào.

"Ừ. Bên cậu cũng không ai mất mát gì chứ?" 

Tôi hỏi.

"Ờ thì… cũng không hẳn, nhưng…" 

Cậu ta ngập ngừng, khiến tim tôi chùng xuống.

"Thôi, để mình xuống nói trực tiếp thì nhanh hơn."

Trong khi tôi chờ, đầu óc không ngừng nghĩ xem rốt cuộc có tin xấu gì đang chờ, nhưng khi cánh cửa lớn bật mở, người bước ra lại chẳng phải anh hùng.

"Chào mọi người! Mừng quá khi thấy các cậu tới nơi an toàn. Chắc mệt lắm rồi nhỉ," Nanase cười hiền, vừa điểm lại số người trong nhóm tôi.

"Ừ, bọn tôi cũng mừng khi thấy các cậu bình an." 

Tôi đáp, rồi khẽ cau mày. 

"...Nhưng có gì đó không ổn phải không?"

So với lần cuối gặp, gương mặt Nanase đã già dặn hơn nhiều, hệt như một người từng nhìn thẳng vào tử thần mà vẫn sống sót trở về. 

Nhưng đi cùng với đó là vẻ kiệt sức và gầy rộc, trông như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. 

Có lẽ không phải vì đói, mà vì mệt mỏi tận xương tủy.

"Ừm… thôi, để cậu tự nhìn thì rõ hơn," Nanase nói, lặp lại lời anh hùng. 

Cậu ta tập tễnh đi vòng ra phía sau tòa nhà, anh hùng cũng bước ra cùng, và chúng tôi liền theo chân.

"Ha ha ha! Thế là hết sao, lũ vô dụng?! Ta còn chưa cần dùng hết sức kia mà!"

"Kgh… Grrraaahhh?!"

Một tiếng động ầm vang, rồi mặt đất rung chuyển dữ dội. 

Ngay sau đó, có người bay văng ra xa. 

Tôi nhận ra ngay giọng điệu khiêu khích chói tai kia chính là kẻ đã khiến Crow cau có suốt từ trước.

"Cái quái gì… ngươi làm gì ở đây…?" 

Crow gầm gừ, giọng trầm khàn.

Cô bé nhỏ nhắn kia, vừa dùng tay không quật ngã Kyousuke có vũ trang, lúc này mới quay lại nhìn chúng tôi như thể vừa để ý đến sự hiện diện của cả nhóm. 

"Ô, chào con trai," cô ta mỉm cười. 

"Mẹ chỉ đang dạy cho đám anh hùng đời mới này vài bài học thôi. Nếu con muốn, mẹ có thể lấy luôn tòa nhà này coi như thù lao cho buổi dạy hôm nay cũng được."

Nụ cười ma quái, cộng với việc cô ta lờ đi câu hỏi của Crow, khiến người ta có cảm giác như cô ta chẳng hề biết con trai mình đang oán hận thế nào. 

Rồi cô quay sang phía chúng tôi.

"Ôi, thất lễ quá. Hình như mẹ chưa giới thiệu nhỉ? Ta là Noa, mẹ thân yêu của Crow nhà các con đây. Nhớ hòa thuận với nó một chút nhé."

Với mái tóc buộc đôi và bộ váy đậm chất gothic lolita, cô ta chẳng khác gì em gái của Crow hơn là mẹ ruột. 

Chúng tôi còn đang đứng ngẩn ra, thì Nanase và anh hùng đã nhanh nhẹn kéo Kyousuke bất tỉnh trở lại trong nhà. 

Nhìn sự thành thục của họ, tôi đoán cảnh này chắc đã lặp đi lặp lại nhiều lần, đến mức họ sắp không chịu nổi nữa. 

Giờ thì tôi hiểu vì sao bọn họ nhẹ nhõm khi gặp chúng tôi đến vậy.

"Thôi được rồi. Phần giới thiệu thế là đủ. Nếu muốn tiến vào lãnh thổ Ma tộc, thì trước hết phải bước qua xác ta đã!" 

Noa nhếch mép cười, hệt như vừa đọc một câu thoại kinh điển của phản diện chính hiệu.

Có vẻ như cơn ác mộng của chúng tôi… mới chỉ bắt đầu.

POV: Satou Tsukasa

Quay lại trước khi nhóm Akira phát hiện ra khu trại bỏ hoang của bọn tôi.

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, cố gắng giữ bình tĩnh để lấy lại phương hướng. 

Nhớ mang máng là hôm đó bọn tôi bị một con robot tấn công đúng lúc chuẩn bị ăn trưa. 

Sau một trận chiến gian khổ, tôi đã bộc phát được một kỹ năng mới tên Phá Vỡ Giới Hạn, nhờ vậy mới gắng gượng hạ nó trước khi nó kịp tái tạo. 

Nhưng ngay khi chúng tôi kiệt sức, robot lại tái sinh và ráp lại, khiến tình thế vô cùng nguy ngập… cho đến khi chủ nhân của nó, một cô bé xuất hiện.

Sau đó thì tôi không nhớ được gì nữa. 

Tôi đoán chắc mình đã ngất đi vì vết thương, cộng thêm mệt mỏi và đói lả. 

Không rõ mình bị đưa đến đâu. 

Căn phòng sạch sẽ, trắng toát, chỉ có chiếc giường tôi đang nằm, một cái bàn và ghế, trông như phòng khách dành cho khách trọ hơn là nơi có người ở thường xuyên. 

Sau bao ngày ngủ ngoài trời, việc được nằm trong một căn phòng kín, trên một chiếc giường thật, khiến tôi có cảm giác lâu lắm rồi mới được nghỉ ngơi đúng nghĩa. 

Trong rừng này thì chỉ có tòa nhà an toàn là hợp lý nhất… có lẽ vì vậy mà cảm giác an tâm tràn tới, cộng thêm vết thương, nên tôi lại chìm ngay vào giấc ngủ sâu.

"…y…ke up…! Nghe không hả, nhóc?! Mau dậy!!!"

Lần mở mắt tiếp theo, ánh hoàng hôn đã rọi ấm cả căn phòng. 

Khung cảnh gợi nhớ đến chạng vạng ở quê nhà.

Ngoại trừ cái giọng chói tai đang cố lôi tôi ra khỏi giấc ngủ.

"Hừm. Cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả," giọng cô bé vang lên, cái kiểu trịch thượng ấy khiến tôi bất giác nhớ đến con mèo đen của Akira.

"...Còn cô là ai? Đây là đâu vậy?" 

Tôi dụi mắt, cố khởi động đầu óc. 

Dù có mệt đến đâu thì việc thức dậy trong phòng lạ, với một cô bé ăn mặc kiểu gothic lolita đứng trước mặt, chắc chắn không thể xem thường.

Tôi với tay lấy thanh kiếm đặt cạnh giường, thì cô bé nheo mắt lại.

"Quên ta rồi sao? Ta còn tử tế đến mức cứu cái mạng của ngươi cơ đấy. Mà để nói cho rõ, Rabbot Mk 11 của ta vốn chẳng tấn công nếu ngươi không vô tư đi xuyên qua lớp bẫy phòng thủ ta giăng quanh. Làm anh hùng kiểu gì thế hả?"

Tôi chỉ còn biết há hốc mồm. 

Cái kiểu nói chuyện trơ tráo này… cả đời tôi chưa gặp ai như thế. 

Dù cô bé lờ đi câu hỏi của tôi, nhưng trí nhớ cũng dần hiện về: 

Đúng rồi, đây chính là kẻ đã tạo ra con robot phiền toái hôm qua. 

Lúc đó tôi gần như bất tỉnh khi cô xuất hiện, nên quên mất cũng không lạ. 

Tóc đen, mắt đen… khiến tôi liên tưởng đến một người mà gần đây tôi đã gặp…

Dù sao, cũng tạm yên tâm rằng cô ta không phải kẻ địch. 

Như để nhấn mạnh sự nhẹ nhõm đó, bụng tôi bỗng réo to một tiếng, khiến mặt tôi đỏ bừng.

Cô bé nhìn tôi đỏ mặt chỉ vì cái bụng, rồi thở dài.

"Trời ạ, đúng là cái bụng biết kêu gào… Thôi thì cũng được. Một trong những lý do ta lôi ngươi về đây chính là để nhồi cho ngươi một bữa tử tế đấy, đồ ngốc."

Tôi định đáp trả, nhưng linh cảm xấu khiến tôi nuốt lời lại. 

Có cái gì đó mách bảo: 

Chọc giận cô ta thì chẳng tốt đẹp gì. 

Tôi đành im lặng đi theo cô bé ra ngoài. 

Nội thất bên trong tòa nhà cũng sạch sẽ không kém căn phòng.

"Những người khác đâu?" 

Tôi hỏi, lo lắng cho đồng đội. 

Tôi cảm nhận có người ở tầng dưới, nhưng không chắc có phải bạn cùng lớp hay không.

Cô bé hừ mũi.

"Ngươi là kẻ duy nhất lăn ra bất tỉnh suốt hai ngày liền đấy, đồ ngốc. Những đứa khác thì ở dưới bếp chuẩn bị bữa ăn cho tất cả. Ngày mai ngươi cũng sẽ phải phụ giúp."

Cô ta lấy tư cách gì mà dám ra lệnh, tôi chẳng hiểu. 

Nhưng linh cảm bảo tôi cứ gật đầu thì hơn. 

Hai ngày liền ngủ mê man sao? 

Thảo nào đói đến mức bụng kêu inh ỏi.

"Ô, Satou! Cậu tỉnh rồi à!" 

Waki reo lên khi tôi bước xuống.

"Chào buổi sáng, Tsukasa!" 

Ueno cười rạng rỡ.

"Cuối cùng cũng dậy," Asahina thở dài.

Họ đều ngừng việc đang làm để chào đón tôi, khiến tâm trạng tôi nhẹ nhõm hẳn. 

Ngay sau đó, những người khác cũng từ phòng bên bước ra.

"Nghe Tsukasa tỉnh rồi à?" 

Hosoyama hỏi.

"Chào buổi sáng!" 

Tsuda lễ phép.

"Yo, bro!" 

Nanase giơ tay chào.

"Thật tốt khi thấy ngươi tỉnh lại. Thấy trong người sao rồi?" 

Gilles hỏi.

Có vẻ như mọi người đều an toàn. 

Tôi thở phào.

"Thôi đủ rồi! Lề mề cái gì! Mau quay lại làm việc!!!" 

Cô bé quát, giọng như mệnh lệnh. 

Nỗi sợ hiện rõ trên mặt đồng đội tôi. 

Họ vội vàng quay lại công việc, như một đàn ong thợ bé nhỏ. 

Rốt cuộc cô ta đã làm gì mà khiến cả nhóm run rẩy thế này? 

Và rốt cuộc cô ta thực sự là ai? 

Ngoại hình trẻ con mà tính cách thì cằn cỗi, già nua, hai thứ chẳng hề ăn nhập.

Tôi thử bắt chuyện với Hosoyama, người đang lấy bát đĩa từ kệ xuống, đơn giản vì cô ấy đứng gần nhất.

"Này, có gì cần tớ giúp không?"

Cô ấy khẽ run lên, rồi lắc đầu.

"Không… không cần! Cậu chỉ cần nghỉ ngơi thôi, Tsukasa. Thật đấy. Ít nhất cũng ráng thư giãn một hai ngày đi."

Là healer đã nói thế, tôi còn biết nói gì ngoài gật đầu nghe theo.

Tôi vẫn còn hơi nhức mỏi, nên có lẽ tốt nhất đêm nay chỉ lo mấy việc lặt vặt, khiêng đồ nhẹ đi loanh quanh giúp đỡ là đủ.

“Rồi, chắc cũng đến lúc ta phải giải thích cho bọn con biết việc tiếp theo rồi nhỉ?”

Trong khi cả nhóm đang ngồi ăn bữa tối đơn giản, bánh mì, súp và salad, món ăn mà giữa rừng thế này cũng xem như xa xỉ, thì cô bé kia vỗ tay cái bốp và lên tiếng. 

Tôi suýt bật dậy hỏi luôn: 

Khoan đã, mấy thứ rau với bánh mì này cô moi đâu ra thế? 

Và rốt cuộc cô là ai hả trời?!

“…Xin lỗi nếu tôi có hơi đường đột, nhưng tôi nghĩ tốt nhất cô nên giới thiệu bản thân cho lũ nhỏ trước đã,” Gilles nhấc tay góp lời. 

Cách ông gọi “lũ nhỏ” thay vì “chúng ta” khiến tôi chắc mẩm: 

Ông ấy vốn đã biết cô ta là ai.

“Ừ thì, đúng thật. Đến cái tên cũng chả biết gọi sao,” Ueno lầm bầm.

“Tôi cũng thấy thế,” Waki thì thầm. 

“Bọn mình tới đây chỉ vì con robot kia lôi Satou đi mà chả ai kịp đồng ý… Xong tự dưng bị ép làm việc nhà, bảo phải lao động thì mới được ở lại.”

Ra là cả bọn đã trải qua trò “ép buộc” của cô bé này rồi. 

Tôi thật sự phải phục: 

Chịu đựng được hai ngày trời để nghe lệnh của một kẻ lạ hoắc, trong khi chờ tôi tỉnh dậy.

“À phải rồi. Hình như ta chưa giới thiệu nhỉ? Cứ gọi ta là Noa. Ta chính là mẹ của thằng bạn thợ rèn của các con, Crow đó,” cô ta nở nụ cười, buông quả bom làm cả bọn chết lặng. 

“Trong lúc bọn con còn ở đây, ta sẽ bắt mấy đứa làm việc đến khi nào rã rời thì thôi. Chuẩn bị tinh thần đi.”

Tôi thấy mặt Gilles tái mét dưới nụ cười ma quái của ả.

“Trước tiên, phải biết rõ từng đứa cần rèn gì. Mở bảng chỉ số ra,” Noa nói ngay sau màn giới thiệu. 

Tôi muốn hỏi cả đống về Crow, nhưng cô ta đã phẩy tay chặn lại, tỏ rõ ý “không nhận phỏng vấn lúc này”.

“Hiện Trạng Hiển Thị!” 

Tôi niệm, đã lâu không dùng. 

Trước mặt tôi hiện ra bảng chỉ số, chỉ riêng tôi nhìn thấy.

---

Tsukasa Satou

Chủng tộc: Con người

Chức nghiệp: Anh hùng (Lv. 78)

HP: 2150/3200

MP: 4685/5600

Công: 9700

Thủ: 8000

Kỹ năng:

Toán học (Lv. 7)

Mị lực (Lv. 8)

Võ thuật (Lv. 7)

Kiếm thuật (Lv. 7)

Nguyên tố ma pháp (Lv. 5)

Hăm doạ (Lv. 6)

Gầm rống (Lv. 5)

Trinh sát (Lv. 4)

Cảm nhận nguy hiểm (Lv. 5)

Sức mạnh khổng lồ (Lv. 5)

Thích ứng (Lv. 1)

Thân pháp nhanh nhẹn (Lv. 1)

Cường hóa (Lv. 1)

Kỹ năng đặc biệt:

Thấu hiểu ngôn ngữ

Thánh kiếm (Lv. 2)

Phá vỡ giới hạn

---

Nhìn bảng chỉ số, tôi thật sự ngạc nhiên. 

Nhưng nghĩ lại thì từ lúc rời Yamato tới giờ, tôi chưa hề kiểm tra. 

Không những kỹ năng đều tăng cấp, mà còn xuất hiện vài cái mới lúc nào chẳng hay. 

Có cái vẫn Level 1 vì tôi còn chả biết mình có nó, nhưng những kỹ năng như “Cảm nhận nguy hiểm” hay “Trinh sát” thì đã tăng kha khá. 

Dạo gần đây tôi quả thật cảm nhận quái vật dễ hơn nhiều, tưởng là do quen chiến đấu rồi, hóa ra không phải. 

Nhưng điều kỳ lạ là tại sao “Mị lực” lại vẫn cao nhất, trong khi tôi có dùng bao giờ đâu?

Nhìn quanh, thấy đồng đội cũng đều mở bảng trạng thái, ai nấy đều ngạc nhiên. 

Chắc họ cũng thăng cấp kha khá.

“Xong hết rồi chứ? Vậy thì ra sau vườn,” Noa chỉ tay ra phía sau nhà.

Tôi vẫn không dứt nổi cảm giác cô ta đang giấu gì đó. 

Cách nói chuyện cứ như chuẩn bị đánh bọn tôi đến nơi. 

Nếu Crow mà nói mấy câu này, chắc tôi đã gọi cảnh sát gấp. 

Nhìn vẻ mặt mọi người, tôi biết họ cũng cùng tâm trạng rối bời như tôi.

“C-cô định làm gì với bọn trẻ?” 

Gilles hỏi, khiến tôi nhẹ nhõm vì ít ra có người dám nói hộ.

Nếu là tôi, chắc đã nuốt ngược vào bụng rồi. 

Bởi cả hai mẹ con nhà này đều có cái khí thế khiến người khác muốn tránh xa, cái kiểu “đừng có dại mà thử”.

“Ồ, ta chỉ định biến chúng thành bao cát tập đấm thôi,” Noa đáp tỉnh bơ. 

“Thế hệ anh hùng mới yếu ớt quá. Nếu còn không chịu nổi vài cú đánh từ Rabbot Mk 11 của ta, thì làm sao gánh nổi sứ mệnh?”

Bao cát ư?! 

Nếu đúng nghĩa đen thì coi như toi. 

Khóe miệng Gilles giật giật, còn tôi thì thắc mắc: 

Thế giới này có thật sự tồn tại “bao cát” không, hay chỉ là kỹ năng “Thấu hiểu ngôn ngữ” đang tự dịch ra như vậy?

Dù sao, tôi vẫn không tin nổi một cô bé gầy nhẳng kia định solo hết cả bọn. 

Tôi đoán là sẽ đấu tập với con robot. 

Nhưng khi chúng tôi ra sân, chẳng thấy Rabbot Mk 11 đâu cả. 

Sau khi mặc giáp đầy đủ, thì chính Noa giơ ngón tay ra hiệu khiêu khích: 

“Lại đây nào. Dám thì thử.”

“Khoan đã, chúng tôi… sẽ đấu với cô thật á?” 

Tôi buột miệng hỏi, và ngay lập tức cô ta lia ánh mắt sắc lịm như dao về phía tôi. 

Chết tiệt, tự đào huyệt rồi.

“Đúng vậy. Sao? Có ý kiến gì không?” 

Noa vẫn cười ngọt ngào. 

Ai nhìn vào chắc tưởng cô bé yếu đuối, làm gì biết đây là đối thủ muốn ăn tươi nuốt sống mình.

“Cô ta… thật sự nghĩ mình có cửa thắng à?” 

Nanase thì thào.

“Ý tôi là… cho dù cô ta có mạnh thật đi nữa, thì việc cả bọn mình vũ trang tận răng mà đi hội đồng một cô bé tay không thế này… trông cứ hèn hèn thế nào ấy, đúng không?” 

Tsuda thì thào.

Nghe thấy vậy, Gilles định lên tiếng ngăn lại, nhưng quá muộn rồi. 

Chỉ một giây sau, hai kẻ vừa lẩm bẩm đã bị thổi bay lên trời rồi cắm thẳng vào một gốc cây to.

“…Hả?” 

Tôi trợn mắt đứng hình.

Ngay chỗ họ vừa đứng, Noa xuất hiện, nắm tay giơ cao, ánh mắt sắc lạnh. 

Cả bọn chúng tôi ngây ra nhìn, vừa hoảng loạn vừa không hiểu chuyện gì, chỉ có Gilles là ngước lên trời, im lặng.

“Xin lỗi nhé, mấy đứa tưởng ta chỉ là một con bé yếu đuối sao? Nhớ kỹ điều này: ở Ma giới, kẻ yếu sẽ chết trước tiên! Đừng bao giờ đánh giá người khác chỉ bằng vẻ bề ngoài,” Noa nói rành rọt, khuôn mặt nghiêm nghị.

Chúng tôi lập tức thủ sẵn vũ khí để tự vệ. 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã bị đánh ngất.

BỐP! 

RẮC! 

RẦM!!!

Một chuỗi âm thanh mà xương người đáng lẽ không bao giờ phát ra. 

Tôi thấy thêm một đồng đội nữa bay vút lên trời xanh, hệt như cảnh phim hoạt hình. 

Còn tôi, để mặc cảnh tàn sát trước mắt, lại lạc trôi trong suy nghĩ: 

Trời nay đẹp ghê. 

Nắng thế này phơi đồ thì khỏi chê…

“Còn gì nữa không?! Tiếp theo đi!”

Nếu kẻ đang quăng quật chúng tôi là con robot siêu mạnh thì tôi còn chấp nhận được. 

Đằng này, thủ phạm lại là một cô bé mặc đồ Gothic Lolita, tuổi thật chưa rõ, tay không tấc sắt. 

Trong khi đó, bọn tôi ai nấy đều giáp trụ đầy đủ, vũ khí hầm hố.

“Đó là tất cả của ngươi sao, cái gọi là anh hùng?!”

Cú đấm nhỏ bé ấy xuyên thẳng vào bụng tôi. 

Cả thân hình tôi bị hất tung khỏi mặt đất. 

Nếu có ai bảo cô bé này chính là Ma Vương, chắc tôi cũng tin luôn. 

Lưng tôi va sầm vào một thân cây xa tít, và tôi lại ngất lịm đi lần thứ năm liên tiếp.

…Vài ngày trôi qua, khi tôi vừa lờ mờ tỉnh lại sau một lần bị đập nữa, thì Akira đã tới ngôi nhà này.

Tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng, không chỉ vì mừng rỡ khi biết cậu và đồng đội đã băng qua khu rừng an toàn, mà còn vì giờ đây chúng tôi có thêm vài chiến binh tử tế để đối phó với Noa. 

Tới giờ, cả bọn không ai tránh nổi nổi một cú đánh của cô ta. 

Nhưng Akira thì có thể. 

Và tôi đang nóng lòng muốn thấy có người dạy cho cô bé này một bài học cho hả dạ!

POV: Oda Akira

“Chết tiệt, rốt cuộc mình đang tự đẩy bản thân vào cái trò gì thế này?!” 

Tôi vừa càu nhàu vừa cố gắng né đòn nắm đấm lướt sát ngay mặt. 

Đáng lẽ giờ này tôi phải đang được cuộn trong cái giường êm ấm, ngủ một giấc ngon lành để hồi sức sau mấy ngày lết rừng. 

Ấy vậy mà hiện tại, tôi lại đang ở sau căn nhà an toàn, chạy trối chết né mấy cú “đấm bão táp” của Noa. 

Muốn hét lên thật to: 

“Cho tôi nghỉ ngơi một chút cũng không được sao?!” 

Toàn những chuyện bất ngờ ập đến liên tục, đúng là bào mòn tinh thần thật sự.

Chúng tôi vừa đến nơi, chưa kịp làm quen gì thì lập tức bị mấy nắm đấm bé tí lao vào tấn công. 

Nhìn vậy thôi chứ đấm phát bay cả Kyousuke lên trời! 

Nếu không có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, chắc tôi cũng nối gót ngay sau đó rồi. 

May mà cú đó hụt, nhưng chỉ cú quét gió thôi cũng đủ cày đất ra một cái hố sâu hoắm. 

Tôi nhìn cái hố mà rùng mình. 

Con người bình thường sao có thể sở hữu sức mạnh kiểu này chứ?

Noa thì trái lại, còn tỏ ra thích thú khi tôi né đòn ngon ơ. 

Cặp mắt cô ta sáng lên.

“Ồ… Xem ra cậu tiềm năng còn lớn hơn cả cái gọi là Anh Hùng kia. Thú vị đấy.” 

Cô ta còn liếm môi cười khoái trá.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. 

Tôi cảm nhận rõ rệt luồng sát khí phát ra từ người phụ nữ bé nhỏ này. 

Kỹ năng Cảm Nhận Nguy Hiểm kêu inh ỏi trong đầu. 

Linh cảm mách bảo tôi nên cúi xuống và đúng như vậy, chỉ trong chớp mắt Noa đã vòng ra phía sau. 

Một nắm đấm sượt qua, tiện thể cắt đứt mấy sợi tóc tôi. 

Nghe rõ cả tiếng gió rít như bị xé toạc. 

Tôi nuốt khan. 

Không lẽ cô ta thật sự định giết mình? 

Ăn trọn một cú đó thì xác định xong đời.

“Ê, bà già! Bà tính giết cậu ta thật hả?!” 

Crow gào lên từ ngoài vòng.

“Giết ư?” 

Noa nhướng mày, cười nhạt. 

“Ôi, con trai ta, đôi khi con hỏi mấy câu thật ngốc. Tất nhiên là mẹ định giết rồi!”

Một luồng ác ý dày đặc lan ra từ thân hình nhỏ bé kia, khiến tôi run rẩy không kìm được. 

Linh cảm mách bảo: 

Có khi sức mạnh của Noa còn vượt xa cả Crow lẫn tôi. 

Có lẽ hôm nay không ai trong chúng tôi đủ khả năng chống lại bà ta.

“Chẳng lẽ con quên rồi sao?” 

Noa tiếp tục, giọng lạnh băng. 

“Đời trước của các người cũng y chang thế. Học hành, tập luyện, tự nhận là đội ngũ anh hùng mạnh nhất. Rốt cuộc thì sao? Lũ quỷ diệt sạch cả nhóm, chỉ còn lại con và tên Anh Hùng sống sót trước khi gặp Ma Vương. Thế mà dám vỗ ngực xưng anh hùng à? Các người quên mất mục đích đến vùng đất quỷ để làm gì rồi ư?!”

Trong lúc bà ta không ngừng quát tháo, nắm đấm vẫn liên tiếp giáng xuống tôi. 

Tôi uốn người ra sau, mũi suýt bị rọc trúng.

“Vì thế ta mới ở đây!” 

Noa tuyên bố. 

“Các ngươi đi xa được đến mức này cũng đáng khen, nhưng nếu ngay cả một bà già như ta mà còn không vượt qua nổi thì ta tuyệt đối không để các ngươi bước thêm một bước nào. Ta không đời nào để lũ quỷ xơi tái thêm một đám nhóc ngu ngốc nữa đâu.”

Ánh mắt bà ta lóe lên sự cứng cỏi, giống hệt cái vẻ kiên quyết tôi từng thấy trong mắt Crow đêm đó, khi ông ta nhờ tôi giết Gram. 

Nhưng việc bà ta coi chúng tôi như một lũ “nhóc ngu ngốc” thì quá khó nuốt. 

Lần đầu tiên từ nãy đến giờ, tôi vươn tay bắt lấy một cú đấm của bà ta.

Noa khựng lại, trố mắt nhìn.

“Tôi không quan tâm bà có là mẹ của Crow hay không.” 

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà. 

“Nhưng bà nên ngậm miệng lại, bởi vì bà không hiểu gì về bọn tôi cả.”

Chúng tôi có lý do riêng để dấn thân vào chuyến đi này. 

Con đường đúng hay sai, tôi cũng chẳng chắc. 

Trình độ hiện tại liệu có đủ đối đầu Ma Vương không, tôi càng không biết. 

Gặp Mahiro khiến tôi nhen nhóm hi vọng rằng pháp trận của cậu ta có thể là chìa khóa để trở về nhà, nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán. 

Thậm chí, nếu có quay lại được, thời gian ở thế giới kia có thể đã trôi đi hàng chục năm. 

Ngoài ra… tôi vẫn chưa rõ “Kỹ năng Đặc Biệt” cấp 100 mà Saran nói là gì nữa.

Càng nghĩ, tôi càng thấy con đường trước mắt mịt mờ. 

Có lẽ nó không hề là lối đi ngắn nhất, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài tiếp tục bước tới.

“Cứ việc cãi nhau về thế hệ trước đi.” 

Tôi buông một câu dứt khoát. 

“Còn tôi và đồng đội, chúng tôi sẽ tiếp tục tiến lên. Nếu chưa đủ mạnh thì vừa đi vừa rèn. Bà lo lắng cho bọn tôi thì cũng được, nhưng thật sự không cần thiết đâu.”

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh mẹ, cơ thể bà có thể đang yếu dần theo từng ngày. 

Tôi không muốn khi quay về, gia đình đã không còn.

Nói xong, tôi buông tay khỏi nắm đấm bé nhỏ kia.

“Cơm xong rồi đây!” 

Giọng Hosoyama vang từ trong nhà.

À, ra bọn không tham gia đấu tập thì chui vào trong nấu nướng. 

Không ngờ cũng đã quá trưa. 

Bụng tôi thì kêu réo nãy giờ rồi.

“Dù sao đi nữa,” tôi nói với Noa, “có vẻ bà đã hiểu nhầm. Tôi và các bạn chỉ muốn tìm đường quay về thế giới của mình thôi. Sang lục địa quỷ chỉ là một chặng trên con đường đó. Có thể bọn tôi sẽ phải đánh nhau với lũ quỷ, hoặc biết đâu lại tìm được cách thỏa hiệp. Ai mà biết trước được chứ?”

Nếu có thể đi hết chuyện này mà không phải động tay động chân thì đúng là quá tuyệt. 

Nhưng trong lòng tôi thừa biết đó chỉ là hi vọng viển vông. 

Nhớ lại lần đầu chạm trán con mèo hầu cận của Ma Vương, nó lập tức hóa rồng tấn công bọn tôi. 

Với kẻ ra lệnh kiểu đó, làm gì có chuyện chịu hợp tác cho yên.

“Tôi xin lỗi nếu lời nói có làm bà khó chịu, nhưng thời gian của chúng tôi vốn đã chẳng còn nhiều. Không chỉ chúng tôi đâu, con trai bà cũng thế.” 

Tôi nói dứt khoát.

916ebba0-54c1-4dfa-8f26-dbd7073d3c5e.jpg

Đôi mắt Noa mở to, vẻ mặt thoáng chấn động khi hiểu ra điều tôi muốn ám chỉ. 

Tôi nhận ra từ cách Crow chiến đấu suốt chặng đường đến đây, ông ấy… không còn nhiều thời gian nữa.

POV: Noa

Khi nhìn cậu thiếu niên khoác áo đen quay trở lại ngôi nhà an toàn, Gilles bước ngang qua, tôi bèn gọi cậu ta lại để hỏi điều đang vướng bận trong lòng.

“Cậu bé đó… rốt cuộc là ai vậy, Gilles?”

Tôi đã quen biết Gilles từ cái ngày nó mất mẹ, cũng bởi thằng con trời đánh nhà tôi mà ra. 

Khi ấy, chúng tôi cao ngang nhau. 

Giờ thì nó đã vượt xa tôi, còn tuổi trẻ thì dần lùi lại sau lưng. 

Thằng bé năm nào mồm mép hỗn láo, nay đã chín chắn hơn nhiều. 

Với một kẻ sống lâu như tôi, tháng ngày trôi đi như chớp mắt, nhưng chứng kiến nó trưởng thành thế này, lòng tôi vẫn không khỏi xao động.

“Ý bà là ai?” 

Gilles nghiêng đầu hỏi lại.

Tôi khẽ hất cằm về phía chàng trai kia, trong mắt cậu ta ánh lên một ý chí sắt đá. 

Một thiếu niên 10 hay 20 tuổi không thể nào mang trong mình thứ quyết tâm nặng nề đến thế. 

Lời lẽ của cậu ta cũng cho thấy sự từng trải vượt xa tuổi đời.

“À… Ừm, chuyện này khó mà nói hết được. Chỉ có thể tiết lộ rằng Chỉ huy Saran đã đặc biệt chú ý đến cậu ấy. Và như bà đoán, sức mạnh của cậu ta vượt trội hơn tất cả chúng ta ở đây, kể cả anh hùng Satou.”

Nghe Gilles nói thẳng thắn như vậy, tôi chỉ biết đưa ngón tay trỏ lên môi, khẽ chạm vào. 

Gilles thì thoáng chùn người lại. 

Quả thật, cậu bé kia là người duy nhất đủ nhanh nhẹn để tránh được đòn của tôi, và cũng xuất hiện sau các anh hùng khác vài ngày. 

Vậy mà cậu làm điều đó một cách rất tự nhiên, không chút ác ý. 

Nếu đúng là Saran Mithray đã đích thân chọn ra từ số anh hùng được triệu hồi, ắt hẳn cậu phải có điều gì khác thường.

“Không có nhiều người được đại nhân Saran Mithray ban phước đâu...”

Chắc chắn trong cậu ta có thứ gì đáng giá. 

Có lẽ cậu sẽ làm được những điều mà thế hệ trước đã thất bại. 

Tôi dõi theo bóng dáng đen thẫm ấy cho đến khi biến mất sau cánh cửa. 

Trước lúc khuất hẳn, đôi mắt đen láy của cậu ta thoáng chạm vào tôi.

Một khi cậu biến mất khỏi tầm nhìn, tôi quay sang Gilles:

“… Nói đi, Gilles. Con trai ta… còn được bao lâu nữa?”

Phải đến khi cậu bé kia nhắc đến, tôi mới chợt nghĩ rằng tuổi thọ con mình có lẽ đã gần tàn. 

Nhưng cậu nói đúng. 

Con trai tôi, lẽ ra đã phải bước vào ngăn tôi lại khi thấy tôi hành hạ đồng đội nó đến vậy. 

Cho dù tin tưởng vào sức mạnh của bọn họ, nó chưa từng là kẻ liều lĩnh để mặc bạn bè gặp nguy hiểm vô ích. 

Con tôi vốn là người như thế. 

Ấy vậy mà vừa nãy, dù có gắt giọng với tôi, nó vẫn không hề đứng ra cản lại. 

Hay có lẽ nó muốn, nhưng không thể. 

Ở cái tuổi này… cơ thể nó đâu còn như xưa nữa.

Trời ạ. 

Nghĩ mà xấu hổ, đến sự thay đổi rõ rệt đó mà tôi, một người mẹ, cũng chẳng nhận ra. 

Tôi bắt đầu cảm thấy mình đúng là bà già lẩm cẩm, dẫu cho bản thân mang trong mình sự bất tử.

“… Nếu phải đoán, thì chắc được khoảng 1 năm, có lẽ? Nhưng đó là trong trường hợp ông nghỉ ngơi, không quá sức. Còn nếu vẫn tiếp tục chiến đấu như hiện tại thì… e là…” 

Gilles bỏ lửng, giọng nghèn nghẹn như muốn khóc.

“… Ra vậy.”

Chẳng rõ lúc ấy mặt mũi tôi trông ra sao. 

Con gái mất sớm, còn con trai, đứa tôi cứ ngỡ đã trường sinh bất tử như mình nay lại trở thành một lão già sắp chạm đến đoạn cuối của đời người. 

Sống càng lâu, tôi lại càng mất đi nhiều người thân. 

Vậy mà nỗi đau ấy chưa từng vơi bớt.

“Có vẻ như lần này… ta lại là kẻ bị bỏ lại…” 

Tôi thì thầm.

Có lẽ Gilles đã nghe thấy, vì cậu ta khẽ động đậy, vẻ ngượng ngùng. 

“Xin lỗi… bà lúc nào cũng phải chịu cảnh này.”

“Không sao… Nhưng có lẽ ta nên sớm nói chuyện nghiêm túc với nó, kẻo sau này lại hối hận.”

Có rất nhiều điều tôi cần thẳng thắn với con trai mình. 

Là kẻ còn sống sót trong nhóm anh hùng thế hệ trước, tôi biết thế nào nó cũng quay lại ngôi nhà an toàn này một ngày nào đó, nên mới quyết định dọn đến đây, lấy nơi này làm chỗ ở. 

Thật chẳng ngờ, giờ đây quỹ thời gian lại ngắn ngủi đến vậy.

“Có lẽ nên thế.” 

Gilles gật đầu.

Vấn đề là, Crow có chịu nghe tôi nói không. 

Đã qua lâu rồi cái thời nó còn gọi tôi là “mẹ” và bám lấy váy tôi. 

Đến lúc hấp hối rồi mà vẫn còn ngổ ngáo thì… cũng lạ đời thật.

“… Bà cần tôi giúp gì chăng?”

Sau bữa trưa đầy gượng gạo, chẳng có cơ hội nào để mở lời với con, tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh. 

Dạo gần đây nhiều người đột ngột kéo tới, tôi lại càng khao khát sự cô tịch. 

Nghĩ rằng mấy anh hùng chắc chẳng dại gì quay lại nơi vừa bị tôi “tàn sát” lúc trước, tôi định ra sau nhà ngẫm nghĩ một mình. 

Nhưng xem ra đã có người chiếm chỗ trước.

Đó là cô gái từng trúng ma thuật mê hoặc cấp cao của tôi. 

Các anh hùng khác thì bị loại phép khiến họ sinh hiềm khích lẫn nhau khi bước vào rừng. 

Riêng cô thì dính phải ấn tâm lý ngầm, khiến nỗi bất an về người mình tin tưởng nhất chính là con trai tôi tăng lên gấp bội. 

Trước mặt nó, cô bé luôn cư xử khác lạ. 

Tôi vốn chẳng kỳ vọng con trai mình sẽ có duyên với phụ nữ vì cái tính khó ở, thế mà cô gái này lại nghĩ tốt về nó. 

Ban đầu tôi còn muốn xem ma thuật của mình sẽ ảnh hưởng ra sao, nhưng con trai tôi đã sớm dập tắt trò thử nghiệm ấy.

Khi thấy cô gái đứng chờ sau nhà, tôi ngờ rằng hẳn cô đã muốn gặp tôi. 

Cũng hơi khó xử, vì ngoài Gilles, tôi chẳng quen biết ai trong số bạn bè của con cả, và trước đây cũng chưa từng gặp cô.

“Thật hân hạnh. Tôi là Lia, cựu công chúa của vương quốc Uruk.”

Đôi mắt xanh cobalt ấy dõi thẳng vào tôi, dịu dàng hành lễ. 

Tôi biết tuổi đời cô không thể dài như con trai tôi, nhưng ở một vài khía cạnh, cô lại chín chắn hơn nó rất nhiều. 

Có lẽ nhờ nền giáo dục hoàng tộc. 

Nhưng kỳ lạ thay… chỉ riêng cái tên ấy thôi cũng khiến tôi khựng lại.

Tôi nhớ lại, khi con trai mình nhắc đến tên cô bé trong lúc bắt tôi giải trừ ma thuật, lúc đó tôi chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ thì cái tên ấy bỗng dưng gợi cho tôi một cảm giác khác lạ.

“…Cô nói tên mình là gì? Lia à?”

“Vâng. Chính ngài Crow là người đã đặt cho tôi cái tên đó.”

Nghe vậy, mắt tôi trợn to. 

Đúng là Lia là một cái tên khá phổ biến, nhưng với gia đình tôi thì nó lại mang ý nghĩa đặc biệt. 

Tôi hít một hơi kinh ngạc.

“Con trai ta… đã đặt tên cho cô sao?”

“Dạ… đúng vậy? Có gì không ổn sao?” 

Lia nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi.

Tôi khẽ lắc đầu. 

Nhìn phản ứng của cô bé, rõ ràng là chẳng hề biết cái tên đó quan trọng thế nào. 

Đứa con trai mà tôi biết sẽ không bao giờ tùy tiện đặt một cái tên mang nặng ý nghĩa như vậy, nhất là chỉ vì xuất thân hay địa vị của người khác.

Ắt hẳn phải có điều gì đặc biệt ở cô gái này. 

Nhưng nếu chính nó cũng không nói ra, thì tôi không có quyền tiết lộ, kẻo chỉ khiến nó càng xa lánh tôi hơn. 

Đến một cuộc trò chuyện bình thường thôi mà nó đã luôn châm chọc, lạnh lùng rồi.

“À… không có gì. Chỉ là, đó là một cái tên hay. Không ngờ con trai ta lại nghĩ ra được đấy.”

“Cảm ơn. Tôi cũng rất thích nó.”

Nhìn vẻ mặt chân thành của Lia, tôi không khỏi mỉm cười. 

Dường như cô bé thật sự trân trọng cái tên đó. 

“…Mà thôi, bỏ qua chuyện này. Trông cô có vẻ muốn nói điều gì với tôi. Có chuyện gì cần sao?”

Nếu quả thật Crow đã đặt cho cô bé cái tên Lia, thì với tôi, cô bé cũng giống như một đứa cháu. 

Ý nghĩ ấy bất giác khiến tôi thấy mềm lòng hơn hẳn, sẵn sàng chia sẻ những điều mà bình thường sẽ chẳng bao giờ thốt ra.

“Vâng. Có nhiều điều tôi muốn hỏi, nhưng quan trọng nhất… tôi muốn biết thêm về ngài Crow.”

Tôi gật đầu, chẳng lấy làm lạ. 

Từ lúc gặp cô bé, tôi đã nhận ra sự để tâm đến mức ám ảnh của Lia với con trai mình: 

Dõi theo từng cử chỉ, luôn tìm cách hỗ trợ, thậm chí mang cả phần ăn đến cho nó. 

Ban đầu tôi thấy kỳ lạ, nhưng những người đồng hành cùng cậu bé áo đen kia lại chẳng tỏ vẻ gì bất thường. 

Ngay cả Crow cũng coi đó là lẽ hiển nhiên. 

Có lẽ tôi đã quá quen với việc con trai tự dựng hào sâu quanh mình để tránh né người khác.

“Tôi xin lỗi nếu câu hỏi này có phần đường đột, nhưng… bác cảm thấy thế nào về người con gái đã mất của bác? Tức là chị gái của Crow. Bác có định để thời gian xóa nhòa ký ức về cô ấy không?”

“Cái gì? Không đời nào!” 

Tôi buột miệng, giọng đầy xúc động.

“Cô chưa từng làm mẹ, nên chắc không hiểu được. Nhưng với cha mẹ, con cái vẫn luôn là máu thịt của mình, dù có là kẻ sát nhân hay kẻ muốn thống trị thế giới đi chăng nữa. Dù nó bướng bỉnh, hay dám chết trước cả cha mẹ, thì nó vẫn mãi là con ta, là đứa con ta yêu thương.”

Lia khẽ mỉm cười, dường như hài lòng với câu trả lời. 

“Vậy… còn ngài Crow thì sao? Nếu như người chết là ngài ấy, bác sẽ quên đi và tiếp tục sống chứ?”

“Tuyệt đối không!” 

Tôi đáp ngay, chẳng hề do dự. 

Tôi có thể chê trách nó bao nhiêu cũng được, nhưng trái tim một người mẹ thì không bao giờ thay đổi. 

“Ta yêu cả hai đứa, con trai và con gái ta. Chúng đều là con ta, là máu mủ của cha nó và của ta. Điều đó chẳng bao giờ thay đổi.”

Dù ngoài miệng có càu nhàu thế nào, trong lòng tôi vẫn chỉ có tình thương dành cho chúng. 

Sau khi mất chồng và con gái, nỗi sợ duy nhất còn lại của tôi chính là một ngày nào đó cũng sẽ phải tiễn con trai.

Nghe vậy, Lia thở dài như thể đang trách một đứa trẻ cứng đầu.

“Nói thật nhé, chuyện gia đình của bác thì tôi không nên xen vào. Nhưng nếu bác đã nghĩ vậy, thì giữa bác và ngài Crow thật sự có một vấn đề lớn trong giao tiếp đấy. Suốt từ lúc chạm mặt bác trong rừng cho tới tận đây, ngài ấy lúc nào cũng căng thẳng. Thậm chí có lúc còn mất cảnh giác, để quái vật lén áp sát từ sau lưng, khiến học trò của ngài ấy phải cứu nguy. Rồi cả việc ngồi lọ mọ hơn một tiếng đồng hồ, lãng phí bao nhiêu viên ma thạch chỉ để nhóm được một đống lửa…”

Tôi vội ngắt lời Lia, không muốn nghe thêm nữa. 

Không ngờ chỉ một cuộc gặp gỡ với tôi lại khiến con trai trở nên rối loạn đến vậy. 

Nhưng cũng thật lạ, ở cái tuổi này mà nó vẫn còn thu nhận học trò…

“Bác có biết ngài Crow từng nói gì với tôi không? Ngài ấy bảo đây là lần đầu tiên gặp lại bác kể từ ngày cùng em gái bỏ nhà đi. Ấy thế mà bác vẫn chẳng nhắc đến con gái lấy một lời. Nhưng rõ ràng bác vẫn giữ liên lạc với ngài Gilles. Chẳng lẽ bác chưa từng lo lắng cho ngài Crow sao?”

Lời lẽ của Lia có phần khiên cưỡng, nhưng không phải không có lý. 

Chỉ là tôi vốn chẳng giỏi nói ra những điều cần nói. 

Khi còn lo cho chị nó, thì Crow đã suýt bỏ mạng trong lâu đài Ma Vương. 

Đến khi tôi quyết tâm để mắt nhiều hơn đến nó, thì lại mất đứa con gái.

“Với một kẻ bất tử như ta, thời gian chẳng còn ý nghĩa gì. Nghe thì có vẻ thú vị, nhưng thực ra chỉ có thể đứng nhìn gia đình mình lần lượt sống trọn một kiếp, rồi rời bỏ mình mãi mãi.”

Dù trong lòng có yêu thương đến mấy, thì tôi vẫn chỉ là một bà già khó tính, quen miệng than phiền và trách móc. 

Ngay cả lúc này, ở chỗ kín đáo thế này, tôi cũng chẳng thể nói được những lời mà mình thật sự muốn nói với con trai. 

Lia không biết, nên chỉ nhìn tôi với vẻ thất vọng, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh. 

Chắc hẳn trong đầu cô bé nghĩ rằng tôi chỉ quá kiêu ngạo để thừa nhận tình cảm của mình, ngay cả khi Crow không có ở đây. 

Mà nếu cô nghĩ vậy, thì tôi cũng chẳng muốn giải thích. 

Nhưng bị nói thế thì cũng khó mà ngồi yên, nên tôi quyết định phản đòn một chút.

“Cô… phải lòng nó rồi đúng không?” 

Tôi hỏi, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉa.

“C-cái gì cơ?! Không đời nào! Một cô gái trẻ như tôi sao có thể yêu một người như ngài ấy chứ! Thật quá là… không hợp lẽ!” 

Lia chối lia lịa, nhưng gương mặt đỏ bừng cùng giọng nói lạc đi của cô bé lại phản bội tất cả. 

Vừa nói xong, cô liền cuống cuồng bỏ chạy khỏi chỗ đó.

Ôi chao, phản ứng đó còn tuyệt hơn cả những gì tôi mong đợi. 

Ban đầu tôi chỉ định trêu ghẹo thêm một chút nữa thôi, nhưng thôi, thế cũng đủ rồi.

657e3a35-68ed-45dc-b4e1-afe53a7b3bdd.jpg

Tôi quay bước trở vào trong, lòng nhẹ nhõm hơn sau khi trò chuyện với cô bé. 

Có lẽ, một người như Lia chính là kiểu người có thể kìm giữ được thằng con trai bướng bỉnh của tôi. 

Nghĩ vậy, tôi về phòng mình, hoàn toàn không để ý đến cái đuôi đang thò ra từ sau gốc cây gần đó, một cái đuôi có màu sắc y hệt mái tóc tôi.