Sát Thủ Vượt Trội Hơn Anh Hùng (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

5 95

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

143 1447

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

1 5

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Vol 3 - Chương 5: Một Cuộc Gặp Bất Ngờ

POV: Oda Akira

Chi nhánh Hội Mạo Hiểm Giả ở Ur trước đây nhìn cũng khá sạch sẽ và gọn gàng, đúng kiểu một quán rượu hạng sang trá hình.

Ngược lại, chi nhánh ở Uruk lại ẩm thấp và tối tăm đến mức khó tin.

Những vệt đỏ thẫm dính khắp tường, đủ nói lên rằng chuyện ẩu đả ở đây chẳng hề hiếm.

Nó đúng y như hình ảnh “ổ dân anh chị” tôi từng tưởng tượng ra về một Hội mạo hiểm giả theo nghĩa tệ nhất có thể.

Có lẽ tính cách của ông hội trưởng lan ra cả đám hội viên, hoặc tôi đang nghĩ quá.

Cuối phòng có một quầy dài, nhân viên chạy tới chạy lui liên tục.

Ít người hơn hẳn chi nhánh Ur, mà trên tường lại chẳng có lấy một bảng yêu cầu nào.

Có vẻ như mọi việc mua bán nguyên liệu quái vật, nhận giao nhiệm vụ hay xếp hạng đều phải xử lý trực tiếp ở quầy.

Một cách vận hành rườm rà đến mức buồn cười.

Còn hội viên thì khỏi nói:

Phần lớn đang phè phỡn uống rượu.

Thành phố nào cũng vậy thôi, có đứa dậy sớm chỉ để ngồi nhậu nguyên ngày.

Khi tôi bước vào, ánh nhìn họ đổ dồn về tôi trước, rồi đến Amelia, cuối cùng là Night.

Cảnh bị nhìn chằm chằm tôi cũng quen rồi.

“Chào mừng đến Hội Mạo Hiểm Giả Uruk. Xin hỏi quý vị đến đây có việc gì?”

Một nhân viên mặt tái nhợt vừa nhận ra Amelia đã chạy ra đón.

Sau cuộc thi hoa hậu, cô ấy gần như thành người nổi tiếng bất đắc dĩ nên bị nhìn nhiều cũng là chuyện thường.

Đám đông xung quanh có vẻ khoái chuyện hơn tôi.

“Ê, không phải công chúa Amelia sao…?”

“Nghe đồn mấy cô thắng cuộc thi là biến mất cơ mà.”

“Có chắc là không phải giả mạo không?”

Đám say rượu nhao nhao bình luận to đủ để chúng tôi nghe.

Tôi chẳng hiểu sao mấy người say không thể yên lặng uống rượu mà cứ phải lảm nhảm.

Có lẽ lý do duy nhất chúng chưa nói gì về Night là vì không nhìn thấy cậu ấy.

“Còn thằng mặc đồ đen kia, chắc vệ sĩ hả? Nhìn yếu xìu. Nếu chắn một cú đấm của tao chắc bay thẳng về tổ tiên.”

Một gã tóc đỏ ngồi gần đó cà khịa.

Amelia giật nhẹ, rõ ràng câu đó chạm tự ái cô ấy.

Đáng lẽ đang nói chuyện với nhân viên Hội, nhưng ánh mắt cô giờ đã chuyển sang tên tóc đỏ kia.

“Chúng tôi không có việc gì cả. Chỉ tiện đường muốn ghé xem chi nhánh Hội lớn nhất vương quốc Thú Nhân ra sao thôi. Mà xem ra các người ở đây chỉ biết uống rượu và cãi lộn, thật đáng xấu hổ. Sáng, trưa, tối không có việc gì làm à?”

Mỗi lần Amelia nổi giận, ánh nhìn lạnh băng của cô khiến cả không khí như tụt nhiệt độ.

Nhân viên Hội đang đón tiếp chúng tôi run lên một cái, lùi lại nửa bước.

“Mày vừa gọi ai là hèn hạ hả, nhóc con?! Tao là Raúl Cuồng Phong, mạo hiểm giả hạng Bạc đấy! Nghe tên chưa?!”

Con sư tử khổng lồ vừa quát vừa đá ghế đứng bật dậy.

Tôi chỉ muốn đáp một câu “Rồi sao?”.

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Amelia, tôi biết cô ấy cũng nghĩ y vậy.

“Thế thì sao? Có cái biệt danh ‘hạng Bạc’ là muốn thiên hạ kính nể vô điều kiện à? Tỉnh lại đi, đồ trẻ con đáng thương.”

Amelia hất cằm, giọng khinh miệt.

Cái lạnh phủ khắp cả phòng đến mức tôi cũng thấy rùng mình.

Nếu là tôi trong hoàn cảnh này, tôi quỳ xin tha ngay rồi.

Nhưng gã kia thì không.

“Câm mồm, Câm Mồm, CÂM MỒM!”

Con sư tử gầm như một đứa trẻ bị mắng, rồi giơ nắm đấm định phang Amelia.

Bạn nhậu nó can nhưng vô ích.

“Xin lỗi, không cho phép đâu, ông bạn.”

Tôi kéo Amelia về một bên và giơ tay đỡ cú đấm.

Nói nào nghe, cú đấm này nhẹ đến mức tôi tưởng bị trẻ con tát chơi.

Khó tin gã Raúl này lại là mạo hiểm giả.

“Amelia, cô quá lời rồi,” tôi nhỏ giọng nhắc cô, rồi nhìn thẳng vào mắt gã kia.

“Chúng tôi xin lỗi vì gây náo loạn. Nhưng khuyên anh nên cẩn thận lời nói, kẻo mất mạng đấy. Đây là công chúa elf thật sự.”

Nghe tôi nói, đám say mới tái mặt, còn nhân viên Hội đang nghi ngờ Amelia cũng lảng ánh nhìn.

“Được rồi thằng khốn! Buông cái tay tao ra ngay!”

Con sư tử gầm, đôi mắt vàng trợn trừng, mà tôi thì vẫn thích ánh mắt vàng của Night hơn.

“Không được đâu. Buông ra là anh lại đánh nữa. Lần sau nhớ đừng tấn công người lạ khi chưa biết họ mạnh cỡ nào. Mà mẹ anh không dạy phải tôn trọng đồ đạc của người khác à?”

Tôi liếc chiếc ghế hắn vừa đá lật.

Raúl chẳng nghe gì, chỉ giãy giụa rút tay ra.

“Đủ rồi, buông ra!”

Thấy hắn cũng hiểu chuyện phần nào, tôi buông tay cho xong.

“Xin lỗi mọi người nhé!”

Một cô gái loài người còn rất trẻ đẩy mình ra từ sau quầy trên một chiếc xe lăn kỳ lạ.

Cô có mái tóc vàng rực, cúi đầu xin lỗi.

“Raúl đầu óc đơn giản quá, không phân biệt nổi mạnh yếu đâu!”

“Cái gì?! Này! Kerria! Ai đầu óc đơn giản hả?!”

Raúl quát, tiến về phía cô gái.

“Đồ con trai cứng đầu, lần nào cũng xông vào đánh nhau, thua hoài mà chẳng rút kinh nghiệm!”

“Anh thì nói hay ghê! Chính anh mới là người gây sự trước chứ ai!”

Kerria la lên, má phồng lên còn tay nắm chặt lại.

“Ha ha, lại nữa rồi…”

“Hai người này như cơm bữa ấy…”

Không khí trong hội quán dịu xuống hẳn.

Các mạo hiểm giả xung quanh còn buông vài câu đùa trước màn đấu khẩu quen thuộc ấy.

“Dù sao thì tôi cũng thật sự xin lỗi vì đã gây rắc rối! Nếu muốn chặt đầu Raúl thì cứ thoải mái, nhưng xin đừng ghét Hội Mạo Hiểm vì hành động của ảnh nhé!”

Cô cúi đầu liên tục.

“Này này! Đừng bán đứng tôi chứ!”

Raúl kêu lên.

Đám người say hồi nãy còn nói xấu tụi tôi lập tức tỉnh rượu, mặt tái mét rồi kéo nhau ra khỏi quán.

Kerria ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống bàn trống, còn chúng tôi thì vừa cười vừa đi theo sau.

Các nhân viên khác cũng chỉ đứng nhìn và cười, chẳng ai có ý định can thiệp.

Ngay cả lũ thú nhân trong quán cũng chẳng tỏ ra sợ Night, con mèo đang nằm trên vai tôi giả vờ ngoan ngoãn như thú bông, nhưng tôi biết nó đang cố nén cười.

“Tôi không hề nghĩ xấu về các bạn hay Hội Mạo Hiểm đâu, đừng lo,” Amelia nói, vẻ bình tĩnh hơn sau trận cười sảng khoái. “Thật ra tôi mới là người hơi quá đáng. Tôi xin lỗi.”

Cô cúi đầu.

“Ôi trời, xin chị đừng nói thế! Ai nhìn vào cũng thấy rõ là lỗi của Raúl mà! Raúl, xin lỗi người ta mau!”

Kerria lên tiếng.

Raúl quay mặt đi, môi chu lên như trẻ con.

Kerria liền túm lấy đầu anh chàng, ấn xuống trước mặt chúng tôi với một lực mạnh đến nỗi tôi phải nghi ngờ:

Cô này thật sự chỉ là người thường sao?

Tôi còn bật cả Thần Nhãn lên kiểm tra vì thấy kỳ quá, nhưng đúng thật, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.

“Á đau! Cái gì thế Kerria?!”

“Nếu không phải do cái miệng to của anh thì đã chẳng có chuyện này! Người ta nói trúng tim đen anh thì anh đừng có xỉa xói lại! Anh hứa bỏ cái tật này rồi cơ mà! Để tôi đuổi anh khỏi quán luôn giờ!”

Tôi bắt đầu tự hỏi không biết bao giờ hai người mới thôi cãi nhau.

Chưa từng thấy cặp nào đấu khẩu nhiều đến vậy mà vẫn dính nhau như keo.

“Xin hai người đừng gây náo loạn nữa được không? Khách quý còn đang ở đây kìa.”

Một người đàn ông mặc kimono xanh chàm, mắt sắc như dao nói chen vào.

“Dạ! Em… em xin lỗi, thưa ngài!”

Kerria quýnh lên, lập tức im bặt cùng Raúl.

Tôi cũng gượng cười, vẫy tay ra hiệu không sao.

“Vinh hạnh được gặp Công chúa Amelia. Và cả ngài ‘Thích Khách Câm Lặng’ nữa.”

Người đàn ông nói.

“Tôi là Mamoru, phó hội trưởng của Hội Mạo Hiểm này. Tôi nghe nhiều chuyện về hai vị rồi.”

…Tôi ghét cái biệt danh ấy thật sự.

Thích khách mà bị nhận ra như sao hạng A thì còn gì là thích khách nữa.

Người đàn ông này tên kiểu Nhật, mặc đồ kiểu Nhật, chắc hẳn từ quốc gia Yamato đến.

“Quả là hiếm có. Tôi chưa từng thấy ai có dấu ‘nhẫn’ sâu như hai vị.”

Mamoru nói, mắt nhìn xuống những vết sẹo giống nhau trên ngón tay tôi và Amelia.

“Ở đây cũng có vụ ‘nhẫn’ này à?”

Tôi hỏi.

“Ồ, tất nhiên. Nhưng ít ai chịu rạch sâu như hai vị lắm, đa phần chỉ đeo một chiếc nhẫn sắt mỏng trên ngón tay thôi. Đó là thói quen rất phổ biến trong giới mạo hiểm giả, nhắc nhở bản thân về tình yêu vĩnh cửu trong nghề nghiệp mà một sai lầm có thể phải trả giá bằng mạng sống.”

Amelia nghiêng đầu, ra hiệu cho tôi rằng cô biết chuyện khác.

“Lia bảo trong hoàng cung nhiều người cũng có sẹo kiểu này.”

“Trong cung đầy chuyện mèo mỡ. Tôi đoán mấy vết đó chỉ là cào nhẹ để ‘giữ hình ảnh’, xóa lúc nào cũng được. Còn vết sẹo sâu như hai vị thì phải dùng ma pháp hồi phục cực mạnh mới xóa sạch được.”

À ra vậy, hóa ra vừa là dấu tình yêu vừa là cách phòng ngoại tình.

Đây là lần đầu tôi nghe chuyện này.

“Dù sao thì tôi đảm bảo hai vị đây không phải giả mạo đâu, Raúl.”

Mamoru nói để trấn an anh ta.

Nhưng con sư tử to xác đó bỗng cứng đơ người, như thể mất hồn.

“Ngài thật sự là Thích Khách Câm Lặng?”

Anh ta hỏi, mắt mở to.

Tôi thấy khó hiểu trước sự thay đổi từ nổi nóng sang khúm núm này, nhưng cũng gật đầu.

“Tôi không thích biệt danh đó, nhưng đúng, là tôi.”

Raúl lập tức quỳ sụp xuống sàn, cúi đầu vái sát đất còn chuẩn hơn cả kiểu cúi của người Nhật.

Tôi phải tự hỏi không biết anh ta học ở đâu.

“Xin tha thứ cho tôi!”

“Hả?”

Tôi sững người trước màn chuyển biến đột ngột này.

May mà Kerria kịp giải thích.

“Thật ra Raúl là fan ruột của Thích Khách Câm Lặng đó. Ảnh có mặt ở Ur lúc cuộc xâm lược của quỷ diễn ra, tận mắt thấy anh tiêu diệt đám quái vật trong một chiêu…”

Tôi thật sự không hiểu nổi có gì đáng hâm mộ ở cảnh đó.

Ngày hôm đó, tôi chỉ mất kiểm soát vì nghe tin Amelia bị bắt cóc, bóng tối bùng lên nuốt chửng tất cả.

Nếu có gì thì người ta phải sợ tôi mới đúng.

Bản thân tôi hồi trước chắc cũng ám ảnh cả đời sau khi chứng kiến cảnh ấy.

“Thế nên mỗi lần thấy ai ăn mặc giống Thích Khách Câm Lặng là ảnh lao vào gây sự… Đầu óc ảnh đơn giản lắm, không hề nghĩ thần tượng của mình có thể xuất hiện ở đây.”

Trời ạ, làm sao một người lại thành ra như thế được?

Tôi cạn lời.

Nói cho công bằng thì thích khách đâu có đi nghênh ngang giữa ban ngày cho thiên hạ nhìn thấy.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa Raúl được quyền lao vào đánh bất kỳ ai mặc đồ đen.

Loại “fan” như vậy thì tôi xin miễn.

“Ờ… anh có chắc anh là fan không đấy? Fan gì mà cứ thấy ai mặc đồ giống tôi là nhảy vào đánh?”

Tôi hỏi, nhìn anh ta đang cúi gằm mặt.

“Tại tụi nó giả vờ làm giống ngài nên tôi bực…”

Anh gãi đầu, càu nhàu.

“Biết sai rồi mà…”

Tôi bỗng có cảm giác mình như điều tra viên đang thẩm vấn nghi phạm.

Tôi cũng chẳng rõ anh chàng này đầu óc có vấn đề hay chỉ là thiếu suy nghĩ.

Nhìn cách anh ta với Kerria cãi nhau hồi nãy, tôi hiểu ngay:

Kiểu người này nghe giảng đạo lý cũng vô ích thôi.

“Thôi, nhớ đừng tái phạm nữa. Ngẩng đầu lên coi.”

“Rõ, thưa ngài!”

Raúl đáp, ngẩng đầu theo lệnh, mắt lấp lánh như con cún chờ thưởng.

POV: Lia Lagoon

“Trời đất, coi như tiêu luôn buổi dẫn tour thành phố rồi…”

Tôi lẩm bẩm.

Nhóm ba người (với một con mèo) đi theo phía sau tôi biến mất lúc nào không hay.

Tôi cũng không rõ họ rời đi từ bao giờ, chỉ biết chắc đã một lúc rồi.

Đúng là một hướng dẫn viên thất bại mà.

“Ngài Crow có để ý họ biến mất không?”

“Tất nhiên là có. Cô nghĩ ta là ai?”

Ông đáp kiểu coi câu hỏi của tôi ngớ ngẩn hết chỗ nói.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy bực với ông.

Tôi phồng má, trừng mắt nhìn.

“Vậy sao ngài không chặn họ lại hay nói với tôi một tiếng?!”

“Người hướng dẫn là cô chứ đâu phải ta. Tại cô mải mê nói chuyện quá đấy… À mà này, có thể đừng gọi ta là ‘Ngài Crow’ nữa được không?”

Bỏ qua chuyện đổi đề tài đột ngột, tôi thật sự không hiểu ông thấy có gì sai.

Tôi vốn từng gọi ông đơn giản là “Crow” khi chưa biết ông là ai, nhưng giờ gọi thế nghe cứ như phạm thượng vậy.

Dù sao ông cũng là người từng thuộc nhóm của vị anh hùng huyền thoại kia mà.

Có lẽ đọc được suy nghĩ của tôi, Crow nheo mắt nhìn xuống:

“Cô nghĩ giữa chúng ta là quan hệ gì?”

“Ờ… thì, ngài là người đặt tên cho tôi, nên chắc kiểu như cha đỡ đầu, còn tôi là con đỡ đầu?”

Tôi biết từ nhỏ rằng người đặt tên tôi không phải bố mẹ mà chính là Crow.

Tôi cũng chẳng rõ tại sao ông chọn cái tên đó, chỉ biết là nó liên quan đến ai đó mà ông từng kính trọng.

Mãi sau này tôi mới hiểu được đó là một vinh dự lớn thế nào.

“Trên đời này có đứa con đỡ đầu nào gọi cha đỡ đầu là ‘Ngài’ không?”

Ông trêu.

“Ờ… ở thế giới này thì có đấy,” tôi lầm bầm.

Ông nhìn tôi như muốn bắn dao bằng mắt.

Ánh nhìn ấy tôi từng chứng kiến không biết bao lần hồi bé, chỉ khác là giờ tôi cao hơn, còn mắt ông gần hơn, nên trông càng đáng sợ.

Tôi tự hỏi tại sao hồi đó mình không bao giờ thấy sợ đôi mắt sâu như biển ấy.

Tôi nhìn lâu, nhưng Crow lại đỏ mặt, quay đi.

“Thôi, đi khỏi đây đi. Đứng đây thấy kỳ cục quá.”

Tôi liếc quanh và lập tức đỏ mặt.

Chúng tôi đang đứng giữa khu “hẹn hò” nổi tiếng nhất thành phố, nơi tôi đưa vào tour vì hôm qua Tiểu thư Amelia xác nhận cô và Akira đang yêu nhau.

Khắp nơi toàn các cặp đôi quấn quýt, không thèm ngại người khác.

“Kỳ cục” là còn nói giảm nói tránh.

“X-xin lỗi! Đi chỗ khác ngay nhé!”

Tôi chộp tay Crow, kéo chạy khỏi khu đó.

Chạy sang tận con phố bên cạnh mới dừng lại thở dốc.

“Pff… Pfft… Ha ha ha!”

Trước khi tôi kịp lấy hơi, Crow đã cười lăn phía sau.

Người đàn ông gần như chưa từng cười này giờ đang ôm bụng cố nín cười.

“Ngài Crow?!”

Nếu là người khác chắc tôi cũng cười theo rồi, nhưng đây là Crow.

Suốt các dịp lễ hội hay tụ họp vui vẻ, trong khi ai cũng cười nắc nẻ thì ông luôn lạnh như tiền.

Chẳng lẽ ông bệnh gì sao?

“Cô đúng là buồn cười thật đấy,” ông nói, rồi đặt tay lên đầu tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn nụ cười mà có lẽ là đầu tiên tôi thấy nơi ông.

Khi ông xoa nhẹ mái tóc tôi, tôi đứng chôn chân, mặt nóng bừng chưa từng có.

“Gì… sao… hả?”

Tôi muốn hỏi ông đang làm cái quái gì, nhưng chữ tắc nghẹn trong cổ, chỉ mấy tiếng ngắc ngứ thoát ra.

Tôi vẫn không tin nổi Crow đến giờ còn độc thân.

Đâu phải ông xấu trai, chỉ tại lúc nào mặt cũng lạnh như băng thôi.

Nếu không, ít ra ông cũng có vợ con rồi chứ.

Thật hiếm khi thấy ông cười và vui vẻ bên một cô gái.

“Cô ổn chứ?”

Ông hỏi.

Tôi giật mình, thấy ông đã trở lại với nét mặt lạnh thường ngày, tay cũng bỏ xuống.

Tôi vội gật lia lịa báo mình ổn.

Ông khẽ gật đầu rồi quay người đi trước.

Tôi lững thững theo sau, nửa tin nửa ngờ vừa rồi có phải mình mơ không.

Rồi tôi bắt gặp khóe môi Crow khẽ nhếch.

“Không phải mơ…”

Tôi thì thầm.

“Cô vừa nói gì à?”

Crow cúi xuống nhìn tôi.

“Không, không có gì hết!”

Tôi vội lắc đầu lia lịa.

“Ờ… mà chúng ta đang đi đâu thế?”

Ông ta bước đi rất có mục đích, chứ không phải kiểu lang thang giết thời gian.

Dù đây là thành phố tôi sống, nhưng đường xá quanh co như mê cung nên tôi hoàn toàn không đoán nổi điểm đến.

“Đến nơi rồi ta sẽ nói.”

“Nhưng lúc đó thì tôi biết rồi còn gì! Nói trước mới có ý nghĩa chứ!”

Crow lờ đi “lý lẽ” cực kỳ thuyết phục của tôi.

Rẽ phải, trái, phải, phải…

Chúng tôi quẹo nhiều đến mức tôi chẳng còn nhớ nổi đường.

Tôi chỉ biết ông đã dẫn tôi ra khỏi khu chính rất xa.

Ban đầu tôi còn cố đoán xem chúng tôi sẽ đi đâu, nhưng càng đi tôi càng nhận ra mình chưa từng thấy những con phố này bao giờ, nên đành giơ tay đầu hàng.

Thành phố này quá rối rắm, đến dân bản địa còn khó nhớ hết.

Con đường hiện tại hẻo lánh và tối tăm đến mức tôi chẳng còn chắc mình đang ở khu nào nữa.

Tôi chỉ biết bàn chân mình đau nhức sau quãng đường dài.

“Còn bao lâu nữa mới tới?”

Tôi hỏi lần thứ n.

Nhịp bước đều đặn của ông khiến tôi biết chắc ông không hề lạc đường, nhưng vẫn hơi lo vì toàn chỗ lạ hoắc.

“Chỉ vài phút nữa thôi… Sao? Đôi chân yếu ớt của cô sắp chịu không nổi vì quen sống kiểu công chúa rồi hả?”

Tôi biết ông đang cố chọc tức mình, nhưng vẫn cau mày.

“Chân tôi ổn mà, cảm ơn! Có điều ngài không chịu nói cho tôi biết mình đang đi đâu nên tôi mới sốt ruột chứ bộ!”

“Ồ, giờ đi qua chỗ lạ cô cũng sợ hả? Ngày xưa cô đâu có thế. Lúc nào cũng lon ton theo ta như cún con vậy.”

Tôi chẳng nhớ ra giai đoạn nào ông nói đến.

Có thể có thật, nhưng trong ký ức của tôi thì mờ lắm.

“Cô quên hết rồi à? Mấy lần mẹ cô nhờ đi giao đồ sang thị trấn bên, ta toàn dẫn cô đi đường vòng xa tít mà cô cũng không để ý, cứ tưởng đó là lối tắt.”

Đúng là tôi có nhớ mang máng chuyện này.

Khi đó Crow bắt đầu bày trò chọc tôi, mà tôi thì nhẹ dạ tin hết.

Mấy chục năm sau tôi vẫn đi những con đường đó, nghĩ chúng là “đường tắt” chứ không biết mình bị lừa.

Nhưng nghĩ lại, nhờ thế mà tôi cũng khoẻ ra, nên tôi không giận lắm, chỉ tự trách mình quá ngây thơ thôi.

Lẽ ra tôi phải nhận ra từ sớm:

Chẳng ai phải leo qua hai ngọn núi mới tới được thị trấn cả.

Làng tôi cũng đâu hẻo lánh đến thế.

“Chuyện đó khác! Tôi không còn như ngày xưa nữa!”

Tôi kêu lên.

“Hy vọng là vậy,” ông đáp tỉnh queo.

Cái giọng châm chọc đó làm tôi khó chịu.

Sao ông không chịu nói chuyện tử tế một lần nào?

“Ngài thật không hiểu gì hết phải không?! Trời ạ, sao lúc nào cũng coi tôi như con nít vậy?! Mà sao ngài vẫn dở khoản nói chuyện xã giao thế?!”

Đúng là ông chẳng thay đổi gì.

Nhìn như thể ông đã bị “đóng băng” từ hồi đó đến giờ.

Thú nhân tụi tôi không lộ tuổi, nên ông vẫn y nguyên cũng phải.

“Tôi vẫn coi cô là con nít vì cô vẫn là con nít thôi,” ông đáp.

“Còn cái vụ ‘vẫn’ ấy… ta chưa từng thấy cần phải tán gẫu ba lăng nhăng, xưa nay không, bây giờ cũng không.”

“Grr! Tôi là phụ nữ trưởng thành rồi đấy nhé! Thấy chưa, chính vì vậy ngài mới ế tới giờ! Mặt thì đẹp trai thế kia mà… phí thật!”

Tại sao ông lại quyết ở một mình như thế?

Không thấy cô độc sao?

Không buồn hay cô đơn à?

Tôi có thể hiểu nếu một người chưa từng trải qua cuộc sống quây quần thì không thấy thiếu thốn, nhưng tôi không phải vậy và tôi không muố Crow cũng như vậy.

Khi cả làng chết hết, còn ông bỏ tôi lại, trong tim tôi như có một lỗ hổng khổng lồ.

Đó chính là cảm giác cô độc, mất đi người mình yêu thương nhất.

Đôi khi lỗ hổng đó lại đau nhói bất chợt, nhói đến nghẹt thở.

Giờ tôi sống trong cung, lúc nào cũng có người xung quanh nên không còn thấy cô đơn nữa, nhưng Crow thì khác.

Mà trông ông cũng không giống kiểu muốn cô độc.

Vậy tại sao?

Tôi hỏi.

Ông chỉ cười nhạt, kiểu cười tự giễu.

“Ta không cần ai cả… vì ta không định hạnh phúc nữa.”

“Hả…”

Một âm tiết bật ra từ miệng tôi, mắt tôi mở to kinh hoàng.

“Từ lúc quyết dành cả đời để trả thù cho em gái, ta đã không còn nghĩ đến hạnh phúc riêng nữa. Giờ ta còn lôi kéo cả một đứa trẻ vô tội vào chuyện dơ bẩn của mình. Ta nghĩ thế là đủ để xuống địa ngục rồi.”

Tôi biết một chút về cuộc trả thù ấy.

Hồi ở làng, ông từng kể cho tôi nghe:

Em gái ông bị chính người trong tộc giết chết trong thảm hoạ Ác mộng Adorea.

Ông chưa bao giờ nói kẻ đó là ai, nhưng mỗi lần nhắc tới, mắt ông lại ánh lên nỗi thù hận và đau buồn.

Dù tôi đã quên nhiều chuyện về ông, hình ảnh ấy vẫn còn rõ mồn một.

Nhưng ông nói “lôi kéo một đứa trẻ vô tội” nghĩa là sao?

Ông định nhờ ai đó trả thù hộ mình à?

Tôi khó tin điều đó.

Crow chắc sẽ không yên lòng nếu không tự tay báo thù.

Mà “đứa trẻ” ấy là ai?

Tôi không đoán nổi.

Thôi, có lẽ hỏi thẳng là xong.

“Ờ… Ngài Crow…?”

“Gì đó? Chúng ta tới nơi rồi,” ông đáp, nét mặt bình thản như chưa từng nói mấy câu đau đớn trước đó.

Tôi choáng đến mức thôi không hỏi nữa mà nhìn quanh.

“Whoa!”

Trước mắt chúng tôi như được trải thảm đỏ.

Cả một vùng rộng tràn ngập hoa đỏ thẫm, loại hoa tôi chưa từng thấy bao giờ.

Sắc đỏ rực rỡ ấy vừa đẹp mê hồn vừa phảng phất cảm giác bất an.

“Trên đường tới đây chúng ta cũng thấy mấy khóm giống thế này. Ta không nhận ra, nhưng Akira thì biết liền. Cậu ấy bảo bên thế giới cậu có một loài hoa y hệt, tên là ‘higanbana’ hay còn gọi là ‘hoa bỉ ngạn đỏ’.”

Những bông hoa mọc thành từng cụm dày, cánh vươn lên trời như những ngón tay mảnh mai.

Tôi định đưa tay chạm vào thì Crow kịp ngăn lại.

“Chúng có độc đấy, đừng dại mà chạm. Nếu biết chất độc ở phần nào thì còn đỡ, nhưng Akira cũng quên mất rồi. Ta không trách cậu ấy đâu. Thực ra ta còn bất ngờ vì một người như cậu ấy lại biết tên một loài hoa.”

“Thật sao? Đẹp như thế này mà cũng có độc à?”

Dù rất muốn hái thử, tôi cũng đành nghe lời ông, đứng xa mà ngắm.

Nhìn cả cụm dày đặc thế này còn đẹp hơn nhiều so với cắm một cành trong bình.

“Chữ ‘higan’ trong ‘higanbana’ nghĩa là ‘bờ bên kia’, bên cõi niết bàn, nơi con người đến sau khi chết. Có thể nói đây là loài hoa của thế giới bên kia. Mà Akira cũng không rõ tại sao nó lại có tên như vậy.”

“Niết bàn à… Đẹp thế mà lại gắn với cái chết sao?”

Không có cái tên nào hay hơn ư?

Tội nghiệp loài hoa này, đã mang tiếng độc hại, lại còn phải mang cái tên ám ảnh.

Tôi nhìn chúng đung đưa theo gió mà thấy thương thương.

“Dù sao thì cũng đẹp thật,” Crow nói.

“Ừ. Nhưng sao ngài dẫn tôi đến đây?”

Tôi ngẩng lên nhìn ông, còn ông thì dõi mắt về phía những bông hoa.

Ông hơi cau mày, như có chút ngượng ngùng.

“Tại sao à? Hôm qua ta đi dạo trong thành phố, tình cờ thấy chỗ này. Thấy đẹp nên muốn cho ai đó xem thôi… Không có ẩn ý gì đâu.”

Nghe chẳng giống việc ông sẽ làm chỉ vì “ngẫu nhiên” tí nào.

Nhưng đúng là từ trước tới nay ông vốn thích hoa đẹp.

Hoa hồng nhạt trôi trên mặt hồ, những cánh tím rơi lả tả như mưa…

Lúc nào ông cũng tìm được chỗ có hoa rồi dẫn tôi tới.

Tôi chắc sẽ không bao giờ quên những khung cảnh đó.

Sống trong cung lâu quá, suýt nữa tôi quên mất hoa ngoài đời thật đẹp đến mức nào.

“Chắc cô cũng không nhớ nổi đường đâu, nên đừng tự mò lại đây một mình,” Crow nhắc nhở, giọng thì nghiêm mà mắt lại lo lắng.

“Vậy thì tôi chỉ việc kéo ngài theo thôi. Thêm một ‘địa điểm bí mật’ nữa cho hai ta rồi đấy,” tôi đùa.

“Ồ, cô còn nhớ mấy chuyến đi cũ sao?”

Crow nhìn xuống những bông bỉ ngạn đỏ, khoé miệng khẽ nhếch thành một nụ cười mơ hồ mà hiếm khi tôi thấy.

POV: Oda Akira

“Làm ơn, cho tôi làm đệ tử của ngài đi!”

“Không. Tuyệt đối không.”

Con sư tử trước mặt tôi năn nỉ, mắt long lanh, cái đuôi ve vẩy như chong chóng đuôi tàu.

Nhìn cứ như chó con đang xin ăn.

Tôi tự hỏi mình rơi vào cảnh này từ lúc nào, mới phút trước hắn còn quỳ rạp xuống xin tôi tha thứ, giờ đã chuyển sang xin làm đồ đệ.

“Tại sao không?!”

“Vì tôi không nhận đệ tử, tôi cũng chẳng có kỹ năng dạy ai, mà tôi còn không biết tí gì về cậu nữa.”

Kerria lập tức xen vào nói đỡ cho Raúl.

Mấy người này bị gì vậy?

Giá mà Amelia đừng ngồi cười khúc khích mà chịu cứu tôi khỏi cảnh khó xử này.

Còn Night đang cố nén cười, tôi thề sẽ “nói chuyện” với hắn khi về khách sạn.

Sau khi con sư tử quỳ xuống trước mặt tôi, mấy mạo hiểm giả còn lại trong Hội đã lẳng lặng rút lui (chắc sợ Amelia), để lại ghế trống cho chúng tôi.

Tôi đã định chuồn ngay sau họ vì chẳng có việc gì ở Hội và cũng không muốn chạm mặt Gram nhưng chưa kịp ra cửa thì Raúl, Kerria và tên Mamoru mắt láo liên đã chặn đường, rồi ép chúng tôi ngồi xuống uống trà xin lỗi.

Thay vì bánh ngọt, chúng tôi được “chiêu đãi” bằng cả lố chuyện đời của Raúl và Kerria.

Tôi từng chắc mẩm hai người họ là tình nhân, hóa ra lại chỉ là bạn thuở nhỏ.

“Raúl với tôi thân nhau từ bé. Như anh thấy đấy, chân tôi không đi được, nên anh ấy suốt đời giúp tôi mấy việc nặng. Anh ấy cũng lo xa nữa, nên lúc nào rảnh là kéo tới Hội ngồi với tôi.”

“Ơ kìa?! Tôi không tới vì cô! Tôi tới vì trách nhiệm của mạo hiểm giả hạng bạc, phải túc trực ở đây thôi!”

“Ừ, ừ. Anh nói thế, nhưng chính anh là người chặn đứng mọi cuộc ẩu đả trong quán và dọa sạch đám nào dám nói xấu tôi ra khỏi thành.”

“Trùng hợp thôi! Tôi thề đấy!”

Hai người họ tiếp tục đấu khẩu dù đã được phó Hội cảnh cáo.

Nhìn hai người quá đỗi thân thiết, tôi không thể là người duy nhất nhầm họ thành một đôi.

Kerria sinh ra đã không thể đi lại, sau khi cha mẹ mất sớm, Raúl là người bước lên lo cho cô.

Có lẽ tôi thành kiến, chứ thật ra Raúl chẳng phải kiểu người thích giúp đỡ ai không.

Nhìn hắn có vẻ còn cần người khác kèm cặp thì đúng hơn.

“Raúl nấu ăn cũng giỏi lắm, thậm chí còn hơn đầu bếp bình thường nữa,” Kerria quay sang khoe với Amelia.

“Ồ, thật sao? Không ngờ đấy. Thật. Không. Ngờ,” Amelia đáp lại.

“Đủ rồi! Cô không cần phải nói kiểu đó đâu!”

Raúl gầm lên, làm Kerria tái mặt, chắc sợ Amelia giận.

Qua câu chuyện, tôi cũng nhận ra “bảng xếp hạng” trong đầu Raúl:

Tôi đứng đầu, tiếp theo là mấy mạo hiểm giả hạng vàng, rồi mới tới hắn và đám hạng bạc khác, cuối cùng mới là Amelia và phần còn lại.

Nghe cũng buồn cười, Amelia cũng là hạng bạc như hắn mà.

Tôi tự hỏi tiêu chuẩn của hắn là gì.

Có phải vì nhìn Amelia không mạnh mẽ lắm?

Chứ nếu tính lượng ma lực vô tận và kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, cô ấy có khi còn mạnh hơn cả tôi.

Tôi mới đặt chân vào thế giới này chưa lâu và cũng chưa dùng hết kỹ năng của mình nữa là.

Nhưng Amelia không có vẻ gì bị xúc phạm, nên tôi cũng bỏ qua.

“Nấu ăn à? Món tủ của cậu là gì?”

Tôi hỏi.

“Ờ… Tôi nấu món hầm thịt lợn rừng với khoai tây cũng ổn lắm. Thi thoảng bỏ thêm cà rốt cho có màu,” hắn gãi má ngượng nghịu.

Khác hẳn cách hắn nói chuyện với Amelia, trước mặt tôi Raúl rụt rè như học sinh.

Tôi chợt tự hỏi món đó có giống thịt kho hầm kiểu Nhật không.

Nhà tôi hồi đó cũng hay bỏ cà rốt, chưa kể konnyaku, ngưu bàng hay khoai sọ.

Mà “lợn rừng lớn” ở đây cũng chẳng khó săn lắm, mạo hiểm giả tầm trung là hạ được.

Chúng ngu ngốc, cứ lao thẳng vào nên chỉ cần né đúng lúc.

Thịt của chúng nướng hoặc quay cũng ngon, nhưng hơi giống thịt bò quá nên tôi không thích.

Ngoài ra còn có lợn rừng thường nhỏ hơn, nhưng không ngon bằng, chủ yếu săn để lấy da dày bán được giá.

“Vậy cậu thấy sao? Nếu nhận Raúl làm đệ tử, hai người có thể về chỗ chúng tôi ở, sống sung sướng luôn!”

Kerria nói như quảng cáo.

“Aha! Tôi biết cô đang làm mai cho tôi mà!”

Raúl phản pháo.

Tôi tưởng đã đổi chủ đề, hóa ra hai kẻ này lì thật, không biết thế nào là “không” cả.

“Xin lỗi, nhưng bọn tôi đang trên đường đi, còn nhiều nơi phải tới. Không thể dừng chân lâu ở một chỗ được,” tôi nói.

“Đi hành trình à? Thế các người định đi đâu?”

Thông thường, “mạo hiểm giả” thì cũng chỉ quanh quẩn vài thị trấn, nhận yêu cầu từ Hội địa phương.

Hội thích giữ chân mạo hiểm giả mạnh để có chuyện gì thì còn điều động.

Nhưng tôi thì khác.

Tôi đăng ký Hội chỉ vì bắt buộc để vào Đại Mê Cung Brute.

Tôi cũng không định định cư ở đây hay tìm “nhà” mới.

Nhà duy nhất của tôi là ở thế giới cũ, mẹ tôi và Yui đang ở đó và như tôi đã nói với Amelia và Night, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.

“Tạm gọi là… nếu tôi nói ra chỗ chúng tôi đang định đến, chắc các người sẽ cười vào mặt tôi mất. Đích đến lần này nó kiểu như vậy đó.”

Tôi lảng đi cho qua chuyện.

Nếu không có ai trong Hội đang hứng thú gây chiến giữa loài người và thú nhân thì tôi cũng không thể tùy tiện hé miệng về chuyện này.

Với lại nói thật, có kể ra hết chắc cũng chẳng ai tin.

Rằng tôi được triệu hồi bằng nghi thức Anh Hùng, nhưng lại chẳng hề quan tâm đến việc giết Ma Vương.

Cái tên sư tử đang tự ảo tưởng về tôi này chắc chắn không thể nào hiểu nổi tình cảnh của tôi.

“Chỗ mà nói ra là tụi này sẽ cười ấy hả? Kerria, cô đoán được không?”

“Chịu, tôi chẳng nghĩ ra được gì.”

Trong lúc hai người họ còn đang đoán già đoán non, tôi uống nốt tách trà và đứng lên.

“Tôi nghĩ giờ tụi tôi nên đi gặp lại bạn bè thôi. Raúl, Kerria, rất vui được gặp hai người.”

Chúng tôi còn phải tìm Crow và Lia, chắc hai người đó lại mải chơi mà quên cả giờ.

Raúl với Kerria nhìn ra vẻ tiếc nuối khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, nhưng mặt họ sáng lên đôi chút khi nghe tôi nói sẽ ở lại thị trấn vài ngày nữa.

Giờ thì ngay cả Kerria cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cún con.

“Trà ngon thật đấy, cảm ơn nhé,” Amelia cũng đứng dậy theo.

“Xin chờ một chút được không?”

Một giọng lạ vang lên từ bên trong, đúng lúc tôi đặt tay lên tay nắm cửa.

Không phải Mamoru hay nhân viên Hội khác.

Tôi và Amelia cùng quay lại nhìn, thấy một gã hơi mập đứng cuối phòng.

Hắn không vào từ cửa chính, chắc chắn là người của Hội… nhưng sự xuất hiện lại toát ra một khí chất âm u.

Mấy nhân viên Hội khác cũng đột nhiên căng mặt ngay khi hắn xuất hiện.

Và ánh nhìn trần trụi của hắn đang lột trần Amelia từ đầu đến chân.

“Tiểu thư Amelia Rosequartz, phải không?”

Gã nở một nụ cười gian manh.

“Ta là Gram Cluster, chủ và người điều hành Hội Mạo Hiểm Uruk. Có chuyện muốn bàn riêng với cô. Làm ơn theo ta vào văn phòng chứ?”

Tôi cau mày.

Gram đây rồi.

Chính là hắn, kẻ từng dẫn lũ quỷ vào Đại mê cung Brute để bắt cóc Amelia, muốn mổ xẻ bán nội tạng cô trên chợ đen sau khi cô thắng cuộc thi sắc đẹp, và kẻ đã giết em gái của Crow.

Dù âm mưu với Amelia của hắn chưa từng thành công, chúng tôi cũng đã chịu tổn hại không ít.

Bình thường chắc tôi đã túm cổ hắn mà cho một trận, nhưng bây giờ không phải lúc.

Chúng tôi cần một đường lui an toàn.

Tôi nghe tiếng môi hắn chóp chép khi nói, nhưng tôi cương quyết không thèm nhìn.

Tôi đứng chắn trước Amelia, vừa để cô không phải nhìn hắn vừa để chắn tầm mắt hắn.

“Oh? Anh là ai? Ta đang nói chuyện với tiểu thư Amelia, mong anh tránh ra,” Gram nhướn mắt.

Giờ hắn nhìn thẳng tôi.

Da tôi nổi hết gai.

Tôi hiếm khi ghét ai đến mức này.

Ngay cả mấy thầy cô khó tính ở trường tôi cũng chưa từng ghét đến vậy.

Khi tôi vẫn im lặng, Gram cuối cùng cũng nhìn kỹ bộ đồ của tôi rồi vỗ tay.

“À, ra thế. Anh là hộ vệ của tiểu thư Amelia à? Giỏi lắm. Từ đây để ta tiếp nhận. Anh có thể về quê nghỉ ngơi rồi.”

Hắn đang nói cái quái gì vậy?

Tôi đúng là kiểu hộ vệ, nhưng không đời nào chịu để hắn nói năng như thể tôi vừa xong nhiệm vụ và chuẩn bị “bàn giao” cô ấy.

“Anh nói gì cơ?”

Tôi gằn giọng, trầm đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên.

Raúl và Kerria bên cạnh run lên bần bật.

Rõ ràng sát khí của tôi ai cũng thấy, chỉ mỗi Gram là không.

“Gì, chưa được trả tiền à? Nhà vua Elf đưa cho anh bao nhiêu? Ta trả gấp đôi. Xem như anh đã hết nhiệm vụ. Sao một con người tầm thường như anh có thể ở cạnh tiểu thư Amelia được nhỉ? Anh dụ dỗ cô ấy à?”

Hắn thực sự khinh thường loài người.

Không gì tệ hơn một gã tin sái cổ những lời rác rưởi của chính mình.

Raúl không chịu nổi phải lên tiếng.

“Cẩn thận cái mồm. Anh đang nói với ‘Thích Khách Câm Lặng’ đó, còn là Anh Hùng được triệu hồi nữa. Anh có thể là chủ Hội nhưng tôi sẽ không đứng yên để anh xúc phạm ngài ấy,” Raúl ưỡn ngực tiến lên trước mặt tôi.

Tôi thực sự ước cậu ta đừng làm vậy.

Ngay lập tức, ánh mắt Gram đổi khác.

“Anh Hùng được triệu hồi sao? Kỳ lạ thật.”

“Kỳ lạ chỗ nào?”

Tôi buột miệng dù biết không nên.

“Ta nghe nói nhóm Anh Hùng hiện tại chỉ rời Lâu đài Retice đúng một lần để thử sức ở Đại mê cung Kantinen, sau đó toàn ở lì trong lâu đài. Vậy sao Anh Hùng lại có mặt ở đây? Cuối cùng cũng chịu đi giết Ma Vương à?”

Các Anh Hùng đời trước dù không giết Ma Vương thì cũng đóng góp gì đó cho thế giới này.

Như máy ảnh chẳng hạn, vốn không tồn tại ở đây, cũng do Anh Hùng đưa vào.

Còn nhóm của chúng tôi thì chưa làm được gì.

Hầu hết đứa bạn tôi đều từ chối chiến đấu, ở lì trong lâu đài.

Dân chúng chắc nghĩ chúng tôi lười chảy thây, và có lẽ đúng thật.

Trong mắt họ, tụi tôi chỉ mới tập đánh nhau với đi xuống mê cung chơi.

Nhưng sự thật là dân thường không hiểu nổi họ đang kỳ vọng vô lý đến mức nào. Chúng tôi đến từ một thế giới hòa bình, phần lớn chưa từng đánh nhau lần nào, vậy mà họ nghĩ “đã là anh hùng” thì phải cải thiện đời sống cho họ, không hiểu rằng chúng tôi không hề tự chọn đến đây.

“Tôi có thể được triệu hồi bằng nghi thức Anh Hùng, nhưng tôi không phải anh hùng của các người. Và chúng tôi cũng không có ý định giết Ma Vương,” cuối cùng tôi nói.

“Ra thế, tức là anh không phải anh hùng. Nhưng không muốn giết Ma Vương là sao? Đó là nhiệm vụ của Anh Hùng. Đó là mục đích tồn tại của các anh ở thế giới này, xưa nay vẫn vậy mà.”

Tại sao dân ở cái thế giới này lúc nào cũng thích đẩy gánh nặng sang cho người khác vậy?

Nếu thật sự khốn đốn đến mức phải quỳ xuống cầu xin thì còn đỡ.

Nhưng rõ ràng nhà vua Retice chưa từng có ý định giúp chúng tôi tiêu diệt Ma Vương.

Đáng tiếc cho ông ta, chúng tôi không phải mấy con rối chỉ biết nhận lệnh và làm mà không suy nghĩ.

Chúng tôi cũng có cảm xúc, cũng có nỗi băn khoăn khi phải giết người mà chẳng có lý do chính đáng.

Thế nên ông ta mới dùng đến con gái mình để nguyền rủa chúng tôi.

Tôi vẫn còn nhớ câu nguyền đó nhắm vào vị anh hùng chính:

“Cầu mong anh hùng luôn xứng với danh hiệu của mình, cả lời nói lẫn hành động…”

Tóm lại, họ chỉ muốn chúng tôi trở thành hình mẫu anh hùng hoàn hảo mà dân chúng kỳ vọng.

Nhưng tôi thì không đời nào chấp nhận điều đó.

“Tôi mặc kệ các người nghĩ tôi được triệu hồi về để làm gì. Chúng tôi bị lôi đến đây trái ý, từ một thế giới nơi con người hầu như biết cách sống hòa thuận. Sao các người không tự giải quyết vấn đề của mình đi? Đừng mong dân từ thế giới khác mãi làm hộ mấy việc bẩn thỉu cho các người.”

Tôi chưa bao giờ có ý định trở thành một “anh hùng” kiểu thánh thiện như mấy người được triệu hồi ngày xưa.

Có thể mấy đứa bạn cùng lớp tôi vì bị nguyền sẽ miễn cưỡng thành hình mẫu mà họ muốn.

Nhưng tôi không phải loại người làm vì lương tâm mách bảo.

Tôi không làm không công trừ khi đó là việc tôi thật sự muốn.

Tôi không chịu nghe lệnh bất kỳ ai.

Gram nhướng mày, đưa mặt sát vào tôi.

Tôi lùi lại một bước, còn hắn thì hạ giọng, chỉ để tôi nghe:

“Vậy ra cậu không định thực hiện di nguyện của tên ngốc đã liều mạng để cậu thoát khỏi lâu đài? Muốn biết lời cuối cùng của hắn không? Hắn nhắc đến ‘Akira’, đó là tên cậu, phải không?”

Nghe đến đó, máu tôi sôi lên.

“Ôi chao, khoảnh khắc cuối cùng của hắn thật đáng xem. Ta mừng là đã cho Quạ Đêm gắn camera trên người.”

“Ra chính ông giết Chỉ huy Saran…”

Tôi không được tận mắt chứng kiến giây phút cuối cùng của ông ấy.

Tôi muốn biết lời trăn trối, nhưng quan trọng hơn là giờ tôi đã chắc chắn ai là kẻ giết ông.

“Sao? Có muốn biết hay không? Nếu cậu chịu đi theo tiểu thư Amelia, tôi sẽ kể hết.”

Tôi bật cười, lắc đầu.

“Bạn à, vừa tự dồn mình vào chỗ chết rồi đó.”

Tôi đưa mặt sát hắn, giọng hạ xuống lạnh lẽo.

“Nếu là ông, tôi sẽ ngủ với một mắt mở đấy.”

Cuối cùng, tôi đã tìm ra hắn, kẻ tôi phải giết.

“Tiếc là cậu nghĩ vậy,” Gram đáp, “bởi vì cậu sẽ không rời khỏi đây còn sống đâu.”

Vừa dứt lời, hắn búng tay.

Ba gã áo đen xuất hiện như từ hư không.

Ánh mắt trống rỗng, tôi nhận ra ngay chúng đang phê thuốc tăng lực của Gram.

Ngoài tôi và Amelia ra, trong hội quán giờ chỉ còn Night, Raúl và Kerria.

Mamoru cùng mấy nhân viên khác đã chạy hết.

Tốt thôi, ít người để khỏi lo vạ lây.

Tôi còn đang tính bước đi đầu tiên thì Kerria lăn xe tới, dừng ngay trước mặt Gram.

“Hội trưởng! Ý ngài là gì vậy?! Người này là mạo hiểm giả của hội mà!”

Gram cắt ngang:

“Đúng là con vô lễ. Một con người tầm thường mà dám lớn tiếng với hoàng tộc như ta. Giết nó đi cùng thằng người kia. Đã đến lúc ta lấy lại thứ thuộc về mình.”

Ngay lập tức, một trong ba gã áo đen tung cú đấm, hất Kerria, cả người lẫn xe lăn bay ngang phòng.

Đầu cô đập mạnh vào tường, máu chảy xuống trán, nằm gục bất động.

Chỉ một cú đấm mà sức mạnh khủng khiếp đến thế, bọn lính đánh thuê phê thuốc này không thể coi thường được.

“Kerria! Thằng khốn!”

Raúl gầm lên, lao đến kẻ vừa ra tay.

Tôi chỉ kịp liếc ra vì hai gã còn lại đang chực đánh mình, nhưng đã hiểu vì sao hắn được gọi là “Raúl Cuồng Phong”.

Đòn đánh dứt khoát, nhanh như bão.

“Cậu lo cho Kerria, để tôi xử mấy tên này!”

Tôi hét, nắm chặt lấy cú đấm của một gã.

“Rõ rồi!”

Raúl đáp.

“Cúi xuống!”

Amelia hét, tôi liền quàng tay còn lại ôm lấy cô.

Với ma pháp Trọng Lực, cô không khó để xử lý hai gã kia.

Nhưng tôi vẫn lo cho Raúl vì hắn phải bế Kerria ngất xỉu trên tay.

“Night! Hai ta lo hai tên này, ngươi giúp Raúl!”

Tôi hô tiếp.

“Đừng giết chúng!”

“Hiểu rồi!”

Night đáp, nhảy khỏi vai tôi, biến hình thành báo như lúc ở Đại Mê Cung Brute rồi lao đi hỗ trợ Raúl.

“Con bé đó là tài sản của ta. Trả lại cho ta ngay!”

Gram vươn tay tiến lại.

Tôi như đứt dây, tát phắt tay hắn ra, giọng gầm gừ:

“Amelia không thuộc về ông! Cô ấy là của tôi! Đừng có giở trò bẩn với cô ấy!”

Tôi siết mạnh nắm đấm tên lính đánh thuê.

“Hắc Ma Pháp, khởi động!”

Bóng của chúng tôi nhập vào nhau tại chỗ nắm đấm.

Tôi điều khiển, để chúng bò ngoằn ngoèo khắp nền nhà.

“Tạo đường thoát cho chúng ta!”

Tôi ra lệnh.

Bóng đen nuốt chửng cánh cửa nặng nề chặn lối ra Hội mạo hiểm giả.

“Night! Amelia! Rút thôi!”

“Rõ!”

“Ngay đây!”

Amelia dùng Trọng Lực ép Gram và ba gã áo đen quỳ gối xuống.

Night vẫn trong hình báo lao tới, chở Raúl và Kerria trên lưng, nhảy vút qua lỗ hổng nơi cửa từng đứng.

“Khốn kiếp! Đừng để chúng chạy thoát! Ba thằng kia còn đứng đực ra đấy làm gì?! Mau lên, đuổi theo chúng!”

Gram gào khản cả giọng nhưng vô ích.

Amelia và tôi đã lao ra khỏi Hội mạo hiểm giả.

Tôi cứ tưởng ra ngoài sẽ bị bao vây lần nữa, nhưng chẳng thấy tên áo đen nào.

Chỉ có vài mạo hiểm giả tò mò và mấy người dân hiếu kỳ kéo đến xem ồn ào gì.

Night thì biến mất tăm, còn tôi thì hoàn toàn không nhớ đường lúc đến, chẳng biết phải chạy hướng nào.

“Này! Ở trên này này!”

Nghe giọng Latticenail, tôi ngẩng lên.

Cô đang bay trên trời, bám vào một thứ trông như đôi cánh trắng khổng lồ.

Cô lao xuống, chìa tay ra.

“Amelia!”

Tôi gọi.

“Sẵn sàng!”

Cô đáp.

Tôi nắm chặt tay Amelia, bật nhảy khỏi mặt đất, với lên chụp tay Latticenail.

Chỉ một cú kéo, cả hai chúng tôi đã được đưa lên trời.

“Bay kiểu này phê thật, phải không?”

Latticenail cười khì, chẳng hề tỏ ra nặng nhọc dù đang kéo thêm hai người.

“May mà mấy thằng phê thuốc đó không biết bay.”

“Cảm ơn nhiều, Latticenail. Lần này thật sự nhờ cô mà chúng tôi thoát chết,” tôi nói, để ý thấy trên người cô chi chít vết trầy xước.

Tôi đoán Gram đã cho bao vây cả tòa nhà, và cô nhận ra điều đó từ trước nên mới đứng ngoài, có vẻ cô đã một mình dọn sạch bọn chúng.

“Ôi dào, có gì đâu! Tôi thích mấy người mà, thấy các người chết trước mắt tôi thì áy náy lắm,” cô nói đầy tự hào.

Đúng là cô đã cứu chúng tôi một bàn thua trông thấy.

Nếu chạy bộ, kiểu gì bọn kia cũng đuổi kịp.

Chúng tôi bay cao dần, cao dần, cho tới khi toàn cảnh thành Uruk trải dài dưới chân.

“Đẹp quá…”

Amelia khẽ thốt.

Những con thuyền lững lờ trôi trên kênh rạch, người đi trên phố bé như đàn kiến.

Nước làm nên danh tiếng của thành phố lấp lánh như châu báu.

“Ừ, đẹp thật,” tôi thì thầm.

Không hề biết rằng ngay lúc ấy, ở một góc khác của thành phố, Crow và Lia cũng đang ngẩng lên nhìn chúng tôi.