Sát Thủ Vượt Trội Hơn Anh Hùng (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

5 95

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

143 1447

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

1 5

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Vol 3 - Chương 4: Những tiết lộ mới

POV: Oda Akira

“Thưa tiểu thư Amelia và ngài Akira, có phải không?”

Ngay tại đài phun nước trung tâm, đúng chỗ sáng nay chúng tôi gặp Lia, một người đàn ông mặc đồng phục quản gia tiến đến.

Cả tôi và Amelia cùng giật mình nhìn nhau.

“Ờ, là chúng tôi.”

Tôi gật đầu.

Người đàn ông thở phào, cúi chào.

“Tôi được lệnh của ngài Crow dẫn hai vị về quán trọ. Tôi tên là Emile.”

Anh ta cúi thêm lần nữa, làm tôi cũng nhẹ nhõm theo.

Ai mà chẳng hơi căng thẳng khi bị người lạ gọi đúng tên.

“Đường đi hơi xa một chút. Với lại sàn trơn, mong hai vị cẩn thận.”

Emile nói tiếp.

Dù là “thành phố nước” nhưng nơi đây vẫn có vỉa hè cho người đi bộ, cùng các cây cầu bắc ngang kênh rạch.

Mạng lưới đường đi đan xen rối như mê cung, mà kiến trúc lại giống nhau từ màu sơn đến kiểu nhà.

Không có hướng dẫn chắc chắn lạc.

Có lần, một mạo hiểm giả giải nghệ còn định vẽ bản đồ thành phố, nhưng chỉ sau hơn 1 năm mò mẫm thì bỏ cuộc vì quá phức tạp.

Tuy nhiên, nhờ công sức ấy mà ít ra cũng có một bản sơ đồ đường chính cùng mốc quan trọng, nhờ đó du lịch mới bùng nổ.

Trên đường đi, Emile vừa kể vừa khoe mình chính là cháu trai của người đó.

“Ông nội tôi hay bảo: ‘Không gì con người không làm được bằng nỗ lực, trừ cái thành phố chết tiệt này.’ Mong hai vị nhớ cẩn thận kẻo lạc đường nếu tự ra ngoài.”

Đi bộ chừng 20 phút, chúng tôi đến khu khách sạn sang trọng nhất thành phố.

Ngẩng nhìn tòa nhà, cổ tôi muốn gãy vì cao quá.

“Chào mừng đến với Khách sạn Caesar. Thật vinh hạnh cho khách sạn nhỏ bé này được đón cả công chúa Elf lẫn anh hùng được triệu hồi.”

Nhìn hàng nhân viên xếp thành hai hàng cúi chào như kiểu ryokan Nhật truyền thống, tôi chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Từ Khách sạn Raven đến đây, Crow lúc nào cũng chọn mấy chỗ sang trọng khiến đứa như tôi thấy lạc lõng.

“Akira, không vào à?”

“Ờ… xin lỗi. Vào ngay đây.”

Dù gì thì khách sạn do Crow chọn, ít nhất cũng yên tâm ngủ ngon.

Ông ta có quan hệ rộng thật.

Chúng tôi được đưa lên tầng cao nhất, căn phòng xa hoa đến mức tôi không dám đoán tiền phòng một đêm bao nhiêu.

“À, hai người đến rồi à.”

Crow đang nhâm nhi trà, quay ra chào.

“Ông lúc nào cũng chọn toàn khách sạn hạng sang thế hả? Bọn tôi có phải triệu phú đâu.”

Tôi đặt hành lý xuống, Amelia cũng gật đầu đồng tình, khá buồn cười vì chính thói ăn uống đắt đỏ của cô mới là nguyên nhân chính khiến quỹ tụi tôi teo tóp.

“Yên tâm. Chỗ này nợ ta một ân tình.”

Crow nhún vai.

Vậy là ông ta chỉ cần đi quanh tìm khách sạn nào mình từng giúp là được miễn phí ở?

Không hiểu sao chủ khách sạn nào cũng mắc nợ người này.

“Ta từng dẹp không biết bao nhiêu vụ đánh nhau ở quầy bar khách sạn. Có lần đối thủ cạnh tranh ghen ăn tức ở, thả hẳn một con ngựa điên vào sảnh để phá. Ta đã chặn nó lại.”

“Quá ghê…”

Tôi suýt bật cười, cái đó không còn là quấy rối mà thành phá hoại tài sản.

Ở Nhật thì vụ này ăn kiện to, còn ở Morrigan thì luật pháp không cứng nhắc vậy.

Nơi này chẳng có quy chuẩn xét xử hay kết tội rõ ràng, đến tội giết người cũng tùy.

Tôi vẫn chưa quen nổi một thế giới mà luật lệ chỉ như mơ hồ trên giấy.

“Ông làm sao chặn được con ngựa đó?”

Tôi hỏi, thật lòng tò mò.

“Ta đè nó xuống, may mà có người gần đó là bác sĩ thú y, mang sẵn thuốc an thần nên giúp tiêm luôn.”

Đè được con ngựa điên xuống… Crow hồi trẻ mạnh đến mức nào vậy?

Tôi nghĩ không ra.

Còn may có bác sĩ thú y mang thuốc bên cạnh, nghe mà cứ như truyện cười.

“Còn công ty đối thủ kia giờ sao?”

Tôi hỏi.

“Vẫn còn mở ngay bên kia đường đấy, nhưng tiếng tăm xuống dốc không phanh.”

Trong lúc tôi với Crow nói chuyện tào lao, Amelia bắt đầu gật gù, mắt lờ đờ, rõ ràng đã quá giờ ngủ của cô.

“Nếu mệt thì vào phòng ngủ trước đi Amelia.”

Tôi khẽ nhắc.

“R…rồi…”

Cô lẩm bẩm, dụi mắt nhưng không chịu đứng dậy.

“Này, đừng dụi mắt kẻo đỏ đó.”

“Mmnh… Akira, bế tôi…”

Amelia mỗi lần buồn ngủ là lại trở nên nũng nịu.

May tôi lớn lên với đứa em gái cũng hay bám, nên việc bế Amelia ngủ chẳng khiến tôi có suy nghĩ gì linh tinh.

Tôi nhẹ nhàng bế cô trong tay, hơi ấm cơ thể cô xua bớt cái lạnh trong phòng.

Crow nhìn tôi, mỉm cười:

“Ngươi giống một Elf chính hiệu đấy, biết không?”

Crow nói vậy, chắc đang ám chỉ đến “cơn đói kiến thức” bất tận của tôi.

Có lẽ ông ta nói đúng.

Tôi khẽ cười, điều chỉnh lại tư thế bế Amelia.

“Khi nhìn ngươi, ta nhớ đến một người từng quen. Ông ta cũng không phải Elf, nhưng lại thích đặt đủ thứ câu hỏi, hệt như ngươi,” Crow nói tiếp, trên gương mặt thoáng chút buồn.

“Hai người như mấy miếng bọt biển, cứ cố hút lấy từng giọt kiến thức mới, cứ như sợ ngày mai sẽ chết vậy.”

Tôi khẽ liếc Crow, ánh mắt hơi gắt.

“Tôi hiểu, tôi hiểu. Ngươi không cố tình đâu. Nhưng người kia cũng vậy, ông ta khao khát tri thức đến mức người ta gọi là ‘hiền giả’. Kiểu người nhìn một sự việc mà có thể thấy sâu hơn hai ba tầng so với người khác. Tiếc là ta chưa bao giờ kịp nói lời tạm biệt với ông ấy… giống như ta chẳng kịp nói lời tạm biệt với em gái mình. Có lẽ ta chỉ là kẻ xui xẻo thế thôi.”

Crow đang ám chỉ ông ấy chết rồi sao?

Lạ thật, vì tôi luôn nghĩ Crow kiểu người ưa một mình, khó mà gọi ai là “bạn”.

Vậy mà ông ta lại kể chuyện với giọng tiếc nuối như vậy.

Khi tôi rướn người rót trà, tôi quyết định hỏi thẳng xem ông ta đang nói đến ai.

“Tên ông ấy là gì?”

Tôi hỏi, đặt Amelia lên đùi, tay còn lại rót trà cho mình.

Crow nhíu mày nghĩ một lúc, phải thật sự lục lại ký ức mới nhớ ra.

“Để xem… Saran Mithray thì phải. Lâu quá rồi, suýt quên mất, ha.”

Tách trà tuột khỏi tay tôi, nước tràn ra bàn.

Âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ đánh thức Amelia.

Tôi chết lặng, không kịp để ý gì nữa.

“Ông vừa nói gì?”

Tôi hỏi lại.

“Ta nói tên ông ta là Saran Mithray. Tóc vàng, đẹp trai tới mức phát bực, bề ngoài thì như ông già lẩm cẩm nhưng thực ra là pháp sư cực kỳ xảo quyệt, chuyên về quang ma thuật… Sao thế? Ngươi biết ông ấy à?”

Tôi đã nghĩ có lẽ mình nghe nhầm, nhưng với phần mô tả ấy thì không thể sai, Crow đang nói đến đúng Saran tôi từng biết.

“Nhưng khoan đã, sao ngươi lại biết Saran? Hai người gặp nhau ở đâu?”

Crow hỏi dồn trước khi tôi kịp trả lời câu đầu.

Chắc ông ta đoán tôi quen thật, do tính cách giống nhau, nhưng cũng không tin nổi người mới đến thế giới này lại quen bạn cũ của mình.

Thật sự là một trùng hợp khó tin.

Amelia lúc đó lên tiếng:

“Tôi chỉ biết ‘hiền giả’ Saran Mithray là người mà ngay cả Ma Vương cũng phải công nhận thực lực, một kẻ lang bạt nổi tiếng chẳng ở đâu lâu. Nghe Akira nói có một người tên Saran từng làm thầy hướng dẫn cho cậu ấy, tôi thấy kỳ lạ lắm. Ông ta không giống kiểu người nhận đệ tử. Tôi còn tưởng trùng tên thôi, nhưng Akira chẳng chịu kể nhiều, nên tôi không hỏi thêm. Không ngờ ông cũng biết ông ấy, Crow…”

“Nghe ông tả thì đúng là vị Chỉ huy Saran tôi quen, mà pháp sư quang thuật thì hiếm lắm. Chắc không thể là ai khác được,” tôi kết luận.

Nhưng tôi vẫn khó tin Saran nổi tiếng đến vậy, nhất là khi ông luôn lang bạt.

“Được rồi, ta bình tĩnh và ôn lại chút,” Crow nói, đưa tôi tách trà mới.

Tôi nhấp một ngụm, không thích hồng trà cho lắm nhưng cũng đỡ run.

“Trước hết, Saran ta biết không ở đâu lâu, rồi đột nhiên biến mất. Còn ngươi gọi ông ấy là ‘Chỉ huy’ Saran đúng không?”

“Ừ.”

Tôi gật đầu.

“Ngài ấy là Chỉ huy Kỵ sĩ của vương quốc Retice.”

“Ồ, thế chắc ông ấy cũng từng là cấp trên của Gilles. Không ngờ Saran lại thành kỵ sĩ… nghe không giống ông ấy chút nào,”

Crow chống tay lên bàn nhìn tôi dò xét. “Ngươi biết ông ấy đến mức nào?”

“Tôi không hiểu ý ông lắm,” tôi đáp, uống thêm ngụm trà, nhăn mặt vì vị đắng.

“Có thể ngươi chưa nhận ra, nhưng mỗi lần nghe tên ‘Saran’ là ngươi cứng người lại, khí sát ý rõ rệt. Ngươi biết gì về cái chết của ông ấy sao?”

Đúng là Crow lúc nào cũng tinh ý.

Hoặc có lẽ tôi quá dễ đoán.

“Ừ… có thể nói như vậy. Vì cái chết của ông ấy là do tôi.”

Chúng tôi đã đi chung với Crow khá lâu, nhưng đây là lần đầu tôi kể về những tuần đầu sau khi được triệu hồi.

Thậm chí với Amelia tôi cũng chỉ nói một lần duy nhất, nên cô im lặng lắng nghe, đầu vẫn tựa trên đùi tôi.

Tôi kể hết về việc gặp nhà vua và công chúa Retice, về lần chạm mặt Lia ngoài Đại mê cung Kantinen, và cả những phút cuối của Chỉ huy Saran.

Dù thật ra gọi “phút cuối” cũng không đúng, vì khi tôi đến ông đã chết từ lâu.

“Ra hiểu rồi. Có vẻ Retice tệ hơn ta nghĩ… đội ám sát của nhà vua, Quạ Đên thì phải?”

Crow lẩm bẩm.

“Nghe vậy thì coi như ngươi nợ Saran cả mạng rồi. Ông ấy dạy ngươi mọi thứ về thế giới này, còn giúp ngươi thoát khỏi lâu đài. Ông biết mình đang mạo hiểm nhưng vẫn làm… Đúng là Saran mà ta từng biết.”

Crow khịt mũi, giọng châm biếm trở lại, cũng nhẹ nhõm vì ông ta không quá nghiêm túc nữa.

“Ngươi từng nói chuyện với mấy thích khách đó chưa, Akira?”

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, tôi đáp:

“Không. Thật ra tôi còn chẳng chắc đã từng thấy chúng. Khi tôi trốn khỏi lâu đài, có một nhóm binh lính lạ mặt định vây lấy tôi, có thể đó là chúng, mà cũng có thể chỉ là lính thường tôi chưa từng gặp trước đó thôi.”

Người ta sẽ nghĩ một đội đặc nhiệm như Quạ Đêm hẳn phải có đồng phục hoặc dấu hiệu nhận biết nào đó, nhưng tôi chẳng thấy gì.

Cũng có thể chúng cố tình trà trộn, thích khách thứ thiệt nào lại muốn nổi bật cơ chứ, nhất là khi thuộc một đội tinh nhuệ.

“À, nhắc mới nhớ, ta vừa moi được một thông tin khá thú vị trong lúc bới móc quá khứ của Gram,” Crow nói sau một thoáng im lặng, khóe môi nhếch thành nụ cười nửa miệng khiến tôi lập tức chú ý.

“Cái đám thuốc tăng lực Gram mê dùng ấy? Tạm gọi là ‘booster’ cho dễ. Ta tìm ra hai điều về chúng, cách chúng hoạt động và chúng được xuất khẩu tới đâu.”

Tôi không rõ chuyện này có liên quan gì tới bọn thích khách của Retice, nhưng vẫn chăm chú nghe.

“Booster sẽ khuếch đại sức chiến đấu của người dùng bất kể họ vốn có phải lớp chiến đấu hay không, đổi lại là biến họ thành cỗ máy chiến đấu mất trí. Ta vẫn chưa chắc phải dùng nhiều liều mới đến mức đó, hay phải duy trì thuốc liên tục,” Crow nói tiếp.

Amelia và tôi cùng gật đầu cho thấy vẫn theo kịp.

“Hiện tại Gram chỉ mới dùng booster trên đám lính thú nhân thuê, nhưng chúng cũng hiệu nghiệm trên người. Ta còn có bằng chứng rằng 10 năm trước, một lô thuốc khổng lồ đã được xuất sang vương quốc Retice. Bề ngoài là gửi cho một bác sĩ bình thường, nhưng vị bác sĩ ấy giờ chính là cố vấn thân cận của nhà vua.”

Vậy nghĩa là nhà vua mới là kẻ nhận thật sự.

“Saran mạnh đến mức ngay cả Ma Vương cũng phải nể. Không đời nào ông ấy bị giết dễ dàng bởi người thường, nhất là khi sở trường của ông là ma pháp ánh sáng, chuyên về kết giới bảo hộ và phép thanh tẩy. Một vụ ám sát kiểu mai phục hay đầu độc bình thường chắc chắn vô ích… Không, đám thích khách đó hẳn đã bị bơm thuốc đến mức không còn là người.”

Tôi cắn môi.

“Ý ông là Quạ Đêm cũng được tăng cường bằng booster như đám lính thuê của Gram?”

Amelia hỏi.

“Nhưng vậy chẳng phải nhà vua Retice và Gram mới là kẻ giết Saran Mithray sao vì chính họ tạo ra và điều khiển mấy ‘cỗ máy giết người’ ấy?”

Mắt tôi mở to, nhìn Crow đầy sửng sốt.

Ông ta thì chỉ cười khẩy.

“Vậy ra đó là lý do ông thu thập thông tin dữ vậy? Ông biết tất cả từ trước đúng không?”

Tôi hỏi dồn, nhưng Crow chỉ nhún vai.

“Ta biết chút ít về ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại quen Saran thật. Đúng là hài, mấy đầu mối rời rạc tự dưng nối vào nhau.”

Tôi cau mày.

Tôi chẳng thấy buồn cười chút nào.

Amelia thì lúng túng nhìn qua lại giữa tôi và Crow, không bắt kịp câu chuyện.

“Ngươi nghĩ ta không nhận ra ánh mắt của một kẻ đang cháy bỏng trả thù à? Ta, một thằng cả đời chỉ nhắm đến một người nhìn là biết ngay. Xin lỗi, ta già quá rồi để giả vờ mù mờ nữa,” Crow nói, giọng lạnh hẳn.

“Nhưng giờ thì chúng ta ở đây rồi. Và đã đến lúc ngươi trả thù cho cả hai chúng ta.”

Amelia thở gấp, nhìn tôi, cuối cùng cũng hiểu ra.

“Akira… Cậu đang nói rằng đổi lấy việc Crow dẫn đường ở Lục Địa Ma Vương, cậu sẽ…?”

Tôi không trả lời câu hỏi còn bỏ lửng của cô, chỉ lườm Crow.

Ông ta bật cười.

“Đúng vậy. Cái ‘ân huệ’ ta nhờ Akira chính là ám sát Gram, để trả thù cho em gái ta, vì ta già yếu rồi, chẳng tự tay làm nổi nữa. Mà Gram cũng là kẻ gián tiếp giết chết sư phụ ngươi, nên coi như tiện một công đôi việc. Chưa kể, chính Gram là kẻ bắt tay với lũ quỷ để đưa chúng vào Đại Mê Cung Brute và bắt cóc Amelia,” Crow nói, nhìn thẳng vào mắt tôi, buộc tôi im lặng.

Nếu tôi là nhân vật chính trong một truyện fantasy nào đó, hẳn tôi sẽ gạt bỏ hết mọi chuyện ông ta vừa nói, sẽ nói rằng trả thù là vô nghĩa, rằng đó không phải điều người đã khuất muốn.

Nhưng tôi không làm được.

Vì tôi không phải anh hùng.

Sau quãng đường từ Mali đến Uruk cùng Crow, tôi hiểu ông thực chất là người tốt, chỉ là không biết cách cư xử.

Tôi cũng biết ông từng là bạn thân của Chỉ huy Saran.

Tôi đã chứng kiến nỗi đau và sự bất lực của ông suốt bao năm muốn báo thù cho em gái mà bất lực.

Nhận ra những điều đó, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ.

Đôi khi đồng cảm đúng là thứ khó chịu thật.

Dù sao thì, tất cả thông tin về nhà vua Retice dùng booster của Gram để tẩy não thích khách, rồi việc Gram thông đồng với lũ quỷ bắt cóc Amelia, tất cả đều là tin tôi nhận trực tiếp từ Crow.

Tôi vẫn phải tự điều tra thêm để xác nhận mấy chuyện này.

POV: Night

“Trời ạ, Chủ nhân không thể nào bớt hành hạ sử ma một chút sao?”

“Ừ, hay ít nhất đừng bắt quỷ làm việc quá sức…”

Đêm đó gần như không có mấy người qua lại.

Đường phố vắng tanh, ngoài một con mèo đen đang rình mồi và một kẻ lặng lẽ bám theo nó.

So với các thành phố lớn khác, Uruk ban đêm yên tĩnh lạ thường.

Ở nhiều nơi, đèn vẫn sáng trưng, người vẫn tấp nập, nhưng ở đây cửa tiệm đóng sớm, không có cả đèn đường.

Bù lại, sao trên trời nhìn rõ đến lạ.

“Tôi thật không nghĩ cô lại đòi theo tôi, Tiểu thư Latticenail.”

Trong trí nhớ của tôi, Latticenail luôn là một công chúa đầy cá tính, chẳng nghe ai ra lệnh cũng chẳng buồn nghe yêu cầu.

Mỗi ngày cô đều tìm trò mới để chọc phá, gây bao phiền toái cho người xung quanh.

Tính khí tự do khiến Bệ Hạ đau đầu không biết bao nhiêu, ngay cả Mahiro cũng bó tay trước những trò nghịch của cô.

“Này, ta chỉ đi dạo cho vui thôi mà! Đi theo ngưoi xem ra là chuyện thú vị nhất hôm nay. Chủ nhân của ngươi cũng thú vị thật đấy. Ngươi nghĩ anh ấy đoán trước được ta sẽ đi cùng không?”

Tôi thật sự không hiểu nổi cô gái này.

Cả đời tôi luôn thấy giữa tôi với cô không hợp nhau, chắc vì tôi không tài nào hiểu nổi cách cô ấy hành xử chứ đừng nói đến suy nghĩ.

Đôi mắt tím nhạt của cô ánh lên vẻ thích thú khi nhìn quanh.

“Được rồi, tiếp theo trong danh sách việc cần làm… Chủ nhân bảo chúng ta tìm chứng cứ cho thông tin vừa đào được, đúng không?”

Tôi cố kìm tiếng thở dài, gật đầu tập trung vào nhiệm vụ.

“Đúng. Chúng ta phải lật tẩy chuyện làm ăn mờ ám của Hội trưởng Gram. Tốt nhất là tìm ra nơi họ cất giấu số thuốc đang sản xuất, cách thức và đường dây phân phối.”

Nếu tìm được bằng chứng chúng đã được chuyển đến Vương quốc Retice thì càng tốt…

Thành thật mà nói, Chủ nhân định bắt sử na làm hết việc chân tay hay sao?

Nếu không có Tiểu thư Latticenail, tôi e khó lòng xoay xở nổi.

Có lẽ như cô nói, Chủ nhân đã tính trước chuyện cô đi cùng.

Kế hoạch từ trước tới giờ của chúng tôi khá đơn giản:

Tiểu thư Latticenail sẽ đánh lạc hướng mục tiêu (với kỹ năng Ẩn Ma Lực khiến cô trông như người bình thường), còn tôi lẻn vào thu thập thông tin.

Nếu chẳng may bị phát hiện, cô sẽ dùng Mê hoặc để xoa dịu và tẩu thoát êm thấm.

Cô vốn không ưa kế hoạch này vì cho rằng chúng tôi chẳng khác gì trộm cắp, nhưng tôi cần cô vượt qua cảm giác đó vì Chủ nhân.

Dù sao đây cũng là phương pháp chúng tôi đã dùng ở Mali.

Tôi chỉ hy vọng nó hiệu quả như thế ở Uruk, nhưng có vẻ dân thành phố này ngủ khá sớm, khiến mọi việc khó hơn dự tính.

Lẽ ra chúng tôi đến Uruk từ sớm để còn điều tra, nhưng vì Tiểu thư Latticenail cứ mãi bị thu hút bởi mấy thứ dọc đường nên đến nơi thì mặt trời đã lặn.

Giờ biết làm sao để hoàn thành yêu cầu của Chủ nhân đây?

“Nào nào, Night thân yêu của ta!”

Latticenail nói bằng giọng đầy kịch tính.

Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của cô đang hướng thẳng đến tòa nhà Hội Mạo Hiểm Uruk, ánh mắt lóe lên tia kỳ quái.

Cô định làm gì thế này?

“Ngươi đã sẵn sàng chưa?”

“Ơ… Sẵn sàng cho cái gì cơ?”

Tiều Thư Latticenail bất ngờ túm lấy gáy tôi, nhấc bổng rồi lao vào con hẻm phía sau tòa nhà.

“Okay, chuyến bay vui vẻ nhé!”

Cô cười, rồi ném tôi lên không trung.

3d600829-28e1-4c2f-b795-e0275bb3de88.jpg

“H-HÊ, CÔ MẤT TRÍ RỒI À?!”

Tôi hét lên khi cả người bị ném vọt lên không trung rồi đáp xuống nóc nhà.

Tôi biết hét lên lúc này chẳng khác gì tự tố cáo mình, nhưng cô ta chẳng cho tôi lựa chọn nào khác, quăng tôi lên mái mà không thèm báo trước.

Tôi thò đầu xuống mép mái định mắng cho một trận, nhưng kẻ gây ra chuyện chỉ cười gượng.

“Cô đang nghĩ cái qu—”

Tôi định nói, nhưng rồi nhận ra cô ta không nhìn tôi mà đang nhìn về miệng con hẻm.

“Ê này, nhóc con?! Làm gì mà dám lang thang ở đây giờ này hả?!”

Ánh đuốc đổ xuống con hẻm, tôi thấy Latticenail bị lính canh thành phố bao vây kín mít.

Ấy vậy mà cô ta vẫn nở nụ cười tươi rói, chẳng có vẻ gì sợ hãi.

“Ôi, các anh hiểu lầm rồi. Em chỉ là khách du lịch, mới tới thành phố lần đầu. Em còn chưa kịp tìm quán trọ thì đùng một cái mọi người biến đâu mất tiêu! Đêm nay chắc phải ngủ ngoài đường mất thôi. Mà khổ nỗi em lại lạc đường. Mấy anh lực lưỡng có thể dẫn em ra cổng thành được không? Em còn chả biết mình đang ở đâu nữa ấy!”

Tôi không ngờ cô ấy bịa được câu chuyện nhanh đến thế, nhất là khi cô vốn ghét cay ghét đắng kẻ nói dối.

Dù chỉ để tránh xung đột với lính canh, tôi cũng không tưởng tượng được cô lại chịu nói dối.

Tất cả đều đặt cược vào màn kịch này, chỉ cần sơ sẩy một chút là toi đời.

“Ý cô là sao? Đây là con hẻm sau Hội Mạo Hiểm đấy, xa cổng thành nhất đấy. Không ai dặn cô đi lang thang một mình ở thành phố này nguy hiểm lắm à?”

“Trời đất! Thật á?! Đúng là em mù đường hơn mình tưởng rồi! Ui cha…”

Có vẻ chuyện này không lạ lắm, lính gác nhanh chóng dắt Latticenail đi.

Khi họ vừa quay đi, cô ngẩng đầu nhìn tôi, nháy mắt như chúc may mắn.

Tôi gật đầu đáp lại, rồi len lén chui vào trong qua ô cửa mái, may sao cửa không khóa.

Nơi tôi đáp xuống là gác mái, chỗ cất đồ lý tưởng để tránh bị phát hiện.

Nhìn qua chỉ thấy một cái chổi gãy với vài món linh tinh, nhưng cũng đáng để lục lọi.

Gram không phải kiểu người khéo xóa dấu vết, biết đâu tôi mò ra thứ gì để buộc tội.

Ở dạng mèo thì tôi dễ dàng luồn lách và đánh hơi những thứ ẩn giấu.

Nếu khe nào quá hẹp, tôi có thể hóa thành slime, nhưng đó là giải pháp cuối cùng, Biến hình ngốn ma lực kinh khủng, còn mấy con slime tôi từng gặp toàn màu chói lóa, chẳng hợp ẩn thân.

Tôi chưa từng thấy loại slime đen mà Tiểu thư Amelia tả, nên màu đó không phải lựa chọn.

Còn chó thì ngửi giỏi thật, nhưng tôi vốn dị ứng với giống loài đó, tránh được chừng nào hay chừng ấy.

“Chả có mùi gì mới cả… Xem ra lâu lắm rồi không ai lên đây.”

Cả căn gác phủ bụi dày.

Có lẽ cũng chẳng có gì quan trọng.

Tôi đang tìm cầu thang xuống thì bỗng một góc sàn mở ra.

Tôi chui vội dưới bàn.

Chắc đây chính là cửa gác mái tôi đang kiếm, ai đó vừa mở từ bên dưới.

“Trời ạ. Sao lại bắt mình leo lên cái ổ chuột bụi này chỉ để giấu mấy thứ bẩn thỉu của lão?”

Giọng ai đó càu nhàu khi leo lên.

“Mình biết mùnh như nô lệ của lão thật, nhưng chẳng lẽ lão không thể tự lo lấy? Nếu mình giấu ẩu để người ta tìm ra thì sao? Nhà vua nghĩ gì mà cho cái hạng này làm hội trưởng cơ chứ… mà ông vua Dingaling ấy cũng có hay ho gì đâu.”

Tôi nín thở.

May sao gã lạ không lại gần chỗ tôi nấp.

“Thế giới mà không có cả hai bọn họ chắc dễ thở hơn… Gram với cả ông vua ấy.”

Tôi đoán gã nói về Vua Igsam mà Chủ nhân đã gặp hôm nay.

Khó tưởng tượng dân thường phải ghét ông ta đến mức gọi thẳng là “Vua Dingaling”.

“Lão không đốt quách mấy giấy tờ này đi cho rồi? Chỉ tổ rước họa.”

Gã cứ lầu bầu nhưng vẫn làm theo lệnh, và tôi mừng vì thế.

Nếu lời hắn nói là thật, thì đống giấy tờ này chính là bằng chứng Chủ nhân cần.

Sau một hồi, gã rời khỏi gác mái.

“Quả là phiên gác dễ nhất từ trước tới giờ!”

Mọi lời Crow nói hóa ra đúng.

Gram đã mua một phụ nữ loài người có nghề hóa học về làm nô lệ, bắt cô ấy chế thuốc tăng lực cho hắn.

Cô tên Amaryllis Cluster, từng đoạt giải hoa hậu Mali vài năm trước, rồi bị bán ngay sau đó.

Tôi không muốn tin vào tin đồn về nạn buôn nô lệ ở lãnh địa thú nhân, nhưng sự thật sờ sờ trước mắt.

Tiểu thư Amelia từng suýt bị bọn buôn nội tạng truy sát, nên nếu dân thường biết hoàng gia dính vào nô lệ, uy tín của vương quyền sẽ tụt xuống đáy.

“Ổn rồi. Giờ chỉ cần mang mấy giấy tờ này về cho Chủ nhân.”

Từ sau cuộc thi ở Mali, tôi và Chủ nhân chỉ liên lạc qua thần giao cách cảm, chưa gặp mặt trực tiếp lần nào.

Tôi gấp mấy tài liệu tội trạng của Gram lại, ngậm trong miệng rồi chui ra ngoài qua ô cửa mái.

Tôi có cảm giác mình chưa ở đây lâu mà trời đã hửng sáng.

Lát nữa tôi sẽ phải dùng Thần Giao để hỏi Chủ nhân đang ở trọ đâu, nhưng trước hết phải tìm lại Tiểu thư Latticenail.

—-

“Ê, ngươi còn sống ra được đấy à! Giỏi lắm!”

Tôi tìm lên ngọn đồi cao nhất ở rìa thành phố, và đúng như dự đoán, Tiểu thư Latticenail đang ở đó.

Ở Lâu đài Ma Vương trước đây, hễ trốn là cô nàng lại leo chỗ cao, như câu châm biếm của Bệ Hạ:

“Nơi khói bay lên cũng là chỗ kẻ ngốc trèo tới.”

Tôi chẳng hiểu câu đó có nghĩa gì, chỉ biết nó luôn làm Tiểu thư Latticenail phồng má khó chịu, chắc là câu mỉa mai.

“Thế nào? Thu được gì không?”

Cô ấy hỏi.

“Khá tốt đấy. Nhìn này, bằng chứng rõ ràng cho thấy Gram không chỉ sở hữu nô lệ và bắt họ chế ma dược trái phép, mà còn xuất cảng sang lục địa loài người nữa!”

Đôi mắt Tiểu thư Latticenail mở to khi lướt qua đống giấy tờ tôi mang về.

“Ngưoi moi mấy thứ này ở đâu ra vậy?”

“Ờm… trên gác mái của cái tòa nhà mà cô vừa ném tôi lên đó ấy. Sao thế?”

Tôi đáp.

Cô nheo mắt trong một thoáng rồi lại nở nụ cười thường trực.

“Ồ, tin tốt thật đấy.”

“Ừ… Cảm ơn cô rất nhiều, Tiểu thư Latticenail. Tôi hơi áy náy vì đã khiến cô phải nói dối…”

“Hả? Ta đâu có nói dối. Ngươi biết ta ghét kẻ nói dối đến mức nào mà, đúng không?”

Gương mặt cô hiện lên vẻ ngơ ngác thật sự.

“Nhưng… lúc mấy tên lính vây quanh cô, cô đã nói…”

“Ta chỉ nói mình là khách du lịch mới tới, đến nơi thì đường phố đã vắng người, đó đều là sự thật. Ta cũng nói tối nay có lẽ phải ngủ ngoài đường, và không biết mình đang ở đâu, cũng thật nốt. Vì từ đầu đến cuối ta chỉ bám theo ngươi, có để ý đường xá gì đâu. Ta chẳng nói dối một chữ nào.”

“L-làm như thật! Vậy làm sao cô biết phải ném tôi lên đúng cái mái đó?!”

“À, cái đó…”

Cô nở nụ cười gian xảo.

“Chắc ta chỉ tình cờ ném đúng hướng thôi. Rồi ngươi tình cờ đáp xuống mái Hội Mạo Hiểm, nơi có ô cửa mái không khóa dẫn xuống gác xép, nơi có ai đó tình cờ bỏ quên đúng thứ bằng chứng mà chúng ta đang tìm kiếm… ha?”

Nụ cười tinh quái của cô bắt đầu khiến tôi thấy lạnh sống lưng, tôi lùi một bước, nhưng điều đó chỉ làm cô cười càng rộng hơn.

“Đừng xoắn mấy chuyện nhỏ nhặt, cậu bạn. Đôi khi trùng hợp xảy ra, và ngươi phải chấp nhận điều đó… Giờ chủ nhân ngươi có được thứ mình muốn, còn ta thì có một buổi tối vui vẻ. Kết thúc đẹp cả hai bên, đúng không?”

Tôi thực sự không nghĩ mình sẽ hiểu nổi cô gái này.

Khác với Chủ nhân, người lúc nào cũng có mục tiêu rõ ràng, tìm đường trở về thì tôi hoàn toàn không biết động cơ thật sự của Latticenail là gì, hay cô đang sống vì mục đích nào.

Và điều đó khiến tôi thực sự thấy sợ.

POV: Oda Akira

Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được truyền âm của Night hỏi chỗ trọ, và chỉ vài phút sau khi tôi báo, cậu ta cùng Latticenail đã đứng trước cửa phòng khách sạn.

Mặt trời còn chưa ló hẳn, nên Amelia với Crow vẫn đang ngủ say ở phòng bên cạnh.

“Đây là thứ yêu cầu, thưa Chủ nhân.”

Tôi nhận tập giấy tờ từ miệng Night, xoa đầu gãi cằm thưởng cho cậu ta, và nó kêu gừ gừ khoái chí.

“Tốt lắm, đây đúng là thông tin lớn. Cảm ơn cả cô nữa, Latticenail.”

Latticenail mỉm cười, đưa đầu lại gần tôi.

Ngạc nhiên, tôi nghiêng đầu.

“Cô làm gì thế?”

Cô ngước mắt nhìn tôi, môi trề ra.

“Trời ơi! Ý tôi là tôi cũng muốn được xoa đầu chứ còn gì nữa, đồ ngốc! Sao anh hiểu ngôn ngữ cơ thể của Amelia mà không hiểu tôi hả?”

“Vì Amelia là người duy nhất tôi để tâm tới ngôn ngữ cơ thể của cô ấy đấy, nghĩ thử xem? Và không, tôi không xoa đầu cô đâu.”

Tôi thực sự chẳng hiểu sao con quỷ này lại tự cho mình quyền đến vậy.

Cô thở dài, ngẩng nhìn trần.

“Thiệt… tôi từng đoạt giải nhất cuộc thi hoa hậu đó nha. Thế mà giờ lại bị làm cho mất tự tin thế này.”

Trong bụng, tôi nghĩ chắc cô thắng nhờ may mắn thôi, ánh sáng chiếu đúng góc đẹp nhất hay gì đó.

Chán không muốn đôi co thêm, tôi quay sang Night, lúc này đang nhìn cô với vẻ suy tư.

“Sao vậy?”

Tôi hỏi, nhấc cậu ta lên tay.

Nó nhìn tập giấy tôi đang cầm.

Phải rồi, tôi còn chưa xem qua.

Đúng là lỗi tại Latticenail làm tôi xao nhãng.

Tôi mở tập giấy lướt qua, rồi hiểu ngay vì sao Night căng thẳng.

“Night, ngươi tìm được mấy thứ này ở đâu?”

“Trên gác mái Hội Mạo Hiểm,” Night trả lời, vẻ mặt khó hiểu.

“Sao ngươi hỏi? Tiểu thư Latticenail cũng hỏi y hệt. Có gì lạ à? Đây là tài liệu giả sao?”

Tôi xoa đầu trấn an, cậu ta lại kêu gừ gừ.

“Không phải giả. Chỉ là… mọi thứ gần như quá hoàn hảo thôi,” Latticenail chen vào.

“Nhưng ta chắc thông tin ghi trong đó là thật.”

Và chính đó mới là vấn đề.

“Nếu mấy giấy tờ này thực sự chỉ nằm chình ình trên gác mái Hội Mạo Hiểm, thì rất có thể đang có một kẻ khác muốn ám sát Gram. Một kẻ ở gần hắn hơn hắn tưởng.”

Tôi gật đầu.

Nếu không nhanh, có kẻ sẽ cướp mất phi vụ này ngay trước mắt chúng tôi.

“Đ-đợi đã! Sao ngươi có thể kết luận vậy chỉ từ chỗ cất tài liệu? Cũng có thể là Gram sơ suất chứ?”

“Ngươi nhìn xem, không thấy lạ sao?”

Tôi giơ tập giấy cho Night.

Thấy cậu ta vẫn chưa hiểu, tôi quyết định giải thích cặn kẽ (dù không nhịn được bật cười khẽ).

“Đầu tiên, ai lại giữ một bản danh sách gọn gàng ghi đủ mọi tội ác của mình trên gác mái? Nhìn này… buôn người, buôn nội tạng, ám sát, tên của toàn bộ lính đánh thuê hắn thuê. Gần như mấy giấy tờ này được chuẩn bị để chúng ta tìm thấy vậy. Đống này đủ châm ngòi một cuộc chiến đấy. Ở các quốc gia thú nhân, nô lệ là hoàn toàn bất hợp pháp. Kể cả người thân cận Gram có giấu, thì cách giấu cũng cho thấy họ muốn ai đó lấy được, hoặc đang chờ người đến lấy. Ngươi chỉ tình cờ đến trước họ thôi.”

Giờ Night mới hiểu hết ý nghĩa, nét mặt cậu trầm xuống.

“Không chỉ dẫn đến chiến tranh. Nó còn có thể khiến hoàng tộc Uruk sụp đổ. Và nếu thế, tính mạng Tiểu thư Lia cũng gặp nguy hiểm.”

Tất nhiên sẽ có bạo loạn.

Chỉ riêng hai chữ “nô lệ” đã đủ khiến thú nhân phẫn nộ, huống hồ tội phạm là người hoàng tộc.

Theo giấy tờ này, nạn nhân không chỉ là thú nhân mà còn cả người và elf.

Có lẽ trong đó có cả tên mà tôi từng thề sẽ cứu.

Giờ đã biết chỗ giam họ, sao tôi có thể nhắm mắt làm ngơ?

“Thật lòng mà nói, ta không mấy quan tâm chuyện đất nước này hay nước nào khác sụp đổ,” tôi nói.

“Nhưng…”

Đã tự lao đầu vào âm mưu này, chúng tôi buộc phải làm gì đó để ngăn chặn.

Tôi không chắc mình bảo vệ được gia đình Lia tới mức nào, nhưng cô ấy từng dựng kết giới cứu mạng chúng tôi ở Đại Mê Cung Brute, và hôm qua còn giúp chúng tôi thoát khỏi thế bí.

Chưa kể Amelia cũng quý cô ấy.

Tôi thở dài nặng nề.

Thứ duy nhất giấy tờ này không nói cho tôi biết là ai mới là người được nhắm tới để tìm thấy chúng.

“Là Vương quốc Retice,” một giọng nói vang lên từ phòng bên.

Tôi quay lại thấy Crow đứng ở cửa.

Sao hắn luôn chọn đúng khoảnh khắc xuất hiện vậy?

Càng ngày càng rợn người.

Nhưng lần này, điều hắn nói khiến tôi thấy khó chịu hơn là ngạc nhiên.

“Vương quốc Retice? Ý ông là sao?”

Đó chính là quốc gia đã triệu hồi chúng tôi để sai khiến, cũng là kẻ giết Chỉ huy Saran.

Nếu tôi không trốn kịp, giờ chắc cũng nằm dưới mồ cạnh ông ấy rồi.

Tôi chẳng nghi ngờ gì chúng triệu hồi chúng tôi cho mục đích nhơ bẩn, và nếu không vì các bạn học còn kẹt ở đó, tôi đã chẳng muốn nghe đến cái tên “Retice” nữa.

“Ta nghe lỏm cuộc nói chuyện của các ngươi, và nghĩ suy đoán của các ngươi khá đúng. Nghĩ đi: quốc gia nào sẽ hưởng lợi nhất từ việc có trong tay những tài liệu này để lấy cớ gây chiến…? Theo ta, chỉ có thể là Retice thôi,” Crow nói, vừa thong thả bước vào phòng vừa thả người xuống sofa.

“Ta sẽ bỏ qua chuyện tại sao lại có một con quỷ trong phòng khách sạn của chúng ta,” Crow nói tiếp, ánh mắt nghi ngờ lướt qua Latticenail khiến cô khẽ rùng mình.

Crow vốn không có Thần Nhãn, lẽ ra ông ta không thể nhìn xuyên qua Ẩn Ma Lực để nhận ra cô là quỷ.

Hẳn là hai người quen biết nhau từ trước, nhưng Crow nói tiếp trước khi tôi kịp hỏi:

“Dù sao thì, ngươi có muốn biết tình hình bên vương quốc Retice hiện giờ không? Ngươi quen khá nhiều người bên đó, đúng chứ?”

“Tôi thì gọi họ là đồng đội thì đúng hơn,” tôi đáp.

Thực ra họ còn hơn cả “người quen” nhưng chắc chắn chẳng phải bạn bè.

Thật khó để giải thích khái niệm “bạn cùng lớp” trong một thế giới không hề có trường học.

“Thú thực là tôi cũng chẳng mấy quan tâm số phận của họ ra sao. Có lẽ tôi chỉ mất ngủ đôi chút nếu họ chết vì mình không làm gì thôi.”

“Hiểu rồi… Nhưng tiếc là ta không có tin tức gì về những anh hùng khác đâu,” Crow nói.

“Điều duy nhất ta biết là lượng lương thực đưa vào hoàng cung vẫn không thay đổi.”

Tôi nhận ra mình thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tôi quan tâm đến đám bạn học hơn mình tưởng.

Tôi không hối hận vì đã chạy khỏi lâu đài hôm họ định đổ tội giết chỉ huy cho tôi, nhưng tôi ước mình có thể làm gì đó để phá vỡ lời nguyền mà họ đang mắc phải trước đó.

Khi ấy tôi còn đang choáng váng vì cái chết của Chỉ huy Saran, lại mải lo cho bản thân.

Tôi vẫn hay tự an ủi rằng chừng nào Gilles còn ở đó thì họ sẽ an toàn, nhưng giờ ông ta đã bỏ đi, tôi chỉ còn biết đoán xem họ thế nào.

Tôi không hiểu vì sao anh hùng và nhóm của ông ta bỏ mặc những người khác lại, nhưng tôi có thể chắc chắn phần lớn bọn họ vẫn ghét cay ghét đắng tôi.

“Miễn họ chưa chết thì tốt rồi. Còn gì ông muốn nói thêm không? Tôi đoán ông có lý do khá vững để tin rằng vương quốc ấy đang chuẩn bị gây chiến?”

Tôi hỏi.

Crow gật đầu, nét mặt trầm hẳn xuống.

“Ta có,” ông ta đáp.

“Hồi ngươi còn ở lâu đài, ngươi có nghe tin đồn nào về việc nhà vua quan tâm đến phép hồi sinh người chết không?”

Tôi lục lại trí nhớ, rồi gật đầu.

Tôi nhớ Chỉ huy Saran từng nói về việc đó trong kho lưu trữ của lâu đài rằng nhà vua mất người vợ yêu quý trong một tai nạn thảm khốc và từ đó dành cả đời tìm cách đưa bà ấy trở lại, đến mức bỏ bê cả con gái.

Tôi tự hỏi liệu mình có trở nên ám ảnh như vậy không nếu mất mẹ hoặc em gái.

Ngày nghe chuyện đó tôi đã bỏ ngoài tai, vì tưởng không thể hồi sinh người chết dù ở thế giới có phép thuật.

Ngay cả ma pháp Phục sinh của Amelia cũng chẳng thể làm ai sống lại sau hàng chục năm.

Những chuyện như thế chỉ có trong cổ tích.

“Nhưng nó thì liên quan gì?”

Tôi hỏi.

“Chuyện đó bất khả thi mà, và tôi không thấy nó dính dáng gì đến việc họ gây chiến với Uruk.”

Nếu có thể hồi sinh người chết thật thì chúng tôi đã không phải liều mạng trả thù ngay từ đầu.

Gương mặt Crow vẫn nghiêm nghị.

“Nếu ta nói với ngươi là về mặt lý thuyết hoàn toàn có thể thì sao?”

Giọng ông ta làm cả phòng như lạnh đi.

“Thôi nào, đừng đùa thế chứ. Sao có thể hồi sinh người chết được,” Night lẩm bẩm không tin nổi.

Nhưng Crow không phải kiểu người tùy tiện nói chuyện này.

Nếu thật sự có thể, thì đồng nghĩa với việc có cơ hội mang em gái ông trở về.

“Nghe chán lắm, nhưng sự thật là có cách. Vấn đề là cái giá phải trả lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm ngàn sinh mạng cho một người. Ta không nghĩ có ai muốn trở lại đời sống bằng cái giá ấy, nhưng mà, ai thích thì cứ…”

Tôi vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhõm khi thấy Crow không ảo tưởng sẽ làm điều đó để cứu em gái mình.

“Nhưng bằng cách nào? Sao phải đổi cả đống mạng sống chỉ để hồi sinh một người?”

Tôi hỏi.

“Ta không biết chi tiết. Thứ duy nhất ta biết là kỹ năng Trao đổi tương đương đòi một cái giá khủng khiếp để đổi lấy sự sống lại của một người. Chính vì vậy mà vua Retice đang nóng lòng gây chiến. Ban đầu ông ta định gây sự với quốc gia loài người Yamato, nhưng Gilles và nhóm của ông ta đã chặn đứng.”

Ra thế.

Điều đó giải thích vì sao Gilles phải từ chức.

Tôi không biết quốc gia nào mạnh hơn, nhưng cuộc chiến ấy chắc chắn sẽ giết vô số người.

Tôi tự hỏi dân chúng Retice có ủng hộ việc này không hay nhà vua chỉ đơn giản quá tàn nhẫn để bận tâm.

Dù sao, kỹ năng Trao đổi tương đương nghe như trò đổi luật chơi.

Nghe Crow kể, nó gần như cho phép một người làm bất cứ điều gì miễn đủ “trả giá”.

Một kỹ năng như vậy không chỉ hữu dụng trong chiến đấu mà còn trong đời thường.

“Vậy ông lấy tin này ở đâu ra?”

Tôi hỏi, cuối cùng cũng thốt ra câu mình muốn hỏi nhất.

Crow đào đâu ra những thông tin quý giá như thế?

Crow chỉ cười khẩy và xoa đầu tôi.

“Bí mật,” ông ta nói rồi thong dong bước ra khỏi phòng.

Trời ạ, sao ông ta cứ phải ra vẻ một gã đẹp trai tự tin quá mức chứ, nhất là khi tuổi đủ để vào viện dưỡng lão rồi.

—-

“Được rồi, mọi người! Hôm nay chúng ta sẽ bù cho chuyến tham quan thành phố mà hôm qua tôi chưa kịp dẫn!”

Khi mặt trời lên hẳn, Amelia còn đang ngái ngủ ăn sáng thì Lia ghé thăm phòng khách sạn của chúng tôi.

Khi vừa mở mắt ra thấy Latticenail và Night ở đó, Amelia đứng ngẩn người một lúc rồi vui sướng ôm chầm lấy cả hai trong lúc tôi giải thích nhiệm vụ tôi nhờ họ làm.

Đã nhiều tuần Amelia chưa gặp Night cơ mà.

Vì chúng tôi chưa từng cho Lia biết khách sạn, hẳn Crow đã báo cho cô ấy.

Nhìn Lia và Crow vui vẻ trò chuyện, tôi không khỏi tò mò về mối quan hệ giữa họ.

Đó vẫn là một bí ẩn với tôi.

Lần đầu tiên sau lâu lắm tôi lại để Night ngồi trên vai khi chúng tôi bước ra đường phố.

Latticenail cũng quyết định đi cùng nhưng kéo mũ trùm che kín mặt.

Dù sao thì khứu giác của thú nhân rất nhạy, họ hoàn toàn có thể đánh hơi ra cô là quỷ cho dù Ẩn Ma Lực vẫn đang hoạt động.

Tôi không hiểu bọn họ nhận ra mùi của quỷ kiểu gì, nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn.

Nhất là nếu lộ thân phận của cô ấy thì chỉ tổ chuốc họa vào thân.

Bản thân Latticenail lúc đầu cũng phản đối chuyện này, nhưng rồi cũng xuôi theo lý lẽ, chịu khoác lên người chiếc áo choàng xua quái vật mà Mahiro làm, thứ vừa có thể che giấu khí tức, vừa ngăn sinh vật đến gần.

“Rất vui vì hôm nay Crow chịu đi chung đó!”

Lia vui vẻ nói.

“Ừ.”

Crow đáp gọn, sải bước bên cạnh cô.

Đuôi Lia vẫy qua vẫy lại liên hồi, trông cô nàng hôm nay phấn chấn thấy rõ.

Tôi nhớ loáng thoáng rằng chó thường vẫy đuôi khi vui… hay là khi thích ai nhỉ?

Thôi kệ.

Tóm lại Lia đang cực kỳ vui.

“Có người hôm nay nhìn rạng rỡ ghê ta,”

Amelia nhận xét.

“Hẳn là mong gặp Crow lắm đây.”

Latticenail cười trêu.

Night với tôi liếc nhau, cả hai chẳng hiểu họ ám chỉ gì.

Hai cô gái nhìn bọn tôi mà thở dài như thể gặp phải hai thằng đàn ông ngốc nhất hành tinh.

“Không nhận ra à? Lia mê Crow rồi đó. Kiểu crush ấy. Ai có mắt cũng thấy.”

Tôi khựng lại.

Night trông cũng sốc không kém.

“Trời ạ, đàn ông mấy anh chậm hiểu thật. Tôi mới gặp cô bé sáng nay mà đã nhận ra rồi.”

Latticenail lắc đầu.

Nói thật, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy họ nói chuyện với nhau, nên không để ý cũng phải.

Nhưng nếu Lia thật sự thích Crow, thì chuyện cô nàng ghen nhẹ khi biết Amelia học Đảo Ngược trước cũng có lý.

“Công nhận là tôi không để ý… nhưng mà chênh lệch tuổi tác hơi bị lớn nhỉ?”

Tôi lầm bầm.

Crow phải hơn Lia ít nhất trăm tuổi là ít.

“À, tuổi tác chẳng nghĩa lý gì trong mấy chuyện yêu đương của thú nhân đâu! Với lại thú nhân ít khi già đi rõ rệt, nên chuyện một cô gái trẻ cặp với một ‘ông chú’ như Crow cũng chẳng ai thắc mắc cả. Nói ví dụ thôi nha.”

Nghe Latticenail nói mà tôi như bị sốc văn hóa, nhưng cũng cố gắng tiêu hóa thông tin, rồi nhìn lên Lia đang đỏ mặt đến tận mang tai.

Rõ là kiểu mặt của đứa đang crush.

Nhìn mà nhớ đến Yui mỗi lần Kyousuke xuất hiện.

“Hay mình để hai người đó có chút riêng tư đi?”

Amelia đề nghị.

“Chuẩn luôn.”

Latticenail đồng ý, rồi cả hai rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Đoán Crow sẽ nhận ra chúng tôi đã đổi đường, tôi cũng lẳng lặng đi theo.

“Khoan… Đây chẳng phải con phố hôm qua chúng ta đi qua sao?”

Night đột nhiên nhìn quanh, vẻ căng thẳng.

Latticenail cũng nheo đôi mắt tím lại khi thấy một biển hiệu quen.

“Ừ, chính chỗ này. Nếu đi tiếp là tới thẳng Hội Mạo Hiểm.”

Dù ở khu vực hẻm nhỏ nhưng người qua lại vẫn đông, đa phần là mạo hiểm giả, còn đông hơn cả ở Ur.

“Cậu có muốn ghé Hội không, Akira?”

Tôi chợt nhớ ra từ lúc rời Ur đến giờ vẫn chưa đặt chân vào chi nhánh Hội nào khác.

Thật ra cũng chẳng cần, vì Crow lo hết tiền khách sạn, nhưng tôi cũng tò mò muốn xem trụ sở lớn nhất của Hội ở Vương quốc Thú Nhân ra sao.

Nhất là khi Gram chính là hội trưởng ở đây.

“Ừ, cũng được. Tôi tò mò lắm.”

“Vậy đi thôi!”

Latticenail hào hứng dẫn đường.

Tôi hỏi cô nàng có chắc biết lối không, cô chỉ cười bảo đi một lần là nhớ.

Tôi vốn cũng tự tin khoản này, nhưng cái mê cung gọi là thành Uruk đã dạy tôi đừng chủ quan.

—-

“Đúng chỗ này phải không mèo con?”

“Đúng.”

Bên ngoài trông nó khá xập xệ, vẫn là biểu tượng hai thanh kiếm bắt chéo quen thuộc như ở chi nhánh Ur.

Hẳn đó là logo chính thức của Hội Mạo Hiểm.

“Tôi đợi ngoài nhé. Có gì gọi tôi, chắc tôi loanh quanh sau nhà cũng nên.”

Latticenail nói.

“Ok. Thế nhé.”

Tôi nhìn cô nàng rẽ góc phố rồi mới đặt tay lên cánh cửa Hội Mạo Hiểm và bước vào trong.