POV: Amelia Rosequartz
“Chào mừng trở lại.”
Khi chúng tôi trở về phòng ở khách sạn Raven, Akira đã tỉnh táo đứng đó chờ sẵn.
Thấy cậu ấy trông khá hơn hẳn, ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng biến mất, tôi mới thực sự thở phào.
“Về tới nơi rồi,” Crow vừa bước vào đã thả phịch người xuống ghế, chân duỗi ra đầy mệt mỏi.
Akira không hỏi gì tôi, cũng không tỏ ra khó chịu như mọi khi.
“Khi nào mọi người nghỉ một chút xong thì gom đồ lại, chuẩn bị rời thị trấn càng sớm càng tốt. Crow, Gilles, Amelia, Anh Hùng và Kyousuke, qua phòng bên cạnh gặp tôi nhé,” Akira nói.
“Rõ.”
Ai nấy lập tức làm theo.
Có cảm giác Akira đang miễn cưỡng nhận lấy vai trò lãnh đạo vì Crow hoàn toàn không mặn mà.
Chúng tôi nhanh chóng tập hợp lại theo lời cậu ấy, tự nhiên xếp thành một vòng tròn.
“Được rồi, giờ chúng ta phải quyết định bước đi tiếp theo,” Akira mở lời.
Ngay lập tức, vị anh hùng và Kyousuke đều nghiêng đầu khó hiểu.
Akira gãi gáy, mắt lảng đi, tôi biết đó là thói quen mỗi khi cậu ấy thấy ngại.
Trước đó Akira từng từ chối cho nhóm anh hùng đi cùng, mà giờ lại gọi họ tới bàn kế hoạch… nghĩa là cậu ấy đã đổi ý.
Anh hùng vừa ngạc nhiên vừa mừng, liền phản ứng trước tiên:
“Khoan khoan… tôi vui vì cậu cho chúng tôi đi theo, nhưng sao tự nhiên đổi ý thế?”
“Tôi biết các cậu đã mò mẫm điều tra vụ buôn nội tạng của Gram. Tôi chưa từng yêu cầu chứng minh khả năng. Tôi chỉ nói không cần thêm gánh nặng, những người không tự bảo vệ nổi mình. Nhưng rốt cuộc các cậu đã chứng tỏ được mình biết đánh giá tình huống, biết chủ động bảo vệ người khác… Thế là đủ với tôi. Tôi không vui khi các cậu tự ý nhúng quá sâu mà không báo trước, nhưng lần này tôi bỏ qua. Tôi hiểu chuyện đó không dễ dàng gì.”
Kyousuke và anh hùng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ họ đã lo Akira sẽ nổi giận khi biết sự thật.
“Dù sao thì,” Akira tiếp tục, “chúng ta cần quyết định hướng đi. Hai lựa chọn: hoặc liều mình tiến vào lãnh địa quỷ tìm Ma Vương, hoặc ghé thủ đô Uruk để tìm Gram.”
Anh hùng rõ ràng muốn chọn phương án đầu, còn Crow thì nghiêng về phương án sau.
Dù sao cả hai nơi chúng tôi cũng sẽ phải tới.
Lapin đã giao cho nhà chức trách, nhưng hắn chỉ là con tốt.
Để tìm tới Gram mới là chuyện khó khăn.
“Ngươi nghiêng về bên nào?”
Crow hỏi.
“Không tính tới các yếu tố bên ngoài có thể ảnh hưởng nhé.”
Tôi không rõ “yếu tố bên ngoài” mà Crow nói là gì, nhưng ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Akira khi cậu ấy trầm ngâm trả lời.
“Từ những gì tôi nghe về Volcano thì đó là nơi cực khó di chuyển, ít chỗ an toàn để ẩn náu. Tệ hơn nữa, Night nói từ sau trận chiến với Mahiro trong Đại Mê Cung Brute, mọi thông tin về lục địa quỷ đã bị xóa sạch khỏi đầu nó.”
Theo phản xạ, tôi nhìn về vai Akira, chỗ Night thường đậu nhưng vẫn trống trơn như suốt mấy ngày qua.
Tôi biết Night biến mất phải có lý do, nhưng Akira chẳng tỏ vẻ lo lắng nên tôi cũng không hỏi.
“Vì thế,” Akira nói tiếp, “chúng ta cần một chuyên gia thực thụ trước khi mạo hiểm tiến vào lục địa quỷ. Ai đó am hiểu mọi ngóc ngách… dù kiến thức đó có lạc hậu cả trăm năm.”
Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt hướng về Crow.
Nếu có ai biết cách sống sót ở lãnh địa quỷ thì đó chính là người từng đặt chân tới tận lâu đài Ma Vương và trở về.
Tương truyền Crow cùng nhóm anh hùng đời trước đã mất gần 50 năm nghiên cứu vùng đất Volcano mới tới được đó.
“Đúng, có thể nói Volcano như nhà nghỉ hè thứ hai của ta… và ta dám chắc cả trăm năm nay nó cũng chẳng đổi mấy,” Crow nói.
“Ờm… ông có cơ sở gì cho nhận định đó không?”
Anh hùng hỏi, và Crow lườm lại.
“Tất nhiên. Rất đơn giản: bọn quỷ chẳng coi chúng ta ra gì. Có thể lũ quái trong đất của chúng để ý, nhưng chính bọn quỷ thì không. Chúng biết rõ mình mạnh hơn các chủng tộc khác, nên chẳng buồn phòng thủ hay cảnh giác tối thiểu. Điều đó không thay đổi trong suốt trăm năm qua đâu.”
Ngẫm lại, tôi nhớ Night từng kể có những con quỷ cả đời chưa từng cảm nhận nỗi đau.
Chúng nổi tiếng vì lượng ma lực dồi dào, nhưng sức bền, sức mạnh, khả năng phòng thủ cũng vượt xa các tộc khác.
Những vết trầy xước lặt vặt trong sinh hoạt chẳng nhằm nhò gì, mà trong chiến đấu chúng cũng hiếm khi bị thương.
Giờ nghĩ lại mới thấy việc chúng tôi thoát khỏi mê cung quả là kỳ tích.
“Nói cách khác, nếu muốn gặp được Ma Vương, chúng ta cần Crow dẫn đường,”
Akira kết luận.
“Ông ấy nói sẵn sàng làm hướng dẫn, miễn là tôi giúp ông ấy giải quyết một việc trước. Mà để làm được việc đó, tôi cần đến Uruk trước.”
“Việc đó” là gì?
Tôi không thích chút nào.
“Vậy nên kế hoạch của tôi là tới Uruk trước, rồi mới đến Volcano. Nhưng chúng ta cũng có thể chia thành hai nhóm nếu mọi người thích, vì tôi có thể tự giải quyết chuyện của Crow một mình.”
Một “ân huệ” mà Akira có thể tự lo… thật sự đó là chuyện gì chứ?
“Thật ra nếu bỏ qua mọi yếu tố bên ngoài, tôi thích nhất là lao thẳng tới lâu đài Ma Vương để xong việc… nhưng có lúc phải đi theo thứ tự, như vậy mới đảm bảo cơ hội thành công cao nhất.”
Vậy là chúng tôi sẽ ghé qua thành phố Uruk trước khi tiến tới lục địa quỷ.
Tôi không phản đối việc rẽ đường, bởi tôi sẽ đi bất cứ đâu Akira đi, nhưng hai thành viên của nhóm anh hùng thì có vẻ khá băn khoăn.
“Còn con quỷ hôm qua chúng ta gặp thì sao? Cậu có vẻ hợp với cô ta mà. Sao không nhờ cô ấy dẫn đường luôn?”
Kyousuke hỏi.
Đúng là Latty là quỷ mà còn tử tế đến bất ngờ.
Chứng kiến những gì đã xảy ra trước đó, tôi còn thấy cô ấy có cảm giác công lý rõ rệt, trái ngược hoàn toàn với bọn như Mahiro.
Khả năng cô ấy đồng ý giúp chúng tôi không phải không có.
Nhưng có một chi tiết khiến việc đó trở nên không ổn ngay từ đầu.
“Tôi tưởng các cậu chẳng muốn dính dáng gì đến Latticenail cơ mà… Dù sao thì chuyện đó không được đâu,” Akira đáp.
Tôi có linh cảm họ đưa ra ý này chỉ để khỏi phải vòng qua Uruk lấy sự trợ giúp của Crow.
Tôi nhìn Akira, khẽ gật đầu ra hiệu mình sẽ giải thích.
“Tất nhiên chúng tôi cũng tính đến khả năng đó,” tôi bắt đầu.
“Nhưng theo lời Latty, cô ấy hầu như chưa bao giờ rời khỏi lâu đài Ma Vương, nên không rành lục địa quỷ cho lắm.”
Trước đó Akira đã nhờ tôi hỏi Latty xem cô ấy có thể dẫn chúng tôi tới lâu đài Ma Vương không.
Tôi vừa mới có dịp hỏi cô ấy sáng nay.
Tôi nói thẳng rằng chúng tôi có việc ở lâu đài Ma Vương và muốn cô ấy dẫn đường.
Cô ấy cười, lắc đầu:
“Không được đâu. Tôi giống kiểu con nít nhà giàu ấy. Sinh ra và lớn lên trong lâu đài, chưa từng đặt chân ra ngoài, còn chẳng nhìn thấy vùng đất mình đáng lẽ phải cai trị! Đó cũng là lý do tôi bỏ nhà đi đấy…”
“Thế sao cô lại mò được tới đây?”
“À, dễ thôi… tôi bay qua thẳng luôn!”
“Xin lỗi… sao cơ?”
Tôi không hiểu cô ấy nói thật hay đùa, nhưng cũng đủ khôn để không gọi cô ấy là kẻ nói dối.
Tốt nhất nên mặc định Latty chẳng có kinh nghiệm vượt lục địa, nên cũng chẳng giúp được mấy.
Nghe xong, hai người của nhóm anh hùng mới thôi không bàn tới chuyện đó nữa.
“Thế rốt cuộc ‘ân huệ’ đó là gì?”
Anh hùng hỏi, Akira lập tức im bặt.
Còn Crow thì nhìn đi đâu đâu, rõ ràng chẳng quan tâm cuộc trò chuyện.
“Ờ… cái đó thì…”
Ánh mắt Akira đảo liên tục, tôi nhìn mà biết ngay cậu ấy đang cố nghĩ ra cái cớ gì đó.
Rõ ràng Akira không định nói thật.
“Tôi chỉ cần giúp Crow chút việc thôi. Việc mà một ông già như ông ấy không tự lo nổi nữa. Bởi thế tôi mới nói không cần cả nhóm… thật ra tôi còn muốn tự làm luôn thì hơn.”
Tôi liếc nhìn Crow, thấy ông ta có vẻ hài lòng với lời giải thích này, nên chắc không phải hoàn toàn bịa.
Nhưng Akira đang né tránh phần cốt lõi của vấn đề vì một lý do nào đó.
“Hiểu rồi. Vậy chắc chúng tôi nên đi trước. Chỉ cần chọn chỗ gặp lại nhau sau khi cậu xong việc là được. Cậu có gợi ý gì không?”
Anh hùng nói.
“Hay là khu vực này?”
Gilles mở bản đồ, chỉ vào một điểm.
“Chúng ta sẽ vừa gần lãnh địa quỷ vừa nằm trong vùng an toàn của thú nhân.”
Trong lúc họ bàn bạc, tôi nhìn sâu vào mắt Akira, thấy sự lưỡng lự còn đọng lại.
Có vẻ phé Cưỡng Bức Ngủ của tôi chỉ chữa được mệt mỏi thể xác, chứ không đụng tới nỗi trăn trở đang hành hạ tâm trí cậu. Tôi chỉ có thể đoán “ân huệ” Crow nhờ chính là nguyên nhân khiến Akira mất ngủ dạo này.
“Không. Không phải chỗ đó,” Crow xen vào, thẳng thừng bác bỏ địa điểm Gilles đề xuất.
“Tại sao? Đó là điểm gần nhất tới Volcano, thuận lợi cho chúng ta xuất phát bất cứ lúc nào,” Gilles phản biện.
Crow thở dài bực bội.
“Vì chỗ đó…”
Ông lẩm bẩm, rồi bỏ lửng.
“Sao cơ?”
“Vì chỗ đó là chỗ bà già sống, tôi không muốn bén mảng tới đó! Đừng bắt tôi phải nói lại lần nữa!”
Crow gắt lên.
Ban đầu tôi tưởng “bà già” là kiểu bà ngoại gì đó, nhưng Akira nghiêng đầu ghé tai tôi thì thầm:
“Ông ấy nói mẹ đó.”
Tôi gật gù, nhưng vừa nghĩ tới lại thắc mắc:
Nếu Crow đã gần đất xa trời, sao mẹ ông ấy vẫn còn sống?
Tôi quay qua Akira định hỏi, nhưng thấy cậu chỉ cười gượng nhìn Crow, rõ ràng đã lỡ miệng nói hơi nhiều.
“Dù sao thì có một căn chòi bỏ hoang cách đó về phía tây. Nhóm cũ của ta từng dùng làm trạm ẩn náu, chắc giờ vẫn còn nhiều đồ tiếp tế,” Crow nói.
Tôi khẽ há miệng kinh ngạc.
Tôi đã từng nghe tin đồn về những “trạm an toàn” của nhóm anh hùng đời trước khi họ chuẩn bị tấn công Ma Vương.
“Vậy thì đó sẽ là điểm tập kết,” Akira nói.
Thế là chúng tôi đã quyết định được bước đi tiếp theo.
Những bí ẩn quanh Crow ngày càng sâu, nhưng tôi chỉ mong đoạn đường sắp tới sẽ bớt hiểm nguy hơn những gì vừa trải qua.
POV: Oda Akira
“Rồi, gặp lại sau nhé!”
“Đừng có bỏ mạng ngoài đó đấy, Akira!”
“Ừ, mấy người cũng thế.”
Cuộc chia tay với nhóm còn lại diễn ra khá suôn sẻ.
Không bao lâu sau, chúng tôi phải tách ra.
Gilles cùng nhóm anh hùng sẽ lên đường trước, hướng thẳng tới căn cứ bí mật mà nhóm anh hùng đời trước từng dùng ở cực bắc Brute.
Tôi và vài người còn lại sẽ theo Crow đến thành Uruk, quê nhà của Gram.
Nhờ phép thuật của Gilles, nhóm anh hùng sẽ để lại những dấu mốc trên đường đi kiểu như “bánh mì vụn” nhưng người thường sẽ không nhìn thấy được.
Nghe nói vùng có căn cứ đó cực kỳ nguy hiểm, đầy quái vật hung dữ, đến mức nhiều mạo hiểm giả hạng cao cũng bỏ mạng ở đó.
Nói thẳng ra, đường họ đi còn nguy hiểm hơn đường của tôi nhiều.
Tôi tin Gilles sẽ làm hết sức để bảo vệ cả nhóm, mà bản thân anh hùng lẫn Kyousuke cũng đủ mạnh để tự xoay xở.
Nhưng tôi vẫn không khỏi lo cho mấy cô gái và cậu huấn luyện thú.
Nên khi Nanase và những người khác đùa “đừng có chết nhé”, tôi chỉ biết cười trừ.
“Hẹn gặp lại. Cẩn thận nhé,” Kyousuke nói.
“Thật ra nhóm cậu mới là người gặp đường hiểm hơn đó,” tôi đáp.
Cậu ta chỉ gật đầu như một samurai đàng hoàng.
“Tôi biết. Nhưng hành trình của cậu cũng sẽ nguy hiểm thôi. Hiếm có thứ gì trên đời này khiến cậu phải chùn bước lắm.”
Tôi nghẹn họng.
Có lúc Kyousuke nói như cắt thẳng vào tim.
Ngày trước ở thế giới cũ cậu ấy cũng vậy, mà giờ nhờ cái kỹ năng “Trực giác” nên càng nhạy bén hơn.
“Ừ. Tôi sẽ cẩn thận.”
Tôi cố nở nụ cười trấn an, nhưng rõ ràng Kyousuke không tin.
Cậu chỉ im lặng quay lại nhập nhóm với mọi người.
“Ngươi không nói cho nó biết à?”
Crow bất ngờ xuất hiện bên cạnh tôi, khiến tôi giật mình.
Tôi đâu biết trả lời sao
Chuyện đó đâu phải kiểu có thể kể ra.
“Tất nhiên là không. Nếu có nói thì tôi cũng nói cho Amelia trước,” tôi đáp.
Crow chỉ liếc mắt, nhếch mép cười khẩy rồi quay sang Gilles.
Này ông bạn… chính ông hỏi đấy nhé, đừng có châm chọc tôi kiểu đó.
“Đi thôi, Akira.”
“Ừ, rồi. Gặp lại sau nhé,” tôi nói, vẫy tay chào nhóm bạn cùng lớp, lòng thầm nghĩ có thể sẽ không gặp lại nữa.
“Gặp lại sau, Akira.”
“Ừ, gặp sau.”
Tôi quay lưng, cố gạt bỏ mọi thứ để tập trung vào việc trước mắt.
Dù họ có thành công đi nữa, tất cả cũng vô nghĩa nếu chúng tôi thất bại… Tôi phải chuẩn bị tâm lý để làm điều cần làm.
“Cậu có biết gì về thành Uruk không, Akira?”
Amelia hỏi, mặt cô che dưới chiếc mũ trùm khi chúng tôi đang đi trên con đường ngoằn ngoèo.
Đường từ Mali tới Uruk vốn chẳng được chăm chút, trông như lối mòn xuyên rừng hơn là đường đi thật sự.
Crow lững thững theo sau, giữ một khoảng cách vừa phải.
“Không, chẳng biết gì ngoài chuyện nó là thành phố lớn nhất Brute,” tôi đáp.
“Đúng thế. Vừa to nhất, vừa giàu nhất. Với lại đồ ăn ngon cực!”
Cô sáng mắt lên, tôi khẽ bật cười.
Chắc đó là điều cô mong đợi nhất.
Với tốc độ này, chúng tôi sẽ tới nơi trong khoảng 1 tới 2 tuần.
Những lúc như thế này tôi lại nhớ xe hơi.
Thậm chí xe ngựa hay xe bò cũng được nữa là.
“Uruk còn được gọi là Thành phố Nước,” Crow giải thích.
“Có nhiều con sông chảy xuyên qua, nên thay vì đường, người ta đi lại bằng kênh rạch, chủ yếu di chuyển bằng thuyền. Rất đẹp. Du lịch phát triển cũng nhờ vậy mà Uruk trở thành một thành phố lớn như giờ.”
“Nghe giống một thành phố ở thế giới tôi ghê.”
“Thế à?”
Tôi gật, trong đầu hiện lên hình ảnh đã in sâu trong sách Địa lý ngày xưa.
Venice, tôi nhớ là tên vậy.
Tôi từng muốn đến đó lắm, nhưng du lịch nước ngoài chỉ là mơ thôi, nhất là với tình trạng của mẹ tôi.
“Ta sẽ lo chỗ nghỉ cho. Hai người cứ thoải mái đi dạo,” Crow lẩm bẩm.
Tôi và Amelia nhìn nhau.
Crow đang… quan tâm tụi tôi sao?
Thấy cũng đáng yêu phết.
“Uruk cũng là nơi Lia sống mà nhỉ? Ta có thể gặp cô ấy.”
“Ừ. Tôi nhắn cho cô ấy khi rời khách sạn rồi. Cô ấy nói sẵn sàng làm hướng dẫn viên miễn lịch không kín.”
Tôi nghiêng đầu.
Hôm nay Crow nói chuyện nghe lạ ghê.
Ông ta như trở nên… chu đáo hơn.
“…Gì? Có gì thì nói thẳng,” ông gắt, và tôi hơi nhẹ nhõm khi thấy Crow trở lại kiểu gắt gỏng thường ngày.
Ừ, đúng chất Crow mà tôi biết.
“Xin lỗi, tại chưa bao giờ thấy ông thế này nên hơi bất ngờ,” tôi nói.
Crow im lặng, ngước nhìn lên trời.
“Ta đối xử với người khác dựa trên mức độ ta thấy họ đáng được đối xử. Nếu ta thấy có tiềm năng, họ sẽ được thấy con người thật của ta. Bọn ‘anh hùng con con’ kia chẳng có gì đáng để ta quan tâm, còn các ngươi thì có. Hết chuyện,” ông đáp gọn lỏn, đúng chất Crow.
“Vậy có nghĩa là giờ ông sẽ dạy tôi Tuyệt Kỹ của Anh Hùng Huyền Thoại chứ?”
Amelia chen vào.
Tôi cũng nể cô thật, chưa chịu bỏ cuộc chuyện đó.
Hoặc có thể cô cũng bỏ rồi, vì cô không còn cúi đầu van nài ông ấy mỗi ngày nữa.
“Nếu cô thực sự muốn thì ta có thể thử. Nhưng ta không chịu trách nhiệm cho bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô đâu,” Crow thở dài, nói như buông xuôi.
Amelia thì suýt nữa nhảy cẫng lên vì mừng.
—-
Hai tuần sau khi chia tay nhóm anh hùng, cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân đến Uruk, thủ đô của quốc gia cùng tên.
Chúng tôi chậm hơn kế hoạch một chút vì phải dừng nhiều lần để Crow dạy Amelia những nguyên lý cơ bản của Tuyệt Kỹ Cực Hiếm “Đảo Ngược”, kỹ năng huyền thoại của vị anh hùng đầu tiên.
Các ký hiệu, ma văn và bài giảng của Crow khó đến mức ngay cả tôi, người có kỹ năng Thấu Hiểu Ngôn Ngữ cũng phải căng óc mới theo kịp.
Nhưng đó lại là trải nghiệm học hỏi thú vị.
Dù vậy tôi không nghe được hết, vì lúc họ tập luyện thì tôi phải lo nấu ăn, dọn dẹp.
May là Amelia đã dùng Pháp Thuật để tự tạo ra kỹ năng “Thông Hiểu” giúp cô dễ tiếp thu bài giảng hơn.
Nó không toàn diện như kỹ năng của tôi, mà giống một trợ lý học tập giúp cô xử lý mấy phần khó nhất, đồng thời tránh bị “tẩu hỏa nhập ma” bởi những ma văn phức tạp, điều tôi vẫn lo kể từ lúc Crow kể về các học trò cũ của ông ta.
Phải công nhận Crow dạy rất cừ, dù với tôi chẳng ai sánh bằng Chỉ Huy Saran.
“Được rồi, đến nơi rồi đấy. Chào mừng tới Uruk, Thành phố Nước.”
Cùng lúc với đám du khách bên cạnh, Amelia và tôi không nhịn được mà “ồ” lên khi nhìn thấy cảnh trước mặt.
Thành phố còn tráng lệ hơn tôi tưởng.
Giữa các tòa nhà là kênh rạch xanh biếc, những chiếc thuyền nhỏ len lỏi như kiến.
Kênh rộng đến nỗi nhìn từ xa thuyền trông tí hon, chẳng sợ va vào nhau.
Nước trong xanh, nhìn thấy tận đáy.
Tôi có thể đứng đó ngắm cả ngày mà không chán.
Crow thì chỉ liếc chúng tôi một cái, quay gót bỏ mặc hai đứa còn đang ngây người ra.
“Ta đi tìm nhà trọ như đã bàn nhé. Hai người cứ thong thả ngắm cảnh. Gặp Lia ở đài phun nước trung tâm thành phố. Ta sẽ cho người dẫn hai người về nhà trọ sau. Nhớ có mặt trước khi mặt trời lặn, không thì hai người ngủ ngoài đường cũng được,” Crow nói xong rồi biến mất.
Tôi tự hỏi bỏ mặc bạn bè trong một thành phố lạ như thế này có thật sự khôn ngoan không nữa.
“Thôi kệ. Hôm nay chắc hợp làm một buổi hẹn hò đấy, Amelia, cô thấy sao?”
“Hẹn… hò?”
Tôi chìa tay ra.
Cô ngập ngừng một chút rồi cũng đặt tay vào.
“Ừ. Hôm nay cô thích làm gì cũng được. Xem như phần thưởng cho 2 tuần cô cày bài vở.”
“Chưa ai từng thưởng gì cho thành tích của tôi bao giờ…”
Mặt Amelia đỏ lựng, cô khẽ nhích đến sát bên tôi.
Tôi khẽ cười, chợt hình dung những tháng năm cô làm công chúa của tộc Elf, gánh vác mọi thứ vì dân mình dù biết chẳng ai công nhận công lao.
“Vậy tôi vui vì mình là người đầu tiên. Nào, đi tìm Lia thôi.”
Uruk là thủ đô của quốc gia lớn nhất lục địa, tất nhiên rộng khủng khiếp.
Giá như Crow ít nhất chỉ hướng cho tụi tôi trước khi bỏ đi thì hay biết mấy.
Không biết trái phải thế này thì tìm quảng trường trung tâm kiểu gì?
“Kìa Akira! Thơm quá kìa!”
“Tôi cũng đang định nói thế.”
Mùi hương hấp dẫn từ một cửa tiệm gần đó khiến cả hai cùng nuốt nước bọt.
Mùi như hải sản nướng vậy, nhưng chắc chắn không phải tôm cua gì.
“Chú ơi, cho bọn cháu hai xiên đó nhé. À chú có thể chỉ giúp bọn cháu đường đến quảng trường đài phun trung tâm không ạ?”
Tôi hỏi.
“Có ngay! Cứ đi thẳng theo hướng này, đi một đoạn dài là tới thôi, không lạc được đâu!”
Tôi cảm ơn ông lão tốt bụng, vừa nhận hai xiên vừa nhờ chỉ đường.
Vừa đi vừa gặm, tôi nhận ra “sò” ở đây vị như cá nướng mà lại thơm như tôm, đúng kiểu “ẩm thực lai” lạ lùng.
“Ngon không?”
Tôi hỏi.
“Ừ! Ủa nhìn kìa! Chúng ta ăn tiếp món kia được không?”
Và thế là “buổi hẹn” của chúng tôi biến thành một chuyến dạo phố ăn vặt theo ý Amelia, chuyện tôi đoán trước ngay từ lúc mở lời rồi.
“Trời ơi, Akira! Bên này nè! Cái này trông ngon quá!”
Chúng tôi đi đúng đường nhưng cứ bị đồ ăn kéo chân, nên tiến chậm như rùa.
Tôi bắt đầu lo liệu có thất lễ với công chúa Lia không, dù Amelia cũng là công chúa.
“Đi nào Akira! Nhanh lên!”
Thực ra nhìn Amelia vui thế tôi cũng khó mà ngăn.
Nghĩ lại, từ lúc rời Đại Mê Cung Kantinen, hai đứa chưa có thời gian ở riêng với nhau nhiều.
Chúng tôi cũng chưa trao đổi thông tin gì mới.
Thậm chí tôi còn chưa nói cho cô biết lý do thật sự tới thành phố này, và cũng dự định… chưa nói luôn, dù đã hứa là không giấu gì nhau.
“Ơ Akira! Kia có phải đài phun trung tâm không?”
Trước mắt chúng tôi hiện ra một đài phun khổng lồ, còn cao hơn cả những tòa nhà xung quanh.
Có vẻ đây chính là nguồn nước chính cung cấp cho cả thành phố, đồng thời là biểu tượng của Uruk.
Khoảng 70% kênh rạch ở đây đều dẫn nước từ đây ra.
Cây Thánh đã hoành tráng rồi, giờ cái này còn hoành tráng hơn, thế giới này cái gì cũng to gấp mấy lần Nhật Bản.
“Aha! Đây rồi! Chờ hai người mãi!”
Một giọng quen vang lên.
Tôi và Amelia quay lại, thấy một cô gái mèo lanh lợi chạy tới với nụ cười rạng rỡ trên mặt.
“Lâu rồi không gặp, Công chúa Amelia, Akira!”
—-
“À mà này, Lia, cái kỹ năng Phản Kết Giới Linh Thể của cô có dùng đến Đảo Ngược của Crow không? Hay chỉ tình cờ giống thôi?”
Khi đang ngồi trên con thuyền dành riêng cho hoàng gia, tôi tranh thủ hỏi điều bấy lâu nay vướng trong đầu.
Vì ai cũng biết đây là thuyền hoàng gia nên các thuyền khác đều tự động tránh, nhường đường cho chúng tôi trôi nhẹ giữa kênh chính.
Căn phòng sang trọng được dẫn vào trên thuyền rõ ràng là dành riêng cho khách quý, khiến tôi thấy mình chẳng khác nào một con quạ lạc giữa kho báu của nhà vua.
Dù vậy, trà họ dọn ra quả thực tuyệt vời.
Tôi đã muốn hỏi Lia về kết giới đó từ trận đánh với Mahiro, nhưng vì cô ấy đã rời đi trước khi tôi tỉnh lại nên chẳng có cơ hội.
Tôi biết các hộ vệ như cô vốn nổi danh với pháp thuật phòng ngự, đặc biệt là kết giới.
Kỹ năng Kết Giới Linh Thể cô sở hữu cũng được coi là dạng cao cấp nhất của phép tạo kết giới trong thế giới này, thậm chí còn mạnh hơn cả Thánh Vực mà chỉ huy Saran từng dùng để bảo vệ chúng tôi khi lần đầu xuống mê cung.
Nó mang đến cảm giác che chở gần như thần thánh, khiến tôi tin chắc nó có thể chống đỡ cả những con quái khủng nhất ở tầng sâu nhất.
“Ô-ô không! Kết giới của tôi không hề dùng Đảo Ngược thật đâu, chỉ là bắt chước một phần thôi!”
Lia vội lắc đầu.
“Đúng là tôi dựa vào kỹ năng của ngài Crow để tạo ra nó, nhưng mỗi lần thấy ngài ấy dùng thì mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi chẳng thể nào học theo được! Như cậu đã thấy đấy, kết giới của tôi chỉ chịu nổi một đòn, tôi còn phải luyện nhiều lắm.”
Đúng là kết giới đó đã vỡ trong trận chiến với Mahiro.
Nhưng cô ấy không nhắc đến việc người phá nó chính là ác ma mạnh nhì thế giới, nên chỉ đỡ được một đòn thôi đã là đáng nể rồi.
“Để tôi hiểu cho rõ nhé. Đảo Ngược của Crow giống như kiểu ‘phản phép’, vô hiệu hóa mọi loại ma thuật. Còn Phản Kết Giới Linh Thể của cô cũng làm điều tương tự, nhưng có thể hủy mọi đòn công kích, kể cả phép thuật lẫn đòn vật lý, đúng không?”
Tôi hỏi lại cho chắc.
Trong đầu tôi hình dung kết giới đó như một tấm gương:
Crow thì vừa hủy phép đối phương vừa có thể phản công ngay, còn Lia thì chỉ có thể phản lại đòn tấn công, nhưng trong nhiều trường hợp như khi bị vây ở Đại Mê Cung Brute, điều đó lại cực kỳ hữu dụng.
“Đúng thế. Và tôi xin nhấn mạnh, việc nhờ sức mạnh linh hồn để dựng kết giới không phải chuyện đơn giản. Nếu tôi chỉ là một pháp sư tạo kết giới bình thường chứ không phải hộ vệ, thì chắc chắn không thể làm nổi,” Lia nói rõ.
Theo lời cô, bản thân cô không kiểm soát cách kết giới phản công ra sao.
Kết giới tự quyết định hết.
Nó thực sự chỉ là một bản sao mờ nhạt của kỹ năng của Crow.
“Mà cậu hỏi vậy làm gì?”
Cô nghiêng đầu.
Tôi giải thích rằng Amelia vừa học Đảo Ngược từ Crow, nên tôi muốn so sánh hai kỹ năng.
Nghe đến đó, Lia gần như nổ tung.
“C-cái gì cơ?!”
Ngay khoảnh khắc tôi thấy Lia hít sâu, tôi đã bịt tai chuẩn bị trước.
Amelia thì không kịp, nên phải hứng trọn tiếng hét rung trời.
“Thật luôn hả Akira?”
Amelia lườm tôi trách móc, còn tôi chỉ có thể cười trừ, nhún vai.
“Ngài Crow thực sự dạy Đảo Ngược cho Công chúa Amelia sao?!”
Lia run bần bật.
“H-hee, đúng vậy,” Amelia đáp, lùi ra sau vì khí thế dồn dập của Lia.
Cảnh tượng cứ như tôi đang nhìn hai nguyên thủ đối chất nhau vậy, dù thực tế họ không ngang hàng.
Amelia là người thừa kế chính thức của toàn bộ tộc Elf, còn Lia chỉ là công chúa nuôi của một quốc gia thú nhân, không có chút huyết thống hoàng gia nào.
Ai cũng thấy rõ ai quyền lực hơn.
“Khụ… Tôi xin lỗi. Tôi không nên mất bình tĩnh như thế,” Lia lên tiếng, rõ ràng có phần ngượng ngùng.
Tôi có thể hiểu vì sao cô sốc đến thế, nhất là khi cô tôn trọng Crow đến mức ấy.
“Dù sao thì, chuyện đó để nói kỹ sau nhé.”
Lia lấy lại tư thế đoan trang.
“Chúng ta sắp đến hoàng cung rồi.”
“Hoàng cung? Bọn tôi được diện kiến à?”
Tôi ngạc nhiên.
Khó mà tin một vị quốc vương lại cho một kẻ ám sát đáng ngờ như tôi bước vào lãnh địa của mình.
“Đúng vậy. Cha nuôi tôi muốn đón tiếp Công chúa Amelia… và cũng muốn gặp cậu nữa, Akira.”
Câu này thì tôi hoàn toàn không ngờ.
Nhà vua của quốc gia thú nhân lớn nhất lục địa lại muốn gặp tôi làm gì?
Không lẽ ông ta biết tôi được triệu hồi từ thế giới khác?
Hay đã nghe danh “ Thích khách câm lặng” của tôi?
Tôi chỉ mong không phải điều đó.
“Tôi cũng không rõ chi tiết, chỉ biết ông ấy biết cậu là mạo hiểm giả được quốc vương Elf coi trọng, và có một việc muốn nhờ cậu.”
Càng lúc mọi chuyện càng vô lý.
Thứ “tôn trọng” duy nhất mà quốc vương Elf dành cho tôi chẳng qua chỉ là miễn cưỡng để tôi làm vệ sĩ cho Amelia.
Thế mà giờ tôi lại được phép đường hoàng bước vào hoàng cung dù quá khứ lẫn thân phận đều chẳng rõ ràng.
“Chắc đành phải nghe trực tiếp từ miệng ông ta thôi,” tôi lẩm bẩm.
Sau đó cả nhóm im lặng một lúc.
Rồi tôi chợt nhớ ra điều muốn hỏi Lia.
“Này Lia, cô có biết một người tên Gram không? Nghe bảo là anh họ cô.”
Đôi tai Lia khẽ động, dấu hiệu cho thấy cô biết rõ cái tên ấy.
Còn Amelia thì vẫn ung dung nhét bánh ngọt vào miệng, như thể câu chuyện này chẳng dính dáng gì tới mình.
“Tôi chỉ là con nuôi của hoàng gia, đến đây thì ngài Gram đã rời chức thủ tướng rồi…”
Lia nói nhỏ, giọng có chút dè chừng.
“Không sao, cô cứ kể ấn tượng cá nhân thôi cũng được,” tôi nhìn Lia như muốn nói “làm ơn đừng giấu nữa”.
Cô thở dài, cuối cùng cũng chịu kể.
Tôi và Amelia ngả người ra ghế, sẵn sàng nghe chuyện.
“Ngài Gram là con trai duy nhất của chị gái quốc vương Igsam Lagoon. Hoàng tộc này rất hiếm khi có con khỏe mạnh, nên khi Gram chào đời, cả vương quốc ăn mừng lớn.”
Tôi vừa với tay lấy một chiếc bánh quy vừa nghĩ:
Ừm, đoán được hướng câu chuyện rồi đây.
“Vì được quốc vương Igsam và hoàng tộc nuông chiều từ bé, ngài Gram dần phát triển tính tự cao. Lâu dần, cậu ta tưởng như cả thế giới sinh ra để phục vụ mình.”
Sinh ra đã được nuôi trong nhung lụa, muốn gì có nấy.
Cũng chẳng thể trách khi đã đầu thai trúng “phe thắng”.
“Cuối cùng, Gram năn nỉ quốc vương cho làm thủ tướng. Từ đó trở đi cậu ta gần như không thể bị ngăn cản. Phụ nữ hầu hạ, trẻ con bị mua bán, đàn ông bị ép làm việc dơ bẩn cho cậu ta. Ai dám chống đối sẽ bị đội lính đánh thuê riêng thủ tiêu… Nói dễ hiểu thì Gram chẳng coi ai là con người, trừ khi người đó lọt vào mắt cậu ta. Người khác trong mắt cậu ta chỉ là đồ chơi.”
Rồi sau trò quyền lực đó, bị ép từ chức, giờ thành hội trưởng công hội nhỉ?
Tôi thầm nghĩ.
Lia còn nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ cúi gằm xuống.
“Nhưng ngay cả khi đã làm hội trưởng công hội, cậu ta vẫn tiếp tục tung hoành… đến mức giờ quốc vương cũng không ngăn nổi.”
Điều này tôi khó hiểu thật.
Làm sao cháu trai quốc vương lại có thể vượt quyền cả quốc vương?
“Vậy họ cứ để cậu ta tiếp tục lộng hành, dù đã bị coi như ‘đày’ khỏi triều đình?”
Amelia hỏi, thay tôi nói ra suy nghĩ.
“Không. Quyền lực Gram giờ chỉ ngang các hội trưởng công hội khác thôi. Nhưng điều đáng sợ là sức mạnh quân sự, chứ không phải quyền lực chính trị,” Lia đáp.
“Ý cô là mấy lính đánh thuê của hắn?”
tôi hỏi.
“Đúng vậy,” Lia gật đầu, nhấp một ngụm trà.
“Tôi ghét phải nói ra, nhưng… đội lính đánh thuê đó còn mạnh hơn cả quân đoàn tinh nhuệ nhất của đất nước này. Họ dùng thuốc phi pháp để tăng cường thể chất vượt xa người thường. Tôi thậm chí không còn dám gọi họ là con người. Uống vài liều là mất khả năng nói, tôi nghi ngờ họ chẳng còn cuộc sống bình thường. Họ chỉ là những cỗ máy giết người.”
Lia cắn môi.
Tôi chỉ có thể đoán cô đã từng chạm trán đám lính đó không ít lần.
“Cô còn biết gì về chúng không?”
Amelia hỏi, vừa nhồi thêm bánh ngọt vào miệng.
Tôi không biết cô có thưởng thức nổi vị bánh không, trông chúng sang trọng mà cô cứ như đang ném thẳng vào họng.
“Qua những gì tôi thấy… chuyển động của họ chẳng khác gì không kiểm soát nổi cơ thể. Chắc là tác dụng phụ của thuốc. Họ không khác gì những con rối giết người chỉ biết nghe lệnh. Tôi không phải chuyên gia, nhưng nghe nói vẫn có loại thuốc làm được như vậy.”
“Tôi không tưởng tượng nổi thuốc đó lại xuất phát từ nhà sản xuất hợp pháp,” tôi lẩm bẩm.
“Có lẽ phải có một kẻ thuộc dạng dược sĩ hay giả kim nào đó bí mật điều chế và bán trên chợ đen. Để tạo ra thuốc kiểu này phải có kỹ năng cực kỳ đặc biệt.”
“Đúng. Điều tra viên của chúng tôi cũng tìm hiểu, nhưng vẫn chưa có manh mối,” Lia đáp.
Sự tồn tại của hệ thống “chức nghiệp” và “chỉ số” đã thay đổi cách nhìn nhận thế giới, tôi đã thấm điều đó từ lúc đặt chân đến Morrigan.
Ở thế giới cũ, chẳng ai nghĩ mình đủ sức hạ quái vật.
Còn ở đây, nhờ có nghề nghiệp và số liệu hiện rõ, chúng tôi nhìn được ngay điểm mạnh, điểm yếu của mình.
Morrigan nguy hiểm hơn, nhưng cũng đơn giản hơn theo cách nào đó.
Nhưng điểm chung ở cả hai thế giới:
Luôn có kẻ dùng quyền lực cho mục đích tồi tệ.
Nghĩ mà xem, kẻ chế ra thứ thuốc biến người thành máy giết người đó lẽ ra có thể dùng kỹ năng để cứu người.
“Chẳng lạ gì điều tra viên chính thức gặp khó khăn. Loại người dính dáng tới thứ phi pháp này luôn rất giỏi ẩn mình,” tôi nói.
“Đúng vậy. Quốc vương Igsam cũng nghĩ thế. Tôi đoán đó chính là lý do ông muốn nhờ đến cậu,” Lia nói.
Khi hoàng cung dần hiện ra trước mắt, tôi ngẩng lên nhìn tòa kiến trúc và thở dài.
Đã đến lúc xem lời triệu kiến của quốc vương thú nhân là phúc lành hay tai họa.
Tôi không nghi ngờ gì nhưng đã học được bài học rằng không thể hoàn toàn tin lời một vị vua.
Tôi phải luôn cảnh giác.
Tòa cung điện khổng lồ nằm lọt thỏm trong một thung lũng ven sông, kẹp giữa những dãy núi, vừa tráng lệ vừa tĩnh mịch hơn hẳn cả lâu đài ở Retice lẫn cung điện hữu cơ của vương quốc Elf.
Thú thật, tôi cứ tưởng với một tộc nổi tiếng nóng nảy thì cung điện của họ sẽ phải thô ráp hay náo nhiệt hơn cơ.
“Chào mừng đến hoàng cung. Đi đứng cẩn thận kẻo trượt chân đấy.”
Vì tòa lâu đài bắc ngang qua sông nên không khí hơi ẩm, nhưng dễ chịu.
Tôi ngẩng đầu lên, sững lại một lúc, tháp cao nhất đến nỗi tôi không nhìn thấy đỉnh.
Trông y như trường học phép thuật trong truyện tranh vậy.
“Ừ thì tôi hiểu, núi bao quanh sẽ tự nhiên thành tường chắn. Nhưng nếu kẻ địch tấn công từ trên đỉnh núi xuống thì sao?”
Tôi hỏi Lia ngay sau khi chúng tôi xuống thuyền.
“Không sao hết.”
Cô mỉm cười lắc đầu.
“Cả khu vực này được bao phủ bởi một kết giới khổng lồ hình cầu, từ trên cao xuống tận lòng đất. Khó mà xâm nhập lắm.”
Nhìn vẻ tự tin của Lia, tôi đoán chắc đó là kết giới do cô dựng lên.
Tôi ngẩng đầu thêm lần nữa, thấy màng chắn trong suốt bao trùm lâu đài.
Chỉ một phép Kết giới Linh thể thôi mà bảo vệ được cả cung điện ư?
“Đi thôi, hai người. Thính phòng của Đức Vua Igsam ở ngay phía trước.”
Thính phòng rộng khôn tả, giống hệt nơi chúng tôi từng được triệu đến ở Retice.
Tôi chẳng hiểu sao thế giới này cứ mê xây phòng tiếp khách to khổng lồ, trong khi một căn bằng phòng hội học sinh trường tôi thôi cũng đủ xài rồi.
Trong căn phòng mênh mông đó chỉ có nhà vua, một thú nhân có ngoại hình như sư tử đang ngồi trên ngai và một kỵ sĩ hình dáng như ngựa đứng cạnh.
Tôi dùng kỹ năng “Cảm nhận Hiện diện” quét thử cũng không thấy ai ẩn nấp, đúng là chỉ có 5 người tất cả.
Mà lạ thay, điều đó khiến tôi thấy bất an hơn.
“Thưa Phụ vương, con đưa đến đây Công chúa Amelia Rosequartz của tộc Elf và hộ vệ của cô, anh hùng được triệu hồi Akira Oda, theo lời Người dặn,” Lia khom người báo cáo.
Chúng tôi cũng vội cúi chào theo.
Tôi vốn định giấu chuyện mình đến từ thế giới khác, nhưng xem ra Lia đã nói hết với cha mình.
Nhà vua thì thầm trao đổi gì đó với kỵ sĩ bên cạnh, rồi mới hướng về phía chúng tôi.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì thấy ông ta cười tươi như mở hội.
“Tốt lắm, cảm ơn con, Lia. Mời tất cả lại gần.”
Nụ cười thì hiền hòa thật, nhưng ánh mắt ông ta khiến tôi rùng mình như thể nhìn tôi mà nuốt nước miếng.
Tôi giả vờ không nhận ra, tiến gần ngai vàng.
Kỵ sĩ kia liếc tôi một lượt rồi khẽ “hừm” đầy kênh kiệu.
Lia lùi về phía sau ngai, nhường cho Đức Vua Igsam lên tiếng.
“Ta cảm ơn Công chúa Amelia đã đáp lại lời mời. Và cả Ngài Oda nữa,” ông ta nói với vẻ vui tươi rồi đứng dậy.
Tôi cũng chẳng rõ phép tắc khi gặp quốc vương dị tộc ra sao, đành nhìn Amelia làm gì thì làm theo.
Thật ra tôi cũng chẳng muốn quá lễ phép, vì tôi biết ông ta triệu mình đến đây để nhờ vả.
Nhưng tôi không muốn mình thất thố rồi làm Amelia mang tiếng.
“Lâu lắm rồi mới gặp, Đức Vua Igsam,” Amelia nói.
“Phải, lâu thật đấy! Này, chuyện mà lần trước chúng ta bàn đến, cô đã suy nghĩ thêm chưa?”
Nhà vua hỏi, và mặt Amelia lập tức co rúm như vừa nuốt phải bát côn trùng.
Tôi không biết chuyện gì, nhưng phản ứng ấy chắc chắn không vui vẻ gì.
Ngay lúc tôi định bỏ qua vì nghĩ “không phải chuyện mình”, Amelia quay sang nhìn tôi.
“E là vị trí đó Akira đã nắm rồi, thưa Đức Vua,” cô đỏ mặt đáp.
Cái gì cơ?
Hai người đang nói cái gì thế?
Nhà vua chau mày một chút rồi lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Ra vậy… Thật đáng tiếc. Thôi được, bỏ qua phần xã giao, ta vào thẳng vấn đề nhé?”
Ông ta ngồi xuống ngai, kỵ sĩ liền bước lên một bước.
“Công chúa Amelia, cho phép ta tự giới thiệu. Ta là Victor, kỵ sĩ thuộc cận vệ hoàng gia và cũng là cận thần của Đức Vua. Hân hạnh được diện kiến,” gã người ngựa cúi chào Amelia, miệng cười lả lơi nhưng hoàn toàn bỏ qua tôi.
Amelia khẽ gật đầu rồi quay lại phía Đức Vua.
Tôi thấy gân xanh trên trán Victor nổi lên, rõ ràng hắn khó chịu vì bị cô phớt lờ.
Tôi đành quay lại chú ý vào nhà vua.
“Trước hết, ta xin cảm ơn ngươi đã trợ giúp con gái ta trong Đại Mê Cung Brute, đưa nó bình an trở về. Là cha nuôi và là quốc vương, ta thực sự biết ơn ngươi,” nhà vua nói và hơi cúi người.
Nhưng Amelia vội lắc đầu.
“Chuyện đó xảy ra cũng do chính tôi dại dột để bị bắt cóc. Lia chỉ đến cứu tôi thôi. Nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Crow và Akira mới đúng.”
“Vậy à. Thế thì ta phải gửi lời cảm tạ Crow nữa.”
Này!
Tôi có tàng hình đâu nhỉ?
Bắt đầu thấy mình bị cố tình ngó lơ đây.
“Giờ đến chuyện quan trọng hơn,” nhà vua nói, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tôi.
Và đúng lúc ấy, kỹ năng “Cảm nhận Nguy hiểm” của tôi réo lên inh ỏi.
Hay nhỉ.
Báo động ngay khi đã muộn.
“Nghe nói ngươi là một trong những anh hùng được triệu hồi. Akira Oda, đúng không? Ta có một việc muốn nhờ ngươi, mong ngươi nhận lời.”
“Tùy việc đã,” tôi đáp, cố gắng nuốt xuống tiếng thở dài.
“Ngươi ăn nói với Đức Vua mà dám bất kính vậy sao?!”
Victor gầm lên, bực bội trước giọng điệu thẳng thừng của tôi.
Tôi không kìm được nữa mà thở dài ra một tiếng rõ to.
Tôi đã cố hết sức để lịch sự rồi mà.
“Ngài thực sự mong tôi nhận lời mà còn chưa nói rõ việc gì sao? Cho tôi biết chi tiết công việc và thù lao trước đã, rồi nói tiếp,” tôi đáp.
Đức Vua Igsam mỉm một nụ cười nhạt.
“Có vẻ anh hùng từ thế giới khác khôn ngoan hơn ta tưởng. Được thôi… Ta muốn cậu thực hiện một vụ ám sát cho ta. Đổi lại, ta sẽ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cậu trong phạm vi lãnh thổ của ta.”
Nhìn nụ cười nhếch trên gương mặt ông ta, tôi chợt nhận ra đây chính xác là kiểu người mà tôi ghét nhất.
“Xin lỗi, không có chuyện đó đâu.”
“Cái… gì cơ?!”
Victor trợn mắt, như thể không tin nổi có người dám nói “không” với vua của mình.
“Tại sao lại từ chối?”
Nhà vua hỏi.
“Ta nghe nói cậu liên tục bị quái vật và kẻ xấu tấn công kể từ khi tới thế giới này. Không chỉ bọn cướp ở lãnh địa Elf, mà cả ở Ur và Mali nữa. Ta tưởng điều quan trọng nhất với những kẻ từ thế giới an nhàn như các người là an toàn và tự do cơ mà. Ở nơi không có chiến tranh hay khổ đau, chắc cậu quý mạng lắm chứ?”
Tôi không biết ông ta lấy thông tin ở đâu ra, nhưng rõ ràng có nhiều hiểu lầm về thế giới chúng tôi.
“Không có ý gì đâu, nhưng tôi tự lo cho mình được. Tôi không cần sự bảo vệ của ngài.”
Có lẽ ông ta không hiểu tôi cấp cao đến mức nào, chứ chỉ cần nhìn qua trang trạng thái của mấy người trong cung là tôi biết chẳng ai đụng được mình.
Dĩ nhiên họ cũng không có cách nào nhìn thấy chỉ số của tôi.
Với lại, nếu ông ta đã biết về những lần tôi bị tấn công, lẽ nào không biết tôi từng quét sạch cả bầy quái vật chỉ trong chớp mắt?
“Xạo quá cậu nhóc!”
Victor bật cười khẩy.
“Chắc cậu tự tung tin đồn về chiến công ở Ur chứ gì!”
Tôi cũng hiểu gã người ngựa kia nghi ngờ.
Người ngoài chưa từng chứng kiến Hắc Ma pháp của tôi thì khó mà tin nổi cả đám quái vật bị nuốt gọn chỉ trong nháy mắt.
“Ồ, vậy là anh đang gọi cậu ấy là kẻ nói dối đấy à?”
Amelia cau mày lên tiếng. “Vậy dựa vào đâu mà anh cho rằng mấy lời đồn kia sai?”
“Thế dựa vào đâu mà cô chắc là cậu ta không bịa? Người ta nói lúc đó cô đang bị bắt cóc mà! Không đời nào một thằng nhóc gầy gò thế này có thể tiêu diệt cả trăm con quái chỉ với một cái phẩy tay!”
Vậy là đã đến màn đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Gã này lấy tư cách gì mà phán xét thế? Còn Đức Vua Igsam thì chẳng thèm can thiệp, chỉ ngồi nhìn thích thú.
Khóe mắt tôi liếc sang Amelia, thấy mặt cô càng lúc càng cau lại.
Có lẽ tôi chưa từng thấy cô giận đến vậy.
“Việc anh nhận được tin tức về cuộc tấn công chứng tỏ có người tận mắt chứng kiến và sống sót để kể lại. Anh định không tin lời đồng đội của mình luôn à? Và tôi biết rõ khả năng của Akira hơn bất kỳ kẻ nào mới gặp cậu ấy hôm nay. Vậy nên làm ơn câm miệng lại. Cái màn cà khịa rẻ tiền của anh đang làm tôi ngứa tai.”
Ui chà.
Tôi có cảm giác như vừa chứng kiến một vụ hành quyết bằng lời.
Chưa từng thấy ai bị “đánh” bằng miệng tan nát như vậy.
Cách cô nói chuyện thể hiện rõ cô đã sống lâu hơn tất cả những người ở đây.
Victor nghiến răng nín thinh.
“Tôi không thể chứng thực tính xác thực của những lời đồn hôm đó, vì tôi không có mặt,” Amelia tiếp lời, “nhưng sự vắng mặt của tôi không đồng nghĩa Akira nói dối. Vậy nên tranh cãi chuyện này là vô ích… hãy quay lại chủ đề chính. Đức Vua muốn Akira ám sát ai?”
À phải, vụ ám sát.
Suýt nữa tôi quên béng.
Chắc do tức khi nghe người ta nghi ngờ khả năng của mình.
“Là những mạo hiểm giả, hẳn hai người cũng đã biết tên hắn rồi,” Đức Vua bắt đầu.“Người ta muốn các ngươi ám sát chính là Hội trưởng Chi nhánh Uruk, Gram.”
Và đó chính là cái tên ông ta thốt ra.
Lia giật mình.
Amelia và tôi cũng vậy.
“Ngài muốn ám sát cháu ruột mình,” tôi nói thẳng.
Quả là một yêu cầu khó tin.
Một vị vua thuê người giết người trong hoàng tộc.
Tôi không phải công dân của ông ta nên ông ta không thể ra lệnh cho tôi, nhưng quyền lực của ông ta vẫn khiến tôi phải cân nhắc.
“Vậy ra ngươi biết Gram rồi. Tốt, đỡ phải giải thích. Giết hắn, và ta sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi.”
“Ngài có nghe tôi nói không?”
Tôi nhíu mày.
“Tôi đủ mạnh để tự bảo vệ mình, và tôi không nhận mấy vụ ám sát.”
Ông ta bắt đầu khiến tôi bực mình.
Nhưng trước khi tôi phát cáu, Amelia nắm tay tôi.
“Thế này nhé,” cô đề nghị.
“Ngài cho chiến binh mạnh nhất trong cung xuống đấu với Akira. Nếu Akira thua, chúng tôi chấp nhận điều kiện của ngài. Còn nếu cậu ấy thắng, ngài phải để chúng tôi rời đi bình an. Được chứ, Akira?”
Tôi gật đầu, ngẩng lên nhìn ngai vàng.
“Cô chắc chứ, Công chúa Amelia? Cậu ta có thể là anh hùng được triệu hồi, nhưng không đời nào thắng nổi một thú nhân đâu,” Đức Vua nói, tay chống lên tay ghế ngai.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Trong thế giới này, ma tộc đứng trên hết, rồi đến Elf, thú nhân, còn loài người là yếu nhất.
Chính quan niệm đó khiến Victor nghi ngờ tôi và khiến Đức Vua đưa ra “bảo hộ” thay vì tiền thưởng.
Tất cả chỉ vì tôi là con người, mà con người thì yếu.
“Ngài nhầm rồi,” tôi đáp.
“Tôi cũng không phải loại người im miệng chịu nhục khi có kẻ gọi mình là kẻ nói dối trước mặt người con gái tôi yêu.”
“Vậy ta chỉ mong cậu sẽ không hối hận vì làm trò hề trước mặt cô ấy khi thua cuộc.”
—-
Không muốn gây ồn ào trong một tòa nhà đẹp đẽ thế này, cả bọn kéo nhau ra sân trong của lâu đài.
Bước lên bệ đấu cao, tôi mới lần đầu nhìn kỹ Victor và hơi khựng lại.
Lúc trước, phần thân dưới của hắn bị che bởi ngai vàng, giờ thì lộ ra hoàn toàn.
“Ồ… centaur à…?”
Hắn không chỉ là “người ngựa” bình thường mà đúng nghĩa nửa người nửa ngựa.
Từ lúc đặt chân đến Brute, tôi gặp đủ kiểu thú nhân nhưng chưa bao giờ thấy ai thiên về “thú” nhiều đến vậy.
Đa số chỉ mang vài đặc điểm hay nét mặt của thú, còn Victor thì từ thắt lưng trở xuống là nguyên một con ngựa.
Không biết tin đồn lan đi kiểu gì mà một đám đông khổng lồ đã tụ tập xem trận đấu.
Đông đến mức tôi nghi ngờ họ đã chờ sẵn để hóng chuyện.
Cung điện vốn yên tĩnh, nhưng riêng khu vực này thì nhốn nháo như hội.
Phần lớn khán giả là binh lính, nhưng cũng có không ít quan chức, làm tôi tự hỏi họ có nên xem khi đang trong giờ làm không.
Có vẻ đấu tay đôi là thú vui cực thịnh ở thế giới này.
Tôi còn hiểu được ở Brute vì tính khí nóng nảy của thú nhân, nhưng ngay cả bọn elf yêu hòa bình cũng hứng thú như vậy thì hơi lạ.
Khi Quốc vương Igsam (dẫn theo Lia và Amelia) bước ra ban công tầng hai, cả đám đông đang ồn ào bỗng im phăng phắc.
Họ kỷ luật hơn lính ở Retice nhiều, đó là điều chắc chắn.
Bình thường, chỉ cần thấy mặt Amelia là đám đàn ông đã nhốn nháo rồi.
“Được rồi. Hôm nay chúng ta tụ tập tại đây để chứng kiến trận đấu giữa anh hùng được triệu hồi, Akira Oda và chiến binh mạnh nhất của lâu đài, Victor.”
Nghe Victor là “chiến binh mạnh nhất lâu đài” tôi cũng hơi bất ngờ.
Nhìn hắn trước đó giống một công chức bàn giấy hơn, trong khi nhiều binh lính phía dưới còn cơ bắp hơn hẳn.
Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Đám đông bắt đầu xì xào khi nghe tôi là anh hùng được triệu hồi.
Điều này chẳng có gì lạ, vì ngoài tôi và nhóm đồng đội, toàn bộ bạn học khác của tôi vẫn bị giam chặt ở Retice, chẳng ai biết sống chết thế nào.
Còn có tin đồn buổi lễ triệu hồi anh hùng lần này thất bại hoàn toàn, Retice chỉ đang che giấu thôi.
“Ta, Igsam Lagoon, quốc vương của đại quốc thú nhân Uruk, chính thức công nhận trận đấu này là một cuộc tỷ thí hợp pháp, không chỉ là mâu thuẫn cá nhân. Hai đấu sĩ, hãy vào vị trí và chuẩn bị.”
Victor vác đại phủ trên vai, còn tôi rút ra hai con dao găm làm từ di hài Yato-no-Kami, cầm theo kiểu ngược.
“Bắt đầu!”
Quốc vương Igsam tuyên bố từ trên ban công.
Ngay lập tức, Victor lao tới, móng guốc nện rầm rập, đại phủ bổ xuống như trời giáng.
“Ui, xém tí nữa…”
Tôi buột miệng.
Thật ra tôi né dễ như chơi, nhưng nghe tiếng reo hò bên dưới thì biết khán giả đã bị ấn tượng.
“Ôi trời! Hắn né được kìa?!”
“Chắc tôi còn né không nổi…”
Victor hụt đòn, lập tức kéo giãn khoảng cách.
Cả hai chúng tôi lượn quanh mép sàn đấu, nhìn chằm chằm nhau.
“Khi lần đầu nghe chuyện ‘sát thủ đánh như chiến binh’, tôi còn tưởng trò đùa, nhưng có vẻ cậu cũng có nghề đấy…”
Victor gầm gừ.
Tôi hơi bất ngờ vì hắn nói chuyện giữa lúc đấu, nhưng vẫn cảnh giác chờ hắn ra đòn.
“Nhưng để xem cậu né nổi chiêu này không!”
Hắn vung đại phủ còn nhanh hơn lúc nãy, nhưng tôi vẫn né gọn.
Lần này hắn đoán trước và xoay người theo đường chém.
“Hup!”
Không muốn bị bổ đôi, tôi bật nhảy tránh đòn rồi đáp xuống ngay lưỡi đại phủ của Victor.
“Cái…?!”
Hắn sững người.
“Hiyah!”
Tôi lao xuống, vung dao găm chém vào cổ hắn nhưng Victor nhanh tay kéo đại phủ lên đỡ.
Tôi xoay người đáp đất an toàn nhưng chưa kịp thở đã thấy Victor lao tới, phủ vung lên cao.
“Nhìn thằng nhỏ nhảy như diễn viên xiếc kìa!”
“Tốc độ gì kinh thế?!”
“Tôi còn không thấy hắn di chuyển…”
Trong tiếng trầm trồ của khán giả, đại phủ bổ xuống va chát chúa với hai con dao găm.
Tôi không có sức vóc như hắn nhưng vẫn thắng thế trong pha khóa lưỡi.
Dồn hết lực, tôi hất mạnh lên, đại phủ văng khỏi tay Victor, rơi cắm xuống đất.
“Đ-đủ rồi!”
Quốc vương Igsam hét lên khi tôi lao dao găm về phía Victor đang ngã ngửa.
Ngước lên ban công tầng hai, tôi bắt gặp ánh mắt Amelia.
Cô nhép môi gì đó, có lẽ kiểu “đừng có khoe quá” như đã nhìn thấu ý định của tôi.
Quả thật tôi cố kéo dài trận đấu cho khán giả xem, chứ tôi hoàn toàn có thể kết thúc ngay từ đầu.
“Đứng dậy nổi không?”
Tôi chìa tay ra kéo Victor lên.
Hắn lẩm bẩm khó tin, rõ ràng không ngờ một con người lại thắng một centaur mạnh mẽ như mình.
“Đừng có đụng vào tao!”
Hắn gạt phắt tay tôi.
“Tránh xa bàn tay bẩn thỉu của con người! Làm sao một thằng lùn thảm hại như mày lại thắng tao được?!”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vẻ bình tĩnh biến mất hoàn toàn.
Tôi hơi khó hiểu, chẳng lẽ tôi xúc phạm hắn đến vậy?
Vài binh lính khác phải kéo hắn vào trong, hắn vừa vùng vẫy vừa gào.
Một người lính khác bước đến, thay mặt Victor xin lỗi:
“Xin lỗi nhé. Victor thực ra là người tốt. Nhưng hắn từng gặp chuyện rất tệ với con người, nên cứ ai chạm vào là hắn lại phản ứng như thế. Miễn cậu giữ khoảng cách, nói chuyện thì vẫn bình thường.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi gật đầu.
Rõ ràng hắn được đồng đội quý mến.
Nếu hắn thực sự trải qua chuyện kinh khủng trong quá khứ thì tôi cũng chẳng trách được.
Dù tôi cảm nhận hắn có chút định kiến với mình, tôi vẫn quyết định bỏ qua.
“Trời ạ, mấy chiêu vừa rồi của cậu bá đạo thật!”
“Ừ, điên luôn! Lần sau đấu với tôi nhé!”
“Không, tôi trước!”
“Ờ… không vấn đề gì. Cứ lên hết đi, tôi cân được,” tôi cười gượng, và đám lính bên dưới reo hò ầm ĩ.
Đúng là chịu thua mấy thú nhân này.
Tôi biết thú nhân mê đánh nhau, nhưng không ngờ họ lại thích cảm giác bị đánh bầm dập đến thế.
Tôi chỉ mong không ai xem việc này là phạm luật đấu tay đôi gì đó, nhưng có quan chức cấp cao đứng coi thì chắc ổn thôi.
Bốn tên lính nhảy lên sàn, đám còn lại bên dưới thì nhao nhao cổ vũ.
“Xin chào tất cả! Tôi là Tomaz, chỉ huy Đội Kỵ sĩ số 55 của Uruk, hôm nay sẽ làm trọng tài! Nếu ai hạ gục được Ngài Oda, tôi sẽ đãi một chai rượu hảo hạng! Nào, cho ngài ấy thấy sức mạnh của các cậu đi!”
“Ồ! Hôm nay Chỉ huy Tomaz vui vẻ ghê!”
“Ê, cho tôi đánh trận sau với?! Cho tôi với?!”
Chớp mắt cái đã có treo thưởng cho trận đấu giao hữu này, không lạ gì khi đám lính hăng máu muốn thử sức.
Nhưng tôi thì không có cả ngày để chơi với họ.
Nếu không về lại đài phun nước trung tâm trước khi mặt trời lặn, chắc cả bọn ngủ ngoài đường mất.
Tôi liếc lên ban công tầng hai mong Amelia, Lia hay thậm chí nhà vua ra cứu vớt, nhưng chả thấy ai.
Đúng là lúc cần người động viên mà cũng chẳng có.
“Trận đấu bắt đầu!”
Ngay khi trọng tài hô hiệu lệnh, tôi kích hoạt kỹ năng Ẩn Thân.
Thời gian có hạn nên phải giải quyết gọn lẹ.
“Ối, hắn biến mất kìa?!”
“Chắc là kỹ năng gì đó!”
“Có ai có kỹ năng Phá Ảo Ảnh không?!”
Khi mấy tên lính vung vũ khí loạn xạ vào không khí, tôi lẻn ra sau kẻ có chỉ số cao nhất nhóm.
Một đòn chặt ngay sau gáy, hắn rên khẽ rồi gục xuống bất tỉnh.
“Cẩn thận nào bà con! Chỉ huy Gen đã nằm đo ván rồi! Không kịp kêu cứu luôn! Giờ chỉ còn ba đấu sĩ! Ai sẽ hạ được thích khách đây?! Có ai kéo Chỉ huy Gen ra khỏi sân không?!”
Wow, thành sự kiện lớn thật rồi.
Cả MC dẫn chương trình cũng có luôn.
Tôi lao tới, đập cán dao vào bụng kẻ mạnh nhì, hắn gập người rồi ngã lăn.
“Thêm một người gục nữa! Chỉ còn hai kẻ thách đấu!”
Chắc tôi nên tắt kỹ năng Ẩn Thân thôi.
Làm cả trận mà không lộ mặt thì cũng không công bằng, trong khi đám đông đang phấn khích thế này.
“Nhìn kìa! Ngài Oda đã tắt kỹ năng và xuất hiện lại rồi! Giờ là cơ hội, xông lên!”
Giọng ông MC mỗi lúc một thiên vị, nhưng trọng tài thiên vị thì có tác dụng gì đâu.
“Không có gì riêng tư đâu nhóc…”
“…nhưng trận này kết thúc ở đây!”
Hai kẻ còn lại lao vào cùng lúc, như thể đã tập bài này trước.
Tôi cũng không trách họ, tới lúc này mà không hợp lực thì sao thắng được.
“Khá lắm, nhưng chưa đủ.”
Tôi né gọn hai đòn rồi chặt nhẹ vào gáy từng đứa.
Cảnh tượng như phim kiếm hiệp:
Hai người còn đứng mấy giây sau đó mới gục xuống gối.
Tôi cứ nghĩ kiểu này chỉ có trong phim, ai ngờ ngoài đời cũng có thật.
“Xong rồi! Ngài Oda vẫn bất bại!”
Nghe lời Amelia dặn, tôi đã tập thói quen kiểm tra chỉ số mọi người.
Nhờ đó tôi biết ai cần hạ trước.
Tuy nhiên, dùng kỹ năng này lâu hoặc trên mục tiêu đang di chuyển thì đau đầu khủng khiếp, nên phải cẩn thận.
Nhưng rõ ràng nó rất đáng giá trong chiến đấu.
Khi mấy đấu sĩ bất tỉnh được kéo ra, 5 người khác lại hăm hở bước lên thay. Tôi thở dài.
Xem ra không bao giờ hết người muốn thử vận may.
Tôi vốn định hỏi Nhà vua Igsam vài câu, nhưng tình hình này chắc chẳng kịp quay lại cho buổi hẹn lúc hoàng hôn mà Crow đã sắp.
—-
“Cậu nghĩ mình kịp giờ không, Akira?”
“Khó nói lắm.”
Tôi dành cả buổi chiều để hạ gục từng đối thủ mà vẫn chẳng đổ giọt mồ hôi nào.
Sau đó còn phải từ chối lời mời nhậu của vài sĩ quan cấp cao.
Tôi giải thích mình chưa đủ tuổi nhưng họ chả hiểu (hình như ở đây không có luật tuổi uống rượu), cuối cùng tôi đành bịa ra chuyện loài người không hợp rượu rồi lén chuồn nhờ Lia xuất hiện đúng lúc để đánh lạc hướng họ.
Không nhờ vậy chắc chúng tôi đã rời cung sớm hơn nhiều.
Lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn, còn thuyền thì lừ đừ.
Dù đi đường thẳng trên kênh với tốc độ nhanh nhất mà hoàng gia cho phép, tôi vẫn không chắc kịp giờ.
“Hình như hôm nay tôi cũng chưa thực hiện được lời hẹn đưa Amelia đi chơi ha?”
Tôi thở ra khi thả người xuống chiếc ghế dài êm ái, chợt nhớ mình đã hứa sẽ để cô ấy chọn làm gì hôm nay.
Amelia chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Lâu lắm rồi mới được thấy cậu đánh nhau như thế.”
Thật vậy sao?
Tôi nghiêng đầu nghĩ lại.
Trước khi đến Uruk là cuộc thi sắc đẹp ở Mali, trước đó nữa lần cuối tôi rút vũ khí trước mặt cô là khi nó còn nguyên dạng, chưa tách ra thành cặp dao găm.
“Tôi thích nhìn cậu chiến đấu lắm. Hôm nay trông cậu ngầu lắm.”
Tôi không ngờ cô lại khen, vội che miệng quay đi để giấu vẻ mặt.
Không có gương nhưng tôi chắc lúc đó mình nhìn ngố lắm.
“Ừ? Nghe cô nói vậy tôi vui thật đấy,” tôi cố tỏ ra bình thản, trong khi Amelia ngồi xuống bên cạnh.
Dù không nhìn, tôi vẫn hình dung được nụ cười đầy mê hoặc trên môi cô ấy.
“Tôi thật sự mừng vì đã lên đường cùng cậu, Akira. Nếu vẫn ở lại miền đất của tộc Elf, chắc tôi chẳng bao giờ được trải qua nhiều điều kịch tính thế này. Chưa kể đồ ăn ngon không kể xiết… nhưng hơn hết, tôi thích ở cạnh cậu. Khi ở bên cậu, ngày nào cũng vui… nên cảm ơn cậu đã kéo tôi đi theo.”
Trời ạ, nghe càng lúc càng xấu hổ. Nhưng tôi thấy mình phải trả lời nghiêm túc, thế là nuốt hết ngượng ngùng, quay sang nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi không kéo cô vào chuyện gì cả. Chính cô nói muốn đi theo tôi. Cô tự chọn con đường rồi tự bước đi trên đó. Nếu có gì, thì tôi mới là người phải cảm ơn vì cô đã chọn ở cạnh một kẻ như tôi thay vì gia đình. Cảm ơn cô, Amelia.”
“Wow, Akira. Sao lúc nào cậu cũng biết cách nói mấy câu làm tôi yên lòng thế nhỉ?”
“Tôi cũng không biết nữa… Thôi nào, sắp tới đài phun nước rồi. Mình chuẩn bị cập bến đi.”
Amelia gật đầu.
Tôi nắm lấy tay cô, cả hai cùng bước ra boong tàu, trước mắt là hoàng hôn đỏ rực đẹp đến mức tôi chợt nhớ về những buổi chiều ở Nhật.
Có vẻ như lần hẹn này chúng tôi vẫn kịp giờ.
POV: Amelia Rosequartz
Ngay khoảnh khắc Akira giành chiến thắng trong trận đấu, tôi thấy rõ sự bối rối hiện trên gương mặt Quốc vương Igsam.
“Không thể nào… Làm sao một con người có thể đánh bại thú nhân được? Điều này hoàn toàn phi lý!”
Lia, người từng tận mắt chứng kiến sức mạnh của Akira dưới lòng Đại mê cung Brute, chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên.
Chính sự bình thản đó càng khiến phản ứng thái quá của Quốc vương Igsam nổi bật hơn.
“Tại sao Ngài lại kích động đến vậy? Điều này vốn nằm trong dự đoán, nhất là khi Akira từng đánh bại cả chị gái tôi. Với lại, nếu Ngài đã nắm rõ hành trình của chúng tôi, lẽ nào lại không biết vụ Kilika?”
Tôi nói, và Quốc vương Igsam im lặng.
Sự im lặng ấy chẳng khác nào xác nhận nghi ngờ trong lòng tôi.
“Thực tế, có vẻ như Ngài chỉ biết đến những lần chúng tôi chạm trán với thú nhân của vương quốc này. Ngài có thể giải thích vì sao không?”
Tôi đã nghe Akira kể về bọn buôn người chúng tôi gặp ở lãnh địa Elf mang trên kiếm biểu tượng của Uruk, và rằng dù Gram là kẻ thuê chúng, chúng hoàn toàn có thể là lính của chính vương quốc này.
Tôi không muốn tin rằng Quốc vương Igsam lại ra lệnh cho người của mình bắt cóc đồng bào Elf, nhưng chỉ cần có một chút khả năng ông ta gây nguy hiểm cho Akira thôi, tôi cũng phải tìm hiểu đến cùng.
Tôi sẽ không để bất kỳ ai động tới Akira dù đó là một vị vua hay thậm chí là một vị thần.
Quốc vương Igsam rời khỏi ban công, ngồi xuống chiếc sofa xa hoa trong phòng kế bên.
“Được thôi. Ngồi xuống đó đi. Lia, con làm ơn bảo họ mang vài thức uống lên cho chúng ta nhé?”
“Vâng, thưa Phụ Vương,” Lia đáp, rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nghe Quốc vương Igsam bắt đầu nói.
“Trước hết, sao cô không kể hết những gì cô biết về Gram?”
“Tôi biết hắn là cháu trai chị gái Ngài, được cưng chiều từ nhỏ vì hoàng tộc khó có con. Chính vì thế hắn dựa vào đặc quyền để làm những điều mình thích. Đến giờ, dù chỉ còn là hội trưởng một bang hội, hắn vẫn tiếp tục lộng hành. Hắn dính líu đến buôn bán ma túy, ngay cả Ngài cũng không ngăn được,” tôi tóm lược lời Lia đã kể cho chúng tôi trên thuyền.
Quốc vương Igsam cau mày, nhưng gật đầu.
“Đúng vậy. Dù có cả quân đội hoàng gia trong tay, ta cũng không thể thắng nổi đám lính đánh thuê được tăng lực nhờ thuốc của Gram. Đám cướp tấn công các người ở lãnh địa Elf vốn cũng là lính của ta, nhưng ta đã mất họ vào tay thuốc của Gram. Ta đang cố phân biệt ai bị khống chế, ai không, nhưng thật sự rất khó. Ta bất lực. Từ bé nó đã khôn ngoan, giờ thì nó vượt mặt ta hoàn toàn.”
“Vậy tại sao Ngài lại muốn thuê Akira ám sát Gram, trong khi rõ ràng Ngài không tin tưởng khả năng của anh ấy?”
Một vị vua chắc chắn phải có vài thích khách riêng.
Không quốc gia nào lớn như Uruk mà không từng nhúng tay vào chuyện bẩn thỉu.
“Vì nếu một thích khách của ta thất bại và lộ ra hắn thuộc quyền ta, đó có thể là cái cớ cho một cuộc đảo chính. Còn bạn thích khách của cô không có dấu vết gì để lần theo, vì hắn thậm chí không thuộc thế giới này. Nếu hắn thất bại và chết, rất khó để ai lần ra liên quan đến ta. Ta còn lựa chọn nào tốt hơn?”
Tôi không thích câu trả lời đó, nhưng tôi hiểu rằng các vị vua thường phải đưa ra quyết định khó khăn.
Nhưng giữa “hiểu được” và “chấp nhận được” luôn là hai chuyện khác nhau.
“Akira sẽ không bao giờ để Ngài lợi dụng mình cho những mục đích mờ ám. Giả sử cậu ấy đồng ý, rồi trở về thế giới của mình và kể lại những gì đã xảy ra ở đây, Ngài có muốn biến một người đến từ một thế giới công nghệ tiên tiến hơn hẳn thành kẻ thù không? Nếu họ phát triển cách ra vào thế giới này tùy ý, và một ngày họ quyết định tấn công, thì thế giới chúng ta sẽ ra sao?”
“Pfft… heh heh… ah ha ha ha!”
Quốc vương bật cười.
“Nhìn cách cậu ta hành động là biết thế giới của cậu ta tiến bộ đến đâu, nhưng viễn cảnh cô vừa nói hoàn toàn không thể xảy ra. Một tương lai như vậy sẽ không bao giờ tồn tại.”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu.
Tôi nhớ rằng Quốc vương Igsam vốn chỉ là một thư lại trước khi lên ngôi, không phải kiểu người có khả năng đoán định tương lai.
Vậy mà ông ta lại tự tin đến lạ.
Khi tôi còn đang tự hỏi, ông ta tiếp tục cười trước mặt tôi.
“Một số thứ đơn giản là nằm ngoài khả năng xảy ra, cô bé ạ. Cậu ta và những người anh hùng kia sẽ buộc phải sống nốt phần đời còn lại ở thế giới này, không bao giờ trở về… Có một ước mơ để theo đuổi là điều đáng quý thật đấy… nhưng dành cả đời để theo đuổi thứ mãi mãi nằm ngoài tầm với thì lại vừa bi thương vừa đẹp đẽ một cách lạ lùng.”
Trước đây tôi chỉ từng gặp Quốc vương Igsam trong những buổi yến tiệc ngoại giao cùng cha, nên vốn không thật sự hiểu rõ ông.
Nhưng giờ, tôi bắt đầu nhận ra con người thật phía sau chiếc vương miện ấy.
Và tôi cũng hiểu vì sao một kẻ như Gram lại sinh ra từ chính gia đình này.
Họ giống nhau ở sự băng hoại, thật sự là những kẻ đáng khinh.
“Dù sao thì,” Quốc vương tiếp tục, “ta nghĩ đã đến lúc công chúa nên nghiêm túc nghĩ về tương lai của mình. Ta không nói cô phải chịu trách nhiệm vì thằng nhóc đó đưa cô rời khỏi lãnh địa Elf, nhưng đừng quên cô là người kế vị ngai vàng của tộc Elf, chứ không phải món đồ chơi của một gã anh hùng phiêu bạt.”
Lời ông ta chẳng khác nào một cái tát vào mặt.
Tôi biết rõ bao nhiêu ánh mắt đang đặt kỳ vọng lên mình với tư cách người kế vị, dù bản thân không hề muốn nối ngôi.
Nhưng việc ông ta dám ám chỉ tôi chỉ là “đồ chơi” của Akira thì thật quá đáng.
Akira cũng đâu có “bắt cóc” tôi.
Tôi tự nguyện đi cùng cậu ấy cơ mà.
Tôi muốn hét thẳng vào mặt lão, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Dường như ở đâu cũng vậy, mọi người đều tin tôi chỉ đang bị Akira dắt đi, và tôi tự hỏi chuyện này rồi có mang rắc rối đến cho cậu không.
“Xin lỗi vì để người chờ, thưa phụ vương,” Lia quay lại, trên tay khay nước.
“Trong kho hết trà rồi, con mang tạm nước chanh lên thay.”
“Ồ, thế à? Vậy phải sai người đi mua thêm mới được.”
“Đúng vậy. Công chúa Amelia, cũng muộn rồi, để tôi đưa cô ra bến tàu,” Lia nói, gương mặt tái nhợt.
Tôi gật đầu đứng lên.
“Xin phép cáo từ.”
“Ừ, ừ. Đi đường bình an.”
Cuối cùng, tôi chẳng nói nổi một lời tự biện hộ cho bản thân.
“Công chúa Amelia…”
Lia lên tiếng khi chúng tôi đang đi trên hành lang, vẻ bồn chồn hiện rõ.
Cô dừng bước, tôi cũng dừng theo.
“Có chuyện gì vậy?”
“T-thật ra… mong cô thứ lỗi, nhưng tôi đã nghe lén toàn bộ cuộc trò chuyện của cô với phụ vương tôi.”
Lia cúi đầu nhận lỗi.
Tôi tiếp tục bước, Lia vội vàng chạy theo.
Tôi không có kỹ năng “Cảm nhận Hiện diện” như Akira, nhưng dựa vào thời điểm cô ấy bước vào phòng, tôi biết cô nghe được ít nhất một phần nội dung.
“Không sao… Lia này, theo cô thì sao? Trông tôi có giống đang bị Akira lôi đi không?”
Lia trầm ngâm rồi khẽ gật đầu, mặt thoáng chút khó chịu.
“Tôi biết đây có thể là thành kiến của mình thôi, nhưng cả đời tôi được dạy rằng Elf không bao giờ rời khỏi Thánh Lâm. Vậy mà giờ một nữ Elf đi khắp nơi cùng anh hùng được triệu hồi… tôi chỉ nghĩ được hai khả năng: một là cô bị ‘ép’ gia nhập nhóm dưới danh nghĩa tiêu diệt Ma Vương, hai là cậu ta ‘bắt’ cô đi cùng. Nhưng phụ vương tôi biết rõ năng lực chiến đấu của công chúa, nên chắc ông mặc định là trường hợp đầu.”
Nói cách khác, ông ta nghĩ tôi chỉ miễn cưỡng nhận lời đồng hành cùng Akira để giữ thể diện, và đang tỏ ra thương hại tôi.
“Nh-nhưng không phải ai cũng nghĩ thế đâu!”
Lia luống cuống.
“Tôi biết cô không hề bị ép buộc, mấy chị em trong cung cũng biết điều đó! Vả lại…”
Ánh mắt cô liếc xuống bàn tay trái tôi.
“Chiếc ‘nhẫn’ ở ngón áp út đó tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu mà, đúng không?! Akira cũng có vết sẹo y hệt trên tay trái. Ở đây có nhiều cặp đôi làm nghi lễ đó, nên ai cũng thấy tình cảm hai người là thật!”
Mắt Lia ánh lên vẻ lấp lánh.
Thật tình tôi cũng không biết nó phổ biến đến thế.
Hôm đó khi tôi và Akira trao nhẫn, cả hai chỉ bị cuốn theo cảm xúc nhất thời mà chẳng nghĩ tới việc sáng hôm sau hay lúc tắm sẽ xót ra sao.
Nếu lúc đó cân nhắc kỹ, chắc chúng tôi đã do dự một chút trước khi rạch tay.
“Ý cô là… nghi lễ đó phổ biến à?”
Tôi hỏi, hơi ngạc nhiên.
“Ừ! Tôi nghe kể nó bắt nguồn từ một cuốn sách từ Kantinen trôi dạt sang đây. Ban đầu giới nhân loại mê tít, giờ ở Brute cũng thành trào lưu!”
Tôi vừa định hỏi Lia đã đọc chưa thì chúng tôi đã ra tới sân trong, nơi Akira đang ở.
“Nào nào, làm vài ly thôi mà, có sao đâu!”
“Ừ, một tí cũng chẳng chết ai, tụi mình toàn người vui tính cả mà!”
“Tôi bảo rồi, tôi không uống!”
Giữa sân, Akira đang bị đám quân nhân của vương quốc vây lại rủ rê.
“Ừ, nghe nói sau trận đấu có đám lính xin đấu tập với Akira, xong giờ lại rủ đi nhậu,” Lia giải thích, làm tôi nhớ tới chuyện bên thế giới Akira còn có luật giới hạn tuổi uống rượu.
“Nhưng thôi kệ, ít ra họ cũng quý cậu ấy.”
“Với lại tôi phải về trước hoàng hôn, không thì tối nay phải ngủ ngoài đường mất. Nào, làm ơn tránh đường cho tôi với?!”
Akira gắt, cố chen qua đám lính nhưng đông quá nên chẳng nhúc nhích được.
“Được rồi, tôi sẽ tìm cách cản chân họ, công chúa với Akira tranh thủ chuồn ra bến tàu nhé! Ngày mai tôi ghé quán trọ thăm hai người!”
Lia hét lên rồi lao thẳng vào đám binh lính, chẳng thèm đợi tôi trả lời.
“Tướng Zarrus! Ông làm xong việc chưa mà đứng đây thế?”
“T-Tiểu thư Lia…”
Đám tướng lập tức im lặng khi thấy cô.
“Còn ông nữa, Tướng Cylla! Không phải vợ ông dặn bớt nhậu à?”
Lia nheo mắt.
“Khỉ thật, Liura… cô mách cả với công chúa luôn hả?!”
Trong lúc Lia thu hút sự chú ý của họ,
Akira cuối cùng cũng thoát ra được khỏi vòng vây binh lính.
“Ối dào, tụi bây coi kìa! Lại sắp đến màn ‘thuyết giáo’ kinh điển của Tiểu thư Lia rồi đấy!”
“Trời ơi, cô ấy đáng yêu ghê khi mắng mấy ông tướng to đầu…”
Tôi biết Lia vốn chỉ là thành viên “nuôi” trong hoàng tộc, nhưng rõ ràng người trong lâu đài thật sự quý cô ấy.
Nhìn cảnh này tôi thấy buồn cười, họ đối xử với Lia không chỉ như em gái nhỏ, mà như một bà chị nghiêm khắc của cả lâu đài.
“Akira, nếu tối nay cậu còn muốn được ngủ trên giường thì phải đi ngay thôi,” tôi nói.
Akira gật đầu, nắm tay tôi rồi kéo chạy khỏi sân trong.
Khi chạy, tôi liếc xuống bàn tay đang nắm của hai đứa và thấy vết sẹo nhẫn trên tay Akira.
Vết rạch khá sâu nên giờ vẫn đỏ hằn, giống hệt sẹo trên ngón áp út của tôi.
“Mau lên, Amelia! Chúng ta phải đi thôi!”
Tôi siết nhẹ tay Akira, nắm chặt hơn.
Chỉ cần nhắc tên Lia dưới bến tàu, họ lập tức dẫn chúng tôi tới một con thuyền đã chuẩn bị sẵn.
Akira vừa bước lên boong đã ngả người xuống ghế dài thở phào.