POV: Oda Akira
Chớp mắt cái, cuộc thi đã bắt đầu từ lúc nào không hay.
Có vẻ như Amelia, Latticenail và mấy cô gái trong nhóm Anh hùng là những thí sinh đăng ký sau cùng nên cũng sẽ lên sân khấu ở lượt cuối.
Tôi đứng ở phía dưới khán đài, vừa xem vừa nghe Latticenail ríu rít bên cạnh.
Từ nãy giờ, tất cả thí sinh đều là người hoặc thú nhân.
Cũng có không ít nhan sắc nổi bật, nhưng sau khi đã quen ở cạnh một tuyệt sắc như Amelia mỗi ngày, thật lòng mà nói chẳng ai khiến tôi ấn tượng mấy.
Chỉ dựa vào đường nét khuôn mặt thôi, tôi dám chắc Amelia có thể “ăn đứt” toàn bộ các cô gái kia… dù nghĩ lại, vẫn còn một thí sinh mà tôi chưa thấy mặt.
“Này, cô có định bỏ cái mũ trùm ra không đấy?”
Tôi hỏi.
Latticenail đang chăm chú nhìn lên sân khấu quay phắt lại, đôi mắt tím nhíu lại đầy tinh quái.
“Bỏ ra bây giờ thì còn gì bất ngờ? Nếu tôi lộ mặt lúc này, cả đám sẽ biết ngay ai sẽ đoạt giải quán quân, thế còn vui gì nữa? Với lại, chưa nghe nói đến ‘nghệ thuật sân khấu’ à? Tôi muốn khán giả phải phát cuồng lên mới được!”
Nghe cô nàng nói mà tôi thấy rõ tự tin tràn đầy.
Xét việc cô ấy đã gặp Amelia, biết rõ đối thủ của mình, thì cô nàng này hoặc là gái đẹp nhất Morrigan thật, hoặc chỉ đang nói quá cho vui.
Với tính cách của cô ta, tôi nghiêng về khả năng thứ hai hơn… nhưng nếu thực sự là khả năng thứ nhất, tôi cũng muốn biết nhan sắc của cô ta đến mức nào.
“Sao vậy, đại ca? Latty này khiến tim anh rung rinh à? Cẩn thận kẻo lại bỏ cô công chúa Elf kia để đến với tôi đấy!”
Cô ta cười khẩy.
Tôi lập tức búng nhẹ vào trán cô ta.
Cho dù, giả sử thôi nhé, cô ta có đẹp hơn Amelia đi chăng nữa, thì tôi đâu có yêu Amelia chỉ vì nhan sắc.
Tôi tự tin trăm phần trăm mình sẽ không bao giờ rung động trước một người có tính cách như Latticenail.
“Trời ạ, hai người yêu nhau sến sẩm quá mức rồi đấy nhỉ. Tôi còn ngạc nhiên Night chưa phát điên vì phải chứng kiến cảnh tình tứ công khai này đấy,” cô ta tiếp tục châm chọc.
Tôi chỉ biết cười trừ.
Giá mà cô ta biết được sự thật.
POV: Asahina Kyousuke
Từng người một bước lên sân khấu, và tôi phải thừa nhận, cảm giác bất an đang lớn dần trong lòng.
Kế hoạch vừa bảo vệ Công chúa Amelia vừa lật tẩy Gram đang dần trở nên bất khả thi.
Sự xuất hiện bất ngờ của một cô gái ma tộc lại càng khiến mọi chuyện rối thêm.
Theo dự tính ban đầu, tôi và mấy bạn nữ sẽ luôn ở gần để có thể lao ra bảo vệ công chúa nếu Gram giở trò sau khi cô ấy thắng cuộc thi.
Waki, Tsuda và Nanase thì chờ sẵn ở khu thi dành cho nam để hỗ trợ Satou nếu cần.
Có lẽ đó là một thiếu sót khi không tập trung toàn bộ lực lượng quanh Amelia, nhưng ít ra Akira và Night vẫn ở gần, nên tình hình cũng đỡ lo hơn phần nào.
Điều quan trọng nhất vẫn là đề phòng Hội trưởng Gram và tay chân của hắn.
Theo thông tin Tsuda thu thập được, chúng sẽ mang huy hiệu quốc gia Uruk, một vòng tròn với ba móng vuốt phía trên ở đâu đó trên người.
Tôi còn đang dò xét đám đông tìm dấu hiệu ấy thì cô gái ma tộc tên Latticenail xuất hiện, làm kế hoạch của chúng tôi thêm phần rối tung.
Nếu lời đồn Gram đã bắt tay với ma tộc là sự thật, vậy chúng tôi lại có thêm một kẻ nguy hiểm phải để mắt đến.
Tất cả khiến đầu tôi nhức như búa bổ, nhất là khi Akira tỏ ra chẳng coi cô ta là mối đe dọa.
Cậu ấy chỉ cảnh báo đừng nói dối hay kỳ thị chủng tộc trước mặt cô ta, ngoài ra còn tỏ vẻ tin tưởng cô gái ma tộc này.
Theo Night kể, lúc chúng tôi còn đang chờ thuyền sang lãnh địa thú nhân, công chúa Amelia đã bị ma tộc bắt cóc, còn Akira liều mạng cứu cô ấy.
Nếu không có Crow kịp thời xuất hiện, có lẽ cậu ấy đã bỏ mạng.
Tôi không hiểu nổi vì sao Akira có thể dễ dàng tin tưởng một thành viên của chính chủng tộc từng suýt giết cậu ấy chỉ vài ngày trước.
Quá liều lĩnh và thiếu thận trọng.
Và dù tôi đã cố tìm cơ hội cảnh báo, cô gái ma tộc ấy cứ dính như hình với bóng bên cạnh Akira, không cho tôi nói chuyện riêng với cậu ấy được.
“Tụi cậu thật sự nghĩ nên tin con nhỏ ma tộc đó à?”
Tôi nghe Ueno thì thầm.
“Tsuda bảo hầu hết mấy tay mua nội tạng chợ đen cũng là ma tộc. Biết đâu đó mới là lý do con nhỏ xuất hiện ở đây,” Hosoyama tiếp lời.
Hai người đó xem ra cũng đang lo cùng một điều như tôi.
“Vậy là hai cậu cũng đồng ý rồi,” tôi nói nhỏ đủ để Akira không nghe.
Cả hai gật đầu.
“Tôi thấy thời điểm này đáng nghi quá,” Ueno khẽ bĩu môi.
“Asahina, hay để tụi này lo bảo vệ Amelia, còn cậu thì canh chừng Akira với con nhỏ đó đi,” Hosoyama đề nghị.
Tôi gật đầu.
Cũng là kết luận mà tôi đã nghĩ tới.
Hơn nữa, tôi với Akira là bạn, nên việc tôi lảng vảng quanh cậu ấy cũng không quá đáng ngờ.
Tôi tiến đến gần hai người.
Họ đang nói chuyện khá rôm rả, nhưng vừa thấy tôi liền ngẩng lên chào.
“Ồ, Kyousuke. Xem ra sắp tới lượt… mấy cô rồi ha?”
Akira nói.
Tôi gật đầu.
Ueno, Hosoyama và công chúa Amelia đã đi ra sau sân khấu chuẩn bị.
Tôi tưởng phải chờ lâu mới đến lượt, nhưng hàng tiến khá nhanh.
Nhiều thí sinh khác bỏ cuộc ngay khi thấy mặt Amelia.
Cũng dễ hiểu thôi, nếu có ai đủ tầm cạnh tranh nhan sắc với cô ấy, tôi cũng muốn được thấy.
Nghĩ đến đó, tôi quay sang cô gái ma tộc trùm mũ.
“Cô không định lên sân khấu chuẩn bị sao?”
Tôi hỏi.
Cô ta giật mình như chợt nhớ ra điều gì, rồi vội vã chạy về phía hậu trường.
Dù gì nếu sắp đến lượt Amelia thì cô ta cũng phải sắp lên.
Tôi khẽ cười nửa miệng rồi đứng cạnh Akira, ngẩng nhìn sân khấu cùng cậu ấy.
“Để tôi đoán nhé, Akira. Cậu lại quên tên Hosoyama với Ueno rồi đúng không?”
Tôi trêu.
Cậu ấy giật mình.
“Tôi chẳng giấu được gì hết nhỉ?”
Rồi cười gượng.
“Dĩ nhiên rồi. Cậu có thể quên, nhưng tôi với cậu quen nhau lâu lắm rồi.”
Tôi đã biết Akira và Satou hơn 10 năm.
Bất ngờ thay, Akira thôi cười và nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc lạ lùng.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Ừ. Nhưng cậu cũng chẳng giấu được gì khỏi tôi đâu, ông bạn.”
Giọng cậu thấp xuống.
“Tôi thường không để ý người khác, nhưng tôi đã học cách nhìn ra nét mặt cậu… nên nói tôi nghe, Kyousuke, cậu đang định làm gì ở đây?”
“Cậu nói gì vậy?”
Đó không phải ánh mắt của một người bạn.
Tôi chưa từng thấy Akira nhìn mình như thế hồi ở Nhật.
Tôi cố xoay cổ ra vẻ tự nhiên, nhưng ánh nhìn của cậu ấy chỉ càng thêm sắc.
“Nếu muốn qua mặt tôi, cậu nên để cô gái nói giọng Kansai với cậu huấn luyện thú đi chỗ nào tôi không thấy. Con nhỏ đó từ đầu cuộc thi tới giờ cứ đứng ngọ nguậy sốt ruột.”
Cậu ấy nói đúng, Ueno với Waki diễn kém thấy rõ, nhưng nếu để họ tách ra thì lại càng đáng nghi.
“Còn cậu nữa. Cậu đã bồn chồn từ khi Latticenail xuất hiện. Tôi hỏi lần cuối: cậu đang tính gì? Hay chính xác hơn, sắp có chuyện gì xảy ra ở đây?”
Tôi khẽ hít mạnh.
Không ngờ thằng bạn thân của mình lại có tố chất thám tử như vậy.
Có lẽ vì vừa trải qua suýt chết nên cậu ấy trở nên cực kỳ cảnh giác.
Tôi buông vai xuống, nhìn lên sân khấu, nơi Ueno đang vẫy tay chào chúng tôi.
“Tôi cũng muốn kể hết cho cậu nghe lắm chứ, nếu như đây là kế hoạch do một mình tôi nghĩ ra. Nhưng sự thật là cả nhóm cùng bàn bạc mới ra được, nên tôi không thể tiết lộ thêm được gì nữa,” tôi đáp lại.
Tôi ghét phải nói dối Akira, dù biết rõ đây là vì lợi cho cậu ấy.
Tôi chỉ còn cách cúi đầu, cố trấn an cậu hết sức có thể.
“Chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra ở đây, và chúng tôi tin điều đó sẽ khiến Gram phải lộ mặt… Nên cậu cẩn thận nhé, Akira. Và nhớ để mắt đến Công chúa Amelia.”
“…Được rồi.”
POV: Oda Akira
Tôi nghe lời carnh báo của Kyousuke và cố dán mắt theo dõi Amelia hết mức có thể.
Dĩ nhiên tôi không thể kè kè bên cô ấy mọi lúc, nên mới nhờ Night âm thầm theo sát ngay từ đầu.
Việc Kyousuke nhắc đến cái tên Gram khiến tôi càng lo lắng về mức độ dính líu của hắn ở lễ hội này, nhưng giờ chẳng thể làm gì hơn ngoài cố gắng tận hưởng cuộc thi.
“Xin quý vị chuẩn bị cho thí sinh số 291! Người duy nhất, không ai khác chính là… Công chúa Amelia!”
Ngay sau cô gái nói giọng Kansai và cô nàng nóng bỏng kia, đến lượt Amelia bước ra.
Khán phòng lập tức bùng nổ tiếng reo hò.
Hóa ra cô ấy nổi tiếng với thế giới bên ngoài hơn tôi tưởng.
Cả khán giả nín thở chờ đợi trước cả khi Amelia đặt chân lên sân khấu.
Và khi cô ấy xuất hiện, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào.
Amelia mặc một chiếc váy xanh ngọc lộng lẫy, mái tóc bạc ánh lên dưới ánh đèn, đôi mắt đỏ thắm rực sáng.
Đôi khuyên tai đơn giản càng làm nổi bật đôi tai nhọn đặc trưng của nàng Elf.
Từng gã đàn ông trong hội trường đều há hốc mồm, và tôi cũng chẳng ngoại lệ.
“Đẹp quá, Amelia…”
Tôi khẽ thốt.
Quen ở cạnh cô mỗi ngày khiến tôi hơi lơ là mất cái đẹp của cô, nhưng lúc này nhìn cô diện đồ chỉnh chu thế này, thật khó tin đó lại là bạn gái mình.
Tôi nghe nói cô phải mượn gấp chiếc váy này vì đăng ký trễ.
Cô nhìn xuống sân khấu, bắt gặp ánh mắt tôi giữa biển người, rồi khẽ mỉm cười.
Khi thấy tôi sững sờ nhìn cô cùng mọi người, cô còn tinh nghịch nháy mắt một cái.
“UOOOOOOO!!”
Đám đông gào lên.
Amelia sải bước đến cuối sàn catwalk, xoay người một vòng, rồi bước nhẹ về phía hậu trường.
Tiếng reo hò vẫn kéo dài cho đến khi cô biến mất sau cánh gà.
“Ha ha… đúng là phụ nữ có thể lột xác chỉ trong một nốt nhạc.”
Tôi ôm má, tim đập thình thịch.
Mới 2 tiếng trước cô còn ăn uống như đang thi nhồi xúc xích, giờ lại hóa thành nữ thần trên sân khấu.
Tôi thấy mình như vừa yêu lại từ đầu.
Xung quanh tôi, phụ nữ thì ríu rít khen ngợi nhan sắc Amelia, còn đàn ông thì vẫn đứng chết trân nhìn sân khấu như thể cô vẫn còn ở đó.
Tôi chưa thấy có gì đáng ngờ.
“Không khí đang nóng lên thật rồi, mọi người! Tiếp theo, thí sinh số 292! Xin chào đón Latty!”
Chưa kịp bình tĩnh lại sau Amelia, tôi đã thấy Latticenail vẫn trùm mũ bước ra sân khấu với nụ cười cực kỳ tự tin.
Cả khán phòng lặng phắt.
Mọi người hồi hộp chờ khoảnh khắc cô vén mũ lên, tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi thực sự muốn xem diện mạo con gái Ma Vương thế nào.
Đến giữa sân khấu, cô từ từ đưa tay lên cởi mũ.
Tôi còn nghe rõ tiếng nuốt nước bọt khắp khán phòng.
“Phịch”
Chiếc áo choàng rơi xuống đất.
“Hả?”
Tôi buột miệng.
“UOOOOOOO!!”
Khán phòng lại nổ tung.
Đôi mắt cô lấp lánh như hai viên thạch anh tím.
Bộ đồ nhiều lớp như quân phục nữ sĩ quan, nhưng vẫn không che nổi đường cong hoàn hảo, đôi đùi đầy đặn lộ ra dưới vạt váy.
Khuôn mặt cô không sắc sảo bằng Amelia, nhưng vẫn đẹp theo cách riêng.
Mái tóc tím nhạt uốn nhẹ của cô chắc chắn là mái tóc ấn tượng nhất trong số các thí sinh, có lẽ cũng bởi trước đó cô giấu kín dưới chiếc áo choàng tẻ nhạt.
Nếu Amelia là hình mẫu mà một nhà điêu khắc tưởng tượng ra khi muốn khắc họa người phụ nữ thanh nhã hoàn hảo, thì Latticenail lại mang thân hình gợi cảm, thực tế và “con người” hơn nhiều, kiểu dễ khiến cánh đàn ông nuốt nước bọt hơn là một bức tượng lý tưởng hóa.
Nếu hỏi ai có khả năng làm đa số đàn ông chảy dãi hơn thì câu trả lời chắc chắn là Latticenail.
Và xin lỗi các thí sinh khác, nhưng rõ ràng cuộc thi giờ đã thành trận đấu tay đôi giữa nhan sắc thanh tú của Amelia và đường cong bỏng mắt của Latticenail.
Chưa có ai đủ sức so được với hai người họ, và tôi cũng chẳng nghĩ sẽ có thí sinh “ẩn mình” nào xuất hiện phút chót để giành vương miện.
Nếu thật sự còn người đẹp nào hơn thế đang chờ sau cánh gà, có lẽ một nửa khán phòng sẽ “lăn ra xỉu” mất.
“Và đó là phần trình diễn catwalk của cuộc thi năm nay, thưa quý vị! Chúng ta sẽ chuyển sang phần chấm điểm! Nếu bạn đang theo dõi ở một trong những điểm phát sóng chính thức, xin hãy nhập số thí sinh yêu thích của bạn vào bảng bình chọn! Chỉ cần truyền một chút ma lực vào bảng rồi viết số bằng ngón tay thôi!”
Nghe xong hướng dẫn, tôi tìm ngay bảng bình chọn gần nhất và gõ.
Dĩ nhiên Amelia nhận phiếu của tôi.
Sau khi thấy dòng “bình chọn thành công” hiện lên, tôi đi tìm Amelia ở hậu trường.
“Akira!”
“Chào Amelia.”
Tôi tìm thấy cô trong phòng chờ, nơi gần 300 thí sinh đang tụ tập đợi công bố kết quả.
Amelia vẫn là người nổi bật nhất, chỉ cần xoay đầu thôi cũng tỏa sáng.
Cạnh cô là Latticenail, hai người đang trò chuyện khá vui vẻ.
Tôi cũng thấy hai cô gái trong nhóm anh hùng ngồi gần đó.
“Này anh! Tôi làm ổn không?”
Latticenail chạy ra đón tôi với nụ cười rạng rỡ.
Nhìn cô phấn khích đến mức tôi tưởng như thấy cái đuôi chó đung đưa phía sau, dù chắc là mình hoa mắt.
“Hình như anh rất tò mò coi tôi giấu gì dưới áo choàng hả? Cảm nghĩ thế nào?”
“Ừ, ấn tượng thật đấy, phải công nhận. Nhưng cô vẫn chưa bằng Amelia đâu.”
Tôi nói rồi xoa đầu bạn gái.
Amelia nhắm mắt lại, khẽ “meo” một tiếng đầy thích thú.
Nếu Latticenail là chó, thì Amelia chính xác là mèo mà tôi thì lại là dân “nghiện mèo” chính hiệu.
Latticenail có vẻ chưa thỏa mãn với câu trả lời, khoanh tay hếch mặt phồng má.
“Ờ thì, đương nhiên rồi! Không ai đẹp hơn Amelia được! Trên đời có ai có gương mặt như cổ đâu! Nhưng mà… không phải khoe chứ tôi biết nhiều cậu trai chỉ mong được tôi liếc mắt thôi đấy nha!”
“Oh Latty.”
Amelia cười khúc khích.
“Cô sẽ dễ thương gấp đôi nếu chịu câm miệng vài phút đấy.”
“Ủa! Cô đang bảo tôi là gái đẹp mà tính xấu hả?!”
Tôi phải cố lắm mới không gật đầu lia lịa.
Không ngờ hai người họ mới quen mà đã thân thiết đến vậy.
“Mà này,” Latticenail nghiêng đầu, “tôi vẫn chưa biết tên anh nhỉ? Chứ gọi ‘anh’ hoài cũng kỳ.”
Ờ nhỉ, tôi chưa tự giới thiệu bao giờ, chỉ biết tên cô nhờ Night và bảng chỉ số.
“Xin lỗi giới thiệu muộn. Tôi là Oda Akira. Ở thế giới này chắc gọi Akira Oda. Rất vui được gặp cô.”
“Akira hả? Okie! Tôi sẽ nhớ!”
“Cô nói thế xong lại gọi tôi là ‘anh’ tiếp cho coi…”
Tôi cười gượng.
Tôi quyết định tranh thủ trò chuyện thêm với cô, bởi chắc còn lâu mới có kết quả.
“Vậy tên đầy đủ của cô là Latticenail nhỉ? Sao cô đăng ký là Latty? Biệt danh à?”
“Đúng rồi đó! Tôi tự nghĩ ra. ‘Latticenail’ dài quá, lằng nhằng. Tôi có nghĩ đến ‘Lattice’ nhưng Latty dễ thương hơn nhiều, đúng không?!”
Quả thật “Lattice” nghe nghiêm túc quá, không hợp tính cô nàng này.
“Ừ, Latty nghe hợp hơn,” Amelia góp lời.
“Tụi tôi nói chuyện từ nãy tới giờ, Akira ạ. Cậu không ngờ con bé này hài dễ sợ luôn.”
Amelia dịu mặt xuống, tôi cũng gật đầu tán thành.
Cách nói năng, thái độ tự nhiên của Latticenail khiến ai cũng cảm thấy dễ gần.
Cô có kiểu lôi cuốn rất riêng.
“Kết quả đã có rồi thưa quý vị! Khoảnh khắc chờ đợi đã tới, chúng ta sắp trao vương miện cho người chiến thắng năm nay!”
Cả phòng chờ bật dậy khi nghe thông báo.
Tôi mải nói chuyện với Latticenail đến mức quên mất cuộc thi vẫn còn.
Hai cô gái quay sang cười với nhau.
“Ai thắng cũng không được giận nhé?”
“Ừ! Tất nhiên rồi!”
Theo MC, năm thí sinh cao điểm nhất sẽ được gọi lên sân khấu.
Trong khi đa số còn đang chắp tay cầu nguyện, Amelia và Latticenail bình thản đợi kết quả, họ chỉ nhắm đến giải nhất (Amelia thì vì giải thưởng lớn thôi).
“Không để quý vị đợi lâu nữa, giờ là lúc công bố giải! Ở vị trí thứ năm… thí sinh số 108, Natalia!”
Một cô gái mặc váy cam đậm òa khóc rồi chạy thẳng lên sân khấu, vừa lẩm bẩm không rõ vì vui hay sốc.
“Tiếp theo, hạng tư… thí sinh số 25, Aldylla!”
Một cô gái thú nhân mang nét quạ trong chiếc váy xanh đứng bật dậy, bước mạnh lên sân khấu.
Cô liếc Amelia và Latticenail một cái đầy hằn học, cũng phải thôi, nếu không có hai người này, cô có lẽ đã có cơ hội giành giải thưởng lớn.
Nhìn qua thì cô cũng xinh, miễn là bỏ qua cái kiểu kiêu chảnh.
“Và ở vị trí thứ ba đêm nay… Xin chúc mừng thí sinh số 2! Sonora!”
Một cô gái rụt rè mặc váy trắng đứng dậy, ngó nghiêng bối rối trước khi bước ra.
Có lẽ cô ấy đã chinh phục được khán giả nhờ vẻ nhút nhát, vụng về của mình.
Khi cô đi khỏi, phần lớn các thí sinh còn lại cúi đầu chấp nhận thất bại.
Ai có chút đầu óc đều biết Amelia và Latticenail chắc chắn sẽ giành hai vị trí đầu, vấn đề chỉ còn là ai sẽ đứng nhất mà thôi.
“Và bây giờ, xin chúc mừng quán quân của năm nay!”
“Hả?!”
Cả hai cùng thốt lên.
“À, hiểu rồi. Ra là thế.”
Tôi lẩm bẩm, nhận ra việc bỏ qua hạng nhì có nghĩa gì.
Amelia và Latticenail nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên sự nhận thức.
“Đây là khoảnh khắc lịch sử, thưa quý vị! Lần đầu tiên trong lịch sử cuộc thi, chúng ta có một trận hòa ở ngôi vị quán quân! Xin chúc mừng thí sinh số 291 và 292, Công chúa Amelia và Latty!”
Cả hai đã nhận số phiếu ngang nhau, một chuyện tưởng chừng không thể xảy ra.
Khi MC xướng tên và khán giả reo hò, Amelia và Latticenail nắm tay nhau bước ra sân khấu.
“Và giờ là lúc trao phần thưởng cho hai quán quân của chúng ta!”
Tôi rời phòng chờ, tìm một chỗ đứng phía trước sân khấu.
Tôi muốn nhìn rõ biểu cảm của Amelia lúc được trao vương miện, chứ không thể nhìn từ hậu trường.
Cô ấy đang đứng trên sân khấu lấp lánh ánh đèn, vẫy tay xuống với nụ cười rạng rỡ.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười nhỏ, dù rất nhiều gã đàn ông xung quanh tưởng cô đang vẫy họ nên la ó inh ỏi.
Thấy cảnh tượng chưa biến thành “đại chiến hỗn loạn” như Night từng kể, tôi đoán phần lớn khán giả đều hài lòng với kết quả.
“X-xin chào mừng hai quán quân của cuộc thi sắc đẹp lần thứ 256, Công chúa Amelia và Latty. Hai người đã giành được giải thưởng cao quý nhất của chúng tôi, và giờ chúng tôi xin vinh danh hai người. Tôi tên Lapin, chủ tịch ban tổ chức.”
Ánh đèn sân khấu chiếu xuống hai cô gái khi họ nhận giấy chứng nhận từ đại diện nhân thú, Lapin, kẻ mà chúng tôi đã gặp lúc đăng ký, giờ trông căng thẳng thấy rõ.
“À… về giải thưởng chính… rất tiếc là phải mất thêm chút thời gian nữa mới mang đến kịp. Hai người có thể đến nhận vào ngày mai được không?”
Amelia gật đầu liên tục, đôi mắt long lanh như thể đang tưởng tượng ra những món ngon kỳ diệu.
Thế là chúng tôi sẽ ở lại thành phố thêm một đêm nữa.
Tôi bắt đầu tự hỏi liệu còn phòng trống nào trong thành phố không.
Mali vốn chẳng có cơ sở hạ tầng để đón lượng khách khổng lồ đổ về dự hội.
Tôi đoán gần như toàn bộ phòng ốc đều đã được các thí sinh loài người từ Kantinen thuê trước.
Nếu không may mắn, chúng tôi chắc phải ngủ ngoài đường.
Amelia, Night và tôi thì quen rồi, Gilles và Crow chắc cũng xoay sở được, nhưng tôi lo đám bạn cùng lớp liệu có chịu nổi không.
“Ừ, tôi cũng ổn thôi!”
Latticenail cười tươi, đồng ý với Amelia.
Trong đầu tôi đoán không phải do giải thưởng chậm đến, mà là ban tổ chức chỉ chuẩn bị phần thưởng cho một quán quân, không ngờ lại có kết quả hòa.
Thấy Lapin thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi không thể gạt bỏ cảm giác có điều gì sâu xa hơn đằng sau sự lo lắng của hắn.
Từ lúc đặt chân lên lục địa này, tôi luôn có cảm giác bất an và lần nào nó cũng đúng.
Đầu tiên là đám du côn gây sự, rồi Amelia bị bắt cóc, quái vật tràn ra từ mê cung, suýt chết khi đấu với lũ quỷ, rồi đến việc nhóm anh hùng xuất hiện lôi kéo chúng tôi dự cuộc thi sắc đẹp này, nơi mà thật trùng hợp lại gặp con gái Ma Vương…
Mọi thứ như một chuỗi rắc rối nối tiếp không dứt.
Đến lúc này, tôi tin chắc mình đã vướng vào nhiều chuyện nguy hiểm hơn cả đời người khác cộng lại.
Tôi làm gì mà bị vận xui ám thế không biết.
“Vậy là xong, thưa quý vị! Cảm ơn mọi người đã đến tham dự cuộc thi năm nay! Hẹn gặp lại tại Kantinen, Vương quốc Retice vào năm sau!”
Tôi khẽ hừ mũi.
Retice chính là đất nước chúng tôi bị triệu hồi đến, nơi đã vu cho tôi tội giết người, và hơn một nửa bạn cùng lớp tôi vẫn còn ở đó.
Nó là quốc gia loài người lớn nhất, nên việc tổ chức cuộc thi ở đó cũng hợp lý.
Xét công bằng, Retice có nhiều cảnh quan xanh mướt, hồ đẹp, nhìn lại thì cũng đáng gọi là xinh đẹp, nhưng tôi chẳng thể nào yêu mến nó khi vua và công chúa đương nhiệm vẫn còn ngồi ghế.
Đột nhiên, tôi cảm nhận có ai đứng trước mặt mình nên ngẩng lên.
Tôi hay có tật đang nghĩ ngợi lại quên mất xung quanh.
May thay, chỉ là Crow và Gilles.
“Này, cần nói chuyện với ngươi. Đi với bọn ta.”
“Khoan đã nào!”
Tôi thốt lên khi cả hai nắm tay lôi tôi vào một con hẻm tối.
Đây là khu phố tồi tàn, cách xa sự hào nhoáng của cuộc thi.
Khi chúng tôi đi đủ xa để không còn thấy ánh sáng lễ hội, họ mới buông tôi ra.
“Các ông kéo tôi ra đây làm gì vậy?”
Tôi cau mày hỏi, cả hai nhìn nhau rồi mới trả lời.
“Thật ra bọn ta đoán kiểu gì cũng phải ở lại qua đêm, nên đi tìm nhà trọ trước,” Crow nói.
“Và trong lúc tìm, chúng ta nghe được vài tin đồn khá khó chịu, nghĩ nên báo cho ngươi biết,” Gilles thêm vào.
Tôi lập tức cảnh giác.
Tin đồn kiểu gì?
Chỉ riêng cách họ nói “khó chịu” đã đủ hiểu đây là loại thông tin phải nói kín đáo, kiểu thông tin giới thích khách hay môi giới thường buôn.
Những tin tức kiểu này không thể xem nhẹ, dù mỗi ngày đều có tin mới.
Một ngày nào đó tôi sẽ phải học cách nắm được những kênh tin kiểu này, còn giờ thì chẳng thể tự nhận mình là thích khách chuyên nghiệp được.
Crow gật đầu như hiểu tôi đang nghĩ gì, rồi tiếp tục:
“Bọn ta tình cờ nghe được chuyện này thôi, nhưng xem ra nhiều người bảo các quán quân mỗi năm đều… mất tích. Và người thường chẳng ai biết. Đó là lý do tại sao cuộc thi luôn có số lượng thí sinh khổng lồ để hy vọng không ai nhận ra mất một hai người. Nhưng ngươi không thấy chuyện đó hơi lạ à?”
“Không chỉ hơi lạ đâu,” tôi đáp, mặt lạnh đi.
“Người trong thế giới ngầm vốn cũng thường xuyên va chạm với dân thường mà. Nếu tin đồn này có chút gì là thật thì lẽ ra nó phải lan khắp nơi rồi chứ?”
“Đúng thế. Với cả đến cả ta mà cũng chưa từng nghe gì về chuyện này thì cũng lạ,” Crow nói.
“Dù đã ‘nghỉ hưu’ lâu rồi, ta vẫn cố giữ tai mắt ngoài kia, lại còn có nguồn tin khá chắc chắn… Điều đó cho thấy đây là chuyện chỉ một nhóm cực nhỏ trong giới ngầm mới biết. Và họ đã làm mọi cách để bịt miệng người trong cuộc. Mà khi nói đến những phi vụ mờ ám đến mức ta còn chẳng nghe qua thì chỉ có một thứ hiện lên trong đầu ta thôi.”
“T…thứ gì?”
Tôi hỏi, giọng chần chừ.
Crow nheo mắt, lộ rõ vẻ khó chịu.
“Buôn người.”
Buôn người, một trong những tội ác khủng khiếp nhất, kể cả trong thế giới tàn bạo này.
Ở Retice trước đây, khi còn được vào kho lưu trữ của lâu đài, tôi từng đọc rằng rất lâu trước kia, thú nhân từng bán những con người tới vùng đất của họ tìm việc để làm nô lệ.
Nhưng anh hùng thứ ba được triệu hồi từ thế giới tôi đã chấm dứt chuyện đó.
Mới chỉ có bốn lần anh hùng được triệu hồi trước chúng tôi, nhưng cả bốn đều để lại dấu ấn trên khắp các châu lục của Morrigan.
Những câu chuyện của họ được ghi trong các thiên anh hùng ca:
Hai anh hùng đầu tiên với công cuộc cùng các tộc Elf và Ma tộc từ thời xa xưa, và hai người sau tập trung nhiều hơn vào con người lẫn thú nhân.
Đặc biệt, anh hùng thứ ba nổi tiếng vì võ thuật, kiếm thuật và xóa bỏ chế độ nô lệ.
Ông dạy thú nhân vốn mạnh về sức vóc hơn phép thuật con đường kiếm thuật và võ nghệ, đồng thời chấm dứt buôn bán nô lệ.
Người ta kể ông tuy là con người nhưng cao lớn như gấu, tính tình rộng lượng nên rất được thú nhân kính phục.
Ông được xem là anh hùng có sức lôi cuốn nhất từ trước đến nay, vẫn được nhắc đến như một nhân vật truyền cảm hứng.
Nhiều cha mẹ thú nhân vẫn lấy gương ông để dạy con:
Sức mạnh chỉ nên dùng để bảo vệ kẻ yếu, không bao giờ được dùng để áp bức họ.
Tôi nhìn sang Crow.
Ông ta đang nhe nanh, lông dựng đứng.
Hệt như hầu hết thú nhân, ông ta cực kỳ căm ghét buôn người.
Tôi nhận ra Crow thật sự không biết hoặc tránh không muốn biết về mặt tối này của tộc mình.
Đó là chuyện chẳng ai muốn tin là vẫn còn tồn tại ngay trước mắt.
“Và thật ra tin đồn này còn nhiều hơn thế,” Crow nói tiếp.
“Có người bảo chuyện ‘người thắng biến mất’ chỉ là trò đùa ác ai đó bày ra để thỏa mãn bản thân. Nhưng cũng có kẻ tin những người thắng bị chặt ra từng khúc rồi tuồn đi nơi khác, ngươi hiểu ý ta chứ. Khổ nỗi chẳng có bằng chứng rõ ràng cho bất kỳ giả thuyết nào.”
Tôi đoán “bị chặt ra” tức là bán nội tạng trên chợ đen.
Ban đầu tôi còn nghĩ những người đẹp kia bị bán làm nô lệ tình dục, nhưng nghe thêm vụ buôn nội tạng thì thấy hợp lý hơn.
“Dù sao ta cũng muốn ngươi biết những gì chúng ta nghe được. Nhất là khi giờ chúng ta đang đứng giữa lãnh địa của ‘kẻ ấy’, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng,” Crow nói, ánh mắt trĩu nặng.
Ông ta chỉ có thể đang nói đến kẻ đã giết em gái mình, Gram.
Mali cách thành Uruk, thủ đô của đất nước này, không xa.
Nếu thực sự có buôn người và buôn nội tạng ở đây, chắc chắn phải có kẻ điều khiển trong bóng tối để che đậy mọi thứ.
Với kinh nghiệm từng là thủ tướng của Gram, kiểu giấu giếm này quá hợp với hắn.
Mọi thứ ngày càng cho thấy hắn dính dáng đến chuyện này.
“Ta giao cho ngươi chuyện đó đấy, Akira,” Crow nói, đôi mắt tối sầm nhìn xoáy thẳng vào tôi.
Chính là ánh nhìn đêm hôm ấy ở xưởng của ông ta.
Ngay lập tức tôi thấy khô cả cổ, hơi rụt người lại.
Ông ta đang nhắc đến yêu cầu mà mình đưa ra khi tôi hỏi ông có muốn đi lễ hội cùng không, thứ mà ông nói là lý do duy nhất cứu chúng tôi khỏi lũ quỷ.
Tôi vẫn chưa đưa câu trả lời dứt khoát, có vẻ ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bình thường ông ta hiếm khi gọi tên tôi, nên việc ông ta làm vậy bây giờ chứng tỏ mức độ nghiêm túc.
Nhưng đây không phải thứ tôi có thể quyết định bốc đồng, tôi cũng không định để ông ta ép mình.
Crow dường như nhận ra tôi đang thật sự cân nhắc nên tạm rời ngõ, tỏ vẻ hài lòng trước mắt.
Gilles ở lại, nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Dù chuyện gì đi nữa thì chắc ta cũng chẳng góp ý được rồi. Ngươi đừng tự ép mình quá, cũng đừng căng thẳng đến mức muốn bứt tóc nhé?”
Có vẻ Crow chưa nói gì cho Gilles.
“Tôi biết rồi. Mà câu này phát ra từ cái người nghiện việc và lo xa nhất Retice thì nghe cũng lạ ghê,” tôi cười.
Từ khi rời lâu đài, Gilles trông như biến thành người khác, chắc cái chết của vị chỉ huy có ảnh hưởng lớn đến ông.
Dù vậy ông vẫn lặn lội tới tận đây tìm chúng tôi, có lẽ còn giúp cả nhóm anh hùng chạy thoát nữa.
Kỳ lạ là dù bản tính nhát cáy, ông luôn tìm đến mấy chuyện rắc rối như thể tự kéo mình vào.
“Ừ, chắc ngươi nói cũng đúng,” Gilles nói, nét mặt nghiêm trọng nhất tôi từng thấy.
Ra khỏi con ngõ, chúng tôi bắt gặp Amelia, Latticenail và nhóm anh hùng đang tụ tập đông đủ.
Amelia với Latticenail ríu rít nói chuyện, còn nhóm anh hùng đứng thành vòng tròn xung quanh, lặng lẽ quan sát.
“À! Akira, Crow nhắn tôi bảo cậu là ông ấy về quán trọ trước rồi,” Amelia gọi.
À phải, ông ấy có nói ra ngoài tìm phòng trọ.
Tôi mải nói về mấy chuyện ghê tởm kia mà quên mất đoạn đó.
“Tối nay cô định ở đâu, Latticenail?”
Tôi hỏi, vì cô là người lạ trong nhóm.
Cô nhún vai, liếc nhóm anh hùng rồi lắc đầu.
“Chắc tôi kiếm chỗ nào quanh đây dựng trại thôi. Cảm giác mấy người bạn của anh chắc ngủ không yên nếu có tôi cạnh bên!”
Nói xong Latticenail bỏ đi, còn Amelia vốn đã quý cô bé quỷ nhỏ này thì tiu nghỉu hẳn.
“Cô thật sự không muốn cô ấy đi đúng không?”
Tôi hỏi.
“Không hiểu sao, cô bé đó khiến tôi nhớ tới Kilika. Kiểu cảm giác phải để mắt tới cô ấy cho bằng được ấy. Mà chắc nếu Kilika nghe thấy tôi nói thế, em ấy sẽ giết tôi mất.”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
Cô ấy và Kilika sao?
Thú thật tôi chẳng thấy điểm gì giống.
Dù sao tôi cũng chỉ gặp Kilika một lần trong tình huống cực kỳ căng thẳng ở lãnh địa Elf, còn Amelia thì là người trong gia đình nên chắc hiểu hơn tôi.
“Thôi, ngày mai kiểu gì cũng gặp lại cô ấy mà,” tôi nói, cố trấn an Amelia.
Nếu tin đồn là thật thì Latticenail cũng gặp nguy hiểm chẳng kém Amelia.
Nhưng nhìn vào chỉ số của cô ấy thì có vẻ cô ấy còn sẵn sàng đón đòn hơn cả chúng tôi.
Nếu để cô ấy ở cùng quán trọ thì lại càng tiện cho bọn tội phạm ra tay.
Nhất là giữa cô ấy với đám bạn học của tôi cũng chẳng có nhiều tin tưởng, nên chúng tôi cũng khó mà bảo vệ cô ấy hơn được.
Khi tới quán trọ, tôi bất ngờ thấy nơi này sạch sẽ và sang trọng hơn tôi tưởng.
Nhà cửa của thú nhân vốn có tiếng là “ngoài sao trong vậy”, nhìn ngoài đẹp nhưng trong như bãi rác nhưng nội thất tối giản, đen trắng của quán trọ này lại y hệt khách sạn hạng sang ở thế giới cũ của tôi.
“Đẹp thật đấy. Nhưng liệu chúng ta có đủ tiền không?”
Tôi hỏi nhỏ Gilles.
Nhóm chúng tôi toàn thanh niên ăn khỏe, Amelia còn ăn gấp mấy lần bọn con trai cộng lại.
Tôi lo ngay cả tiền gọi đồ ăn còn không đủ, huống chi tiền phòng.
Nhưng Gilles chỉ cười bảo đừng lo, làm tôi càng thấy khó hiểu.
Tôi còn chưa kịp nghĩ thêm thì một thú nhân trông hiền lành đã từ phòng trong bước ra đón tiếp.
“Chào mừng quý khách đến với Khách sạn Raven. Tôi là Corvo, chủ nơi này. Xin cứ tự nhiên như ở nhà.”
Nếu ông chủ chim ở The Coop bên Ur là bồ câu thì ông này là quạ, ít nhất nhìn cánh đen tuyền sau lưng ông ta là tôi đoán thế.
Vừa dẫn chúng tôi đi, Corvo vừa trò chuyện cởi mở.
“Hồi xưa tôi cũng từng là mạo hiểm giả đấy. Tin hay không tùy các bạn, chứ chính Crow đã cứu mạng tôi. Nghe tin cậu ấy cùng bạn bè đang khó tìm chỗ nghỉ, tôi liền mời về đây.”
À ra vậy.
Hình như đâu đâu cũng có người nợ Crow ơn huệ.
Ông chủ còn bảo chúng tôi khỏi phải lo tiền phòng, rồi dẫn thẳng lên một phòng đẹp nhất khách sạn, chắc chắn giá không hề rẻ.
“Ngài Crow? Bạn ngài tới rồi,” Corvo gõ cửa.
Không lâu sau, Crow mở cửa, để chúng tôi nhìn vào bên trong.
“Ôôô!”
“Trời đất!”
Đám bạn học đồng loạt ồ lên, còn tôi thì đứng hình.
“Đẹp quá xá!”
“Ừ, kinh thật…”
Căn phòng cũng mang tông đen trắng như cả khách sạn, nhưng cả bức tường phía sau là một ô cửa khổng lồ nhìn ra lễ hội và khung cảnh đêm.
Chắc chúng tôi đang ở tầng cao nhất nên mới phải leo mấy tầng cầu thang.
Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là bức “cửa sổ” đó không hề làm bằng kính mà rõ ràng là tường đặc, vậy mà nhìn xuyên ra ngoài được.
“Bức tường đó được làm từ vảy quái vật trong suốt, để khách tha hồ ngắm cảnh,” Corvo giải thích trước khi rời đi.
Căn phòng toàn sắc đen trắng, chỉ có Crow là thêm chút màu sắc khi đang tựa lưng trên ghế sofa đen, tay xoay ly rượu vang, nhìn nhóm anh hùng ùa vào và trầm trồ trước khung cảnh thành phố.
“Phòng đẹp phết nhỉ,” tôi nói.
“Ừ, ta cũng không ngờ được ở miễn phí kiểu này… Nhưng Corvo không dính dáng gì đến giới ngầm, nhân viên cũng chẳng đáng nghi. Ta nghĩ chúng ta có thể tạm thả lỏng ở đây,” Crow đáp.
Có vẻ ông ta đã tự điều tra Corvo sau khi nghe mấy tin đồn kia.
Ông ta uống cạn ly rồi lần đầu tiên kể từ lúc chúng tôi bước vào mới nhìn thẳng vào tôi.
“Dù sao, nếu ta là ngươi, ta cũng không bận tâm quá mấy tin đồn đó đâu.”
Tôi không ngờ Crow lại nói thế.
Có lẽ ông ta quan tâm tới tôi hơn tôi nghĩ, nên mới cố trấn an tôi như vậy.
“Dù Amelia là mục tiêu rõ ràng nhất sao?”
“Ngươi là kiểu người chỉ cần bình thường cũng có thể bật dậy hành động ngay. Cứ giữ nhịp sống bình thường còn tốt hơn suốt ngày căng thẳng. Cô ấy cũng được lợi từ điều đó, tin ta đi,” Crow nói rồi lại đưa mắt ra cửa sổ.
Tôi thở dài, buồn cười, rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
“Nghe ông y như một người thầy quan tâm học trò vậy.”
“Không nghe à? Hồi xưa ta cũng từng nhận đệ tử… chỉ có điều bọn họ toàn phải nhập viện,” Crow cười khẩy.
Amelia từng kể chuyện này.
Ông ta từng định truyền cho học trò “tuyệt kỹ bí truyền” của Anh hùng Truyền thuyết, nhưng ai học cũng bị bào mòn cả thể chất lẫn tinh thần, nên ông mới không chịu dạy cho Amelia.
“Thế tuyệt kỹ đó là gì vậy?”
Tôi hỏi, tò mò.
Amelia chưa từng nói cụ thể nó làm gì.
Tôi cứ tưởng với nghề rèn của Crow thì kỹ năng nào cũng học được, miễn có quyết tâm.
Nhưng có lẽ nó liên quan tới khả năng ông từng dùng để vô hiệu hóa pháp trận của Mahiro trong mê cung (chưa kể Hắc ma pháp từng khống chế tôi) ngay lập tức.
Crow trầm ngâm một lúc trước khi trả lời.
“Nói ngắn gọn thì đây là một Kỹ Năng Đặc Biệt có thể vô hiệu hóa mọi loại ma pháp. Nó tên là Đảo Ngược. Chỉ cần từng đối mặt với một loại ma pháp nào đó, có thể tạo ra ‘kháng pháp’, kiểu như một loại huyết thanh hoàn toàn triệt tiêu sức mạnh đó.”
Tôi sững sờ.
Không ngờ lại tồn tại một kỹ năng như thế.
Không lạ khi Mahiro phải rút lui.
Mất vòng ma pháp là coi như chết chắc.
“Nhưng tất nhiên là nó cũng có nhược điểm. Muốn dùng được kỹ năng này, phải học Cổ Ngữ. Mỗi ký tự rune đều chứa lượng ma lực đủ để khiến bất cứ ai phát điên. Nếu lún quá sâu vào quá trình học, khả năng cao sẽ mất trí.”
Tôi đoán ông ta đang nhắc đến những ký tự cổ chạy dọc theo mép các vòng ma pháp.
Tôi hiểu ngay vì sao nó lại khó nhằn đến thế, nhất là khi không có kỹ năng Đặc Biệt Thấu Hiểu Ngôn Ngữ, bởi nhìn chúng giống hoa văn hơn là chữ cái.
“Và kể cả khi đọc được, vẫn phải học từ vựng. Cái này còn đau đầu hơn nữa… Ta mất gần trăm năm mới thấm hết.”
Khoan đã.
Tôi từng nghe tuổi thọ trung bình của thú nhân chỉ khoảng hơn trăm năm.
Nếu ông ta mất trăm năm để học Cổ Ngữ, rồi còn tham gia nhóm anh hùng đi diệt Ma Vương cách đây cả trăm năm nữa…
Tính kiểu gì cũng không ra.
“Vậy rốt cuộc ông bao nhiêu tuổi rồi, Crow?”
Tôi hỏi.
“Ai mà biết. Thú nhân tụi ta vốn chẳng mấy ai hỏi tuổi nhau.”
Ông cười, mắt nhìn lên trần.
“Thật ra ta cũng chẳng nhớ chính xác nữa. Chỉ biết mình đã sống ít nhất 200 năm.”
Tôi há hốc mồm.
Gần nửa thời gian đó chỉ để học Cổ Ngữ?
Tôi không tưởng tượng nổi mức độ kiên trì và chuyên tâm ấy.
Tôi chắc chắn mình chẳng thể theo được lâu như vậy.
Mà tại sao ông ta vẫn còn sống nhỉ?
“Thật ra, ta nhớ mình mới bắt đầu lão hóa khoảng 50 năm sau khi em gái ta chết, nên chắc giờ ta gần 250 hay 300 gì đó. Dù sao thì cũng ‘cảm ơn’ bà mẹ dở hơi của ta vì ta còn sống đến giờ.”
Tôi khó hình dung được cảnh một người gọi mẹ mình là “dở hơi”, nhất là khi Crow bản thân cũng lập dị không kém.
Có khi di truyền thật.
“Tức là mẹ ta uống nhầm thuốc trường sinh. Đó là lý do bà ấy còn sống, và cũng là nguyên nhân khiến ta sống gấp đôi tuổi thọ thú nhân bình thường,” ông càu nhàu, rồi ngả người ra ghế sofa.
Ông nói chuyện nhiều hơn hẳn thường lệ, giống hệt mấy bác thợ xây tôi từng làm cùng sau khi nhậu say.
“Vậy ông nghĩ chính chuyện bà ấy uống thuốc trường sinh đã khiến ông sống lâu như vậy?”
Tôi hỏi.
Ông gật đầu, mắt vô hồn.
“Ừ. Bà già ấy uống ngay trước khi ta ra đời, nên thuốc ngấm sang cả ta khi còn trong bụng. Tất cả là tại bả hết.”
Tôi hơi sững lại trước giọng điệu của ông.
Đáng lẽ người khác sẽ coi đó là ân huệ, còn ông thì oán trách.
Tôi chỉ có thể nghĩ ông đã chán sống, hoặc ít nhất đã quá mệt mỏi sau hàng thế kỷ chỉ còn nuôi thù hận mà tồn tại.
Người Nhật còn sống thọ hơn mặt bằng chung, nhưng hiếm ai vượt quá trăm tuổi.
Tôi mới sống được bằng 10% ông ấy, chẳng thể hình dung cảm giác sống lâu như thế là thế nào.
Có lẽ tôi nên hỏi Amelia sau.
Tôi nhận ra Crow đã lún sâu xuống ghế sofa, ngủ say.
Khuôn mặt bình thản, chẳng giống người đang khát khao cái chết chút nào.
“Tốt nhất ngươi hãy để ông ấy ngủ,” một giọng nói vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay lại, thấy Gilles đứng đó với một chiếc chăn to trên tay.
Tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của ông ta ngay trước đó, nên giờ thấy yên tâm phần nào.
“Ông biết Crow bằng cách nào vậy?”
Tôi hỏi khi ônng ta đắp chăn cho ông già.
Ông mỉm cười gượng gạo rồi ngồi xuống chiếc sofa trắng đối diện tôi.
“Ngươi biết ông ấy từng dạy học trò chứ?”
Ông hỏi.
Tôi gật đầu.
Chúng tôi vừa nói về chuyện đó xong.
“Một trong số học trò đó là mẹ ta. Bà mất rồi, mong bà yên nghỉ.”
Tôi mở to mắt.
Thì ra sau khi Crow lui vào bóng tối, mọi quốc gia ở Morrigan đều muốn học kỹ năng mà ông lĩnh hội từ Anh Hùng Truyền Thuyết, nên ai cũng cử người tới xin làm đệ tử.
Con người cũng không ngoại lệ.
Ban đầu Crow không từ chối ai, vì lòng thù hận đã dần phai và ông bắt đầu chán ngán.
Nhưng mẹ Gilles cuối cùng cũng mất trí khi học kỹ năng này, giống như những học trò khác.
“Cha ta là mạo hiểm giả, mất khi ta còn nhỏ, nên mẹ phải tự nuôi ta.”
Gilles tiếp lời.
Điều đó khiến tôi nhớ tới mẹ tôi, cũng là mẹ đơn thân, lại yếu bệnh sau khi cha tôi bỏ đi.
“Sau khi mẹ ta suy sụp, chính Crow nuôi nấng ta. Ông cũng giúp ta có chỗ trong đội kỵ sĩ, và khi ta rời đội, ông nhận ta làm phụ việc lò rèn để tìm hướng đi khác.”
Gilles thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn người đàn ông đang ngủ.
Đó là ánh nhìn của một người con dành cho cha mình, một khung cảnh thật đẹp.
“Ông ấy vừa là ân nhân vừa là hình mẫu người cha của ta. Ta không trách ông ấy về chuyện mẹ mình. Đúng là ông hơi vụng về, nhưng chắc chắn không hề xấu xa.”
“Ừ, tôi cũng nhận ra điều đó trong thời gian ngắn quen biết ông,” tôi đáp.
“Mà sao tự nhiên ngài kể tôi nghe chuyện này?”
Tôi biết rõ Crow có tấm lòng mềm, luôn giúp người gặp khó.
Dù không hẳn là người hướng ngoại, ông vẫn là một người tốt, bằng chứng là cách chủ khách sạn này hết lời khen ngợi ông.
Nhưng tôi chưa rõ mục đích Gilles nhắc lại tất cả những chuyện xưa này để làm gì.
“Ta hy vọng ngươi sẽ làm giúp ông ấy việc mà ông đã nhờ. Ngươi cũng thấy rồi đó, ông ấy không còn nhiều thời gian,” Gilles nói.
“Tôi thực sự không muốn dính dáng đến chuyện đó đâu.”
Tôi không phải người làm từ thiện, cũng không phải kiểu anh hùng đạo đức gì cả.
Tôi nợ Crow mạng sống của mình, và cũng mang ơn Gilles rất nhiều vì đã giúp tôi thoát khỏi lâu đài.
Nhưng tôi vẫn còn mục tiêu chính phải hoàn thành.
Tôi phải tìm đường trở về nhà, và tôi biết chìa khóa để thực hiện điều đó nằm đâu đó trong lâu đài Ma Vương hoặc lâu đài Retice.
Chúng tôi được triệu hồi tới đây để tiêu diệt Ma Vương, nhưng tôi đã nhận ra vòng ma pháp dùng để đưa chúng tôi tới thế giới này gần như giống hệt với những vòng ma pháp mà cánh tay phải của Ma Vương từng sử dụng chống lại chúng tôi.
“Ừ, ta biết ngươi đang phải lo quá nhiều thứ, lại còn nóng ruột muốn đến lâu đài Ma Vương nữa,” Gilles nói.
“Vậy thì ngài làm ơn đừng cố—”
“Cũng không phải đường vòng gì ghê gớm đâu, ta hứa đấy. Nhất là khi ngươi từng thề sẽ giải cứu đám Elf đang bị hắn giam giữ trong đường dây buôn nô… hay ngươi quên rồi?”
Tôi thật sự muốn quay về quá khứ mà đấm cho bản thân một phát.
Lời hứa đó giờ đang quay lại cắn tôi.
“Chưa kể,” Gilles tiếp tục, “ngươi sẽ cần Crow để tới được lâu đài Ma Vương. Ta chưa từng đến đó, nhưng nghe nói đường đi cực kỳ dễ lạc. Ngươi chắc chắn không thể tin cô bé quỷ kia làm hướng dẫn đâu.”
Ông ta nói đúng.
Có một người từng quen thuộc với địa hình núi lửa khủng khiếp kia đi cùng là điều khôn ngoan.
Chúng tôi đâu thể ra cửa hàng mua bản đồ châu lục.
Phải có người dẫn đường, nên việc nhờ Crow giúp có khi lại không tệ.
“Ngài nói cũng có lý,” tôi đáp.
“Nhưng ngài phải hiểu, chuyện này đâu dễ để tôi gật đầu ngay được.”
Vì điều Crow nhờ tôi làm trái hoàn toàn với nguyên tắc đạo đức của tôi, tôi thầm nghĩ, trong khi Gilles đứng lên đặt tay lên vai tôi.
“Ta nói hết ý mình rồi. Quyết định còn lại là ở ngươi. Nhưng ngươi nên quyết nhanh, vì không ai biết ông ấy còn được bao lâu.”
Sau khi Gilles rời phòng, tôi chỉ ngồi lặng trên sofa, nghe tiếng Crow khò khè trong giấc ngủ, mắt nhìn ra khung cảnh đêm ngoài thị trấn đang sáng rực đẹp đẽ, trong khi trong lòng tôi rối bời giữa lương tâm và thực tế.
---
“Dạo này cậu ngủ đủ giấc không vậy, Akira?”
Amelia hỏi tôi vào sáng hôm sau.
Cô dậy trước mọi người và có vẻ lo lắng khi thấy tôi đã ngồi nhâm nhi thứ đồ uống giống cà phê kia từ lâu.
Thật lòng mà nói, tôi gần như mất ngủ suốt.
Tôi biết nguyên nhân rõ ràng, chính là lời nhờ vả nặng nề của Crow và cuộc trò chuyện với Gilles tối qua.
“Không hẳn, nhưng nó không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của tôi đâu, đừng lo. Với lại tôi có thể đếm trên đầu ngón tay số lần mình ngủ đủ giấc ở thế giới này mà không phải kiệt sức gục xuống trước,” tôi đùa, đưa tay che mặt.
Tôi chắc trông mình lúc đó thảm lắm, cần làm gì đó trước khi mọi người thức dậy.
Nhưng điều đó chỉ càng khiến Amelia nghi ngờ hơn.
Cô nhẹ nhàng gạt tay tôi ra, rồi áp hai bàn tay lên má tôi.
“Cậu có tật cứ giữ mọi chuyện cho riêng mình đấy. Sao không thử dựa dẫm vào tôi một chút xem nào?”
Cô hỏi.
“Không… không phải đâu, tin tôi đi, không có gì đáng lo cả…”
Tôi ấp úng, nhưng không thể tránh được đôi mắt đỏ sâu thẳm của cô, nhất là khi cô đang giữ chặt đầu tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy sợ đôi mắt đó.
“Tôi hiểu cậu có lẽ chỉ đang im lặng để bảo vệ tụi tôi hoặc ai đó… nhưng nếu vậy thì cậu buộc tôi phải ra tay thôi. Vì cũng phải có người lo cho cậu chứ,” cô nói.
Tôi cảm nhận ma lực tụ lại quanh cô, cơ thể mình chìm trong thứ ánh sáng xanh nhạt.
“Xin lỗi cậu, Akira. Thuật… Cưỡng Bức Ngủ!”
“Ame…lia…”
Thứ cuối cùng tôi thấy trước khi chìm vào bóng tối là gương mặt Amelia nhìn xuống tôi, đau đớn như thể việc này làm cô khổ tâm lắm.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy tuyệt vọng vì đã khiến người mình yêu phải lo lắng đến mức dùng đến cách này để ép tôi ngủ.
POV: Amelia Rosequartz
Sau khi đắp chăn lên người Akira đang nằm bất động, tôi cúi xuống nhìn gương mặt đang ngủ mê của cậu ấy.
Ngón tay tôi lướt nhẹ qua quầng thâm dưới mắt, chúng còn sâu hơn cả hôm qua.
“Nhắc ta đừng bao giờ chọc giận công chúa nữa nhé,” một giọng nói lười nhác vang lên.
Tôi ngẩng lên, thấy Crow đang nằm dài trên sofa, miệng cười toe toét nhìn tôi.
Tôi gườm gườm nhìn hắn.
“Ông đã nói gì với Akira mà khiến cậu ấy thành ra thế này?”
Tôi hỏi gắt.
Crow né ánh mắt tôi rồi vươn vai như mèo lười.
Tôi vẫn đứng đó, che chắn cho Akira, không rời mắt khỏi Crow.
“Này, đừng cau mày nhiều quá, nhăn sớm đó. Ta chỉ nhờ cậu ta chút đền đáp hợp lý cho việc ta cứu mạng thôi mà.”
Tôi sững người khi ký ức hiện về, cảnh Crow lao vào cứu chúng tôi dưới Đại mê cung Brute.
“Chẳng lẽ đó là lý do duy nhất ông cứu chúng tôi hôm đó sao? Nói đi,” tôi gặng, nhìn hắn chằm chằm.
Crow khẽ nhăn mặt.
“Ờ… không hẳn. Ta cứu các người lúc đó đơn giản vì muốn cứu thôi. Sau đó mới nghĩ chắc mình cũng nên được cảm ơn chút gì đấy. Ta hiểu vì sao cô thấy như thế là tồi.”
Ánh mắt hắn chợt trở nên mong manh lạ lùng.
Tôi hơi bối rối.
Tôi không có mối quan hệ thân thiết với Crow như Akira, nên chẳng thể đoán hắn nghĩ gì.
Tôi chỉ biết trước đây mình từng mắng hắn vì tưởng hắn bỏ cuộc trong việc báo thù cho em gái, rồi nhận ra hắn và tôi có lẽ giống nhau hơn tôi tưởng.
Lúc này tôi bắt đầu tự hỏi mình có công bằng không, vì có lẽ ở vị trí đó tôi cũng sẽ làm thế.
“Ta từng rất ngưỡng mộ cô đấy, biết không?”
Hắn nói, tôi định bật lại vì nghĩ hắn đang lái chuyện, nhưng lời hắn làm tôi chết lặng.
Hắn nhìn tôi đang há miệng, rồi bật cười khẽ.
“Ý ta là cô từng là công chúa cứu cả tộc Elf lúc nguy nan. Cô bé dùng Ma pháp Phục Sinh và Ma pháp Trọng Lực cứu dân mình, nghe cứ như truyện sử thi. Ta từng muốn lớn lên trở thành người như cô… nhưng rồi gặp cô mới biết cô cũng có lúc sai lầm như bao người khác thôi.”
“Tôi ghét những người đặt tôi lên bệ thờ như thế,” tôi đáp.
Nhất là khi họ thường nhìn Kilika như kẻ tội đồ chỉ vì cô ấy vô tình gây ra thảm họa đó.
“Ừ, ta đoán thế,” Crow nhếch mép cười chua chát.
“Cô đúng là kiểu người như vậy… À này, bạn trai cô có kể là cây trượng của Lia do ta làm không?”
Tôi lắc đầu.
Akira với tôi gần đây đâu có thời gian nói chuyện tử tế, nên chắc còn nhiều thứ chưa biết.
“Cây trượng ấy đã báo cho ta biết các người gặp nguy. Nói mới nhớ, cô có nhận ra tên Lia là ba chữ cuối tên cô không?”
“Ý ông là cô bé ấy được đặt tên theo tôi?”
“Đúng thế. Ta đặt tên vậy vì muốn nó lớn lên mạnh mẽ như cô,” Crow nói.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nhìn hắn đầy nghi ngờ.
“Ông kể tôi nghe chuyện này để làm gì?”
Tôi không rõ một công chúa Uruk như Lia thì có liên quan gì đến chuyện đang bàn.
Crow gãi đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi mặt trời đang dần lên.
“Cũng không rõ nữa. Ta chỉ muốn thử thằng nhóc Akira Oda mà cô tin tưởng xem nó có xứng đứng cạnh cô không thôi. Ngày ta đặt tên Lia theo cô, ta nghĩ sẽ chẳng còn ai khác đủ xứng để chiến đấu bên cô, và giờ ta vẫn nghĩ thế.”
Máu trong người tôi sôi lên.
“Ông có biết mình đã đẩy bao nhiêu áp lực lên Akira không?!”
Tôi gắt, Crow khựng lại.
Tôi không nhìn rõ mặt hắn vì ánh sáng chói từ cửa sổ, nhưng cảm giác hắn lúc này mong manh hơn bao giờ hết.
“Ta không nghĩ cậu ta lại căng thẳng đến mức ấy. Khi ta giải thích rằng thứ đền đáp ta muốn cũng sẽ có lợi cho cô, cậu ấy lưỡng lự. Thằng nhóc đó yêu cô nhiều lắm, nhưng không đến mức vứt bỏ nhân tính vì cô đâu.”
Tôi biết rõ tình yêu có thể khiến người ta mù quáng thế nào.
Tôi đã sống lâu hơn Akira rất nhiều và thấu điều đó.
Nếu một ngày Akira mù quáng đến mức không phân biệt nổi đúng sai vì tôi, tôi sẽ buộc phải rời xa cậu ấy.
“Cậu ấy đúng như những gì tôi nghĩ,” tôi khẽ mỉm cười.
“Có vẻ vậy,” Crow nhún vai nhìn ra bình minh.
“Nhưng việc cậu ta vẫn lưỡng lự nghĩa là còn phần nào cảm thấy mắc nợ ta. Ta có linh cảm chỉ cần một cú hích cuối cùng, kiểu như nếu cô lại gặp nguy, cậu ta sẽ bỏ cả nhân tính của mình.”
Nói cách khác:
Hãy cẩn thận.
Crow liếc nhanh về phía Akira rồi bỏ đi.
Tôi không moi được hắn chính xác đã nói gì với Akira, nhưng những gì hắn vừa tiết lộ còn đáng kinh ngạc hơn.
“Cậu… sẽ không bỏ cả nhân tính vì tôi đâu đúng không, Akira?”
Tôi khẽ hỏi, biết chắc mình sẽ chẳng nhận được câu trả lời.
POV: Asahina Kyousuke
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy Akira đang ngủ say trên ghế sofa, còn Công chúa Amelia thì ngồi cạnh, tay khẽ vuốt tóc cậu ấy.
Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu ta ngủ.
“Hiếm thật đấy, được thấy cậu ấy ngủ mà chẳng phòng bị gì,” tôi buột miệng.
Vai Amelia hơi rung lên, cô ngẩng nhìn tôi.
Trong mắt cô ánh lên nét buồn, chắc đã có chuyện xảy ra khi tôi ngủ.
Tôi định hỏi thì bị Ueno vừa thức dậy cắt ngang.
“Ủa trời… Amelia, cô dậy rồi hả?! Tôi tưởng mình là người đầu tiên cơ!”
“Ừ, tôi không ngủ được,” Amelia đáp, vẫn để Akira gối đầu lên đùi.
Ánh mắt cô lúc này thiên về dịu dàng hơn là u buồn.
“Trời đất! Lâu lắm rồi mới thấy Oda trông yếu ớt thế này… Ờ thì trước cũng thấy rồi, nhưng mà cũng lâu lắm rồi đó!”
Tôi gật đầu đồng tình.
Ở trường, Akira vốn có “tiếng” là hoàng tử ngủ gật.
Cậu ta chỉ thức trong giờ của những giáo viên khó tính hoặc giáo viên cậu biết chắc sẽ gọi mình dậy, còn lại thì ngủ suốt.
Vậy mà điểm thi vẫn đủ qua, chuyện đó chắc chỉ mình tôi biết.
Nếu bạn bè khác biết, kiểu gì cũng nghi cậu ta gian lận.
Ngay cả tôi trước đây cũng từng nghi ngờ, cho tới khi biết cậu tranh thủ học mọi lúc rảnh ở mấy công việc làm thêm.
“Nghe như cậu biết mấy chuyện về Akira mà tôi chưa biết ấy nhỉ. Làm tôi tò mò ghê,” Amelia nói, rồi cô và Ueno bắt đầu trò chuyện rôm rả, khiến tôi quyết định rút lui sớm.
“Tôi qua phòng bên. Khi nào chuẩn bị đi thì gọi tôi nhé,” tôi nói.
“Khoan đã—?! Cậu ở đây từ nãy tới giờ hả Asahina?!”
Ueno kêu to.
Hóa ra cô ấy không hề để ý tôi.
Tôi cứ tưởng cô cố tình lơ mình.
“Ừ, tôi ở đây từ đầu,” tôi đáp rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Chiều nay chúng tôi sẽ đi nhận giải thưởng cho Công chúa Amelia, Latticenail và Satou, người vừa thắng dễ dàng ở hạng mục nam.
Hóa ra phần lớn thí sinh nam là mấy gã đô con kiểu lực sĩ, nên những ai thích dạng “mỹ nam thư sinh” đã dồn phiếu cho Satou.
Ban đầu việc đăng ký cho Satou thi chỉ nằm trong kế hoạch, ai ngờ cậu ta lại thắng thật, nghe xong tôi cũng phải dụi mắt kiểm tra.
Mấy hôm nay chúng tôi đã đào sâu điều tra dựa trên nguồn tin ban đầu từ Tsuda.
Càng tìm càng thấy khả năng Hội trưởng Uruk, Gram nhúng tay vào vụ này.
Giờ gần như chắc chắn hắn có liên quan tới việc mất tích của các thí sinh từng đoạt giải.
Đáng nói là hắn cũng chẳng buồn che giấu.
Không cần thuê thám tử chuyên nghiệp, chỉ dựa vào mấy thông tin từ giới mạo hiểm bình thường như chúng tôi cũng ráp được bức tranh này.
Crow và Gilles thuê hẳn điều tra viên riêng mà còn chưa chắp nối được hết.
Giờ chỉ còn câu hỏi:
Có nên nói cho nhóm Akira biết hay không.
Ra khỏi phòng, tôi thấy Satou đang đứng tựa tường chờ.
“Cậu tìm được câu trả lời chưa?”
Cậu hỏi, tôi gật đầu.
Quầng thâm dưới mắt Akira ngày càng nặng.
Đó là lý do tôi phản đối Satou và mấy người kia khi họ muốn kể hết mọi thứ cho Akira.
Lẽ ra an toàn nhất là cảnh báo tất cả phải tăng cường bảo vệ Amelia và Satou để đề phòng phục kích.
Nhưng sau khi thấy Akira vừa rồi, tôi càng thêm kiên quyết.
“Tôi vẫn nghĩ không thể nói cho Akira được… Nhưng chắc giờ cậu ấy cũng tự điều tra rồi,” tôi nói.
“Kiểu gì?”
“Cậu chưa để ý sao? Night biến mất từ tối hôm qua rồi. Không rõ đang đứng gác đâu đó bảo vệ Công chúa Amelia hay tự thu thập tin tức. Nhưng vì đó là sử ma của Akira nên nó có thể nghe lệnh và liên lạc với cậu ấy từ xa.”
Chọn không nói cho Akira đồng nghĩa chúng tôi phải tìm lý do hợp lý để giải thích việc giấu cậu ấy.
Satou có vẻ đã bị thuyết phục, cậu gật đầu.
“Cậu hiểu Akira hơn tất cả chúng tôi. Tôi nghĩ nên tin vào phán đoán của cậu.”
Tôi cười nhạt.
Satou quen Akira lâu như tôi, nhưng mối quan hệ giữa hai chúng tôi với cậu ấy lại khác nhau nhiều.
“Để Ueno tiếp tục giữ Amelia bận rộn, còn chúng ta bàn lại kế hoạch lần cuối. Gram chắc chắn sẽ ra tay với các thí sinh thắng cuộc sớm thôi, nhưng tôi có thể làm mồi nhử vì trên danh nghĩa tôi cũng là người thắng. Đi thôi, mọi người đang chờ trong phòng.”
Tôi gật đầu đồng ý và bước theo cậu ta về phòng riêng.
Đã lâu rồi tôi mới thấy Akira ngủ yên giấc như vậy.
Những ngày vừa qua, cậu ấy toàn thức muộn hơn mọi người rồi dậy sớm hơn cả nhóm.
Tôi không chắc là cậu ấy ngủ ít đi hay gần như không ngủ được, nhưng nhìn là biết sức khỏe cậu đang sa sút thấy rõ.
Có lẽ việc có Công chúa Amelia bên cạnh mới giúp cậu ấy được ngủ yên như thế.
Dù lý do là gì đi nữa, nhìn Akira ngủ đủ giấc cũng khiến tôi thấy nhẹ nhõm phần nào.
Tôi còn để ý rằng từ khi gặp Amelia, Akira đã trở nên bình thản hơn, như thể mọi căng thẳng đã được xoa dịu.
Nhưng trong lòng tôi vẫn lo lắng, chỉ sợ một ngày nào đó nếu Amelia gặp chuyện gì, Akira sẽ hóa thành một cỗ máy giết chóc ngay lập tức.
POV: Amelia Rosequartz
“Ê, cô chắc bỏ mặc cậu ta nằm ngủ vậy ổn không?”
Crow hỏi tôi khi cả nhóm đang trên đường đến điểm nhận giải thưởng mà hôm qua họ đã báo cho chúng tôi.
Akira vẫn còn ngủ say trên ghế sofa lúc chúng tôi rời đi, nên đành để cậu ấy ở lại.
Crow thì đã quay về giọng điệu thô ráp quen thuộc, khác hẳn sự nhẹ nhàng, lịch thiệp khi nói chuyện với tôi lúc sáng.
Ông ta còn làm như thể hiểu tường tận về tôi và Kilika.
Chuyện lũ quái từ Đại Mê Cung Rừng Lớn tràn ra tàn sát tộc Elf từng là tin chấn động lúc đó, lan nhanh đến cả các lục địa khác.
Luật pháp còn bắt buộc chia sẻ thông tin về các vụ quái vật và quỷ tấn công để chuẩn bị cho nguy cơ xâm lược.
Khi ấy ai cũng tin Kilika chính là người gây ra vụ việc vì “lỡ đặt quá nhiều mồi nhử ở cửa mê cung”, đúng như báo cáo chính thức ghi.
Nhưng sau này cha tôi đã cho tiêu hủy toàn bộ hồ sơ, nên ngoài những người từng sống qua thời đó, chẳng ai biết sự thật phía sau.
Với tuổi thọ của thú nhân, Crow không thể nào đã sống lâu như vậy được.
Tôi muốn hỏi ông ta, nhưng lỡ đâu tôi nhìn nhầm ý ông, rồi vô tình làm lộ bí mật của Kilika, thứ mà bao người đã cố gắng chôn vùi thì tôi sẽ ân hận cả đời.
Thế nên tôi đành im lặng.
“Akira dạo này tự ép mình quá nhiều, cậu ấy cần nghỉ ngơi. Với lại chúng ta chỉ đi nhận giải rồi về quán trọ thôi, sẽ không sao đâu,” tôi đáp.
Nhận xong giải, chúng tôi chẳng còn lý do gì ở lại Mali nữa.
Có thể khi quay về, Akira cũng đã thức dậy rồi.
“Ờ… Mong là chúng ta còn sống sót quay về.”
Crow lầm bầm, tôi chỉ nghe loáng thoáng câu cuối.
“Đây… đúng chỗ này không nhỉ?”
Cô bé Ueno hỏi, giọng lạc hẳn đi khi nhìn tòa nhà ọp ẹp trước mặt.
Nó vốn là một khách sạn cũ kỹ, chẳng giống nơi trao giải thưởng gì hết.
Bầu không khí cả nhóm lập tức căng như dây đàn.
Dù chúng tôi đã cảnh giác từ đầu, nhưng không ai ngờ sự việc lại xoay hướng như thế này.
“Cái gì… Ai đó?!”
Crow quát lên.
Tôi xoay người lại, thấy một gã mặc đồ đen đứng ngay sau.
Những người khác cũng lập tức quay ánh nhìn về phía hắn.
“Ngươi là… người đại diện ban tổ chức hôm qua, Lapin phải không?”
Cô bé Hosoyama hỏi, mắt mở to.
Đúng rồi.
Ban đầu tôi tưởng đó chỉ là mái tóc trắng dài, nhưng nhìn kỹ mới thấy đó là đôi tai thỏ mềm của người đàn ông hôm qua.
Chỉ khác là lần này hắn không còn vẻ rụt rè nhút nhát nữa, mà đứng trước chúng tôi với khí thế tự tin, thậm chí đáng sợ.
“Có vẻ lần này chúng nhắm vào cô rồi, công chúa,” Crow nói.
Tôi sực tỉnh và nhận ra vài gã khác cũng mặc đồ đen đang vây chúng tôi.
Chúng không hề nao núng trước sự hiện diện của nhóm anh hùng hiện tại, cả một thành viên của nhóm trước đó, và cả năng lực chiến đấu của chính tôi.
Chừng 12 tên, chúng nhanh chóng khép vòng vây, chặn mọi đường rút lui.
“Ngươi là Công chúa Amelia thật chứ?”
Một tên hỏi.
Ngay lập tức, các thành viên trong nhóm anh hùng tạo thành một vòng tròn quanh tôi để bảo vệ.
Phản ứng nhanh đến mức tôi suýt nghĩ họ đã đoán trước được cuộc phục kích này.
Nhưng đây không phải lúc để thắc mắc.
“Phải, và ngươi hỏi để làm gì?”
Tôi nheo mắt nhìn.
Mấy gã đồ đen liếc nhau rồi gật đầu.
Dù không có kỹ năng Cảm Nhận Nguy Hiểm, tôi cũng dư biết chúng không đến đây để nói chuyện.
“Ngài Gram muốn gặp cô. Cô sẽ phải đi với chúng ta.”
Tôi thấy Crow bên cạnh lập tức căng người như sắp lao vào xé nát đối thủ.
Gram chính là kẻ đã giết chị gái ông ấy.
“Và vì lẽ gì công chúa Elf phải hạ mình đi theo lệnh triệu của một gã hội trưởng hèn mọn?”
Tôi lạnh lùng đáp.
Vốn dĩ hoàng tộc mới là người triệu gọi, không phải chiều ngược lại.
Sự khinh miệt lễ nghi này đúng là xúc phạm.
Nhưng lời tôi nói như gió thoảng, chúng vẫn tiến thêm bước nữa, sẵn sàng dùng vũ lực nếu cần.
Phía sau, Lapin bật cười khanh khách.
“Ôi, Công chúa. Sao cô lại tự dấn thân vào nơi thế này với vài đứa trẻ con và một lão già qua thời sung sức? Lại còn không mang theo thằng nhóc lúc nào cũng kè kè bên cạnh nữa,” gã tai thỏ chế nhạo.
Rõ ràng chúng e dè Akira hơn bất cứ ai…
Có vẻ chúng chẳng hề biết những người này chính là đồng đội của cậu ấy.
Chúng nên học Akira cách điều tra trước khi ra tay mới phải.
Tôi thở dài nặng nề, rồi đưa tay ra trước.
“Trọng Lực!”
Ngay lập tức, đám mặc đồ đen quỵ xuống, gối chạm đất vì sức nặng khủng khiếp từ phép thuật của tôi.
Trước đây tôi từng rất khó điều khiển nó để không ảnh hưởng đến đồng minh, nhưng thời gian luyện tập cùng Akira trong mê cung đã giúp tôi thuần thục hơn nhiều.
Tôi có hơi mệt sau khi vừa tạo ra một phép mới bằng Tinh thông ma pháp, tốn kha khá MP, nhưng vẫn còn dư sức xử lý lũ này.
“Các ngươi định đưa ta đi đâu vậy?”
Tôi hỏi, nhìn xuống đám người đang run rẩy bò sát đất.
Trong khoảnh khắc đó, chắc hẳn tôi trông lạnh lẽo và đáng sợ vô cùng.
Đó là một khía cạnh của bản thân mà tôi chưa từng muốn để Akira nhìn thấy, nhưng nếu buộc phải tra tấn để moi được câu trả lời từ chúng, tôi hoàn toàn sẵn sàng.
Tôi đâu có lớn lên như mấy cô công chúa được nâng niu chiều chuộng.
Giới quý tộc High Elf đã cai trị Thánh Lâm suốt hàng trăm năm, và để giữ vững ngôi vị đó, dân tộc chúng tôi từng phải làm nhiều việc không mấy tốt đẹp.
Tôi không phải người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp như hình ảnh Akira vẫn nghĩ.
Có thể tôi tỏ ra vô tư, hơi ngốc nghếch trước mặt cậu ấy, nhưng đừng mong tôi sẽ ngồi yên khi có kẻ nào đó dám mưu hại mạng sống mình.
“Nếu các ngươi không muốn trả lời, ta sẽ rất vui lòng nghiền nát các ngươi như sâu bọ,” tôi nói, hạ tay xuống thêm một chút.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ gia tăng sức ép, khiến xương cốt chúng kêu răng rắc, cả bọn ngã quỵ xuống đất.
POV: Satou Tsukasa
Tất cả xảy ra nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.
Mới phút trước thôi chúng tôi còn đang bị một đám người lạ mặc đồ đen bao vây, phút sau thì tất cả bọn chúng đã quỳ rạp xuống đất.
Cả nhóm chúng tôi chỉ biết đứng nhìn, chẳng giúp được gì như thể sự có mặt của mình cũng chẳng quan trọng.
“Giờ thì trả lời đi. Các người theo lệnh ai? Gram ở đâu? Hắn đang âm mưu gì?”
Amelia hạ tay xuống thêm, gia tăng sức ép.
Ánh mắt cô lạnh lẽo đến mức tôi còn thấy bản thân như bị ép phải khai.
Những thành viên khác trong nhóm cũng bắt đầu tái mặt vì sợ.
Trước giờ chúng tôi vẫn nghĩ Amelia yếu ớt.
Chưa từng thấy cô ra tay bao giờ, chúng tôi không thể hình dung nổi cô chiến đấu thế nào.
Toàn bộ kế hoạch bảo vệ cô được xây dựng dựa trên suy nghĩ đó, và rõ ràng chúng tôi đã sai từ đầu.
Tôi tự hỏi có phải Akira đã nhìn ra trước mọi chuyện nên mới thản nhiên như thế không.
“Ch-chúng tôi không biết gì cả! Th-thật đấy!”
Gã đại diện hội đồng lắp bắp, mặt tái mét.
Nhưng Amelia không hề động lòng trước vẻ đáng thương đó.
Ngược lại còn như khinh bỉ.
“Các người biết thứ ta ghét nhất trên đời là gì không?”
Cô hỏi, cánh tay mảnh khảnh lại hạ xuống thêm.
Lúc này trong mắt cô không còn một tia sáng nào nữa.
Với lũ người đang gào thét dưới đất, đó chắc là đôi mắt của tử thần.
“Ta cho các người một gợi ý: đó là sự dối trá. Và ta không tin dù chỉ 1 giây rằng các người không biết gì. Ta đã sống lâu hơn các người hàng trăm năm. Các người nghĩ có thể qua mặt ta sao?”
Chuyện Elf có tuổi thọ cực dài là kiến thức phổ biến, ngay cả nhóm tôi vốn không được học gì về thế giới này ở Retice cũng biết.
Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ họ lại có thể đáng sợ đến vậy.
Cuối cùng Crow lên tiếng, giọng khàn nhưng như một lời đe dọa:
“Nếu là ta, ta sẽ trả lời câu hỏi của cô ấy ngay. Cô ấy nói thật đấy.”
Ý ông ta rất rõ:
Cô ấy sẵn sàng giết người.
Và thế giới này không phải Nhật Bản.
Nếu Amelia thấy mạng sống mình bị đe dọa, chúng tôi không có quyền ngăn cô ấy tự vệ dù thật ra có muốn cũng chẳng thể ngăn nổi.
“Đ-được rồi! Chúng tôi khai!”
Một gã trong nhóm hét lên khi xương cốt hắn bắt đầu kêu răng rắc.
Chỉ vài giây nữa thôi là muộn.
Amelia nâng tay lên một chút, nhưng vẫn duy trì phép thuật:
“Vậy thì cứ ở nguyên dưới đó mà nói. Thử giở trò là ta nghiền nát ngay.”
Dưới ánh nhìn của Amelia, một gã mặc đồ đen bắt đầu khai về chuyện chúng buôn bán nội tạng của các thí sinh đoạt giải trên chợ đen.
Từng lời hắn nói khớp hoàn toàn với thông tin mà Tsuda đã cung cấp từ trước.
Rõ ràng Amelia chính là mục tiêu lần này.
Sắc mặt cô dần trở nên u tối.
“Ra là thế…”
Cô nói.
“Tức là chưa từng có giải thưởng nào cả, ngay từ đầu các người đã tính xẻ ta ra bán cho lũ điên kia.”
Dù có cố hay không, bàn tay đang thi triển phép thuật của cô lại từ từ hạ xuống thêm.
Nhưng ngay trước khi đám người kia bị ép đến chết, một bóng người bất ngờ lao ra từ bóng tối, một người tôi nhận ra, nhưng không hẳn là tôi tin tưởng.
“Thôi được rồi! Dừng lại đi, công chúa!”
Cô gái hô lên.
“Trời ơi, cô không thể làm thế được! Đây không phải Thánh Lâm đâu, cô không thể xử tử người ta ngay tại chỗ, cho dù họ có là cặn bã thế nào đi nữa!”
Đó là Latticenail, con quỷ đã đồng hạng nhất với Amelia trong cuộc thi sắc đẹp.
Lúc đó tôi còn đang bận bên cuộc thi nam nên không nhìn thấy, nhưng ngay cả bên sân khấu nam chúng tôi cũng nghe tiếng reo hò vang dội khi cô bước ra.
“Ồ, chào Latty,” Amelia đáp lại.
“Theo luật của đất nước này, công dân có quyền xử tử kẻ phạm tội đã hại mình. Đúng là thường phải có một trận đấu sinh tử chính thức, nhưng bọn chúng đã tự tìm đến đây với ý định giết tôi, tôi chỉ tự vệ thôi. Tôi nghĩ một vị thẩm phán cũng sẽ coi chuyện này như một trận đấu công bằng.”
Cách nói đó thật sự khiến tôi rùng mình, nhất là khi nét mặt Amelia hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng con quỷ kia vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông.
“Nghe này, kể cả kẻ xấu nhất cũng có câu chuyện riêng của hắn. Không ai có quyền tước đi cơ hội đó. Vậy nên làm ơn, đừng giết người trước mặt tôi, được không?”
Con quỷ nói.
Đôi mắt tím dưới chiếc mũ trùm của cô bình tĩnh nhưng giọng nói lại kiên quyết.
Sự thay đổi đột ngột đó khiến Amelia sững lại, bàn tay mềm đi, phép thuật cũng biến mất.
Cuối cùng, cô quỷ buông cổ tay Amelia, rồi lại nở nụ cười vô tư như thường lệ.
“Nhưng mà… nếu cô thật sự muốn giết chúng thì cứ làm lúc tôi không có mặt cũng được! Tôi có thể là người bảo vệ pháp luật với nguyên tắc đạo đức nghiêm ngặt, nhưng điều đó đâu có nghĩa tôi bảo vệ được tất cả mọi người, đúng không? Tôi đâu thể có mặt khắp nơi, mà đôi khi… tai nạn cũng xảy ra thôi!”
Đám đàn ông đang chật vật tìm cách trốn thoát liền khựng lại, toàn thân như đông cứng vì sợ hãi trước thái độ dửng dưng đến lạnh sống lưng của cô nàng quỷ nhỏ.
Khi Crow bàn giao đám người áo đen cho quan quân, tôi không thể không tự hỏi:
Rốt cuộc chúng tôi đến đây để làm gì?
Rõ ràng mục tiêu ban đầu là muốn vạch trần tội ác của Gram và lấy lòng Akira.
Nhưng cuối cùng, chúng tôi chẳng đạt được gì cả.
Toàn bộ những gì chúng tôi làm chỉ là mời Akira tới lễ hội, tham gia cuộc thi, đoạt giải để đánh lạc hướng vốn chẳng cần thiết, rồi đóng vai hộ vệ cho một người hoàn toàn không cần bảo vệ.
Thậm chí, giờ tôi còn chẳng chắc bản thân có đủ sức bảo vệ ai nữa hay không.
Thành thật mà nói, chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy mình bất lực đến thế.
POV: Oda Akira
Cảm giác như tôi đang dần chìm xuống một đại dương sâu thẳm, tối om, mặc cho dòng nước lặng lẽ cuốn tôi xuống đáy sâu nhất.
“Mình… đang ở đâu thế này…?”
Tôi bất ngờ nhận ra mình vẫn có thể nói, giọng vang vọng trong khoảng không tối tăm, nhưng cơ thể thì hoàn toàn bất động.
Tôi cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra trước khi mình rơi vào tình trạng này.
“À… Amelia đã ru mình ngủ…”
Đúng rồi.
Cô ấy vừa tạo ra một loại ma thuật mới, Cưỡng Bức Ngủ và dùng nó lên tôi, chắc vì lo lắng khi thấy quầng thâm mắt tôi ngày một nặng.
Chỉ cần nhớ lại nét mặt cô ấy trước khi thi triển phép là tôi lại thở dài.
Tất cả là do tôi tự đẩy mình đến kiệt sức dù thiếu ngủ.
Chắc khi tỉnh dậy tôi phải xin lỗi cô ấy thôi.
Khi đã bình tĩnh lại, tôi thử đánh giá tình hình.
Rõ ràng Amelia đã dùng Cưỡng Bức Ngủ, và tôi vẫn chưa thức dậy, vậy thì đây chỉ có thể là trạng thái mơ.
Có lẽ tôi nên thử dùng Thần Nhãn xem có hiện ra thông tin gì không… dù mắt đang nhắm nên cũng chẳng hy vọng gì nhiều.
“Ừm… không ăn thua.”
Tôi không thể dùng Thần Nhãn hay bất kỳ kỹ năng nào khác.
Dù sao thì đây cũng chỉ là giấc mơ.
Giờ tôi phải làm gì đây?
Nhưng rồi, tôi cảm nhận có thứ gì đó chạm vào lưng mình.
Nếu so sánh với việc chìm xuống đại dương, thì lẽ ra đây phải là đáy biển, nhưng lại phẳng và ấm một cách lạ lùng.
Tôi vẫn không cử động nổi, chỉ còn biết nằm im lắng nghe giọng nói từ xa vọng tới.
“Nếu các ngươi không muốn trả lời, ta sẽ rất vui lòng nghiền nát các ngươi như sâu bọ.”
Giọng nhỏ tới mức lẫn trong tiếng thở, nhưng tôi không thể nhầm, đó là Amelia, với một chất giọng lạnh lùng chưa từng thấy.
Rõ ràng đây không phải cuộc nói chuyện hòa nhã.
Đây là lần đầu tôi nghe được sự căm ghét hiện rõ trong giọng cô ấy, ngay cả lúc mới gặp, khi cô ấy còn nghi ngờ tôi, tôi cũng chưa từng thấy cô mang theo ác ý như vậy.
“Các người biết thứ ta ghét nhất trên đời là gì không? Ta cho các người một gợi ý: đó là sự dối trá. Và ta không tin dù chỉ 1 giây rằng các người không biết gì. Ta đã sống lâu hơn các người hàng trăm năm. Các người nghĩ có thể qua mặt ta sao?”
Thú thật, nhìn bề ngoài, người ta có thể nhầm Amelia chỉ ngang tuổi tôi, kể cả khi đã biết về tuổi thọ Elf.
Ngay cả tôi đôi khi cũng quên cô ấy thực ra lớn hơn mình hàng trăm tuổi, nhất là khi cô ấy cười đùa với các bạn nữ của tôi như thể bằng vai phải lứa.
“Nếu là ta, ta sẽ trả lời câu hỏi của cô ấy ngay. Cô ấy nói thật đấy.”
Đó là giọng Crow, còn mờ hơn cả giọng Amelia.
Qua ngữ cảnh, tôi đoán đây là lúc họ đang trên đường đi nhận giải của cuộc thi, và điều này chứng tỏ tin đồn Crow với Gilles kể cho tôi là có thật.
Sau lời cảnh báo của Crow, tôi nghe thấy một giọng khác thét lên gì đó, nhưng quá xa để nghe rõ.
Có vẻ tôi chỉ nhận được âm thanh gần Amelia nhất, chắc đây là hiệu ứng phụ của phép mới, ma lực của cô ấy vô tình tạo liên kết với tôi khi tôi đang trong trạng thái ngủ.
“Vậy thì cứ ở nguyên dưới đó mà nói. Thử giở trò là ta nghiền nát ngay.”
Tôi không khỏi cau mày trước giọng nói tàn nhẫn của Amelia.
Ngay lúc ấy, tôi cảm nhận một làn sóng rung động qua “đại dương” bao quanh mình như thể mực nước đang hạ xuống…
Có lẽ tôi đang “trôi” trong bể ma lực của Amelia và cảm nhận được khi cô ấy tiêu hao nó.
Nghĩ cũng hợp lý:
Ma lực của cô ấy gần như vô tận nên tôi mới có cảm giác như đại dương.
Có lẽ khi tỉnh tôi phải hỏi Crow xem thế nào.
Nếu giả thuyết đúng, thì mực ma lực hạ xuống vì cô ấy vừa thi triển ma pháp, có lẽ là Ma Pháp Trọng Lực, nghe qua câu “thử giở trò là ta nghiền nát ngay”.
“Tức là chưa từng có giải thưởng nào cả, ngay từ đầu các người đã tính xẻ ta ra bán cho lũ điên kia.”
Từng chữ của cô ấy mang theo nọc độc, dù tôi vẫn không tin Amelia thực sự định giết bọn chúng.
Tôi thất vọng về bản thân vì không thể giúp cô ấy lúc này, nhưng rồi một giọng nói khác chen vào, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Thôi được rồi! Dừng lại đi, công chúa!”
Giọng nói đầy năng lượng của Latticenail khiến tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Có lẽ cô ấy cũng tới nhận giải.
Thật kỳ lạ khi tôi lại cảm thấy yên tâm vì sự có mặt của cô ấy, nhất là khi chúng tôi mới gặp hôm qua và cô ấy lại còn là một con quỷ.
“Trời ơi, cô không thể làm thế được! Đây không phải Thánh Lâm đâu, cô không thể xử tử người ta ngay tại chỗ, cho dù họ có là cặn bã thế nào đi nữa!”
Chắc cô ấy đã tiến lại gần Amelia nên giọng nói mới rõ hơn Crow.
Mà từ khi nào lũ quỷ lại quan tâm đến việc giết chóc vô tội vạ nhỉ?
Tôi nghe Amelia tranh cãi với cô ấy.
Cá nhân tôi thì không thấy lý do gì cô ta phải giết mấy người này, cho dù họ có là tội phạm đi chăng nữa.
Rồi như thể đang nói hộ suy nghĩ của mình, Latticenail lên tiếng với giọng hiếm khi nghiêm túc:
“Nghe này, kể cả kẻ xấu nhất cũng có câu chuyện riêng của hắn. Không ai có quyền tước đi cơ hội đó. Vậy nên làm ơn, đừng giết người trước mặt tôi, được không?”
Tôi bắt đầu nghi ngờ cô gái này có thực sự là một con quỷ hay không.
Tới mức này thì nếu có cú twist lớn kiểu cô ấy hóa ra từng là một anh hùng trong quá khứ, tôi cũng chẳng bất ngờ.
Thậm chí tôi còn sẵn sàng mời cô ấy về đội ngay lập tức.
“Nhưng mà… nếu cô thật sự muốn giết chúng thì cứ làm lúc tôi không có mặt cũng được! Tôi có thể là người bảo vệ pháp luật với nguyên tắc đạo đức nghiêm ngặt, nhưng điều đó đâu có nghĩa tôi bảo vệ được tất cả mọi người, đúng không? Tôi đâu thể có mặt khắp nơi, mà đôi khi… tai nạn cũng xảy ra thôi!”
Ừ thì, thế là cái giả thuyết đó của tôi tan thành mây khói.
Đúng kiểu cô ấy, suýt thì nói ra một câu đầy cảm hứng, nhưng lại tự phá hỏng vào giây cuối cùng.