Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

12 130

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

40 287

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

(Đang ra)

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Hoshino Hoshino

Kẹt giữa ba cô gái rắc rối, chàng otaku hướng nội chiến đấu trong tuyệt vọng để tránh sự hỗn loạn trong trận chiến tình yêu hài hước này!

16 54

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

168 4478

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

65 1351

ARC 1 - Tiểu thư nhà công tước là ác nữ - Chương 26: Âm Mưu Của “Râu Kaiser”

“Tiểu thư, như thế này đã được chưa ạ?”

“Ừm? Ờ… Được rồi. Chị nhúng cái đó vào dung dịch kia nhé.”

Trong khi ngoài phố xá đang tưng bừng với lễ hội Thành lập quốc, tôi lại ngồi trong phòng, hí hoáy với chiếc cối xay thuốc và chày nghiền mà tôi vớ được ở tiệm cầm đồ, miệt mài điều chế potion.

Những kiến thức cơ bản về chế tạo potion tôi đều học từ bà ngoại – người đã nuôi dưỡng tôi. Nào là cách truyền ma lực vào dược liệu, rồi làm sao chiết xuất hết tinh chất mà không lãng phí gì cả.

Chỗ này chắc gọi là “bí truyền của nghề dược sư” nhỉ…? Thật ra cũng không rõ, vì mỗi nơi, mỗi người lại có một cách khác nhau. Cứ như mỗi trường phái lại có một bí quyết riêng về điều chế potion vậy.

Nên tôi cũng chẳng biết cách mình học có phải thông dụng không. Miễn là ra được potion sơ cấp dùng được là được rồi, có phải bỏ cái gì nguy hiểm vào đâu mà lo.

Tại sao tôi lại cặm cụi điều chế potion giữa lúc này ư? Chính là bởi hôm trước, khi Elliot bị tấn công bằng 【Triệu Hồi Thú Ma】, tôi đã ước gì mình có trong tay một lọ “potion gây tê liệt” như trong game!

Trong game, Sakuriel – tiểu thư phản diện mà tôi nhập vai – sở hữu Gift “Triệu Hồi Thú Ma” cực mạnh. Để đối phó, Estelle (nữ chính) từng phải chuẩn bị riêng một loại potion gây tê liệt.

Đúng như tên gọi, potion này chỉ cần tạt lên là làm đối phương tê liệt tức thì. Thú triệu hồi có thân thể vật lý, nên kiếm đâm thương chém còn trúng, thì thuốc độc, potion cũng có tác dụng.

Mà potion này lại là hàng đặc chế, hiệu quả với thú triệu hồi thì khỏi phải bàn. Trong game, Estelle phải nhờ một nhân vật khác thu thập nguyên liệu hiếm mới chế ra được.

Tôi nhớ khá rõ các nguyên liệu ấy, nên nhờ chị hầu Arisa đi tìm. Có món khá hiếm, nhưng nhờ danh tiếng nhà Công tước, chị ấy gom đủ chỉ trong nháy mắt.

Dù sao thì, loại potion này cũng chẳng xi nhê gì với hình thái cuối cùng của 【Triệu Hồi Thú Ma】 – Hắc Long Hủy Diệt đâu…

Dù gọi là “potion gây tê liệt”, nó vẫn có tác dụng lên người – chỉ là yếu hơn và chậm hơn so với thú triệu hồi thôi.

Lỡ mình mà dính phải thì đúng là dở khóc dở cười, nên tôi cẩn thận rót dung dịch vàng óng vừa hoàn thành vào từng lọ nhỏ, dán nhãn cẩn thận và đậy nút kín mít.

“Xong! Hoàn thành rồi nhé.”

Thoát khỏi căng thẳng, tôi lau mồ hôi trên trán. Thế là từ giờ, dù có bị tấn công nữa cũng không đến nỗi bó tay. Đối tượng bị nhắm đến là Elliot thì chắc chắn tôi sẽ gửi cho cậu ấy một lọ, nhưng bản thân mình cũng phải thủ sẵn. Lỡ thú triệu hồi phát điên, nhắm bừa thì khổ.

“À, còn phải làm cả loại này nữa.”

Tôi lại tiếp tục chiết potion màu xanh lam trong nồi khác ra lọ nhỏ. Đây là potion giải tê liệt.

Cùng một loại nguyên liệu nền thôi, chỉ thay đổi vài thành phần là hiệu quả đảo ngược hoàn toàn – đúng là dược học kỳ diệu.

Có nó thì lỡ uống nhầm potion tê liệt cũng không lo. Làm độc thì phải chuẩn bị cả thuốc giải – nguyên tắc cơ bản mà.

Tôi xếp hết những lọ vừa hoàn thành vào chiếc túi đeo vai màu hồng phấn để trên bàn. Kỳ diệu là dù số lượng nhiều đến mức tưởng không thể nhét vừa, vậy mà cứ cho vào là lọt tỏm, khiến tôi càng thêm nể phục chiếc túi này.

Đây là túi đeo vai có khảm sẵn “Ma pháp Lưu trữ” – một bảo vật do chính Hoàng đế ban tặng, chuyển qua tay cha tôi.

Nghe nói là quà cảm ơn vì tôi từng cho mượn xe thực phẩm dã chiến và tặng đồng hồ cho Hoàng đế.

Cha tôi cũng có một chiếc – dạng cặp xách, dung tích lớn hơn. Nhưng tôi lại thích túi đeo vai hơn, nhất là có thêu hoa anh đào rất xinh.

Hoàng đế đúng là hào phóng thật. Cứ thấy mình nhận quá nhiều, nhưng… đã tặng thì cứ nhận thôi, đồ tiện lợi thế này mà!

“Con gái, chuẩn bị xong chưa, sắp đến giờ vào cung rồi đấy.”

“Vâng! Con sẵn sàng rồi ạ!”

Đang mải mê ngắm nghía túi thần kỳ thì mẹ tôi gọi. Tôi vội vắt túi lên vai, chạy tới chỗ mẹ.

Lên cung thì đi xe ngựa – tuy đi xe thực phẩm dã chiến nhanh hơn, nhưng quá nổi bật, lại chẳng có huy hiệu nhà Công tước, lỡ bị lính gác chặn thì phiền.

À, phải nhớ mang đồng hồ cho bà nội và Hoàng hậu nữa. Nhân tiện, mang thêm mấy món trang sức bán được cũng tốt.

◇◇◇

“Thật tuyệt… Nhỏ hơn cả đồng hồ của Hoàng thượng mà vẫn chạy chuẩn thế này.”

Tại nhà chòi trong vườn thượng uyển, Hoàng hậu vừa ngắm chiếc đồng hồ nữ mà tôi tặng, vừa trầm trồ. Mẫu này dành riêng cho nữ nên nhỏ gọn, thiết kế thời thượng, màu sắc cũng nổi bật hơn loại của Hoàng đế.

“Cảm ơn con, Sakuriel. Ta sẽ giữ gìn cẩn thận.”

Bà nội tôi cũng tỏ ra rất hài lòng. Tôi vốn định đến đưa potion tê liệt cho Elliot, nhưng nghe nói cậu ấy bận thử đồ cho tiệc ngoại giao ngày mai – ngày cuối lễ hội Thành lập quốc – nên không tới được.

Tôi đã gửi lại cho Hoàng hậu rồi, chắc chắn Elliot sẽ nhận được. Không biết hiệu quả ra sao, nhưng có còn hơn không.

Nhân tiện, tôi lấy ra một loạt nhẫn, dây chuyền, trâm cài mua ở tiệm cầm đồ khoe với Hoàng hậu và bà nội. Không ngờ hai người lại thích đến mức đòi mua hết sạch. Mấy món này cũng chẳng phải hàng xịn gì lắm đâu.

Tiền vốn là của cha tôi, nhưng mẹ đã bảo tôi toàn quyền quyết định, nên tôi vui vẻ bán luôn.

Có tiền rồi, tôi sẽ mua đồ ở thế giới này, rồi mang bán lại ở tiệm cầm đồ – lời gấp mười lần, tội gì không thử?

“Đúng lúc ta đang tìm trang sức để đeo dự tiệc ngoại giao. Thế này thì quá vừa ý rồi!”

Hoàng hậu sung sướng ngắm nghía chiếc vòng cổ vừa mua.

“Để khỏi bị trùng, mình chọn trước ai đeo món nào nhé?”

“Ừ, vậy hợp lý hơn.”

Bà nội, Hoàng hậu và mẹ tôi hào hứng so sánh, chọn lựa trang sức. Còn tôi? Tôi ngoan ngoãn ngồi uống trà, nhấm nháp bánh kẹo mang theo – biết điều là đức tính tốt mà.

Công nhận túi thần kỳ này quá tiện… Dung tích ước chừng bằng một phòng sáu chiếu, nghe nói loại cao cấp còn nhét vừa cả căn nhà. Tuy nhiên, không phải cái gì cũng cất được – sinh vật sống thì chịu, hoặc vật to hơn miệng túi cũng không nhét nổi. Không phải túi thần Doraemon đâu mà kéo dãn vô tận.

Mà thật ra, phần lớn chỗ trong túi tôi vẫn là bánh kẹo vặt thôi.

Tôi từng thử nhét cả hotdog, hamburger, nhưng hóa ra trong túi này thời gian không ngừng lại – đồ ăn để lâu là nguội ngắt. Ăn nguội thì thà gọi xe thực phẩm ra ăn nóng còn hơn, lại đỡ bẩn túi vì dính tương cà.

Ngoài bánh kẹo, tôi còn nhét vài món “đồ nghề” nhặt ở tiệm cầm đồ – đèn pin, ống nhòm, v.v… Thậm chí có cả đồ phòng thân. Cẩn tắc vô ưu mà!

Cấp độ tăng, giới hạn ma lực của tôi cũng tăng theo. Giờ tôi có thể triệu hồi cùng lúc năm xe thực phẩm dã chiến.

Nếu lấy 5 là giới hạn ma lực hiện tại của tôi, thì mỗi xe thực phẩm tốn 1, còn cửa tiệm bình thường tốn 2. Một ngày chỉ gọi được mỗi tiệm một lần, nhưng xe thực phẩm là chuỗi cửa hàng nên gọi nhiều chiếc khác nhau vẫn được. Nếu tăng giới hạn lên nữa, biết đâu tôi lập được “quân đoàn xe thực phẩm” thì sao!

Tôi từng thử gọi lại tiệm bánh kẹo sau khi mua sạch hàng rồi “reset”, nhưng không được – chắc mỗi ngày chỉ một lần thôi.

Còn xe thực phẩm thì gọi được năm chiếc, mỗi chiếc biển số khác nhau – chắc là xe khác nhau thật. Nhưng cũng có giới hạn số lượng, không phải muốn bao nhiêu cũng có.

Cửa hàng hotdog kia khá nổi tiếng, chắc cũng có nhiều xe lắm.

…Ơ, uống nhiều trà quá, tự dưng mắc đi vệ sinh… Bình thường thì ngại đứng dậy, nhưng ở đây toàn người nhà, chắc không sao.

“Mẹ ơi, con đi vệ sinh một chút nhé.”

“Con biết đường chứ? Arisa với Tanya, hai em đi cùng con nhé.”

Tôi định bảo “con lớn rồi mà”, nhưng nghĩ lại thì… mình vẫn là trẻ con thật.

Cha mẹ tôi lúc nào cũng cẩn thận, không muốn để tôi một mình – cũng phải thôi, từng bị bắt cóc rồi mà.

Từ nhà chòi ngoài vườn, tôi cùng chị Arisa và Tanya quay vào trong lâu đài, đi lên tầng hai – nghe nói nhà vệ sinh gần nhất ở đó.

Nhân tiện, nhà Công tước cũng như hoàng cung đều dùng toilet xả nước bằng ma thạch – chỉ là chưa có tự động dội nước thôi.

Sau khi “giải quyết nỗi buồn”, tôi cùng hai chị quay lại dọc hành lang, thì bất chợt nhìn xuống tầng dưới – nơi đại sảnh – tôi nhận ra một gương mặt quen quen.

“Ơ… chẳng phải Hầu tước Ragtime sao?”

Ở sảnh tầng một, Hầu tước Ragtime cùng hai quý tộc khác đang ngồi trên sofa, có vẻ bàn chuyện gì bí mật.

Ba người họ không để ý phía trên, vẫn thì thầm to nhỏ. Trên bàn trà trước mặt họ có gắn một viên ngọc nhỏ – đó là ma cụ cách âm, tạo kết giới ngăn âm thanh trong bán kính hai mét không lọt ra ngoài. Nghĩa là, ngoài kết giới thì không ai nghe lén được.

Trong cung, những chỗ cần bàn chuyện kín đáo thường được lắp loại này. Nhà tôi cũng có mấy cái. Cái nhà chòi tôi vừa ngồi cũng vậy.

Hai quý tộc còn lại… hình như tôi từng thấy ở buổi tiệc trước. Không nhớ tên, nhưng chắc là khách mời nào đó.

Tôi còn đang ngẫm nghĩ thì chị Arisa phía sau hỏi nhỏ:

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“À, không… Chị nhìn mấy người kia – Hầu tước Ragtime với ai ấy nhỉ?”

“Hầu tước Ragtime à? À, đó là Bá tước Pizzicato và Tử tước Tempo. Họ đều là lãnh chúa vùng Legato phía đông – gần biên giới đế quốc.”

Legato? À, cùng khu vực với lãnh địa của ông ngoại – vùng biên viễn sát đế quốc. Không biết họ đang bàn chuyện gì nhỉ?

Lạ thật. Cha từng nói Hầu tước Ragtime là kẻ chuyên phá rối Hoàng đế, thế mà lại lén lút bàn bạc với các lãnh chúa sát biên giới đối địch. Mùi âm mưu rõ rành rành. Nhưng đứng đây thì không nghe được gì, mà đến gần thì chắc họ im bặt mất…

…A! Hay là dùng “cái đó” nhỉ?

Tôi lục túi lấy ra “món đồ” mua ở tiệm cầm đồ, thì thầm với Arisa và Tanya, rồi cùng hai chị tiến xuống đại sảnh.

Tôi giả vờ ngơ ngác tìm đường, rồi rón rén tiến lại gần chỗ ba người đang nói chuyện.

“Hmm?”

Hầu tước Ragtime nhìn thấy tôi. Tôi cũng vờ như vừa nhận ra, mỉm cười lễ phép chạy lại chào.

Bộ sofa bày thành hình vuông quanh bàn trà, Hầu tước ngồi giữa hai quý tộc, còn ghế đối diện thì trống. Tôi đứng phía sau lưng ghế trống, nhờ thân hình nhỏ nên chỉ lộ mỗi đầu, hai tay khuất phía sau – tiện cho việc giấu đồ.

“À, Hầu tước Ragtime đúng không ạ? May quá, gặp được người quen.”

“Ồ, chẳng phải tiểu thư nhà Công tước Philharmonie sao. Có chuyện gì mà đi lạc tới tận đây thế?”

Hình như ông ta hơi cảnh giác, giọng cũng khẽ khàng hơn.

“Thật ra… cháu đang định quay lại bàn trà mà lạc mất đường… Hầu tước cho cháu hỏi, lối ra vườn phía đông đi thế nào ạ?”

“À, vườn phía đông thì cứ đi thẳng hành lang này là tới. Nhưng mà, tiểu thư mà cũng lạc đường sao? Công tước chắc vất vả lắm nhỉ.”

“…Cảm ơn Hầu tước nhiều ạ.”

Trong lòng thì bực mình với “ông râu Kaiser lắm chuyện”, nhưng ngoài mặt tôi vẫn cúi đầu cảm ơn, tranh thủ lén trượt “món đồ” giấu trong túi vào khe dưới ghế sofa.

“Tiểu thư!”

Đúng lúc ấy, Tanya từ cầu thang tầng hai chạy xuống gọi tôi – tất nhiên là tôi đã dặn trước rồi.

“Xin lỗi đã làm phiền các ngài. Cháu xin phép ạ.”

Tôi cúi đầu một lần nữa rồi cùng Tanya rời khỏi đại sảnh. Giờ thì chờ xem “bẫy” có hiệu quả không thôi!

◇◇◇

“Thưa ngài Hầu tước, vừa rồi là ai vậy?”

“Con gái nhà Công tước Philharmonie đấy. Ừm, cái cô được gọi là ‘tiểu thư ma quái’ ấy mà…”

“À, đồn là chưa bao giờ lộ diện chỗ đông người. Hóa ra có thật à?”

Trước tiệc sinh nhật Thái tử vừa rồi, tiểu thư nhà Công tước Philharmonie chưa từng xuất hiện ở bất cứ sự kiện chính thức nào. Người thì bảo bệnh nặng, người lại đồn đã chết, có kẻ thì bảo mặt quá xấu không dám ra ngoài, thậm chí bị quái vật nguyền rủa… Đủ kiểu dị nghị.

“Biết đâu đấy. Có khi tiểu thư thật đã mất rồi, họ lại tìm đâu ra một đứa bé có màu tóc giống mẹ đem về đóng giả cũng nên.”

“Không thể nào…”

“Nếu vậy thì chính là phản bội giới quý tộc chúng ta. Quý tộc là phải coi trọng huyết thống. Dòng máu hạ tiện không xứng đứng ngang hàng. Chỉ những ‘quý tộc lâu đời’ như chúng ta mới là quý tộc chân chính – vậy mà Hoàng đế hiện giờ lại chẳng hiểu điều đó.”

Ragtime nhếch mép đầy khinh miệt. Bình thường nói xấu Hoàng đế là đại tội, nhưng ở đây không ai xung quanh, lại có ma cụ cách âm, nên họ nói chuyện thoải mái, chẳng cần thì thầm.

“Chuyện kia tiến triển đến đâu rồi?”

“Thuận lợi cả rồi ạ. Tôi đã liên lạc với Hội Ám – chắc chắn sẽ dụ được bọn đế quốc mò tới. Đợi đến tiệc ngoại giao là mọi chuyện sẽ xong xuôi…”

“Thế là Hoàng đế mất mặt, còn quyền lực của ngài Hầu tước lại càng lớn mạnh.”

“Phải. Nhưng vẫn phải cẩn thận. Nghe đây, đến ngày hôm đó thì…”

Ba người rạp sát đầu vào nhau, thì thầm kiểm tra lại kế hoạch. Quả đúng như Sakuriel dự đoán, toàn âm mưu đen tối.

Sau khi xác nhận xong, cả ba cùng rời khỏi đại sảnh.

Từ bóng tối tầng hai, một cô hầu gái lặng lẽ quan sát, rồi nhanh chóng bước tới chỗ họ vừa ngồi, nhặt lấy “món đồ” dưới ghế sofa và trở lại vườn.