Phần 1
Buổi sáng của tôi, Lizsharte Atismata, thường bắt đầu khá muộn.
Không phải do tôi lạm dụng quyền công chúa để lười biếng đâu.
Đêm ngủ muộn thì sáng dậy trễ. Đơn giản chỉ có vậy, một chuyện hết sức tự nhiên.
Nếu có tiết học, tôi sẽ cố ép mình dậy, nhưng vào ngày nghỉ hay ngày lễ không có lớp thì ngủ đến chiều đã thành thói quen của tôi rồi.
「Oaáp...」
Bên trong Pháo đài Thập tự Cross Field, tại khu vực thứ nhất đặt khuôn viên Học viện.
Tôi đang dụi mắt ngáp dài trong xưởng cơ khí Drag-Ride.
Mùi kim loại và dầu máy thoang thoảng trong không khí. Vô số bộ phận tháo rời và bản thiết kế vương vãi khắp nơi. Đây chính là nơi làm việc của tôi.
Xem ra tôi đã ngủ quên trong khi vẫn còn khoác chiếc áo choàng trắng chuyên dụng bên ngoài bộ đồng phục.
Hôm nay tôi đã bảo Lux là mình không đến xưởng, nên cậu ta mới không tới đánh thức, vậy mà…
「Ưm, rát họng quá...」
Đúng là không nên làm việc tới tận rạng sáng mà.
Nhưng mà, một khi đã say mê với công việc thì thật khó để dừng lại giữa chừng.
Dù là nghệ nhân hay thợ rèn, chỉ cần là người có lòng nhiệt huyết, chắc chắn họ sẽ hiểu cảm giác này của tôi.
Nhưng—, hôm nay tình trạng của tôi có hơi tệ.
「...Đúng là nếu cứ thế này mà bị cảm thì phiền phức lắm.」
Tuy phiền nhưng đành chịu vậy.
Tôi lê tấm thân uể oải hướng về phía phòng y tế gần đó của Học viện.
Phần 2
「Uầy, tiết trời lúc này se lạnh thật...」
Ngoài trời cuối thu lạnh buốt da thịt, tôi bất giác rụt vai lại.
Dù hôm nay là ngày nghỉ, tôi vẫn thấy vài nữ sinh đang tưới nước cho luống hoa trong sân trường.
「Chào buổi chiều, Lisha-sama. Hôm nay trời cũng lạnh quá nhỉ?」
「Ừm, chào buổi sáng. Cho tôi hỏi chút, bác sĩ của trường mình có ở đây không?」
「Bác sĩ… ạ? Ừm, lúc nãy đi ngang qua em có chào cô ấy, nên em nghĩ chắc là cô ấy có ở đây đó ạ.」
「Vậy à, cảm ơn cô nhé, giúp tôi nhiều rồi.」
Sau khi chào hỏi qua loa với một cô bé khóa dưới với mốc thời gian có chút lệch pha, tôi tiến về phía phòng y tế trong tòa nhà chính.
Lúc đứng trước tấm gương treo trên tường giữa hành lang, tôi thoáng thấy bóng mình trong đó.
Đôi mắt đỏ thẫm và mái tóc vàng óng màu mật ong được buộc lệch sang một bên.
Và rồi, vóc dáng nhỏ nhắn trong bộ đồng phục.
Đó chính là dáng vẻ của tôi, công chúa của tân vương quốc, Lizsharte Atismata.
Khuôn mặt có vẻ còn ngái ngủ kia hơi đáng quan ngại thật, nhưng... bây giờ đành chịu thôi.
「Bác sĩ có ở đây không ạ? Cổ họng tôi hơi đau nên muốn xin chút thuốc.」
Tôi gõ nhẹ cửa rồi bước vào phòng y tế.
Căn phòng trắng tinh tươm, ngăn nắp tỏa ra mùi hương hoa và mùi thuốc đặc trưng.
「Ôi, đây chẳng phải là công chúa điện hạ sao. Hiếm khi thấy ngài ghé qua đây nhỉ?」
Nữ bác sĩ riêng của Học viện mỉm cười chào đón tôi.
Cô ấy còn khá trẻ so với một bác sĩ, và nghe đâu các học sinh còn khen cô ấy là một mỹ nhân.
「A... Thưa, thưa bác sĩ, em xin phép về trước ạ!」
Cô học sinh đang ở sẵn trong phòng luống cuống lướt qua tôi rồi vội vã chạy ra ngoài.
Hành động của cô bé có hơi khiến tôi chú ý, nhưng rồi tôi cũng gạt nó sang một bên.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bác sĩ và để cô ấy kiểm tra cổ họng cho mình, phòng hờ là có chuyện gì.
「Lễ hội của trường vừa mới kết thúc mà đã có người bị thương rồi. Mọi người cũng vất vả thật.」
「Không phải bị thương đâu. Tôi chỉ tư vấn cho cô bé một chút thôi. Chăm sóc tâm lý cho học sinh cũng là một phần công việc của tôi mà. —Nào, há miệng ra xem nào?」
Nữ bác sĩ mỉm cười đầy ẩn ý và nhìn vào trong miệng tôi.
Có vẻ như không có vấn đề gì đặc biệt. Cuộc kiểm tra kết thúc bằng việc tôi nhận được một ít thuốc.
「Tôi nghĩ cổ họng của ngài vẫn ổn. Chỉ là— thức khuya quá cũng không tốt đâu ạ. Hệ miễn dịch của cơ thể sẽ suy giảm, hơn nữa ngài đang có làn da và mái tóc đẹp thế này, để chúng xấu đi thì uổng phí lắm.」
「Hiện tại tôi đang ở giai đoạn cuối của quá trình phát triển. Nếu kết hợp với những tài liệu cổ về Drag-Ride mới được giải mã gần đây, tôi sẽ có thể tạo ra một thứ chưa từng ai thấy trước đây. Nếu điều đó thành hiện thực, chắc chắn cậu ta cũng sẽ rất vui—」
「Ngài nói ‘cậu ta’, có phải là đang nhắc đến Lux-kun không?」
「Hơ...!?」
Thấy mình đoán trúng phóc, nữ bác sĩ bật cười khúc khích, khiến tôi càng thêm bối rối.
Lux Arcadia.
Cậu ta từng là hoàng tử của cựu đế quốc đã áp đặt một ách thống trị tàn bạo. Cùng với sự thành lập của tân vương quốc, cậu ta mang thân phận tội phạm, gánh vác nghĩa vụ của một tên hoàng tử tạp dịch. Biệt danh của cậu ta là Kẻ Bất Bại Yếu Nhất.
Tôi, người bị quyến rũ bởi sức mạnh và ý chí của cậu ta, đã cho cậu ta nhập học vào Học viện này với tư cách là nam sinh duy nhất.
「Thứ lỗi cho tôi nhé. Tôi cũng có nghe qua một chút chuyện. Cậu ấy đã chấp nhận lời đề nghị của ngài và trở thành hiệp sĩ riêng— tuổi trẻ thật là tốt đẹp.」
「...Tôi, nếu khám xong rồi thì tôi xin phép về đây.」
Tôi xấu hổ đứng dậy định chuồn đi, nhưng,
「Nhưng mà, thật lãng phí. Dù ngài đã rất vất vả mới có được cậu ấy, nhưng cách làm của ngài lại đang sai lầm rồi—」
「...Ý cô là sao?」
Nghe những lời đó, bước chân tôi khựng lại. Tôi quay người lại.
Ở đó, nữ bác sĩ đang nhìn tôi với một nụ cười đầy ẩn ý.
「Chuyện mà tôi tư vấn cho cô bé vừa rồi, là về mối bất hòa của em ấy với một người bạn cùng khóa. Có vẻ như vì quá mải mê với việc học hành cần thiết mà mối quan hệ của họ trở nên xa cách.」
「Suy cho cùng thì chuyện gì cũng cần có chừng mực.」
Khi tôi lơ đãng đáp lại như vậy, nữ bác sĩ lặng lẽ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo tôi ngồi xuống.
「............」
Tôi nghiêng đầu ngồi xuống, cô ấy bắt đầu nói tiếp.
「Ngài nói đúng. Cô bé đó đúng là đã sai lầm trong việc giữ chừng mực. Nhưng mà, mối quan hệ giữa nam và nữ còn phức tạp hơn nhiều đó. Ngay cả cô giáo Raigree Balheart của các vị, cũng vì quá chìm đắm trong nhiệm vụ của một Kỵ sĩ Drag-Knight mà lỡ mất cơ hội kết hôn— cô ấy từng có quá khứ bị người yêu bỏ rơi đấy.」
「Cái, có chuyện đó sao...?」
Đây là lần đầu tôi nghe chuyện này, và tôi cũng hơi ngạc nhiên khi vị bác sĩ này lại biết về nó.
Nhắc đến cô Raigree, tuy là phụ nữ nhưng cô ấy đã là một Kỵ sĩ Drag-Knight tài ba từ thời cựu đế quốc, và đến bây giờ vẫn là hình mẫu đáng ngưỡng mộ của các học sinh.
「Thật, thật đáng tiếc, nhưng xem ra cô ấy không có duyên với đàn ông nhỉ.」
「Việc ngài bổ nhiệm cậu ấy— Lux-kun làm hiệp sĩ riêng, tôi nghĩ đó là một điều rất tốt. Nhưng mà, bây giờ có vẻ như ngài đang cảm thấy mãn nguyện với bản hợp đồng đó và lại đang nỗ lực sai hướng rồi.」
「...Hừ.」
Tôi nở một nụ cười gượng trước lời cảnh báo nhẹ nhàng của cô bác sĩ rồi ngẩng mặt lên.
「Tôi không ghét việc cô trêu chọc tôi đâu, dù trông thế này tôi vẫn là một công chúa, mà lại chỉ để giết thời gian thì cũng được thôi. —Nhưng, bây giờ tôi đang bận. Việc nghiên cứu Drag-Ride của tôi cũng là vì Lux, và nó cũng cần thiết để tôi chuẩn bị cho những trận chiến trong tương lai. Tôi về đây.」
「Nào, đừng nói vậy chứ. Ngài có thể vui lòng nghe thêm một chút được không? Đưa ra lời khuyên cho học sinh cứ như là bệnh nghề nghiệp của tôi vậy. Dĩ nhiên, tôi không có ý ép buộc ngài đâu— ngài thấy sao?」
Nữ bác sĩ chẳng hề bối rối trước lời phản đối của tôi mà tiếp tục với lối nói chuyện trưởng thành.
Lờ đi cũng chẳng sao, nhưng nếu cứ thế từ chối thì tôi cũng có chút tò mò.
「Vậy cứ nói thử xem, để tôi tham khảo. Tuy lĩnh vực khác nhau, nhưng xét cho cùng thì tôi cũng là người mắc bệnh nghề nghiệp.」
「Cảm ơn ngài. Vậy, tôi sẽ nói thẳng. Ngài đang phạm một sai lầm rất lớn. Nếu ngài đang nghĩ đến việc biến cậu ấy thành người của mình với tư cách là một người phụ nữ, thì sai lầm này của ngài có thể gọi là chí mạng.」
「Cái—…!?」
Những lời như một đòn tấn công bất ngờ khiến tôi luống cuống.
Khuôn mặt tôi phản chiếu trong gương trên tường đang đỏ bừng lên.
「Ngài có một vị trí quan trọng và một tài năng hiếm có ngay cả trong tân vương quốc này. Ngài chiến đấu với tư cách là một thành viên của đội Syvalles trong Học viện, với tư cách một công chúa, ngài còn phát triển Drag-Ride, và chẳng bao lâu nữa ngài cũng sẽ bắt đầu thực hiện công vụ của một công chúa. Hơn nữa, ngài đang thực hiện tất cả những điều đó bằng tất cả sức mình. Ngài nghĩ rằng làm những việc đó cũng là vì cậu ấy— nhưng ngài thấy đấy,」
Nữ bác sĩ dừng lời một lúc rồi ghé sát mặt lại gần tôi.
「Tôi nghĩ nỗ lực của ngài rất tuyệt vời, nhưng— suy cho cùng, con người cũng là động vật, đặc biệt là sinh vật được gọi là 『đàn ông』.」
「...Cô muốn nói gì?」
「Tôi đang muốn nói rằng, với cách làm của ngài thì rất khó để biến cậu ấy thành của mình.」
Nữ bác sĩ khẳng định chắc nịch rồi cười gượng.
「Đàn ông sẽ không bị một người phụ nữ quyến rũ chỉ vì ngài cho họ thấy một mục tiêu cao cả hay việc theo đuổi lý tưởng đâu. Thay vì những thứ đó, họ sẽ yêu một người phụ nữ theo những cảm xúc bản năng hơn. Đó là lý do tại sao cứ đà này ngài sẽ thất bại. Đặc biệt là trong hoàn cảnh của ngài, xung quanh ngài có rất nhiều đối thủ đáng gờm, đúng không?」
「............」
‘Làm gì có chuyện đó.’ Tôi không thể nói ra câu ấy.
Vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu khi nghe cô ấy nói.
Krulcifer gần đây tấn công quá mức dồn dập, cô bạn thời thơ ấu của Lux là Philuffy thì cứ bám riết lấy cậu ta, đội trưởng của Syvalles là Celis còn lấy cớ lễ hội trường để trao cho Lux một nụ hôn không đứng đắn.
Và rồi gần đây, ngay cả cái người phụ nữ lẳng lơ kia cũng đang kè kè bên cạnh Lux.
「Việc ngài nỗ lực nhiều đến vậy thật tuyệt vời. Nhưng— suy nghĩ của ngài rằng điều đó sẽ khiến cậu ấy công nhận ngài là một 『phụ nữ』 thì lại sai lầm. Cứ như vậy, đối với cậu ấy, ngài sẽ không là gì khác ngoài 『chủ nhân của một hiệp sĩ』 hoặc 『một thợ máy tài năng』.」
「............」
Lời của nữ bác sĩ như xé nát lồng ngực tôi.
Đúng là tôi đã biến Lux thành hiệp sĩ riêng của mình, điều đó thật tuyệt, nhưng mối quan hệ cá nhân giữa tôi và cậu ta cũng không vì thế mà sâu sắc hơn…, có lẽ đúng là như vậy.
「...Tôi, tôi hiểu rồi. Nhưng, nhưng mà— vậy tôi nên làm gì đây?」
Từ trước đến nay, cuộc sống của tôi hầu như không liên quan gì đến đàn ông, nên tôi không thực sự hiểu cách làm cho một cậu con trai trạc tuổi Lux vui vẻ.
Thế nên khi tôi thẳng thắn hỏi, nữ bác sĩ đã cho tôi câu trả lời.
「Để xem nào, để khiến cậu con trai trong lòng ngài phải lòng mình, trước hết điều quan trọng là phải xác định vũ khí của ngài.」
「Vũ, vũ khí của tôi…?」
「Vâng. Cũng giống như mọi thứ đều có điểm mạnh và điểm yếu, trước tiên ngài cần nhận thức được thế mạnh của mình, sau đó tấn công bằng chính thế mạnh đó. Đó là một phương pháp chắc chắn. —Vậy nên, trước hết ngài có thể cởi chiếc áo choàng đó ra được không?」
Nữ bác sĩ đưa ra chỉ thị như vậy cùng một nụ cười.
Không hiểu sao tâm trạng của người phụ nữ này đột nhiên tốt lên, khiến tôi cảm thấy có chút bất an, nhưng đến nước này thì không thể quay đầu lại được nữa.
Sau khi tôi cởi chiếc áo choàng trắng công sở ra, cô ấy bắt đầu soi xét tôi từ đầu đến chân bằng một ánh mắt như thể đang liếm khắp cơ thể tôi.
Một lúc sau, có vẻ như việc kiểm tra 『vũ khí』 mà tôi sở hữu đã hoàn tất.
「Đầu tiên tôi sẽ chỉ ra điểm yếu của ngài. Để bắt đầu, bộ trang phục đó là không được rồi. Tóc ngài vẫn còn rối bù sau khi ngủ, và mùi kim loại cùng dầu máy thoang thoảng từ người ngài sau cả đêm mày mò Drag-Ride cũng là một điểm trừ.」
「Ặc…!?」
Trái tim tôi bị đâm một nhát không thương tiếc khiến tôi bất giác rên lên.
Những, những điều mà tôi đang cảm thấy phức tạp…
Mấy chuyện đó đâu có giúp được gì, đúng không? Nếu tôi cứ quá câu nệ mấy chuyện đó thì làm sao mà nghiên cứu hay bảo trì được chứ…
「Trước khi gặp cậu ấy, ngài nên tắm rửa và gột sạch mùi hương đó đi. Sau đó dùng thêm một chút nước hoa nữa. Ngoài ra— ngài có thân phận đặc biệt là một công chúa, nên việc mặc những bộ quần áo đáng yêu cũng rất quan trọng.」
「Tôi, tôi hiểu rồi...」
Ngoài đồng phục ra thì tôi gần như chẳng có bộ quần áo nào khác. Thật khó để nói ra điều đó.
Suy cho cùng, cơ hội để tôi ăn diện cũng chẳng có, trừ những lúc về cung điện ở thủ đô.
Khi đó tôi cũng chỉ mặc những bộ váy mà các hầu gái đã chuẩn bị sẵn cho mình.
「...Vậy, cô đã nói xong những lời làm tôi chán nản chưa?」
「Vâng, vậy tiếp theo tôi sẽ nói những lời khích lệ.」
Nữ bác sĩ cười gượng khi thấy ánh mắt oán giận của tôi, rồi cô ấy tiếp tục.
「Đầu tiên, mái tóc và màu mắt xinh đẹp của ngài thực sự rất ấn tượng. Vóc dáng mảnh mai và nhỏ nhắn của ngài rất nữ tính và đáng yêu. Vòng một của ngài cũng khá lớn so với dáng người, nếu tận dụng tốt thì con trai sẽ không thể kìm lòng được đâu.」
「Ư, a…」
Dù là cùng giới tính, nhưng bị nhận xét về ngoại hình và cơ thể như thế vẫn khiến tôi xấu hổ không chịu được.
Khi tôi nhận ra khuôn mặt mình đang nóng bừng, nụ cười toe toét của nữ bác sĩ càng sâu hơn.
「Vẻ mặt ngượng ngùng đó cũng rất tuyệt. Phản ứng tự nhiên như vậy chính là điểm mạnh của ngài đấy.」
「...Vậy, vậy thì, chỉ cần tôi chú ý đến vẻ ngoài của mình trước mặt Lux là được sao?」
「Không— như vậy mới chỉ được một nửa thôi.」
「Ể…?」
Nữ bác sĩ ghé sát mặt lại với một nụ cười đầy gợi ý.
「Để vượt lên trên các đối thủ của ngài, điều cần thiết là phải thỏa mãn những ham muốn bản năng hơn nữa của cậu con trai đó. Bây giờ tôi sẽ đặc biệt hướng dẫn cho ngài phương pháp cụ thể để làm điều đó.」
「Ham, ham muốn bản năng của đàn ông… cô nói sao?」
Vẻ mặt ma mị của nữ bác sĩ mà tôi lần đầu tiên nhìn thấy khiến tôi phải nuốt nước bọt.
Một kế hoạch cụ thể để biến một người đàn ông thành tù nhân của mình.
Tôi chăm chú lắng nghe phương pháp đó và hứa sẽ thực hiện nó.
—
Phần 3
「Ừmmm. Món ăn yêu thích của con trai… à?」
Mười mấy phút sau. Tôi đi từ tòa nhà chính của trường đến ký túc xá nữ và ghé thăm căn phòng nơi bộ ba nổi tiếng của Học viện— nhóm Triad đang tụ tập.
Cô bé năm nhất trầm lặng, Noct.
Cô nàng năm hai ồn ào, Tillfur.
Và rồi, người đứng đầu, cô chị năm ba Sharis. Các thành viên của bộ ba này là những người đầu tiên tôi tìm đến để trò chuyện.
—Sau đó, tôi đã được nữ bác sĩ dạy cho 『cách thỏa mãn ham muốn bản năng của đàn ông』 và quyết định thử nó, nhằm chiếm lấy trái tim của Lux.
—
『Ham muốn bản năng của con trai— đó chính là sự thèm ăn. Những cậu con trai ở độ tuổi đó luôn luôn đói bụng. Sao nào, ngài có nghĩ mình sẽ làm được không?』
『Dĩ, dĩ nhiên rồi! Dù sao thì gần đây tôi cũng đang tập nấu ăn từng chút một. Tôi cũng đã có thể nấu được kha khá món rồi—』
Tôi gật đầu mạnh mẽ trước lời của nữ bác sĩ và nở một nụ cười.
Nhưng, nữ bác sĩ lại cười gượng với vẻ mặt hơi khó xử và nói tiếp.
『Điều đó thật tuyệt. Nhưng, như vậy vẫn chưa đủ. Chẳng phải có những cô bé khác còn nấu ăn giỏi hơn ngài sao?』
『Ưu…』
Đúng là như vậy.
Dù tôi đã bí mật luyện tập đôi chút, nhưng dựa vào những gì tôi thấy từ việc nấu ăn ở Đảo Ries, thì không đời nào tôi có thể sánh được với Krulcifer, người có thể nấu ăn ngay tại chỗ bằng những nguyên liệu sẵn có.
Hay nói đúng hơn, tôi cảm thấy mình vẫn chưa thể thắng nổi cả Lux, người đã làm đủ mọi công việc vặt trong một thời gian dài.
『Có một điểm quan trọng ở đây. Đó là— món ăn yêu thích của cậu bé đó, ngài chỉ cần luyện tập duy nhất món đó là được. Nếu ngài có thể nấu ít nhất là món ăn yêu thích của cậu ấy ngon hơn bất kỳ ai, ngài sẽ có thể vượt qua bức tường kỹ năng và kinh nghiệm.』
『...Tôi hiểu rồi! Vậy tôi sẽ làm thế!』
Sau khi chiến lược đã được quyết định, việc còn lại chỉ là thực hiện nó.
Tôi, người đã được nữ bác sĩ chỉ dạy, nhanh chóng nghĩ đến việc luyện tập món ăn yêu thích của Lux— và đột nhiên nhận ra.
...Khoan đã?
Nghĩ lại thì, món ăn yêu thích của Lux là gì nhỉ?
Tôi, người nhận ra sự thiếu sót thông tin cơ bản này, bắt đầu điều tra để tìm hiểu nó.
—
「Để xem nàooo. Quả nhiên là con trai thì sẽ thích thịt hơn rau nhỉ?」
Sau một lúc ngập ngừng, Tillfur trả lời câu hỏi của tôi như vậy.
Câu trả lời có hơi thiếu sót, nhưng câu hỏi của tôi cũng mơ hồ nên đành chịu.
Nếu để chiến thuật của tôi bị nhìn thấu thì sẽ rất phiền phức, nên tôi cũng không thể nói ra tên của Lux.
「Hừm, món thịt... à. Hai người thì sao?」
Tôi ghi chú vào một mảnh giấy nhỏ bằng bút lông và quay sang hỏi Sharis và Noct.
「Thật không may là họ hàng của tôi có ít người là nam, nên tôi không có câu trả lời nào mà mình tự tin cả.」
Sharis cười gượng một cách khó xử, trong khi Noct gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh thường thấy.
「Vâng. Em cũng vậy... nhưng mà, nếu bắt buộc phải nói ấn tượng cá nhân, em cho rằng cậu ấy không có món ăn nào đặc biệt thích hay ghét cả.」
「Vậy à, xem ra cậu ta ít khi ghét món nào, nhỉ... Hửm?」
Trong lúc ghi chú, tôi nghiêng đầu trước cách nói chuyện có phần kỳ lạ của Noct.
「...Khoan đã, cách nói của cô là sao. Cô biết tôi đang định làm gì à?」
「Ể? Lisha-sama, chẳng phải chị đang muốn làm gì đó cho Lux-chi ăn sao?」
「Oái...!?」
Câu nói với vẻ mặt nghiêm túc của Tillfur khiến tôi bất giác hoảng hốt.
「Làm, làm sao cô biết được!? Tôi còn chưa hỏi chi tiết đến thế mà!?」
Sharis đột nhiên mỉm cười trước câu hỏi mà tôi buột miệng nói ra.
「Công chúa Lisha. Đây có thể là một lời khuyên không cần thiết nhưng, trên đời này, có những việc mà dù bản thân ngài không nhận ra nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy rõ như ban ngày.」
「Không, cũng không đến mức phóng đại như vậy đâu ạ. Chị ấy đã hoàn toàn lộ tẩy rồi...」
「Vâng. Vốn dĩ, ngay cả nhân viên trong trường cũng không có nhiều nam giới.」
「............」
Thôi, sao cũng được.
Nếu chỉ có ba người này nhận ra thì chắc cũng không thành vấn đề lớn.
Cuối cùng thì có vẻ như cả ba đều không biết sở thích của Lux, nên tôi bắt đầu cuộc điều tra tiếp theo của mình.
Có lẽ hỏi thẳng Lux sẽ nhanh hơn, nhưng tôi muốn giữ đó làm phương án cuối cùng.
Tôi muốn luyện tập một cách bí mật nhất có thể, và nếu để những người xung quanh chú ý thì cũng phiền phức.
Suy cho cùng, cuối cùng tôi vẫn phải là người dẫn đầu bằng mọi giá.
「Trong bữa tiệc chào mừng mà công chúa Lisha đã tổ chức lúc đầu, có vẻ như cậu ấy đã thưởng thức mọi món ăn rất ngon lành. Sao ngài không thử quan sát cậu ấy vào những lúc như vậy?」
「—…!? Ra là vậy, cũng có cách đó!」
Tôi, người lóe lên một ý tưởng từ lời của Sharis, đã quyết định chiến lược tiếp theo của mình.
「Cảm ơn ba người nhiều nhé! Vậy thì, làm ơn đừng nói chuyện này với ai khác!」
Tôi dặn dò nhóm Triad trước khi chờ đợi cơ hội.
—
Phần 4
「Hôm nay ngài đã vất vả rồi, Lisha-sama.」
「Ừ, ừm…, cậu đến là tốt rồi. Vậy, chúng ta ăn thôi.」
「Hôm nay mọi người không có ở đây nên hơi buồn, nhưng thôi chúng ta cứ ăn đi.」
Vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, tôi tình cờ có được cơ hội ăn trưa cùng Lux, chỉ hai chúng tôi.
Bình thường thì Krulcifer, cô bạn thời thơ ấu ngốc nghếch, cùng nhiều cô gái khác sẽ ngồi cùng Lux, nên việc tình huống này đến với tôi một cách nhanh chóng thật may mắn.
Chúng tôi đang ngồi trên bệ đá ở sân trong, ăn những món ăn từ nhà ăn được đặt trên một khay gỗ.
Sandwich với dầu ô liu và tiêu, súp mặn với xương gà và rau củ, bánh mì mới nướng, gà nướng thảo mộc, và một phần tư quả cam. Cùng với trà, đó là thực đơn cho ngày hôm nay.
Thực đơn không quá xa hoa, nhưng không nghi ngờ gì bữa ăn này khá cân bằng.
Tôi không thực sự biết Lux đã ăn những món gì vào thời kỳ cựu đế quốc, nhưng ít nhất thì cậu ấy có vẻ đang thực sự tận hưởng bữa trưa này.
Dường như không có món nào cậu ấy không thích, nhưng ngược lại cũng khó mà biết được cậu ấy thích món gì.
「…Ể? Lisha-sama, mặt em có dính gì sao ạ?」
「A, không, không có gì đâu.」
Tôi suýt bị hiểu lầm vì nhìn chằm chằm quá nhiều.
Tuy nhiên, không thể nào tôi lại không để ý đến việc Lux ăn, nên tôi cứ liếc nhìn cậu ấy.
Dù sao thì, đồ ăn ở đây cũng ngon thật.
Tôi không tự tin có thể làm ra món gì ngon đến thế, nhưng nếu thu hẹp phạm vi luyện tập chỉ vào món ăn yêu thích của Lux, liệu tôi có thể xoay x sở được không?
Trong lúc tôi đang chăm chú nhìn vào món ăn trên khay và miệng của Lux, suy nghĩ vẩn vơ, Lux đột nhiên đưa chiếc nĩa đang xiên miếng thịt gà về phía tôi.
「Mời ngài, Lisha-sama.」
「Ể…?」
「Chắc ngài đói rồi phải không ạ? Em vẫn đang hồi phục sau chấn thương, nên không ăn được nhiều.」
Thấy vẻ mặt bối rối của tôi vì bị gọi bất ngờ, Lux đột nhiên mỉm cười và nói.
「Cậu, cậu nhầm rồi! Không phải tôi nhìn đồ ăn của cậu vì muốn ăn đâu— mà là…」
「Ngài không cần phải khách sáo vậy đâu ạ. Mời ngài ăn đi.」
Bị áp đảo bởi Lux đang nở một nụ cười vô tư, cuối cùng tôi đã nhận lấy miếng thịt.
(Làm, làm sao có thể…! Giờ thì trông mình chẳng khác nào một cô nàng tham ăn!)
Tôi bất lực ăn miếng gà nướng dù trong lòng đang sốc.
Vị ngon đấy, nhưng có lẽ đây không phải là món yêu thích của Lux vì cậu ấy đã nhường nó cho tôi như thế này.
「Có ngon không, Lisha-sama?」
「À, ừm…」
Tuy nhiên, khi nhìn Lux có vẻ vui vui, tôi thậm chí còn nghĩ rằng có lẽ chuyện này cũng không tệ đến thế.
「Nếu có thể, tôi muốn, cậu cứ đút cho tôi như thế này thì tốt quá…」
「Ể…?」
Nhận ra những lời mình vừa vô tình thốt ra, mặt tôi bất giác đỏ bừng.
「Tôi, tôi không có ý gì đâu! Vậy, vậy thì, tôi có việc rồi, tạm biệt nhé!」
Tôi nhanh chóng nuốt miếng thịt rồi vội vàng rời khỏi đó.
—
Phần 5
「Hừ, thất bại rồi... Nhưng mà, rốt cuộc thì món ăn yêu thích của Lux là gì chứ?」
Lớp học đã kết thúc, đã đến giờ tan học.
Tôi lại đi dạo trong tòa nhà trường và cứ suy nghĩ mãi về chuyện này.
Nghĩ rằng Lux có thể sẽ mua đồ ăn vặt ở đâu đó vì tôi đã cướp mất nửa con gà của cậu ấy, tôi đã theo dõi Lux, nhưng cậu ta chỉ lẳng lặng tiếp tục công việc vặt của mình.
「Hết cách rồi. Đây là biện pháp khẩn cấp, nhưng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một người có vẻ biết nhiều hơn…」
Nghĩ vậy, tôi tìm kiếm xung quanh trong tòa nhà trường, và cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của người đó.
「…? Công chúa, ngài có việc gì sao ạ?」
Khi tôi đứng bên cạnh ghế của cô ấy, một nữ sinh nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Con gái của một tập đoàn tài chính lớn và là em gái của hiệu trưởng, Philuffy Aingram, cô nàng ngốc nghếch.
「Tôi có chuyện muốn hỏi thẳng, cô có biết món ăn yêu thích của Lux không?」
Ít nhiều thì cô ấy cũng là bạn thời thơ ấu của Lux. Nếu là cô gái này, chắc chắn cô ấy sẽ biết một hai món ăn yêu thích của cậu ta, không nghi ngờ gì nữa.
Tôi không thực sự muốn hỏi vì sợ chiến lược của mình bị lộ, nhưng mà, cô gái này trông có vẻ chậm chạp trong mấy chuyện đó, nên chắc sẽ ổn thôi. Chắc vậy.
「Lu-chan, thích bánh kếp hay mấy thứ tương tự vậy đó, cô biết không?」
「Thật, thật sao? Bất ngờ thật…」
Tôi, người nhận được câu trả lời ngay lập tức, giả vờ bình tĩnh và vội vàng ghi chú.
Không phải là tôi không cảm thấy câu trả lời này khá bất ngờ đối với một người đàn ông, nhưng có lẽ cũng có thể là như vậy.
「Còn nữa, mấy thứ như bánh donut, hay bánh quy, hay bánh nướng, bánh ngọt nữa— nếu tôi nhớ không lầm.」
「...Khoan đã!? Nhắc mới nhớ, trước đây cô đã cố bắt Lux ăn một đống bánh kếp to đùng đúng không!? Đó chẳng phải chỉ là món ăn yêu thích của cô thôi sao!?」
Tôi bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện và ngừng ghi chú lại rồi hỏi.
「...Đúng là vậy. Nhưng khi tôi làm chúng, Lu-chan cũng sẽ vui vẻ ăn. Nên không sai đâu, tôi nghĩ vậy.」
「............」
Tôi thầm thở dài và vò nát mảnh giấy ghi chú vừa viết trong tay.
Tôi có linh cảm rằng lần này là một cú trượt.
Chắc chắn chúng không phải là thứ mà Lux ghét, nhưng cứ thế chấp nhận lời nói của cô nàng ngốc nghếch này thì thật nguy hiểm.
「...Được rồi. Đã đến nước này, mình sẽ hỏi người có khả năng thắng cao nhất!」
Tôi quyết tâm, bỏ lại cô nàng ngốc nghếch đang nghiêng đầu, và hướng về một nơi nào đó.
—
Phần 6
「Món ăn yêu thích của anh hai sao? Em cũng không biết đâu ạ.」
「Làm gì có chuyện đó! Đừng có nói vậy nữa, mau nói cho tôi biết đi!」
Khi tôi buột miệng hét lên, các học sinh xung quanh quay lại nhìn. Cô gái trước mặt tôi ném cho tôi một cái nhìn chán nản.
「Lisha-sama. Đây là thư viện, nên em có thể phiền chị giữ yên lặng một chút được không ạ?」
「Tôi, tôi biết rồi. Quan trọng hơn là chuyện này là sao? Dù thế nào đi nữa thì cô cũng phải biết chứ, cô là em gái cậu ta cơ mà.」
Đúng vậy. Tôi đã tìm em gái của Lux, học viên triển vọng ngành văn quan— Airi Arcadia, và đến tận thư viện trong khuôn viên Học viện.
Quả nhiên, nếu là em gái thì chắc chắn sẽ biết những thứ như món ăn yêu thích của anh trai mình. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng—.
「Là thật đó ạ. Dù em có nói dối cũng chẳng được gì. Cảm giác như từ xưa đến nay, hầu hết các món ăn anh hai đều nói là ngon. Nhưng mà, thay vì những món ăn xa hoa lộng lẫy, em nghĩ có lẽ anh hai sẽ thích những món ăn bình dân, giản dị hơn.」
「...Thế, thế à?」
Tôi bối rối trước câu trả lời nhạt nhẽo của cô em gái.
「Vâng. Thế nên, Lisha-sama không cần phải hỏi thêm ai nữa đâu ạ.」
「Cái—…!? Tôi, tôi đâu có đi hỏi hết mọi người đâu chứ!?」
Tôi, người bị cô em gái nhìn thấu động cơ, vội vàng bỏ chạy như thể đang trốn thoát.
Tuy nhiên, phải làm sao đây?
Nếu ngay cả em gái cũng không biết, chẳng phải điều đó có nghĩa là Lux thực sự không có món nào đặc biệt thích hay ghét sao?
Nếu đúng như vậy, thì quả nhiên những người đã có kinh nghiệm nấu ăn từ trước như Krulcifer sẽ ở một vị thế hoàn toàn thuận lợi—.
「Chẳng lẽ như mình nghĩ, chuyện này đối với mình là vô vọng rồi...」
Sau đó, tôi cũng đã hỏi dò thêm vài người một cách gián tiếp, nhưng không thu được thông tin gì khả quan cả.
—
Phần 7
「—Được rồi.」
Vào buổi tối hôm đó.
Khoảng thời gian đã qua giờ tắm, khi hầu hết các học sinh đã đi ngủ.
Tôi đang đi trong khu ký túc xá nữ yên tĩnh, theo sau bóng dáng của Lux.
Cách này không thực sự thông minh, nhưng đến nước này, tôi chỉ có thể hỏi thẳng Lux.
Sự thật là tôi muốn luyện tập nấu ăn mà giữ bí mật với Lux, nhưng tôi đã hết cách rồi.
Và thế là, hôm nay tôi đã tạm dừng việc phát triển Drag-Ride hàng ngày của mình và quan sát hành động của Lux.
「Tuy nhiên, tên đó đúng là nhận đủ mọi loại yêu cầu nhỉ... Dù lễ hội trường vừa mới kết thúc.」
Theo lời Lux, hiện tại cơ thể cậu ấy đã hồi phục mệt mỏi, nên cậu ấy muốn làm nhiều việc khác nhau trong khi có thể.
Các yêu cầu từ các nữ sinh rất đa dạng, từ những việc nghiêm túc như tư vấn chọn vũ khí cho Drag-Ride hay hướng dẫn kỹ năng, cho đến một buổi tiệc trà dưới danh nghĩa tư vấn cuộc sống.
Hơn nữa, còn có những việc như tư vấn chọn quần áo, rõ ràng đã làm khó Lux, một người là nam giới.
Những việc như mang tài liệu giảng dạy từ Học viện, giúp dọn dẹp, sắp xếp giấy tờ.
Ngoài ra, cậu ấy còn bị nhờ giúp nhiều việc bên ký túc xá như dọn rác, quản lý vật liệu, và vân vân.
「Phù, các yêu cầu của hôm nay cũng gần xong rồi...」
Lux bước ra từ nhà tắm công cộng và lẩm bẩm với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Đúng là người đã tiếp tục cuộc sống tạp dịch trong suốt năm năm, tinh thần làm việc của cậu ấy thật đáng ngưỡng mộ.
(Mình cũng phải nhẹ tay hơn một chút khi nhờ vả cậu ta mới được...)
Tôi vừa nghĩ vẩn vơ trong đầu, vừa quyết tâm sẽ nói chuyện với Lux, thì đúng lúc đó—,
「Vậy thì, mình cũng nên bắt đầu sớm thôi.」
Lux bắt đầu bước đi với nhịp độ nhanh. Tôi nén lại giọng nói suýt nữa đã bật ra khỏi miệng.
Lạ thật.
Dù cậu ấy vừa mới nói rằng đã làm xong việc, nhưng từ tốc độ đi bộ của Lux, rõ ràng cậu ấy không đi về phòng riêng của mình trong ký túc xá mới được phân cho.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã tự hỏi liệu cậu ấy có đang đến phòng của một cô gái nào khác không, nhưng thật bất ngờ, điểm đến của cậu ấy lại là nhà ăn nối liền với ký túc xá.
Giờ ăn tối đã qua từ lâu, các đầu bếp riêng của Học viện cũng đã về hết.
Nhưng, khi tôi thấy Lux mở khóa và bước vào bếp, có vẻ như cậu ấy đã xin phép đàng hoàng.
(Tuy nhiên, cậu ta định làm gì nhỉ? Dù Lux đã ăn tối rồi, và các yêu cầu của hôm nay cũng đã xong—)
Tôi cũng lén lút vào nhà ăn để không bị phát hiện và nấp sau một vật che chắn.
Khi tôi đang hồi hộp nhìn trộm tình hình, Lux đang sắp xếp nguyên liệu và lấy một cái nồi nhỏ vào tay.
Cậu ấy thái nhỏ thịt và hành tây, xào các nguyên liệu như nấm với dầu ô liu, cho thêm một ít nước súp còn lại, rồi đun sôi nồi.
Một mùi thơm dễ chịu dần dần lan tỏa. Ngay cả tôi cũng phải nuốt nước bọt khi ngửi thấy mùi đó.
Đã một thời gian kể từ bữa tối. Bình thường tôi sẽ không quan tâm đến việc ăn thêm, nhưng hương thơm của gia vị đang kích thích vị giác của tôi.
「Lâu rồi mình không làm, không biết có ngon không nhỉ?」
Lux múc đồ ăn trong nồi nhỏ ra đĩa và bắt đầu ăn.
Cậu ấy đưa thìa vào miệng vài lần để thưởng thức một cách chậm rãi, và không lâu sau, vẻ mặt cậu ấy giãn ra một cách nhẹ nhõm.
「Ừm. Đúng như mình nghĩ, tay nghề có giảm so với hồi làm tạp dịch nhưng— mình nghĩ nếu luyện tập thêm một chút nữa thì sẽ ổn thôi.」
Sau khi gật đầu chấp nhận điều gì đó, Lux rửa nồi và bắt đầu dọn dẹp.
「……-」
Trước khi Lux quay lại, tôi nhanh chóng ra khỏi nhà ăn.
Và rồi, tôi lẩm bẩm với vẻ quả quyết.
「...Cuối cùng, mình đã làm được.」
Tôi đã tìm ra rồi.
Lux đã bí mật nấu ăn một mình vào đêm khuya và ăn nó.
Đó là một hành động thực sự không giống Lux, nhưng chính vì thế mà không còn nghi ngờ gì nữa.
Món ăn đó chính là món ăn yêu thích của Lux.
Nó cũng khớp với những gì em gái cậu ta đã nói, 『một món ăn bình dân không xa hoa』.
Tôi rút lui trong hôm nay với chiến lợi phẩm là bản ghi nhớ về hành động và quy trình nấu ăn của Lux.
Và rồi, tôi tham khảo ý kiến người quen về tên và cách làm món ăn đó, và tái tạo lại thực đơn.
Có vẻ như đó là một món hầm truyền thống đã tồn tại từ thời cựu đế quốc, nên cách nấu không quá khó.
Nếu một người như tôi mà luyện tập nấu ăn quá khoa trương thì sẽ rất nổi bật, nhưng ít nhất tôi muốn làm tốt hơn cả món ăn do chính Lux nấu.
(Đúng như mình nghĩ, ở đây— chỉ có thể nhờ đến bậc thầy trong lĩnh vực này thôi.)
Vào ngày nghỉ, tôi tìm thấy một đầu bếp lớn tuổi đang đổ rác và quyết tâm hỏi ông ấy.
「Bí quyết nấu món hầm nâu sao ạ? Ha ha ha. Được chính công chúa điện hạ hỏi han thế này, công việc của lão già này kể cũng bõ công thật.」
「Thôi được rồi, mau chỉ cho ta đi! Ta không có nhiều thời gian đâu... vốn dĩ ta đã chẳng giỏi nấu nướng gì cho cam.」
Tôi hối thúc người đầu bếp đang cười tủm tỉm, bày tỏ ý định muốn luyện tập nấu ăn của mình.
Sau khi dặn ông ấy không được hé răng với bất kỳ ai, tôi đã thuyết phục được người đầu bếp. Suốt mấy ngày liền, tôi đã học cách nấu món hầm nâu có nguồn gốc từ thời Cựu Đế quốc.
Tự mình chuẩn bị nước dùng từ đầu thì quá khó cho một kẻ tay ngang, nên tôi đã xin trước một ít từ suất ăn ban ngày.
Đêm đến Lux bận đủ thứ việc, vì vậy tôi đã tranh thủ dậy sớm mỗi ngày để tập nấu.
Dù lúc đầu gặp không ít khó khăn, nhưng sau quá trình luyện tập, tôi đã thành công nấu được một món ăn khá ngon miệng.
「Ồ, công chúa điện hạ, tay nghề của người đã tiến bộ nhiều rồi. Giờ người có thể phụ giúp trong nhà ăn của chúng tôi mà không gặp trở ngại gì đâu ạ. Lão đã chẳng còn gì để dạy người nữa rồi.」
「Tay nghề của ta có gì đặc biệt đâu chứ!? Ông đang trêu ta đấy à!?」
Khi tôi buột miệng vặn lại người đầu bếp đã chỉ dạy cho mình mấy ngày qua, ông lão gãi đầu với vẻ mặt khó xử.
「Ôi chao, người hiểu lầm rồi ạ. Để hương vị món ăn có thể ngon hơn nữa, người cần phải quen tay hơn với việc bếp núc nói chung và trau chuốt hơn trong từng chi tiết nhỏ. Drag-Ride mà công chúa điện hạ và mọi người vẫn thường điều khiển cũng vậy phải không ạ? Chuyện này với công chúa có thể là chuyện lớn, nhưng nếu lão khiến người coi thường nghề này thì cấp trên sẽ sa thải lão mất.」
Người đầu bếp lớn tuổi vừa vuốt râu vừa cười gượng nói.
Nghe đến đây, tôi cũng hiểu ra và chấp nhận.
「…Ta hiểu rồi. Chắc là vậy. Ta nợ ông một ân tình, cảm ơn ông.」
Tôi chấp nhận lời giải thích của ông và nói lời cảm ơn trước khi rời đi.
Mấy ngày gần đây tôi đã dồn hết tâm trí vào việc luyện nấu ăn, nhưng ngoài ra tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Lần này, mình phải lấy hết can đảm mời Lux nếm thử mới được.
「Yosh!」
Tôi tự lên dây cót tinh thần và bắt đầu chuẩn bị.
Và rồi hôm nay, tôi sẽ thực hiện thử thách của mình.
–
Phần 8
「Lux. Chuyện đó──tối nay, ta có chuyện muốn nói với cậu một chút, cậu có thời gian không?」
Giờ giới nghiêm đã qua, bữa tối và giờ tắm rửa cũng đã xong xuôi──màn đêm buông xuống.
Tôi tìm đến chỗ Lux đang dọn dẹp nhà tắm công cộng của ký túc xá và ngỏ lời với cậu.
「Tôi thì không sao ạ. Nhưng vẫn còn vài việc lặt vặt nữa, nên có lẽ sẽ hơi muộn một chút──chúng ta lại gặp ở xưởng Drag-Ride sao ạ?」
「Kh, không. Chuyện, chuyện đó──muộn một chút cũng không sao. Ta cũng đang làm nốt việc của mình. Nhưng, ta muốn chúng ta gặp nhau ở phòng cậu…」
「Phòng của tôi… ạ? Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ về ngay sau khi làm xong việc.」
「À, ừm… Đừng quên đấy.」
Lux có vẻ ngạc nhiên trong thoáng chốc, nhưng rồi cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại và mỉm cười. Thấy vậy, tôi lại cảm thấy bất an, không biết liệu cậu có đoán ra được gì không.
Phải tự nhận rằng những lúc thế này tôi chẳng giỏi nói dối chút nào, nhưng cũng đành chịu thôi.
Tôi hạ quyết tâm, làm xong công việc của mình trong xưởng. Tôi đã khóa cửa sớm hơn giờ hẹn và đi về phía nhà ăn.
Tôi đã xin phép trước nên có thể mở khóa cửa và đi vào nhà bếp.
Nước dùng thì tôi đã nhờ để lại từ bữa trưa, giờ chỉ cần nấu như mọi khi là được.
Nhưng──đúng lúc đó, tôi thấy có ánh đèn leo lét hắt ra từ bên trong.
Tôi nghiêng đầu thắc mắc trước tình huống bất ngờ này. Ở đó, có một bóng người đang đứng.
「Ể? Lisha-sama?」
「Lux──…khoan đã, sao cậu lại ở đây!? Ta đã gọi cậu đâu!」
Đúng vậy. Lux, người đáng lẽ phải đến sau khi tôi đã nấu xong, không hiểu sao lại có mặt ở nhà ăn sớm hơn cả tôi.
Chuyện này là sao chứ…?
「Ơ, ờm, sao Lisha-sama cũng ở trong bếp vậy ạ? Tôi cứ ngỡ là──」
「Thôi, được rồi. Có gì nói sau đi.」
Sau một màn đối thoại kỳ lạ chẳng ăn nhập vào đâu, tôi vẫn đi vào bếp như kế hoạch và bắt đầu nấu món hầm theo các bước đã học.
Lux cũng bắt đầu chuẩn bị món ăn gì đó ở bên cạnh. Vài phút sau, cậu bày nó ra đĩa và mang đến bàn ăn.
Và rồi──.
「Ừm, cái này… là cùng một món thì phải?」
「…Có vẻ là vậy.」
Lux lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp. Tôi cũng đáp lại với một bộ mặt hoang mang.
Trên bàn là hai đĩa thịt hầm được xếp cạnh nhau, màu sắc và hình thức bên trong gần như giống hệt nhau.
…Cái gì thế này?
Lạ thật. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…?
Đừng nói là, chính Lux cũng đang tập nấu món ăn yêu thích của mình đấy nhé, chuyện như vậy──.
「Này, rốt cuộc là sao đây? Tại sao cậu lại nấu đúng món giống hệt ta ở đây!?」
「Ơ, ờm, chuyện đó──có vẻ như gần đây Lisha-sama làm việc quá sức nên hay bị đói, và tôi nghe nói món này rất hợp để ăn khuya ạ…」
「…Kh, khoan đã! Rốt cuộc tại sao cậu lại nghĩ như vậy chứ!?」
Thấy Lux cười gượng gạo, tôi bất giác hỏi vặn lại.
「À, là mọi người trong nhóm Triad nói với tôi, rằng Lisha-sama đang có hứng thú với việc nấu nướng──tôi đã định bụng làm món gì đó cho người, nhưng vì lâu rồi không nấu nên tôi đã luyện tập một chút.」
「Cậu ngốc à!?」
Lạy trời.
Chỉ nghe chuyện tôi có hứng thú với nấu nướng mà lại đơn giản nghĩ rằng tôi đang đói bụng…
「Khoan? Vậy có nghĩa là, rốt cuộc đây không phải món ăn yêu thích của cậu sao?」
「À, tôi tin là hương vị vẫn rất ngon, nên xin người đừng lo lắng.」
「Không phải chuyện đó!? Điều ta muốn hỏi không phải là──」
Haa…
Cứ thế, toàn thân tôi như mất hết sức lực, và tôi gục đầu xuống. Thấy vậy, Lux nhìn về phía tôi và thì thầm với vẻ mặt nghiêm túc.
「Có lẽ nào, Lisha-sama đã làm món đó cho tôi sao ạ?」
Bị nhìn bằng đôi mắt ngạc nhiên, tôi khẽ gật đầu.
「…Thì, thì cậu cũng lại bắt đầu làm mấy việc lặt vặt rồi, ta nghĩ có lẽ cậu sẽ đói bụng sau khi làm việc xong thôi.」
Thực ra──mình muốn có thể nấu được món ăn mà Lux thích.
Vì xấu hổ nên tôi không thể nói ra sự thật, đành viện một lý do nghe rất đáng ngờ.
「Cảm ơn người rất nhiều. Tôi rất vui vì Lisha-sama đã lo lắng cho tôi. Gần đây tôi bận rộn với những việc khác, dù là hiệp sĩ của Lisha-sama nhưng tôi đã có phần hơi xao nhãng vai trò của mình.」
Thế nhưng, khi cậu ấy nở một nụ cười thẳng thắn như vậy với tôi, lồng ngực tôi bỗng ấm lên và tôi bất giác quay mặt đi.
「Ừm, chúng ta đã nấu cả rồi, hay là Lisha-sama cùng ăn với tôi trước khi nguội nhé?」
Trong lúc cơ thể tôi đang run lên vì cảm giác xao xuyến, Lux nói với tôi bằng một nụ cười có vẻ ái ngại.
Tôi miễn cưỡng đổi món ăn của mình với cậu ấy và cùng nhau ăn món hầm.
Thịt tan trong nước dùng, vị ngọt của rau củ, và hương thơm của gia vị kích thích vị giác đã tạo nên một món ăn có chiều sâu.
Tôi tin rằng mình đã luyện tập khá nhiều, nhưng quả nhiên, món hầm của Lux vẫn có cảm giác nhỉnh hơn một chút nhờ kinh nghiệm của cậu.
Nhưng, tại sao nhỉ.
Dù món tôi nấu chắc chắn không bằng món Lux tự làm, nhưng cậu ấy vẫn ăn rất ngon miệng.
Đó chỉ đơn giản là sự quan tâm của cậu ấy dành cho tôi ư? Hay là──.
Tình cảm của mình, đã chạm đến cậu ấy rồi chăng?
(Mà, thôi cũng được. Thỉnh thoảng có chuyện như thế này cũng không tệ…)
Kế hoạch của tôi đã thất bại, nhưng chỉ cần thấy Lux vui vẻ ăn món mình nấu, đầu óc tôi đã trống rỗng như thể đang say.
「Nhưng ta phải nói cho cậu biết, không phải lúc nào ta cũng đói bụng đâu, nên ta không cần ăn khuya.」
「Ể…!? V, vậy sao ạ?」
Lux khẽ lộ vẻ thất vọng khi bị tôi chỉ tay vào mặt, nhưng đây là một chiến lược.
Nếu Lux cũng đặt kỳ vọng vào tôi trong việc luyện tập và huấn luyện Drag-Ride, thì tôi không thể nào xem nhẹ chuyện đó được.
Trong thời điểm hiện tại khi Sacred Eclipse và những mối nguy hiểm cho vương quốc mới đang đến gần, tôi phải dốc toàn lực để chiến đấu.
Dù vậy──quả thật tôi vẫn muốn tìm một chút thời gian rảnh, để luyện tập và nâng cao tay nghề nấu nướng của mình cho đến khi vượt qua cả Lux.
Bởi vì tôi muốn được kết nối với Lux không chỉ qua những trận chiến và Drag-Ride, và không chỉ bằng mối quan hệ giữa hiệp sĩ và công chúa.
「Cứ chờ đó mà xem, Lux.」
Tôi nói bằng một giọng điệu đầy ẩn ý và tự hào tuyên bố.
Lux đón nhận nó bằng một nụ cười ái ngại.
「…Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng tôi sẽ rất mong chờ. Với lại, bữa ăn hôm nay rất ngon, Lisha-sama.」
「Ưa…-, chuyện… chuyện đó.」
Khi được nói thẳng như vậy, mặt tôi nóng bừng lên, đỏ lựng, và tôi vội quay đi lẩm bẩm.
Chỉ là một lời khen xã giao mà cũng có thể vui từ tận đáy lòng, mình thật đơn giản.
–
Nhưng, khi nhận ra rằng chỉ với những lời nói và nụ cười ấy mà mình đã có thể cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện, có lẽ con đường để tôi cải thiện tay nghề của mình vẫn còn dài lắm.