Sắc Nét Chiến Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

31 448

JETMAN

(Đang ra)

JETMAN

Toshiki Inoue

Tiểu thuyết được biên dịch bởi Bucky Nguyen

13 684

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

33 113

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

21 149

Unnamed Memory - After The End

(Đang ra)

Unnamed Memory - After The End

Furumiya Kuji

Phần hậu truyện After The End của series Unnamed Memory

32 1252

Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão - Chương 131: Tiền Sản Xuất

Ves tỉnh dậy mà đầu vẫn hơi đau một chút. Bây giờ cậu mới trải nghiệm cái hậu quả bị cơn đau hành hạ sau cái dự án tái thiết kế của cậu. Cậu chưa bao giờ phải tập trung vào một hình tượng thiết kế trong một thời gian dài, chứ nói gì đến ba nguồn cảm hứng cùng một lúc. Cậu vẫn còn cảm thấy cực kì mệt mỏi sau thời gian nỗ lực vừa qua.

“Miễn là lên được mức C+ thì cái gì cũng xứng đáng hết.” Cậu lẩm bẩm rồi nuốt một viên thuốc giảm đau đầu.

Thật ra thì uống thuốc cũng chẳng giúp ích gì mấy, cứ như thể cơn đau xuất phát từ nguyên nhân nào đó nhưng không phải là đến từ chính cơ thể của cậu. Dù sao thì, Ves vẫn nghĩ rằng nó sẽ giảm bớt sau vài ngày bởi vì cậu không còn phải tập trung cao độ hàng giờ liền nữa.

Sau khi đã xong các thủ tục buổi sáng, cậu bước vào phòng làm việc và thấy Carlos đã ở đấy. Hôm qua, Ves đã hỏi thăm Carlos và khá là hài lòng với tiến độ của cậu ta. Carlos đã thành thạo lắp ráp tất cả các mẫu thiết kế ảo 1 sao và 2 sao của Ves. Chỉ có mẫu Huyết Niên vẫn còn làm khó Carlos một chút, nhưng cậu ta cũng không hề lười biếng và chăm chỉ luyện tập cho đến khi tỷ lệ thành công là 90%.

“Ông thử lắp chiếc Marc Antony Thế Hệ II đến đâu rồi?”

“Nó tốt hơn hẳn so với Thế Hệ I á, thề!” Carlos đáp lại với giọng đầy hào hứng. “Nội tạng của nó vẫn còn rất khó lắp ráp, nhưng ít ra thì tui không cần làm thợ sửa ống nước để gỡ cái mớ dây nhợ rối rắm kia nữa!”

“Thế thì tốt rồi. Tui sẽ nhờ ông chế tạo mấy chiếc mác bạc cho tui. Tui nghĩ đến cuối tháng này ông sẽ hoàn toàn thành thạo quy trình lắp ráp đó.”

“Tui không tự tin là sẽ thành công đến 95%, nhưng chắc tầm 90% trong tháng tới thì có thể.” Carlos thành thật khai báo cho Ves. “Còn một vài chỗ khá là khó nhằn mà tui vẫn chưa thuần thục được. Tui nghĩ tui sẽ cần luyện tập ít nhất ba tháng nữa mới có vượt qua mấy chỗ đó.”

“Không sao đâu. Chiếc Marc Antony Thế Hệ II vẫn là một mẫu thiết kế khá là phức tạp, mà ông cũng đang làm quen việc khá là tốt rồi. Tui đã ưu ái cho ông lắm rồi đó, cho nên là ông phải cố gắng nữa đấy.”

Thỉnh thoảng một vài lần Ves xem lại nhật ký làm việc, cậu mới phát hiện Carlos luôn đều đặn dành mỗi buổi tối sau khi tan ca để mày mò với cái phần mềm thiết kế của cậu. Đương nhiên, với tư cách là ông chủ doanh nghiệp, Ves rất quan tâm đến tác phẩm ngẫu hứng của người bạn kiêm nhân viên đầy tham vọng của mình.

Nó chỉ là cực kì tệ hại.

Mặc dù Carlos có thể sử dụng tất cả giấy phép dưới quyền sở hữu của Ves, nhưng cậu ta chẳng khác gì một đứa trẻ đang chơi xếp hình cả. Tất cả bản thảo thiết kế của cậu ta trông như những con quái vật sinh ra từ phòng thí nghiệm của một nhà khoa học điên vậy.

“Cứ cố gắng nhé, Carlos.”

Cậu để cho cấp dưới của mình tiếp tục làm việc và quay trở lại văn phòng của mình. Ves liền bật máy tính rồi tải mẫu thiết kế của cậu lên. Cái dáng vẻ mạnh mẽ và ngầu lòi của mẫu chiến cơ mới toanh cùng với tông màu đỏ đen trông thật là hiếu chiến. Những đường nét mạ vàng cộng với làn hơi nước trên đỉnh đầu lại càng làm tăng thêm khí chất của một vị chỉ huy luôn tả xung hữu đột, đánh đâu thắng đó.

Nói ngắn gọn thì chiếc Marc Antony Thế Hệ II nhắm vào khách hàng ở phân khúc tầm trung trên thị trường chiến cơ. Cậu mong rằng mình đã quảng bá nó đủ tốt để có thể chốt một vài đơn hàng ngay khi mẫu thiết kế được tung ra trước công chúng.

Ves liền gọi cho chị Marcella để báo cho chị ấy biết cậu đã sẵn sàng bán sản phẩm của cậu. Khuôn mặt mệt mỏi của chị Marcella hiện lên trên màn hình chiếu. “Lâu rồi chị không nghe em có tin tức gì luôn á. Em đã hoàn thành công việc chưa đấy?

“Em thiết kế xong rồi chị.”

Trong thoáng chốc, bà chị môi giới chiến cơ của Ves cứ tưởng mình nghe nhầm. “Ý em là bản nâng cấp cho chiếc Marc Antony phải không?”

“Em đâu có nghịch với mấy chiếc ảo đâu chị. Thật mà. Chiếc Marc Antony Thế Hệ II đã chính thức xong rồi chị.”

“Trời ơi, cuối cùng ngày này cũng tới! Em có biết là chị đã đi rao tin mấy bữa nay rồi không? Em chỉ cần gửi bảng thông số cho chị là chị đảm bảo sẽ câu được khách liền luôn đó.”

Sau khi Ves gửi mẫu thiết kế cùng với các số liệu đi kèm, chị Marcella liền hào hứng xem lướt qua đống tài liệu kỹ thuật đó. “Tốt lắm! Em đã nâng cấp hiệu suất hoạt động của nó mà không tăng giá thành này. Đúng thứ chị cần luôn!”

Ves đã có thể đoán được âm mưu của chị ấy rồi. Chị Marcella sẽ quảng cáo chiếc Thế Hệ II giống với những mẫu cao cấp đắt tiền ở ngoài kia, mặc dù chi phí sản xuất chẳng hề thay đổi bao nhiêu cả. Ves không buồn bận tâm đến chiêu trò bán hàng này, bởi vì lợi nhuận càng cao thì cậu lại càng kiếm được nhiều tiền hơn. Với khả năng hiện tại, thì cậu cũng chẳng thể nào sản xuất chiến cơ hàng loạt được.

“Vậy chiếc lược bán hàng của tụi mình ra sao đây chị?” Ves sốt sắng hỏi. “Xưởng chế tạo của em đã bám bụi mấy tháng nay rồi. Em muốn đến cuối năm nay phải có thêm một vài doanh thu trong tay nữa.”

“Bình tĩnh đã, Ves à. Mặc dù sản phẩm của em gần như có thể cạnh tranh với các mẫu phổ biến trên thị trường, nhưng tạm thời thì tốt nhất là đừng vội công bố rầm rộ.”

“Ủa tại sao vậy chị? Hồi trước em quảng cáo chiếc Huyết Niên trong lúc phỏng vấn mà kết quả cũng khá ổn mà.”

“Chính xác là vì lần ra mắt đình đám trước đó mà lần này chúng ta nên đi chậm lại một chút. Em đã xây dựng danh tiếng của em rồi. Bây giờ em chỉ thiếu kết quả chứng minh cho chất lượng sản phẩm của em thôi. Nếu em muốn tạo ra hình ảnh của một nhà thiết kế chiến cơ chuyên nghiệp, thì em phải tránh để người khác nghĩ rằng em lúc nào cũng thích phô trương như thế.”

Nghe chị Marcella giải thích cặn kẽ như vậy, Ves mới hiểu quyết định của chị ấy. Thực chất thì nếu cậu cứ xuất hiện trên bản tin mà không đưa ra một sản phẩm nào cụ thể, thì dư luận sẽ bắt đầu xem cậu như một ngôi sao truyền hình cũng nên.

Ves vẫn có thể tận dụng danh tiếng của mình theo cách đó nếu cậu chỉ đặt một mục tiêu khiêm tốn. Nhưng kể từ ngày cậu sở hữu cái Hệ Thống ảo ma kia, cậu đã nhắm đến đỉnh cao của ngành thiết kế chiến cơ rồi. Nếu cậu muốn người khác coi trọng mình, thì cậu phải để cho sản phẩm của cậu chứng minh cho lời nói của mình trước đã. Người xưa có câu “Hữu xạ tự nhiên hương” mà.

“Được rồi, nếu chị nghĩ em nên ở ẩn thì em cũng không thấy có vấn đề gì. Chị có kế hoạch gì không?”

“Chị biết là em đang sốt ruột muốn chế tạo chiến cơ lắm rồi, nhưng để chị hỏi em cái này đã. Em có thể tự chế tạo một chiếc mà không cần nhận tiền đặt cọc trước không?”

“Bây giờ à?” Mặc dù cậu đã tiêu khá nhiều hiện kim dạo gần đây, nhưng Ves vẫn còn tầm hai mươi tám triệu hiện kim trong tài khoản. “Em thì vẫn có đủ tiền, nhưng mà em không thích phải dùng đến tiền tiết kiệm của em đâu.”

Chị Marcella cười toe toét với cậu. “Tin chị đi, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Không phải chị đã nói là chị đã quảng cáo cho sản phẩm của em rồi còn gì? Chị sẽ rủ một nhóm khách hàng tiềm năng rồi tổ chức một buổi tiệc tư nhân để giới thiệu mẫu thiết kế mới, và em cũng có thể trực tiếp thuyết phục họ mua hàng đó.”

“Em có nên ra mặt không? Vì dù sao thì em cũng còn khá trẻ tuổi để đi mấy buổi tiệc đó.”

“Không sao đâu. Miễn là chúng ta đừng có đưa giá trên trời thì chắc chắn sẽ có người sẵn lòng cân nhắc mua chiến cơ của em. Tuy chiếc Thế Hệ II của em vẫn có một vài điểm yếu nhất định, nhưng tỷ lệ chi phí trên hiệu năng của nó vẫn rất đáng chú ý.”

Chị ấy nói đúng. Mặc dù các mẫu chiến cơ tiền hệ đã bắt đầu sụt giá, nhưng chiếc Caesar Augustus vẫn được bán với giá sáu mươi triệu hiện kim. Còn trường hợp của Ves, thì cậu có thể chế tạo một chiếc Thế Hệ II với giá mười tám triệu hiện kim. Đối với một mẫu biển thể có hiệu suất chỉ thua kém 23% so với mẫu nguyên bản với giá thành cắt cổ, thì đây đã là một món hời rồi.

“Chúng ta có thể bán đấu giá chiếc đầu tiên của em như một phiên bản giới hạn này. Nếu em chế tạo mấy chiếc nữa dành riêng cho mấy nhà sưu tầm chiến cơ thì chúng ta sẽ có một danh sách chờ dài ơi là dài luôn cho xem. Bọn họ sẽ thích lắm đó.”

“Em không thích chiều khách hàng kiểu này đâu.” Ves nhanh chóng đáp lại. Cậu không ưa những người coi chiến cơ như đồ chơi chứ không phải là những cỗ máy chiến tranh trên chiến trường. “Hay là mình cứ làm mọi thứ đơn giản thôi chị. Em lập ra ba mác nhãn là có lý do hết. Em không muốn làm rối loạn xếp loại sản phẩm của em đâu. “

Mặc dù Ves tin rằng chị Marcella có thể đưa ra quyết định đúng đắn, nhưng chị ấy lúc nào cũng muốn tối đa hóa lợi nhuận bằng mọi cách. Lần này, cậu phải kiềm chế chị ấy lại vì cậu không muốn mọi thứ đi quá xa. Cậu cũng chủ động không tham gia buổi tiệc kia nữa.

“Em có chắc là em không muốn góp mặt không? Có mặt em ở đó thì mẫu thiết kế của em sẽ dễ kết nối với công ty của em hơn. Cho dù em không thuyết phục được họ, biết đâu em vẫn có thể xây dựng một vài mối quan hệ sau này có ích lắm đấy.”

“Em đâu có phải là chuyên gia bán hàng như chị đâu. Có em ở đó cũng không giúp được gì đâu chị à.”

Khi thấy Ves không thoải mái đi dự những buổi sự kiện như thế này, chị Marcella mới đồng ý tự đứng ra tổ chức bữa tiệc ngay sau khi Ves giao chiếc chiến cơ đầu tiên.

Sau khi cúp máy, cậu duỗi ngón tay rồi xoa xoa cái đầu. “Mình vẫn còn nhức đầu một chút. Mong là nó sẽ khỏi hẳn khi mình bắt đầu chế tạo chiếc Thế Hệ II đầu tiên.”

Ves chần chừ đặt mua một lô nguyên liệu từ thị trường mở của Hiệp Hội MTA với giá khoảng mười tám triệu hiện kim. Cậu phát hiện lần này cậu phải trả thêm một chút cho cùng số lượng nguyên liệu mà cậu đã mua trước đó.

“Giá cả tăng lên rồi à.”

Điều này cũng hợp lý. Ai cũng đã ngửi thấy mùi chiến tranh sắp sửa đến gần, nên các nhà sản xuất liền tăng ca vận hành dây chuyền sản xuất liên tục mỗi ngày. Ngành công nghiệp chiến cơ cũng đang ngấu nghiến tài nguyên nhiều hơn bao giờ hết. Khi cầu nhiều hơn cung, thì số nguyên vật liệu bán ra từ các tập đoàn khai thác mỏ quặng cũng dần bị suy giảm.

Những nhà sản xuất lớn thì đã có những hợp đồng cung ứng dài hạn, cho nên họ chẳng cần phải lo lắng gì cả. Còn những công ty nhỏ lẻ như Ves vốn phải mua nguyên liệu với mức giá toàn phần mới bắt đầu cảm nhận cái áp lực này.

“Nếu giá mà tăng lên thêm một phần ba nữa thì mình chẳng còn kiếm lãi nổi.”

Chứng kiến xu hướng giá cả tăng cao như thế này khiến Ves không còn háo hức như trước. Ves bất chợt nhận ra rằng doanh nghiệp của cậu thật sự rất mong manh trước từng biến động trên thị trường nguyên vật liệu.

“Bây giờ có suy nghĩ cách nào đi nữa cũng không có ích gì. Khi công ty mình phát triển hơn thì mình sẽ mở rộng bộ máy rồi thuê một chuyên gia tài chính để xử lý vấn đề này vậy.”

Hiện tại thì Ves muốn hoàn thành một vài mục tiêu quan trọng trước cuối năm nay. Đó là bởi vì người nhà Larkinson luôn trở về quê nhà ở Rittersberg để đón năm mới.

Đương nhiên, hầu hết các thành viên nhà Larkinson đang phục vụ trong quân đội đều không thể xin nghỉ phép trong thời điểm rối ren này. Ves đoán là năm nay buổi họp mặt sẽ đơn giản và ít náo nhiệt hơn trước.

“Tốt nhất là mình phải chứng minh được thực lực của mình trước khi trở về nhà. Ông nội và mấy trưởng lão trong gia đình đâu có quan tâm đến chiến cơ ảo đâu chứ.”

Những bậc trưởng lão trong gia đình vẫn còn xem thường Ves. Họ không tán thành việc cậu bắt đầu dấn thân vào con đường thiết kế chiến cơ đầy tính cạnh tranh. Tuyệt nhiên không có một ai đưa tay giúp đỡ cậu khi cậu thành lập xưởng sản xuất chiến cơ của mình cả. Chỉ có mỗi cha cậu là người duy nhất tin vào giấc mơ sự nghiệp của cậu mà thôi.

“Mình không trách mấy lão già cứng nhắc đó được. Mặc dù mình được cha hỗ trợ rất nhiều để khởi nghiệp, nhưng mình đã có được hôm nay là nhờ vào nỗ lực làm việc của chính mình. Mình không giống với mấy tên thiết kế gia khác chỉ dựa vào vốn tài trợ bên ngoài mới trụ lại được.”

Ves đặc biệt tự hào về thành quả này. Cậu chỉ cần bán thêm một vài chiến cơ nữa là cậu có thể chứng minh thu nhập khủng của cậu với họ hàng và nhận được sự tôn trọng của cả gia đình.

“Bắt đầu luyện tập thôi.”

Ves liền đăng nhập vào tài khoản thiết kế trong Iron Spirit và đi vào khu xưởng ảo. Trong vòng ba ngày đợi nguyên vật liệu giao đến sân sau nhà cậu, cậu tranh thủ luyện tập chế tạo một bản sao mô phỏng của mẫu thiết kế mới nhất của cậu.

Nhờ có các trang thiết bị hiện đại trong cái xưởng ảo mà độ chính xác của cậu tăng lên rõ rệt. Kể cả kỹ năng sử dụng máy in 3D lẫn hệ thống lắp ráp cũng đã thành thạo hơn rất nhiều, góp phần làm tăng năng suất làm việc. Nhờ vậy mà Ves đã chế tạo một chiếc chiến cơ đẹp không tì vết chỉ trong vòng chưa đầy hai ngày.

Sau khi đã nhận đủ nguyên vật liệu, cậu bắt đầu lặp lại kết quả đó ở ngoài đời thực. Bởi vì cậu phải sử dụng máy móc cũ kỹ đã qua sử dụng, cho nên cậu buộc phải làm việc rất chậm rãi và cẩn thận kiểm tra thật kỹ từng khâu lắp ráp. Ves ngày càng cảm thấy bực bội và gò bó bởi chiếc máy in 3D và hệ thống lắp ráp cực kì lỗi thời này.

“Mình mà lắp được cái máy Dortmund là mình không phải lo nâng cấp trong nhiều năm tới. Cái hệ thống lắp ráp mới thì rẻ hơn nhiều so với máy in công nghiệp, nhưng muốn mua được loại xịn ngang với chiếc Dortmund thì cũng phải tốn đến cả tỷ hiện kim.”

Khác với máy in công nghiệp, giá trị của một chiếc máy lắp ráp gần như không bị suy giảm theo thời gian, nếu nó được bảo trì đúng cách. Nó chỉ cần cập nhật phần mềm định kì để theo kịp các kỹ thuật hiện đại hơn. Những chiếc máy lắp ráp càng đắt tiền thì nó càng hoạt động nhanh và chính xác hơn nhiều. Đặc biệt là những chiến cơ hạng nặng, vì chúng cần đến những hệ thống lắp ráp cực kì khỏe và chắc chắn để có thể đặt những bộ phận khổng lồ vào đúng vị trí của nó.

Dù sao thì, Ves vẫn gặp nhiều vấn đề trong lúc lắp ráp nhưng cậu đều đã giải quyết ổn thỏa. Cậu làm việc cẩn trọng nhất có thể và mất đến tận năm ngày để hoàn thành chiếc chiến cơ của mình. Nhờ có kết cấu nội tạng đã được cải tiến mà Ves mới có thể duy trì tốc độ làm việc ổn định, bởi vì cậu đã chủ động loại bỏ những chỗ rối rắm đã từng gây khó dễ cho cậu ở phiên bản trước rồi.

Quá trình chế tạo chiến cơ đi tới hồi kết sau khi máy lắp ráp phủ một lớp sơn lên toàn bộ bộ khung của nó. Ves bế Lucky trên tay mà ngước nhìn tác phẩm của mình, miệng nở ra một nụ cười thỏa mãn.

“Xém tí nữa là hoàn hảo rồi. Bây giờ mình chỉ cần leo lên buồng lái, gắn cái mác vàng rồi lắp một viên đá lên là xong.”

Tuy nhiên, Ves vẫn có cảm giác mẫu thiết kế của cậu còn thiếu cái gì đó quan trọng lắm. Một sắc nét riêng khẳng định đây chính là tác phẩm của riêng cậu. Khi cậu so sánh chiến cơ của mình với những mẫu chiến cơ khác, Ves mới nhận ra cái thiếu sót ấy.

Đã đến lúc cậu phải thiết kế một cái logo cho công ty của mình rồi.

Ves cúi xuống nhìn Lucky rồi gãi đầu con mèo máy. “Mày nghĩ sao nếu tao lấy mày ra làm logo hả?”

Con mèo kêu meo meo mấy cái, rõ là đang khoái được gãi đầu hơn là trả lời cho câu hỏi đó.

“Mình sẽ làm một cái logo cho đúng với phong cách của mình. Nhưng mà mình cũng không biết liệu dòng sản phẩm của mình có tồn tại ở nơi nào khác trong ngân hà này hay không nữa. Mình không muốn bị gõ gậy bản quyền đâu.”

Thành thật mà nói, Ves không tin là có một con Lucky thứ hai tồn tại trong cả ngân hà này. Chỉ riêng kỹ năng Bài Tiết Tinh Thạch của nó thôi đã làm đảo lộn tam quan của cậu trong cái vũ trụ này rồi.