Sắc Nét Chiến Cơ

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Đang ra)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

39 1028

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

39 298

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

72 338

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

37 350

Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão - Chương 137: Giảng Dạy

Ves giờ đây đã có đủ kỹ năng lẫn kinh nghiệm để chế tạo một chiếc chiến cơ hoàn chỉnh trong vòng sáu ngày liên tục. Để rút ngắn thời gian chế tạo xuống còn bốn ngày ngắn ngủi, cậu buộc phải đẩy nhanh quá trình làm việc mà không cần phải quá tỉ mỉ nữa. Cậu thôi không còn kiểm tra từng công đoạn đến tận hai, ba lần liền như trước đây, nhưng cậu vẫn phải đi chậm lại mỗi khi đến những bước chế tạo phức tạp hơn.

Nhờ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng cùng với kinh nghiệm lắp ráp trước đây của Ves, cậu mới có thể dễ dàng đẩy nhanh tiến độ công việc của mình. Cậu cũng đã chuẩn bị sẵn một loạt các phương án cơ bản để đối phó với bất kì rắc rối nào có thể xảy ra.

“Nhìn cho kỹ nhé Carlos.” Ves dặn dò cậu bạn nhân viên đang chăm chú quan sát. “Giai đoạn khó nhất trong quá trình chế tạo chiến cơ chính là giai đoạn in các bộ phận của nó. Chiếc Mark Antony Thế Hệ II và chiếc Caesar Augustus nguyên bản của nó đều là những cỗ máy đặc biệt dị thường bởi vì khâu lắp ráp của nó cực kì phức tạp. Nhưng nó không có nghĩa là đi in mấy cái bộ phận ấy lại dễ dàng đâu.”

Carlos giơ tay hỏi. “Tui để ý thấy ông không mua sẵn nguyên liệu dự phòng. Bộ ông tự tin đến mức nghĩ rằng ông sẽ không mắc sai sót gì à?”

“Tui tự tin mà. Tui là người đã thiết kế ra nó, cho nên tui biết rõ giới hạn của tui nằm ở đâu. Đối với tui thì chế tạo mẫu chiến cơ này mà không mắc lỗi gì cũng không phải là một thử thách quá khó. Tui hy vọng là một ngày nào đó ông cũng sẽ đạt đến trình độ này.”

Thực chất thì Ves dự định sẽ mua và dự trữ thêm các nguyên liệu thông dụng sau khi hoàn thành lô hàng hiện tại. Mặc dù cậu vẫn còn dư một vài triệu hiện kim để tiêu xài cá nhân, nhưng cậu vẫn không muốn động đến tài khoản tiết kiệm của mình một chút nào, trừ khi cậu có việc khẩn cấp cần dùng.

“Được rồi, tui sẽ bắt đầu đây. Tui cần phải hoàn toàn tập trung vào công việc, cho nên đừng có va vào tui hay làm gì khiến tui bị phân tâm đấy.”

Ves vốn đã quen làm việc một mình khi không có ai ở bên cạnh, thế nên bây giờ trước sự quan sát của Carlos, Ves phải mất chút thời gian mới thích nghi được. Cậu bỗng nhiên ý thức hơn về hành động của mình, khiến cậu suy nghĩ quá nhiều mà gây ra một vài sơ suất nhỏ. May mắn thay là Ves đã kịp thời sửa chữa và hạn chế tối đa những tổn thất ấy.

Cứ mỗi tiếng đồng hồ là Ves lại nghỉ giải lao một chút để thư giãn đầu óc. Đây cũng là lúc Carlos xuất hiện để hỏi dồn dập đủ thứ về quá trình chế tạo. Nhân viên của cậu đầy ắp những thắc mắc không ngừng tuôn ra mỗi lần Ves tạm dừng công việc của mình. 

“Ủa tại sao ông lại đi chậm ở đoạn đó…”

“Mục đích của bước đó là gì…”

“Ông có thể giải thích vì sao ông lại…”

Ves cảm thấy rằng việc mình trả lời những câu hỏi ấy cũng mang lại những lợi ích vô hình mà Ves chưa bao giờ suy nghĩ đến trước đây. Cậu thường làm việc một mình, cho nên cậu cứ tự động áp dụng những phương pháp và mẹo vặt mà cậu tự sáng tạo cho bản thân. Nhưng bây giờ có Carlos chất vấn và hỏi han đủ kiểu, cho nên Ves buộc phải đưa những kinh nghiệm xương máu ấy vào khuôn khổ lý thuyết và cố gắng giải thích bằng lời chứ không chỉ dựa vào linh cảm của mình.

Điều này giúp Ves kiểm điểm lại những quyết định của bản thân. Nó cũng giúp cậu nhận ra điểm yếu của mình mỗi khi cậu không thể trả lời Carlos một cách thỏa đáng. Cậu không thể đơn giản mà nói rằng mình làm như vậy là do trực giác mách bảo. Đồng thời, Ves cũng tránh nhắc đến việc cậu có nhiều kiến thức đến vậy là do Hệ Thống đã bơm chúng thẳng vào não cậu.

Thế nên, mỗi lần Ves nghiêm túc trả lời câu hỏi của Carlos, Ves lại hiểu thêm về thói quen của chính cậu. Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra rằng việc dạy học cho người khác cũng là một dịp để bản thân học hỏi và củng cố thêm kiến thức không kém gì học trò của mình.

Dù sao thì công đoạn chế tạo bộ phận của chiến cơ đã diễn ra khá là suôn sẻ, mặc dù Ves phải mất thêm nửa ngày nữa mới hoàn thành xong. Cậu không ngờ mình phải dành nhiều thời gian đến vậy chỉ để giải thích phương pháp làm việc của bản thân.

Một ‘miêu’ tố khác khiến cậu phải nghỉ giải lao lâu hơn dự kiến là do con Lucky bắt đầu vòi vĩnh đòi cậu phải chú ý đến nó. Do cứ mải mê làm việc nên Ves gần như không có thời gian để chơi với con mèo đá quý của cậu. Con mồn lèo này cảm thấy bị bỏ rơi, cho nên nó thường chạy lại bên cậu mỗi khi cậu đã xong việc ngày hôm đó.

“Con mèo AI này thông minh thật đấy.” Carlos buột miệng khen ngợi khi nhận ra con Lucky không bao giờ làm phiền đến Ves mỗi khi cậu đang vận hành máy móc trong xưởng. “Tui cũng muốn có một con quá. Ông mua nó ở đâu thế?”

“Tui có mua nó đâu. Đó là quà của cha tui. Tui nghĩ là cha tui mua nó tuốt ở Tân Đế Quốc Rubarth, nhưng mà tui cũng không chắc nữa. Tui nghĩ nó khá là đặc biệt nên cũng đừng quá trông mong sẽ tìm được con mèo nào thông minh như nó.”

Con mèo kêu lên một tiếng ngạo nghễ với Carlos xong rồi quay lại nũng nịu với Ves. Cứ như thể nó cố tình khoe độ thông minh của nó trước khi chiếm lấy vị trí nằm trong lòng cậu vậy.

Lucky cũng thường xuyên đi tuần tra khắp khu xưởng nữa. Mặc dù công ty SASS cũng đã thực hiện nghĩa vụ đảm bảo an ninh xung quanh nơi này, nhưng con mèo vẫn đi loanh quanh đánh hơi khắp nơi như thể toàn bộ khu vực này là lãnh địa của nó vậy.

Dù sao thì công việc chế tạo vẫn tiếp tục diễn ra. Sau khi đã in toàn bộ linh kiện, Ves bắt đầu lắp ráp chúng thành một cỗ máy hoàn chỉnh. Hiện tại thì cậu có khởi đầu khá thuận lợi. Đến cả Carlos cũng có thể lắp bộ khung bên trong cùng với các bộ phận thiết yếu mà không mắc chút sai sót nào cả.

Vấn đề mới bắt đầu nảy sinh khi Ves chuẩn bị tới giai đoạn phải nhồi nhét hàng loạt các bộ phận khác nhau vào bên trong. Mặc dù cậu đã tái cơ cấu cấu trúc của nó, nhưng do con chiến cơ này lại sử dụng đến tận ba hệ thống vũ khí khác nhau cùng với các bộ phận cỡ lớn ở bên trong cơ thể của nó, cho nên không gian ngày càng trở nên chật chội và hạn chế hơn nhiều. Nó đòi hỏi thợ lắp ráp phải thật khéo léo mới có thể nhồi nhét các linh kiện vào đúng vị trí của chúng.

Tuy nhiên, Ves vẫn liên tục lách khe cửa hẹp một cách ngoạn mục. Cũng hay là cậu đã loại bỏ những chỗ eo hẹp khó chịu nhất, để lại chút không gian đủ rộng để thao tác dễ dàng hơn trước. 

Kể cả Carlos cũng phải ấn tượng trước màn luồn lách thành thục của Ves. “Nhìn ông điêu luyện vãi. Không những chính xác mà còn rất nhanh nữa. Xem ông lặp lại giai đoạn này cả trăm lần tui cũng không chán nổi.”

“Đó là lợi ích khi ông tự thiết kế chiến cơ cho ông đấy. Ông có thể thiết kế nó sao cho nó phù hợp với kỹ năng của ông nhất. Mục tiêu của việc thiết kế chiến cơ chính là tối đa hóa hiệu suất chiến đấu của nó và đồng thời giảm thiểu độ phức tạp về mặt kỹ thuật. Thường thì ông sẽ phải chọn một trong hai yếu tố này. Những nhà thiết kế chiến cơ giỏi hơn mình vẫn có thể đối mặt với độ phức tạp cần thiết để nâng cấp mẫu chiến cơ của họ.”

“Vậy một thiết kế gia tân binh như tui vẫn có thể thiết kế một mẫu biến thể giống của ông đúng không?”

“Phải, nhưng ông sẽ cần một chiếc máy lắp ráp thật sự tốt để đưa mẫu chiến cơ ra ngoài đời thực.” Ves lắc đầu. “Tốt nhất là nó đừng vượt quá khả năng của ông. Một mẫu thiết kế quá phức tạp so với kỹ năng của ông sẽ xuất hiện nhiều lỗi kỹ thuật khó mà có thể phát hiện kịp thời đấy.”

Lần này Ves làm việc tốc độ hơn trước nhưng vẫn không theo kịp tiến độ mà cậu đã đề ra trước đó. Cậu hoàn thành công đoạn lắp ráp trễ mất nửa ngày, vậy có nghĩa là cậu đã có mất khoảng năm ngày để làm xong chiếc chiến cơ mác vàng thứ hai của mình.

“Cứ thế này thì không ổn. Mình phải làm việc nhanh hơn nữa.”

Và thế là, Ves đành phải kêu nhân viên của cậu phải kiềm chế sự tò mò và chỉ nên hỏi một câu duy nhất trong mỗi lần nghỉ giải lao. Nhờ vậy tốc độ chế tạo chiếc thứ hai được cải thiện đáng kể. Cậu làm việc nhanh nhẹn hơn trước trong khi Carlos chỉ chủ yếu đứng quan sát ở kế bên. Hầu hết những câu hỏi quan trọng đều đã được giải thích cặn kẽ hết cả rồi.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp. Ves dần đi vào trạng thái làm việc tự động trong khi tâm trí cậu chỉ hoàn toàn tập trung vào chiếc chiến cơ của mình mà không quan tâm đến mọi phiền nhiễu khác.

Ngay cả những lần nói chuyện giữa Ves và Carlos cũng dần trở thành một thói quen thường nhật. Ves đã thành thục đến mức có thể cậu có thể tách tâm trí của mình thành ba phần, và dùng một trong số đó để vừa làm vừa giải thích cho Carlos. Vào lúc đó, Ves thậm chí còn không nhận ra mình có khả năng làm được như thế.

Mặc dù chiếc chiến cơ đầu tiên vẫn còn mắc một số lỗi nhỏ, nhưng chiếc thứ hai trông hoàn thiện hơn một cách rõ rệt. Khi cậu chế tạo đến chiếc thứ ba, Ves đã ngăn chặn được hầu hết các nguyên nhân gây ra những lỗi lặp đi lặp lại. Tuy những vấn đề không lường trước được vẫn xuất hiện, nhưng Ves đều có thể xử lí kịp thời. Cậu ngày càng chế tạo chiếc Thế Hệ II thành thạo và tiến bộ hơn trước.

“Đúng là trăm hay không bằng tay quen.” Ves kết luận sau khi đã làm xong mẫu thứ năm. “Dẫu có thông minh đến đâu hay nắm vững lý thuyết đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không bằng trực tiếp thực hành. Đó mới cách tốt nhất để mài giũa kỹ năng của mình.”

Một số nhà thiết kế chiến cơ cho rằng họ chỉ cần tập trung phác thảo bản thiết kế thôi là được. Họ còn chẳng bao giờ tự tay chế tạo chiến cơ cho riêng mình nữa. Có lẽ trong thời gian đi học, họ đã từng phải học những lớp thực hành bắt buộc, nhưng một khi đã ra đời rồi thì họ không thèm động đến những cỗ máy lắp ráp ấy thêm một lần nào nữa.

Hầu hết những thiết kế gia giàu có đều đi theo con đường này. Họ xem quá trình chế tạo là một việc quá tầm thường, không xứng với khả năng của họ. Họ vui vẻ giao phó trọng trách ấy cho cấp dưới, trong khi bản thân họ đã bắt đầu suy nghĩ những ý tưởng thiết kế tiếp theo.

Ngược lại, những người kém may mắn như Carlos thì buộc phải chấp nhận làm những công việc bèo bọt chỉ để kiếm sống. Cho dù cậu ấy vẫn gặt hái nhiều thành công sau khi đã thành thạo công đoạn chế tạo chiến cơ, nhưng nó cũng chỉ đem lại một góc nhìn chủ quan hạn hẹp. Nếu Carlos muốn thăng tiến trong sự nghiệp, thì cậu ấy nhất định phải cố gắng học hỏi và trau dồi bản thân nhiều hơn nữa.

Rất nhiều người đã thử và thất bại chỉ vì họ chẳng có đủ nguồn lực hay cơ hội để cạnh tranh với những người vốn đã có một điểm xuất phát đầy thuận lợi. Đó cũng là điều mà Carlos hiểu rất rõ trong tim cậu ấy.

Khi Ves tiếp tục hoàn thành các đơn hàng còn lại, cơn đau đầu của cậu lại tái phát. Cơn đau mỗi lúc một tăng, buộc cậu phải đẩy nhanh tiến độ sản xuất một cách vội vàng.

Cũng may là Carlos cũng đã thôi không hỏi thêm gì nữa ngay khi Ves chuẩn bị chế tạo đến chiếc thứ bảy. Cậu ta chỉ lặng lẽ quan sát Ves biểu diễn tài nghệ của mình.

Ba chiếc cuối cùng cũng đã lần lượt hoàn thành một cách suôn sẻ. Ves đã thành công chế tạo đủ tám chiếc chiến cơ liên tiếp mà chỉ trễ đúng một ngày so với dự kiến. Hiện tại thì cậu có thể dễ dàng đạt mục tiêu sản xuất trong vòng bốn ngày cho mỗi đơn hàng. Nếu không vì những cơn đau đầu đang hoành hành trong đầu cậu thì có lẽ cậu đã có thể chế tạo một chiếc trong vòng ba ngày rồi.

“Uầy. Người ta không nên chia ba xẻ bảy tâm trí như thế này.” Cậu lẩm bẩm trong khi ngã phịch xuống chiếc ghế sofa mà không biết rằng mình suýt chút nữa là đè bẹp con Lucky đang lim dim ngủ ở đó. “Úi, tao xin lỗi nhé.”

Con mèo rít lên một cái rồi lách mình đi tìm một chỗ khác an toàn hơn để ngủ tiếp. Ves gãi đầu, nghĩ bụng chắc cũng sắp đến lúc Lucky thải ra một viên ngọc khác trong cái khay cát của nó rồi.

“Ê, đừng có đi vệ sinh mà không có tao đi theo đấy!”

Ves lúc nào cũng cẩn thận kích hoạt Khiên Riêng Tư mỗi khi Lucky phải đi đại tiện để ‘sản xuất’ một viên đá quý mới. Có lẽ mấy nhân viên giám sát an ninh của SASS đang nghĩ là cậu có một cái sở thích kì quặc là thích theo dõi con mèo làm chuyện đại sự, nhưng Ves cũng chẳng quan tâm lắm. Cậu rất háo hức sử dụng những viên ngọc ảo ma của Lucky để nâng cấp cho chiến cơ của mình.

Điều này lại khiến Ves nhớ ra một chuyện không mấy dễ chịu. Cậu phải tốn ít nhất 100 DP để dán con tem ẩn danh lên một viên đá quý ấy. Nếu cậu chỉ cần dán một lần thì cậu có thể chấp nhận sử dụng khoản điểm đó. Còn đằng này phải dán cho tám chiến cơ cùng một lúc, thì số điểm DP vốn đã ít nay lại còn bị hao hụt đáng kể.

Cậu hoàn toàn có thể không lắp những viên ngọc quý này, nhưng cậu không thích ý tưởng đó lắm, vì nó chẳng khác nào đang lãng phí tiềm năng của Lucky. Hơn nữa, con mèo có khi lại bực mình nếu nó nghĩ Ves đang coi thường đống kho báu mà nó đã tạo ra.

Dù sao thì, tám chiếc chiến cơ mới toanh đang đứng thành một hàng, với lớp giáp bóng loáng phản chiếu ánh sáng tạo ra một hình tượng oai phong lẫm liệt khiến ai nấy nhìn cũng phải kính nể. Mỗi chiếc Thế Hệ II đều có một cái logo hình con mèo nằm vắt ngang dải mây cầu vồng ở giữa một chữ V đẹp mắt. Nhìn tất cả sản phẩm của mình đứng cạnh nhau thế này, Ves mới thực sự cảm nhận được rằng mình đã chính thức trở thành một nhà sản xuất chiến cơ thực thụ.

“Trời má. Ông giỏi thiệt luôn đó, ông có biết không hả?” Carlos trầm trồ khen ngợi trong khi bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc. “Tiếc cái là chúng nó sắp phải chia tay nhau rồi. Tui không tưởng tượng nổi nếu cả tám chiến cơ này cũng xuất kích trong cùng một tiểu đội sẽ ngầu lòi đến mức nào.”

Đây là lần đầu tiên Ves đặt tám chiếc chiến cơ giống hệt nhau ở bên cạnh nhau. Cái Yếu Tố X đang tỏa ra từ từng chiếc một bỗng hòa quyện lại thành một thể thống nhất gần giống như một thực thể sống thực thụ. Làn sóng thần thái ấy được khuếch đại đến mức Carlos cũng có thể cảm nhận được, mặc dù cậu ấy khó mà diễn đạt thành lời.

“Ừ, kể cũng tiếc.” Ves đáp lại. Cậu cũng muốn giữ chúng ở lại để nghiên cứu kỹ hơn về hiệu ứng này. “Nhưng dù sao thì rốt cuộc chúng ta đâu phải là chủ nhân của tụi nó đâu. Cho dù tụi mình có muốn giữ chúng làm của riêng đi chăng nữa, thì cũng phải nhớ rằng người khác đã trả tiền đặt mua nó rồi. Chiến cơ chỉ có thể tỏa sáng nếu nó có thể hoàn thành sứ mệnh của nó mà thôi.”

Sau khi đã hạ quyết tâm, Ves chuẩn bị bắt đầu quy trình bàn giao tám sản phẩm mác vàng cho khách hàng. Cậu gửi chúng đến Hiệp Hội MTA để kiểm tra và chứng nhận. Vì cậu đã đích thân chế tạo từng chiếc một cực kì cẩn thận, cho nên chúng sẽ vượt qua quá trình kiểm định một cách dễ dàng. Thế nên, Ves cũng đã đặt trước tám chỗ để giao tám chiếc chiến cơ đóng gói trong đoàn vận chuyển kế tiếp về Bentheim.

“Năm ngày nữa thôi là chiến cơ mình sẽ tới Bentheim. Sau đó, chị Marcella sẽ đảm nhận các thủ tục còn lại.”

Cậu lập tức đặt vé hạng nhất trên một con tàu khách hãng hàng không uy tín để bay đến hệ sao thủ đô của nước Cộng Hòa. Mặc dù Ves rất muốn chờ để nhận tiền sau khi đã giao chiến cơ cho khách, nhưng nếu cậu muốn tham dự buổi họp mặt hằng năm của gia tộc Larkinson ở Rittersberg thì cậu buộc phải khởi hành càng sớm càng tốt.

Trước khi về quê, Ves đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trong thời gian mình vắng mặt. Đầu tiên, cậu dặn dò Carlos tiếp tục rèn luyện kỹ năng lắp ráp chiến cơ của cậu ấy. Ves hy vọng rằng đến đầu năm sau nhân viên cậu sẽ bắt đầu thật sự làm việc để trả vốn đầu tư huấn luyện từ đầu đến giờ.

“Đừng lo Ves. Ông đã chỉ dẫn cho tui nhiều rồi. Tui cũng đã có cách để cải thiện rồi nên là cứ yên tâm nha.”

Ngay cả Carlos cũng cảm thấy áy náy vì mấy tháng đầu đi làm mà cứ như đang ăn bám lấy Ves vậy. Cậu ấy rất háo hức muốn chứng tỏ năng lực của mình sao cho xứng đáng với lương bổng mà Ves đã trông đợi từ cậu.

Về phần Calsie thì cô ấy vẫn đang lên kế hoạch. Ves chỉ nhắc cô nàng hãy thường xuyên cập nhật tình hình cho cậu trong thời gian cậu về thăm Rittersberg. Cậu cũng muốn biết ngay lập tức nếu liên minh cầm quyền định nhân cơ hội lúc cậu đi vắng để giở trò hãm hại cậu.

“Anh không phải lo lắng đâu sếp à. Hội Đồng Hành Tinh và Hội Đồng Thành Phố cũng nghỉ lễ mà. Có là chính trị gia thì cũng được nghỉ phép về đón năm mới với gia đình chứ.”

“Ủa vậy hả? Vậy anh lầm à. Anh cứ tưởng mấy cha già đó đều là mấy tên khốn tham lam hay trục lợi chứ?”

“À thì…” Calsie ngập ngừng nói. “Sẽ có nhiều người nổi tiếng tổ chức tiệc tùng vào cuối năm mà anh. Đây là một dịp tuyệt vời để họ kết giao với tầng lớp giàu có và quyền lực hơn đó.”

“Thì đúng là như thế thật. Vậy em cứ để mắt đến Tam Đảng và theo dõi xem họ đang cấu kết với ai. Anh cũng tò mò không biết dân địa phương có ai đang ủng hộ ba cái trò mèo của bọn họ hay không nữa.”

“Em biết rồi!”

Sau khi dọn dẹp xưởng làm việc, cậu gửi một tin nhắn cho chị Marcella báo rằng mình sẽ nghỉ lễ một thời gian. Mặc dù Ves vẫn muốn gặp chị ấy trực tiếp, nhưng lịch bay của cậu đang gấp lắm rồi.

“Mong là chị ấy sẽ hài lòng với kế hoạch sắp tới của mình.”