Sắc Nét Chiến Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1299

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1479

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1189

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 61

Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão - Chương 140: Điền Trang Larkinson

Hệ Sao Rittersberg, nơi tọa lạc thủ đô của nước Cộng Hòa, đã từng có rất nhiều tài nguyên ngoại lai ở nơi đây. So với những hệ sao cằn cỗi ở khu vực lân cận, thì đây từng là một cái ốc đảo đầy phồn thịnh ở giữa lòng sa mạc. Những người theo chủ nghĩa hòa bình phải đi tha hương cầu thực đã bỏ chạy khỏi những cuộc chiến đẫm máu ở trung tâm Phân Khu Sao Komodo, để rồi háo hức định cư và xây dựng một quốc gia hạng ba tại hệ sao trù phú này.

Thế nhưng, sau hàng trăm năm khai thác tài nguyên ồ ạt, tất cả mỏ khoáng đều đã cạn kiệt. Nhờ có lượng tài nguyên dồi dào từ lúc khai hoang ấy mà các thuộc địa đầu tiên đã dần hình thành. Sau đó, hậu duệ của họ lại tiếp tục mở rộng lãnh thổ cho đến khi thành lập được một quốc gia độc lập trên bản đồ ngân hà.

Chiếc Khải Tượng Tinh Hà cùng với mọi con tàu khác đều phải cập bến tại một trạm không gian khổng lồ đang quay theo quỹ đạo xung quanh một hành tinh lùn xa xôi. Ves cùng với Lucky đi theo dòng người đang rời khỏi tàu chở khách, rồi đi qua hàng loạt thủ tục kiểm tra an ninh và xác thực danh tính rườm rà trước khi bị nhân viên cửa khẩu thúc giục họ đi tiếp.

“An ninh bây giờ còn gắt hơn trước nữa.”

“Dĩ nhiên rồi!” Một người đàn ông bụng phệ vừa trả lời vừa liên tục ngó đồng hồ. “Nếu chú mày nghĩ thế này đã tệ rồi thì hãy chờ đến khi chiến tranh thực sự nổ ra đi rồi biết. Lúc đó hầu hết dân thường còn không vào nổi cái hệ sao này đâu.”

Có rất nhiều du khách liên tục than thở về tình trạng bất ổn hiện tại. Cả khách du lịch lẫn công dân Cộng hòa đang dự định đón năm mới ở Rittersberg đều phải chờ hàng giờ đồng hồ mới được phép lên tàu chở khách do hải quân không gian nhà nước vận hành.

May mắn thay cho Ves, cậu được xếp chung tàu với nhóm các cựu binh và quân nhân tại ngũ vốn được hưởng quyền ưu tiên. Do cậu đã từng lọt vào vòng chung kết của Cúp Liên Hợp, nên cậu đã biến thành một công dân khá nổi bật trong nước, và nhờ vậy mà không ai làm khó dễ cậu cả. Ngay cả con mèo có lịch sử giết người của cậu cũng được phép đi cùng, nhưng phải đi kèm với những biện pháp khắc chế vô cùng khó chịu.

Bởi vậy mà Lucky mới gắt gỏng meo lên với Ves. Hai chân trước của nó đã bị khóa bằng một loại còng cực kì bền, khiến nó không thể nào dùng vuốt tấn công được nữa.

“Cố chịu xíu đi Lucky.” Ves cố gắng xoa dịu con mèo của mình. “Khi nào về đến Điền Trang Larkinson rồi thì mày sẽ được tự do chạy nhảy liền.”

Cả hai liền đi lên một con tàu vũ trụ khá chắc chắn rồi chậm rãi bay vào sâu bên trong khu vực hệ sao này. Để đảm bảo an toàn, tất cả tàu thuyền di chuyển bên trong hệ sao đều do hải quân trực tiếp điều khiển kể cả tàu chở khách lẫn tàu chở hàng. Hệ Sao Rittersberg là nơi duy nhất trong nước Cộng Hoà mà bọn phản động vẫn chưa thể chạm đến.

Sau hai ngày di chuyển đều đặn, con tàu cuối cùng cũng đã tới một trạm không gian dân sự đang quay quanh một hành tinh ở gần mặt trời nhất. Nó từng là một hành tinh khá là nóng, nhưng sau quá trình cải tạo địa hình quy mô lớn, khí hậu nơi đây đã dịu bớt cho đến khi nó gần giống với môi trường sống của Trái Đất Cổ Đại.

Nhìn cái trạm vũ trụ cũng ấn tượng không kém. Nó không chỉ chú trọng vào chức năng mà còn cả kiểu cách thiết kế, với cấu trúc hình tam giác của nó có thể giúp hành khách ngắm nhìn khung cảnh màu xanh ngọc tuyệt đẹp ở phía dưới. Còn ở bên trong trạm là sự hài hòa giữa các hàng cây và luống hoa được sắp xếp một cách tinh tế, làm mê hoặc mọi vị khách mới ghé thăm lần đầu.

Thế nhưng, những đội tuần tra dày đặc cùng với các biện pháp an ninh nghiêm ngặt xung quanh đã làm không khí ở đây có phần nào ngột ngạt. Ves không nghĩ là lực lượng an ninh lại xuất hiện lộ liễu đến vậy.

“Có vụ gì mới xảy ra à?” Cậu hỏi một nhóm du khách ngẫu nhiên ở gần đó.

“Em chưa nghe hở? Nghe bảo Trung Đoàn Hỏa Ngục Khuyển Số 3 mới đột nhập vào đầu não của đám BLM đó!”

Ves khựng lại, rồi quay sang người phụ nữ vừa mới trả lời cậu. “Phong Trào Giải Phóng Bentheim ư? Tin chuẩn chưa chị? Mọi chuyện là thế nào vậy?”

“Chưa rõ thực hư thế nào, nhưng chắc chắn là bọn phản động bị ăn đòn dữ lắm. Chính phủ Cộng Hòa vẫn đang kiểm soát tin tức nghiêm ngặt phết.”

Mặc dù Ves có lên mạng ngân hà để tìm hiểu thêm về vụ việc này trên cái máy liên lạc, nhưng cậu vẫn không thấy được thêm tin gì hữu ích. Quân Đoàn Chiến Cơ chỉ đưa ra một phát ngôn ngắn gọn khẳng định rằng cuộc đột kích vào căn cứ của bọn phản động đã diễn ra thành công tốt đẹp, nhưng họ cũng cảnh báo rằng bọn BLM vẫn còn nhiều bàn đạp và chúng có thể phản công trong vài ngày tới. Nghe quả thật là bất an, nhưng nó cũng phần nào giải thích cho cái không khí căng thẳng đang bao trùm ở khắp mọi nơi.

“Mong là họ đã trừ khử thằng cha Vincent ấy rồi. Mình đáng ra không nên chế tạo chiến cơ cá nhân cho hắn, cho dù hắn có trả giá cao đến mấy đi chăng nữa.”

Cậu vẫn phải chịu một số hệ lụy từ cái hành động điên rồ của Vincent. Về cơ bản mà nói thì một nhà sản xuất vũ khí như Ves thì không phải chịu trách nhiệm cho tội ác của khách hàng mình gây ra. Nếu là như vậy thật thì hầu hết các công ty sản xuất chiến cơ và vũ khí hàng loạt khác đều bị xem là tội phạm chiến tranh hết cả rồi cũng nên.

Nhưng dù sao thì cậu vẫn cảm thấy khá là cắn rứt. Trong một thời gian dài, cậu chỉ bán được vỏn vẹn có hai chiếc chiến cơ. Một chiếc cho một người thợ săn tiền thưởng khá là ổn áp, còn chiếc còn lại thì rơi vào tay một tên khủng bố giết người hàng loạt. Thậm chí là cho đến tận bây giờ, Ves vẫn mang theo cái vết nhơ đó trong hồ sơ của mình.

Cũng may mắn là cậu đã gỡ gạc lại chút uy tín của mình đối với chính quyền. Nhờ có Bậc Thầy Olson từ Khối Liên Minh đầy quyền lực đứng ra bảo lãnh cho Ves, cho nên không có ai từ chính phủ dám động tay vào cậu cả.

Sau khi chờ đợi một chút thì có một con tàu khác nhanh chóng chở cậu và con mèo xuống cảng không gian nổi tiếng của Rittersberg. Kiểu dáng kiến trúc của nó trông giống như một con hồng hạc đang vươn mình chuẩn bị cất cánh vậy. Con tàu liền hạ cánh lên một trong những “lông vũ” của nó để thả hành khách xuống.

Sau khi tất cả hành khách đều đã xuống tàu thì nó lại nhấc mình bay về hướng khác để đón lượt khách mới muốn rời đi. Trong lúc đó, chiếc “lông vũ” mà mọi người đang đứng bỗng nhiên tách ra khỏi phần còn lại của cảng không gian.

“Ơ?! Chuyện gì vậy? Chúng ta đang rơi à?!”

Có nhiều hành khách đã biết trước bệ đáp sẽ tự động tách ra và từ từ hạ cánh xuống mặt đất. Một vài người thân thiện hơn thì trấn an những ai mới lần đầu trải nghiệm chuyện này rằng mọi thứ vẫn bình thường, chẳng có gì phải lo cả.

Trong khi cái bệ lông vũ dần hạ xuống, nó lướt qua nhiều cảnh tượng đầy tráng lệ. Người ta có thể thấy rõ các đại lộ mua sắm sầm uất và những nhà hàng sang trọng ở bên trong con hạc trong suốt ngay trung tâm cảng không gian. Những người đứng ở đầu bên kia lông vũ thì được chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố Kelnar khiến ai nấy cũng đều ngạc nhiên với những tòa nhà thấp tầng, khác hẳn với những đô thị đồ sộ khác.

Chỉ có một vài tòa cao ốc vươn lên giữa các rặng mây là nổi bật nhất giữa thành phố đã qua quy hoạch cực kì chi tiết. Đáng chú ý nhất vẫn là Vĩnh Hằng Đăng khổng lồ với ngọn lửa vĩnh cữu soi sáng khắp cả nhân gian. Ves đứng tại đây mà vẫn có thể nhìn thấy rõ cái cấu trúc đá cẩm thạch màu trắng toát của nó như ban ngày vậy.

Sau khi bệ lông vũ đáp xuống mặt đất, ai ai cũng nhanh chóng đi tới khu vực nhận hành lý rồi gọi một chiếc xe bay. Ves cũng làm theo và chọn một chiếc xe bay cao tốc nhưng đắt tiền để về đến nhà nhanh hơn một chút.

Chiếc xe bay lao vút lên không trung và chẳng mấy chốc đã rời khỏi thành phố Kelnar. Một khu đô thị đông đúc dân cư liền nhường chỗ cho những công viên xinh đẹp và các dinh thự ngoại ô đầy uy nghi và sang trọng. Những người được phép cư trú ở trong các căn biệt thự này đều là những nhân vật tầm cỡ nhất của nước Cộng Hòa. Thậm chí còn có những gia tộc lâu đời đã và đang phục vụ cho một nhánh của bộ máy nhà nước suốt hàng trăm năm qua.

Sau khoảng nửa giờ bay thì chiếc xe cũng đã đến một trong những thành phố vệ tinh xung quanh Kelnar. Thành phố Varleton là nơi đặt một căn cứ quân sự cùng với nhiều cơ sở trực thuộc khác. Nhiều gia đình có mối quan hệ mật thiết với quân đội đã sinh sống tại nơi đô thị yên tĩnh này.

Điền Trang Larkinson nằm tại một khu cộng đồng yên tĩnh, được đặc cách dành cho các gia đình sĩ quan cấp cao cư trú. Nhiều thành viên của gia tộc Larkinson cũng chọn định cư ở khu này vì nhiều lý do khác nhau như muốn sống tự lập chẳng hạn. Thực tế thì phần lớn cư dân ở đây đều là các cụ ông cụ bà cùng với một số trẻ mồ côi và góa phụ.

Sinh hữu hạn, tử bất kỳ. Bất cứ ai trong gia tộc Larkinson đang tại ngũ trong Quân Đoàn Chiến Cơ đều có thể trở về nhà trong một chiếc quan tài vào một ngày nào đó. Trong cuộc chiến tranh Bright-Vesia vừa qua, đã không có ít cô dì chú bác đã hy sinh vì tổ quốc. Ves thì may mắn hơn là vì cha cậu đã sống sót trở về mà không bị thương tích gì quá nặng.

“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.” Ves vừa nói, vừa vươn vai thả lỏng cơ thể.

Còn Lucky thì tò mò bước tới hít ngửi lớp cỏ thơm tho mới lạ ở điền trang. Sau khi họ rời khỏi cảng không gian, nhân viên an ninh mới tháo hết còng cho con mèo. Nó háo hức duỗi người liên tục trong suốt thời gian di chuyển trên chiếc xe bay.

“Đi thôi. Mình vào nhà gặp gia đình nào.”

Ở bề ngoài, Điền Trang Larkinson trông chẳng khác gì một khu biệt thự yên bình, nhưng ẩn bên trong là những hệ thống phòng thủ cực kì hiện đại. Một vài người bảo vệ đã đích thân kiểm tra Ves và hành lý của cậu trước khi xác nhận danh tính và cho phép cậu đi vào trong. Sau khi đi qua cổng, ngay lập tức một đám trẻ con liền chạy ùa đến đón cậu.

“Anh Ves! Anh về rồi! Yay” Một bé gái tên là Lanie reo lên. “Ôm em đi!”

Ves chiều theo ý cô bé và tất cả những đứa nhóc khác. Sau khi cậu ôm đứa bé cuối cùng, Lanie liền ôm chặt lấy chân Ves, rồi ngước lên nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh cầu xin.

“Anh cho em một chiếc chiến cơ được hong?”

“Em cũng muốn một chiếc chiến cơ nữa!”

“Từ từ đã mấy đứa, chiến cơ không phải là đồ chơi để mang ra nghịch đâu, nhất là ở cái tuổi mấy đứa.” Ves cố gắng dỗ dành đám nhóc đam mê chiến cơ ấy. “Đợi cho đến khi mấy đứa lên mười tuổi rồi hẵng nói tiếp nhé.”

Bọn nhóc liền rên rỉ trong thất vọng. Ves không muốn làm chúng nó khóc, cho nên cậu liền vội nghĩ cách cho đến khi nhìn thấy con mèo Lucky đang đi khám phá điền trang ở đằng kia. Cậu nhanh chóng bước qua một vài đứa nhóc rồi dùng hai tay bế Lucky vào lòng.

“Mấy đứa nhìn con mèo của anh nè! Dễ thương không? Nó tên là Lucky, và nó cũng nghịch ngợm lắm đó.”

Cả bọn ngay lập tức quên béng chuyện vòi vĩnh chiến cơ sau khi để ý đến con mèo máy kia. Vẻ ngoài bóng loáng của nó dễ dàng làm mê hoặc cả đám thiếu nhi dễ thương ấy. Khi con Lucky khẽ meo lên một cách thắc mắc, Lanie liền reo lên thích thú.

“Dễ thương quá đi!”

“Bóng láng ghê!”

“Em cũng muốn có một chú chó sáng bóng như vậy!”

Một vài đứa nhóc cũng có một con thú cưng máy của riêng mình. Chẳng hạn như một cặp chim vẹt trông như được làm từ thủy tinh đang đậu trên cành cây ở đằng kia, trong khi đó một cậu bé thiếu niên đang chơi ném bóng với một chú chó làm từ titan.

Tuy Lucky đã có đối thủ cạnh tranh, nhưng nó vẫn dễ dàng chiếm lấy cảm tình của bọn trẻ nhờ vẻ ngoài dễ thương, bóng loáng cùng với những hành động thông minh giống như con người vậy. Ves vui vẻ đưa con mèo cho Lanie để đám nhóc ấy làm quen với thú cưng của cậu.

Cậu mỉm cười khi thấy đám trẻ mang con Lucky ra khu vui chơi ở gần đó. Ngày xưa cậu cũng từng trẻ con như vậy. Những ngày thơ ấu hạnh phúc ấy, Ves cũng chơi đùa cùng với các anh chị em họ, và cũng mơ về một ngày sẽ trở thành phi công chiến cơ trong tương lai.

“Thời gian trôi qua nhanh thật.” Cậu thở dài, rồi quay người tìm ai đó để nói chuyện. “Chắc cũng phải có ai đó biết thêm tin tức về vụ đột kích bọn phản động chứ nhỉ.”

Trong lúc cậu đi sâu vào trong sân, Ves cũng nhìn thấy nhiều người thân khác trong gia đình. Một số là họ hàng ruột thịt, còn số khác thì kết hôn vào gia tộc, nhưng họ vẫn được đối xử bình đẳng như nhau miễn là mang theo họ Larkinson bên mình. Gia tộc Larkinson không có phân biệt huyết thống như những gia tộc có truyền thống phân cấp khác.

Một vài bà dì đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt. Tuy họ vẫn đang mải mê tám chuyện, nhưng mắt thì vẫn trông đám trẻ con một cách cẩn thận.

Ở phía bên kia thì có một nhóm mấy ông mấy bác lớn tuổi vừa nhâm nhi trà vừa truyền tai nhau nghe những mẫu chuyện thời chiến đã kể hết bao nhiêu lần. Nhìn mấy ổng có vẻ hiền lành vô hại đấy, nhưng ai biết được bề ngoài có thể ẩn giấu thực lực bên trong như thế nào.

Ở gần đại sảnh trung tâm, một đám thanh thiếu niên đang tụ tập quanh một cái màn hình lớn đang chiếu những trận đấu chiến cơ kịch tính. Họ hào hứng hò reo cổ vũ nhiệt tình cho thần tượng của họ đang tranh đấu trên võ đài.

Và cuối cùng, Ves nhận ra một người đàn ông có dáng vẻ uy nghiêm trong bộ quân phục đang đứng nhìn ra ngoài từ hiên nhà. Cậu nhanh chóng bước đến chỗ ông ấy trong khi ông ấy vẫn đang ngắm nhìn khắp xung quanh.

“Cháu chào bác Maeser.”

“Lâu rồi mới gặp cháu đấy Ves.” Bác Maeser vui vẻ ôm lấy đứa cháu trai của mình. “Cháu cũng biết cách làm người khác bàn tán về cháu lắm đấy. Thử tưởng tượng vẻ mặt của ông nội cháu khi ổng cầm máy tính bảng lên rồi thấy cháu xuất hiện trên tờ Biên Tinh Báo đi. Ai mà ngờ cháu được phỏng vấn với một hãng báo nổi tiếng đến vậy cơ chứ. Bây giờ cháu nổi tiếng lắm rồi đó.”

Ves không kìm được nụ cười tự hào. Cuối cùng cậu cũng khiến gia tộc Larkinson bước sang một trang mới. “Cháu cũng gặp nhiều khó khăn từ hồi mới khởi nghiệp, nhưng cháu chắc đã thất bại nếu không có cha cháu giúp đỡ.”

Không khí bỗng nhiên chùng xuống khi cậu nhắc đến người cha vẫn còn mất tích. Bác Maeser Larkinson quay sang nhìn Ves với ánh mắt dò xét.

“Tộc trưởng đã nói với bác rằng họ mới phát hiện dấu vết của cha cháu. Có vẻ như gần đây Ryncol đang kết giao với nhiều thành phần nguy hiểm thì phải. Tuy bọn bác vẫn chưa chắc chắn điều gì nhưng có nhiều manh mối cho thấy cha cháu vẫn còn sống.”

“Ông nội có ở đây không bác?”

“Bộ trưởng vừa mới triệu hồi ông nội cháu đi họp khẩn cấp. Bác đoán là nó liên quan đến vụ tấn công nhằm vào BLM là cái chắc. Cái lũ sâu bọ đó. Bác mừng là chúng ta cuối cùng cũng đã đập bọn chúng một trận ra trò.”

Tộc trưởng của gia tộc chính là ông nội Benjamin của Ves. Ngoài việc đứng đầu cả gia tộc Larkinson, ông còn là cố vấn cấp cao làm việc cho Bộ Quốc Phòng. Chức vụ hiện tại của ông nội đã mang lại nhiều phúc lợi cho gia tộc Larkinson, mặc dù đôi khi khối lượng công việc cũng gây áp lực nặng nề cho ông.

“Đừng lo, Ves. Ông nội cháu sẽ kịp trở về dự tiệc tất niên thôi. Đợi đến khi đó rồi cháu có thể hỏi ông ấy về tin tức của cha cháu cũng được.”

Ves thực sự mong rằng mình sẽ nghe một vài tin vui cho đỡ tủi thân. Ves vẫn còn nhớ cha cậu nhiều lắm.