Sắc Nét Chiến Cơ

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1299

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1479

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1189

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 61

Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão - Chương 141: Đêm Đầu Tiên

Mới ngày đầu tiên trở về Điền Trang nhà Larkinson thôi mà đã khiến Ves nhớ lại lý do tại sao gia đình lại quan trọng đến thế. Hiện tại thì đang có khoảng bảy chục người thân họ hàng đang tập trung ở bên trong một phòng hội trường rộng lớn có sức chứa đến hơn hai trăm người. Những cặp vợ chồng trẻ với đám con nít lẫn các ông bà lớn tuổi đều lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Ves là một trong số ít những thanh niên đang trong độ tuổi lao động đang có mặt tại buổi tiệc này. Chỉ có một vài người cháu trai khác là cùng lứa tuổi với cậu. Họ đa phần đều là học viên phi công chiến cơ, còn lại thì chỉ là sinh viên đại học bình thường mà thôi.

Gia tộc Larkinson vốn sở hữu khả năng lái chiến cơ khá là vượt trội. Là một gia đình quân nhân với hàng trăm năm lịch sử điều khiển chiến cơ chiến đấu để bảo vệ tổ quốc, nó đã giúp cải thiện bộ gien di truyền của họ với những tính trạng vô cùng khỏe mạnh.

Điểm khác biệt khiến nhà Larkinson nổi bật nhất giữa những gia tộc khác chính là xác suất để con cháu sở hữu năng khiếu thần kinh lái chiến cơ là cực kỳ cao. Nhờ áp dụng kỹ thuật thụ tinh chọn lọc cùng với những phương pháp kích thích biểu hiện gien phù hợp, có đến khoảng bảy mươi phần trăm trong số đám con nít trong gia đình sẽ được xác định là sẽ trở thành phi công chiến cơ khi lên mười tuổi.

Còn những đứa trẻ như Ves không vượt qua được bài kiểm tra năng khiếu thần kinh ấy thường có cảm giác như mình đã làm phụ lòng cha mẹ vậy. Một số người mãi mà không vượt qua nỗi xấu hổ này. Thế nhưng, may mắn thay, gia tộc Larkinson vẫn luôn thoải mái và cũng rất nỗ lực để những người bình thường như Ves vẫn cảm thấy được chào đón dưới mái nhà này.

Là một nhà thiết kế chiến cơ, cậu ngồi cùng bàn với những người thân bình thường khác. Bàn của họ có thể không sang trọng bằng những bàn khác, nhưng không ai phàn nàn gì cả. Những phi công chiến cơ dám liều mạng chiến đấu cho đất nước rất xứng đáng được đãi ngộ đặc biệt. Và khác với những gia tộc khác, những cô cậu Larkinson có năng khiếu thần kinh luôn chọn nhập ngũ trong Quân Đoàn Chiến Cơ chứ không chịu an phận ở trong lực lượng dự bị.

Khi mọi người đã an tọa, một trong những vị trưởng lão liền đứng dậy. Ves dễ dàng nhận ra ông chú Orvin Larkinson kiêm em trai tộc trưởng của mình. Ông ấy có một giọng nói khàn đặc do cái vết sẹo thời chiến trên cổ ông, mà vì một lý do nào đó mà ông ấy không muốn xóa nó đi.

“Tôi xin chào bà con cô bác, tôi rất vui khi thấy tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ. Chúng ta vẫn còn chờ một vài người nữa, nhưng có vẻ như chỉ có phân nửa gia đình mình là có thể dự tiệc tất niên hôm nay mà thôi.”

Không khí trong phòng bỗng trở nên trầm lặng trước những lời dự báo không lành của ông Orvin. “Nước Cộng Hòa Bright đã cho chúng ta những phúc lợi hậu hĩnh trong thời bình. Bây giờ đây, khi ngày tháng khó khăn sắp sửa kéo tới, đã đến lúc chúng ta phải đền đáp bằng cách cống hiến cuộc đời của mình cho tổ quốc đã nuôi dưỡng tất cả chúng ta từ thuở lọt lòng.”

Đến cả những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng đồng ý với lời ông Orvin. Mỗi thành viên nhà Larkinson đều đã được dạy dỗ là phải biết yêu quê hương đất nước của mình. 

Còn những ai phản đối điều đó đều đã chọn rời khỏi gia phả nhà Larkinson và mang một cái họ khác. Việc này thường xảy ra khi con cháu của những anh hùng đã hy sinh trong chiến tranh lại oán trách và đổ lỗi lên gia đình hoặc nước Cộng Hòa đã khiến cho cha mẹ họ phải rời xa vòng tay yêu thương của mình. Đó cũng là lý do vì sao gia tộc Larkinson chưa bao giờ vượt quá hai trăm người sau bao năm phát triển và thịnh vượng.

“Bây giờ thì, chúng ta có một vài thông báo nhỏ. Trước tiên, ai cũng biết chiến tranh lại sắp sửa kéo đến, nên tôi hiểu rằng sẽ có một vài người muốn chuyển đến nơi an toàn hơn. Nếu có ai sống ở hành tinh khác và không ngại rời xa bạn bè hoặc hàng xóm thân thuộc của mình, thì bà con cô bác vẫn luôn có thể dọn về sống ở điền trang của gia đình.”

Một số thành viên nhà Larkinson thở phào nhẹ nhõm khi nghe lời đề nghị này. Không ai ngờ giai đoạn trước chiến tranh lại nguy hiểm đến thế. Bọn khủng bố có thể tấn công ở mọi lúc mọi nơi ở ngoài Rittersberg.

Ông Ovrin tiếp tục đưa ra thông báo thứ hai. “Tiếp theo, gia đình muốn tổ chức một chuyến tham quan thủ đô cho các bạn nhỏ. Một vài cháu có lẽ chưa bao giờ đặt chân đến Rittersberg. Tôi nghĩ các cháu sẽ học thêm nhiều thứ mới lạ khi được chiêm ngưỡng Vĩnh Hằng Đăng, Tòa Quốc Hội Cộng Hòa hoặc Lá Cờ Sáng Lập của ông cha ta đấy.”

Những đứa trẻ từ bốn đến bảy tuổi đều reo hò thích thú. Còn cô bé Lanie nhỏ nhắn kia, tay vẫn ôm chặt chú mèo Lucky tội nghiệp, cũng reo lên vui mừng cùng với các anh chị em họ mặc dù bản thân cô bé đã sống tại đây từ nhỏ đến giờ.

“Và cuối cùng, tôi muốn giới thiệu một chàng trai trẻ đầy tiềm năng cho toàn thể gia đình mình. Trước đây, không có ai trong chúng ta từng nghĩ rằng cháu trai của mình sẽ thành công, nhưng Ves đã tự mình thành lập một xưởng chế tạo chiến cơ hoàn toàn độc lập.”

Thôi chết. Hình như ông chú đang nhắc đến Ves thì phải. Cậu nở một nụ cười lo lắng khi ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn vào dáng vẻ lịch lãm của cậu. Nhờ có thuốc cường hóa gien lẫn bộ trang phục phản trọng lực đắt tiền trên người, vẻ ngoài của cậu đã cải thiện rõ rệt. 

Chỉ mới năm ngoái thôi, Ves tham dự bữa tiệc với tư cách là một sinh viên bình thường không có thành tích gì nổi bật. Nhưng lần này, cậu giống hệt một người đàn ông thành đạt hoặc một vị tổng tài trẻ tuổi đã gặt hái được nhiều thành công. Ves bắt đầu thích cái ánh mắt đầy tự hào của bà con cô bác họ hàng của mình rồi đấy.

“Ves đã đạt được nhiều thành tích đáng nể, như là lọt vào vòng chung kết của một trong những cuộc thi phụ của Giải Đấu Tiểu Hổ Tranh Tài. Không những thế, mà cháu nó còn gây ấn tượng với toàn thể Phân Khu Sao chúng ta khi đi đến tận lãnh thổ Khối Liên Minh và giành chức vô địch ở một giải đấu còn lớn hơn thế nữa! Mọi người xin hãy dành cho Ves một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất!”

Nhiều người nhà Larkinson đứng dậy vỗ tay chúc mừng cậu. Phần lớn mọi người đều thật sự chúc mừng cho nỗ lực và thành quả của cậu, nhưng một số ít lại có vẻ đang toan tính điều gì đó. Tuy có dăm ba người trông có hơi khó chịu, nhưng Ves cũng chẳng thân thiết gì mấy với họ.

Ông chú Orvin nhanh chóng kết thúc bài phát biểu của mình. Tất cả mọi người và cả Ves đều bắt đầu dùng bữa. Cậu gắp đầy thịt bò bít tết cùng với một chút xà lách rau củ trông rất là hấp dẫn lên đĩa của mình. Nhà Larkinson đã thuê hẳn một vài đầu bếp chuyên nghiệp cùng nhiều bồi bàn khác để phục vụ cho bữa tiệc này.

Một người chú ngồi gần Ves liền bắt chuyện trước. “Ves này, làm nhà thiết kế chiến cơ có gì vui không?”

“Nó khó hơn cháu tưởng nhiều. Hai cha con cháu đã tự gây dựng nên công ty bằng chính nỗ lực của mình. Hiện tại thì cháu vẫn đang gánh một khoản nợ không nhỏ.”

“À, thì làm kinh doanh mà, rủi ro cũng là chuyện thường. Thời buổi nay cũng hiếm thấy một người như cháu lại thành công trong khi nhiều thiết kế gia khác đã thất bại đấy.”

“Cháu cũng gặp chút may mắn thôi. Cha cháu đã lo liệu phần lớn công việc trước khi mất tích. Cháu chỉ tiếp tục những gì cha cháu còn làm dang dở thôi.”

Ves chỉ nói đơn giản chứ không đi sâu vào chi tiết. Cậu mặc kệ, bởi vì cậu cảm thấy mình đã nói quá đủ trong buổi phỏng vấn với Biên Tinh Báo rồi.

Ông chú ấy vẫn chưa chịu thôi. “Chắc cháu phải có ai giúp đỡ chứ hả? Chú không tin công ty chiến cơ nhỏ xíu của cháu lại có thể hoạt động mà không có ai tài trợ. Cháu đã nhờ giúp đỡ ở đâu, và cái giá thế nào?”

“Thì cháu đã trả lời rồi đấy thôi.” Ves lặp lại trong khi tay cắt một miếng bít tết mọng nước đưa lên miệng. “Cha cháu đã vay một khoản tiền từ ngân hàng hành tinh nhỏ bé để trả cho những khoản đầu tư của hai cha con cháu. Cha cháu cũng đã bỏ ra nhiều công sức để liên hệ với một tổ chức chuyên cấp phát tài trợ ở tận Tân Đế Quốc Rubarth. Còn những giấy phép sản xuất mà cháu nhận được từ họ cũng đã cũ mèm và lạc hậu rồi.”

Thật lòng mà nói, Ves bắt đầu cảm thấy bực mình khi ông chú ấy cứ dò hỏi liên tục như đang thẩm vấn cậu không bằng. Bộ ổng là điệp viên tình báo hay gì? Nhưng mà dù sao thì Ves cũng chỉ coi ổng là cái gai trong mắt và dứt khoát không trả lời thêm mấy câu hỏi vớ vẫn của ổng nữa.

“Chú chỉ hỏi thôi mà.” Người đàn ông rên rỉ. Ủa mà ổng là ai vậy? Ves còn không biết tên ông chú đó mặc dù vẫn thỉnh thoảng thấy mặt ổng mấy hôm nay. “Cháu phải biết giúp đỡ người thân trong gia đình và chia sẻ một chút thành quả của cháu đi chứ. Chú cháu mình là dân thường chứ có phải là phi công đâu, vậy thì càng phải giúp đỡ nhau mới phải. Chú còn có hai cái miệng ăn phải nuôi ở nhà nữa.”

“Ba chứ, bộ chú không tính vợ chú à?”

Người đàn ông hắng giọng: “Ôi dào, bả tự lo được.”

Cuộc trò chuyện dần chuyển sang chủ đề khác mà không còn xoay quanh sự nghiệp của Ves nữa. Những người ngồi quanh bàn ăn bắt đầu tám chuyện về công việc riêng của họ và cả những tin tức về chiến sự bất ổn gần đây đã ảnh hưởng đến cuộc sống của họ như thế nào.

“Thiệt chứ tui không hiểu nổi bọn người gia nhập Phong Trào BLM kia đang nghĩ cái quái gì nữa. Bentheim đâu thể tự mình độc lập được. Mà cho dù nước Cộng Hòa chúng ta có bị đẩy lùi đi chăng nữa, thì bọn người Vesia sẽ thừa nước đục thả câu, rồi nuốt chửng luôn cái hệ sao đó cho xem. Người dân ở Bentheim đừng có nghe theo lời lẽ mật ngọt của bọn phản động mà hãy tự thân suy nghĩ cho ra lẽ thì tốt hơn.

Phân nửa số thành viên nhà Larkinson đang ngồi ở bàn tiệc này chưa bao giờ rời chân khỏi Rittersberg cả. Họ đều sinh ra và lớn lên ở trên cái hành tinh tráng lệ này. Cũng giống như những người bản xứ khác, họ dần hình thành cái tâm lý tự cao tự đại đến mức xem phần còn lại của nước Cộng hòa Bright như vùng quê lạc hậu vậy. Ví dụ như, họ vẫn coi hệ sao Bentheim là một hệ sao hạng hai nghèo nàn đầy rẫy bọn gian thương tham lam ở đó.

Một bà dì trung niên cũng bổ sung thêm một ý quan trọng. “Nếu dì không nhầm thì Ves cũng sống ở lân cận Hệ Sao Bentheim mà. Nếu có ai biết rõ tình hình của bọn phản động ấy thì chắc chắn phải là cháu nó rồi.”

Tự nhiên đa số mọi người đều hướng mắt về phía Ves. Lại bị đặt vào thế khó một lần nữa, cậu do dự một lát rồi cố gắng giải thích sự bất mãn của người dân Bentheim. Đáng tiếc là chẳng có ai thực sự hiểu rõ người dân của hệ thống cảng sao ấy ghét các chính sách do Rittersberg áp đặt đến mức nào.

“Không phải nghĩa vụ chính của Bentheim là chia sẻ sự giàu có của nó cho toàn thể người dân Cộng Hòa à? Nó là lẽ thường tình mà.” Ông chú phiền phức kia lại chen vào. “Gia đình chúng ta cũng đã đầu tư rất nhiều nhân lực và tiền bạc để xây dựng Hệ Sao Bentheim thành một trong những bàn đạp chiến lược của Phân Khu Sao ta để tấn công vào không phận của đám người ngoài hành tinh. Gia tộc chúng ta cũng đã đứng ra giúp họ kí kết phần lớn các hợp đồng giữa Bentheim với Liên Minh Hạm Đội Thống Nhất mà.”

Nhiều người họ Larkinson liền gật đầu tán thành. Ves cũng không buồn thuyết phục người thân của mình để làm gì nữa. Nếu họ chưa từng đặt chân đến Bentheim thì mấy người này vẫn sẽ tiếp tục giữ lấy cái định kiến hẹp hòi của họ mà thôi, chả khác gì ếch ngồi đáy giếng cả.

Sau khi bồi bàn phục vụ món tráng miệng, Ves ăn ly kem của mình thật nhanh để rời khỏi cái bàn này càng sớm càng tốt. Cậu không muốn nghe họ nói chuyện thêm một chút nào nữa.

Trước khi rời đi, cậu ghé qua bàn của đám nhóc kia một lát. “Lucky, nãy giờ mày ăn chơi sao rồi?”

Con mèo quay sang Ves với ánh nhìn giận dữ rồi còn khè với cậu. Cái con mồn lèo này!

“Em mới tắm rửa cho Lucky đó anh! Bây giờ nó thơm phức luôn!” Lanie tươi cười hớn hở nói. Mấy bé gái khác cũng cười khúc khích theo. “Cho em nuôi nó nhaaa?”

“À, anh nghĩ tốt nhất là anh nên mang nó đi theo anh một thời gian.” Ves vừa nói vừa nhẹ nhàng bồng con mèo thơm mùi hoa hồng lên từ trên bàn. “Đừng lo, bọn anh không đi đâu xa đâu. Em vẫn có thể chơi với nó trong suốt tuần này mà, nên là cứ yên tâm nha.”

Bọn nhỏ cũng không phản đối mấy, thôi kể cũng tốt bởi vì Lucky rõ ràng đang cần được yên tĩnh một chút. Ves bế con mèo đi rồi bước ra ngoài. Trong khi mặt trời ở Rittersberg đang dần khuất sau đường chân trời, Ves lại gần cái bàn game ở gần đó. Ở trên bàn là một ván cờ vua đang chơi dang dở, không biết nó bị bỏ quên từ lúc nào.

Cậu lại lo lắng cho người cha của mình. Liệu cha cậu còn sống hay không? Ông ấy đã đi đâu mất rồi? Ông ấy thường giao du với hạng người nào trong ngân hà? Ves chỉ hy vọng cha mình không phải trả giá quá nhiều để truyền lại Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ cho cậu.

“Chào buổi tối, Ves.” Ông Orvin vẫy tay chào cậu rồi ngồi xuống phía đối diện bàn cờ. “Cháu muốn chơi một ván không?”

“Dạ, không ạ. Cháu không có chơi mấy trò kinh điển này lắm.”

“Cháu không chơi cũng không sao, chỉ là hơi tiếc một chút. Bọn ông cũng hay dạy cho đám nhóc phi công chơi cờ để rèn luyện tư duy chiến thuật cho chúng nó.”

Ves chỉ là một người bình thường, cho nên cậu đã bỏ lỡ khá là nhiều thứ hay ho trong cuộc sống của một phi công chiến cơ. Trước đây cậu đã từng ganh tị với các anh chị em họ của mình, nhưng giờ đây khi cậu đã tự mình đi trên con đường sự nghiệp riêng cho mình, cậu đã buông bỏ những cảm xúc tiếc nuối đó. Giờ đây cậu nhìn lại quá khứ, quả thật là một thời trẻ trâu.

“Sao ông lại tới đây, ông Ovrin?”

Ông ấy hít một hơi sâu. “Mấy vị trưởng lão vừa mới họp bàn về sự nghiệp thành công của cháu gần đây. Việc cháu thăng tiến nhanh đến mức đó đã thật sự khiến bọn ông bất ngờ đấy. Và bọn ông cần phải xem xét lại cách đối đãi với cháu. Mặc dù cháu vẫn còn khá là trẻ tuổi, nhưng cháu cũng có một chút tầm ảnh hưởng trong tay rồi.”

Ông Ovrin nói cũng có lý. Mặc dù cháu gái ông là chị Melinda cũng là một phi công chiến cơ tài năng, nhưng chị ấy cũng chỉ kiếm được mức lương khiêm tốn. Trong khi đó, Ves đã kiếm được hàng triệu hiện kim lợi nhuận sau từng thương vụ buôn bán chiến cơ. Mặc dù cậu cũng phải lo về chi phi nguyên liệu đang ngày càng tăng và kế hoạch đầu tư vào các thiết bị mới trong tương lai, nhưng quả thật là không ai có thể phủ nhận rằng một thiết kế gia như cậu vẫn luôn có thể kiếm được nhiều tiền hơn đa số những ngành nghề khác.

Cậu thậm chí còn nghĩ rằng thu nhập của mình chẳng mấy chốc sẽ vượt xa cả những thành viên có thu nhập cao nhất trong gia đình nữa.

“Vậy rốt cuộc là ông đang đề xuất cái gì vậy?”

“Ôi, tụi trẻ bây giờ. Nóng vội quá.” Ông lão thở dài. “Được rồi, để ông vào thẳng vấn đề. Bọn ông muốn mời cháu tham gia vào ủy ban chỉ đạo của gia đình. Cháu đã thể hiện tiềm năng phát triển vượt bậc nhất nhì trong gia tộc chúng ta, cho nên ông thấy cháu xứng đáng có tiếng nói trong ban lãnh đạo.”

Mọi thành viên quan trọng nhất của nhà Larkinson đều gia nhập ủy ban chỉ đạo này. Ban này nắm quyền quyết định nhiều thứ, đặc biệt là gia quy và ngân sách của gia đình. Họ cũng chịu trách nhiệm đưa ra phán quyết khen thưởng hoặc trừng phạt cho hành vi tốt lẫn xấu cho những thành viên Larkinson khác. Ngoài ra, họ còn phê duyệt hôn nhân cho con cháu họ trong trường hợp nó không phải hôn nhân sắp đặt nữa.

Lời mời này thực sự khiến Ves bất ngờ phết. Cậu luôn nghĩ một ngày nào đó mình cũng sẽ được gia nhập vào ủy ban chỉ đạo, chỉ là không ngờ lại sớm đến như vậy. Có lẽ đằng sau lời mời này còn có động cơ gì khác nữa. Dù sao thì, Ves vẫn cân nhắc các lựa chọn của mình.