Đến hẹn lại lên(à thì cứ coi là thế đi), chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ nha.
____________________________________________________________
... Tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc.
Như đã nói trước đó, Yuuichi nhanh chóng rời lớp để đi hoạt động clb.
“Tớ rất xin lỗi, nhưng cậu hãy giải thích cũng như thuyết phục Shimada thay tớ.” (Yuuichi)
“Tớ thực sự ghét cậu đấy.” (Tsukasa)
Đó là những lời cuối cùng chúng tôi nói với nhau.
Sao tớ lại phải nói chuyện với Sei-chan chỉ vì cậu bây giờ chứ?
Không. Tôi cực kỳ vui khi được nói chuyện riêng với Sei-chan, nhưng chắc chắn là không phải lúc này!
Cả hai chúng tôi đều đang rất khó sử vì chuyện hôm qua.
Thì, Yuuichi không hề biết vụ đó, nên cũng không thể trách cậu ta được.
Và, tôi phải chịu trách nhiệm vì đã gây nên bầu không khí gượng gạo giữa cả hai.
Haah... Mình biết rằng Sei-chan sẽ đợi ở đó một mình mà.
Tôi cất vội đống đồ của mình rồi rời lớp, trong lòng vẫn cảm thấy chút chán nản.
Khi đến chỗ hẹn là trước cổng trường, tôi thấy Sei-chan đang đợi ở đó một mình.
Mái tóc bạch kim ấy không dài lắm, nhưng nó thật đẹp khi đung đưa trong gió.
Tôi tự hỏi sao mình lại mê mẩn đến vậy chỉ vì trông thấy cô nàng đứng trước cổng.
“Ah... Chào, đ-đó là Hisamura” (Sei)
Nhận ra tôi đang đến gần, Sei-chan lắp bắp nói vậy.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi được gọi tên, nhưng tôi vẫn thấy vui vì được Sei-chan gọi tên mình.
Tôi thật may mắn vì đã được đặt tên là Hisamura Tsukasa ở thế giới trước.
“Ugh... Bây giờ cậu rảnh chứ?” (Tsukasa)
“T-Tất nhiên, mình chưa có kế hoạch nào cả.” (Sei)
Sei-chan như thể vừa nhìn tôi lại chẳng nhìn tẹo nào. Cô nàng như thể đang nhìn về phía sau tôi vậy.
“À-À thì, có chuyện gì với Shigemoto vậy” (Sei)
“À, Yuuichi có một cuộc họp clb, nên cậu ta không thể gặp cậu được.” (Tsukasa)
“Haah? Cậu ấy nói là muốn gặp tớ, nhưng người muốn gọi tớ là cậu đúng không?” (Sei)
“Yuuichi muốn gặp cậu thật mà.” (Tsukasa)
“Cậu ấy nghĩ cái gì vậy chứ...?” Sei)
“Tớ cũng cảm thấy vậy đấy.” (Tsukasa)
“Ồ... Vậy nghĩa là chỉ còn tớ và cậu à...?” (Sei)
“Hmm? Sei-ch... Shimada này, cậu vừa nói gì đúng không?” (Tsukasa)
“K-không, có nói gì đâu” (Sei)
Nguy thật, mình lại suýt gọi cổ là Sei-chan.
Trong thế giới này, Hisamura thường gọi Sei-chan bằng họ.
Nếu đây không phải một giấc mơ, thì việc gọi Sei-chan là “Sei-chan” quả thực là quá khó.
Thì, những gì xảy ra hôm qua thì cũng đã lỡ rồi. Đằng nào thì tôi cũng chẳng thể quay ngược lại lúc ấy được.
Tôi mong rằng Sei-chan sẽ quên đi nó. Dù biết rằng điều đó hẳn sẽ không xảy ra đâu.
“V-Vậy, Shigemoto muốn nói về chuyện gì? Tớ khá chắc là về chuyện của hai người đó vào Chủ Nhật.” (Sei)
“Phải. Dù sao thì, hãy vừa đi vừa nói bởi cứ nói ở đây thì không ổn cho lắm.” (Tsukasa)
Chúng tôi đang đứng ở trước cổng trường, nơi đầy học sinh đang ra về.
Nếu một nam sinh cùng một nữ sinh đứng đây nói chuyện thì sẽ trở nên nổi bật quá cần thiết, theo nhiều cách.
Và nhất là Sei-chan rất đáng yêu nên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người xung quanh.
“Đ-được rồi... Vậy hãy đến quán cafe gần đây đi.” (Sei)
“Eh?” (Tsukasa)
Tôi không ngờ lại nhận được lời mời ấy và ngơ người ra vì bất ngờ.
“T-Thì, câu chuyện sẽ khá dài, phải không? Sẽ khá khó để bàn luận về nó trong khi đứng. Nên hãy nói về nó một cách bình tĩnh... cách này không được sao?” (Sei)
“Đương nhiên là được rồi” (Tsukasa)
Vì quá bất ngờ nên tôi đã vô tình dùng kính ngữ.
Nếu cậu nhìn tớ với ánh mắt lo lắng như vậy thì sao tớ có thể từ chối được.
Cái ánh nhìn ấy mạnh đến mức tôi có thể chết luôn nếu cô nàng ra lệnh rằng, “Tớ muốn cậu đi chết đi, có được không?”
“T-Tớ hiểu. Vậy, hãy đi đường này nào.” (Sei)
Sei-chan bắt đầu đi về hướng của quán cafe, trong khi tôi đi bên cạnh cô.
C-Có thể nào đây là?... SỰ KIỆN HẸN HÒ SAU GIỜ HỌC!?
Tôi quả là may mắn khi được hẹn hò với nhân vật yêu thích của mình là Sei-chan sau khi tan học...
Yuuichi à, cảm ơn cậu. Tớ rất mừng vì cậu không có mặt ở đây.
Tôi cùng Sei-chan đi đến quán cafe.
Nhưng cái bầu không khí ngượng ngùng vẫn bao trùm chúng tôi suốt quãng đường.
Tôi nghĩ khá là bình thường khi mọi người đi gần nhau trong im lặng, nhưng lại có cái gì đó khác biệt trong cái bầu không khí này.
Sau cùng thì, cả tôi lẫn Sei-chan đều đang cảm thấy ngượng.
“Uh, cậu có hay đi uống cafe với Fujise không?” (Tsukasa)
“À-À, Có. Shiho thường bận tập luyện ở clb tennis. Nhưng cậu ấy không có tập nhiều như clb bóng rổ của Shigemoto, nên khi nào cậu ấy không có buổi tập thì chúng tớ thường rẽ vào một quán cafe nào đó trước khi về nhà.” (Sei)
“Vậy sao? Shimada không tham gia clb nào đúng không?” (Tsukasa)
“Hmm... Phải. Nhân tiện thì, cậu cũng không ở trong clb nào nhỉ?” (Sei)
“Tớ muốn thư giãn một chút trên cao trung vì đã có một khoảng thời gian khá căng thẳng với đống hoạt động clb dưới sơ trung rồi.”(Tsukasa)
“Fuu. Một câu trả lời đúng kiểu Hisamura.” (Sei)
Sei-chan nói vậy rồi cười thầm.
Tôi rất mừng khi thấy rằng bầu không khí này không còn quá gượng gạo như trước nữa.
Nếu tôi không khơi chuyện, có lẽ sẽ chẳng thể bàn luận về vấn đề ấy khi đến quán cafe mất.
Tiện thể, về hoạt động clb, cả Hisamura trong câu truyện gốc và tôi không tham gia clb cũng vì lí do mà nãy tôi vừa nêu.
Tôi cảm thấy mình gần với Hisamura Tsukasa hơn vì chúng tôi có nhiều điểm chung.
Đúng hơn thì nó không phải phóng đại khi nói rằng nhân vật này được xây dựng dựa trên tôi. Dù đúng là nó hơi phóng đại thật.
Tuy Sei-chan chẳng ở clb nào nhưng cô nàng rất năng động.
Shigemoto Yuuichi, hay nam chính cũng chơi các môn thể thao khác chứ không riêng mỗi bóng rổ. Nhưng Sei-chan thậm chí còn giỏi hơn cậu cơ.
Cô ấy giỏi thể thao đến mức nếu nghiêm túc khi thi đấu, cô nàng có thể vươn lên tầm quốc gia.
Đó là lý do Sei-chan liên tục được mời tham gia các clb thể thao.
Kể cả trong các môn thể thao đồng đội, nếu có Sei-chan, cô nàng sẽ là một sự thay thế phù hợp kể cả trong giải đấu chuyên nghiệp.
Lý do Sei-chan được coi là trợ thủ đắc lực của các clb thể thao cũng từ đó mà ra.
Tôi cũng được mời tham gia các clb bởi tôi cũng khá tốt trong các hoạt động như vậy.
Mấy thứ như kiểu thể thao này, được coi là sự dàn xếp trong manga rồi.
“Cậu không định tham gia clb nào sao, Shimada? Cậu cũng được mời khá nhiều rồi, phải không?” (Tsukasa)
“Tớ rất cảm kích những lời mời ấy nhưng cũng giống như Hisamura vậy, tớ muốn được thư giãn sau khi tan học. Tớ không đam mê về thể thao nhiều đến vậy.” (Sei)
“Vậy à, đúng là một câu trả lời đậm chất Shimada nhỉ.” (Tsukasa)
Cô nàng rất năng động và ngầu, nhưng cũng rất tử tế và thân thiện.
“Haah... Đúng là mình thích cô ấy rất nhiều...” (Tsukasa)
“Cái gì? Cậu vừa mới nói gì thế hả...?” (Sei)
“Eh...? À không... không có gì đâu” (Tsukasa)
“Không, chỉ mới nãy thôi-...Đ-được rồi.” (Sei)
Sei-chan cố tra hỏi tôi, nhưng giữa chừng thì dừng lại với khuôn mặt đỏ bừng.
Có thể cô nàng đã nhận ra rằng cố gặng hỏi tôi chỉ khiến cả hai nhận thêm sát thương thôi.
Nhưng đúng là tôi bất cẩn thật. Tôi đã nghĩ rằng mình đang đọc manga rồi tự lẩm bẩm, “Hah, thật quý giá mà” một mình vậy.
Tốt hơn hết nên cẩn trọng hơn. Thế giới này bây giờ là thực tại của mình rồi.
Tôi đúng là đang nói chuyện với Sei-chan, nhưng lại có cảm giác như thể đây là một giấc mơ nên quên béng về chuyện đó trong một quãng.
Sau đó, Sei-chan và tôi lại bước đi trong im lặng, không nói câu nào với nhau cho tới khi đến quán cafe.
Quán cafe mà Sei-chan với Fujise thường đến có tên là Moon Bucks, một chuỗi cửa hàng nổi tiếng thường tọa lạc trước một nhà ga.
Thì, đây là thế giới manga mà, và tên quán cafe này na ná tên quán cafe trong thế giới thực.
Thực đơn mà họ phục vụ gồm “Fanchino”, cái tên khá giống với loại được bán trong thế giới thực.
Chúng tôi vào cửa hàng rồi gửi danh sách đồ uống muốn gọi cho nữ nhân viên phục vụ.
“Tôi lấy một cốc Drip Coffee Tall. Cậu thì sao Shimada?” (Tsukasa)
“Tôi lấy một francino kem vani cỡ lớn , đổi xi-rô thành xi-rô cà phê sữa, và thêm sốt caramel cùng kem tươi.” (Sei)
Đó là một câu thần chú sao?
Yêu cầu của cô ấy dài gấp ba đến bốn lần mình sao??
Nữ nhân viên phục vụ trông có vẻ đã quen với việc ấy và chỉ đáp lại, “Được rồi...” và bắt đầu làm.
Tôi còn không rõ liệu đồ mình vừa gọi có được coi là đồ uống hay không nữa.
“Cậu có hay đến ‘Moon Bucks’ không, Shimada?” (Tsukasa)
“Có. Mọi lần tớ hầu như toàn đến đây với Shiho, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc tớ tới đây một mình trong mấy ngày nghỉ.” (Sei)
“Ồ... vậy cậu thích nó chứ?” (Tsukasa)
Tôi chưa từng biết về chuyện này, kể cả trong câu truyện chính cũng chưa đề cập gì đến thông tin này cả.
Tôi không rõ liệu đây có giống như bản chính không, nhưng tôi đã có thể biết thêm về mặt mới của Sei-chan.
“V-Vậy, nó không hợp với tớ sao? Dù sao thì tớ là một người thích đồ ăn ngọt.” (Sei)
“Không, điều này ổn mà. Tớ nghĩ cậu thật quá dễ thương...” (Tsukasa)
“V-vậy sao. Cảm ơn cậu” (Sei)
Sei-chan được miêu tả là một người bình tĩnh và lạnh lùng trong câu chuyện, nhưng cô nàng vẫn chỉ là một nữ sinh cao trung thôi mà, có gì sai với việc thích đồ ngọt đâu chứ?
Tôi lỡ nói nhầm lúc nãy, nhưng trong lòng thực sự nghĩ rằng cô nàng vô cùng dễ thương.
Tách cà phê phin của tôi được mang ra ngay, còn Francino gì gì ấy của Sei-chan thì được mang ra chậm hơn một chút.
Nó to hơn cốc của tôi, cùng với cả đống kem rồi mấy thứ nữa, trong như thể một món tráng miệng thay vì một thức uống thông thường.
Sau đó, Sei-chan và tôi ngồi đối diện nhau.
Tôi bỏ sữa và đường vào cốc của mình rồi bắt đầu uống. Phải rồi, vị cứ như cà phê bình thường vậy. Nhưng rất ngon.
Khi Sei cắm ống hút vào rồi bắt đầu hút, mép cô nàng hơi nâng lên một chút, như thể cốc cà phê ấy ngon lắm, và cô ấy nhìn có vẻ rất vui.
Ah, để được nhìn thấy nhân vật nữ mình luôn yêu mến cười gần như này, tôi hạnh phúc đến mức nào chứ?
“Nó ngon không? Sei-chan” (Tsukasa)
“Hmm?” (Sei)
“Thôi chết! Mình vừa gọi cô ấy là Sei-chan!” (Tsukasa)
Đôi mắt cô nàng mở rộng ra khi nghe lời nói ấy của tôi, và cô ngừng thở một lúc, có lẽ cô ấy lỡ hút vào hơi nhiều.
“Shi-Shimada, cậu ổn chứ?” (Tsukasa)
“Tớ ổn, mà hơn nữa này Hisamura, sao cậu lại gọi tớ như thế?” (Sei)
Sei-chan nói vậy sau khi giữ được bình tình.
Đúng vậy, chắc chắn cô ấy sẽ băn khoăn rồi.
“Đó...à thì, tớ đã gọi cậu như vậy trong tâm trí từ lâu rồi.” (Tsukasa)
“Th-Thật sao?” (Sei)
“Phải, nên khi tớ tỏ tình hôm qua, tớ có chút bị thúc đẩy bởi khoảnh khắc ấy...” (Tsukasa)
Khi tôi nhắc lại về vụ tỏ tình ngày hôm qua, Sei-chan thậm chí còn đỏ mặt nhiều hơn.
“O-Ồ ph-phải” (Sei)
“Tớ xin lỗi, tớ sẽ gọi cậu là Shimada từ bây giờ.” (Tsukasa)
“Tớ không thấy phiền đâu, không phiền chút nào cả đâu.” (Sei)
“Eh? Cậu chắc chứ?” (Tsukasa)
“Ah-Ahh phải, nhưng cậu biết đấy, nó xấu hổ lắm. Nên cậu chỉ được gọi tớ như thế khi chỉ có hai chúng mình thôi.” (Sei)
Sei-chan nói vậy trong khi liếc đi chỗ khác vì xấu hổ.
Eh? Nhưng mà...EH!?
“Đó có phải một cách để chấp nhận lời tỏ tình của tớ sao?” (Tsukasa)
“C-Cái gì! S-Sao cậu có thể rút ra kết luận đó chứ.” (Sei)
“Bởi vì cậu đồng ý cho tớ gọi cậu là Sei-chan khi mà chỉ có mình chúng ta.” (Tsukasa)
“K-Không! Tớ chỉ mới cho phép cậu gọi tớ bằng tên mình thôi, chứ chưa có đồng ý lời thổ lộ đó đâu!” (Sei)
“T-Tớ hiểu rồi, đừng giận nhé. Tớ xin lỗi.” (Tsukasa)
Đúng là khá buồn khi bị từ chối ở mức độ vậy.
Cái cách mà cô nàng cương quyết từ chối... cho thấy có lẽ là cô đã quyết định được câu trả lời cho lời tỏ tình hôm qua rồi.
Có lẽ bởi vì tôi đã tỏ ra buồn bã đến não lòng, nên Sei-chan thốt lên “Ah-” rồi vội nói.
“Tớ xin lỗi, Hisamura. Tớ thực sự chưa từ chối lời tỏ tình của cậu đâu, hơn nữa... tớ còn chưa xác định được câu trả lời nữa. Nhưng, cậu biết đấy, tớ đang nghĩ về nó một cách tích cực...” (Sei)
“Eh” (Tsukasa)
“N-Nói về chuyện này vậy là đủ rồi” (Sei)
“Không, nhưng mà-” (Tsukasa)
“Cậu có thể gọi tớ là Sei-chan khi chúng mình ở riêng. CẬU HIỂU CHỨ!?” (Sei)
“C-Có, tớ hiểu!” (Tsukasa)
Và tôi đã được cô nàng cho phép gọi mình là Sei-chan khi chỉ được ở riêng với nhau.
Sei-chan nói vài lời nhận xét khiến tôi cảm thấy tò mò và hạnh phúc. Nhưng tôi không thể cứ thế mà hỏi cô nàng về ý nghĩa những câu nói ấy được.
Edit: Vậy anh đem em về nuôi luôn được không? Ở đó chỉ có hai chúng mình mà thôi.