Hầy, có người nghĩ toi bùng đúng không(ờ thì tính bùng thật nhưng thoi). Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ.
___________________________________________________________
Haah, chiều hôm qua thật là vui.
Cả ngày nay, trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của buổi hẹn hôm thứ Sáu.
Tôi đã rất vui khi tán chuyện với Sei-chan tại quán cafe, rồi cả lúc đi bộ về cùng nhau cũng rất tuyệt nữa.
À thì, đúng là cả hai có chút ngượng ngùng trên đường về, nhưng quả thật là rất vui.
Tôi còn chưa từng đi học về cùng một cô gái, nên tôi đã có chút lo lắng. Rồi rồi, thực ra tôi đã lo lắng cực kỳ luôn được chưa.
Lý do khiến tôi trở nên như vậy là bởi tôi đã ở cùng Sei-chan chứ không phải một cô gái khác.
Dù lo lắng là vậy nhưng tôi vẫn thấy rất hạnh phúc.
Ý tôi là, giờ nghĩ kỹ lại thì nó chẳng khác nào một buổi hẹn hò sau giờ học cả.
Haa, ước gì chúng mình có thể hẹn hò lần nữa.
Trông Sei-chan cũng rất vui mà.
Trong khi đầu vẫn còn ở trên mây thì chuông cửa nhà tôi vang lên.
Có vẻ cậu ta đến rồi đây.
Phải, giờ là tối thứ Bảy. Là tối mà Yuuichi phải đến nhà tôi ấy.
Nói thẳng ra là cậu ta đến đây để trốn Toujouin, vì lo cô ấy sẽ cản trở buổi hẹn hò của cậu với Fujise ngày mai.
Có nghĩa sáng mai, Yuuichi có thể đi hẹn hò mà không phải lo Toujouin phá đám.
Đúng là một kế sách hoàn hảo tới từ vị trí của tôi.
Thì, Sei-chan cũng có công lớn trong việc nghĩ ra chiến lược này.
Quả đúng là Sei-chan mà.
Tôi ra mở cửa rồi mời Yuuichi vào nhà.
“Yo. Chào mừng tới nhà tớ.”(Tsukasa)
“À, ừ...”(Yuuichi)
“À, bố mẹ tớ vẫn chưa về đâu, nên cứ thoải mái mà lên phòng tớ thôi.”(Tsukasa)
“Được rồi.”(Yuuichi)
“Cậu trông không được khỏe thì phải, sao không?”(Tsukasa)
Yuuichi lúc nào cũng vui vẻ, nhưng hiện tại trông cậu có vẻ xuống tinh thần.
“Chuyện gì thế, cậu để thua trận đấu tập bóng rổ chiều nay hay gì à?”(Tsukasa)
Kỹ năng bóng rổ của anh chàng này thực sự rất đáng nể, và cậu ta cũng đã được chọn để đại diện cho tỉnh.
Đội bạn sẽ phải cực mạnh nếu muốn nghĩ đến chuyện chiến thắng đội của Yuuichi.
“Không phải, trận đó thì bọn tớ đã thắng, nhưng... nghe này, chúng ta đang ở tình thế nguy cấp đấy.”(Yuuichi)
“...Tớ thực sự không muốn nghe về nó chút nào. Nhưng có phải là về buổi hẹn ngày mai không?”(Tsukasa)
“Nó là về buổi hẹn ngày mai.”(Yuuichi)
“Thế còn tệ nữa. Tớ khá chắc là chuyện này liên quan đến Toujouin-san.”(Tsukasa)
“Đúng rồi, Kaori đã biết được tối nay tớ ở nhà cậu.”(Yuuichi)
Đây là tình huống xấu nhất có thể xảy ra đấy...
Giờ thì, cả kế hoạch đã đổ bể rồi...
Cậu đã làm cái quái gì vậy...?
“Haah, rồi sao cậu ấy biết được?”(Tsukasa)
“Trong lúc tớ rời nhà để đến chỗ cậu, đột nhiên có một chiếc limousine ở đó.”(Yuuichi)
“Vậy có nghĩa chiếc limousine đỗ trước nhà cậu là...?”(Tsukasa)
“Đương nhiên rồi, Kaori đã đưa tớ đến đây.”(Yuuichi)
“Cậu thực sự đã phá hỏng mọi chuyện rồi đấy.”(Tsukasa)
Đáng lẽ cậu phải đến nhà tớ trong bí mật, thế mà BẰNG CÁCH NÀO ĐÓ cậu lại đến đây trong chiếc limousine CỦA NGƯỜI mà cậu cần phải giữ bí mật...
------
“Chào buổi tối, ngài Hisamura.”(Kaori)
“C-Chào buổi tối, Toujouin-san”(Tsukasa)
Ngoài trời tối đen như mực, chỉ được soi sáng bằng đèn đường và ánh sáng hắt ra từ trong nhà tôi soi rọi cả khu vực gần đó.
Kể cả trong cái tình trạng sáng nhạt nhòa như vậy, mái tóc vàng của Toujouin vẫn tỏa sáng đến mức như thể nó phát quang vậy.
Không, nghiêm túc đấy, sao nó có thể tỏa sáng đến mức đấy được? Đây có phải hiệu ứng hình ảnh hay gì không?
Trong trường hợp bạn đang thắc mắc, thì đây là thế giới manga, nên điều đó là không thể đâu.
“Tớ thấy rằng Yuuichi sẽ ở lại nhà cậu hôm nay. Tớ thấy ghen tị vì hai cậu có thể vui vẻ như vậy, nên tớ muốn tham gia cùng.”(Kaori)
“K-Không, sẽ khá là khó chịu với Toujouin-san khi ở cùng với hai người đàn ông đấy. Phải không, Yuuichi?”(Tsukasa)
“Aah, phải đấy. Nên Kaori này, cậu về nhà đi.”(Yuuichi)
Anh bạn này, nói thế với cô ấy là hơi nặng nề rồi đó.
Kể cả người đó có là bạn thuở nhỏ của cậu, thì cô vẫn là tiểu thư của công ty được coi là số một thế giới đó.
“Wow, Yuuichi. Tớ đã cho cậu đi nhờ limousine giữa đêm khuya hiu quạnh, nhưng cậu vẫn có gan nói điều đó với tớ nhỉ.”(Kaori)
“T-Thì, điều đó đã giúp tớ nhiều nên cảm ơn cậu, nhưng bọn tớ sẽ có vài cuộc nói chuyện khá nhạy cảm đấy, giữa những người đàn ông với nhau. Phải không, Tsukasa nhỉ?”(Yuuichi)
“Hmm... phải đấy. Yuuichi mời tớ xem mấy video người lớn mà cậu ta hay xem trong lúc rảnh.”(Tsukasa)
“Chờ đã! Tớ có nói thế bao giờ đâu!”(Yuuichi)
Phải, cậu ta đúng là không nói vậy.
“T-Tệ thật đấy Yuuichi. Mặc dù tớ đã làm riêng một album ảnh cho cậu để được rình mò dưới giường cậu.”(Kaori)
“Vậy cậu là người đã làm trò đó à? Em gái tớ tìm được đống ảnh ấy rồi chúng tớ suýt đã có cuộc họp gia đình vì điều đó đấy!”(Yuuichi)
Wow, điều đó thật... Tôi đã biết về nó vì từng đọc trong câu truyện gốc rồi, nhưng đúng là cậu thật tuyệt khi làm vậy cho cậu ta đó, Toujouin-san.
Đó là một quyển album ảnh dâm dục mà thậm chí có thể thay thế cả mấy cái video người lớn luôn.
“Yuuichi cũng đã tìm được cuốn album ấy, và cậu ta không biết có nên vứt đi hay không, rồi cuối cùng quyết định cất dưới gầm giường. Sau đó em gái cậu ta tìm được và cậu ta đã có một khoảng thời gian khá khó khăn vì điều đó.”(Tsukasa)
“Thế quái nào cậu lại biết được cái đó? Tớ thậm chí còn chưa kể cho ai chuyện đó mà! Tớ định sẽ mang cái bí mật ấy xuống mồ luôn!”(Yuuichi)
Ôi không, nguy thật. Tôi bị cuốn đi bởi những hiểu biết của bản thân từ câu truyện gốc.
“Thật vậy sao, Yuuichi? Tớ rất xấu hổ vì tưởng mình đã đi quá xa. Nhưng nếu Yuuichi thích, tớ sẽ làm thêm một cuốn khác cho mình cậu mà.”(Kaori)
“Tớ không muốn đâu! Thật đấy!”(Yuuichi)
“Eh, tớ định sẽ làm một cuốn album ảnh khỏa thân lần sau mà. Cậu có chắc là không muốn chứ?”(Yuuichi)
“.....TỚ KHÔNG MUỐN!”(Yuuichi)
“Cậu đang gặp khá nhiều rắc rối đấy, biết không.”(Tsukasa)
Thì, tớ có thể hiểu được cậu đang phiền muộn gì với tư cách là một người con trai.
Nên nếu Toujouin-san, một người có một thân hình BonkyuBon đến vậy, bạn sẽ không thể tin rằng cô ấy là một học sinh cao trung, lại là người nói với bạn điều đó, bất kì ai cũng sẽ trở nên khó hiểu thôi.
Là một thằng con trai, tớ hoàn toàn hiểu tại sao cậu lại muốn ngồi ngắm album ảnh của Toujouin-san giấu dưới gầm giường.
“Tiếc thật đấy nhưng mà, biết đâu ảnh khỏa thân của tớ sẽ ở dưới giường cậu trong tương lai đấy?”(Kaori)
“Ku... M-mình phải chịu đựng... chảy máu cam...”(Yuuichi)
“Aah, tớ chẳng nghe thấy gì, chẳng gì luôn ấy.”(Tsukasa)
Tôi làm hành động vỗ tay vào hai tai như thể chẳng nghe được gì vậy.
À, đương nhiên là tôi làm vậy sau khi đã nghe tất cả rồi.
Nhưng thật sự đấy, nếu tôi có một cô bạn thuở nhỏ nghịch ngợm như vậy, cuộc đời tôi sẽ là một giấc mơ phủ đầy màu hồng.
Ngoài ra, bạn thuở nhỏ của cậu ta cũng giàu nữa, nên ngoài màu hồng ra thì cuộc đời cậu ta còn thêm màu vàng nữa.
Nhưng sức mạnh tình thần của Yuuichi cũng rất đáng kinh ngạc.
Nếu tôi mà ở vị trí của Yuuichi, có lẽ tôi đã bị cô ấy mê hoặc rồi.
Nhưng giờ tôi đã có tình yêu của đời mình là Sei-chan.
Nếu Sei-chan mà nói mấy thứ như Toujouin-san vừa rồi thì...
“C-Cậu muốn ảnh khỏa thân của tớ sao? Đ-Được rồi, nếu cậu muốn thì tớ s-sẽ cố hết sức...”(Kaori)
“BUHA!?”(Tsukasa)
“Cậu vừa mới chảy máu cam đấy à?”(Yuuichi)
Tôi bị chảy máu cam chỉ vì tưởng tượng và lượng này cũng không hề ít tẹo nào.
T-Thì, đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị chảy máu cam vì tưởng tượng ra những thứ dâm dục.
Quả thật, có những thứ chỉ có thể xảy ra trong thế giới manga.
“Ồ, Hisamura-kun này, đương nhiên tớ sẽ không cho cậu xem ảnh khỏa thân của tớ đâu, hiểu chứ? À, nếu cậu đã sẵn sàng cho việc bị móc mắt ra, thì tớ có thể cho cậu xem trong một giây.. dù tớ chẳng muốn thế tẹo nào.”(Kaori)
“Tớ thực sự chẳng muốn nhìn cậu lắm đâu, nhưng cậu có thể đoán được tớ đang nghĩ gì sao?”(Tsukasa)
“Đương nhiên, tớ mà lại.”(Kaori)
“Phải rồi.”(Tsukasa)
Tôi chắc rằng có cả núi người giàu sẽ sẵn sàng ném ra cả trăm triệu yên chỉ để thu về một bức ảnh khỏa thân của tiểu thư Tập đoàn Toujouin.
Và Yuuichi sẽ có được nó chỉ bằng việc nói rằng “Mình muốn nó”... Wow, điều đó thật đáng kinh ngạc.
“D-Dù sao thì, tớ cũng không muốn ảnh khỏa thân của cậu! Và cậu nên về nhà đi! Bố mẹ cậu hẳn sẽ lo lắng nếu cậu về muộn đấy!”(Yuuichi)
Ah.. Yuuichi, nó thật...
“...Phải, cậu nói đúng. Được rồi, tốt hơn hết là tớ nên về.”(Kaori)
Toujouin-san trả lời như vậy, nhưng... dù có nhìn thế nào đi nữa thì sự thất vọng vẫn vương trên mặt cô.
Chỉ mới đây thôi cô ấy vẫn vô cùng xinh đẹp với nụ cười tự tin của mình, nhưng bây giờ nụ cười đó lại trông rất mong manh.
Yuuichi đã ngay lập tức nhận ra điều đó, có thể là vì họ họ là bạn thuở nhỏ của nhau.
“Chuyện gì thế, Kaori?”(Yuuichi)
“Không, chẳng có gì cả. Tớ nghĩ là tớ nên về đây.”(Kaori)
“Ah-Ahh... vậy về cẩn thận nhé.”(Yuuichi)
“Hmm, tớ đến bằng chiếc limousine, nên chừng nào tài xế còn lái cẩn thận thì sẽ không có vấn đề gì.”(Kaori)
Nói xong, Toujouin-san vào trong xe và rời đi.
“Gì vậy? Tớ nói gì sai sao?” (Yuuichi)
Kể cả Yuuichi, một nam chính thiếu nhạy cảm đến bất ngờ, cũng nhận ra nếu cô ấy trưng ra khuôn mặt buồn bã ấy rõ đến vậy.
“Cậu chẳng nói gì quá kì lạ cả.”(Tsukasa)
Tuy nói vậy nhưng tôi đã biết lý do vì sao rồi.
Đương nhiên là nhờ đã đọc câu truyện gốc rồi.
Toujouin Kaori thực ra không hòa thuận với bố mẹ.
Mẹ cô đã mất sau khi sinh cô nên Toujouin chỉ sống với cha mình.
Nhưng là chủ tịch tập đoàn Toujouin, nên ông gần như không có thời gian cho cô con gái bé bỏng của mình.
Cứ mỗi tháng một lần, hai người họ sẽ ăn tối cùng nhau trong một nhà hàng sang trọng.
Nhưng bữa ăn đó lại rất cứng ngắc, nó như thể một buổi để cô thông báo những chuyện trong tháng cho cha mình vậy.
Chẳng có một cuộc trò chuyện của cha mẹ với con cái nào cả, và kể cả khi ăn những món đắt tiền đến vậy, nhưng lần nào Toujouin cũng quá căng thẳng để có thể để tâm đến mùi vị.
Vậy nên Toujouin Kaori khao khát có được tình yêu.
Tôi đoán điều đó là bình thường bởi cổ lớn lên trong tình cảnh thiếu vắng tình thương cha mẹ.
Cô ấy tin rằng Shigemoto Yuuichi chính là người sẽ bù đắp tình yêu ấy cho mình, cô ấy còn bị ám ảnh đến mức dựa dẫm vào cậu và giữ tất cả các cô gái xung quanh tránh xa cậu.
Nên khi trở về nhà thì Toujouin cũng sẽ không được chào đón bởi bố mẹ.
Cô nghĩ rằng bố mẹ cô không thực sự quan tâm đến cô.
Những lời Yuuichi vừa nói đã nhắc cô nhớ lại về nó, nên cô cảm thấy chán nản.
Kể cả Yuuichi, người đã bên cô từ tiểu học, cũng không biết điều đó, hay đúng hơn Toujouin-san đã giấu nó với Yuuichi.
Dù đã quen biết nhau từ lâu, nhưng Yuuichi vẫn chẳng biết tí gì về gia đình cô cả.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến việc kể cho Yuuichi nghe về chuyện này. Nhưng... tôi quyết định rằng bây giờ chưa phải lúc.
Thì, nếu tôi mà kể cậu ta vụ này, cậu ta sẽ kiểu “Thế quái nào cậu lại biết về việc này vậy?” cho mà xem.
Chi tiết này sẽ liên kết đến bất ngờ trong manga “Ojojama” về sau... và tôi không muốn phá hỏng sự kiện ấy.
Đối với tôi, cốt truyện này đã làm lay động và khiến tôi quan tâm hơn đến manga “Ojojama” rất nhiều.
Tôi không muốn phá hỏng sự kiện đó. Bởi tôi vẫn muốn điều đó diễn ra với tư cách là một fan cuồng của “Ojojama”.
“Cậu cũng nên vào nhà đi chứ? Nếu cứ để cửa mở lâu hơn thì mấy con bọ nó bay vào đấy.”(Tsukasa
“Aah... thứ lỗi cho tớ.”(Yuuichi)
“Tch, đống bọ đã vào rồi này.”(Tsukasa)
“Này, tớ không phải là bọ”(Yuuichi)
Bây giờ thì, hãy tạm gác chuyện về cha mẹ của Toujouin-san sang một bên.
Những gì tôi cần làm bây giờ là tập trung vào buổi hẹn của Yuuichi và Fujise ngày mai.
Edit: à thì nó kiểu như… mà các bro cứ tưởng tượng ra Ngọc Trinh cho nó dễ