Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 05: Cuộc cách mạng Sabbat - Chương 100

Do dài dòng quá nên từ giờ gọi tắt là <Hội công nhân> nha

-

-

Và thế là tôi đã trở thành lính phục vụ dưới quyền của đại úy tham mưu Sylph thuộc bộ tư lệnh quân đội phía Đông của Sabbat. 

Ban đầu, việc một người từ Austin được phân bổ vào quân đội Sabbat đã gây ra nhiều bất mãn. 

Tuy nhiên, vì Trung đội Sylph là đơn vị có nhiều chiến công nhất lúc bấy giờ, và với ảnh hưởng rất lớn của Sylph Nova, chỉ huy của trung đội này, cô ấy đã ép buộc bộ tư lệnh phải chấp nhận. 

Trong bối cảnh như vậy, vị trí của tôi khá bấp bênh, nhưng may mắn là vì được ở trong tiểu đội Gorsky nên đã không bị ghét bỏ đến mức đấy. 

Điều này có lẽ nhờ vào tài khéo léo của chú Gorsky trong việc điều chỉnh mối quan hệ giữa các thành viên. 

Tuy nhiên, hình thức công tác của tôi có hơi đặc biệt, là chỉ được phép sống ở khu trại tị nạn và sẽ được triệu tập khi có chiến đấu. 

Điều này xuất phát từ ý kiến mạnh mẽ cho rằng "Không chấp nhận để công dân của quốc gia địch sống trong bộ tư lệnh", và cả mong muốn của bản thân tôi nữa (vì như thế sẽ được ở gần Sedol) 

Cuối cùng, Sylph đã phải nhượng bộ và chấp nhận hình thức công tác này. 

Nhờ vậy, tôi đã có thể tiếp tục sống ở khu trại tị nạn ngay cả khi đã gia nhập quân đội. 

"Tou-chan, nhìn này" 

"Ừ, Sedol" 

Cuộc sống trong trại tị nạn đã bước sang tháng thứ hai, và mùa thu đang dần đến. 

Cuộc nội chiến trong Sabbat cũng đang ngày càng trở nên căng thẳng hơn. 

"Này nhé, đây là em, kia là Tou-chan, và đó là Anii" 

"Đây là những bức tượng bằng đất sét à?" 

"Chúng ta đang đi dã ngoại với nhau đó !" 

Mỗi khi phát hiện ra kẻ địch, Sylph lại triệu tập tôi tham gia chiến đấu. 

Tuy nhiên, hầu hết các lần ra quân đều không có trận đánh nào thực sự xảy ra, kẻ địch thường hoặc đầu hàng hoặc bỏ chạy ngay lập tức thôi. 

"Em làm giỏi thật đấy." 

"Vâng !" 

Những tên cướp bị bắt đều bị buộc phải làm việc trong các công xưởng như một hình thức lao động khổ sai. 

Tuy nhiên, các công xưởng đó được cho là có điều kiện vô cùng tồi tệ, và vào mùa đông, số người chết vì rét không hề ít. 

Nghĩ đến cái kết bi thảm của những người dân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành cướp sau khi bị mất đi tất cả đó, thật sự là một điều rất đáng buồn. 

"Tou-chan, bế đi" 

"Rồi rồi" 

Tôi đã đến Sabbat được khoảng nửa năm, và mùa đông đang đến rất gần. 

Hiện nay, tình hình trị an vẫn chưa được cải thiện và khắp nơi trên Sabbat đều có đầy rẫy những toán cướp. 

Ước gì nội chiến có thể nhanh chóng kết thúc để mình được sống yên bình cùng Sedol thì tốt quá. 

.

"Sức mạnh của hội giai cấp công nhân lớn hơn chúng ta tưởng" 

Khi tôi đang chơi đùa với Sedol trong khu trại tị nạn, một tin tức bất ngờ ập đến đã khiến cho cấp trên của quân đội Sabbat phải đau đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại. 

Ban đầu, họ nghĩ rằng cuộc nội chiến này chỉ là một cuộc nổi loạn của dân chúng và có thể dập tắt bằng vũ lực ...... 

"Bộ Tư lệnh phía Nam đã đầu hàng Hội công nhân. Nếu cứ tiếp tục thế này, quốc gia sẽ thực sự bị lật đổ." 

Vào đầu mùa thu, một thông tin lan truyền rằng Bộ Tư lệnh phía Nam, một trong bốn bộ tư lệnh quân đội Sabbat, đã đầu hàng. 

Với việc nắm quyền kiểm soát lực lượng quân sự của cả thủ đô và phía Nam, <Hội công nhân> đã trở thành thế lực lớn mạnh nhất Sabbat. 

"Người dân thủ đô đã quay sang ủng hộ <Hội công nhân> và coi lực lượng chính phủ chúng ta như kẻ thù" 

"...... Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này" 

Những người lo lắng nhất về tình hình này là các quan chức cao cấp trong chính phủ Liên bang Sabbat. 

Trong Bộ Tư lệnh phía Đông, nơi Sylph đang đóng quân, có vài quan chức chính phủ đã trốn đến ẩn náu. 

Họ đã nhận ra rằng quyền lực của mình đang trở nên mong manh và không thể ngồi yên được nữa. 

"Hả, có một mật thư từ Hội công nhân ?" 

"Vâng, là gửi cho tướng quân Blake" 

Cùng lúc đó, tướng Blake, người đứng đầu Bộ Tư lệnh phía Đông, đã nhận được một lá thư từ Hội công nhân. 

Nội dung của lá thư là một lời đề nghị: "Hãy hợp tác với chúng tôi để tái thiết Sabbat. Nếu ông giao nộp các quan chức chính phủ và đầu hàng, chúng tôi sẽ không lấy mạng của ông." 

"Thật nực cười, lũ thường dân này đang đi quá đà rồi!" 

"Chúng ta không thể giao phó Liên bang Sabbat vĩ đại cho bọn khủng bố này được" 

Tướng Blake tỏ ra cực kỳ tức giận và ngay lập tức xé nát lá thư. 

Ông là một người yêu nước chân chính và không hề nhát gan đến mức phải khuất phục trước những kẻ khủng bố. 

"Hãy nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng và giành lại thủ đô" 

"Khi cho bọn chúng đối mặt với những người lính thực thụ và nếm mùi thất bại, người dân cũng sẽ tỉnh ngộ ra thôi" 

Tướng Blake đã truyền đạt lại nội dung của lá thư cho các quan chức chính phủ, đồng thời đặt mục tiêu chiếm lại thủ đô. 

Ông cũng đã nhận được một lời hứa từ các quan chức chính phủ rằng, "Nếu giành lại được thủ đô, ông sẽ được đề bạt lên chức vị Đô Đốc, người có quyền lực cao nhất trong quân đội." 

"Vì tổ quốc vĩ đại, tôi sẽ trở thành một vị anh hùng." 

Những lời đầy tự tin và quả cảm đó của tướng Blake đã khiến các quan chức chính phủ cảm thấy hài lòng. 

Tuy nhiên, việc nói rằng <giành lại thủ đô> nghe thì có vẻ dễ, nhưng thực tế lại không suôn sẻ như vậy. 

Cuộc viễn chinh đòi hỏi một lượng lớn lương thực, ma thạch, nhiên liệu và đạn dược. 

Việc vừa phải chia sẻ lương thực với dân chúng trong trại tị nạn, vừa đảm bảo đủ vật tư cho cuộc viễn chinh là điều vô cùng khó khăn. 

"Chúng ta cần tiêu diệt Hội công nhân càng sớm càng tốt, nếu không lòng dân sẽ ngày một rời xa chúng ta" 

"Có lẽ chúng ta nên mang theo vật tư hiện có và trưng thu thêm từ các làng mạc trên đường đi ?" 

Mặc dù phương án tiến về thủ đô đã được quyết định, nhưng hiện nay không có đủ vật tư để thực hiện nó. 

Ngay cả khi huy động cả dân làng và những tên cướp bắt được vào các công xưởng để hoạt động hết công suất, vẫn cần phải đợi đến sau mùa đông. 

Nếu phải xuất quân ngay lập tức, có lẽ không còn cách nào khác ngoài việc thực hiện bóc lột của người dân trên đường đi. 

Tuy nhiên, hành động như vậy chắc chắn sẽ để lại những hệ lụy nghiêm trọng. 

"Vậy nhờ Austin đi" 

Trong cuộc họp đó, Sylph đã lên tiếng. 

"Các ngài nên dùng lệnh đình chiến với quốc gia đó làm điều kiện để yêu cầu viện trợ." 

"Nói gì cơ? Cô định không giải quyết dứt điểm với Austin nữa à ?" 

"Với lại chúng ta cũng không thể tự quyết định điều đó" 

Ý kiến của Sylph đã lập tức nhận lại nhiều lời phản đối mạnh mẽ từ những người xung quanh. 

Cô đã đề xuất đình chiến với Austin, và điều đó có thể sẽ gây nguy hiểm cho vị thế của cô trong quân đội Sabbat, nơi mà lòng căm hận đối với Austin vẫn còn rất mạnh mẽ. 

Tuy nhiên, 

"Chính bộ tư lệnh phía Đông chúng ta là những người canh gác và bảo vệ biên giới với Austin. Ngài nghĩ rằng việc mở lại chiến tranh với Austin trong tình hình hiện tại sẽ mang lại lợi ích gì sao?" 

"Dù là vậy, quyết định chiến lược quốc gia không phải là nhiệm vụ của chúng ta." 

"Hiện tại, vì không thể liên lạc với tổng bộ tham mưu chiến lược tại thủ đô, chúng ta có thể tham khảo ý kiến của những quan chức chính phủ đang trú ẩn tại đây. Sau khi chiếm lại thủ đô, có thể chính bọn họ sẽ lên nắm quyền cai trị." 

Kế hoạch của Sylph quả thật rất hợp lý trong bối cảnh hiện tại. 

Xung quanh đầy rẫy những toán cướp, và hầu hết các ngôi làng đã bị phá hủy hoặc dân chúng đã di tản đi hết, khiến chúng trở thành những vùng đất hoang vu. 

Trong tình hình này, nơi duy nhất mà Bộ tư lệnh phía Đông có thể nhận viện trợ là từ quốc gia nước ngoài như Austin thôi. 

"Dù sao với tình hình hiện tại, Sabbat cũng không thể tiếp tục chiến tranh trong thời gian tới. Chúng ta thực sự cần yêu cầu đình chiến. Nếu không, điều tôi lo lắng nhất là Austin có thể sẽ nhanh chóng ký hiệp ước hòa bình với phía Flamel và tấn công chúng ta một lần nữa." 

"Hmm" 

"Hơn nữa, Austin có lẽ vẫn chưa biết rõ về tình hình khó khăn của chúng ta. Chúng ta có thể đàm phán và đòi hỏi một số khoản bồi thường từ họ" 

"Nói vậy cũng có lý." 

"Nhưng nếu phải quy phục bọn Austin thì ......" 

"Không, nếu chúng ta bắt họ phải chấp nhận bồi thường, thì đó vẫn là một chiến thắng thực tế." 

Cuối cùng, Tướng Blake quyết định chấp nhận đề xuất của Sylph. 

Họ sẽ yêu cầu viện trợ từ Austin, với điều kiện là đình chiến. 

"Bên kia cũng đang trong tình thế khó khăn. Chúng ta sẽ yêu cầu lương thực cho vài tháng và ...... súng. Không, súng có lẽ sẽ không được chấp thuận. Chắc chắn là bên kia cũng không có dư giả đến thế" 

"Có lẽ tốt hơn là chúng ta chỉ yêu cầu lương thực và ma thạch." 

"Đúng vậy, súng chúng ta có thể thu được từ thị trường chợ đen. Nếu là chỉ với số tài nguyên này, Austin sẽ có thể chấp nhận được." 

Ban chỉ huy kĩ lưỡng tính toán số lượng tài nguyên cần thiết để quân đội bộ tư lệnh phía Đông có thể hoạt động trong vòng nửa năm. 

Nếu yêu cầu này được chấp thuận, họ sẽ có đủ tài nguyên để tiến quân về thủ đô. 

Người được chọn để dẫn đầu cuộc đàm phán là bộ trưởng ngoại giao của chính phủ, người đang tình cờ có mặt ở đó. 

"Thật may là vẫn còn một nhà ngoại giao chuyên nghiệp ở lại." 

"Chúng tôi xin trông cậy ở ngài" 

"Ờ, cứ giao cho ta." 

Bộ trưởng ngoại giao tự tin mang theo bức thư và lên đường đến gặp thủ tướng Austin. 

Như vậy, một cách bí mật, Tướng Blake của bộ tư lệnh phía Đông đã bắt đầu các cuộc đàm phán đình chiến với Austin. 

Tuy nhiên, kết quả là các cuộc đàm phán đình chiến đã bị phía Austin thẳng thừng từ chối. 

"Bọn chúng vẫn rất quyết tâm chiến đấu. Sau khi giải quyết xong đối thủ hiện tại, chúng đã tuyên bố sẽ lại tấn công biên giới của Sabbat." 

"Thật là một lũ man rợ." 

Nghe tin này, ngay cả Sylph cũng vô cùng bất ngờ. Cô không thể tin đuộc rằng, với tình hình hiện tại của Austin, đề nghị đình chiến lại bị từ chối. 

"Thất bại rồi, Đại úy Tham mưu Sylph." 

"Không thể nào .... Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ bọn Austin ngu ngốc hơn mình tưởng?" 

"Thủ tướng bên đó còn đang rất trẻ, có lẽ đang hành động theo cảm xúc. Đúng là một con chó điên." 

Lúc đó, một ý nghĩ chợt lướt qua tâm trí Sylph. Đó là về vụ việc trong quá khứ, khi Sabbat đã đơn phương từ chối sự đầu hàng vô điều kiện của phía Austin. 

Có lẽ, Sabbat đã đánh mất hoàn toàn sự tin cậy trong quan hệ ngoại giao. 

Vì vậy, Austin mới từ chối vì nghĩ rằng rồi sẽ lại bị lừa một lần nữa ? 

Nếu không phải vì điều đó, thật khó để tìm ra lý do khiến đề nghị đình chiến này bị từ chối. 

.

.

"Này! Ngài ngoại giao, điều kiện đình chiến này là cái quái gì vậy ?" 

"Đó là mức tối thiểu, giới hạn mà chúng ta có thể nhượng bộ." 

"Chính phủ Austin phải tuyên bố thua trận, cam kết bồi thường trong 20 năm tới, và chúng ta chiếm quyền kiểm soát quân sự ở bờ sông Tar. Ngài đã đưa ra những điều kiện này sao ???" 

"Đúng vậy, đây là mức tối thiểu mà chúng ta có thể yêu cầu rồi" 

"Đồ ngốc này !" 

Khi Sylph tiếp tục đọc tài liệu, cô mới phát hiện ra rằng những yêu cầu từ phía Sabbat đã trở nên quá mức phi lý. 

"Đây là thiện chí từ phía chúng tôi, mong ngài hãy tiếp nhận" 

Vị ngoại giao viên nói vậy khi gặp thủ tướng Austin, Fogman Jr. 

"Thiệt hại chúng tôi gánh chịu trong cuộc chiến vừa qua còn lớn hơn thế gấp nhiều lần. Nhưng vì không nghĩ quốc gia của ngài có thể bồi thường hết, chúng tôi đã quyết định thỏa thuận chỉ với chừng này thôi" 

"Rồi sao ?" 

"Nếu quốc gia của ngài chấp nhận điều kiện và tuyên bố thất bại ...... thì Liên bang Sabbat sẽ tôn trọng và cam kết không đe dọa các ngài nữa" 

"Thật vớ vẩn" 

Sau khi đọc nội dung văn bản, Fogman Jr. ngay lập tức ném trả lại tài liệu về phía vị ngoại giao viên, thở dài như thể đang chán nản vì đã lãng phí thời gian. 

"Thật ngu ngốc. Ngài vẫn muốn tiếp tục chiến tranh sao, người đứng đầu Austin ?" 

"Ông lại dám nói điều đó, lão già ngu ngốc, sau khi mang thứ giấy tờ rác rưởi này đến à ?" 

"Cẩn thận với lời nói của ngài ! Dù gì ta đây cũng là một sứ giả đến đây để đàm phán đình chiến." 

"Đàm phán đình chiến? Có lẽ phải nói đó là một tên ngốc đến để diễn trò cười thì đúng hơn" 

Mặc dù thực lòng, Fogman rất mong muốn một thỏa thuận đình chiến. 

Cậu muốn giảm bớt số binh sĩ đóng quân ở bờ sông Tar để có thể điều động họ ra tiền tuyến đối đầu với Flamel. 

Vì thế, đúng như dự đoán của Sylph, Fogman sẵn sàng chấp nhận một khoản bồi thường nhỏ nếu điều đó có thể đem đến hòa bình. 

Tuy nhiên, Austin cũng đang cạn kiệt tài nguyên. Với những điều kiện vô lý mà vị ngoại giao viên đề xuất, không đời nào họ có thể chấp nhận được. 

"Đuổi thằng ngốc tự xưng là nhà ngoại giao này về nước đi. Làm ngay và luôn" 

"Rõ, thưa ngài Fogman." 

"Đ-đợi đã! Các ngài thật sự muốn biến chúng ta thành kẻ thù sao ......?" 

"Chấp nhận điều kiện đó thì quốc gia này sẽ diệt vong mất. Quay về rồi nhờ ai đó có đầu óc hơn soạn tài liệu đi" 

Tài liệu mà vị ngoại giao viên mang theo có nội dung đòi hỏi những khoản bồi thường vô lý không khác gì một cuộc đầu hàng vô điều kiện. 

Fogman nhanh chóng bác bỏ yêu cầu và lập tức trục xuất hắn ra khỏi thủ đô. 

"Điều kiện chỉ cần đủ cho một cuộc viễn chinh là được, tôi đã bảo rất rõ ràng rồi ! Sao ông lại làm tăng yêu cầu lên gấp nhiều lần thế hả ?" 

Sylph tiến lại gần, lớn tiếng tức giận nói, nhưng vị ngoại viên vẫn bình tĩnh đáp lại không chút bận tâm. 

"Ngài Sylph, vì còn trẻ nên có lẽ ngài chưa hiểu được, nhưng nếu chúng ta đưa ra điều kiện mềm mỏng như vậy để đình chiến, dân chúng sẽ không chấp nhận. Đây chính là mức tối thiểu mà người dân yêu cầu rồi 

"Ngay lúc này, điều mà dân chúng mong muốn nhất là hòa bình! Ông nghĩ tại sao lại có bạo động nổ ra hả ?" 

<Chọn sai người rồi> có lẽ nên nói như vậy. Vị ngoại giao viên này hoàn toàn tiến hành cuộc đàm phán với tiền đề rằng Sabbat đang ở thế thượng phong. 

Với tư cách là trưởng ban ngoại giao, ông ta có quyền điều chỉnh các điều kiện trong quá trình đàm phán đình chiến, và chính ông ta đã tự ý viết lại toàn bộ những yêu cầu mà bộ tư lệnh đề xuất. 

Ông ta muốn đe dọa rằng Sabbat có thể tấn công bất cứ lúc nào và cố ép đối phương chấp nhận những điều kiện phi lý này. 

"Yêu cầu như thế này, bị từ chối là phải !" 

"Không, nếu nghĩ về tình hình của Austin thì đáng ra chúng nên chấp nhận những điều kiện này. Thủ tướng của bọn chúng chẳng qua là quá thiếu khôn ngoan thôi." 

Nếu thực sự Sabbat có khả năng tấn công bất kỳ lúc nào, có lẽ yêu cầu này có thể đã được chấp nhận. 

Tuy nhiên, đáng tiếc thay, Austin lại có mối quan hệ mật thiết với Remi, vì vậy họ đã nắm bắt khá chính xác tình hình hiện tại của Sabbat. 

Liên tiếp xảy ra các cuộc nội chiến, đến mức quân đội Sabbat không những không thể tấn công mà ngay cả việc phòng thủ hiện nay cũng vô cùng khó khăn. 

Vì thế, Thủ tướng Fogman Jr. tự tin từ chối lời đề nghị đàm phán này. 

"Giảm bớt yêu cầu xuống, rồi đi gặp lại họ. Mùa đông đang đến gần rồi, nếu không chúng ta sẽ không thể tiến hành viễn chinh nữa." 

"Chúng ta không thể làm vậy được. Nếu làm thế, quốc gia Sabbat sẽ bị xem thường. Đây thực sự là mức tối thiểu rồi" 

Sylph và viên ngoại giao đã tranh luận kịch liệt nhiều lần, nhưng cả hai đều kiên quyết giữ vững quan điểm của mình. 

Có vẻ như viên ngoại giao cũng có lòng tự trọng riêng, và ông ta coi nhẹ đề xuất của Sylph, kiên quyết không chấp nhận. 

"Vậy phải làm sao? Không có tài nguyên thì không thể tiến hành viễn chinh được." 

"Vấn đề đó thuộc quyền quản lý của quân đội." 

Rốt cục, cuộc đàm phán đình chiến không đạt được kết quả. 

Và thất bại của cuộc đàm phán đó này đã thực sự đẩy liên bang Sabbat đến bờ vực tuyệt diệt. 

Nếu như viên ngoại giao lúc đó là một người thông minh hơn, lịch sử có thể đã thay đổi một cách đáng kể. 

.

"Chúng ta chỉ còn cách chờ đợi cho đến khi có đủ tài nguyên thôi" 

Khi tình hình đã đến mức này, Sylph đành phải đề xuất việc đợi qua mùa đông. 

Cô đề xuất yêu cầu người dân tại các trại tị nạn làm việc để tích lũy tài nguyên trong suốt mùa đông. 

Bằng cách hoạt động hết công suất các nhà máy được xây dựng tại bộ tư lệnh, cô lên kế hoạch tích trữ thực phẩm và đạn dược, chuẩn bị cho cuộc tấn công vào mùa xuân tới. 

"Chờ đợi lâu như vậy thì không phải kẻ thù sẽ càng mạnh mẽ hơn sao?" 

"Chưa kể nếu Austin đánh lui kẻ thù và quay lại phản công thì sao?" 

"Đúng vậy, quả thực là thế !!" 

Tuy nhiên, các quan chức chính phủ đã phản đối việc đợi qua mùa đông. Họ lo lắng về tài sản còn lại và mong muốn trở lại thủ đô càng sớm càng tốt. 

Họ không hề cảm ơn quân đội đã tiếp nhận mình. Ngược lại, còn phàn nàn rằng <do quân đội bất tài, cuộc nổi dậy không thể bị kiềm chế, khiến cho họ phải sống trong hoàn cảnh bất tiện như này> 

"Nếu các ông thực hiện đàm phán đình chiến nghiêm túc hơn thì tình hình đã khá hơn rồi" 

“Thực sự không hiểu nổi. Nếu đình chiến với điều kiện đó, Sabbat sẽ lỗ nặng. Không ngờ con gái của anh hùng Brustav lại ngu ngốc đến thế.” 

“Rốt cục vẫn chỉ là một con nhóc không biết gì về ngoại giao.” 

Các quan chức chính phủ ở đây đều là những người chưa từng có liên quan đến quân đội, và họ thậm chí không thể hiểu nổi 1 phần 10 những gì Sylph nói. 

Dù cô có nói bao nhiêu về khó khăn hiện tại, họ chỉ xem đó là sự thiếu sót của quân đội. 

“Ngay lập tức phát động tấn công đi, các cô có thể thu thập tài nguyên từ các làng mạc trên đường đi. Ta sẽ cấp phép” 

“Làm thế thì thực sự quốc gia sẽ bị diệt vong mất !” 

Và thế là, họ đã cho phép quân đội tiến hành cướp bóc trong nước. 

Thông thường, chiến lược cướp bóc là phương pháp được áp dụng khi xâm lược quốc gia đối phương. 

Việc cho phép quân đội cướp bóc người dân trong nước để dập tắt nội loạn là điều không thể tưởng tượng nổi. 

“Đó là để trấn áp bọn cướp lộng hành trong thủ đô, người dân sẽ hiểu thôi.” 

“Đã có phần lớn dân chúng nghiêng về phía đối phương rồi, làm sao họ có thể chấp nhận điều đó chứ !!” 

Sylph mặt đỏ bừng, đối chất gay gắt với các quan chức chính phủ. 

Dù có là vì lợi ích quốc gia lẫn hay về mặt đạo đức, đây là một chiến lược tuyệt đối không thể thực hiện. 

"Hiện nay cướp bóc đã xảy ra khắp nơi rồi, tài nguyên đâu còn ......" 

"Aaa, phiền phức quá. Con nít thì đừng xen vào" 

"Cô chỉ cần chỉ huy ở hiện trường thôi.” 

Tuy nhiên, người chỉ huy cấp bậc cao nhất của bộ tư lệnh này là Tướng Blake. 

Do không thể chống lại sự cám dỗ của những lời hứa ngọt ngào về việc được phong Đô Đốc, và một phần cũng bởi không dám chống lại các quan chức chính phủ. 

“...... Hiểu rồi. Tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị cho cuộc viễn chinh.” 

“Ừm, ta mong đợi đó, tướng Blake.” 

"Không thể nào !" 

Vậy là bộ tư lệnh phía Đông bị ép phải thực hiện một <cuộc viễn chinh địa ngục> trong khi thực hiện cướp bóc ở từng nơi trên tuyến đường đến thủ đô. 

Họ không hề nghĩ đến cảm giác của những người dân bị sẽ ra sao, nếu như bị tước đoạt tài sản ngay trước khi mùa đông đến. 

"Aaa ......" 

Như thế, một trong những cuộc giết chóc khủng khiếp nhất trong lịch sử Sabbat sắp sửa bắt đầu ── cuộc tấn công vào thủ đô Josegrad. 

Cuộc hành quân vào mùa đông, đặc biệt là cuộc viễn chinh trong khi phải cướp bóc của chính dân tộc mình, cho thấy chính phủ cũ đã ở giai đoạn suy tàn. 

Và chìa khóa của cuộc chiến tranh vô nghĩa này ...... hay chính xác hơn là người bị buộc phải nắm giữ chìa khóa đó, không ai khác chính là 

“Thế này thì dù có thắng cũng chẳng ai vui. Chỉ càng bị nhân dân căm ghét hơn thôi" 

Vị anh hùng trẻ mới 17 tuổi, Sylph Nova.