"...... Aa, là cô à"
"Hôm trước đã gây rắc rối rồi"
Vài ngày sau khi uống đến say xỉn và bộc lộ bản thân một cách đáng xấu hổ.
Tôi đến nhà Gorsky-san để mua thêm một chai Vock và nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi vì đã thô lỗ với anh, theo nhiều cách khác nhau"
"Thôi không sao. Người ta vốn uống rượu là để vứt bỏ lý trí lý trí và kiếm một cái cớ để giải toả bản thân, thậm chí là trở nên thô lỗ mà"
Để đáp lại lời xin lỗi của tôi, Gorsky-san nói mà không hề thay đổi vẻ mặt, kiểu như “đúng như kế hoạch”
Có vẻ như ngay từ đầu, anh ta đã dự định chuốc tôi say khướt rồi.
"Giờ đã cảm thấy đỡ hơn chưa ?"
"Vâng"
Có lẽ đây là lễ chào mừng kiểu quân đội Sabbat cũng nên.
Khi được cấp trên mời một loại đồ uống mạnh, bạn sẽ không thể từ chối, trở nên vô lý, say khướt và bộc lộ hành vi ngớ ngẩn của mình.
Nếu làm như vậy họ sẽ trở thành đối tượng dễ bị trêu chọc hơn, và tân binh cũng sẽ dễ dàng làm quen với đơn vị hơn.
Có thể nói đây là kiểu lễ chào mừng tốt hơn rất nhiều so với việc bị lừa và ném vào phòng mấy anh giai khỏa thân bên chỗ tôi khi trước.
"Vậy sao giờ chúng ta không nói chuyện nghiêm túc một chút? Hôm trước vẫn chưa có thời gian để nói chuyện nhàn nhã."
"Tôi hiểu rồi"
Tuy nhiên, cũng do cơn thịnh nộ của tôi ngày hôm đó nên cả hai đã không thể nói chuyện nhiều được.
Vẫn giữ một vẻ mặt nghiêm túc, Gorsky-san mời tôi vào phòng riêng.
"Gia đình ta đang mở tiệc rượu, nhưng đừng bận tâm"
"...... vâng"
Điều đầu tiên vào buổi sáng, trong phòng khách của gia đình Gorsky, trẻ em và người già đang uống rượu trong khi nhét thịt xông khói vào miệng.
Vậy là câu nói, ở Sabbat, người ta uống rượu thay nước là thật.
"Vết thương hôm bữa sao rồi ?"
"May mắn đã hoàn toàn bình phục"
"Cô bị đánh khá nặng đúng chẳng phải sao, thực sự là không còn vết thương nào chứ"
"Xin hãy yên tâm, nếu chỉ có từng đó thì không để lại sẹo đâu. Tôi còn từng bị cấp trên đánh nặng tay hơn nhiều cơ"
"Vậy à, thế thì tốt"
Ngay từ những lời đầu tiên, Gorsky-san đã lo lắng hỏi thăm về vết thương của tôi.
Tuy nhiên, thực sự chẳng có gì to tát đến mức đó cả. Thông thường chỉ có vết cắt hoặc bị đạn bắn mới để loại sẹo thôi, ngoài ra thì ma pháp hồi phục gần như là có thể xử lý được tất.
Vậy nên hiện nay hoàn toàn không có để lại bất kì dấu vết gì.
"Xin lỗi vì gọi cô vào phòng riêng thế này, nhưng ta muốn nói chuyện thật nghiêm túc với binh sĩ Aus một lần nữa"
"Vâng"
"Ta muốn biết kẻ địch đã suy nghĩ gì, họ đã cảm thấy thế nào khi chiến đấu."
Sau khi cúi chào nhẹ với gia đình Gorsky, tôi đã được dẫn vào phòng riêng của anh ấy.
Căn phòng cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc giường lớn và một chiếc bàn tròn nhỏ thôi.
"Không cần quan tâm đó là tin đồn tệ thế nào, cô có thể kể cho ta nghe quỷ lôi thương Kamikiri là tồn tại như thế nào không"
"Vì là lính quân y, nên những gì tôi biết được chỉ là nghe bộ binh kể lại thôi"
"Vậy cũng được"
Tôi được yêu cầu ngồi trên một chiếc ghế đặt cạnh chiếc bàn tròn, đối mặt với Gorsky-san.
Không biết từ đâu, anh ta lấy ra một hộp kẹo sô-cô-la, mở ra và đưa cho tôi.
"Quỷ lôi thương Kamikiri, đúng như tên gọi, là một người cầm giáo với mái tóc dài màu vàng và toàn thân được bao bọc trong tia sét. Tôi nghe nói rằng anh ta thường lao đến dưới trời mưa nên mọi người phải cẩn thận"
"...... Vậy à. Mà đúng là có chuyện đó thật"
Trong khi nhàn nhã ăn sô-cô-la từ trong hộp, Gorsky-san có vẻ vô cùng thích thú nghe những câu chuyện tôi kể về quỷ lôi thương.
Dù sao nghe đánh giá nội bộ của đối phương về bản thân cũng là một kinh nghiệm khá thú vị.
“Thật ra tôi đã từng bị đơn vị của anh tấn công. Trong lần đó, vị trí của tôi bị lựu đạn ném đến, kết quả là bản thân bị bỏng nặng và mất đi một người đồng đội"
"Hmm, thế thì cô tốt số phết"
Tôi nhớ rất rõ về vụ việc có sự góp mặt của Ace Sabbat ngày hôm đó.
Đó là bởi vì Salsa ──── đồng đội của tôi, đã chết vì đơn vị của anh ta.
"Sống sót qua khỏi cuộc tiến công đơn vị của ta là may mắn lắm đó, thông thường bọn chúng sẽ hoàn toàn bị xoá sổ"
"...... ừm"
Bởi vì đã không xin cấp phép sử dụng <Khiên> sớm hơn, nên Salsa đã chết trong trận chiến.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn thường nằm mơ và hối hận vì điều đó.
Nghĩ lại, có vẻ như tôi và Gorsky-san có một mối nhân duyên khá sâu đậm.
"Cuộc tân công đó, đến giờ tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi nó"
"Vậy à"
Gorsky-san lắng nghe và mỉm cười nhẹ nhàng.
Đúng vậy, nếu nghĩ về điều đó, người ngay trước mặt đây chính là kẻ địch đã giết chết cậu bạn Salsa tốt bụng và vui tính đó.
Khi nhận ra điều này, một lần nữa, tôi lại cảm thấy một sự khó chịu không thể diễn tả được.
"...... Nhưng ta sẽ không xin lỗi đâu. Vốn bản chất của chiến tranh là thế rồi"
"Vâng. Tôi chỉ đang sắp xếp lại cảm xúc của mình thôi"
"Thế thì tốt"
Gorsky-san dường như đã có thể nhìn thấu được cảm xúc khó chịu của tôi nhưng đã lờ nó đi.
Chính tổng bộ tham mưu Sabbat đã ra lệnh tấn công, và việc của binh lính Sabbat là tàn sát chúng tôi cũng chỉ là một phần của kế hoạch. Vậy nên Gorsky-san không hẳn là có lỗi.
Để tránh trở thành nguồn gốc của những cuộc cãi vã trong làng sau này, tôi nghĩ bản thân không nên bộc lộ những cảm xúc như vừa rồi trước mặt người khác nữa.
"Kế tiếp, ta muốn nghe thông tin về Quỷ Kiếm"
"Quỷ Kiếm ...... sao ?"
"Ờ. Đó là Ace của Austin, người đã vô số lần xuyên thủng qua chiến hào của Sabbat bằng một cây trường kiếm"
Gorsky-san đột nhiên nói ra cái tên <Quỷ Kiếm>
Tuy chưa bao giờ nghe đến cái tên đó, nhưng không hiểu sao cái nó lại khiến tôi gợi nhớ đến một người đàn ông nào đó.
"Anh ta là một người lính tóc ngắn ở độ tuổi 30, lao qua qua chiến trường chỉ bằng một thanh kiếm, giống như một kẻ đến từ thời đại trước vậy"
"Người anh nhắc đến, có lẽ là tiểu đội trưởng Garback"
"Ồ, nếu biết thì hãy kể cho ta nghe đi. Người đàn ông đó chính là kẻ thù tồi tệ nhất của ta"
Ngay khi nghe đến cái tên Garback, anh ta quay sang nhìn vào cánh tay trái mình với vẻ khó chịu.
Hình như, nếu nhớ không nhầm, tiểu đội trưởng Garback là nguyên nhân khiến Gorsky-san bị thương và phải rút lui ?
"Tên đó còn sống không ? Mà quan trọng hơn, đó có thực sự là con người không vậy?"
"Tuy có sức mạnh giống như quái vật, nhưng là đúng con người đấy ...... chắc vậy"
Tiểu đội trưởng Garback, người thậm chí còn bị cả đồng minh của mình nghi ngờ rằng liệu có phải là con người ?
Đối với những binh lính Sabbat trên chiến trường, sự tồn tại của ngài ấy chắc hẳn không khác gì quái vật.
Cả tôi cũng muốn nghe những tin đồn về ngài ấy từ chính phe Sabbat nữa.
"Quỷ Kiếm ...... tiểu đội trưởng Garback, danh tiếng của ngài ấy trong quân đội Sabbat là thế nào"
"Đó là một tên điên, cuồng tiến công"
"Trùng hợp thay, bên phía chúng tôi cũng vậy"
Có vẻ là dù ở bên kia, mọi người cũng xem tiểu đội trưởng Garback như một kẻ điên.
"Lúc đó rõ ràng hắn ta đã lao vào quá sâu rồi mà. Nhưng dù vậy những binh lính xung quanh của ta vẫn không thể làm gì được, tất cả đều bị hạ gục ngay khi giáp vào đánh cận chiến"
"Vâng, dù là từ góc nhìn thuộc hạ của ngài ấy đi chăng nữa, sức chiến đấu đó vẫn thật quá kinh khủng"
"Chưa kể, hắn ta không chỉ dùng kiếm mà còn thành thạo cả <khiên> và bắn súng nữa chứ. Ngay cả khi bắn nhau từ khoảng cách xa, bọn ta cũng không thể kết liễu hắn. Đó thực sự là ai vậy ?"
"C-chịu"
Gorsky-san nói với giọng điệu kinh ngạc.
Bản thân tôi đã trải qua rất nhiều trận chiến và nhận ra được người đó tài năng đến mức nào.
Giờ nghĩ lại về điều đó, đúng thật là rất kỳ lạ khi ngài ấy có thể rút lui thành công hàng chục km từ chiến tuyến phía Tây về Mashdale trong khi bảo vệ cấp dưới của mình dưới làn mưa đạn.
Tiểu đội Garback là đơn vị chịu thiệt hại ít nhất, chỉ có 2 thành viên.
"Về lý do bị cướp mất cánh tay này. Đó là vào ngày ta lần đầu tiên đụng mặt phải tên Quỷ Kiếm đó"
"Bị cướp mất, sao ?"
"Ờ, ta đã tấn công bất ngờ tên Quỷ Kiếm đó và thành công bắn trúng vào hắn ta"
"Thật sự là rất tuyệt đấy. Làm sao anh có thể bắn trúng được tiểu đội trưởng Garback đó vậy"
"Sau khi dùng thương của mình chém vào <khiên> của hắn, ta cùng thuộc hạ của mình đã bao vây, dự định biến hắn ta thành tổ ong, nghĩ chắc chắn đã có thể giết được hắn rồi ......"
Gorsky-san sau đó thở dài.
Như ai cũng đã biết, tiểu đội trưởng Garback đã không bỏ mạng ở chiến tuyến phía Tây.
Vậy nên không thể nào ngài ấy bị biến thành tổ ong được.
"Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay trái của ta bị chặt đứt bay lên không trung …… Hắn ta vẫn tiếp tục vung kiếm mặc dù đã bị bắn vào bụng.”
"......"
"Nếu nhìn kỹ, có thể thấy hầu hết các viên đạn đều bị kiếm và khiên làm chệch hướng. Nhiều thuộc hạ của ta cùng tham gia cuộc tập kích đó đều bị chặt thành từng mảnh.”
"Chuyện đó ......"
"Tuy nhiên, viên đạn đầu tiên chắc chắn đã trúng vào bụng con Quỷ Kiếm. Những thuộc hạ còn sống sót của ta cũng đã xác nhận điều này.”
Tiểu đội trưởng Garback bị bắn vào bụng nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu.
Hồi còn ở chiến tuyến phía Tây, tôi vẫn thường nghĩ là “Chà, tên này chắc là điên rồi mới tiếp tục chiến đấu ngay cả sau khi bị bắn như vậy”
"Ta rõ ràng đã bắn ngay vào giữa bụng hắn, nơi không có giáp chống đạn. Vì nghĩ vết thương đó là đủ giết hắn rồi nên mới quyết định vứt bỏ cánh tay và rút lui"
"......"
"Tuy nhiên tên đó tiếp theo đã nổi điên, không chịu rút lui mà vẫn tiếp tục bảo vệ cứ điểm của mình bất chấp vết thương chí mạng ở bụng đó"
Tôi nhận ra điều này sau khi thực sự bị bắn vào bụng vài lần trên chiến trường.
Sau khi bị bắn vào bụng, dù có cố gắng đứng dậy thế nào đi chăng nữa, cơ thể cũng gần như không thể cử động được.
Nếu tôi cử động một cách bất cẩn, máu sẽ chảy nhiều hơn và bản thân sẽ bị tấn công bởi cơn đau dữ dội, vì vậy tất cả những gì tôi có thể làm là cúi khom người xuống và nằm yên một chỗ.
Cùng với mồ hôi lạnh chảy xuống như thác, chịu đựng cơn đau gấp chục lần việc bị tiêu chảy tiếp tục hành hạ mình.
Có lẽ tiểu đội trưởng Garback thực sự là một con quái vật cũng nên.
"Để tạo sơ hở gây thương tổn cho người đàn ông đó, nhiều chiến sĩ đã dũng cảm thực hiện các cuộc tấn công liều chết. Trong khi tiếng tiếng hét cuối cùng vang lên, ta kìm ném nước mắt và bỏ chạy, tin rằng mình đã giết được Quỷ Kiếm"
"...... Aa, chuyện đó"
"Tuy nhiên, có vẻ như sau đó hắn vẫn tiếp tục trận chiến, tiêu diệt quân tiếp viện tiến đến từ phía sau ta, rồi ung dung rút lui. Hơn một nửa số thủ hạ được ta đào tạo đã hi sinh, đến cả ta cũng phải rút lui trở lại thủ đô do bị thương nặng"
...... Dần dần, khi nghe câu chuyện của Gorsky-san, mồ hôi tôi bắt đầu chảy ra trên trán.
Vì tôi nhận thấy rằng bản thân cũng góp một phần không nhỏ trong câu chuyện đó.
"Cả sau đó nữa, Quỷ Kiếm vẫn được báo cáo là tiếp tục tung hoành ở chiến tuyến phía Đông"
"......"
"Đó là kẻ duy nhất từng tạo cho ta cảm giác <không thể thắng>, dù là trước kia hay sau này. Ý ta là, làm sao có thể thắng được một tên vẫn có thể tiếp tục chiến đấu như chưa từng có chyện gì xảy ra, ngay cả khi bị một khẩu súng bắn xuyên qua thân mình chứ ?"
Ký ức về chiến tuyến phía Tây dần ùa về trong tôi.
Đúng vậy, đó là lúc Sabbat tung ra một loạt các cuộc tấn công liên tiếp, tạo sơ hở cho Austin có cơ hội ngàn năm có một để vượt qua.
Tiểu đội trưởng Garback trở lại trong tình trạng trọng thương ở chiến hào thứ ba, nơi mà Rodley-kun và Gray-senpai đã liều chết bảo vệ ────
.
.
"Chuyện đó, có khi là do tôi cũng nên"
"...... hả ?"
.
.
Khi được nghe Gorsky-san kể và nhớ lại những ngày tháng trước đó , tôi nhận ra <Quỷ Kiếm> chính là biệt danh của tiểu đội trưởng Garback.
Người ta xác nhận rằng ngài ấy đã sống sót sau khi bị bắn chí mạng vào bụng ở tiền tuyến, và sau đó bị quân đội Sabbat coi như một con quái vật.
"Cô bảo mình là lính quân y được phân bổ bảo đơn vị tiến công ư ? Bên phía Austin thừa quân y đến thế à ?"
"Nói thừa, thì chắc là không phải đâu ......"
Lúc đó, tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy tiểu đội trưởng Garback bị trọng thương, nhưng dù sao thì đối thủ của ngài ấy cũng là Quỷ Lôi Thương Kamikiri, một Ace của Sabbat mà.
Dù đang trong tình trạng kiệt sức và mất cảnh giác, thậm chí còn bị trọng thương nữa, nhưng ngài ấy vẫn đã có thể buộc Gorsky-san phải rút lui.
Tiếp sau đó, nhờ có cuộc phẫu thuật khẩn cấp của tôi nên ngài ấy đã được cứu sống, và thành công rút lui về phía sau.
"Nhưng vậy cũng tốt, ít nhất đó cũng là một vết thương chí mạng ...... Có vẻ như hắn cũng không phải là quái vật"
"Vâng, nếu việc phẫu thuật chậm trễ một chút thôi, chắc chắn đã mất mạng rồi"
Gorsky-san trừng mắt về phía này khi nghe tin tiểu đội trưởng Garback thực sự sẽ chết nếu tôi không hành động,
"Haizz, cay thật. Ta tự hỏi đội của mình đã phải hy sinh những gì để bắn vào bụng người đàn ông đó."
"...... Vậy à"
"Nếu không phải do cô, cái chết của Burya, Nikov và những người khác đã không trở nên vô ích ...... !"
Có lẽ là do tôi đã mang trở lại tiểu đội trưởng Garback, người mà Gorsky-san nghĩ rằng cuối cũng giết được.
Tuy nhiên, sự thật thì Gorsky-san dù bị mất đi cánh tay trái, đã rút lui khỏi chiến trường và sống sót đến ngày hôm nay.
Còn tiểu đội trưởng Garback, người từng được cứu sống một lần, đã không thể tiếp tục vượt qua được cái chết, và đã bỏ mạng trong cuộc chiến.
...... Trong chiến tranh, mọi thứ đều có nhân quả
"...... Sẽ không xin lỗi đâu"
"Ờ, vậy cũng tốt"
Gorsky-san cố gắng kìm nén nước mắt, cắn môi khi nghe những lời đó,
"Cô cũng chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình thôi"
"......"
"Tất cả tội lỗi, là do cuộc chiến này"
Rồi cay đắng nói như vậy.
.
.
"Theo quan điểm của cô, Quỷ Kiếm là loại người như thế nào ?"
"Ngài ấy bạo lực, đáng sợ, nghiêm khắc và đáng tin cậy"
“…Hmm, đó giống như là một lính tiến công điển hình.”
Sau đó, chúng tôi tiếp tục trò chuyện phiếm, như để liếm láp những vết thương tinh thần được gây ra trên chiến trường.
“Ngoài ra, khi nhìn thấy ngài ấy cắt đạn bằng thanh kiếm của mình, tôi đã nghĩ đó giống như không phải con người nữa"
"Aa, thực ra chém một viên đạn đang bay cũng không khó đến thế đâu"
"...... Hả ?"
Khi tôi kể về việc cắt đạn, phần siêu phàm nhất của tiểu đội trưởng Garback, Gorsky-san lại chỉ trả lời một cách tỉnh bơ như kiểu bản thân cũng có thể làm được.
Nghĩ lại thì, người này là một chiến binh dũng mãnh có thể cạnh tranh với tiểu đội trưởng Garback mà.
Có lẽ nào, mọi Ace đều có <câu trả lời> riêng cho việc đối phó với đạn sao ?
"Đừng nhìn ta như thể đang nhìn vào một con quái vật như thế"
“Vậy tôi nên nhìn thế nào đối với những người không gặp khó khăn gì trong việc chém đạn chứ”
"Hmm, đó chỉ là chút thủ thuật thôi. Có mẹo cả đấy"
Gorsky-san nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc của tôi thì có chút thất vọng, sau đó đứng dậy cầm lấy một ngọn giáo nhỏ bằng thép dựng sẵn trong phòng.
"Nhìn đây"
Anh ấy triển khai một tấm <khiên> lớn để có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đó là tấm <khiên> hình chữ V trông chắc chắn giống như của tiểu đội trưởng Garback vậy.
“Lấy ví dụ, trong tình huống này, giả sử cô đang đứng trước mặt bắn súng vào ta.”
"Vâng"
"Tuy nhiên, hầu hết những viên đạn hướng về phía này đều bị <khiên> làm chệch hướng.”
"Vâng, đúng là vậy"
"Vậy nên cứ mặc kệ những viên đạn lệch tâm đi, dù gì cũng chẳng trúng người được đâu"
Gorsky-san giơ ngọn giáo của mình lên, đứng vào tư thế và trừng mắt nhìn như thể có ý định sẽ xuyên nó qua người tôi vậy.
Cảm giác của tôi lúc này giống như mình đang thực sự phải đối mặt với con át chủ bài của Sabbat, và điều đó khiến toàn thân thấy hơi ớn lạnh.
"Trường hợp khác, những viên đạn bắn chéo từ một bên thường sẽ không trúng. Chưa kể việc di chuyển theo hướng ngang nữa sẽ khiến nó càng khó trúng hơn"
"Vâng"
“Ít nhất trong trường hợp của ta, điều đó chưa từng xảy ra”
Đúng thật, súng của thời đại này vẫn đang có độ liên thanh khá thấp nên sẽ khó bắn trúng những mục tiêu di chuyển theo chiều ngang trước mặt.
Kể cả trong game FPS kiếp trước cũng tồn tại một kĩ thuật là nhảy lên và di chuyển ngang để né tránh đạn của đối thủ. (thấy quen vl)
Trong thế giới này, nơi đạn dễ có xu hướng bị làm lệch sang một bên do sự hiện diện của <khiên>, việc bắn vào kẻ địch ở phía chính diện được coi là thông lệ tiêu chuẩn, thay vì nhắm vào chúng từ phía chéo.
"Vấn đề còn lại, là những viên đạn trúng tâm từ phía chính diện, sẽ ít có xu hướng bị lệch đi hơn”
"...... Vâng"
"Để ngăn chặn điều này, chỉ cần cắt vào điểm chóp chính giữa của tấm khiên ngay khi nghe thấy tiếng súng là được. Nếu viên đạn bị lệch tâm thì sẽ không có vấn đề gì, còn nếu trúng ở ngay chính giữa thì sẽ bị đánh bật ra" ------
-----(đoạn này mình đọc cũng có hơi lú. Về cơ bản có 2 cách hiểu, là “những viên đạn trúng giữa khiên sẽ xuyên qua và tiếp tục bay thẳng, nên chỉ cần chém vào vị trí giữa người trước mặt là được”, hoặc là “khiên bản thân tự tạo ra thì có thể chém xuyên nó từ phía sau mà ko bị cản trở gì”. Mà cũng không quan trọng lắm nên chắc cứ phiên phiến thôi nhé :v)---------
Gorsky-san minh hoạ, chỉ dạy cho tôi về thủ thuật của mình.
Ra là vậy, tiểu đội trưởng Garback có lẽ cũng không chém vào viên đạn vì nó thể nhìn thấy nó.
"Mà không phải Quỷ Kiếm cũng có kỹ năng cao với <khiên> sao? Hoặc là nếu hắn cắt nó mà không dùng tới <khiên> thì quả thực là một con quái vật.”
"...... Tiểu đội trưởng Garback là một người sử dụng <khiên> mạnh mẽ đến mức khó có thể tin được ngài ấy lại là lính tiến công."
"Hẳn lý do là vậy"
Sau khi nghe những điều vừa rồi, tôi nhận ra rằng đó không còn là việc nằm ngoài khả năng của con người nữa.
Nhưng nói sao thì một người có thể phản ứng trước tiếng súng của địch và ngay lập tức chém đúng vào vị trí ngay trước mặt mình, là đã đủ siêu phàm lắm rồi.
"Giờ làm thử đi. Cứ vung chém một loại vũ khí bất kì nào đó trong lúc dựng khiên là được"
"...... V-vâng"
"Tuy khá khó học nhưng với vẻ ngoài hào nhoáng nên nó thường được đón nhận rất nồng nhiệt trong các bữa tiệc.”
"T-tiệc sao ......"
Bằng cách này, tôi đã có thể làm sâu sắc thêm mối quan hệ của mình với Gorsky-san, kẻ địch đã giết chết Salsa.
Ngược lại, đối với anh ấy, tôi cũng có thể bị coi là kẻ thù đã giết chết một đồng chí quan trọng.
Tuy nhiên, trừ khi chúng ta quên đi mối hận thù đó, một thế giới hòa bình sẽ không bao giờ đến.
"Coi nào, phải khép tay lại nhiều hơn. Vì cơ thể cô bé xíu, nên thử làm động tác chém như này đi"
Vậy nên, tôi cũng quyết định nuốt chửng cảm xúc của mình.
Át chủ bài của Sabbat, người đã bắt đầu uống rượu Vock từ khi nào không hay, đang dạy tôi một trò biểu diễn hoa mĩ giúp bản thân sống sót trên chiến trường.
Nhân tiện, tôi đã nói chuyện với những người lính Sabbat khác trong ngôi làng này, và có vẻ như Gorsky-san là người duy nhất trong quân đội Sabbat coi việc <chém đạn> này như là một tiết mục biểu diễn trong bữa tiệc.
"Phải nhanh hơn! Sai rồi, nhát chém phải vuông góc mới mặt đất”
Vì đặt mục tiêu kiếm sống bằng nghề nghệ nhân trong tương lai, vì vậy tôi quyết tâm phải học được cách cắt đạn, ..... nhưng không có dấu hiệu cho thấy sự tiến triển nào cả.
Vì phải vung đòn chém với tốc độ tương đương với viên đạn, vậy nên với sức mạnh thể chất hiện tại, việc thực hiện nó gần như là bất khả thi.
Mà nói sao thì, làm được điều đó hẳn chỉ có những tồn tại như tiểu đội trưởng Garback thôi.