Giết chết những người giàu có không phải là tội ác.
Bởi hắn ta là một kẻ xấu, sống xa hoa bằng cách mút mật ngọt mà không phải làm việc gì.
Như một sự đền bù, luật pháp mới của Sabbat là trưng thu tài sản của những cá nhân đó và chia đều cho tất cả mọi người.
Lúc này bọn cướp tấn công chúng tôi đã lên tiếng như vậy.
Chiếc vòng cổ mà Gomuji đã hết lòng mua như lời cảm ơn dành cho chị Kusha, người luôn ủng hộ gia đình, rốt cục lại là thứ khiến cho bọn cướp tức giận.
Theo lời của những người chứng kiến, có vẻ như chị Kusha trong khi chưa kịp chống cự, đã bị đè xuống đất và bị cắt đầu bằng con dao quân đội.
Chính tiếng hét vang vọng khắp ngôi làng ban đầu chính là của chị ấy.
“……”
Không khí trong làng ngày hôm đó không giống bất cứ điều gì tôi từng trải qua trước đây.
Thông thường, trên khắp các con phố làng sẽ có thể ngửi thấy mùi bánh thơm, món hầm thoang thoảng, hòa lẫn với mùi cỏ cây và mùi đất.
Vào thời điểm này đáng ra sẽ phải náo nhiệt với tiếng trẻ con nô đùa, tiếng các bà nội trợ trò chuyện và tiếng cây cối đung đưa xào xạc mới đúng.
Tôi rất yêu cái bầu không khí bình dị và ấm áp đó của ngôi làng Othello này.
Nhưng lúc này đây, khắp nơi đều là mùi thuốc súng nồng nặc, cùng với khung cảnh máu bắn tung tóe trên tường ngôi các nhà và những mảnh thịt nằm bất động nằm khắp nơi.
Âm thanh duy nhất nghe thấy được là tiếng gầm giận dữ hoặc tiếng súng của bọn cướp, thỉnh thoảng còn có cả tiếng kêu cứu hay la hét trong tuyệt vọng nữa.
“U, urkk”
Tôi gần như không thể kìm được cảm giác buồn nôn.
Cánh cổng địa ngục lại có thể mở dễ dàng đến thế sao ?
Con người có thể thẳng tay phá huỷ hoà bình mà không chút do dự như vậy sao ?
“…… urk, Gomuji !”
Xác của chị Kusha nhìn thờ thẫn vào tôi với đôi mắt không còn ánh sáng.
Như thể hiểu được mong muốn của chị ấy, tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở và tiến đến cửa sau ngôi nhà, nơi phát ra tiếng súng.
Có thể Gomuji cũng đã bị bắn, bây giờ không thể cứ đứng đây hoảng loạn được.
Ít nhất, anh ta và nhóc Sedol vẫn có thể được cứu.
“……”
Khi chuẩn bị nhìn qua bức tường, tôi bỗng nghe thấy giọng nói của một vài người đàn ông.
Tuy nhiên, tiêng khóc của Sedol lại to đến mức tôi không thể nghe rõ họ đang nói gì.
Vậy nên thay vì lắng nghe thì tôi chỉ cẩn thận chú ý về sự hiện diện của địch thôi.
“Có nhiều tiếng bước chân di chuyển trong phòng khách ……”
Anh Alan đã dạy tôi rất nhiều lần về tầm quan trọng của việc lắng nghe tiếng bước chân.
Ngay cả khi không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dấu hiệu và xác định vị trí của chúng.
“Dựa theo tiếng, là có 2 tên à”
Sedol đang khóc gần phòng khách và trong căn phòng đó, tôi cảm nhận được 2 kẻ địch đang di chuyển.
Có thể có những kẻ khác đang ẩn nấp nữa, nhưng hiện tại đó là tất cả những gì tôi biết.
“……”
Mới lúc trước, một tiếng súng lớn đã vang lên. Vậy có nghĩa, kẻ địch chắc hẳn được trang bị súng.
Mặt khác thì tôi lại không có vũ khí, cùng lắm chỉ có thể dùng dao mổ để ném thôi.
Tuy nhiên, tôi thì chưa bao giờ thử việc đó nên không tự tin vào độ chính xác lắm.
…… giờ mà bất cẩn xông vào, số lượng xác chết sẽ chỉ đơn giản là tăng thêm một.
Ngay cả khi bất ngờ xử được một tên đi chăng nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay bị tên còn lại chĩa súng vào.
Phải làm sao để cứu được 2 người bên trong đây ……
——— đi đường vòng. Nếu không có vũ khí thì đi cướp.
——— giết chết 1 tên địch trước, bằng cách ném 1 vật cùn vào đầu hắn từ phía sau.
——— dự đoán hướng di chuyển của địch, rồi bắt lẻ từng tên một khi chúng tách ra.
…… Vào lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy giống như mình đã nghe được lời khuyên của ai đó.
Nhìn xung quanh, đúng thật là có vật có thể ném đi.
Đó là một cục đất nén chặt với kích cỡ vừa tay.
Đây chắc hẳn là những cục bánh bao bùn đã được phơi khô giòn mà Sedol đã tạo ra.
“……”
Tôi cầm lấy cục đất trong tay, rồi lén lút nhìn qua cửa sổ để xem xét tình hình.
…… Bên trong, có một người đàn ông đang chuẩn bị bước ra và đi về phía nhà kho.
Có vẻ như, một người đảm nhiệm việc vận chuyển tài sản và đồ đạc trong nhà chính ra ngoài, còn người kia thì đi lục lọi nhà kho.
Vậy có nghĩa, hiện nay trong nhà chỉ có 1 kẻ địch.
“…… a ?”
Quyết định như thế, tôi mở cánh cửa sau và lao thẳng vào trong.
Những cục bùn có kích cỡ quả bóng chày cầm trên tay khá nặng,
“Là ai, kẻ nào đang ——— ?”
“Eii”
Khi người đàn ông quay người lại lại, tôi dùng hết sức ném quả bóng vào một bên đầu hắn ta.
“Gaaa ……”
Mặc dù chỉ là một cục đất sét nén chặt, nhưng việc được tôi ném đi bằng toàn bộ sức mạnh, thứ đã được rèn luyện ở mức độ nào đó, là hoàn toàn không thể xem nhẹ.
Cú ném khiến bên phải mặt của tên cướp biến dạng, máu bắn phun ra từ tai và mũi, hắn ta bất tỉnh ngay lập tức.
“Tou-chan !”
“Sedol tiếp tục trốn ở đâu đó đi”
Tôi nhặt khẩu súng trường mà người đàn ông đang cầm lên và ngay lập tức nhắm về phía lối vào.
“Chuyện gì vậy !?”
“……”
Ngay sau đó, một gã đàn ông khác đã xông vào nhà,
“Ai, mày ———“
“<khiên> !!”
Khoảng khắc nhìn thấy nhau, cả hai gần như nổ súng cùng một lúc.
“Đa ……”
Tuy nhiên tôi đã triển khai <khiên> kịp lúc.
Viên đạn mặc dù có xuyên qua, nhưng quỹ đạo đã bị lệch đi đáng kể và chỉ trúng vào bắp chân.
Bị bất ngờ, khuôn mặt tôi lập tức biến dạng vì đau đớn.
Mặt khác,
“——— a”
Phía kẻ địch thì đã bị một viên đạn găm thẳng vào sống mũi, não văng tung toé và chết ngay tức khắc.
Thật may vì mình đã được huấn luyện kĩ năng đấu súng 1 chọi 1 như thế.
Nếu vừa rồi không triển khai <khiên> kịp thời, nhiều khả năng tôi đã trúng đạn vào bụng dưới và bị thương nặng.
“Vết thương này khá nhẹ nên để sau cũng được. Gomuji, Gomuji anh ổn chứ”
“…… ở, đây ……”
Trong khi ôm cái chân đau nhức của mình, tôi cố gắng tìm kiếm Gomuji.
Anh ta đang nằm dưới gầm bàn, tuy liên tục nôn ra máu nhưng vẫn còn sống.
"Gomuji, thật may anh vẫn còn sống. Bây giờ em sẽ kiểm tra vết thương ngay"
"Không, senpai. Em hãy chữa trị chân mình trước đi đã"
"Chân em không phải vết thương chí mạng nên ổn thôi. Ngược lại thì Gomuji đang bị thương rất nặng đó"
"Chuyện đó, anh biết chứ"
Tôi vội vã đến chỗ Gomuji, nội tâm quay cuồng vì mức độ nghiêm trọng của vết thương.
Anh ấy dường như đã bị bắn vào bụng và đang nằm ngửa bất động.
Dựa vào lượng máu chảy ra, đây chắc chắn là một vết thương chí mạng rồi. Vì mất đi lượng lớn máu và một số cơ quan, cơ thể anh ấy đang trên bờ vực cái chết.
Câu hỏi đặt ra là, dù cho phẫu thuật ngay bây giờ thì có kịp hay không.
"Này, giờ vẫn kịp để chữa trị cho anh à ?"
"Ừm, chỉ cần anh giữ vững tinh thần và chịu đựng, em chắc chắn sẽ có thể được điều trị kịp thời.”
"Không phải thế. Ý anh muốn nói là tiếng súng vừa rồi chẳng phải sẽ kéo những tên cướp khác đến đây kiểm tra tình hình sao"
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị bắt đầu chữa trị cho Gomuji.
Với khuôn mặt tái nhợt, anh ta nắm chặt lấy tay tôi, ngăn cản việc chữa trị.
"Mang Sedol chạy đi, senpai"
...... Một cách bình tĩnh, tôi hỏi <trực giác> của mình.
Hy vọng rằng nếu bắt đầu điều trị cho Gomuji ở đây, chúng tôi sẽ không bị phát hiện cho đến khi mọi việc hoàn tất.
——— Nhiều cơ quan nội tạng bị vỡ. Cho dù có cố gắng đến mức nào, thì thời gian phẫu thuật sẽ phải mất ít nhất một giờ đồng hồ.
——— Chưa kể, có vẻ như khả năng tử vong do mất máu trong quá trình phẫu thuật là rất cao, tỉ lệ thành công chỉ khoảng dưới 30%.
——— Và xác suất bọn cướp không đến đây kiểm tra trong quá trình phẫu thuật …… gần như là 0%.
…… Việc cứu sống Gomuji, trong hình hình hiện tại là không thể.
“…… Gomuji, em nhất định sẽ cứu anh”
“Đừng làm bộ mặt đó chứ, người bây giờ cần được cứu, là ở kia kìa”
Gomuji mỉm cười và dùng chút sức lực cuối cùng của mình để vẫy tay chào Sedol.
Thấy vậy, cậu bé đang trong tình trạng khóc nức nở, chậm rãi bước về phía cha mình.
“Sedol à”
“…… Papa ?”
“Cha sắp không qua khỏi rồi. Sau này con nhớ phải nghe lời mẹ Kusha và senpai đó nha”
Gomuji mỉm cười ân cần và vuốt ve khuôn mặt đứa con trai yêu quý của mình.
“Sedol, trong cuộc sống của con kể từ bây giờ, hãy sáng suốt lựa chọn người mà mình có thể tin tưởng. Tuyệt đối không được phản bội lại lòng tin của những người có ơn với con …… Ngoài ra thì nếu muốn lừa kẻ khác, phải làm cho thật triệt để vào”
“…… ?”
“Nếu không hiểu cũng không sao, khi nào lớn lên hãy nhớ lại những lời đó. Phải rồi, trước hết thì đừng bao giờ phản bội senpai này. Cô ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ con”
“Tou-chan ư ?”
“Đúng vậy”
Khi Gomuji vuốt ve má con trai mình bằng bàn tay đẫm máu của mình, anh nhìn về phía tôi lần cuối,
“Kusha và Sedol giao lại cho senpai hết đấy. Nhất định sẽ ổn cả thôi, vì em là người rất tuyệt vời mà”
“…… Gomuji”
Rồi nói như vậy.
——— nhưng chị Kusha đã.
“Hiểu rồi. Bây giờ em sẽ đưa hai người bọn họ rời khỏi đây”
“Ừm. Có senpai ở đây thì yên tâm rồi”
“Dù có phải đánh đổi cả mạng sống này, em nhất định cũng sẽ bảo vệ gia đình anh, Gomuji”
Tôi nắm lấy bàn tay yếu ớt của Gomuji và nói như vậy.
…… Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói như thế.
“…… hãy nói lại với Kusha rằng …… xin lỗi vì anh đã là một ông chồng thảm hại cho đến phút cuối”
Với những giọt nước mắt pha lẫn máu, cuối cùng anh ấy quay sang Sedol và nói,
“Aa chết tiệt thật. Cứ nghĩ cuối cùng đã tìm được chốn yên bình rồi mà”
.
——— Nhận thức nguy hiểm. Có dấu hiệu cho thấy kẻ địch sẽ đến đây trong vòng vài phút nữa.
——— có nguy cơ rất cao Sedol sẽ bị cuốn vào trận đấu súng này.
——— phải nhanh chóng rút lui.
Sedol-kun bé nhỏ đang lắc lư cơ thể đã bất động của Gomuji.
“Papa, papaa !!”
Cậu bé liên tục lắc lư cơ thể bố mình, la hét ầm ĩ và khóc nức nở.
Tôi chắc chắn rằng những tên cướp đang đến gần đây cũng có thể nghe thấy âm thanh đó.
——— cứ để thằng bé khóc đi, hiện tại cần ưu tiên chữa trị cho chân mình trước.
——— thay vì để cho đau buồn tích tụ, khóc thật to ra sẽ tốt hơn nhiều.
——— nếu Sedol cứ khóc và hết lớn “papa” như thế, sẽ có thể đánh lừa quân địch xung quanh rằng người bị bắn chỉ là một ông bố nào đó của gia đình này.
…… phần lý trí bình tĩnh trong tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo vả tàn nhẫn như vậy.
Để mặc cho Sedol khóc như thế, tôi quay sang tập trung chữa trị chân của mình.
Nhờ bộ dụng cụ phẫu thuật mà Gomuji tặng cho, việc điều trị đã hoàn tất chỉ trong vòng một phút.
“…… ngoan nào, Sedol. Chúng ta phải đi thôi”
“Tou-chan, nhưng papa, papa thì sao !”
“Papa của em chỉ là đang nghỉ trưa chút thôi. Cả Sedol nữa, em cũng nghỉ ngơi chút đi nhé”
Nếu thằng bé tiếp tục khóc trong khi bỏ chạy, cả hai sẽ bị phát hiện và giết chết.
Hiện giờ phải dỗ nín, trong khi bế em ấy đến một nơi an toàn đã.
“Papa, không tỉnh dậy ?”
“Nhất định lát nữa sẽ tỉnh lại thôi”
“Thật không ?”
“Ừm, tất nhiên”
Tôi nói như vậy trong khi ôm Sedol trong vòng tay, với cảm giác như lồng ngực mình sắp nổ tung.
Tuy nhiên, vẫn phải gắng gượng nở một nụ cười thật tự nhiên trước ánh mắt đầy nghi hoặc đó.
“Mama của em nhất định cũng đã chạy đi trước rồi. Chúng ta nhanh đi thôi”
“……”
Tôi ôm Sedol với đôi mắt khóc sưng tất lên bằng tất cả sức lực của mình.
Rồi tiếp tục nói ra những lời lừa dối tàn nhẫn và xấu xa như vậy.