Đây là lần thứ hai tôi giết chết người khác.
Thông thường, có lẽ tôi đã choáng váng một lúc, cảm thấy ân hận vì đã bỏ mặc đến chết ai đó.
Tuy nhiên lúc này đây, bản thân lại vô cùng bình tĩnh, nắm lấy tay Sedol và chạy về phía lối ra vào.
Điều này không chắc là tốt hay xấu, nhưng tôi thường có xu hướng rỏ ra rất lạnh lùng khi ở trong những tình huống nguy cấp như thế này.
Nhớ rằng ngay cả khi Rakya thiệt mạng trong trận chiến, tôi vẫn giữ được bình tĩnh trong suốt cuộc rút lui.
Dường như chỉ khi tính mạng gặp nguy hiểm, tôi mới có thể gạt cảm xúc sang một bên và hành động.
Thực ra, những người lính có tính cách như vậy không phải là hiếm.
Cả anh Alan và Rodley-kun cũng rất thân thiện và ồn ào lúc bình thường, nhưng trong trận chiến, họ là kiểu người luôn giữ được một cái đầu lạnh.
Điều này có thể là do những người mất bình tĩnh thường sẽ rất nhanh chết trên chiến trường, và còn sót lại chỉ toàn là những người như vậy.
Nhắc mới nhớ, trong <thế giới game> kiếp trước, tôi đã thường được bảo rằng điểm thu hút chính của mình là khả năng vẫn giữ bình tĩnh ngay cả khi rơi vào tình thế khó khăn.
“…… Tou-chan”
“Sẽ ổn cả thôi, Sedol”
Ngay cả lúc này đây, không hiểu sao tôi lại đang vô cùng bình tĩnh, như thể có một nút công tắc nào đó vừa được bật lên vậy.
Tất cả những gì tôi đang nghĩ đến là trốn thoát khỏi làng một cách an toàn, trong khi đặt mạng sống của Sedol lên hàng đầu.
“Từ giờ trở đi, tuyệt đối không được phát ra tiếng động gì nghe chưa. Hãy yên lặng một lúc”
“Unn ……”
Khi nhìn xung quanh, có 4 tên địch đang dần dần tiếp cận ngôi nhà này từ phía Tây.
Mục đích không cần nói cũng biết, là đến kiểm tra tiếng súng vừa nãy.
Cứ tiếp tục thế này thì bị phát hiện mất.
“Hãy bám chặt vào”
“Un”
Tôi kẹp khẩu súng trường lấy được từ tên cướp vào nách và bế Sedol lên.
Khẩu súng đã được nạp đạn sẵn rồi, vậy nên tất cả những gì cần làm là bóp cò.
“Ê, nãy tao nghe thấy vài tiếng súng, không biết là có chuyện gì”
Tôi từ đây có thể nghe được tiếng của một gã đàn ông ở bên ngoài.
Nếu cố chấp chui vào tình huống 4 chọi 1 thì chỉ có kết cục biến thành tổ ong thôi.
Ngoài ra, tôi nhớ nghe đâu đó rằng súng trường Sabbat có thể chứa tới 5 viên đạn, nhưng điều đó không có nghĩa là nó luôn được nạp đầy.
Vậy nên tốt nhất nên tránh những cuộc chiến vô nghĩa.
“Này, tao vào đây”
Tôi trốn thoát qua cửa sau của ngôi nhà trong khi tay trái ôm Sedol-kun.
Tiếp theo, chỉ cần bằng cách nào đó chạy hết tốc lực ra khỏi làng mà không bị ai phát hiện là được.
“…… Geh, này, nó bị giết rồi”
“Cảnh giác đi, có thể địch vẫn đang ẩn nấp xung quanh”
Trong khi ôm chặt Sedol, tôi đi dọc theo bức tường bên ngoài của ngôi nhà để xem chuyện gì đang xảy ra ở cổng chính nhà.
Quả nhiên, có những tên cướp khác đang tuần tra ở đó.
Giờ nếu chạy thẳng ra thì bị phát hiện là cái chắc.
Trong trường hợp đó, không đời nào người đang bế một cậu bé như tôi lại có thể chiến thắng trong một cuộc rượt đuổi được.
“Tìm xung quanh nhà đi. Thấy bất kì ai là giết ngay”
Trong khi đó, cổng phụ phía sau ngôi nhà thì bị khoá lại bằng cánh cửa sắt rỉ sét.
Tôi tuy có thể mở khoá thủ công từ bên trong, nhưng điều này sẽ tạo ra âm thanh lớn nên hãy không sử dụng nếu có thể.
…… hay là canh thời điểm xung quanh không có người rồi trèo qua cổng sau ?
Nếu muốn làm như vậy, trước tiên cần phải dụ dẫn bọn chúng đi chỗ khác thì mới có cơ hội ……
“Hihin”
“Aa”
Đột nhiên tôi chợt nhớ đến chuồng ngựa trong ngôi nhà này.
Trong đó có một con ngựa mà Gomuji thường hay dùng để đi bán rong.
“……”
Tuy thực sự rất khó khăn, nhưng Gomuji đã bằng cách nào đó nhập lậu được con ngựa này về Sabbat. Lý do là bởi ngựa ở đất nước này là một tài sản đắt đỏ.
“Xin hãy cho ta mượn sức mạnh của mi, ngựa ơi”
Thật không may, tôi không có kỹ năng cưỡi ngựa nên không thể cưỡi nó.
Chưa kể, với chiều cao của bản thân thì tự mình cưỡi ngựa gần như là không thể.
Mặc dù trên phim rất ngầu, nhưng thực tế thì sẽ không dễ để trốn thoát trên lưng ngựa.
Tuy nhiên, nếu thả cho ngựa chạy loạn thì ít ra vẫn có thể thu hút sự chú ý của lũ cướp.
“Rồi, chạy mạnh giỏi nha”
Ngay khi mở cửa, con ngựa liền xông ra và bỏ chạy rất nhanh.
Có vẻ như tiếng súng đã khiến nó rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Con ngựa phát ra tiếng vó lớn, chạy ra khỏi cổng và lao về phía ngoài làng.
“N-ngựa kìa !”
“Đừng bắn ! Nhanh bắt nó lại !”
Khác với khí hậu ấm áp của Austin, chăn nuôi gia súc mới là hoạt động chính của một quốc gia lạnh lẽo như Sabbat.
Ngựa ở đất nước này rất hiếm và có giá trị, nên thông thường người ta sẽ tránh để mất chúng nhiều nhất có thể.
“Chết tiệt thật. Rốt cục là ai ———“
Tốt. Nhân cơ hội này phải nhanh chóng thoát khỏi đây ……
“Aa !! Tou-chan đừng đi mà !!”
“……”
“Papa sẽ gặp rắc rối mất !”
Sedol, người đang im lặng từ nãy giờ, đột nhiên lên tiếng khi con ngựa cực kì quan trọng của ngôi nhà được thả ra.
“Ê, có 2 đứa nhóc vừa lẻn ra ngoài kìa”
“Chúng còn cầm súng ! Giết đi !”
Đáp lại tiếng nói đó, một nhóm nhỏ đàn ông liền tụ tập xung quanh.
Vậy là đáng ra mình nên truyền đạt về chi tiết kế hoạch này cho cậu bé trước à.
.
.
“<khiên> !”
Không lâu sau đó, cả 4 người đàn ông lao ra khỏi nhà và chĩa súng nã đạn vào người tôi.
Vì đã có sự chuẩn bị nên <khiên> đã được triển khai kịp thời, may mắn là không có viên đạn nào sượt qua cả.
Khả năng ngắm bắn tệ thật đấy.
“Nhanh đuổi theo đừng để chúng thoát. Không biết được chúng sẽ làm gì với khẩu súng đó đâu”
Trong tuyệt vọng, tôi mở tung cổng sau tạo ra một tiếng động lớn rồi bỏ chạy.
Bốn gã đàn ông kia cũng lập tức đuổi theo tôi đang cõng Sedol trên lưng.
Không ổn rồi, tốc độ bên kia nhanh hơn. Nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt kịp mất.
“Tou-chan, xin lỗi vì đã lên tiếng nhé”
“Không sao đâu, lần sau hãy cẩn thận hơn là được”
Sedol bám chặt vào lưng tôi, khóc lên vì sợ hãi.
Cùng lúc đó, bản thân cảm nhận được phía sau có kẻ đang chĩa súng sẵn sàng bắn về phía này.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục, khả năng viên đạn sẽ trúng vào thằng bé mất.
“……”
Ở đâu, có chỗ nào phù hợp để bắn trả không ? Một nơi giống như chiến hào để có thể ẩn nấp và chiến đấu với kẻ địch.
“Sedol, chúng ta sẽ chuẩn bị nhảy xuống. Hãy bám chặt vào”
“Âng”
Tuy sẽ hơi bốc mùi, nhưng tốt nhất vẫn nên nhảy xuống và chạy loanh quanh trong đường cống, sử dụng nó như một cái rãnh để chống trả.
Tại ngôi làng này, khắp các tuyến đường đều được lắp đặt những kênh thoát nước có độ sâu khoảng 1m.
Đó về cơ bản là đường thoát nước thải. Tuy có hơi nhỏ, nhưng khá phù hợp với chiều cao của tôi.
“Kết thúc rồi, lũ nhóc !!”
“Uu”
Tuy nhiên, kẻ địch sẽ không để chúng tôi trốn thoát dễ dàng như vậy.
Một người đàn ông to béo đột nhiên đi ra từ góc khuất tại hướng tôi đang chạy đến.
Tệ thật, bị ép góc rồi. Phát bắn đầu tiên sẽ không thể tránh được mất.
Ngay lập tức, tôi lách người qua một bên để tránh vết thương chí mạng, đồng thời quay người sang bắn trả để phản đòn ———
“Nào, ngoan ngoãn đi”
“Eh ?”
*Đoàng* một tiếng súng vang vọng khắp con phố.
Kết quả, chỉ có khẩu súng trường của tôi là bốc khói, còn người đàn ông to béo thì ngơ ngác nhìn xuống vị trí bị bắn rồi gục xuống.
“Aa, Fred bị bắn chết rồi !”
“Con nhãi đó !!”
Tại sao tên đó lại có ý bắt chuyện thay bắn tôi ?
Tuy cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng tạm thời hãy cứ mặc kệ nó đã.
Cho đến nay tôi đã sử dụng 3 viên đạn. Số lượng phát bắn còn lại tối đa là 2.
Tôi vốn dự định di chuyển ra xa một chút để nhặt khẩu súng của gã đàn ông béo phì vừa ngã xuống kia, nhưng kẻ địch đang tiếp cận rồi nên có lẽ không kịp.
Không có thời gian để đi đường vòng nữa. Nếu làm vậy, có khả năng sẽ bị bọn chúng đuổi kịp trước khi nhảy được xuống cống mất.
——— xác nhận lại tình hình.
<Dấu hiệu kẻ địch duy nhất mà tôi hiện có thể cảm nhận được là 3 tên từ phía sau.>
<Điểm đến tiếp theo là hệ thống cống thoát nước bên kia đường>
<Tuy nhiên, nhiều khả năng sẽ bị bao vây ngay khi lộ diện, vậy nên phải làm gì đó câu thêm chút thời gian>
“…… chết tiệt, con nhóc đó lại bắn nữa !!”
“Nấp đi !”
Ngay lập tức tôi chuyển sang chạy lùi, quay lại và bắn một phát súng cảnh cáo vào bọn cướp.
Do chưa từng được luyện tập nên phát bắn đó hụt, nhưng không sao cả. Mục đích chỉ là khiến kẻ địch phải ẩn nấp dù chỉ trong chốc lát để câu thêm chút thời gian và trốn thoát thôi.
Đạn dược lúc này rất quý giá, nhưng còn đỡ hơn là để bị bao vây nên đành chịu vậy.
“Tou-chan, sợ quá !”
“Chị sẽ thơm má em sau ! Hiện tại hãy cố gắng chút nhé”
Nhận thấy phát bắn cảnh cáo, quân địch nhanh chóng núp sau một ngôi nhà kế bên bắn trả.
Tương ứng với hành động đó, tôi triển khai <khiên> để bảo vệ bản thân và tiếp tục chạy với cậu bé Sedol trên lưng.
…… rõ ràng, bọn chúng không phải lính mà chỉ là đám nghiệp dư nên khả năng ngắm bắn rất tệ.
Những viên đạn từ nãy giờ thậm chí chưa trúng <khiên> của tôi lần nào.
Cứ tiếp tục thế này, việc nhảy xuống đường cống sẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Xui cho mày rồi, con nhóc !”
“——— aa”
Không bỏ lỡ sự chần chừ của kẻ địch, tôi chạy hết sức về đường cống thoát nước.
Một khi có thể nhảy vào trong đó, tôi sẽ có thể tận dụng những kiến thức và kinh nghiệm của mình trong chiến tranh hào.
Tuy vẫn có nguy cơ bị trúng đạn, nhưng nếu chạy lòng vòng trong cống thì kiểu gì cũng sẽ ra đến được ngoài làng thôi.
Kịch bản trong mơ là như vậy.
“Chết đi !!”
Đột nhiên, có một tên địch không biết đã ẩn nấp sẵn ở trong đường cống từ bao giờ, đứng dậy và chĩa thẳng súng vào tôi.
Đó là một người đàn ông trung niên gầy gò với khuôn mặt lạ lẫm.
Hắn ta ẩn nấp đến phút cuối cùng, và ngay khi ló đầu ra khỏi cống liền lập tức ngắm và bắn vào tôi không do dự.
...... Không phải nghiệp dư, kia là hành động của một binh lính được đào tạo.
"—— <khiên> !"
Trước khi kịp suy nghĩ, cơ thể tôi đã tự chuyển động theo phản xạ.
Như bài học của Zafqua-san trong khoá huấn luyện, tôi nhanh chóng triển khai <khiên> và cúi thấp người xuống ngay khi nhận thấy bị súng chĩa vào.
Tuy nhiên, đó là một nước đi khá tệ.
Khả năng ngắm bắn của địch tốt đến mức, ngay cả khi bị chặn lại bởi khiên, đạn cũng sẽ không bị trượt đi.
Viên đạn trúng vào vị trí giữa của khiên sẽ tiếp tục bay thẳng.
Khoảnh khắc bị hắn ta chĩa súng vào, lẽ ra tôi nên nhảy sang một bên né mới đúng.
"......"
"Tou-cha——"
Cùng với một tiếng *cách*, tấm <khiên> của tôi vỡ tan ngay lập tức.
Viên đạn không hề lệch đi đâu cả và lao thẳng vào trán tôi.
Tên lính kia hẳn từ đầu đã nhận ra tôi sẽ chạy về phía đường cống thoát nước.
Sau đó tận dụng điểm mù và di chuyển đến vị trí đó để phục kích.
Thật là một cái chết vô lý. Tuy nhiên, đây hoàn toàn là sai lầm của tôi do đã không thể lường được tình huống này.
Làm thế nào để có thể giết chết kẻ địch theo những cách vô lý và không tưởng nhất, chính là cái hay của trò chơi đó ——
"...... chết"
.
Hồi tưởng trước khi chết.
Trong lúc cảm nhận về thời gian trôi chậm lại và thế giới dần trở nên tối đen như mực.
"...... Chết, đi"
Tay phải của tôi bất ngờ nắm lấy thứ gì đó.
Đó là một ống sắt đen.
Ống trụ sắt tuy lạnh lẽo nhưng vì là món quà của Gomuji nên nó mang lại một cảm giác ấm áp.
"...... Vẫn chưa thể, chết được !!"
Có thể nói là tôi đã hoàn toàn mất tự chủ.
Do suy nghĩ phải bảo vệ Sedol bằng mọi giá, trong vô thức tôi nhớ và thực hiện lại kĩ thuật tiệc tùng được chỉ dạy cho khi trước.
——— Với ống sắt nắm chặt trong tay, tôi chém thẳng về phía trước mặt.
Mạng sống được Gomuji cất công nhặt về, không thể bị tàn lụi một cách vô ích như vậy được.
Dù có phải hi sinh tính mạng này, tôi nhất định cũng phải để cho Sedol trốn thoát.
Vì thằng bé, chính là người được gửi gắm bởi chính ân nhân của mình mà.
.
——— Một âm thanh chói tai vang lên khắp đầu tôi.
Đồng thời, một cơn đau âm ỉ chạy dọc lên theo cánh tay phải đang giơ lên.
Tiếng ồn đinh tai khiến màng nhĩ tôi tê tại, cùng với mùi thuốc súng xộc thẳng vào mũi.
Sau đó, tôi nghe thấy Sedol khóc lớn ở sau lưng, và âm thanh của ai đó thốt lên đầy kinh ngạc từ phía trước.
"Đùa à, chém ———"
"Aaaaaa"
Cố gắng nghiêng người về phía trước, tôi giữ cho chân mình trên mặt đất và lao nhanh xuống dưới cống.
Lần tiếp theo chắc chắn tôi sẽ không thể cản phá, vậy nên không thể để hắn ta bắn phát thứ 2 được.
"C-con nhóc ......"
"Đừng có, chĩa súng về thằng bé !!"
Động tác kéo chốt nạp đạn của người đàn ông diễn ra nhanh và nhịp nhàng như được lập trình sẵn.
Không thể sai được, chắc chắn là cựu quân nhân rồi.
Tin vào điều này, tôi liền ném chiếc ống kim loại về phía trước, một âm thanh *lách cách* vang lên.
"...... chế— !?"
Hắn ta lập tức hoảng sợ, nhảy ra khỏi vị trí và nằm úp mặt xuống đất.
Đúng vậy. Nếu hắn ta có kinh nghiệm trong chiến tranh hào thì nhất định sẽ có nỗi sợ như thế.
Là một người lính, không thể nào có chuyện không phản ứng với một khối kim loại ném về phía mình được.
“Chỉ là một cục sắt thôi sao ———“
“Ờ, đúng thế !”
Chỉ cần đánh lạc hướng 1 giây thôi là đủ.
Rồi trong khi lao xuống cống, hãy nhắm vào kẻ địch đang cố gắng ngồi dậy.
“…… thật may vì không phải lựu đạn nhỉ ?”
Bắn nhau ở cự ly gần.
Thông thường, một quân y như tôi thì nằm mơ cũng không thể đánh thắng một người lính bộ binh chuyên nghiệp được, nhưng ……
“K-khoan ……”
Súng Sabbat yêu cầu người sử dụng phải kéo chốt nạp đạn sau mỗi phát bắn.
Và người đàn ông kia vừa rồi đã nhảy nằm xuống đất trước khi kịp kéo chốt nên giờ hoàn toàn không thể bắn trả.
——— đoàng, một âm thanh khô khốc.
Trong đường cống, một tiếng súng vang lên và tôi bắn thẳng vào ngực người đàn ông.
“Con nhóc đó, hẳn cũng đã hết đạn đến nơi rồi !”
“Sợ cái đếch gì, tiến lên !!”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét ở phía sau vang lên. Vậy là có kẻ cẩn thận đếm số lượng đạn bắn ra luôn à.
Tuy nhiên, dù có hết đạn đi chăng nữa, giờ chỉ cần cướp lấy từ gã đàn ông vừa giết là được nên chẳng sao cả.
“…… aa, u”
“——— tsk, <khiên> !”
Đó là những gì tôi nghĩ ngay khi nhìn vào tên lính vừa giết.
Tuy nhiên, có vẻ như tôi vẫn đang đánh giá thấp cựu quân nhân rồi.
Người đàn ông đó đã chuẩn bị sẵn cho cái chết của mình ……
“Urrryaaaa !!?”
“Tiếng nổ !?”
Bằng toàn bộ sức lực còn lại, hắn ta rút chốt của quả lựu đạn và đập mạnh xuống đất.
Nếu việc thi triển <khiên> chậm một khoảnh khắc thôi, chắc chắn cả 2 chúng tôi sẽ mất mạng.
“Tony vừa tự bạo rồi à, chết tiệt thật !”
“Nhất định phải giết con nhãi đó !”
…… tình huống này, không ổn rồi.
Khẩu súng đó nhiều khả năng sẽ không thể còn lành lặn được. Vậy là tôi đã mất đi phương tiện tấn công.
“Sedol, em ổn chứ !?”
“Cắn phải lưỡi mất rồi !”
Sedol đang khóc trong vòng tay tôi, có vẻ như không có vết thương nào nghiêm trọng cả.
Nhưng bản thân tôi thì không được như thế. Có lẽ do trúng mảnh vỡ từ vụ nổ vừa nãy nên một bên cẳng chân đã bị gãy và máu đang liên tiếp chảy ra.
Trừ khi được trị liệu thì sẽ không thể chạy tiếp được.
Tên vừa nãy trước khi chết đã nghĩ ít nhất phải kéo theo luôn kẻ địch, tức là tôi đi cùng.
Quân nhân phiền phức thật đấy.
“Kia rồi, con nhóc đó ———“
Tuy nhiên để trốn thoát, tôi vẫn chống tay vào tường và cố gắng đứng dậy.
Nếu chỉ là tránh khỏi điểm ngắm bắn của bọn chúng thì khả năng vẫn có thể.
Dù bản thân có bị bắn cũng không sao, nhưng ít nhất Sedol ……
.
.
“Nhanh trị thương cho mình đi, con lợn Aus”
Ngay khi tôi đang chuẩn bị tinh thần thì một tiếng súng bất ngờ vang lên phía trên đầu.
Ngay sau đó, đám cướp nôn ra máu và ngã xuống đất rên rỉ.
“Tiếp theo là đến lượt ai đây ?”
“Chết tiệt, vẫn còn kẻ khác nữa !”
Khi ngẩng mặt lên, có một người đàn ông chột mắt đang đứng bên cạnh đường cống, lườm tôi với khuôn mặt đáng sợ.
Lũ cướp nhanh chóng hốt hoảng và tìm chỗ trốn.
Có vẻ như ai đó vừa đến ứng cứu rồi.
“…… anh là”
Cái <ai đó> kia là người với khuôn mặt tôi nhớ khá rõ.
Người đàn ông cao lớn lực lưỡng với con mắt phải bị chột.
Đúng vậy, chính là một trong những người lúc trước đã vây đánh tôi và Sedol.
“I-irigol-san …… cảm ơn rất nhiều”
“Ờ”
Sau khi cảm ơn anh ta, tôi cố gắng lết đôi chân của mình đến nhặt cái ống sắt vừa ném đi khi nãy, đó là bộ dụng cụ phẫu thuật rất có ý nghĩa mà Gomuji đã tặng cho.
Với thứ này, việc điều trị tối thiểu sẽ ……
“A”
“Thứ đó, có vẻ không còn dùng được nữa đâu. Vứt đi”
Thật không may, ống sắt đã bị trúng đạn và bị méo mó khá nghiêm trọng.
Con dao mổ bên trong cũng vỡ và cây kim cũng bị gãy thành từng mảnh.
…… hoàn toàn thành đồ bỏ luôn rồi.
“Thật là. Đây, dùng tạm con dao quân đội này đi”
“C-cảm ơn”
“Chữa trị nhanh lên, xong ta có điều muốn nói”
——— aa, quả nhiên senpai phù hợp cầm dụng cụ y tế hơn là vũ khí.
Giọng nói của ai đó thoáng xuất hiện trong tâm trí tôi rồi biến mất.
Sau khi nhận được con dao quân đội từ Irigol, tôi cắt bên trái quần của mình để lộ ra vùng bị thương.
Với kĩ năng điêu luyện, tôi cắt vào phần dưới cẳng chân để rút máu ứ đọng ra, sau đó dùng ma pháp hồi phục để cầm máu.
Cuối cùng, thay vì băng, thì dùng vải quấn quanh đùi là hoàn tất.
“Xong rồi à”
“…… vâng”
“Di chuyển thôi. Cô hãy tập trung bảo vệ thằng bé”
Tôi ném bộ dụng cụ phẫu thuật khẩn cấp Gomuji tặng cho xuống cống.
Sau đó dùng sợi dây vốn ban đầu đeo ống sắt để cố định Sedol, mang theo con dao quân đội và nhanh chóng chạy theo cựu binh sĩ Irigol.