Lúc đó, số lượng những tên cướp đến tấn công làng Othello có tổng cộng 50 tên.
Danh tính của chúng, không đâu xa, chính là những nông dân nghèo sống tại những ngôi làng lân cận.
Họ cũng là nạn nhân của nạn cướp bóc, khi mất tất cả và bị dồn vào đường cùng, đã tình cờ bắt gặp được tư tưởng của Remi.
“Aaa. Thật là một tư tưởng tuyệt vời”
“Chúng ta cũng tham gia vào hội đi”
Trong khi đang lo toan không biết ngày mai ăn gì, đột nhiên gặp được một tư tưởng cho phép hợp pháp hoá việc cướp bóc, tất nhiên họ sẽ tham gia rồi.
Suy nghĩ chung của mọi người sẽ kiểu như là, dù gì bọn này cũng là những người bị bóc lột, thế cướp lại những gì thuộc về mình thì có gì sai.
Kết quả, họ lên kế hoạch đi cướp bóc những ngôi làng xung quanh, thu gom tài sản và dùng nó như một món quà để gia nhập vào <hội giai cấp công nhân>
Tuy nhiên, dù họ có gom góp được bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ được nhóm người Remi tiếp đón.
Lý do là bởi cơ sở ủng hộ <hội giai cấp công nhân> là dân chúng, và cam kết sẽ đem lại hoà bình.
Nếu chấp nhận bọn cướp chuyên cướp bóc, Remi sẽ mất đi sự ủng hộ của người dân.
Vậy nên một khi đám người đó dám xuất hiện trước mặt Remi, thông thường sẽ bị xử tử ngay lập tức.
.
.
Một dân làng sau khi bị bọn cướp tấn công, chấp nhận khuất phục, và số phận cũng trở thành cướp.
Có thể nói họ cũng là nạn nhân của thời kỳ hỗn loạn này.
Trong thời kỳ này, những tên trộm cướp như thế xuất hiện khắp nơi với số lượng lớn.
Điều này là do chính phủ đã mất quá nhiều quyền lực nên quân đội, vốn có vai trò ngăn chặn nạn cướp bóc, đã không còn hoạt động hiệu quả.
Một trong những dấu hiệu rõ ràng nhất của điều này là sự tồn tại của thị trường chợ đen.
Trên thực tế vào thời điểm đó, súng trường Sabbat có thể được mua với giá khá rẻ trên thị trường chợ đen.
Nguyên nhân là do sau cuộc quyết chiến phía Bắc, nhiều người đào ngũ đã đánh cắp vũ khí từ nhà kho và bán chúng để lấy tiền sinh sống.
Với tình hình diễn ra khắp nơi như vậy, tình trạng dư về nguồn cung vũ khí đã diễn ra tạm thời.
Tất nhiên, những kẻ đào ngũ có hành vi vô đạo đức như thế sẽ không bao giờ có thể quay trở lại quân đội.
Kết quả, họ lọt vào tầm mắt của những toán cướp mọc lên khắp nơi và trở thành lính đánh thuê của chúng.
Vì lý do này, trong một số những tên cướp tấn công làng Othello, còn có cả quân nhân nữa.
“Thật là một lũ thảm hại. Chính vì bảo vệ người dân nên binh sĩ mới tồn tại, vậy mà giờ đây”
“Đồng quan điểm”
Không phải là tôi không có chút thông cảm nào với bọn cướp.
Nếu bị bắt phải lựa chọn giữa <chết tại xỏ xỉnh nào đó> hay <trở thành kẻ cướp>, chắc hẳn sẽ rất ít người dám lựa chọn cái chết.
Và còn càng hơn thế nữa, khi vấn đề được đặt ra là <vì tổ quốc>
“Những kẻ cầm súng chạy tung lung, sử dụng cho mục đích ích kỉ của bản thân đúng là thật thảm hại”
“Houu, lợn Aus mà cũng nói được như thế à”
Tuy nhiên, dù có là vậy, việc làm của bọn chúng là hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Chúng đã tấn công ngôi làng này, cướp đi sinh mạng.
Nếu là vậy, dù có bị giết ngược lại cũng là tự làm tự chịu thôi.
“Không biết à ? Binh lính Austin đều là những người chính trực và cao thượng đó”
“Đùa không vui đâu, im lặng dùm đi”
Có vẻ như anh chàng Irigol này cũng đã dùng tiền nghỉ hưu của mình để mua một khẩu súng trường từ chợ đen.
Tuy nhiên, không phải là anh ta có ưu đồ ác ý, mà chỉ là không thể ngủ ngon nếu không có súng bên cạnh mà thôi.
Cựu binh sĩ quả thật là những kẻ rất đáng thương.
“Nếu thực sự là thế, gần như quân đội nào cũng trong sạch và vô tội cả”
.
Chúng tôi di chuyển dọc theo đường cống một lúc và tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài.
“……”
Dù đã cố gắng ẩn nấp rất kĩ, nhưng có vẻ như kẻ địch đã biết rõ về vị trí chúng tôi đang ở rồi.
Tuy nhiên, đến nay chưa thấy có dấu hiệu bất kì ai tiến về phía này cả.
Có vẻ như chúng tạm thời chỉ muốn quan sát tình hình từ xa thôi.
“Địch không di chuyển à”
“Có vẻ vậy”
Hẳn chúng đang vô cùng cảnh giác.
Thay vì bẩn cẩn lao lên rồi bị giết chết, sẽ an toàn hơn nếu theo dõi từ một khoảng cách an toàn.
“Irigol-san, tại sao lại cứu tôi”
“…… Chị gái ta bị bắn rồi, ta muốn nhờ cô giúp”
“Sao chứ !!”
Trong khi ẩn nấp dưới đường cống, tôi đã được nghe kể về sự tình của Irigol.
…… tôi với anh ta thì chẳng thân thiết gì, ngược lại thậm chí còn có mối quan hệ khá tệ là đằng khác.
Vậy nên ban đầu tôi hoàn toàn không thể hiểu được lý do anh ta mạo hiểm mạng sống để cứu mình là gì …….
Nhưng hóa ra là muốn tôi giúp cứu chữa cho một người thân gia đình.
“Nếu đồng ý giúp, ta hứa sẽ hộ tống 2 người rời khỏi đây. Thấy sao ?”
“Tôi thì không có lý do gì từ chối cứu chữa cho người khác cà”
“Vậy à”
Nghe kể, chị gái Irigol là một cô gái trẻ chưa lập gia đình, suýt bị tấn công bởi những tên cướp mù quáng vì dục vọng.
Nhưng cô ấy đã chống trả quyết liệt và kết quả là bị bắn.
“Ngay khi chị ấy bị súng chĩa vào, ta đã ngay lập tức lao tới nhưng không kịp. Tuy đã có thể tận dụng sơ hở để tiêu diệt bọn cướp nhưng ……”
“…… tình trạng cô ấy thế nào ?”
“Sắc mặt xanh xao và hơi thở yếu ớt …… Nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ chết. Đó là lý do tại sao ta cấp tốc chạy ra khỏi nhà để tìm y sĩ đến”
“Ra là vậy”
Việc Irigol đến cứu tôi thì lạ thật, nhưng hoá ra là do có sự tình như vậy.
Vì chị gái của mình nên anh ta mới cất công cứu mạng một người Austin đáng căm hận.
“Đầu tiên hãy qua nhà điều trị cho chị gái ta trước đã, ta sẽ dẫn đường cho”
“Hiểu rồi”
“Đừng có làm loạn rồi chết đấy”
Irigol đảo một bên mắt và nhìn xung quanh.
Sedol khóc từ nãy giờ có vẻ đã khá mệt rồi, sau khi được tôi ôm vỗ về thì đã yên lặng hơn được một chút.
“Bên đây”
“Vâng”
Irigor dùng tay ra hiệu rồi dẫn tôi và Sedol đi theo.
Nhà anh ta có vẻ ở phía Tây, nhưng chẳng phải hướng đó là ……
“Đừng thò đầu ra khỏi đường cống, chúng ta sẽ chạy băng qua ở dưới này”
…… Kẻ địch đang quan sát nhất cử nhất động của chúng tôi từ trên cao.
Irigor có vẻ đang muốn đột phá xuyên qua làn đạn của chúng.
“Tuy không nhìn thấy bất kì ai cả, nhưng nhiều khả năng chúng vẫn đang ẩn nấp sau các ngôi nhà nên vẫn phải cẩn thận”
“Không, Irigol-san. Một trong những tên cướp đã vào nhà từ trước và vẫn chưa ra ngoài. Có vẻ như hắn đang theo dõi chúng ta qua cửa sổ tầng hai”
“…… sao cơ ?”
Khi nghe báo cáo của tôi, anh ta khựng lại một chút.
Lẽ nào là do bị mất con mắt trái nên không thể nhìn thấy sao ?
Chứ tôi thì trong khi đang tự chữa lành vết thương, vẫn có thể để mắt đến xung quanh để và nắm được chuyển động của lũ cướp.
“Có 1 tên trong căn nhà hướng 11 giờ. Phía chính diện thì có 2 tên từ nãy vẫn đang cảnh giác chúng ta. Nếu di chuyển theo hướng đó, dự kiến sẽ bị cả 3 tên này ngăn cản”
“…… ngôi nhà hướng 11 giờ. Thật đó hả, từ đây cô thấy được luôn ?”
“Tuy phải đi vòng một chút. Nhưng nếu từ đây di chuyển về phía Nam thì sẽ có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn chúng. Anh nghĩ sao ?”
“Hiểu rồi. Làm như vậy đi”
Irigol có vẻ hơi khó chịu nhưng vẫn chấp nhận lời đề nghị của tôi.
…… có vẻ anh ta không thích việc bị một người Austin nắm trong tay quyền chủ đạo cho lắm.
“…… con mắt này không còn tầm nhìn như trước nữa. Nếu cô nhận ra điều gì hãy báo cáo cho ta biết”
“Hiểu rồi. Tôi trước đây từng được đào tạo trinh sát rồi nên cứ tên tâm”
Chỉ còn một bên mắt khiến tầm nhìn hẹp đi đáng kể.
Điều này không chỉ tạo ra một điểm gọi là điểm mù, mà còn khiến người đó mất đi cảm nhận về khoảng cách.
Nếu là lúc trước, Irigol chắc hẳn sẽ thừa có đủ khả năng để tìm kiếm kẻ địch, nhưng trong tình trạng mắt như vậy thì sẽ hơi khó.
“Hả ? Cô, chẳng phải là lính quân y sao ?”
“Ừm, đúng rồi đó. Chỉ là, tôi là quân y thuộc đơn vị tiến công nên nó thế”
Khi nghe nói tôi là lính trinh sát, anh ta tỏ ra rất kỳ lạ.
Nói chính xác hơn thì cũng không phải là lính trinh sát, mà là một quân y được huấn luyện để sử dụng cho trinh sát luôn thì đúng hơn.
“Ở chiến tuyến phía Tây, tôi luôn phải di chuyển qua các chiến hào trong run sợ. Nếu chỉ mất tập trung xung quanh một chút thôi sẽ mất mạng, vì vậy tôi có học khoá đào tạo về trinh sát nữa”
“…… đẩy một lính quân y vào đơn vị tiến công ư ? Thật chẳng hiểu nổi bọn Aus nghĩ cái gì nữa”
Ờ, ngay cả tôi đây cũng không hiểu nữa là.
“Lúc nãy thấy hình như cô có dùng <khiên>. Vốn nghĩ nhìn nhầm nhưng hoá ra là thật”
“Lão chỉ huy của tôi lúc đó bảo nó là thứ cực kì cần thiết nếu muốn trụ vững ở tiền tuyến”
“…… đúng là cần thiết thật”
Irigol nghe tôi nói vậy thì suy nghĩ một lúc.
Sau đó,
“Được rồi, cô đi trước đi. Ta sẽ hỗ trợ từ phía sau”
“…… nhưng tôi đang phải cõng Sedol”
“Nếu vậy thì chọn đường cho an toàn vào. Ta có công việc bắn súng nên không thể cõng con nít được”
Liền bắt tôi đứng mũi chịu sào.
.
Trên thực tế, đó là đội hình chính xác.
Anh ta là một người lính tiến công đã được huấn luyện, sử dụng súng giỏi và rất thành thạo trong chiến đấu tay đôi.
Tuy nhiên, kể từ khi mất đi một bên mắt, độ nhạy bén của việc trinh sát đã giảm sút đáng kể.
Mặc dù anh ta vẫn vượt trội hơn tôi rất nhiều về khả năng chiến đấu trực tiếp nhưng có lẽ sẽ không thể đảm nhận tốt được nhiều nhiệm vụ khác.
Mặt khác, tuy sức chiến đấu của tôi kém nhưng ít nhất cũng có thể thực hiện công việc trinh sát và phòng thủ.
Mà thực ra, trên chiến trường, thông thường người lính có <Khiên> sẽ đi trước.
Vậy nên sẽ hiệu quả hơn nhiều nếu tự mình phụ trách việc trinh sát, trong khi giao việc tấn công và trấn áp các khu vực có địch cho anh ta.
“Trình độ sử dụng <khiên> của tôi cũng không được cao cho lắm đâu, vậy nên đừng kì vọng quá”
“Ờ, ngay từ đầu ta cũng đã không kì vọng rồi. Như thế sẽ làm phần lớn binh lính bớt bị áp lực”
Nói chung là như thế, tôi đã bàn về lộ trình di chuyển của mình với Irigol.
Nếu cứ tiếp tục di chuyển dọc theo cống nước thải khoảng 300m thì có thể đến được nhà anh ta.
Tuy nhiên, tôi dự định sẽ điều chỉnh lộ trình tuỳ thuộc vào khả năng tìm kiếm kẻ địch của mình.
“Tou-chan ……”
“…… Sedol ?”
Trọng trách thật quá lớn.
Nếu như lơ là bỏ sót mất kẻ địch, có thể thằng bé sẽ bị giết chết.
……
“Bây giờ chúng ta hãy di chuyển theo con đường phía Nam. Sedol, em hãy yên lặng thêm một chút nữa nhé”
“Ư, ừm”
“Sẽ ổn thôi, hãy tin vào chị”
Khi nhận ra điều này, tôi cảm thấy chân mình lạnh toát.
Nếu bản thân là người duy nhất phải chết vì mắc sai lầm thì tôi đã không lo lắng đến thế.
“……”
Nhưng hiện nay có một cậu bé 4 tuổi đang bám vào lưng mình, run rẩy vì sợ hãi.
Đó là đứa con trai duy nhất của ân nhân cứu mạng, đồng thời cũng là biểu tượng cho sự hoà bình mà tôi đã được trải nghiệm vài tháng qua.
…… liệu có thể cho phép những kẻ cướp bóc kia nó hoải mái làm những gì chúng muốn, và cướp đi mạng sống một đứa trẻ như vậy hay không ?
——— nhiệm vụ trốn thoát cho một nhóm 3 người, trong đó một thành viên chỉ là đứa trẻ hoàn toàn không thể giúp ích gì cả.
Chưa kể đây không phải trò chơi, mà là một trận chiến thực sự, nơi bạn sẽ chết nếu bị bắn trúng, hoặc sẽ mất đi khả năng chiến đấu khi vướng vào một vụ nổ.
Tuy nhiên, việc tôi cần làm vẫn không thay đổi.
“…… hahaaa”
“Hả ?”
Hiện giờ, tôi trong tay không có viên đạn nào cả. Tuy nhiên, vấn đề đó thì chỉ cần nhặt đâu đó là được.
May mắn thay, dường như có rải rác rất nhiều súng trên chiến trường này.
“Irigol, có 2 tên cướp bước ra từ ngôi nhà phía Nam. Một tên cầm một chai rượu sake, trong khi tên còn lại đeo một cái túi da”
“Ờ, xác nhận, ta cũng thấy rồi”
Aa, thật là những tên cướp ngu ngốc. Chúng vừa trở lại sau công cuộc cướp bóc chăng.
Tôi đoán là thế, vì hắn ta đang đi đứng một cách nghênh ngang không chút phòng bị, trong khi tay ôm một bình rượu sake như kia mà.
“Tiến lên khoảng 10m nữa là bọn nó sẽ đi ngang qua bên cạnh chúng ta”
“……”
“Ngay khi chúng vừa đi qua và để lộ lưng với, hãy bắn chết 1 tên. Tôi sẽ cố gắng lao vào khống chế tên còn lại, xin hãy yểm trợ”
“Này, không cần làm công việc nguy hiểm như thế đâu. Hãy cứ tiếp tục trốn cho đến khi ———“
Irigol có vẻ hơi bối rối, nhưng tôi đã dùng tay ngăn anh ta lại và lặng lẽ cúi xuống cống.
Ngay cả khi cố gắng ẩn nấp và đến được nhà Irigol, mọi chuyện sẽ chấm dứt nếu chúng bao vây và đốt luôn ngôi nhà.
Vậy nên nếu muốn vượt qua tình huống này, nhất định cần có vũ khí.
“Thử nghĩ việc gì sẽ xảy ra tiếp theo sau khi điều trị cho chị gái anh, súng là cần thiết. Cho dù chúng ta có cố thủ trong nhà chăng nữa, hẳn chúng sẽ đốt nó thôi”
“Nhưng với cơ thể nhỏ xíu của cô thì tấn công kẻ địch là quá liều lĩnh”
“Vậy anh có thể giao lại khẩu súng cho tôi được không, còn anh hãy lao vào áp chế kẻ địch. Nếu anh thực sự tin tưởng tôi thì đó là cách tốt nhất”
“……”
“Tôi đã từng trải qua khoá đào tạo bắn súng rồi. Nếu ở cự ly gần như này nhất định không hụt được đâu”
“Arkkk, thôi được rồi”
Sau khi nhìn thấy thái độ bướng bỉnh của tôi, Irigol nhíu mày.
Rồi một cách miễn cưỡng, anh ta đưa khẩu súng của mình ra, như thể muốn ném nó xuống đất vậy.
“Hiểu rồi, ta lao vào cho. Nhưng tuyệt đối đừng có hụt”
“Ừm”
“Giờ lại làm ra vẻ một cô bé ngoan à, con nhãi chết tiệt”
Kiểm tra số đạn còn lại, chỉ còn lại …… 2 viên. Như vậy là quá đủ rồi.
Tôi sẽ bắn và giết một tên, trong khi đó Irigol sẽ lao vào siết cổ tên còn lại.
Nói chung thì 2 phát là quá đủ.
“Sau khi bắn chúng ta phải lập tức di chuyển, vì kẻ địch kiểu gì cũng sẽ tập hợp lại”
“Tất nhiên”
Những hành động tiếp theo của địch có thể dễ dàng dự đoán được.
Nếu chúng ta, những người đang ẩn nấp trong cống bắt đầu tấn công một cách bất ngờ, chắc chắn bọn cướp sẽ tập hợp lại phản công.
“Sau khi khai hoả, chuyển động của địch ……”
Quả nhiên chúng sẽ không dại gì mà tiếp cận từ đường lớn đâu nhỉ.
Rất có thể chúng sẽ tiếp cận bằng cách sử dụng những con hẻm nhỏ có nhiều chỗ che chắn.
Trong trường hợp đó, tốt nhất là cướp súng, rồi di chuyển và phục kích chúng ngay tại con hẻm phía sau.
“Sau khi giết 2 tên cướp kia, chúng ta sẽ ra khỏi cống và trốn vào con hẻm ở hướng 2 giờ. Phục kích và tiêu diệt kẻ địch ở đó, sau đó chạy thẳng đến nhà anh”
“…… hả ? Hẻm gì cơ ?”
“Kẻ địch sẽ đi ra từ đó”
Aa, có vẻ hôm nay mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.
Tầm nhìn của tôi được mở rộng đến một cách đáng sợ, khiến tôi có thể đọc rõ toàn bộ chuyển động của địch như thể trong tầm tay vậy.
Ngay cả ở kiếp trước, trong 1 năm cũng chỉ có vài ngày tôi cảm thấy đầu óc mình minh mẫn đến lạ lùng như thế này.
“Cô nói gì vậy ? Lẽ nào đọc được chuyển động của địch à ?”
“Không, chỉ là có cảm giác vậy thôi”
“Thật hả trời”
Khi đang ở trong trạng thái này, tôi gần như có thể khiến tình hình xoay chuyển theo mọi hướng mà mình muốn.
Trong số những người bạn FPS của tôi, người ta thường nói rằng tôi đã bước vào thần vực (zone).
…… mà, thực ra cũng không phải mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.
Không, ngược lại ———
“…… vậy là hôm nay à”
“Hả ?”
Từ trước đến nay, tôi thỉnh thoảng vẫn có những dịp phải đánh đổi.
Rằng tự nhiên sẽ có một ngày nào đó, mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi đến lạ thường.
Lý do thì không hiểu lắm ———
“À phải rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, thằng bé Sedol nhờ anh đó”
“…… ?”
Chỉ duy nhất trong những <ngày tốt> này, tôi luôn phải gánh chịu thất bại xui xẻo.
Ngay khi đang trên đà chiến thắng, kết nối mạng bị gián đoạn và tôi bị loại; một lỗi game chưa từng xuất hiện trước đây xảy ra và nhân vật của tôi chết ngay lập tức; hoặc là cha mẹ đột ngột đổ bệnh khiến tôi không thể tham dự giải đấu.
Vào sau những lần tôi bước vào zone ở kiếp trước, tai hoạ đều ập đến không có ngoại lệ, như thể là một lời cảnh báo từ chúa, bảo rằng <đừng có tự mãn>.
Nói cách khác, đối với tôi thì đây là một trạng thái <thức tỉnh> không phải vui vẻ gì cho lắm.
“5 giây nữa giao chiến. Nhờ cậy vào anh đó”
“Ờ”
Một cảm giác tồi tệ không thể diễn tả được ập đến, nhưng tôi mặc kệ và nhắm vào kẻ địch không chút phòng bị theo như kế hoạch.
Tay không chút rung động, nhờ đó việc ngắm bắn dễ dàng hơn so với trước đây rất nhiều.
Không thể sai được, đây chính là zone.
…… Nếu có thể, hi vọng rằng xui xẻo sẽ chỉ ập đến sau khi thành công đưa Sedol ra ngoài thì tốt quá.