Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 05: Cuộc cách mạng Sabbat - Chương 81

Người đàn ông tóc vàng to lớn bước về phía tôi với ánh mắt căng cực.

Không chỉ vậy, ngay cả người lính đã tấn công tôi trước đó cũng phải nao núng trước áp lực đó

"Lính Austin như cô đang làm gì ở đây ?"

"Tôi đang trông con cho gia đình đã cưu mang và chăm sóc mình"

"...... hmm"

Tôi đã trả lời câu hỏi của anh ta một cách thành thật.

Mà dù có nói dối đi chăng nữa, cảm giác như tất cả đều sẽ bị nhìn thấu vậy

"Nhớ cho kĩ. Ta không thích bị gọi bằng cái tên đó"

Ace của Sabbat, với bộ mặt nghiêm nghị như một bức tượng nhân sư, áp sát túm lấy mặt tôi rồi nói thế.

"Tên ta là Gorsky, chỉ huy của lực lượng tấn công đặc biệt Gold Blast"

Cảm giác thật khiếp sợ khi nhìn thấy tận mắt ở khoảng cách gần thế này.

Gorsky, Ace của lực lượng tấn công Sabbat.

Anh ta được cho là một Ace đã đột phá qua rất nhiều chiến hào ở chiến tuyến phía Đông (nơi mà Austin gọi là chiến tuyến phía Tây).

Tuy nhiên, trước khi cuộc tấn công của Sylph bắt đầu, anh đã bị mất cánh tay trái và buộc phải rút lui về thủ đô.

Từ đó trở đi, vì hy vọng sớm được trở lại tiền tuyến anh đã chăm chỉ tập luyện phục hồi chức năng để có thể chiến đấu chỉ bằng cánh tay phải.

Tuy nhiên, vì trận chiến quyết phía Bắc kết thúc và được thông báo rằng sẽ không có cơ hội chiến đấu ở tiền tuyến nữa, anh đã lựa chọn giải nghệ.

Sau đó, mặc dù được quân đội mời quay trở lại để đảm nhận vị trí quan chức chỉ huy, nhưng anh vẫn quyết định trở về quê hương và kiếm sống từ niềm đam chưng cất rượu sake của mình.

"...... xin lỗi, Gorsky-san. Tôi thực sự xin lỗi vì sự thô lỗ của mình."

"Ờ"

Khoảnh khắc nhìn thấy hình dáng anh ấy, tôi đã lập tức cảm thấy nổi da gà.

Tôi trực tiếp nhận thức được rằng đây là đối thủ mà bản thân sẽ không bao giờ có thể đánh bại được.

Nếu xúc phạm người này, chắc chắn sẽ bị giết.

"Cô gái lính Austin kia. Ta hỏi lại lần nữa, tại sao lại ở đây"

“…... Tôi đã chạy trốn để sống sót.”

"Thật là một kẻ không biết xấu hổ"

Tôi trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể, cố gắng không chọc tức anh ta.

Tuy không biết tại sao anh ta lại đột nhiên can thiệp vào, nhưng tôi phải tìm cách nào đó để Sedol không bị liên lụy.

Trong trường hợp tệ nhất, phải đảm bảo được mình là người duy nhất bị giết.

"Cô đã từ bỏ quân đội, bỏ rơi đồng đội và sống sót một mình ư. Thật thảm hại"

"...... Tôi không có gì để nói"

"Nếu vậy thì đơn giản rồi"

Gorsky từ từ giơ nắm tay phải lên, chỉ riêng kích thước của nắm đấm đó thôi đã to bằng cả khuôn mặt tôi rồi.

Nếu phải nhận trực tiếp một đòn toàn lực từ anh ta, chắc chắc mặt mình sẽ bị nghiền nát chỉ sau 1 đòn.

"Nhưng đó là tội lỗi của tôi. Đứa trẻ này không có làm gì hết. Vậy nên làm ơn ......"

Tôi quyết định nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần, giấu Sedol ra sau lưng và cầu xin anh ấy.

Dù có bị đánh đến chết đi chăng nữa, tôi nhất định vẫn phải bảo vệ được cậu bé đang run rẩy khóc lóc này bằng mọi giá.

"Vậy 3 người kia. Bọn bây thuộc về đơn vị nào ?"

"Tên tôi là Irigol, từng thuộc về đại đội Krolya, một đơn vị bộ binh xung kích. Ngài Gorsky đây thì nghe danh đã lâu"

"Ờ. Nói vậy là giờ nghỉ hưu rồi à ?"

"Vâng, tôi đã mất đi con mắt trái này"

Tuy nhiên, với nắm tay phải giơ lên như thế, người đàn ông lại quay sang đối mặt với 3 người kia.

"Nếu binh lính Sabbat giết lính Aus trên chiến trường, thì đó là điều dễ hiểu."

"Gorsky-san ?"

"Nhưng ở một ngôi làng yên bình, đừng có giết một cô gái không phải là kẻ thù chứ. Tự cảm thấy xấu hổ đi, thằng ngốc !"

Nói xong, anh ta hét lớn và đấm vào người đàn ông trước mặt.

"Cậu là Irigol đúng không. Nói ta nghe, cậu là một con quỷ giết người, hay là một người lính Sabbat kiêu hãnh"

"N-nhưng mà. Nó cũng là cựu quân nhân ......"

"Nhìn vậy mà vẫn không hiểu à, kia là một quân y đó ! Cô ấy đã sử dụng ma pháp hồi phục từ nãy giờ rồi chằng phải sao ! Vậy mà cái tên đại ngốc này lại đang định làm gì thế, giết chết một y sĩ quý giá ở cái vùng nông thôn hẻo lánh này !!"

Thật là một áp lực mạnh mẽ.

Giống như tiểu đội trưởng Garback, trong tiếng hét lớn của anh ta có một thứ áp lực gì đó rất khó tả.

"Ta cũng cực kỳ ghét bọn Aus. Đã chẳng thể nhớ nổi bao nhiêu lần ta cảm thấy buồn nôn về những gì chúng làm rồi"

"V-vậy thì"

"Tuy nhiên, nếu như giết người vì tư thù cá nhân, sẽ chỉ là một con quỷ khát máu thôi"

Lúc đầu, Gorsky hét lên rất gay gắt, nhưng dần dần giọng anh trở nên bình tĩnh hơn với 3 người kia,

"Điều đó sẽ khiến các chú không khác gì lũ Aus đáng khinh cả"

"......"

“Giết người ở một nơi thậm chí không phải là chiến trường là điều không thể chấp nhận được. Ta hi vọng các chú có thể tạm quên đi cảm giác đó để có thể hòa nhập với ngôi làng này.”

Và tiếp tục thuyết giáo.

"Hãy nhận ra điều đó và cố gắng hoà nhập khi còn có thể. Dù sao, chúng ta thực sự rất may mắn khi sống sót và trở về quê hương của như thế này"

.

.

.

"Gorsky-san, cảm ơn anh rất nhiều"

“Ta không có làm thế vì cô đâu, mà là để cứu rỗi 3 người đồng đội đó, và vì đất nước này nữa”

Sau sự thuyết phục của Gorsky, 3 người lính kia đã giải tán đứng sang một bên.

Sau đó, anh khom người cúi xuống Sedol và nói "Thay mặt đồng đội mình, ta xin lỗi vì đã hành xử thô lỗ” và đưa cho cậu bé một chiếc kẹo sô cô la như lời xin lỗi.

"Nói cho cô nghe. Ta ghét bọn Aus đến mức chỉ nói chuyện thế này thôi đã thấy buồn nôn rồi"

"Vâng"

"Tuy nhiên, giờ cô cũng chỉ là nạn nhân của mớ hỗn loạn này. Vì thế, ta muốn nói lời xin lỗi”

Rồi tiếp theo anh ấy cũng hướng về phía tôi rồi cúi khuôn mặt đầy sẹo của mình xuống đất và xin lỗi.

“Xin lỗi vì sự thô lỗ mấy đứa đồng đội của ta”

Nhìn thái độ chân thành đó khiến tôi cảm thấy khó tả.

Trong tâm trí của mình, tôi luôn có ấn tượng rằng những người lính Sabbat là <một lũ quỷ độc ác>

Chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ được họ tạ lỗi một cách nghiêm túc như vậy cả.

“…… Xin hãy ngẩng đầu lên, Gorsky-san. Chính tôi mới là người được cứu”

“Từ chối, chỉ có cúi đầu như này mới có thể bày tỏ được sự chân thành của mình”

Tuy nhiên, nếu nghĩ kĩ về nó thì chuyện này là đương nhiên thôi.

Dù là quân đội Sabbat hay Austin, tất cả đều chỉ là những nhóm người.

“Những người lính Sabbat kiêu hãnh là những người công minh, vị tha và trung thực. Nếu đồng đội làm sai điều gì thì cấp trên có nhiệm vụ phải nắn chỉnh lại”

Nếu trong số binh lính Sabbat có người tàn độc và bạo lực, thì cũng có những người khác chính trực và kiêu hãnh.

Có vẻ như không thể cứ gộp tất cả họ làm một vì vì đều là binh lính Sabbat được.

“Cô gái, nay bao nhiêu tuổi rồi ?”

“Sắp sửa bước sang 16”

“Vậy à. Trong trường hợp đó, ta đoán đây là cách tốt nhất để xin lỗi”

Những binh lính Sabbat có mối thù hận rất mãnh liệt với Austin.

Tất nhiên, ngay cả tôi cũng không muốn quá trở nên thân thiết với những người đã giết hại anh Alan và Rodley-kun.

Mặc dù vậy, Gorsky, người từng được gọi là Ace trên chiến trường, vẫn cúi đầu xin lỗi.

Anh ta đúng là rất có khí chất. Mặc dù là binh lính Sabbat, nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể tôn trọng người đàn ông này.

Ngay khi bản thân nghĩ về điều đó.

“Đây, rượu Vock”

“……”

“Uống đi”

Tôi được đưa cho một chai rượu nhỏ có nồng độ nặng.

Trên đó ghi rất rõ ràng từ <rượu> bằng ngôn ngữ Sabbat.

"Ano, Gorsky-san, tôi, vẫn chưa có đủ tuổi"

"Cả 3 chú nữa, ta sẽ chia bớt rượu cho. Qua đây uống đi"

"...... chuyện đó"

Khi tôi đang khẽ co giật má trước diễn biến bất ngờ, Gorsky đột nhiên gọi 3 người đã tấn công tôi trước đó và đưa rượu cho họ.

...... Mà tại sao lại là rượu?

"Khi binh lính cãi nhau ở Sabbat, người ta thường sẽ uống rượu Vock và dành cả đêm để nói chuyện tâm sự. Từ đó sẽ lại làm lành và thân thiết với nhau hơn"

"Sao chứ"

Ra là vậy, đó chắc chắn là một phương pháp hòa giải có vẻ hiệu quả.

Vấn đề duy nhất ở đây, là tôi vẫn còn nhỏ quá.

"Chuyện là, xét theo độ tuổi thì với tôi vẫn còn hơi sớm"

"Hả? Ở bên đây bọn ta có phong tục sẽ phải uống cạn một chai rượu Sake vào ngày sinh nhật thứ 12 của mình, bên Aus thì khác à ?"

...... Văn hóa đối với rượu khác nhau quá. Có vẻ như đất nước này có các quy định về uống rượu lỏng lẻo hơn rất nhiều.

"Nào, cứ uống thử xem. Đã 16 tuổi rồi thì không sao đâu"

"......"

"Dù có say thì ta nhất định cũng sẽ đưa cả cô và đứa nhóc kia về nhà an toàn, vậy nên yên tâm đi"

Sedol thì đang ăn sô-cô-la trong khi trốn sau lưng tôi.

Vì vết thương của cậu bé đã được chữa lành từ nãy rồi nên giờ đang rất thoả thích tận hưởng đồ ngọt.

"...... Nếu vậy, chỉ 1 chai thôi"

"Ờ. Irigol, cụng chai với cô ấy đi. Và hãy thề trước mặt ta rằng sau này chú sẽ không gây ra bất kỳ cuộc ẩu đả vô nghĩa nào nữa.''

"V-vâng, ngài Gorsky"

Rốt cục, tôi đã nhận lấy chai rượu đó.

Dân gian có câu, nhập gia tuỳ tục. Giờ đang ở Sabbat nên không thể làm trái với văn hoá nơi đây được.

Ngoài ra, nghĩ lại thì trước đây tôi vẫn thường phải phụ thuộc vào bí dược để làm việc.

Có vẻ như loại thuốc đó có chứa một lượng cồn đáng kể, nên giờ mà còn lăn tăn về vấn đề uống rượu nữa thì hơi quá muộn rồi.

“Vậy thì cụng chai”

“Vâng”

Tôi là người được biết đến là không bao giờ thay đổi sắc mặt kể cả sau khi uống bí dược.

Và trong khi các đồng nghiệp đang làm việc với tâm trạng lâng lâng thì bản thân vẫn có thể bình tĩnh tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ như thường lệ.

Vậy nên tôi đoán là mình có khả năng kháng rượu ở một mức độ nhất định.

“…… ủa ?”

“Sao vậy cô gái”

Vậy nên nếu chỉ 1 chai thôi thì chắc là ổn thôi …….

“Ohhh, uống cạn một hơi luôn à, không thể tin nổi, cô gái này”

“Thú vị thật”

“……”

.

.

.

“Touri-chan, em ổn chứ ?”

“Ủa ??”

Khi lấy lại ý thức, tôi chợt nhận ra mình đang nằm ngủ trên giường của gia đình Gomuji.

Trong cơn bối rối tôi đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức cảm thấy đầu mình đau như bị búa bổ.

“Đầu, đau quá”

“Phải rồi nhỉ. Chị sẽ đi lấy chút nước, em nằm đợi tí đi”

Toàn thân nặng quá, đầu cũng đau quá, chưa kể còn buồn nôn nữa.

Thật là bất cẩn. Tôi đã tự mãn nghĩ rằng với sức đề kháng của bản thân thì một chút rượu sẽ không phải vấn đề ……

Nhớ lại khoảnh khắc lúc mùi vị rượu lan toả trong miệng khi đó.

Loại rượu Vock mà ông chú Gorsky đưa cho lúc đó có vẻ còn mạnh hơn tôi tưởng.

“Chị đã nghe chuyện rồi. Bị đám binh sĩ khốn khiếp đó tấn công thì đúng là thảm hoạ thật. Thực sự cảm ơn em vì đã bảo về Sedol”

“Sedol, có ổn, không ?”

“Ừm, thật không ngờ lại có những kẻ dám làm điều độc ác đến thế …… Yên tâm đi, chị đã dạy cho những tên lính đó một bài học rồi”

Chị Kusha mang nước đến cho tôi và nói với giọng điệu rất tức giận.

Xét ở tình hình hiện tại, có vẻ như tôi đã say rượu và gục ngay tại bàn.

Sau đó, ông chú Gorsky hẳn đã mang tôi quay trở về nhà của Gomuji trong khi bản thân đang bất tỉnh.

…… thật là thảm hại.

“Nhưng nói gì thì việc đọ rượu người Sabbat là không ổn đâu. Không thể nào có chuyện một cô gái uống lần đầu như em lại có thể so được với mấy gã uống rượu thay nước đó được”

“Xin, lỗi. Do được mời nên em có hơi hứng lên quá”

“Mà, chị mừng là Touri-chan không sao. Nếu cơ thể chưa quen mà lại đi uống rượu mạnh, thậm chí có thể chết người đó”

Sau khi uống nước do chị Kusha mang đến, cuối cùng tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Tuyệt đối không được so rượu với người Sabbat. Ừm, nhớ rồi.

Cảm giác về rượu ở bên đây rất khác so với phía Austin.

“Nhưng chị cũng rất vui vì em cuối cùng cũng đã cởi mở hơn một chút”

“Cởi mở, hơn ??”

“Không nhớ gì à? Khi được gọi đến, chị thấy em đang khóc lóc nức nở trong khi tâm sự với mấy gã lính kia đó”

“…… eh”

Trong khi tự kiểm điểm bản thân, tôi tự thề rằng sẽ không bao giờ uống rượu ở đất nước này nữa.

Chị Kusha sau đí thì kể ra một câu chuyện mà tôi hoàn toàn không muốn nghe.

“Em đã, tâm sự với ai cơ ?”

“Khi đó, em vừa khóc vừa ngậm chai rượu trong miệng, trong khi giật tóc và râu của một ông chú to lớn tóc vàng đó”

“E, ehh ?”

“Rốt cục, em còn quát mắng và đòi thêm rượu, khiến cho anh ta rất khó xử”

“Ehhhhhhhhhhhhhhh !?”

Không hề có ý trêu chọc, chị Kusha kể ra câu chuyện như vậy.

Tôi thì hoàn toàn không có kí ức nào về chuyện đó cả.

Lẽ nào tôi sau khi uống rượu đã làm những chuyện như thế sao.

“E-em sau đó có làm chuyện gì khác nữa không ?”

“Em có lườm vào cả 3 gã đàn ông, rồi gầm gừ và cào cấu như một con mèo nữa đó”

“C-còn gì nữa không?”

“Để xem”

Sau khi hỏi kĩ ra, dù hiện giờ không cơ chút kí ức gì, nhưng có vẻ như tôi đã nổi cơn thịnh nộ khá căng.

Nghe kể thì bản thân đã khóc lóc nức nở và bắt đầu bày tỏ sự phẫn uất với 3 người cựu lính đó.

<Nếu Sabbat mà không từ chối đầu hàng thì hoà bình đã được lập lại rồi !>

<Tôi vẫn thường mơ về địa ngục trần gian mà mình đã nhìn thấy ở những ngôi làng dọc đường !>

<Muốn được gặp lại Rodley-kun cơ !>

Ba cựu quân nhân trong làng dường như không hề hay biết gì về sự tàn bạo của quân đội Sabbat và đã vô cùng bàng hoàng.

Đặc biệt, có vẻ như họ cảm thấy khó chấp nhận việc <từ chối đầu hàng vô điều kiện> và <thảm sát bừa bãi ở vùng nông thôn>, thậm chí lúc đầu còn không tin vào chuyện đó.

Tuy nhiên, sau khi nghe thêm lời khai từ chị Anita và những người khác cùng đào tẩu khỏi Austin, họ đành phải chấp nhận rằng đó là sự thật.

“Thật không thể hiểu nổi các ông lớn đã nghĩ gì”

Có vẻ quá sốc trước sự thật khó có thể chấp nhận đó, anh ta cứ ngồi đơ người ra, mặc cho tôi giật nhổ râu tóc.

Lý do hẳn là bởi những người này đã không tham gia vào cuộc xâm lược vào nội địa Austin, mà đã ở lại phía sau và bị đội quân dẫn dắt bởi Bern đánh bại.

Và Bern thì đã liên tiếp thực hiện những hoạt động kinh tởm như đốt phá các ngôi làng Sabbat và chơi đùa với xác chết để đánh lạc hướng.

Vì điều đó nên suy nghĩ Austin là ác quỷ, đã hình thành lên trong số họ.

Tuy nhiên, chính Sabbat là phe thực hiện các vụ thảm sát dân thường trước, và nếu họ chấp nhận đầu hàng ngay từ đầu thì chiến tranh đã kết thúc.

Trong cơn say, do không thể tự chủ nên tôi đã không do dự trút hết mọi oán hận.

<quê hương nơi tôi sinh ra đã không còn nữa>

<những đồng đội giống như gia đình cũng bị cướp mất>

<các người còn định cướp đi thứ gì của tôi nữa hả !!!!!!!>

Sau khi khóc lớn, tôi giật lấy chai rượu sake từ lần lượt 4 người Gorsky còn đang choáng váng, sau đó nốc cạn cả 4 chai và lăn ra bất tỉnh.

……. Mình đã làm cái gì vậy trời.

“Touri-chan có vẻ có chút vấn đề về rượu, nên tốt nhất là sau này đừng nên uống nữa”

“Vâng, chắc là vậy”

Sau khi uống hết 4 chai rượu mạnh đó thì bị bất tỉnh nhân sự cũng là điều dễ hiểu.

Ngay cả bây giờ đầu tôi vẫn đang ong ong, tai thì bị ù, và chắc là sẽ không thể cử động trong một thời gian.

Tuy nhiên, sau khi bình phục nhất định phải đi xin lỗi đám người Gorsky mới được.

“Uuu ……”

“Aa, em lại muốn nôn à. Nếu vậy hãy xả vào cống thoát nước ở bên ngoài đi”

“V-vâng”

……