“Ở đây đông người lắm. Đi theo tôi.”
Tachibana-san nói rồi đột ngột túm lấy tay tôi kéo đi.
Lẽ dĩ nhiên, một tên otaku gớm ghiếc như tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ được một cô gái đối xử như thế này. Nhưng tôi chẳng vui vẻ chút nào. Bởi tôi lờ mờ cảm nhận được rằng, Tachibana-san làm vậy là để gây ra một chuyện gì đó bất lợi cho tôi.
*
Tôi bị Tachibana-san lôi đến khu nhà học cũ, tách biệt hẳn với khu nhà chúng tôi vẫn thường lên lớp. Dừng chân trước một căn phòng, Tachibana-san lấy chiếc chìa khóa cất sẵn trong túi ra mở cửa.
Bên trong phòng được lót chiếu tatami, trông như một phòng khách kiểu Nhật. Một căn phòng đậm chất Nhật Bản mà câu lạc bộ trà đạo hay dùng. Trong phòng có một khoảng sàn đất, Tachibana-san cởi giày đi trong nhà ở đó rồi bước vào. Thấy cô ấy vẫy tay ra hiệu, tôi cũng liền đi theo vào.
Trường tôi làm gì có câu lạc bộ trà đạo, tiết học trà đạo cũng không. Nhưng nhìn nội thất trong phòng, có thể dễ dàng đoán ra nơi này được sử dụng thường xuyên. Nào là một chiếc bàn trà chân ngắn, xung quanh là những tấm đệm ngồi. Nào là bộ dụng cụ pha trà, tranh treo tường, bình hoa, cả những chiếc đĩa trang trí trông đắt tiền, toàn những thứ mà một phòng sinh hoạt của câu lạc bộ trà đạo sẽ có. Thêm vào đó, chẳng hiểu sao còn có vô số đồ giải trí như manga, laptop, TV, cả máy Famicom, Nintendo 64 và Sega Saturn nữa.
Rõ ràng có ai đó đang dùng nơi này làm của riêng. Vậy thì, ai đã dùng căn phòng này, và để làm gì? Tôi cũng tò mò lắm, nhưng không khí lúc này không cho phép tôi hỏi Tachibana-san những chuyện đó.
“Ở đây thì không ai vào đâu.”
Lôi tôi đến nơi thế này, rốt cuộc Tachibana-san định làm gì tôi đây? Mà khoan đã, cái đuôi câu “dawa”... Lần đầu tiên tôi thấy một đứa con gái nào nói chuyện như nhân vật anime thế này đấy...
“Cậu muốn gì? Định nắm thóp tôi để âm mưu chuyện gì à?”
“Nắm thóp gì chứ, làm gì có...”
“Thì cậu đã thấy tôi bôi tinh dịch lên đồng phục của con nhỏ đó, đúng không.”
“T-Tôi có thấy gì đâu...!”
Tôi không hề nói dối. Chính xác hơn là do không nhìn kỹ nên tôi chẳng nhớ gì sất.
“Tôi chỉ đến lấy đồng phục thôi... Tôi đau bụng nên vào nhà vệ sinh, lúc quay lại thì thấy các bạn nữ đang thay đồ trong lớp. Tôi không thể vào nên đã đứng đợi ngoài cửa...”
“Rồi cậu nghĩ là không còn ai nên vào lớp, thì thấy chỉ còn lại mình tôi thôi, đúng chứ?”
“Đ-Đúng thế! Nhưng nếu không nhanh thì tôi trễ học mất, nên tôi chỉ vội lấy đồ rồi đi ngay! Thế nên tôi chẳng thấy gì hết! Tin tôi đi!”
“Ra là vậy. Mà này, cậu có thắc mắc tại sao một đứa con gái như tôi lại chuẩn bị được tinh dịch không?”
Chẳng thắc mắc tẹo nào.
“Cậu không học trong giờ Sinh à? Con gái làm gì có tinh dịch.”
Chuyện đó không cần nói tôi cũng biết thừa.
“Nên đó không phải tinh dịch thật. Là tinh dịch giả làm từ trứng với sữa đặc. Trong phim AV hay dùng mà, đúng không?”
Thú thật, ngay từ lúc Tachibana-san tự nhận mình là thủ phạm, tôi đã đoán là như vậy rồi.
Tachibana-san có lẽ là một con ngốc chính hiệu. Tôi chẳng làm gì cả, thế mà cô ta tự dưng thú nhận mình chính là người đã bôi tinh dịch lên đồng phục của Takanashi-san. Đã thế, cô ta còn tự khai luôn làm thế nào mà một đứa con gái như mình lại có được tinh dịch.
Tuy nhiên, vẫn có một điều tôi không hiểu.
“Tại sao... cậu lại làm vậy?”
“Vì tôi ghét nó.”
Hiểu rồi. Phải thôi, một người tuyệt vời như Takanashi-san thì bị người khác ghen tị cũng là điều dễ hiểu. Việc ghen ăn tức ở đến mức muốn giở trò hãm hại cũng không phải là không thể lý giải.
Dù sao đi nữa, tôi không thể tha thứ cho một hành vi bỉ ổi thế này. Chỉ vì hành động tàn độc của Tachibana-san mà Takanashi-san đã phải chịu tổn thương tinh thần sâu sắc, còn tôi thì mang tiếng oan. Tôi phải đi báo giáo viên ngay, để Tachibana-san phải nhận hình phạt thích đáng.
Cô ta dám làm chuyện tồi tệ như vậy với Takanashi-san mà tôi vô cùng yêu quý. Chắc chắn Tachibana-san sẽ bị đuổi học, kế hoạch tương lai cũng tan tành mây khói, và cả đời coi như đi tong.
“V-Vậy thì... tôi về đây...”
“Định chuồn đi đâu đấy, đồ sâu bọ?”
Tachibana-san túm vai tôi, chặn đường chuồn và buông lời sỉ nhục.
“Cậu nghĩ tôi sẽ để một kẻ đã biết bí mật như cậu yên ổn ra về sao? Hơn nữa, cậu không tò mò tại sao tôi lại ghét con nhỏ Takanashi Tsubaki à?”
Chẳng tò mò chút nào, nhưng xem chừng Tachibana-san sắp sửa thao thao bất tuyệt dù tôi chẳng buồn hỏi.
“Tôi với Naoki là bạn thanh mai trúc mã đấy.”
“Vậy à...”
“Và tôi, đã thích Naoki từ rất lâu rồi. Nhưng hồi tiểu học, vì một số chuyện mà tôi phải chuyển trường. Lý do thì, nói ra thật xấu hổ, là vì nhà tôi lục đục. Đến trường mới cũng gặp đủ thứ chuyện, khổ sở lắm. Rồi, sau nhiều chuyện nữa, tôi lại quay về sống ở khu này.”
Tôi từng đọc ở đâu đó trên mạng rằng, con gái không thể nói chuyện vào thẳng vấn đề. Tachibana-san chính là minh chứng sống. Miệng thì bảo sẽ kể lý do ghét Takanashi-san, mà lại lan man sang chuyện đời tư chẳng liên quan.
“Lúc mới vào trường cấp ba này, tôi cũng không hòa nhập được, chẳng có bạn bè gì nên ngày nào cũng phải ăn cơm một mình trong toilet.”
Nói vào trọng tâm đi giùm cái. Nếu không thì để tôi về ngay đi.
“Đúng lúc đó, tôi gặp lại Naoki. Cậu ấy học cùng trường. Cái lúc gặp lại Naoki ấy, tôi vừa cầm hộp cơm từ toilet đi ra. Bình thường thì người ta sẽ thấy kinh tởm hay kỳ quặc lắm, đúng không? Nhưng Naoki chẳng nói gì, lại còn chỉ cho tôi căn phòng này. Cậu ấy bảo ngày xưa có thầy giáo làm chuyện đồi bại nên câu lạc bộ trà đạo bị đình chỉ vô thời hạn, thành ra đây là một chốn bí mật.”
Thì ra phòng sinh hoạt bí ẩn này là như vậy. Thú thật, tôi cũng muốn dùng nó lắm chứ.
“Nhưng mà, Naoki gần như chẳng bao giờ đến đây cả. Vì cậu ấy đã có bạn ăn trưa cùng rồi.”
Xin lỗi nhé, người đó có lẽ là tôi đây.
“Lúc ấy, tôi tình cờ xem một bộ anime. Cô gái trong đó gặp lại nam chính, bạn thuở nhỏ của mình, ở trường cấp ba. Vì muốn được ở bên cậu ấy mãi mãi, cô gái đã lập ra một câu lạc bộ. Lấy cớ là để kết bạn, nhưng thực chất là để cô được ở bên nam chính suốt.”
Mô-típ quen thuộc quá nhỉ. Chắc không hợp gu một đứa chuyên cày thể loại dị giới cheat như tôi rồi.
“Tôi cũng bắt chước anime đó, dùng phòng này và tự lập ra một câu lạc bộ tên là ‘CLB Hữu Nghị’. Naoki đã vui vẻ đồng ý tham gia.”
CLB Hữu Nghị là cái quái gì vậy? Bộ tưởng mình là Suzumiya Haruhi à? Hay đúng hơn là nhái lại Haganai? Dù thế nào đi nữa, cũng nên biết phân biệt giữa đời thực và ảo tưởng chứ. Tự dưng nổi hứng lập ra một câu lạc bộ kỳ quặc như trong light novel thì chỉ gây phiền phức cho trường và học sinh khác thôi. Mà lạ thật, sao lại được cấp phép nhỉ? Hay là hoạt động chui? Thôi, kệ đi.
“Nhưng trong cái câu lạc bộ của anime đó, không hiểu sao cứ lần lượt có các mỹ thiếu nữ khác tham gia, khiến cô gái và nam chính ngày càng xa cách.”
Trong thể loại harem thì bạn thuở nhỏ là tuyến nhân vật thất bại mà, đành chịu thôi.
“Cuối cùng, nam chính hẹn hò với một cô khác. Giữa chừng, cô bạn thuở nhỏ cũng tỏ tình nhưng bị từ chối. Tôi đã luôn sợ rằng mình và Naoki cũng sẽ có kết cục như vậy.”
Thôi đủ rồi, cho tôi về đi. Tôi không muốn nghe cái câu chuyện tẻ nhạt này nữa.
“CLB Hữu Nghị của chúng tôi khác với anime đó. Nên tôi và Naoki có thể vui vẻ bên nhau chỉ hai đứa. Vả lại, một câu lạc bộ kỳ quặc, mờ ám thế này thì làm gì có ai thèm đến. Chúng tôi còn chẳng thèm tuyển thành viên nữa là. Nhưng ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, con nhỏ đó đã xuất hiện. Y hệt như trong anime.”
Thế thì gay go thật.
“Đúng vậy, chính là Takanashi Tsubaki.”
Ủa, bộ câu chuyện này vẫn chưa hết hả? Cho tôi về lẹ lẹ đi.