“Chuyện là vậy đó, nên cậu, hãy về phe tôi đi.”
“……Hả?”
Giữa cuộc trò chuyện, Tachibana-san đột nhiên nói một câu y hệt nhân vật chính trong bộ truyện tranh hải tặc nào đó.
Đúng lúc tôi đang phát chán vì Tachibana-san không thể nói chuyện vào thẳng vấn đề.
Thế nhưng lần này, cô ấy lại bỏ qua gần hết những lời giải thích quan trọng mà nói thẳng vào mục đích.
“Gia nhập câu lạc bộ của tôi và hợp tác với tôi đi.”
“Ơ……, tại sao chứ?”
“Để tách Takanashi Tsubaki ra khỏi Naoki.”
Thú thật, tôi chẳng hiểu Tachibana-san đang nói cái quái gì cả.
“Xin lỗi……, cậu có thể giải thích lại cho đàng hoàng được không……”
“Hả? Tôi đã nói chuyện tử tế đến thế rồi mà cậu vẫn không hiểu à? Mấy tên mọt sách lập dị, tự kỷ đúng là phiền phức… Rốt cuộc thì cậu kém giao tiếp đến mức nào vậy hả?”
“……Tôi xin lỗi.”
Tôi đành xin lỗi trước, nhưng tôi nghi ngờ rằng trong cái tình huống này, liệu có ai hiểu nổi ý đồ của Tachibana-san không nữa.
“Tôi không muốn để Naoki yêu quý của mình rơi vào tay một con khốn như Takanashi Tsubaki. Thế nên tôi muốn tách con nhỏ đó ra khỏi Naoki. Vì vậy, tôi đã bày đủ trò bắt nạt để đuổi Takanashi Tsubaki khỏi trường. Tới đây hiểu chưa?”
“Ơ……, ừm. Hiểu rồi.”
“Tôi đã làm đủ thứ chuyện rồi. Hôm nay tôi đã vẩy thứ tinh dịch giả lên đồng phục nó, trước đây còn từng trộm cả đồ thể dục và đồ lót của nó nữa.”
Tachibana-san vừa thản nhiên thú nhận một chuyện động trời.
Hóa ra tất cả những hành vi bỉ ổi đó không phải do fan của Takanashi-san làm, mà là do chính Tachibana-san, người căm ghét cô ấy, gây ra.
Hai người họ lúc nào cũng kè kè bên cạnh Naoki, nên người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là bạn thân. Ai ngờ sau lưng, cô ta lại giở những trò bắt nạt ngấm ngầm như vậy để giành giật người con trai mình thích.
Sinh vật mang tên “phụ nữ” quả thật đáng sợ.
“Vậy… vậy thì tin đồn Takanashi-san đi khách… cũng là do Tachibana-san tung ra sao?”
“Cái đó thì tôi không biết. Con nhỏ đó bị đám con gái ghét cay ghét đắng, nên chắc là đứa nào khác tung tin thôi.”
Nói sao đây… Takanashi-san cũng thật đáng thương.
“Cơ mà, chẳng có trò nào hiệu quả cho lắm. Dù tôi có không làm gì thì cũng đầy đứa con gái thấy nó ngứa mắt. Ngoài tôi ra, cũng có khối đứa bắt nạt nó. Ngay cả hôm nay, nghe nói là dù bị đổ tinh dịch lên quần áo, nó vẫn tỉnh bơ mặc đồ thể dục đi học như thường. Chắc nó cũng quen với mấy trò bắt nạt kiểu đó rồi. Thế nên tôi mới nghĩ, nếu tấn công trực diện không được thì phải làm sao. Đúng lúc đó, cậu lọt vào mắt tôi.”
“Ơ, tôi á?”
“Đúng vậy! Dù chẳng làm gì, chỉ vì cái lý do ‘trông ghê tởm’ mà bị nghi ngờ vẩy tinh dịch lên đồng phục của Takanashi Tsubaki. Cậu chính là nhân tài mà tôi đang cần.”
Nói đến đây, tôi cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được điều Tachibana-san muốn nói.
“Nếu một đứa ghê tởm như cậu lại là bạn cùng câu lạc bộ thì cậu nghĩ sao? Tệ hại hết chỗ nói, phải không?”
Tachibana-san nhếch mép cười một cách đầy thách thức.
“Mục đích hoạt động trên giấy tờ của CLB Hữu Nghị là nơi để những học sinh không có bạn bè có thể kết bạn, cùng nhau tận hưởng tuổi thanh xuân vui vẻ.”
Tôi đã thấy cái câu lạc bộ này có mùi đạo nhái rồi, ai ngờ mục đích hoạt động cũng nhái nốt.
Nhìn căn phòng ngập tràn đồ giải trí thế này thì cũng đoán được sơ sơ nội dung hoạt động rồi.
Nhưng chuyện đó giờ chẳng quan trọng.
“Mà, cũng tại tôi đặt ra mục đích hoạt động mơ hồ quá nên mới rước phải con nhỏ phiền phức như Takanashi Tsubaki vào câu lạc bộ, nhưng giờ than thở cũng chẳng ích gì. Nếu tôi lạm dụng quyền trưởng câu lạc bộ để ép nó nghỉ, thể nào Naoki cũng sẽ có ấn tượng xấu về tôi.”
Thật lòng mà nói, với tôi thì chính Tachibana-san đang đứng trước mặt đây mới là kẻ phiền phức hơn gấp bội.
“Cậu làm gì có bạn bè, đúng không?”
Bị hỏi vậy, hình ảnh của Naoki chợt thoáng qua trong đầu tôi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Naoki khó mà gọi là bạn bè được. Thế nên, tôi gật đầu.
“Điều kiện thành viên thì cậu đạt rồi đó. Và thực chất, CLB Hữu Nghị của chúng tôi chỉ là một cái hội chơi cho có lệ thôi. Giờ nếu một tên mọt sách lập dị như cậu gia nhập cái hội đó, cậu nghĩ một đứa ưa sạch sẽ như Takanashi Tsubaki sẽ phản ứng thế nào?”
“……………………”
Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“……Sẽ muốn nghỉ câu lạc bộ.”
“Đúng! Chính xác!”
Tachibana-san cười toe toét và vỗ tay khen tôi.
“Kết quả là, Takanashi Tsubaki sẽ rời CLB Hữu Nghị! Và tôi, như kế hoạch ban đầu, sẽ lấy cớ hoạt động câu lạc bộ để được ở riêng với Naoki! Ngoài giờ câu lạc bộ, có thể nó vẫn sẽ bám dính lấy Naoki, nhưng với lợi thế vừa là bạn thuở nhỏ, vừa là bạn cùng câu lạc bộ, tôi sẽ xoay sở được thôi! Toàn chuyện có lợi không à!”
Tôi lại thấy chỉ có mỗi Tachibana-san là được lợi thôi.
“Vậy nhé, nhờ cả vào cậu đấy!”
“Khoan đã chứ!?”
“Gì thế? Cậu không hài lòng chỗ nào?”
Nói thẳng ra là tôi chẳng hài lòng chỗ nào cả.
“Chuyện đó… có nghĩa là tôi phải để cho Takanashi-san ghét tôi chứ gì!?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không muốn!”
“Tại sao?”
Còn tại sao nữa, rõ ràng là vì tôi thích Takanashi-san mà.
“Thì có sao đâu. Cậu chỉ cần bị một đứa con gái ghét là tình yêu của tôi thành công mỹ mãn rồi. Cậu trông gớm ghiếc thế, chắc cũng quen bị con gái ghét rồi chứ gì? Đằng nào một tên mọt sách lập dị như cậu sống cũng chẳng giúp ích được gì cho đời, nên có sao đâu?”
Hoàn toàn có sao đấy. Dù tình yêu của Tachibana-san có đơm hoa kết trái thì tình yêu của tôi cũng sẽ tan thành mây khói.
“Hay là… cậu thích Takanashi Tsubaki?”
Chắc Tachibana-san đã nhận ra sự bối rối của tôi. Với cái thái độ này thì kẻ ngốc nào mà chẳng nhận ra.
“Hả……, cậu thích nó thật à?”
“…………”
“Hừm. Ra là vậy. Cậu thích Takanashi Tsubaki. Cậu có cơ hội để tiếp xúc với Takanashi Tsubaki. Nhưng cậu lại không muốn chấp nhận lời đề nghị của tôi để trở thành bạn cùng câu lạc bộ với nó. Vì cậu là một tên mọt sách lập dị, hoàn toàn không xứng với một người như Takanashi Tsubaki. Nên nếu bắt chuyện, chắc chắn sẽ bị ghét. Thà không dính dáng ngay từ đầu còn hơn là bị ghét. Vì vậy, cậu đành kìm nén, chấp nhận việc chỉ ngắm nhìn từ xa. Đúng không?”
Những lời Tachibana-san nói không sai một chữ.
“Cậu bị ngốc à? Không bắt chuyện thì làm sao mà thân nhau được?”
Kể cả có bắt chuyện thì cũng đâu chắc sẽ thân nhau được.
“Một con nhỏ chỉ được cái mã, bên trong rỗng tuếch như nó thì có gì hay ho? Mà thôi, đối với con trai thì một đứa chỉ được cái vẻ ngoài xinh đẹp vô dụng như thế trông có vẻ hấp dẫn cũng không phải là không hiểu được.”
Rỗng tuếch cái gì chứ. Chẳng qua là cô ta đang ghen ăn tức ở thôi.
“Nghe đây này, làm gì có chuyện một tên mọt sách lập dị như cậu chỉ cần im im đứng đó là con gái tự đổ đâu.”
Chuyện đó không cần cô nói tôi cũng biết.
“Thực tế khác xa với mấy bộ anime moe hay light novel mà cậu mê tít. Sẽ chẳng có chuyện một tên mọt sách lập dị lôi thôi hay một tên NEET được triệu hồi đến thế giới khác rồi làm nên chuyện lớn và xây dựng cả một dàn harem đâu. Cũng chẳng có chuyện tình cờ mà thân thiết rồi hẹn hò với một nữ thần của trường đâu.”
Chuyện đó, tôi là người biết rõ hơn ai hết.
“Khả năng con nhỏ đó phải lòng cậu trong khi cậu chẳng làm gì mà chỉ ngồi không, còn thấp hơn cả xác suất chết vì bị thiên thạch rơi trúng đầu ngay sau khi trúng số độc đắc năm trăm triệu yên. Hiểu chưa?”
“Chuyện đó không cần cô nói tôi cũng biết!”
Tôi bất giác hét lên.
“Vậy thì, tại sao lại không chấp nhận lời đề nghị của tôi?”
Vì tôi sợ bị ghét.
“Vì sợ bị ghét à?”
Tachibana-san hỏi lại bằng đúng những từ tôi vừa nghĩ trong đầu.
“Đối với tôi, cậu có bị Takanashi Tsubaki ghét hay không cũng chẳng sao. Thật lòng mà nói, cậu có chết vật vờ ở xó nào đó hay tự sát thì tôi cũng chẳng bận tâm. Nhưng mà, hiện tại không có cậu thì tôi không xong việc được.”
Sao trên đời lại có người ích kỷ đến thế. Từ nãy đến giờ cô ta chỉ toàn nói những lời ngang ngược.
“Mà biết đâu đấy, chỉ cần vào câu lạc bộ, chưa chắc Takanashi Tsubaki đã không thích cậu. Dù chỉ là một phần vạn. Hơn nữa, kể cả không hẹn hò được thì cũng có khả năng trở thành bạn bè cùng câu lạc bộ mà.”
Xạo vừa thôi. Mới nãy còn hí hửng nói rằng nếu tôi vào thì Takanashi-san chắc chắn sẽ bỏ câu lạc bộ cơ mà.
“Tôi nghĩ đây không phải là một thỏa thuận tồi với cậu đâu. Cậu vừa có thể thân với nó, vừa được sinh hoạt cùng câu lạc bộ với người mình thích. Nếu cậu mà hẹn hò được với Takanashi Tsubaki thì nó sẽ không còn bám dính lấy Naoki của tôi nữa. Đôi bên cùng có lợi còn gì.”
Xạo vừa thôi. Lời nói trước sau khác nhau 180 độ.
“Mà, kể cả cậu có bị Takanashi Tsubaki ghét, thì lúc đó nó cũng sẽ không đến câu lạc bộ nữa. Đằng nào thì với tôi cũng là một kết quả đáng mừng.”
Đây mới là lời thật lòng của cô ta à. Cũng phải thôi. Một con người xấu xa thế này làm sao thật tâm ủng hộ chuyện tình cảm của tôi được.
“Nói đến thế rồi mà cậu vẫn không muốn à? Haizz… Nếu đã vậy thì, được thôi.”
Cuối cùng cô ta cũng chịu buông tha rồi sao. Vậy thì mau thả tôi đi đi.
Đằng nào thì Takanashi-san cũng chẳng bao giờ thích tôi, nên đừng lôi tôi vào mấy chuyện vớ vẩn này nữa.
“Vậy thì thế này nhé. Nếu không hợp tác với tôi, tôi sẽ đi rêu rao khắp nơi rằng chính cậu là tên biến thái bệnh hoạn, một tội phạm tình dục đã vẩy tinh dịch lên đồng phục của Takanashi Tsubaki. Khi đó cậu sẽ không thể ở lại trường này được nữa. Và dĩ nhiên, cũng sẽ bị Takanashi Tsubaki ghét cay ghét đắng.”
“Hả……?”
“Lúc nãy cậu cũng bị bọn Yoshida nghi là thủ phạm rồi đấy. Cậu trông gớm ghiếc thế này, chắc chắn sẽ chẳng có ai tin cậu vô tội đâu. Học sinh, giáo viên, có khi cả bố mẹ cậu cũng chẳng tin đâu nhỉ.”
“Khoan đã chứ!?”
“Hả? Gì vậy?”
“Người làm bẩn đồng phục của Takanashi-san là Tachibana-san mà!?”
“Đúng vậy.”
“Thế tại sao lại đổ cho tôi!?”
“Vì cậu không chịu hợp tác với tôi.”
“Đừng có quá đáng!”
“Aha ha! Tôi lúc nào cũng nghiêm túc đấy.”
Tachibana-san vừa cười vừa buông lời tàn nhẫn.
Cái quái gì vậy… Người này.
“Nghe này, nếu thế giới này là nơi mà cậu chỉ cần nói ‘tôi không làm’ là có người tin, thì mấy vụ án oan sàm sỡ đã chẳng còn tồn tại. Hiểu chưa?”
Tôi không hiểu.
“Chính cậu cũng thế thôi, dù đã thấy tận mắt tôi làm bẩn đồng phục của Takanashi Tsubaki, nhưng cho đến khi tôi tự nhận thì cậu cũng có nhận ra tôi là thủ phạm đâu, đúng không? Chuyện là vậy đó. Sẽ chẳng có ai nghĩ tôi là thủ phạm cả.”
Nghe những lời ngụy biện của Tachibana-san, đầu tôi bắt đầu đau nhói.
“Cậu là một tên mọt sách lập dị bị bắt nạt trong lớp. Còn tôi là một nữ sinh bình thường. Cậu tự biết mọi người sẽ tin lời ai rồi chứ? Sự thật là gì không quan trọng. Chỉ cần tôi nói là cậu làm, cậu sẽ lập tức trở thành tội phạm tình dục. Trong các vụ án tình dục, lời nói của phụ nữ là tất cả. Sự thật hay lời biện minh của nghi phạm đều vô nghĩa. Hiểu chưa?”
Từ nãy đến giờ, tôi không hiểu nổi một lời nào của Tachibana-san. Con người này có một trái tim vặn vẹo hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.
“Nếu chấp nhận lời đề nghị của tôi, cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc với Takanashi Tsubaki mà cậu thầm thương trộm nhớ. Biết đâu lại hẹn hò được thì sao. Dù không được thì cũng có thể làm bạn. Hơn nữa, cậu còn không bị mang tiếng là tội phạm tình dục.”
Kẻ đang muốn biến tôi thành tội phạm tình dục chính là cô đấy.
“Lựa chọn nào có lợi hơn, cậu không cần nghĩ cũng biết, phải không?”
Chọn đằng nào thì tôi cũng chỉ có thiệt thân thôi.
“Sao đây? Chấp nhận lời đề nghị của tôi? Hay không chấp nhận? Muốn bị coi là tội phạm tình dục? Hay không muốn? Một khi đã thành tội phạm tình dục là đời cậu coi như vứt đi đấy.”
Tachibana-san vừa hỏi vừa ném về phía tôi một ánh nhìn độc ác đến khó tả.
Đây nào phải là một lời đề nghị ngọt ngào. Lời của Tachibana-san rõ ràng là một lời đe dọa.
Nếu bây giờ từ chối yêu cầu của cô ta, cuộc đời vốn đã chẳng ra gì của tôi chắc chắn sẽ chấm dứt.
Nhưng nếu chấp nhận, tôi không thể tưởng tượng nổi mình sẽ gặp phải những chuyện kinh khủng gì. Dù chọn thế nào, cũng chẳng có kết quả nào tốt đẹp cho tôi.
Tuy nhiên, khả năng tôi và Takanashi-san trở nên thân thiết không phải là không có.
Không phải là không có, nhưng khả năng đó cực kỳ thấp.
Bởi vì tôi là một tên mọt sách lập dị, còn Takanashi-san là một cô gái hoàn hảo và quyến rũ về mọi mặt, tựa như một nhân vật bước ra từ anime vậy.
“Cho tôi……, suy nghĩ một chút.”
“……………………”
Nghe tôi nói vậy, Tachibana-san tròn mắt. Rồi cô ta phá lên cười ngặt nghẽo.
“Được thôi. Tôi sẽ cho cậu một chút thời gian. Nhưng phải trả lời trước khi tan học ngày mai đấy. Nếu không, cậu biết hậu quả rồi chứ?”
Gương mặt của Tachibana-san lúc đó, trong mắt tôi, chẳng khác nào một con ác quỷ.